.
._277__2" class="block_" lang="en">Trang 277# 2
Chương 554: Một kích
- Đúng, ngươi thật sự không cần dùng vũ khí, bởi vì mặc kệ ngươi có sử dụng hay không sử dụng vũ khí, kết quả đều hoàn toàn tương tự!
Khóe miệng Cửu Phương Dục khẽ nhếch lên.
- Ngươi nhất định phải đứng bất động ở nơi đó, để cho ta công kích ba mươi lần sao?
Vân Triệt uốn éo một cổ tay, lộ ra ánh mắt khiêu khích.
- Ít nói nhảm!
Cửu Phương Dục đã không nhịn được nói:
- Các loại rác rưởi như ngươi đừng nói ba mươi chiêu, cho dù ta đứng bất động để cho ngươi công kích ba trăm chiêu, ngươi cũng đừng nghĩ làm tổn thương được một cọng tóc của ta!
- Thật không?
Gương mặt của Vân Triệt hiện lên kinh ngạc, hắn càng thêm dùng sức hoạt động cổ tay:
- Ta đây phải thử một chút xem.
Lời nói của Cửu Phương Dục không phải là dốt nát khinh thường. Thiên Huyền cảnh cùng Vương Huyền cảnh cách một cái hồng câu, mà Vương Huyền cảnh kém Phách Huyền Cảnh, có thể nói là rãnh trời, mà Thiên Huyền cảnh so với Phách Huyền Cảnh lại chênh lệch một trời một vực, một tên Bá Hoàng tùy tiện phóng ra Huyền Lực phòng ngự, thì cho dù một tên Huyền giả Thiên Huyền cảnh dốc toàn lực công kích, cũng đừng nghĩ tới đụng đến một cọng tóc của hắn.
Thiên Huyền cảnh cùng Phách Huyền Cảnh cũng không thể nói chênh lệch tầng diện... Căn bản giống như là hai thế giới!
Cho nên, tuy mọi người cảm thấy Cửu Phương Dục có chút cuồng vọng không coi ai ra gì, nhưng ngoại trừ những người biết được chiến lực của Vân Triệt, không ai cảm thấy Cửu Phương Dục đáng khinh thường.
Vân Triệt bước về phía trước, không nhanh không chậm đi tới trước người Cửu Phương Dục, lúc hắn bước tới bước thứ ba thì đứng lại, sau đó chậm rãi đánh bắt đầu lắc lắc cánh tay phải của mình hướng Cửu Phương Dục như đang thị uy, lại một lần nữa xác nhận nói:
- Lúc ta đánh ngươi, ngươi xác định không đỡ?
- Ah!
Cửu Phương Dục cười nhạt:
- Lỗ tai của ngươi bị điếc sao? Ta nói rồi, đừng nói ngăn cản, coi như ta động một cái, thì coi như ngươi thắng! Đây là lòng từ bi của ta thưởng cho tên rác rưởi nhà ngươi một cơ hội, ngươi lại hỏi lại lần nữa, ta liền đánh hạ ngươi.
- Được.
Vân Triệt gật đầu, giơ nắm tay lên:
- Đã như vậy, ta đây cần phải đánh cho ngươi nghìn vạn lần muốn ~~ hạ ~~!
Một chữ cuối cùng hạ xuống, Vân Triệt nhanh bước lên trước, đấm ra một quyền, đập về phía ngực của Cửu Phương Dục.
Một quyền này của Vân Triệt cũng không nhanh, mà trên nắm tay phóng ra khí tức Huyền Lực đích xác là Thiên Huyền cảnh đỉnh phong, nhưng khí tràng Huyền Lực lại không mãnh liệt, cho dù bất kỳ ai nhìn vào, còn cho rằng một quyền này của Vân Triệt không dùng toàn lực.
Trong đại điện, không ít người tỏ vẻ khinh bỉ... Không sử dụng vũ khí, còn không dùng toàn lực, một quyền này nhìn qua thật mềm nhũn, đừng nói Cửu Phương Dục, ngay cả ta đều đơn giản tiếp được.
Thật là một tên ngu xuẩn không biết sống chết... Nhìn nắm đấm của Vân Triệt sắp đến gần, Cửu Phương Dục cười nhạt, hắn đích xác sẽ không di chuyển, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không phản kích, hắn thấy, đối với loại mặt hàng như Vân Triệt, chỉ cần dùng Huyền Lực thoáng phản chấn, đều có thể đơn giản phế tay của hắn.
Nhìn ánh mắt của Cửu Phương Dục, Vân Triệt liền có thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì, trong lòng lặng lẽ cười nhạt, tay phải bỗng nhiên nhanh hơn, nhìn qua không nhẹ không nặng nện ở trên ngực Cửu Phương Dục, lập tức, một tiếng"Phanh" không nặng không nhẹ vang lên, nhưng tiếng va chạm lại dị thường nặng nề.
Đúng như trong dự liệu của tất cả mọi người, một quyền này của Vân Triệt đánh xuống, Cửu Phương Dục cũng không lui lại một bước, ngay cả thân thể cũng không có lay động một chút nào.
Trong đại điện nhất thời vang lên mảnh cười lớn, nhưng mảnh cười này vang lên cũng không lâu lắm, sau đó dần dần nhỏ lại, bởi vì bọn họ chợt phát hiện tình huống tựa hồ có chút… Không thích hợp.
Ở dưới một quyền Trọng Kích của Vân Triệt, Cửu Phương Dục đích thật cũng không lui lại, ngay cả thân thể cũng không có lay động một chút nào... Thậm chí ngay cả biểu tình đều cứng ngắc ở nơi đó, thẳng đến khi Vân Triệt không nhanh không chậm thu hồi nắm đấm đánh vào ngực hắn, vẻ mặt của hắn vẫn không hề biến động như cũ, trong miệng càng không có thanh âm cười nhạo châm chọc.
Vân Triệt lui ra phía sau một bước, cười híp mắt nhìn Cửu Phương Dục.
- Sao... Chuyện gì xảy ra vậy?
- Ây... Ách …
Rốt cục, thanh âm khàn khàn từ trong miệng Cửu Phương Dục tràn ra, hai con mắt của hắn gắt gao trừng lớn, khoa trương lồi ra gần như muốn nhảy khỏi viền mắt. Sau đó thân thể của hắn như bùn nhão chậm rãi hạ xuống, sau đó quỳ xuống, cho đến khi nằm xuống đất, hai tay thống khổ ôm ngực, như con tôm luộc co rúc ở đó, toàn thân lạnh run, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống như mưa… Tiếp đó, mảng lớn máu tươi hòa lẫn bọt mép từ trong miệng của hắn nhanh chóng chảy ra, ngay sau đó, mũi, hai mắt, hai lỗ tai của hắn cũng chảy máu.
- Cái...Cái gì?
Tất cả mọi người trong đại điện đều trợn mắt ngoác mồm, ngây ngốc nhìn, mấy đại gia chủ, Quận Vương, và các trưởng lão “Chợt" đứng lên, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.
- Dục nhi!!
Cửu Phương Khuê giật mình thất thần một hồi, sợ hãi phi thân ra khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Cửu Phương Dục, một tay kéo hắn từ dưới đất lên, sau khi để Huyền Khí đi khắp người hắn, sắc mặt lại lần nữa đại biến, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vân Triệt:
- Ngươi...
Sau khi hắn dò xét một hồi liền phát hiện lục phủ ngũ tạng của Cửu Phương Dục đã hoàn toàn lệch vị trí, mười mấy cây xương ngực cong lại, tuy chưa gãy từng đoạn, nhưng so với gãy càng đáng sợ hơn... Giống như bị mạnh mẽ bẻ cong! Ngoại trừ chỗ yếu hại của hắn ra, toàn bộ lồng ngực gần như đã biến thành một bột nhão, kinh mạch càng không biết đứt bao nhiêu cái.
Thương thế này chỉ có thể dùng năm từ “nặng không gì sánh kịp" để hình dung, so với dự đoán của Cửu Phương Khuê không biết còn đáng sợ hơn gấp bao nhiêu lần.
- Hắn đã ngã xuống đất được mười hơi thở, Cửu Phương gia chủ, các ngươi... Bại!
Đối mặt với ánh mắt giết người của Cửu Phương Khuê, Vân Triệt cũng không sợ chút nào, vẫn ung dung nói.
Một kích vừa rồi của Vân Triệt hoàn toàn chính xác không dùng toàn lực, nhưng lại có ước chừng hơn mười vạn cân lực đạo, nếu như Cửu Phương Dục toàn lực chống đỡ, có lẽ sẽ có thể đỡ hơn chút, nhưng đối mặt Vân Triệt chỉ ở Thiên Huyền cảnh, hắn căn bản ngay cả một phần lực đều khinh thường dùng, tuy một quyền kia của Vân Triệt không đẩy lùi đánh bại hắn, nhưng lại khủng bố tới cực điểm, lúc lực lượng hủy diệt vừa đụng vào thân thể của hắn liền hóa thành vô số đạo lực lượng hồng thủy dễ dàng phá vỡ huyền lực hộ thân của hắn, trùng kích các ngõ ngách toàn thân, phá hủy hơn nửa cái mạng của hắn.
- Sao... Chuyện gì xảy ra? Phát sinh cái gì?
Tiêu Vân cũng giống như tuyệt đại đa số người hoàn toàn mộng bức.
- Dĩ nhiên… lại một kích phế luôn Cửu Phương Dục!
Vân Khinh Hồng nói nhỏ một tiếng, hắn và mộ Vũ Nhu liếc nhau, đều thấy được nồng đậm khiếp sợ trong mắt đối phương.
Mà lúc này, tất cả mọi người trong đại điện đều dại ra, vẻ mặt đại gia chủ mỗi bên đều hiện lên vẻ kinh hãi, ngay cả sắc mặt Hoài Vương đều cứng ngắc thật lâu. Hắn tự nhiên biết chuyện ba tháng trước Vân Triệt từng dùng một chiêu giết chết một tên Bá Hoàng cấp một, lúc Cửu Phương Dục biểu hiện ra cuồng vọng như vậy, hắn liền cảm giác được Cửu Phương Dục nhất định phải chịu bị thua thiệt, nhưng hắn cũng không có nhắc nhở Cửu Phương Dục, mà là muốn nhìn rõ ràng một chút, cái tên Vân Triệt chỉ ở Thiên Huyền cảnh này có thực lực như trong tin tức hay không?
Mà kết quả, tâm cơ lòng dạ sâu vô cùng làm cho hắn đều khiếp sợ thật sâu.
Một kích... Chỉ là một kích, làm cho Cửu Phương Dục ở Phách Huyền Cảnh cấp bốn trực tiếp trọng thương, thất khiếu chảy máu!
Ánh mắt Hoài Vương nhìn về phía Vân Triệt nhất thời chợt biến, còn ánh mắt mọi người nhìn về phía Vân Triệt hoàn toàn đại biến, thậm chí cho tới bây giờ, tuyệt đại đa số người vẫn không thể tin được cảnh tượng mình tận mắt nhìn thấy.
- Vân Triệt tiểu nhi…
Cửu Phương Dục bị trọng thương nặng, làm cho ý thức của Vân Khinh Hồng hoàn toàn rực rỡ, còn Cửu Phương Khuê cực kỳ tức giận hung hăng nhìn chằm chằm Vân Triệt:
- Ngươi lại hạ thủ nặng tay như vậy với con của ta.
- Cho nên? Cửu Phương gia chủ muốn như thế nào?
Thân là gia chủ Cửu Phương gia, Cửu Phương Khuê tức giận cùng áp bách Huyền Lực há có thể giống với kẻ thường, nhưng ở trong mắt Vân Triệt, nó chính là một rắm, loại cục diện này, hắn đối mặt không đến một vạn lần, cũng đến tám ngàn lần, hắn chậm rãi nói:
- Là đứa con trai này của ngươi tự mình muốn đứng bất động ở nơi đó để cho ta công kích ba mươi lần, mà ta cũng chưa từng nói qua một chút nào về yêu cầu này, ta còn sợ con trai này của ngươi gánh không được, cho nên có lòng tốt không dùng toàn lực, kết quả không nghĩ tới thân thể của hẳn lại cặn bã như vậy, chỉ là một quyền nhẹ nhàng đã trực tiếp ngã quỵ, đã thế Cửu Phương gia chủ chẳng những không cảm kích ta thủ hạ lưu tình, mà còn muốn chỉ trích ta hay sao?
Lúc trước Vân Triệt cùng Hoài Vương giao phong, Cửu Phương Khuê đã lĩnh giáo bản lĩnh nhanh mồm nhanh miệng của Vân Triệt, hắn đối mặt với Hoài Vương mặt không đổi sắc, đối chọi gay gắt, huống chi là Cửu Phương Khuê hắn.
Mà vết thương trên người Cửu Phương Dục rất nặng, toàn thân đều không ổn, tương lai có nguy cơ tàn phế, hiện tại bị người đả thương con trai phản bác, Cửu Phương Khuê run run cố nén cơn giận, gầm nhẹ nói:
- Đây chỉ là một trận luận bàn sao ngươi lại hạ thủ độc ác như vậy… Nếu con ta có vấn đề gì, ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!
- Ta hạ thủ độc ác?
Vân Triệt híp mắt, cười lạnh nói:
- Vừa rồi Cửu Phương Dục ác ý làm cho Tô Chỉ Chiến trúng kịch độc, Cửu Phương gia chủ nói như thế nào nhỉ? À… Là thực lực của chính mình không tốt, còn có thể đi trách người? Chẳng lẽ trên chiến trường, ngươi còn có thể trông cậy vào tử địch xuống tay nhẹ tay với ngươi một chút sao?
- Ngươi!
Nhất thời sắc mặt của Cửu Phương Khuê biến thành màu gan heo.
- Cửu Phương Khuê, con của ngươi đã thua, ngươi còn không mau dẫn hắn đi, cư nhiên nhìn chằm chằm một tên tiểu bối đùa giỡn uy phong!
Thanh âm tràn đầy giễu cợt của Tô Hạng Nam truyền tới:
- Con trai ngươi thực lực không đủ, lại còn ngông cuồng tự đại, bại xấu như vậy hoàn toàn là gieo gió gặt bão, mà cái người làm cha như ngươi không quản giáo nghiêm khắc vẫn lấy đó làm quý, chẳng lẽ còn muốn đi gặp một tên vãn bối mở miệng xuất thủ trả thù? Ah, chẳng lẽ Cửu Phương gia tộc đều là một đám thua đều không nhận hay sao?
Lúc trước Tô Chỉ Chiến bị Cửu Phương Dục hạ kịch độc, sắc mặt của Cửu Phương Khuê, hắn còn khắc trong lòng, không nghĩ tới báo ứng đến nhanh như vậy, một mặt hắn mở miệng bảo vệ Vân Triệt... Mặt khác đương nhiên là vì bắt lấy cơ hội bỏ đá xuống giếng rồi. Nói ra những lời này khiến lòng hắn cực kỳ sảng khoái, bởi vì Tô Chỉ Chiến trúng kịch độc mà oán khí tức giận nghẹn ở trong lồng ngực, bây giờ được phát tiết đúng thật là vui sướng.