.
._273__1" class="block_" lang="en">Trang 273# 1
Chương 545: Vân Triệt Xuất Kích
- Ha ha ha ha ha ha!
Hoài vương ngửa đầu cười to, sau đó lại lắc đầu, mặt đầy ý cười nhạo:
- Ai da da, Vân gia đã từng đứng đầu các gia tộc thủ hộ, phong quang ròng rã vạn năm, hiện tại ngay cả can đảm nghênh chiến cũng không có, còn để những gia tộc khác tiến đến che chở, thực sự là đáng thương. Vân gia ngay cả tư cách để bản vương nhìn thẳng cũng không có, nếu còn tiếp tục đứng trong hàng ngũ gia tộc thủ hộ, quả thực là khiến thiên hạ chê cười, có thể nói đó là chuyện cười lớn nhất Huyễn Yêu giới ta, ha ha ha ha.
- Vân lão đệ, không cần nghe hắn!
Tô Hạng Nam trầm lông mày nói:
- Hắn chỉ đang kích ngươi thôi, mọi người trong thiên hạ đều biết vinh quang của Vân gia, ai cũng không thể quên. Ta tin tưởng việc Vân gia sa sút chỉ là việc tạm thời, Vân gia có Vân Khinh Hồng ngươi, có anh linh liệt tổ liệt tông che chở, tất có một ngày quật khởi lần nữa!
- Ta hoàn toàn tán đồng lời nói của Tô gia chủ.
Ngôn Tự Kính gật đầu, sau đó ngưng huyền truyền âm cho Vân Khinh Hồng:
- Tuyệt đối không thể tiếp! Bằng không, hết thảy đều không có đường quay lại, ngay cả các gia tộc và vương phủ như chúng ta, cũng bị phong tỏa.
Dưới ánh mắt của mọi người, Vân Khinh Hồng chậm rãi đứng lên, hắn không có hoảng loạn, một điểm thần sắc tức giận cũng không có, trái lại ánh mắt nhìn Hoài vương còn cười nhạt:
- Ta tán thành việc Triệt nhi nói, trận chiến này, Vân gia ta đương nhiên muốn tiếp!
- Cái gì!
Ba huynh đệ Mộ Vũ Bạch, Mộ Vũ Không, Mộ Vũ Thanh đồng thời rống to:
- Em rể, ngươi điên rồi sao!!
- Không điên.
Vân Khinh Hồng cười ha ha nói, hắn rõ ràng đứng ở đầu sóng ngọn gió, nhưng người bình tĩnh nhất trong tất cả mọi người lại là hắn:
- Có người khiêu chiến, Vân gia ta đương nhiên phải chiến cho dù chuyện này có quan hệ đến vận mệnh Vân gia ta hay không. Vân gia ta trải qua vạn năm tới nay, từng tao ngộ vô số khiêu chiến, chúng ta đã chiến thắng vô số lần, cũng từng bị bại, chỉ chưa từng sợ hãi mà thôi!
- Có người dám chiến, Vân gia dám tiếp! Vân gia chúng ta có thể bại nhưng coi như bị thất bại thảm hại, cũng không thể để mất tôn nghiêm!!
Vân Khinh Hồng nói chuyện rất có khí phách, lời nói vang vọng ở bên trong cung điện thật lâu, để vô số người sinh ra sự kính nể cùng thuyết phục ở trong lòng.
Mộ lão gia tử giơ tay lên, như muốn nói cái gì, nhưng quơ quơ một lúc vẫn thả xuống, hắn thở dài một tiếng nói:
- Ai, biết ngay ngươi sẽ quyết định như này, đám gia hoả Vân gia các ngươi đều là một đám người có tính khí bướng bỉnh, Vân Thương Hải là thế, tiểu tử ngươi cũng vậy... Ai, thôi thôi, nếu ngươi đã lựa chọn nghênh chiến, vậy Mộ gia ta liền chiến cùng ngươi.
- Ha ha, quả nhiên vẫn là Vân Khinh Hồng của hai mươi năm năm trước!
Sau khi Tô Hạng Nam trầm mặc một hồi, liền thoải mái cười to:
- Đã như vậy, Tô gia ta sẽ hết sức giúp đỡ!
- Tính cả Thiên Hạ gia tộc ta nữa!
Thiên Hạ Hùng Đồ cao giọng nói:
- Nếu Vân lão đệ cũng nói như vậy, vậy thì cùng tiến cùng lui đi!
- Đương nhiên không thể thiếu Ngôn gia chúng ta được!
Ngôn Tự Kính hướng về phía Vân Khinh Hồng gật đầu.
Tiểu Yêu Hậu ở bên trên hoàng vị, sau khi được Vân Khinh Hồng truyền âm khuyên nhủ thì vẫn không có nói câu nào, ánh mắt nàng lấp lóe, nhìn Vân gia, Thiên Hạ, Tô gia, Mộ gia, Ngôn gia bên trái... nàng đã sớm hiểu được dã tâm của Hoài vương, cục diện ác liệt, nàng vừa xem liền rõ ràng.
Mà dưới tình cảnh này, năm gia tộc lớn vẫn kiên trì đứng ở phía nàng như cũ, sự trung thành không có dị tâm và hào khí bộc phát ra dưới tuyệt cảnh tất bại, làm cho tâm cảnh bị oán hận cùng bi thương đóng băng trăm năm của nàng lần đầu tiên xuất hiện tâm tình"Cảm động".
- Ha ha ha, Vân Khinh Hồng đúng là Vân Khinh Hồng.
Khóe miệng Hoài vương xuất hiện nụ cười tà:
- Quả nhiên ngươi không có để ta thất vọng, dù biết mình phải thua cũng tuyệt không làm con rùa đen rúc đầu.
- Nhưng ngươi lại làm cho ta thất vọng rồi.
Bên trong giọng điệu bình thản của Vân Khinh Hồng là sự xem thường sâu sắc.
Loại yên tĩnh cùng xem thường này để cho Hoài vương nổi lên cảm giác cực không thoải mái, hắn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bỏ qua ánh mắt kia.
Lúc này, Vân Triệt mới đi về phía trước, dùng thanh âm đủ để mọi người ở chung quanh có thể nghe rõ nói:
- Phụ thân, con có thể thay thế người, nói mấy câu với vị Hoài quận vương này không?
Vân Khinh Hồng liếc hắn một cái, chậm rãi gật đầu.
- Được!
Vân Triệt ngẩng đầu lên, mặt trực tiếp hướng về phía Hoài vương, việc hắn hỏi Vân Khinh Hồng, cùng hành động này của hắn, khiến tầm mắt của mọi người nhất thời tập trung lên trên người hắn.
Lúc trước Tiểu Yêu Hậu đã hỏi Vân Khinh Hồng về thân phận của hắn, nên mọi người ở chỗ này đều biết hắn không phải là người Vân gia, mà là nghĩa tử của Vân Khinh Hồng. Trước khi Vân Khinh Hồng lên tiếng hắn đã tùy tiện hô"Ứng chiến", việc này khiến không ít người khinh bỉ đối với hắn, bây giờ hắn muốn đứng ra nói chuyện với Hoài vương, lại càng khiến bọn họ khịt mũi coi thường.
- Ồ? Ngươi có lời muốn nói cùng bản vương?
Hoài quận vương liếc hắn một chút, cười nhạt nói.
- Ta chỉ muốn hỏi Hoài quận vương mấy vấn đề.
Vân Triệt tỏ ra là một người hiền lành mỉm cười nói:
- Ngươi đưa ra trận chiến này, có phải là nếu như chúng ta thua, Vân gia chúng ta phải rút lui khỏi hàng ngũ gia tộc thủ hộ?
- Không sai.
Hoài quận vương trào phúng cười nói:
- Nếu nói lý do, bản vương tự nhận là đã trình bày rất rõ ràng.
- Ồ!
Vân Triệt gật đầu, sau đó nói:
- Như vậy, nếu như chúng ta thắng thì sao? Chúng ta có được chỗ tốt gì?
- Thắng? Ha ha ha ha.
Hoài quận vương quay mặt sang một bên, sau đó ngửa đầu cười lớn, những người ngồi ở phía Đông cũng cười ngã một mảnh, giống như nghe được một chuyện cười lớn. Ngay cả sắc mặt những người ngồi phía Tây cũng co rúm một trận.
Vân Triệt cười khanh khách nói:
- Làm sao? Hoài vương cười to là có ý gì? Nếu hai bên quyết đấu vậy thì có thắng có thua. Mà trên thế giới này, không có quyết đấu gì mà một phương 'tuyệt đối' thắng! Nếu như thật sự có cuộc tỷ thí như thế thì đúng là không có chút ý nghĩa nào, nếu không có chút ý nghĩa nào, vậy thì không cần phải tiếp tục tiến hành... Hoài vương thấy đúng không?
Hoài vương thu ý cười lại, lần thứ nhất dùng ánh mắt rất hứng thú đánh giá Vân Triệt một chút. Người thanh niên trước mắt đối mặt với chính mình rất bình tĩnh và thong dong, ngay cả ánh mắt cũng không có bao nhiêu rung chuyển, Hoài vương mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Vân Khinh Hồng từ trên người hắn. Hắn cười nhạt, nói:
- Ngươi nói rất đúng, nếu là quyết đấu, vậy dĩ nhiên có thắng có thua. Có điều, ai thua ai thắng không phải là đã quá rõ ràng rồi sao, nếu như chúng ta thắng, Vân gia các ngươi sẽ phải thoát khỏi hàng ngũ gia tộc thủ hộ, mà nếu như các ngươi thắng, vậy dĩ nhiên là các ngươi vẫn lưu lại hàng ngũ gia tộc thủ hộ như cũ, những người phản đối cũng không có lời nào để nói.
- Hoài vương điện hạ không cảm giác mình rất buồn cười sao?
Vân Triệt biến sắc, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười trào phúng.
- Buồn cười?
Lông mày Hoài vương hơi nhíu lại.
- Không chỉ là buồn cười mà là buồn cười đến cực điểm.
Ánh mắt Vân Triệt tràn ngập tính công kích, thậm chí khi đối mặt với Hoài vương, còn mang theo sắc thái cực kỳ coi rẻ:
- Chúng ta thua, toàn bộ Vân gia phải rời khỏi vị trí đã đứng vạn năm qua, vận mệnh mấy vạn người trên dưới toàn tộc bị điêu đứng, hậu quả cực kỳ khốc liệt.
- Mà các ngươi thua, hậu quả là gì cũng đều không có!
Vân Triệt cười gằn:
- Thiên hạ làm gì có chuyện không công bằng như thế! Cuộc tỷ thí này, có thể nói là một cuộc đánh cuộc, là tiền đánh bạc của một phương thế lực, là vận mệnh của cả Vân gia chúng ta, mà các ngươi... ngay cả tiền đặt cược cũng không có. Loại quyết đấu ngay cả tính công bằng cơ bản nhất cũng không có thì còn có cái gì có thể so?
Hoài quận vương híp mắt lại, sau đó lớn tiếng nở nụ cười:
- Ha ha ha ha, Vân Khinh Hồng, ngươi thực sự là thu được đứa con trai tốt, vậy mà hiểu được lấy lùi làm tiến, có điều phương pháp vụng về như thế đã muốn bản vương từ bỏ ý định sao, vậy cũng quá buồn cười rồi, muốn bản vương lấy ra tiền đánh bạc đúng không? Được, bản vương liền thưởng cho ngươi một cơ hội, ngươi nói một chút coi, bên chúng ta nên đưa ra tiền đánh bạc gì nào?
- Nếu Hoài vương điện hạ đã nói như vậy, vậy ta không khách khí nữa.
Vân Triệt đưa tay, chỉ về bảy gia tộc thủ hộ phía sau Hoài vương, nói:
- Nếu như cuối cùng chúng ta thắng thì Hách Liên, Xích Dương, Bạch gia, Nam Cung gia, Lâm gia, Cửu Phương gia, Khiếu gia, phải ở trong vòng một tháng, giao cho Vân gia chúng ta năm cân Tử Mạch Thần Tinh! Mà Hoài quận vương thì nhất định tập hợp đủ hai mươi cân Tử Mạch Thần Tinh, giao cho Vân gia ta!
Vân Triệt vừa nói, tất cả mọi người bên trong cung điện hoàn toàn trợn mắt ngoác mồm, sắc mặt bảy đại gia tộc ở phía Đông càng là đột biến. Ngay cả bắp thịt trên khuôn mặt Vân Khinh Hồng cũng co giật một hồi.
Nếu thất bại... Mỗi một gia tộc phải giao cho Vân gia năm cân Tử Mạch Thần Tinh... Là năm cân Tử Mạch Thần Tinh mà không phải Tử Mạch Thiên Tinh, càng không phải là Tử Tinh Thạch phổ thông!!
Năm cân Tử Mạch Thiên Tinh đã có giá trị liên thành, mà Tử Mạch Thần Tinh lại càng là thiên địa thánh vật ở trong mắt chín mươi chín phần trăm con dân Huyễn Yêu giới, quý trọng đến mức không thể dùng từ"Quý trọng" để hình dung.
Năm cân Tử Mạch Thần Tinh, cho dù là gia tộc có thực lực và tài nguyên đứng đầu muốn tích lũy năm cân Tử Mạch Thần Tinh cũng phải mất ít nhất trăm năm!
Một gia tộc có nội tình thâm hậu dùng năm cân Tử Mạch Thần Tinh có thể bồi dưỡng được ít nhất năm cái Bá Hoàng dưới ba mươi tuổi dễ như ăn cháo. Sở dĩ một đời thế hệ trẻ của Vân gia yếu nhược là do tài nguyên bị hạn chế, đặc biệt là Tử Mạch Thần Tinh... trong trăm năm, không thu được mảy may.
Nếu như gia tộc nào đó thật sự giao ra năm cân Tử Mạch Thần Tinh, như vậy trăm năm sau thực lực của họ chắc chắn giống như Vân gia... Mà Vân gia thu nạp lượng lớn Tử Mạch Thần Tinh của bảy cái gia tộc, muốn không mạnh mẽ quật khởi cũng rất khó khăn.
Huống chi còn có hai mươi cân của Hoài vương... Hoài vương có mạnh mẽ cướp đoạt hơn sáu mươi vương phủ nghiêng về hắn một lần, cũng không nhất định tập hợp đủ hai mươi cân, hơn nữa nếu như hắn thật làm như vậy, sẽ để rất nhiều vương phủ bất mãn trong lòng, thậm chí là oán hận.
Vân Triệt hô ra cái giá đánh bạc này, đâu chỉ là giở công phu sư tử ngoạm!!
Vì lẽ đó, dù biết mình không thể thua nhưng sắc mặt thất đại gia tộc và chư vương phủ cũng đều đột biến. Mấy đại gia chủ trực tiếp giận run cả người, hận không thể chỉ vào mũi Vân Triệt cố sức chửi một trận.
Đối mặt với cái giá như vậy, Hoài vương cũng có chút không được bình tĩnh, hắn tỏ vẻ xem thường, nói:
- bản vương không nghĩ tới tuổi ngươi không lớn lắm nhưng khẩu vị lại rất lớn. Có điều, đừng nói ngươi chỉ là một nghĩa tử của Vân Khinh Hồng, coi như là yêu vương Vân Thương Hải còn trên đời, cũng không có quyền hiệu lệnh bản vương cùng các gia tộc, vương phủ phía sau bản vương, dựa vào cái gì mà chúng ta thua, liền phải nghe lời ngươi? Hả?
- Hoài quận vương hỏi thật hay!
Hoài vương không những không khiến Vân Triệt không thể nói gì, trái lại còn khiến thanh âm của hắn đột nhiên tăng lên mấy phần:
- Vậy ta liền nói cho Hoài vương biết câu trả lời: Bởi vì nếu chúng ta thắng, liền chứng minh chúng ta mạnh mẽ hơn các ngươi! Bên trong đất trời, thực lực vi tôn! có thực lực mạnh mẽ, liền có quyền lên tiếng cùng quyền khống chế! Thân là cường giả, liền có tư cách quyết định tất cả, mà người yếu ngay cả tư cách cự tuyệt quyết định của cường giả cũng không có! Bất luận cái thế giới nào cũng đều là như vậy!
- Câu trả lời này, có thoả mãn quận vương điện hạ không?
Sắc mặt Hoài quận vương cứng ngắc trong nháy mắt, tất cả mọi người cũng trợn mắt ngoác mồm lần thứ hai.
Đây là câu nói lúc trước Hoài quận vương trả lời Thiên Hạ Hùng Đồ, lúc đó hắn dã tâm bừng bừng nhưng giờ lại bị Vân Triệt dùng không sót một chữ trả lại Hoài quận vương.
- Đây là nguyên văn Hoài vương điện hạ, không biết Hoài vương điện hạ có còn nhớ?
Vân Triệt cười híp mắt nói:
- Nếu như Hoài vương điện hạ coi lời mình nói là cái rắm, vậy coi như ta không nói, khà khà, coi như ta không nói.
Bên phía Tây có không ít người nhe răng trợn mắt, Mộ lão gia tử toét miệng cười nói:
- Chà chà, tiểu tử này... Tuy không thắng được, yêu cầu có tăng thêm gấp trăm lần cũng vô dụng, nhưng có thể khiến cái tên buồn nôn này mất mặt, cũng rất thoải mái!
Sắc mặt Hoài vương khẽ biến thành âm trầm, một lúc lâu cũng không nói. Trên thế giới này, thứ khó phản bác nhất chính là lời mình nói ra... Bởi vì một khi phản bác thì đó chính là hành động tự đánh vào mặt mình.
- Tiểu bối ngông cuồng, ngươi có tư cách gì nói chuyện ở đây!!
Gia chủ Cửu Phương Khuê của Cửu Phương gia tộc không kiềm chế được, đứng dậy gầm thét dữ dội. Đối mặt với năm cân Tử Mạch Thần Tinh, toàn bộ Huyễn Yêu giới không có người nào có thể bình tĩnh được.
- Hoài vương điện hạ, không cần để ý tới tên tiểu bối này!
Hách Liên Bằng trầm giọng nói:
- Vân Triệt, ngươi tính là thứ gì, có tư cách gì kêu gào ở trước mặt Hoài vương, nhanh cút xuống.
- Ha ha ha ha ha ha!
Vân Triệt ngửa đầu cười to, sau đó lắc lắc đầu nhìn Hoài vương cùng bảy gia tộc thủ hộ, mặt đầy vẻ xem thường cùng cười nhạo:
- Chúng ta bại thì Vân gia phải mất đi sứ mệnh, địa vị cùng vinh quang vạn năm, nhưng cho dù Vân gia chúng ta phải đối mặt với kết quả tàn khốc như vậy, ở tình huống yếu thế, vẫn dám chiến như cũ!
- Mà các ngươi bại chỉ vẻn vẹn mất đi năm cân Tử Mạch Thần Tinh! Cùng so với vinh quang vạn năm của Vân gia chúng ta, đừng nói năm cân, cho dù năm trăm cân cũng không đáng nhắc tới! Đáng tiếc a, thực sự là đáng tiếc... Thời điểm rêu rao trục xuất Vân gia chúng ta, từng cái từng cái phấn chấn, nhưng khi mình ở tình huống tuyệt đối chiếm ưu thế, đối mặt với cái giá nhỏ hơn Vân gia ta ngàn vạn lần lại túng quẫn đến mức này, ai da da, thực sự là vừa buồn cười vừa đáng thương. Cùng một đám gia tộc như vậy xưng là thập nhị gia tộc thủ hộ, ta cũng cảm thấy mát may thay Vân gia!
- Ngươi!!
- Còn có Hoài vương ngươi nữa!
Vân Triệt căn bản không nhìn ánh mắt giết người của các gia chủ khác mà nhìn chằm chằm vào Hoài vương cười lạnh nói:
- Động một chút là hiệu triệu một đống người muốn trục xuất Vân gia chúng ta, động một chút là muốn làm ra một trận quyết đấu, động một chút là vì toàn bộ Huyễn Yêu giới... Ta còn tưởng ngươi là người quyết đoán, hoá ra cũng chỉ đến thế! Ta chỉ đưa ra một cái giá đánh bạc thua xa bên chúng ta, nhưng ngươi ngay cả can đảm đáp ứng cũng không có, còn cần người phía sau ngươi đến rêu rao che chở. Khà khà, cùng so sánh với cha ta... À không không, bây giờ nhìn lại, ngươi căn bản không có tư cách so với cha ta.
Nói xong, Vân Triệt chẳng thèm nhìn Hoài quận vương, mà xoay người hướng về phía Vân Khinh Hồng nói:
- Phụ thân, con thấy cuộc so tài này vẫn là đừng so thì hơn, đối diện một đám người buồn cười, cùng bọn họ so đấu, quả thực là hạ thấp thân phận của Vân gia ta.