.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_547" class="block_" lang="en">Trang 274# 1
Chương 547: Bại trong chớp mắt
Vị trí Tiểu Yêu Hậu tạo ra nơi so tài, vừa vặn ở trung tâm Yêu Hoàng đại điện. Hoài vương đứng ra, cười ha hả nói:
- Trước tiên các ngươi lên đi.
Chúng gia chủ cùng quận vương phía Tây đã sớm đứng bên cạnh Vân Khinh Hồng, mười một người tham chiến cũng đứng ở sau lưng bọn họ, còn người tham chiến thứ mười hai, tự nhiên là xuất ra từ Vân gia, nhưng Vân Khinh Hồng vẫn chưa xác định ai xuất chiến.
- Vân lão đệ, xuất chiến như thế nào, liền giao cho ngươi tới quyết định đi.
Tô Hạng Nam nói.
Chọn Vân Khinh Hồng đến làm chỉ huy, tin tưởng bất luận kẻ nào cũng không có dị nghị.
Vân Khinh Hồng hơi trầm ngâm, nói:
- Quy tắc của cuộc tranh tài này cũng không phải là lấy thắng lợi để phán định, mà lấy chế định đảo thải, cho nên thứ tự xuất chiến cũng không trọng yếu, người nào trước người nào sau, liền do bọn nhỏ tự nguyện đến đi. Chỉ có điều... dựa vào sự hiểu biết của ta đối với Hoài vương thì hắn là một người hành động đường hoàng, nhưng tâm tư lại cực kỳ kín đáo và cẩn thận, mặc dù có niềm tin tuyệt đối, hắn vẫn không có bất kỳ lưu thủ nào như cũ. Đối phương có năm người trong 'Huyễn Yêu Thất Tử’, tất cả sẽ xuất chiến không thiếu một cái... Bao gồm cả Huy Nhiễm! Các ngươi phải có chuẩn bị tư tưởng đầy đủ.
Chúng gia chủ cùng chư vương gật đầu, sắc mặt càng thêm trầm trọng.
- Mặc dù Hoài vương không có khả năng vừa lên đã phái ra người có thực lực tuyệt đối nhưng nhất định không quên cho chúng ta một đòn phủ đầu, cho nên người đầu tiên xuất chiến bên đối phương không phải là người mạnh nhất, cũng tuyệt đối không thể nào là người yếu, vì vậy người thứ nhất lên tràng, không nên ôm hi vọng đối phương sẽ trọn người yếu xuất chiến trước, mà là phải có giác ngộ đối mặt cường địch. Vân Khinh Hồng chậm rãi phân tích, chân mày hắn ngưng tụ lại, nói:
- Lời ta nhắc nhở chỉ có một, cho dù thực lực của đối phương đủ để nghiền ép chúng ta, cũng không thể đơn giản chịu thua! Ở tình huống định trước là không thắng được đối thủ, thì phải cố gắng khiến hắn tiêu hao, thậm chí thụ thương, đó chính là mấu trốt thắng được trận đấu! Thắng được tôn nghiêm, cũng vì đồng đội phía sau thắng được cơ hội lớn hơn!
- Hiểu rõ!
Mười một người tham chiến phía sau đồng thanh nói, sắc mặt mỗi người đều trở nên kiên nghị.
- Ngoài ra, nhất định phải cẩn thận bị đánh ra khỏi phạm vi đài thi đấu, nếu thua bởi phương thức này thì đối phương sẽ tiêu hao rất nhỏ. Đồng dạng, đây cũng là phương thức các ngươi có thể chiến thắng đối thủ.
- Như vậy người xuất chiến thứ nhất, liền để ta đi!
Mộ gia Mộ Nhất Hằng gầm nhẹ nói.
Thanh âm hạ xuống, cả người hắn đã phi thân lên, rơi vào trong tràng thì đấu, trong một sát na đầu ngón chân chạm xuống đất, Hàn Băng Huyền Khí trên người Mộ Nhất Hằng đã bạo phát trong nháy mắt, một cơn cuồng phong lạnh như băng thổi quét ra xung quanh, cánh tay hắn vung lên, một cái băng tinh trường tiên huy vũ bay ra.
- Mộ gia Mộ Nhất Hằng.
Tuy năm chữ ngắn ngủi nhưng khí thế như hồng.
- Há, hóa ra là Nhất Hằng công tử của tam thái thượng trưởng lão Mộ gia.
Hoài vương dùng một loại ánh mắt có chút tán thưởng nhìn Mộ Nhất Hằng một hồi, sau đó nghiêng người nói:
- Các ngươi, người nào tới nghênh chiến?
Hoài vương hô một tiếng, cũng không có người đáp lại. Khóe miệng hắn hơi cười tà một chút, nói:
- Nếu không muốn chủ động lên sân khấu, vậy bản vương sẽ đến lựa chọn. Tử Hoàn, ngươi tới nghênh chiến Mộ gia Hằng Nhất công tử đi.
Hai chữ"Tử Hoàn" vừa ra, sắc mặt mọi người phía Tây nhất thời biến sắc.
Tử Hoàn quận vương, tiểu quận vương Chiêu Vương vương phủ, mà đó cũng không phải là thân phận thường thấy nhất của hắn, hắn còn có một thân phận khác uy chấn Huyễn Yêu giới hơn, đó là một trong"Huyễn Yêu Thất Tử", hơn nữa đứng hàng thứ tư!!
Quả nhiên Vân Khinh Hồng không có đoán sai, người Hoài vương phái ra xuất chiến đầu tiên, không phải là người mạnh nhất, nhưng tuyệt đối không kém người. Cho dù có chuẩn bị tâm tư đầy đủ, nhưng chư vương và gia chủ phía Tây vẫn tỏ vẻ khẩn trương, nhất là người Mộ gia, có hơn phân nửa trực tiếp đứng lên.
Bởi vì Mộ Nhất Hằng, tuyệt không thể nào là đối thủ Tử Hoàn quận vương... Tuyệt đối không phải!
Chỉ riêng huyền lực mà nói, Mộ Nhất Hằng mới là Bá Hoàng cấp ba, mà Tử Hoàn quận vương đã là Bá Hoàng cấp năm đỉnh phong! Hắn ở trong lòng mọi người phía Đông chỉ đứng hàng trung du, mà trong phía Tây thì chỉ có Tô Chỉ Chiến là có thể thắng được hắn.
Ở tầng thứ thấp, chênh lệch một cảnh giới nhỏ cũng có thể nói là không lớn, nhưng đến cảnh giới Bá Hoàng thì một cái cảnh giới nhỏ, lại đại biểu cho thực lực sai biệt to lớn. Cho dù Vân gia có Huyền Cương cường đại, cũng chỉ có thể khiêu chiến vượt một cái cảnh giới nhỏ mà thôi. Mộ Nhất Hằng cùng Tử Hoàn quận vương chênh lệch hai cái cảnh giới nhỏ, căn bản là không thể bù đắp, huống hồ Tử Hoàn không phải là Bá Hoàng thông thường, mà là cấp năm đỉnh phong.
Hơn nữa Tử Hoàn thuộc về Huyễn Yêu vương tộc, tuy huyết mạch Yêu Hoàng của hắn rất loãng, nhưng dù sao đó cũng là máu của thần thú, ở trên thể chất cũng phải có chênh lệch thật lớn, vượt lên trên người thường cùng yêu nhân.
Cho nên, trận này Mộ Nhất Hằng tất bại!
Sau khi được gọi tên, Tử Hoàn quận vương ngẩn người một chút mới đứng dậy liếc mắt nhìn Mộ Nhất Hằng, nhẹ nhàng đáp một tiếng"Ồ", hiển nhiên làm ra một bộ dáng rất không tình nguyện. Hắn nhảy lên một cái, tiến nhập nơi so tài, hai tay ôm ngực, mắt liếc nhìn Mộ Nhất Hằng, ánh mắt kia chẳng khó nhìn, coi như là kẻ ngu si cũng nhìn thấy rõ ràng... Hiển nhiên, hắn không để đối thủ trước mặt vào mắt, thậm chí khó chịu với Hoài vương bảo hắn lên sân đối chiến với một người yếu như vậy.
Hoài vương chậm rãi nói:
- Tử Hoàn, Hằng Nhất là cháu ruột của tam thái thượng trưởng lão Mộ gia, càng là đệ nhất nhân trẻ tuổi nhất Mộ gia, là một đối thủ cường đại, ngươi nghìn vạn lần không nên coi thường, cần phải toàn lực ứng phó.
- Há, à! biết rồi.
Tử Hoàn quận vương mềm nhũn đáp lại như trước, sau đó huyền trận trên tay lóe lên, một thanh trường đao toàn thân đỏ như màu đã nằm ở trong tay, mũi đao chỉ xuống đất, tay kia trực tiếp để sau lưng, sau đó hướng về Mộ Nhất Hằng nhếch miệng nói:
- Cái kia... Oh ngươi tên là gì ấy nhỉ... Nhanh bắt đầu đi, oh, ngươi xuất thủ trước, tùy tiện công kích cũng được.
Biểu tình của Mộ Nhất Hằng không biến đổi, nhưng tròng mắt gần như muốn phun ra lửa.
Hắn tự biết tu vi huyền lực không theo kịp tên Tử Hoàn quận vương này, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là đệ nhất nhân thế hệ này của Mộ gia, người người trong Yêu Hoàng thành đều biết hắn là tam công tử Mộ gia, chưa khi nào hắn chịu qua khinh miệt như vậy!
Nhãn thần khinh miệt, thần tình khinh miệt, ngay cả lời nói ra cũng tràn đầy sự trào phúng cùng chẳng đáng.
Ta coi như thắng không được ngươi... Cũng nhất định lấy máu trên người ngươi!!
Dường như trong lòng Mộ Nhất Hằng có một ngọn núi lửa bạo phát, hắn gầm nhẹ một tiếng, băng tinh trường tiên chợt vung vẩy, múa ra vô số băng tinh, bay về phía Tử Hoàn quận vương, đồng thời trên người lóe ra lam quang, một tầng băng tinh bao phủ bên ngoài thân thể trong nháy mắt, theo thân ảnh hắn nhoáng lên, một đạo phong bạo, xông thẳng đến chỗ Tử Hoàn quận vương vẫn chưa xuất ra tư thế chiến đấu.
- Xem ra Nhất Hằng đã bị triệt để tức giận, vừa lên liền sử dụng 'Hàn Tinh Tuyệt Diệt'."
Một người trong Mộ gia nói.
Vào lúc này chân mày Vân Khinh Hồng chợt giật giật, sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
- Hỏng bét!
Tử Hoàn quận vương đứng ở nơi đó, vẻ mặt lười biếng hiện lên nụ cười nhạt, cánh tay đặt ở sau lưng cầm lấy cán đao nhanh như tia chớp, thân thể vốn không hề có khí thế, chợt bộc phát ra khí tràng vô cùng mạnh mẽ... Trường đao trong tay, khởi xuất huyền quang huyết sắc chói mắt.
Vừa rồi hắn lặng im không phải là khinh địch cùng tự đại... Mà đang lặng lẽ tích lực! Sau đó bạo phát trong nháy mắt!
Người trong Huyễn Yêu vương tộc bởi vì có huyết mạch Kim Ô, nên rất thích hợp tu luyện huyền công hỏa hệ. Mặc dù chư vương Huyễn Yêu vương tộc không có tư cách tu luyện Kim Ô Phần Thế Lục, nhưng đều tu luyện huyền công hỏa hệ.
Tử Hoàn quận vương cũng không ngoại lệ.
Đao trong tay của hắn, tên là"Xích Huyết", thanh thế hắn tạo ra khiến cường giả không khỏi sợ hãi,"Huyết Viêm Nhất Đao"!!
Tử Hoàn quận vương từ một người trầm lặng như tịnh thủy bỗng nhiên hóa thành mặt biển gầm thét, Mộ Nhất Hằng dưới sự tức giận toàn lực công kích, hơn nữa không nghĩ tới vẻ mặt khinh thị kia lại toàn lực bạo phát, hắn căn bản không có nửa phần khả năng tách ra, chỉ có thể lấy toàn lực của mình, ngạnh sinh va chạm chính diện cùng Xích Huyết đao...
Một đạo quang mang huyết hồng xẹt ngang trời, không khí băng hàn bị xoắn thành hỗn loạn, băng tinh bay múa đầy trời hóa thành những mảnh vỡ nhỏ bé ở trong nháy mắt.
Ầm!!
Tuyệt Diệt Băng Tinh ẩn chứa lực phá hoại cường của Mộ Nhất Hằng bị xé rách, tiếp theo, lớp băng bên ngoài thân thể hắn cũng bị cắt mở... Hồng quang tiếp tục hướng về phía trước, cắt chém lên huyền lực hộ thân của hắn, một đoàn hồng mang, cũng ở trong nháy mắt này không chút lưu tình bạo phát... Một tia cười lạnh hiện lên trên mặt Tử Hoàn quận vương.
- Tiểu tử, thứ chúng ta muốn không phải là thắng, mà là muốn các ngươi phải thua mất mặt!!
Một câu nói mang theo sự giễu cợt truyền vào trong tai Mộ Nhất Hằng, hắn mang theo băng tinh bị phá toái cùng một vết máu thật dài, bay ra ngoài phạm vi sân thi đấu, đập vào chỗ ngồi của Mộ gia.
- Nhất Hằng!!
Người Mộ gia thét lên một tiếng kinh hãi, Mộ Vũ Bạch cấp tốc phi thân lên, một tay tiếp được Mộ Nhất Hằng đang bay ngược ra.
Một vết thương sâu đậm từ hông của Mộ Nhất Hằng kéo dài đến tận ngực, dài hơn một thước, sâu đến mức có thể thấy được nội tạng.
- Nhất Hằng!!
- Nhất Hằng ngươi không sao chứ...
- Nhanh!! Nhanh lấy thuốc trị thương!
Người Mộ gia cấp tốc vây quanh Mộ Nhất Hằng, mấy đại trưởng lão nhất tề vận chuyển huyền lực, che lại vết thương của hắn. Mộ Nhất Hằng gắt gao cắn răng, không có hét lên một tiếng, nhưng sắc mặt của hắn đã trắng bệch như tờ giấy, hắn thở mạnh một hơi, nhìn Mộ Vũ Bạch cùng Mộ Phi Yên, xấu hổ nói:
- Gia chủ... Hằng Nhất vô dụng... Bại... Khó coi như vậy... làm mất mặt gia tộc...
Mọi người đều nghĩ Mộ Nhất Hằng sẽ bại, nhưng không ai nghĩ tới, hắn bại nhanh như vậy.
Bại trong chớp mắt...!!
Mặc dù thực lực Mộ Nhất Hằng cùng Tử Hoàn quận vương có sai biệt rất lớn, nhưng toàn lực ứng đối, vẫn không thể bại thảm hại như vậy, thế nhưng đối phương rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối, vẫn đùa giỡn gạt người như cũ, hắn lấy sự khinh thị cùng trào phúng khiến Mộ Nhất Hằng phẫn nộ, đồng thời mất đi cẩn thận, còn mình thì bày ra một bộ chẳng đáng cùng khinh địch, nhưng kì thực hắn đã âm thầm điều động sức lực toàn thân... Hoàn toàn chính diện va chạm, Bá Hoàng cấp ba làm sao có thể hơn được Bá Hoàng cấp năm đỉnh phong, hơn nữa hắn còn chiếm ưu thế tuyệt đối trên lực lượng thiên phú!!
Mộ Nhất Hằng chẳng những bại trong chớp mắt, hơn nữa còn không tạo cho đối phương chút thương thế nào, ngay cả tạo thành tiêu hao cho đối phương cũng rất nhỏ.
Thiên Hạ Đệ Nhất phi thân tới trước người Mộ Nhất Hằng, rưới Tinh Linh lực vào, rất nhanh, vết thương Mộ Nhất Hằng liền đình chỉ đau đớn.
Ngực Mộ Phi Yên phập phồng, hắn cũng không có trách cứ Mộ Nhất Hằng, mà dùng sắc mặt nghiêm túc nói:
- Ngươi thật sự bại rất khó nhìn, hơn nữa bại không có chút giá trị nào đối với cuộc tranh tài này... Nhưng đối với chính ngươi mà nói, bại cũng rất đáng giá! Bởi vì lần này người ngươi đối mặt không phải là tử địch, bằng không ngươi không chỉ là thụ thương và bại đơn giản như vậy! suy nghĩ cẩn thận xem tại sao lại bại như vậy, sau này ngươi sẽ sống càng lâu!
- Vâng…
Mộ Nhất Hằng nhắm mắt lại, xấu hổ nói:
- Là ta... ở dưới sự khiêu khích của đối thủ... đánh mất lý trí, hoàn toàn không có phòng bị... việc này là một cái giáo huấn, ta sẽ nhớ kỹ suốt đời...
- Được, lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi hồi phục, có lời gì, đợi sau khi thương thế lành hơn rồi nói.
Mộ Vũ Bạch nói xong, xoay người lại nhìn Tử Hoàn quận vương.
- Không nghĩ tới thân thể và gân cốt Nhất Hằng lão đệ kém như vậy, Tiểu Vương mới dùng một đao, liền tổn thương thành tình trạng như thế này, biết sớm như vậy, một đao kia dùng phân nửa lực lượng là tốt rồi.
Tử Hoàn quận vương làm ra một bộ tự trách nói:
- Mộ tiền bối, trong trận đấu, thụ thương là không thể tránh được, ngươi cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà làm khó dễ tiểu vương chứ?
Trong tỷ đấu thụ thương, vốn không phải truy cứu, huống hồ đây còn là Yêu Hoàng đại điện, trước mắt bao người, cho nên Mộ Vũ Bạch biết hắn cố ý trọng thương Mộ Nhất Hằng, nhưng cũng không phát tác được, hắn hừ lạnh một tiếng, không có nói nửa chữ với Tử Hoàn quận vương, mà đưa mắt nhìn sang Vân Khinh Hồng.
Bọn họ đều nhìn ra, Hoài vương không chỉ muốn đả bại bọn họ, mà còn muốn để cho bọn họ bại càng thảm càng tốt, muốn khó coi bao nhiêu liền khó coi bấy nhiêu, muốn giẫm nát hoàn toàn tôn nghiêm của bọn họ ở dưới lòng bàn chân.