.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_548" class="block_" lang="en">Trang 274# 2
Chương 548: Tứ liên bại
- Văn Cát, ngươi tiến lên!
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Vân Khinh Hồng liền lên tiếng nói.
- A... Ta?
Một nam tử trẻ tuổi phía sau Vân Khinh Hồng mặc trang phục Vương phủ chỉ chính mình nói, trên mặt lộ ra vẻ thất thố cùng kinh hoảng.
Văn Cát là con của Húc Vương, thiên phú cùng thực lực cũng rất là phi phàm, lấy cảnh giới Bá Hoàng cấp hai của hắn đặt trong lớp trẻ đứng đầu Huyễn Yêu giới thì hắn chỉ có thể đội sổ... Cho dù ở trong phe phía Đông cũng là đội sổ.
Vòng thứ nhất, Mộ Nhất Hằng đã thảm bại dưới tay Tử Hoàn, theo lý trận thứ hai nên trọn một người đủ để địch lại Tử Hoàn quận vương mới đúng, coi như không thắng, ít nhất cũng phải vãn hồi một chút mặt mũi. Ngay cả Mộ Nhất Hằng cũng chịu khổ, bại trong chớp mắt thì hắn tới cũng chỉ thua càng thảm hại hơn.
- Đúng, Văn Cát, ngươi chính là người thứ hai lên sân khấu.
Vân Khinh Hồng hướng về phía hắn, lông mi nhíu lại nói:
- Đúng là phía đối diện là một đối thủ khó có thể chiến thắng, nhưng ngươi và hắn cùng là Huyễn Yêu vương tộc, coi như ngươi thua trận cũng chỉ thua khí thế, càng không thể chưa thua trận đã thua khí thế.
Văn Cát khẽ cắn môi, rất nhanh bình tĩnh trở lại:
- Được!
- Tuy ngươi và Tử Hoàn kém ba cái cảnh giới, nhưng dù sao cũng đều là Bá Hoàng, hắn coi như thắng ngươi, cũng có tiêu hao không nhỏ. Mục tiêu của ngươi chính là tận hết khả năng, tiêu hao huyền lực của hắn... Nhớ kỹ, ba phần tiến công, bảy phần phòng thủ, lúc công kích chỉ công kích bộ vị yếu hại đủ để trí mạng. Còn nữa, vô luận hắn nói ra cái gì, cũng phải giữ vững lãnh tĩnh! Nếu như ngươi có thể làm được, cuộc tranh tài này, ngươi cũng đã thắng.
- Ta nhớ kỹ!
Văn Cát dùng sức gật đầu, sau đó phi thân lên, rơi vào trong tràng thi đấu.
- Húc Vương phủ Văn Cát, xin chỉ giáo.
- Há, hóa ra là Văn Cát huynh đệ.
Tử Hoàn quận vương híp mắt cười rộ lên:
- Xem ra bên các ngươi đã không thể lấy ra người có chút dáng dấp rồi, ngay cả ngươi cũng phái tới, ta đều cảm thấy đáng thương thay các ngươi a.
Văn Cát:
"..."
Tử Hoàn quận vương đưa ngón tay ra hiệu với hắn, vô cùng khinh miệt ngoắc ngoắc:
- Đến đây đi, nếu như trong vòng mười chiêu không thể để cho ngươi nằm xuống, bản vương cũng không thể dùng khuôn mặt này ở trong Yêu Hoàng thành nữa.
Trong Huyễn Yêu vương tộc, có người nào mà không phải là nhân thượng chi nhân, Văn Cát chưa từng bị ngôn từ như vậy làm nhục, song quyền hắn nắm chặt, trong lòng bốc hỏa, nhưng trong đầu lại nhớ tới câu Vân Khinh Hồng nhắc nhở, hắn hít một hơi, để cho mình cấp tốc tỉnh táo lại, sau đó không thèm nói chuyện, hai chân đạp lên mặt đất, Hoàng Kim Thương nơi tay, bắn ra một đạo kim sắc huyễn ảnh, đâm thẳng vào ngực Tử Hoàn quận, cùng lúc đó lĩnh vực của hắn cũng toàn lực mở ra.
- Oanh Viêm Lĩnh Vực!!
Ngọn lửa đỏ ngưng tụ ở trên mũi thương, lực lượng khổng lồ của lĩnh vực cũng bùng nổ như biển gầm, tăng phúc lực lượng tự thân, đánh thẳng vào người Tử Hoàn quận vương... Xích sắc chi hỏa là hỏa diễm bình thường trong huyền hỏa, chỉ là hình thái hạ đẳng, nhưng Huyễn Yêu vương tộc sử dụng ra Xích Viêm cũng là Kim Ô Chi Viêm cấp thấp, có điều uy lực không thể thắng được huyền hỏa màu tím đậm.
- Xem bản vương băm phá thương của ngươi đây!
Tử Hoàn quận vương cuồng ngạo gào to một tiếng, Xích Huyết đao vung lên, trong nháy mắt bổ ra bảy đạo huyết sắc đao mang, đao mang hết sức lợi hại mang theo hỏa diễm nóng rực, đơn giản xé rách lĩnh vực của Văn Cát, âm thanh vỡ nát như thủy tinh, chói tai tới cực điểm.
Tử Hoàn đâm thẳng vào Hoàng Kim Thương bỗng nhiên chậm lại, thân ảnh nhoáng lên, trong nháy mắt lệch khỏi vị trí ban đầu, huyết nhận của Tử Hoàn quận vương có bốn đạo đánh hụt, ba đạo đụng vào thương mang của Văn Cát, trong âm thanh vỡ vụn chói tai, ba đạo đao mang được bị ngăn cản, Văn Cát cũng bị dư lực trùng kích ra bên ngoài hơn mười bước.
- Hừ?
Chân mày Tử Hoàn nhíu lại, cười lạnh một tiếng, người như tàn ảnh, đao như du long, chặt chém đến trước mặt Văn Cát trong nháy mắt.
- Chân Viêm Thuẫn!!
Ầm!!
Xích Huyết ở trước người Văn Cát hình thành vòng xoáy hỏa diễm trong nháy mắt, nhưng chỉ gần giằng co một hơi thở, vòng xoáy hỏa diễm liền bị xé rách, lại là hai vệt huyết quang chớp động, vòng xoáy hỏa diễm hoàn toàn tiêu thất, Xích Huyết đao tiến quân thần tốc, chém lên Hoàng Kim Thương của Văn Cát.
Một tiếng vang ầm ầm truyền ra, Văn Cát ngửa người ra sau, khóe miệng tràn ra một tia máu, nhưng gắt gao chống đỡ không bị lui lại, tất cả lực lượng hắn hắn quán chú vào Hoàng Kim Thương không xê dịch Xích Huyết nửa tấc, nhưng trường thương không có bị gãy đoạn.
Lúc trước Tử Hoàn gào thét muốn băm nát thương của Văn Cát nhưng năm đao đi qua, Văn Cát vẫn chống đỡ được... hắn nhìn như toàn lực cường công, nhưng bỗng nhiên chuyển hoán thân vị, né tránh công kích, lại lấy tốc độ nhanh nhất đổi công làm thủ, tuy là thụ thương nhưng chưa lùi một bước.
Tròng mắt Tử Hoàn hơi híp lại, thấp giọng nói:
- Tiểu tử, cút xuống đi!
Hỏa quang trên Xích Huyết đao đột nhiên bùng lên, một luồng lực lượng khổng lồ bạo phát, một đao này, Tử Hoàn đã dùng tới lực lượng vô cùng, sắc mặt Văn Cát trắng nhợt, thân thể chợt lui lại, nhưng đao mang của Tử Hoàn lại giống như ròi bám trong xương, theo sát tới, ba đạo huyết quang nồng nặc tới cực điểm.
Coong!! Đ-A-N-G...G!! xích!!
Lúc Văn Cát thừa nhận đao thứ hai, rốt cục Hoàng Kim Thương cũng tuột tay bay ra ngoài, đao thứ ba cắt ở trước ngực Văn Cát, khai mở hộ thân huyền lực của hắn, cắt mở hắn hộ thân bảo giáp... Nhưng ở dưới huyền lực cùng bảo giáp chống đỡ, Xích Huyết đao đã mất hết lực, Văn Cát bay ra ngoài, vững vàng rơi xuống đất, sau khi hộ giáp bị phá toái, trước ngực của hắn chỉ có một đạo huyết nhận rất nhỏ.
Văn Cát khẽ vẫy tay, Hoàng Kim Thương được hắn hấp thu vào trong tay, hắn lau vết máu ngoài miệng một chút, cười hắc hắc nói:
- Đã qua tám chiêu.
Tuy hắn bị đánh cho chật vật không chịu nổi, chỉ có sức lực chống đỡ không có sức đánh trả, nhưng hắn đã chống được công kích của người cao hơn mình ba cái cảnh giới... Nhất là ba đao vừa rồi, đây chính là ba đao Tử Hoàn toàn lực công kích.
Mà câu nói trong vòng mười chiêu sẽ khiến Văn Cát nằm xuống là do Tử Hoàn tự hô lên, nếu như mười chiêu qua đi mà hắn thắng không được, vậy không thể nghi ngờ nó tương đương với việc tự mình lột da mặt của mình.
- Hỗn đản này …
Tử Hoàn quận vương âm thầm cắn răng, trên mặt lại là một bộ dạng khinh miệt:
- Vừa rồi là bản vương thủ hạ lưu tình, không muốn để cho ngươi thua quá khó coi, ngươi thật sự cho rằng, ngươi xứng đáng ở dưới Xích Huyết đao của bản vương lâu như vậy sao!
Con mắt Tử Hoàn quận vương trừng lớn, bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, huyết quang trên thân đao bạo khởi, lĩnh vực lung lay sắp đổ của Văn Cát bị xé thành hai nửa trong nháy mắt.
Huyền kỹ Tử Hoàn luyện tập là Huyết Viêm Đao, vũ khí sử dụng lại là Xích Huyết đao màu đỏ máu, hơn nữa ánh đao của hắn đều là màu huyết sắc, ngay cả hỏa diễm phóng thích ra, cũng hóa thành huyết viêm. thời điểm hắn chợt bùng nổ huyền lực, không gian trong vòng mười trượng chung quanh hắn rung chuyển từng vòng huyết sắc, toàn bộ đài thi đấu, cũng bị một tầng huyết sắc nhàn nhạt che phủ.
Văn Cát cách Tử Hoàn gần nhất, sắc mặt chợt biến như lâm đại địch, hắn gắt gao cắn chặt răng, dùng Hoàng Kim Thương để ở trước người.
Tử Hoàn quận vương đặt Xích Huyết đao ngang người, trong miệng phát sinh ra thanh âm trầm thấp...khí thế một đao này đủ để thể hiện ra uy lực kinh người, nhưng nó cũng kèm theo tiêu hao to lớn. Có điều muốn dùng hai đao đánh bại Văn Cát thì hắn không thể không trả giá một chút... lời đã ra khỏi miệng, vô luận như thế nào hắn cũng muốn dùng một đao này đánh bại Văn Cát.
- Minh Viêm Đao!!
Tử Hoàn quận vương gầm nhẹ một tiếng, Xích Huyết đao chẻ ra, trong nháy mắt đao mang điên cuồng tàn sát bừa bãi, giống như hoàn toàn bao phủ thiên địa, mạnh mẽ xâm lược.
Đối mặt với đao mang cùng huyết viêm từ trên trời đến, sắc mặt Văn Cát nghiêm túc tới cực điểm, hắn hét lớn một tiếng, thân thể rút lui với tốc độ nhanh nhất, đồng thời ngưng tụ huyền lực toàn thân ở trên Hoàng Kim Thương, thân thương xoay tròn, cuồn cuộn nổi lên một cái hỏa thuẫn to lớn.
Ầm!!
Giống như có một đóa huyết liên nở rộ trên không, phía dưới là Xích Huyết đao cùng Hoàng Kim Thương hung hăng va chạm, lực lượng của hai vị Bá Hoàng bạo phát mãnh liệt, tạo thành một đạo hỏa diễm dài chừng mười trượng ở trong Yêu Hoàng đại điện.
Lĩnh vực của Văn Cát hoàn toàn tán loạn, trong màn lửa, hắn và Hoàng Kim Thương bay ngang ra, đập ầm ầm xuống đất, mấy giây sau mới ngạnh ngạnh sinh sinh đứng lên, một đôi cánh tay đã máu chảy như nước, vị trí hiện tại của hắn cũng ở ngoài sân so tài.
- Văn Cát, ngươi bại rồi, lui ra đi.
Tiểu Yêu Hậu đứng ở phía sau, mặt không đổi sắc nói.
Thanh âm cứng rắn của Tiểu Yêu Hậu vừa buông xuống, người của Húc vương phủ đã bay đến bên cạnh Văn Cát, mang hắn về vị trí của mình, đồng thời kích động tán dương:
- Dĩ nhiên làm cho Tử Hoàn quận vương phải dùng đến Minh Viêm Đao... Tiểu Vương Gia, vậy mới tốt chứ.
- Hắc …
Văn Cát cười một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, bất tỉnh.
- Tiểu tử này, lại khiến bản vương tốn nhiều khí lực như vậy.
Huyết Minh Đao ra, Tử Hoàn quận vương liền xuất hiện tình trạng thở hổn hển, hắn cũng không trách người khác, chỉ có thể tự trách mình nói quá lời, mà lúc này, một đạo phong kiếm bén nhọn bỗng nhiên từ trên bầu trời kéo tới.
- Hi Vương phủ Tử Phong, xin chỉ giáo!!
Tử Hoàn quận vương vừa muốn đáp lại thì đối phương đã không cho hắn cơ hội nói, tiếp đón hắn là một trận kiếm ảnh, Tử Hoàn vừa mới thả ra một đại chiêu, huyền lực xuất hiện sự thiếu hụt ngắn ngủi, ở dưới tình huống đối phương tấn công nhanh, tay chân liền luống cuống lùi lại hơn mười bước, nhưng dù sao hắn cũng là nhân vật xếp hàng thứ tư trong Huyễn Yêu Thất Tử, mà huyền lực đối phương chỉ có Bá Hoàng cấp ba, huyền lực của hắn xông lên rất nhanh, huyết quang của Xích Huyết đao bắn ra bốn phía:
- Người như ngươi mà cũng muốn thắng bản vương sao, nằm mơ đi!!
Ầm ầm ầm!!
Năm đao liên hoàn, bổ ra một mảng lớn huyết sắc, Tử Phong bị buộc đến sát biên giới đài thi đấu, nhưng hắn vẫn giơ kiếm trở lên, không sợ hãi chút nào đối oanh cùng đao mang của Tử Hoàn, sau hai mươi lần đối mặt, hắn vẫn bị Tử Hoàn dùng một đao đánh bay ra hơn mười trượng, thổ ra ba đạo máu tươi tại chỗ, hắn xoa vết máu ở khóe miệng một chút, một lần nữa xuất ra một thanh kiếm, điên cuồng hét lên một tiếng, đâm thẳng về phía Tử Hoàn, tiếng kiếm rít vang vọng bộ Yêu Hoàng đại điện.
- Thiên Hồng Liệt!!
Giống như một đạo lưu tinh bay qua bầu trời đại điện, cho dù là người ở góc đại điện cũng cảm giác được một trận kiếm ý khiếp người, đối mặt với một kiếm này của Tử Phong, Tử Hoàn quận vương cuồng ngạo kêu to, không tránh không né, chính diện đón đánh...
- Quỷ Viêm Đao!!
Huyết quang cùng kiếm ảnh hỗn loạn va chạm vào nhau, tiếp theo, huyết quang sạ thiểm, đi qua kiếm ảnh trùng điệp, cắt ngang thân thể Tử Phong.
Tử Quang kêu lên một tiếng đau đớn, trường kiếm tuột tay bay ra ngoài, cả người cũng bay rớt ra ngoài hơn trăm trượng.
- Tử Phong bại, hay là Tử Hoàn thắng!
Tiểu Yêu Hậu cau mày nói.
Thực lực của Tử Hoàn ở trong chỗ ngồi phía Đông chỉ có thể xếp hạng trung, nhưng ba người phía Tây toàn bộ bị thua! sắc mặt đám người phía Tây càng ngày càng khó coi, lúc này Trọng vương phủ lại có một người bay lên trời, một đoàn liệt diễm đánh về phía Tử Hoàn.
- Cốc Vương phủ Thừa Dương, tiếp chiêu!!
Người thứ tư của phe phía Tây lên đài, sau một câu nói liền trực tiếp mãnh công Tử Hoàn quận vương.
Hỏa diễm đụng nhau, huyền lực ầm vang, hỏa diễm bao quanh đại điện không ngừng bạo liệt, hai người chiến đấu kịch liệt mười mấy chiêu, theo một đoàn huyết viêm bùng nổ, Thừa Dương trọng thương hôn mê tại chỗ.
Người thứ tư bên phía Tây... Lại bại!!