.
._272__2" class="block_" lang="en">Trang 272# 2
Chương 544: Dụng tâm hiểm ác
Nhất thời tình cảnh hỗn loạn tưng bừng, tuy số lượng các gia tộc thủ hộ vương phủ chống đỡ cho Vân gia, nói chuẩn xác hơn là trung thành với Tiểu Yêu Hậu yếu thế, nhưng cũng chẳng yếu lắm, hơn nữa bọn họ đứng ở lập trường Yêu Hoàng nhất mạch, sống lưng thẳng tắp, khí thế so với những kẻ trong lòng có quỷ kia mạnh hơn nhiều.
Vân gia ở trung tâm trận hỗn loạn này nhưng trước sau vẫn vô cùng bình tĩnh, đặc biệt là gia chủ Vân Khinh Hồng, từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở chỗ đó không nói một lời.
Hắn không lên tiếng không có nghĩa là hắn không có quyền lên tiếng, thời điểm hai bên đối chọi gay gắt thì hắn đã liên tục truyền âm cho Tiểu Yêu Hậu mấy lần.
- Tiểu Yêu Hậu, phải khống chế tâm tình, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để người đứng ra... Càng không nên cứng rắn bảo vệ Vân gia, đám người Hoài vương đang ước gì ngươi làm như thế.
- Chuyện này, cứ để cho Vân gia ta tự mình đón lấy!
Tính nết của Tiểu Yêu Hậu, Vân Khinh Hồng xem như là hiểu rõ nhất… năm đó hắn cũng bị Tiểu Yêu Hậu đánh cho một tháng không thể xuống giường, sau này Tiểu Yêu Hậu càng là tính tình đại biến, với cục diện như thế, lấy tính cách của nàng, nếu như không phải Vân Khinh Hồng truyền âm ngăn cản, nàng tuyệt đối làm ra cử động giết người tại chỗ.
Ngay khi Vân Khinh Hồng nghĩ kỹ cách ứng đối, chuẩn bị đứng lên thì Hoài vương bỗng nhiên cười ha ha nói:
- Trước tiên các vị cứ bình tĩnh đã, liên quan với chuyện Vân gia có tiếp tục ở lại hàng ngũ gia tộc thủ hộ hay không, hiển nhiên là ý kiến loại bỏ Vân gia chiếm đa số.
- Số lượng nhiều thì lại làm sao!
Mộ Vũ Bạch lạnh lùng nói:
- Hoài quận vương ngươi thật sự cho rằng ngươi lôi kéo được nhiều người là có thể một tay che trời sao? Hắc, một đám vong ân phụ nghĩa, quên tổ khí tông có nhiều hơn gấp mười gấp trăm lần, cũng chỉ là một đống rác rưởi khiến người ta xem thường!
Câu nói này của Mộ Vũ Bạch để tiếng bàn luận bên trong cung điện nhất thời lớn lên. Mộ Phi Yên dùng khuỷu tay đụng hắn một chút, mạnh mẽ nháy mắt với hắn, Mộ Vũ Bạch hừ lạnh một tiếng, mặt quay qua chỗ khác.
Sắc mặt Hoài vương hoàn hào không biến sắc, ung dung thong thả nói:
- bản vương có chút nghe không hiểu lời của Mộ huynh, nhưng Mộ huynh có một câu nói rất đúng, số lượng nhiều cũng không thể đại biểu cái gì, dù sao ở Huyễn Yêu giới chúng ta hay bất luận cái thế giới nào, quyết định tất cả không phải là số lượng... Mà là thực lực!
- Ngươi lại muốn ra chiêu gì!
Ngôn Tự Kính cảnh giác nói. Bọn họ cũng không ngây thơ cho rằng Hoài vương nói ra câu"số lượng nhiều cũng không thể đại biểu cái gì" chỉ là nói chuyện với bọn họ, tất nhiên hắn có mưu đồ càng hiểm ác hơn.
- Ý tứ của bổn vương rất đơn giản, nếu bàn về số lượng mà nói, bên chúng ta nhiều hơn so với các ngươi gần ba phần mười! Nhưng chỉ dựa vào số lượng, chắc chắn các ngươi sẽ không phục, các đại bá chủ đến từ ngũ hồ tứ hải cũng có rất nhiều người không phục, mà bản vương là người đại biểu một phương đồng ý đuổi Vân gia ra khỏi hàng ngũ gia tộc thủ hộ, đưa ra một cái phương pháp càng thêm công bằng công chính, dễ dàng hơn để cho các ngươi chịu phục... Đồng thời, cũng coi như là bản vương đưa cho Vân gia cùng các ngươi một cái cơ hội!
- Ở trong đại điển trăm năm, các gia tộc thủ hộ, vương phủ, đều có tiết mục lên đài hiến kỹ, triển lộ thực lực uy phong của từng người, lần này là đại điển trăm năm của Tiểu Yêu Hậu, tự nhiên càng không thể thiếu! Vậy chúng ta làm theo như thế đi…
Hoài vương giơ tay lên, cười híp mắt nói:
- Song phương lựa chọn ra mười hai người, tiến hành quyết đấu. Đương nhiên xưa nay tranh chấp trên đại điển đều do lớp trẻ đến tham dự, dù sao lớp trẻ cũng là người quyết định địa vị của một cái thế lực trăm năm sau, lần này cũng không ngoại lệ! giới hạn tuổi tác sẽ ở dưới ba mươi lăm tuổi trở xuống!
- Nếu như kết quả cuối cùng là chúng ta may mắn thắng lợi, như vậy các ngươi cũng không còn lời nào để nói đi?
Hoài vương một mặt tươi cười.
- Được! Hoài quận vương đề nghị thật đúng!
Trọng vương than thở một tiếng.
- Về số lượng, chúng ta đã thủ thắng nhưng kết quả tranh chấp thực lực sẽ càng thuyết phục hơn, ta không có ý kiến gì!
Hách Liên Cuồng cao giọng phụ họa.
Đề nghị của Hoài vương để tất cả mọi người ngồi ở phía Đông đều lộ ra nụ cười, mà sắc mặt mọi người ngồi phía Tây đột nhiên biến đổi.
Bọn họ đều rõ ràng ở trong lòng, phía Tây không chỉ thua về số lượng, mà ở trên chất lượng cũng nằm ở thế yếu.
Phía Đông nắm giữ bảy cái gia tộc thủ hộ, mỗi một thiên tài trẻ tuổi xuất chiến, đều là người trẻ tuổi đứng đầu Huyễn Yêu giới. Hách Liên gia Hách Liên Phách, Xích Dương gia Xích Dương Viêm Vũ, Bạch gia Bạch Khiết, Nam Cung gia Nam Cung Duyên, Lâm gia Lâm Hàn Xuyên, Cửu Phương gia Cửu Phương Dục, khiếu gia Khiếu Đông Lai... Không có người nào mà không phải là nhân vật danh chấn toàn bộ Huyễn Yêu giới từ lâu!
Mà giới trẻ phía Tây chỉ có Tô gia Tô Chỉ Chiến, Ngôn gia Ngôn Thành Không, Thiên Hạ gia Thiên Hạ Đệ Lục, Mộ gia Mộ Nhất Hằng... Vân gia thậm chí không có người trẻ tuổi đạt tới lớp này, duy nhất một cái Vân Tâm Nguyệt, cũng đã chết thảm.
Ngay cả về mặt thực lực mà nói, cũng chỉ có Tô Chỉ Chiến là ngang hàng với Hách Liên Phách, là người duy nhất có thể giữ thể diện cho phía Tây, Thiên Hạ Đệ Lục là bá huyền cảnh cấp bốn, Ngôn Thành Không cùng Mộ Nhất Hằng chỉ là Bá Hoàng cấp ba.
Mà người có huyền lực thấp nhất trong bảy gia tộc đối phương cũng là Bá Hoàng cấp bốn!
Đây cũng không phải là địa phương ác liệt nhất.
Huyễn Yêu Thất Tử tượng trưng cho lớp trẻ có thực lực cao nhất toàn bộ Huyễn Yêu giới, thì phía Đông có tổng cộng năm người!
Thêm vào thiên tài số một của bảy gia tộc thủ hộ, thì số lượng chính là mười hai!
Cái này cũng là lý do tại sao Hoài vương muốn mỗi bên chọn ra mười hai người.
Mà phía Tây chỉ có hai người trong"Huyễn Yêu Thất Tử".
Hơn nữa hai người kia... Một cái đứng hàng thứ thứ sáu, một cái đứng hàng thứ bảy.
Các gia chủ, vương phủ phía Tây nghiến răng nghiến lợi. Thực lực cách xa như vậy, phía Tây làm sao có khả năng thắng! kết quả không chỉ là bại, hơn nữa còn là thảm bại! Hoài vương phủ nói mình có ưu thế về số lượng, nói muốn cho Vân gia"cơ hội", nhưng mục đích thật sự lại là, ở trước mặt người trong thiên hạ đồng thời trục xuất Vân gia, mạnh mẽ đánh bại hết thảy những gia tộc vương phủ không đứng về phía hắn, có thể nói chuyện này hiểm ác tới cực điểm.
- Còn quy tắc ư, tuy nó không giống so đấu ở những lần trước nhưng cũng rất đơn giản.
Hoài vương vui vẻ thưởng thức sắc mặt đám người phía Tây, cười híp mắt nói:
- Song phương một chọi một, người thất bại rời khỏi sàn diễn, thắng lưu lại, mãi đến tận khi bị đối phương đánh bại mới thôi, cứ như vậy đến khi một bên bị đánh bại toàn bộ, còn bên kia vẫn có người đứng ở trên sân là phân ra thắng bại. Làm như thế, chẳng những có thể phân ra thắng bại công bằng nhất, còn có thể hiểu được sự chênh lệch về thực lực của hai bên. Nếu song phương so đấu đến cuối cùng chỉ còn dư lại một người quyết chiến, vậy nói rõ thực lực tương đương lẫn nhau, mà nếu như một bên bại hoàn toàn, một bên khác vẫn có người chưa kịp lên sàn... Chà chà, vậy coi như là mất mặt đến cực điểm. Các ngươi... Có dám tiếp nhận không?
Hoài quận vương đưa ra cái quy tắc này, để mọi người phía Tây biến sắc lần thứ hai, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Nếu như là một chọi một, mười hai người giao chiến mười hai tràng, lấy chiến thắng để phân định thắng thua thì phía Tây còn có một chút cơ hội thắng hoặc là hòa.
Nhưng Hoài quận vương ở dưới tình huống không có chút sơ hở nào, vẫn lựa chọn loại hình thức so đấu đào thải như cũ, không thể không nói tính tình của hắn cẩn thận tới cực điểm, bởi vì phương thức này sẽ hoàn toàn ngăn chặn cơ hội thắng của phía Tây, sự chênh lệch thực lực cũng có thể thông qua số người không lên sân khấu của phe mình mà biểu lộ ra cực kỳ rõ ràng, qua đó triệt để làm nhục đối phương.
Sắc mặt các gia chủ phía Tây đều âm trầm, nghiến răng nghiến lợi... Trận chiến này, tuyệt đối không thể tiếp! Nhận là tất bại, hơn nữa còn bị thua rất thảm!
Cho dù lùi bước thất thế cũng không thể tiếp.
Thiên Hạ Hùng Đồ không muốn tiến vào tranh đấu nhất cũng không cách nào ngồi yên nữa, mà đứng dậy trầm mặt nói:
- Hoài quận vương, hình như ngươi đã quên thân phận của mình rồi! quyền lợi của ngươi vẫn không có lớn đến mức có thể quyết định vận mệnh của gia tộc thủ hộ chúng ta! Các ngươi thắng thì đã sao? Dựa vào cái gì mà các ngươi thắng thì Vân gia phải rời khỏi hàng ngũ gia tộc thủ hộ!
- Gia chủ Thiên Hạ gia hỏi
thật hay!
Hoài vương híp mắt, tạo thành một đường dài hẹp:
- Vậy bản vương liền trả lời cho một mình ngươi biết: nếu như chúng ta thắng, liền chứng minh chúng ta mạnh hơn các ngươi! Bên trong đất trời, thực lực vi tôn! có thực lực mạnh mẽ, liền có quyền lên tiếng cùng quyền khống chế! Thân là cường giả, liền có tư cách quyết định tất cả, mà người yếu ngay cả tư cách cự tuyệt cường giả cũng không có! Bất luận cái thế giới nào, cái phương diện nào, cũng là như vậy!
- Câu trả lời này đã thoả mãn gia chủ Thiên Hạ gia chưa?
Mỗi một chữ Hoài vương nói ra đều bừng bừng dã tâm. Sự tình đến mức độ này, khiến càng ngày càng có nhiều người ngửi được khí tức không tầm thường. Cường giả vi tôn, xác thực là pháp tắc sinh tồn cơ bản nhất của thế gian, thiên hạ có nhiều người tu luyện huyền lực như vậy, có người nào không phải là theo đuổi sức mạnh, người nào không phải vì trở thành tôn sư!
Ngay cả huyền lực tự thân của Hoài vương cũng không thể khinh thường, mà thủ hạ của hắn nắm giữ sức mạnh đủ để lật úp thiên hạ, lời nói này hắn nói rất mạnh mẽ, ngạo khí doanh nhiên, để Thiên Hạ Hùng Đồ không thể nói gì trong khoảng thời gian ngắn.
- Vân Khinh Hồng, chuyện này là do Vân gia ngươi mà lên, kết quả của nó cũng quyết định vận mệnh Vân gia, lẽ nào ngươi ngay cả dũng khí tỏ thái độ cũng không có?
Hoài vương chuyển ánh mắt về phía Vân Khinh Hồng vẫn luôn trầm mặc:
- Ngươi trực tiếp nói cho bản vương biết, ngươi tiếp hay không tiếp trận so đấu công bằng đến cực điểm này?
- Em rể, tuyệt đối không thể tiếp! Người có thể hiệu lệnh cùng quyết định vận mệnh của Vân gia các ngươi, chỉ có Tiểu Yêu Hậu, căn bản không cần để ý đám người đạo chích kia!
Mộ Vũ Bạch trầm giọng nói.
Suy nghĩ của Mộ Vũ Bạch cũng là suy nghĩ của hết thảy những người phía Tây, nhưng hắn vừa dứt lời Vân Triệt liền đứng dậy nói với Vân Khinh Hồng:
- Tiếp! Nhất định phải tiếp! Lẽ nào Vân gia ta lại sợ người!
- Hồ đồ!!
Râu mép Mộ Phi Yên nhướng lên:
- Đây là đại sự của gia tộc, một tên tiểu bối như ngươi ăn nói linh tinh cái gì đó! Khinh Hồng, Vũ Bạch nói không sai, Vân gia các ngươi căn bản không cần để ý tới chuyện này, ta xem ai dám cướp đoạt quyền đứng trong hàng ngũ gia tộc thủ hộ của Vân gia các ngươi!