.
._278__1" class="block_" lang="en">Trang 278# 1
Chương 555: Múa rìu qua mắt thợ.
- Các ngươi... Chờ đấy!
Cửu Phương Dục tổn thương quá nặng không thể kéo dài, hắn hung hăng nhìn chòng chọc Vân Triệt cùng Tô Hạng Nam, sau đó mang Cửu Phương Dục rời khỏi sân so tài. Trong lòng hắn khiếp sợ Vân Triệt dĩ nhiên có thể một kích đánh trọng thương Cửu Phương Dục, đồng thời cũng vô cùng rõ ràng Vân Triệt cố ý ra tay ác độc, nếu như đây là trường hợp khác, hắn coi như không để ý đến thân phận, cũng muốn đích thân xuất thủ phế Vân Triệt... Nhưng có Tiểu Yêu Hậu ở bên cạnh, và phía dưới con mắt quần hùng thiên hạ, hắn không thể không nhịn.
Toàn bộ đại điện vẫn tràn ngập bầu không khí quỷ dị, những người lúc trước giễu cợt, bật cười, khinh miệt, ồn ào, nhạo báng Vân Triệt... Lúc này ánh mắt nhìn Vân Triệt không khỏi hoàn toàn thay đổi.
Ánh mắt Tô Chỉ Chiến cũng tràn đầy kinh ngạc, khiếp sợ đến mức quên mất vết thương đau nhức trên người, hắn sợ run lẩm bẩm:
- Chuyện này… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Xem ra, chúng ta đều hoàn toàn nhìn lầm Vân Triệt này rồi.
Ánh mắt Tô Hạng Nam trở nên dị dạng:
- Cửu Phương Dục khinh thường hắn, cho nên không phòng bị chút nào, nhưng mặc dù như vậy, có thể một kích đánh hắn trọng thương... Ngừng chiến, thực lực của hắn rất có thể không thấp hơn ngươi!
Tô Chỉ Chiến:
- Lẽ nào, hắn lấy bảo khí gì đó che dấu đẳng cấp Huyền Lực?
- Không phải.
Tô Hạng Nam rất quả quyết lắc đầu:
- Lúc không dùng tới Huyền Lực đúng là có thể mượn bảo khí để che giấu hoặc áp chế khí tức Huyền Lực, nhưng lúc thả Huyền Lực ra thì không thể che giấu được. Một kích vừa rồi hắn công kích Cửu Phương Dục kia, khí tức Huyền Lực của hắn vẫn là Thiên Huyền cảnh đỉnh phong, tuyệt không có sai!
Trước đó bởi vì Vân Khinh Hồng để Vân Triệt tham chiến, tất cả các trưởng lão đều thất thố không hiểu, lúc này đều nghẹn họng nhìn trân trối, còn đệ tử trẻ tuổi càng hung hăng trợn to hai mắt, khiếp sợ nói không ra lời. Bọn họ rốt cục bắt đầu hiểu được vì sao Vân Khinh Hồng lại để Vân Triệt đại biểu Vân gia xuất chiến.
- Tiểu tử này thực lực... Là chuyện gì xảy ra?
Hách Liên Phách che ngực, cắn răng căm hận nói. Hắn vốn định nhìn cho thật kỹ độc của Cửu Phương Dục hành hạ Tô Chỉ Chiến để giải hận, lại bị một viên đan dược không giải thích được của Vân Triệt làm cho khó hiểu. Rõ ràng tên rác rưởi này thực lực yếu kém lại có thể một kích bại Cửu Phương Dục...
- Hừ, chẳng qua Cửu Phương Dục vô cùng khinh thường, trên người căn bản không có huyền lực phòng ngự gì, cho nên mới bị một kích đánh trọng thương. Mà thực lực của tiểu tử này đúng là có chút không tầm thường, nhưng nếu như Cửu Phương Dục nghiêm túc toàn lực giao thủ với hắn, thì Vân Triệt làm sao cũng không có khả năng là đối thủ của hắn.
Hách Liên Bằng âm trầm nói.
- Bản vương còn tưởng rằng cuộc tỷ thí này đã kết thúc, không nghĩ tới, ngươi cư nhiên đánh bại Cửu Phương Dục, thật khiến Bản vương kinh hỉ.
Hoài Vương nhìn Vân Triệt, cười nhạt nói:
- Huyền lực Thiên Huyền cảnh, nhưng thực lực có thể so với Bá Hoàng trung kỳ, vượt cấp khoa trương như vậy, thật đúng là mới nghe lần đầu, cũng khó trách Vân gia chủ thu ngươi làm nghĩa tử.
- Kinh hỉ?
Vân Triệt cười hắc hắc:
- Chỉ sợ đến lúc đó cái kinh hỉ này… Sẽ biến thành kinh hách.
- Ha ha ha ha!
Hoài Vương cười lớn một tiếng:
- Trên thế giới này, thứ có thể khiến Bản vương kinh hách gì đó không tồn tại.
- Hắc…
Khóe miệng Vân Triệt chậm rãi nhếch lên:
- Hoài Vương Điện Hạ, có nói gì thì ngàn vạn lần không nên chắc chắn quá, bởi vì thứ có thể làm cho ngươi kinh sợ, nói không chừng bỗng nhiên sẽ tới... Nếu như ta nhớ không lầm, bên các ngươi còn hẳn năm người nữa chưa xuất chiến, kế tiếp ai tới!
Lúc này, hai chữ “cuồng vọng" rõ ràng viết ở trên mặt Vân Triệt, mà đối tượng then chốt hắn cuồng vọng chính là Hoài Vương. Hoài Vương cười ý vị sâu xa:
- Thanh niên thiên tư không tầm thường thường đi kèm với cuồng ngạo, Bản vương rất thông cảm, nhưng có vẻ như ngươi vừa đánh bại công tử Cửu Phương gia làm ngươi tự tin lên không ít. Nếu như Cửu Phương Dục không phải bởi vì tầng thứ Huyền Khí của ngươi mà quá mức khinh địch, ngươi thật cho là hắn sẽ dễ dàng bị ngươi đánh bại như vậy sao?
Vân Triệt mặt không biến sắc, rõ ràng là một bộ dáng lười cãi lại, hắn trực tiếp nhìn Tây Tịch, không nhanh không chậm nói:
- Người kế tiếp là ai?
Vân Triệt hô xong, Tây Tịch cũng không phản ứng chút nào. Khiếu Đông Lai, Xích Dương Viêm Vũ, Huy Dạ, Viễn Tước, Huy Nhiễm, đây là ngũ đại cường giả chưa xuất chiến bên Tây Tịch, nhưng bọn họ lại không có động tĩnh gì, nhất là ba người Huy Dạ, Viễn Tước, Huy Nhiễm căn bản nhìn Vân Triệt bằng nửa con mắt, hiển nhiên không coi hắn vào đâu... Cho dù vừa rồi hắn một kích phế Cửu Phương Dục.
Vân Triệt cười rộ lên:
- Hoài Vương Điện Hạ, xem ra bên các ngươi đều là một đám rùa đen rút đầu, đã như vậy, không bằng các ngươi trực tiếp nhận thua là được rồi. Vân gia chúng ta rất thèm mười cân Tử Mạch Thần Tinh đó.
Vân Triệt vừa dứt lời, không ít người trong đại điện trực tiếp cười ra tiếng. Coi như là kẻ ngu cũng nhìn ra được năm người còn lại căn bản không nguyện ý giao thủ với Vân Triệt, Huy Dạ, Viễn Tước, Huy Nhiễm danh chấn thiên hạ nằm trong top 3 Huyễn Yêu Thất Tử càng không có khả năng đi giao thủ với Vân Triệt, còn như Khiếu Đông Lai cùng Xích Dương Viêm Vũ, bọn họ đứng trên Vân Triệt, nếu đánh bại một tên Thiên Huyền cảnh thực sự không có chút vinh quang đáng nói nào, mà vạn nhất nếu như giằng co, thậm chí là bại… thì bọn họ sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Yêu Hoàng.
Chỉ bằng lúc trước hắn thừa dịp Cửu Phương Dục khinh thường, một chiêu phế hắn, đã nói rõ ràng người sau cũng không phải không có khả năng!
Đối diện ngũ đại cường giả, trong đó có cường giả nằm trong top 3 Huyễn Yêu Thất Tử, mà phía Đông Tịch chỉ còn một mình hắn, lại đi nói đối phương chịu thua... Ngay cả một ít trưởng giả đức cao vọng trọng thiếu chút nữa không nhịn được lên tiếng.
Ở vị trí của Khiếu gia, một người"Hô" đứng lên, chỉ vào Vân Triệt cười lạnh nói:
- Vân Triệt, ngươi biết bộ dáng bây giờ của ngươi giống như một tên hề cỡ nào không? Ha hả, có phải ngươi đánh bại Cửu Phương Dục, lập tức cảm giác mình đã vô địch thiên hạ có thể không coi ai ra gì hay không? Thật nực cười, ngươi thực sự cho rằng bằng thực lực của chính ngươi có thể đánh bại Cửu Phương Dục hay sao? Mặc dù Cửu Phương Dục bị đánh bại, là do chính bản thân hắn tìm, nếu như hắn hơi cẩn thận một chút, tùy tùy tiện tiện xuất thủ, ngươi bây giờ còn mạng sao? Hắn căn bản không phải thua ở ngươi, mà là bại bởi chính mình.
Người đứng lên chính là thiếu chủ Khiếu gia Khiếu Đông Lai, lúc thanh âm của hắn hạ xống, một trận cuồng phong thổi lên, một đạo ảo ảnh chợt lướt đi, xuất hiện ở trước người Vân Triệt, tốc độ cực nhanh làm cho không ít người khẽ hô tại chỗ.
- Khiếu gia Khiếu Đông Lai!
Khiếu Đông Lai xòe bàn tay về phía Vân Triệt, trong lòng bàn tay lẩn quẩn một đoàn huyền quang màu xanh nhạt:
- Trong mười hai người bên chúng ta, thực lực của ta là yếu nhất, nhưng muốn thắng ngươi cái tên nhà quê chưa biết mùi, chỉ cần hai đầu ngón tay là đủ.
Vân Triệt mắt liếc nhìn hắn, hữu khí vô lực nói:
- Nói nhảm nhiều quá.
Tròng mắt của Khiếu Đông Lai hơi híp lại, cười lạnh một tiếng:
- Ngoan ngoãn xuất vũ khí của ngươi ra, xem ta đập nát vũ khí và mộng đẹp của ngươi như thế nào?
- Không cần.
Vân Triệt hai tay ôm ngực, rất coi thường nói:
- Ngươi còn yếu hơn cái Cửu Phương Dục vừa nãy nhiều, Cửu Phương Dục cũng không xứng để ta dùng vũ khí, còn về phần ngươi... Hắc hắc, thì càng không cần thiết.
- Ngươi!
Lúc Vân Triệt đối mặt với Hoài Vương rất cuồng vọng, mọi người đều thấy ở trong mắt, biết hắn là cái tên cuồng vọng đến vô pháp vô thiên, nhưng lúc này tự mình đối mặt, Khiếu Đông Lai vẫn thiếu chút nữa tức đến nổ phổi, thanh âm đều run run vài phần:
- Được… Được lắm! Cái này đều do ngươi tự tìm lấy!
Hô!!
Một tiếng gió vang lên ở trong mỗi một góc của đại điện, trong nháy mắt toàn bộ sân so tài nổi lên cuồng phong, trên người Khiếu Đông Lai mơ hồ có huyền quang màu xanh biếc chớp động sau lưng một hình bóng Thiên Mã như ẩn như hiện, lúc này, bên tai của hắn truyền đến âm thanh của Hoài Vương:
- Dốc toàn lực nghênh chiến, không nên khinh địch!
Khiếu Đông Lai hơi ngừng thở, nhất thời huyền quang trên người tăng vọt, xung quanh thân thể cuồn cuộn nổi lên vòng xoáy gió bão gần như thực chất. Đối mặt với Vân Triệt không lấy ra vũ khí, hắn tự nhiên càng không dùng vũ khí, lòng bàn tay của hắn hướng Vân Triệt, khinh miệt nói:
- Đến, cho ta xem xem, ngươi có thể ở trong Thiên Cương Bão Tố giãy dụa bao lâu?
Lúc này, bên tai Vân Triệt cũng truyền đến thanh âm của Vân Khinh Hồng:
- Khiếu gia là bộ tộc Thiên Mã, về mặt công kích, huyền lực của bọn họ không tính là rất mạnh, nhưng ở phía tốc độ lại đứng đầu mười hai gia tộc! Kỹ năng di vị, thuấn thân, tàn ảnh của bọn họ cũng có thể gọi là quỷ thần khó lường, cẩn thận ứng đối!
Hí!!
Vân Khinh Hồng vừa mới truyền âm xong, tiếng gió cuồng bạo kịch liệt vang lên ở bên tai, Khiếu Đông Lai ở phía trước đã tìm không thấy... Thay vào đó là mười mấy tàn ảnh nửa thật nửa giả, lại tựa như thật lại tựa như giả! Xung quanh mỗi tàn ảnh đều quấn gió xoáy có thể xoắn bàn thạch thành bột.
- Oa a a a... Đây là chiêu thức gì?
- Đây là Thiên Cương Tàn Ảnh của Khiếu gia! Thân Pháp Huyền Kỹ của Khiếu gia chân chính là thứ có một không hai trong thiên hạ, nếu chỉ tính tốc độ cùng thân pháp, toàn bộ Huyễn Yêu giới có thể nói không có thế lực nào có thể so sánh với Khiếu gia.
- Khiếu Đông Lai vừa lên đã sử dụng Thiên Cương Tàn Ảnh, là muốn chuẩn bị trực tiếp đánh bại Vân Triệt trong chớp mắt sao?
- Mười mấy tàn ảnh... Giống nhau như đúc… Làm sao được?
Vân Triệt vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, lại tựa như đã bị dọa sợ ngốc tại chỗ, rất nhanh hơn mười đạo gió xoáy đã đến gần, lúc cách Vân Triệt còn chưa đến một trượng, một đạo tàn ảnh ở bên phải đột nhiên tăng nhanh, tựa như tia chớp cuốn về phía Vân Triệt...
Tê á!!
Không khí bị hung hăng xé rách, tàn ảnh không bị xé rách... Nhưng Khiếu Đông Lai lại tê liệt, chỉ là không khí cùng tàn ảnh, sau chốc lát, hắn nhanh chóng quay lại, nội tâm co quắp một trận… Khiếu gia bọn họ là đứng đầu Huyễn Yêu giới trong việc chơi tàn ảnh, nhưng hắn vừa lên đã sử dụng tàn ảnh công kích làm cho toàn trường kinh hô… Vậy mà hắn cmn bắn trúng tàn ảnh của đối phương!
Đây quả thực vô cùng nhục nhã.
Lúc hắn xoay người lại, Vân Triệt đã vọt về phía hắn, lúc sắp xông tới bỗng nhiên thân ảnh nhoáng lên, Khiếu Đông Lai thấy hoa mắt, thình lình nhìn thấy Vân Triệt ở phía trước đã biến thành bốn cái, ở giữa, bên trên, bên trái, bên phải vọt về phía hắn, lập tức ánh mắt hắn trầm xuống, trong lòng cười nhạt: Mới vừa rồi bị ngươi dùng tàn ảnh làm hoảng loạn không có phòng bị, bây giờ ngươi lại dám ở trước mặt Khiếu gia chúng ta đùa bỡn tàn ảnh... Đúng là tự tìm đường chết!
Khiếu gia chỉ tập trung vào thân pháp, tự nhiên trong việc đối phó với các loại huyền kỹ thân pháp cũng rất mạnh... Trong đó kỹ năng đối phó tàn ảnh là mạnh nhất. Toàn bộ sân so tài bắt đầu nổi lên cuồng phong, mượn Phong huyền lực này, hắn có thể dễ dàng phân biệt được hư ảnh chân thân, nhưng trong nháy mắt, đồng tử của Khiếu Đông Lai lập tức phóng đại, bởi vì căn cứ vào phản hồi của Phong huyền lực...
Bốn cái Vân Triệt cư nhiên toàn bộ đều chân thân!
Chuyện này... Điều này sao có thể?
Khiếu Đông Lai nhất thời thất thố, không dám tiếp tục tùy tiện chống đỡ, mà là lấy tốc độ cực nhanh lui về phía sau, nếu bàn về tốc độ, hắn luôn tự tin trong người đám trẻ tuổi tuyệt đối không có ai có thể so sánh với hắn, nhưng sau khi hắn nhanh chóng rút lui về phía sau không ngờ phát hiện thân ảnh Vân Triệt càng ngày càng gần hắn, lúc ba cái thân ảnh biến mất, chân thân của Vân Triệt đã cách hắn chưa đến ba thước.
Tốc độ và huyền kỹ thân pháp của Khiếu gia hoàn toàn chính xác có một không hai trong Huyễn Yêu giới.
Nhưng nếu bàn về thuấn thân cùng tàn ảnh có cái gì có thể so với Tinh Thần Toái Ảnh.
Luận tốc độ lại có cái gì có thể so với Huyễn Quang Lôi Cực.
Ở trước mặt Vân Triệt, ưu thế lớn nhất của Khiếu gia cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ!
Nhìn Vân Triệt càng ngày càng gần, hai mắt Khiếu Đông Lai lồi ra ngoài, giống như gặp quỷ giữa ban ngày, cũng may hắn phản ứng khá nhanh, huyền lực toàn thân bắt đầu khởi động, hai tay chợt đẩy dời đi, hai đạo gió xoay to lớn như Cự Long bay lượn gào thét bay về phía Vân Triệt.
Mà thủ chưởng của Vân Triệt gần như đồng thời tung ra, toàn thân lóe lên huyền quang màu băng lam như mộng ảo... Theo hắn Huyền Lực đề thăng tới Thiên Huyền cảnh, trước đây dưới tình cảnh Huyền Lực ở tầng thứ hạn chế, Băng Di Thần Công cũng tự động đột phá đột phá tới"Băng Di Phong Huyền" cảnh chỉ cách"Băng Di Phong Tâm" cảnh tầng sáu nửa bước.
Ken két ken két két...
Cuồng phong cuồn cuộn đụng vào Băng Di chi mang, trong nháy mắt âm thanh Hàn Băng ngưng kết vang lên, một hơi thở qua đi, gió xoáy màu xanh nhạt biến thành màu lam nhạt, sau hai hơi thở, gió xoáy liền hoàn toàn đóng băng, hoàn toàn đứng yên ở đó hóa thành hai cái vòi rồng trong trạng thái băng điêu.
Trong đại điện, từng đôi mắt trừng lớn, hoặc lồi ra như thể nhìn thấy hình ảnh không thể tưởng tượng nhất ttrên đời..
- Tiểu tử này tu luyện huyền công Băng Hệ... Nhưng... Nhưng... Nhưng...... Đây là huyền công gì mà ngay cả Phong huyền lực đều đóng băng được! Cái này... cái này… Chuyện này…?
Mộ Vũ Bạch sớm đã đứng lên, khiếp sợ không nói rõ ràng được, huyền công của Mộ gia gia tộc là huyền công Băng hệ được truyền thừa vạn năm, là thiếu chủ Mộ gia, hắn tự nhiên dùng Băng Huyền lực thành thạo, nếu tu luyện Băng Huyền lực tới cực hạn có thể đóng băng thiên địa vạn vật... Nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể đóng băng huyền lực mà người khác phóng ra.
Nếu như cái ngày kia nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt dùng Băng Di Thần Công đóng băng Phượng Hoàng lửa, không biết có thể bị sợ rớt cằm hay không?