.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_552" class="block_" lang="en">Trang 276# 2
Chương 552: Cửu Hoàng Giao độc
- Hừ.
Sau khi Hách Liên Phách kinh ngạc trong mấy giây ngắn ngủi, liền liều lĩnh cười ha hả:
- Biết cái nào là chân thân thì như thế nào? Một kiếm này, cho dù qua mười năm nữa, ngươi cũng không thể tiếp được...
Hách Liên Phách còn nói xong, bỗng nhiên biến sắc, bởi vì thanh kiếm đã bay vụt đến trước mặt, ở dưới khí thế của"Cửu U Lôi Hoàng Trảm" áp bách, tốc độ của nó không giảm chút nào, thế như chẻ tre tầng tầng phá vỡ hồng thủy Huyền Lực của hắn, mang theo gió xoáy tận thế đâm thẳng về trước người của hắn.
Ầm!!!
Kiếm cùng kiếm ở trên không chạm vào nhau, Phong Lôi Chi Lực đồng thời nổ lên, một khắc kia, giống như hai ngọn núi cao đụng vào nhau, thiên địa run run, cuồng phong gào thét, tất cả khí lưu đều bị hồng thủy Huyền Lực mạnh mẽ vô cùng gạt ra, toàn bộ đại điện Yêu Hoàng ở trong thời gian năm hơi thở hoàn toàn hóa thành chân không.
Ở trong sấm gió huyền lực đang điên cuồng tứ lược, hai thanh kiếm giống như hai con giao long ở trong sóng biển tranh phong cắn xé, phát ra âm thanh chói tai tới cực điểm.
Tô Chỉ Chiến đứng ở phía dưới, hai tay gắt gao giơ cao lên đỉnh đầu, mặc dù kiếm cách tay, nhưng vẫn hoàn toàn nằm trong khống chế của hắn. Lúc này, thân thể Hách Liên Phách dừng ở trên không trung, hắc kiếm của hắn bị kiếm của Tô Chỉ Chiến hung hăng chống đỡ, không cách nào hạ xuống nửa phần, con mắt của Hách Liên Phách gắt gao trừng lớn, căn bản không thể tin hình ảnh trước mắt:
- Không có khả năng... Không có khả năng... Một kiếm này... Ngươi làm sao có thể ngăn cản được?
- Hắc... Hắc hắc…
Tô Chỉ Chiến cười cười, bởi vì một khắc này, hắn đã thấy được thắng bại của cuộc tỷ thí:
- Hách Liên Phách, ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi đang che giấu sao? Lúc trước, ta cùng ngươi nhiều lần giao thủ, chưa bao giờ dùng toàn lực... Bởi vì ngươi không xứng.
- Hây A...!!!
Hai tay Tô Chỉ Chiến bỗng nhiên đẩy một cái, thoáng chốc, Hách Liên Phách cảm giác lực lượng đánh vào người của chính mình đột nhiên tăng vọt, hắc kiếm của hắn bị hung hăng đẩy ra, Huyền Lực hộ thân của hắn cũng dễ dàng bị trùy phá, một lực lượng lớn đến mức khiến hắn không có cách tin tưởng được đánh vào trước ngực của hắn.
- Cút đi!
Ầm!!
Một tiếng hét thảm từ trên không truyền đến, hắc kiếm trong tay Hách Liên Phách gãy thành hai đoạn, tuột khỏi tay bay về hai phía, còn thân thể Hách Liên Phách giống như diều đứt dây bay về phía tây, kiếm gió xoáy khủng bố không có tiếp tục truy kích, mà là bay lên trên, rồi vẽ một đường cung rơi xuống trước người Tô Chỉ Chiến, gió xoáy trên thân kiếm cũng đã tiêu thất toàn bộ.
Hách Liên Cuồng phi thân lên không trung tiếp được Hách Liên Phách, hộ giáp của Hách Liên Phách đã nát hết, trước ngực có một lỗ máu rộng nửa thước, Hách Liên Cuồng liếc mắt nhìn thương thế của Hách Liên Phách, sau đó lạnh lùng nhìn Tô Hạng Nam nói:
- Tô Hạng Nam, ngươi đúng là nuôi được một đứa con trai tốt, tuổi còn trẻ đã luyện thành Phong Thần kiếm.
- Ha hả, như mọi người thấy, nó thật đúng là tốt hơn so với con trai của Hách Liên huynh một ít, Hách Liên huynh đã khích lệ như vậy, nếu Tô mỗ từ chối thì đúng bất kính rồi.
Tô Hạng Nam cười ha hả nói.
- Ngươi!
Sắc mặt Hách Liên Cuồng lập tức âm trầm, thật vất vả mới đè xúc động muốn chửi ầm lên xuống, thì Hách Liên Phách được hắn nắm trong tay bắt đầu giằng co:
- Ta... Làm sao có thể thua trong tay hắn! Điều đó không có khả năng... Ta muốn cùng hắn… so tài một lần nữa..
- Đủ rồi.
Hách Liên Cuồng khẽ quát một tiếng:
- Tài nghệ không bằng người, ngươi thua không oan chút nào, Tô Chỉ Chiến hiển nhiên vẫn luôn ở trong tối che giấu thực lực, cho dù đánh mười lần, ngươi cũng vẫn thua! Hừ, để cho bọn họ đắc ý trận này đi... Dù sao đây cũng là trận cuối cùng bọn họ có thể đắc ý.
Bên phía Tây Tịch, lần đầu tiên vang lên tiếng hoan hô, bọn họ vẫn bị áp chế gắt gao, rốt cục cũng theo Tô Chỉ Chiến chiến thắng Hách Liên Phách mà hô to một hơi, nhưng hai người cùng nổi danh, Tô Chỉ Chiến muốn thắng há lại ung dung, hắn chẳng những toàn thân đều là tổn thương, hơn nữa Huyền Lực tiêu hao gần chín phần, ở trong tiếng hoan hô của Tây Tịch, hắn nửa quỳ xuống, thẳng đến khi tiếng hoan hô hạ xuống, hắn mới chậm rãi đứng dậy, một lần nữa nắm yêu kiếm.
- Kế tiếp là ai?
Tay cầm kiếm của Tô Chỉ Chiến hơi run rẩy, đây là phản ứng bắp thịt thoát lực nghiêm trọng, nhưng thanh âm của Tô Chỉ Chiến vẫn như cũ, khí thế không yếu bớt chút nào.
Hách Liên Phách che vết thương ở trên ngực, ánh mắt nhìn về phía Cửu Phương Dục đang ngồi ở Cửu Phương gia tộc, cảm nhận được ánh mắt của hắn, ánh mắt Cửu Phương Dục lập tức phóng tới, khi đụng vào ánh mắt Hách Liên Phách, trong lòng hắn liền hiểu rõ.
Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Hách Liên Phách rõ ràng muốn nói hắn rằng: Phế hắn... Báo thù cho ta.
Cửu Phương Dục đứng lên, trực tiếp nhảy trên sàn thi đấu, đứng trước người Tô Chỉ Chiến, cười ha hả nói:
- Cửu Phương gia tộc Cửu Phương Dục, xin Tô lão đệ chỉ giáo.
Hoài Vương vốn đang quyết định để người nào đi lên tiêu diệt nỏ hết đà Tô Chỉ Chiến, chợt thấy Cửu Phương Dục tự mình lên sân khấu, tròng mắt của hắn hơi híp lại, yên lặng cười rộ lên.
Trước khi Tô Chỉ Chiến đối chiến Hách Liên Phách, Tô Hạng Nam thủy chung yên tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Cửu Phương Dục lên sân thi đấu, chân mày chợt căng thẳng, đứng dậy, nhanh chóng truyền âm nói:
- Ngừng chiến, cẩn thận!
Huyền lực của Cửu Phương Dục không tính là rất cao chỉ ở Phách Huyền Cảnh cấp bốn, nhưng chỗ đáng sợ nhất của Cửu Phương gia tộc không phải Huyền Công của gia tộc bọn họ, mà một loại độc công kinh khủng! Bản thể của bọn họ cũng là Cửu Đầu Độc Giao! Mà tên Cửu Phương Dục này trời sinh Giao độc cực kỳ hiếm thấy, là “Cửu Hoàng Độc Thể” bốn ngàn năm mới xuất hiện một người, nếu như bị hắn độc trúng, ngay cả Hạ Đẳng Đế Quân đều khó hóa giải. Về điểm này, cả Yêu Hoàng thành không người không biết.
Toàn bộ Yêu Hoàng thành, cũng cực ít có người dám cùng người Cửu Phương gia giao thủ.
- Tô lão đệ, vừa rồi thật đúng là uy phong.
Cửu Phương Dục dùng thanh âm cực thấp chỉ có Tô Chỉ Chiến mới có thể nghe được nói.
- Chẳng qua, ta khuyên ngươi nên lập tức tự nhận thua thì hơn, ngươi nên biết rằng rơi vào tay ta, hậu quả sẽ là gì?
- Ít nói nhảm!
Lập tức Tô Chỉ Chiến đưa ngang kiếm một cái:
- Đời này, Tô Chỉ Chiến ta chưa từng sợ bất cứ kẻ nào, ngươi càng không xứng!
Khóe miệng của Cửu Phương Dục khẽ nhếch lên, cá tính của Tô Chỉ Chiến nổi danh kiêu căng khinh người, tuyệt đối không thể làm ra động tác chủ động nhận thua. Sau đó, hắn xuất ra một thanh Bích trường kiếm màu xanh lục, không nhanh không chậm nói:
- Vậy ngươi cũng đừng trách ta không cho ngươi cơ hội.
- Câm miệng!
Cánh tay của Tô Chỉ Chiến vung lên, trong nháy mắt trường kiếm gào thét bay ra, mũi kiếm chỉ vào yết hầu của Cửu Phương Dục, một khí tức lạnh như băng trực xông thẳng đến yết hầu, khiến Cửu Phương Dục nhất thời chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cuống cuồng không kịp lắc mình, bích lục trường kiếm vung lên liền đánh văng kiếm của Tô Chỉ Chiến, trong lòng thầm mắng: Cái người điên này!
Nếu như Tô Chỉ Kiếm ở trạng thái hoàn chỉnh, kiếm của hắn làm sao có thể để Cửu Phương Dục đơn giản đánh văng ra như vậy, nhưng hôm nay Cửu Phương Dục chưa dùng tới sáu phần lực, liền khiến kiếm của Tô Chỉ Chiến bị dao động suýt nữa thoát khỏi chưởng khống. Tô Chỉ Chiến khẽ cắn răng một cái, thu kiếm vào trong tay rồi nhảy về phía trước, cuồng phong dắt Kiếm Thế, Huyền Lực toàn thân không giữ lại chút nào xông lên, đâm thẳng về Cửu Phương Dục.
Thử qua một kiếm vừa rồi của Tô Chỉ Chiến, Cửu Phương Dục đã rất yên tâm, hắn bước lên trước, một kiếm ném tới... Hắn rất vững tin, lấy trạng thái bây giờ của Tô Chỉ Chiến, chính diện đụng nhau, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của mình.
Ầm!
Song kiếm chạm vào nhau, huyền lực rung động tản ra xung quanh, Tô Chỉ Chiến ngửa về phía sau, kiếm trong tay cong lên, ai cũng nhìn không ra, một kiếm này của hắn rõ ràng đang ở thế hạ phong... Hắn vốn là Phách Huyền cảnh cấp sáu, lại cùng Cửu Phương Dục Phách Huyền Cảnh cấp bốn đối mặt, vừa mới bắt đầu giao thủ đã rơi vào thế hạ phong, có thể tưởng tượng được lúc trước đánh một trận với Hách Liên Phách đã tiêu hao lớn cỡ nào.
Nhưng loại trạng thái này tuyệt sẽ không khiến Tô Chỉ Chiến lùi nửa bước, xương hai cánh tay của hắn giòn vang, không tiến mà đi lùi lại, trong nháy mắt lướt trên hơn mười đạo kiếm ảnh đâm thẳng các chỗ yếu hại của Cửu Phương Dục... Cửu Phương Dục thấy hoa mắt, nhưng cũng không lùi, ngược lại nhìn cũng không nhìn, một kiếm quét ngang về phía trước … Phong Kiến tạo nghệ của Tô Chỉ Chiến đích thật là đạt tới đỉnh cao, nhưng không có Huyền Lực cường đại chống đỡ, thì không có uy hiếp lớn lao gì.
Coong!!
Một cổ cự lực từ trên thân kiếm kéo tới, kiếm và cánh tay của Tô Chỉ Chiến hung hăng bị đánh văng ra, thân thể lảo đảo lui về sau một cái, lập tức mắt của Cửu Phương Dục sáng lên, khóe miệng hiện lên một tia cười âm hiểm, thân thể chợt lao về phía trước mang theo một làn khói màu xanh biếc xẹt qua bên cạnh Tô Chỉ Chiến, trong làn khói màu xanh biếc hình bóng của Cửu Đầu Giao Long lóe lên một cái rồi biến mất...
Tô Chỉ Chiến chẳng những Huyền Lực hộ thân sớm đã trở nên bạc nhược, hơn nữa toàn thân đều là tổn thương, cho nên làn khói màu xanh biếc dễ dàng đi qua Huyền Lực hộ thân của hắn, thông qua tất cả vết thương trên người xâm nhập vào trong huyết dịch của hắn.
- A...
Một tiếng rên rỉ thống khổ từ trong miệng Tô Chỉ Chiến tràn ra, toàn thân hắn cứng đờ, sau đó lập tức ngã quỵ dưới đất, kiếm cũng"Ầm" một tiếng rớt xuống đất, toàn thân hắn run rẩy, miệng vết thương khắp toàn thân chậm rãi biến thành màu xanh tím.
- Ngừng chiến!
Một màn lo lắng nhất rốt cục vẫn phát sinh, Tô Hạng Nam quá sợ hãi, phi thân lên rơi xuống trước người Tô Chỉ Chiến mau chóng nâng hắn dậy.
- Tô Hạng Nam! Thắng bại giữa hai người còn chưa quyết định, ngươi tự tiện xông vào sân so tài là có ý gì?
Hoài Vương quát lớn.
- Một trận chiến này, chúng ta chịu thua!
Tô Hạng Nam cắn răng hô, sau đó hắn nhanh dò xét tình trạng bây giờ của Tô Chỉ Chiến, trong lòng cả kinh: huyền lực của Tô Chỉ Chiến đại suy khó có thể chống lại kịch độc, càng khó khăn ngăn cản độc lan tràn, hơn nữa toàn thân đều là tổn thương, lượng lớn kịch độc từ các vị trí trên cơ thể của hắn dũng mãnh xâm nhập vào, chất độc này đối với tình trạng bây giờ của Tô Hạng Nam mà nói đủ để giết hắn trong thời gian ngắn.
Tô Hạng Nam vận chuyển huyền khí, toàn lực ngăn chặn kịch độc trên người Tô Chỉ Chiến, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm Cửu Phương Dục:
- Lập tức đưa giải dược ra!
- Giải dược?
Cửu Phương Dục vô tội nói:
- Cái này hả, vãn bối là Cửu Hoàng Độc Thể hơi khác biệt với những người trong gia tộc, loại Cửu Hoàng Giao độc này phối chế giải dược rất khó khăn, vãn bối tổng cộng chỉ có mấy viên... Ah, với lại ngày hôm nay xuất môn có hơi gấp, nên quên mang đi. Chẳng qua, lấy huyền lực hùng hậu của Tô gia chủ cùng các vị tiền bối Tô gia, tin tưởng sẽ dễ dàng giải được Cửu Hoàng Giao độc của vãn bối.
Tất cả đại trưởng lão của Tô gia cũng phi thân lên, sau khi xem xét tình huống của Tô Chỉ Chiến, sắc mặt không khỏi biến sắc.
- Vô liêm sỉ!
Tô Hạng Nam giận dữ:
- Ngươi biết rõ toàn thân con ta đều là tổn thương, Huyền Lực đại suy lại còn cố ý hạ độc nặng như thế! Hiện tại hắn vô lực trừ độc, nếu như dùng ngoại lực, lại cực dễ tổn thương nội phủ của hắn... Lập tức giao giải dược ra đây! Nếu không, đừng trách ta không khách khí với ngươi.
- Tô Hạng Nam, lời này của ngươi có ý gì?
Cửu Phương gia tộc Cửu Phương Khuê đứng lên lạnh lùng nói:
- Độc Công là huyền công gia tộc của Cửu Phương gia ta, nó là đường đường chính chính! Con ta dùng huyền công gia tộc quang minh chính đại thắng hắn. Huống hồ với đức hạnh này của con trai ngươi chỉ có thể trách mình tài nghệ không bằng người, lẽ nào trên chiến trường, đối mặt với tử địch, ngươi còn trông cậy vào hắn sẽ ban giải dược cho ngươi sao?
- Cửu Phương Khuê, ngươi?
Tô Hạng Nam giận dữ, nhưng giải dược ở trên tay đối phương, mặc dù hắn vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám nói lời quá ác, hắn thở mạnh một hơi, chuyển hướng về Tiểu Yêu Hậu, có Tiểu Yêu Hậu đi ra, Cửu Phương Khuê nhất định không dám không xuất ra giải dược, nhưng cũng sẽ để cho phe mình càng thêm rơi vào thế bị động.
Lúc này, Vân Triệt phi thân xông lên, đi tới trước mặt Tô Chỉ Chiến, nhanh chóng lấy ra một viên đan dược màu vàng nhạt đưa vào miệng Tô Chỉ Chiến:
- Lập tức nuốt nó vào, nhanh lên một chút!
Nói xong, hắn không đợi Tô Chỉ Chiến đáp lại, trực tiếp dùng huyền lực đổ dược hoàn màu vàng vào trong bụng của Tô Chỉ Chiến. Lúc này, tất cả trưởng lão bên cạnh Tô Chỉ Chiến mới phản ứng lại được, kinh ngạc nói:
- Ngươi cho thiếu chủ ăn cái gì?
Bọn họ vừa dứt lời liền cảm giác được độc khí trên người Tô Chỉ Chiến lập tức yếu bớt, lấy tốc độ kinh người giảm bớt, trong mấy hơi ngắn ngủi mấy, màu xanh tím trên người Tô Chỉ Chiến chậm rãi nhạt dần, cho đến hoàn toàn biến mất.
Tay của Vân Triệt lặng yên dời khỏi ngực của Tô Chỉ Chiến… Dược hoàn mà hắn cho Tô Chỉ Chiến ăn dùng bề ngoài là một quả Huyền Đan thông thường để ngụy trang, thứ chân chính tinh lọc Giao độc tự nhiên là Thiên Độc châu. Cửu Hoàng Giao độc xác thực đáng sợ, nhưng ở trước mặt Thiên Độc châu, nó chẳng khác gì độc thông thường, hoàn toàn tinh lọc chỉ là chuyện trong nháy mắt.