Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 555 - Chương 556: Khiếu Đông Lai Đại Bại.

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_556" class="block_" lang="en">Trang 278# 2

 

 

 

Chương 556: Khiếu Đông Lai đại bại.



Trong đại điện Yêu Hoàng đều là người có hiểu biết vô cùng uyên bác, toàn bộ cường giả tầng cao nhất của Yêu Hoàng giới cũng đều tụ tập ở đây, nhưng lại chưa từng có ai thấy một màn Huyền Kỹ bị đóng băng, cho nên bọn họ hoảng sợ nghẹn họng nhìn trân trối, một số người trực tiếp kinh ngạc đứng lên, nhiều lần xác nhận chính mình có phải xuất hiện ảo giác hay không?

Rầm rầm rầm!!

Theo Vân Triệt bắn vọt, bão táp bị đóng băng giống như băng giòn bình thường nhao nhao nát bấy, lúc này tâm thần của Khiếu Đông Lai đã đại loạn, trơ mắt nhìn Vân Triệt đang nhanh chóng tới gần, hai tay hắn nhoáng lên, bắt lấy một cây trường thương vào trong tay, gió xoáy to lớn cuồn cuộn nổi lên, sau đó hắn hét lớn một tiếng, hung hăng đâm về phía Vân Triệt, trên mũi thương, một bóng hình Thiên Mã uy phong lẫm lẫm giương cánh thét dài.

Xích!!

Trường thương thẳng tắp xuyên qua thân ảnh Vân Triệt, nhưng cũng chỉ xé rách một vệt tàn ảnh, Khiếu Đông Lai nhất thời kinh hãi xám lạnh… Bởi vì hắn tu luyện Phong Huyền Lực cho nên Linh Giác cùng cảm giác lực rất mạnh, nhưng bây giờ lại không chút nào nhận ra Vân Triệt Thuấn Thân di vị lúc nào, cũng may hắn phản ứng không chậm, lấy tốc độ nhanh nhất thu hồi Huyền Lực, bảo vệ toàn thân.

Ầm!!!

Như một vạn quân Đại Chùy hung hăng nện ở sau lưng, nhất thời huyền lực hộ thân mà Khiếu Đông Lai toàn lực xây lên kịch liệt run run, suýt nữa hoàn toàn vỡ nát... Một khắc này, hắn nhất thời hiểu được vì sao ở dưới một kích của Vân Triệt, Cửu Phương Dục trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi, thất khiếu chảy máu!

Nếu như không phải mình dốc toàn lực phòng ngự, thì một kích kinh khủng tuyệt luân kia tuyệt đối có thể làm cho hắn trực tiếp trọng thương… Huống chi Cửu Phương Dục khinh thường phòng ngự, còn bị đánh ở ngực.

Trong sấm sét nổ vang, Khiếu Đông Lai như một viên đạn pháo bay ra ngoài, hắn trên không trung xoay tròn hơn mười vòng mới dùng Phong Huyền Lực miễn cưỡng cân bằng thân thể, rơi xuống sát biên giới sân so tài, lúc rơi xuống đất, hắn một cái lảo đảo trực tiếp nửa quỳ xuống, gương mặt trở nên tái nhợt, vị tanh ngai ngái tràn ngập khoang miệng, nhưng lại bị hắn cứng rắn nuốt một ngụm máu sắp trào lên yết hầu xuống.

Mà hắn còn chưa kịp đứng lên, phía trước đã vang lên tiếng gió rít gào, hắn ngẩng đầu một cái, liền thấy con ngươi băng lãnh của Vân Triệt, cách hắn chưa đến mười trượng nữa.

Lúc này đối mặt với Vân Triệt, Khiếu Đông Lai nào dám có nửa điểm khinh thị cùng cuồng vọng, hắn cắn răng một cái, bỏ qua thương thế của Nội Phủ ngưng tụ Huyền Lực, dùng sức nắm chặt trường thương trong tay, nhưng hắn còn chưa kịp hoàn toàn đứng lên, dưới chân của hắn bỗng lóe lên Huyền Quang, một cây Băng Di đại thụ đột ngột từ mặt đất mọc lên, sinh trưởng cực nhanh, chỉ trong một hơi thở liền đã che trời, chọc tới đỉnh của đại điện.

Băng Di cảnh tầng bốn—— Băng Di Chi Thụ!

Băng Di đại thụ phân tán ra Băng Chi Tuyết Diệp chằng chịt quấn quanh Khiếu Đông Lai, hắn chỉ giãy dụa trong nháy mắt liền hoàn toàn bị đóng băng, mặc cho hắn toàn lực bắt đầu khởi động Huyền Lực, cũng không cách nào nhúc nhích nửa phần, hàn khí giống như đến từ Hàn Băng Luyện Ngục điên cuồng dũng mãnh xông vào trong cơ thể hắn, làm cho hắn cảm giác được huyết dịch cả người đang đông lại nhanh chóng.

- Hẹn… gặp lại.

Khóe miệng Vân khẽ nhếch lên, than nhẹ một tiếng, bàn tay chậm rãi mở ra...

Binh!!

Băng Di Chi Thụ ầm ầm nổ tung, tản ra băng tinh bay múa đầy trời, nhiệt độ toàn bộ đại điện chợt giảm xuống, cho dù là người ngồi ở tít ngoài rìa đại điện đều hung hăng run một cái. Trong mảnh nhỏ băng tinh, Khiếu Đông Lai đã hoàn toàn bị đông cứng bay ra như thi thể bị ném ra ngoài không hề giãy giụa, cho đến khi rơi xuống đất đều không có động tĩnh gì.

Trong đại điện lại lần nữa im tĩnh, lần trước bởi vì Vân Triệt một kích phế Cửu Phương Dục, mọi người sững sờ, còn lần này lại há hốc mồm... Thậm chí có thể nói là hoàn toàn bối rối.

Trận trước hắn một kích đánh trọng thương Cửu Phương Dục, bọn họ có thể giải thích là do Cửu Phương Dục khinh thường, không có phòng ngự và phòng bị, mà sở trường của Vân Triệt vừa lúc là cự lực, cho nên 99% đều tin tưởng, nếu như chính diện giao chiến, Vân Triệt không thể nào là đối thủ của Cửu Phương Dục... Dù sao, Cửu Phương Dục đến từ thủ hộ gia tộc truyền thừa vạn năm, luận nội tình, Huyền Công, Vân Triệt không thể nào đánh đồng với hắn.

Nhưng Vân Triệt cùng Khiếu Đông Lai đánh một trận, cũng là chính diện giao phong! Thậm chí, Khiếu Đông Lai vừa lên đã sử dụng tàn ảnh công kích của Khiếu gia, lại bị tàn ảnh công kích của Vân Triệt phản kiềm chế! Đã thế gió xoáy mà hắn dốc toàn lực tạo ra lại bị Vân Triệt trực tiếp đóng băng, trong lúc kinh hoảng hắn ngay cả vũ khí đều xuất ra, nhưng vẫn bị Vân Triệt ung dung đánh tan, thậm chí, ngay cả tốc độ mà Khiếu gia bọn họ được xưng có một không hai trong Huyễn Yêu giới đều bị Vân Triệt trực tiếp miểu sát!

Một trận chiến này, hai người chẳng những chính diện giao phong, hơn nữa tất cả ưu thế của Khiếu Đông Lai đều được phát huy được, những vẫn bị Vân Triệt đánh bại… Hoàn toàn đánh bại!

Vô số người khiếp sợ, vô số người ngẩn ra, vô số người trố mắt, nhiều hơn chính là không dám tin vào hai mắt của mình.

Ở chỗ ngồi của Mộ gia, Mộ Phi Yên đứng lên... Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết mình đứng lên lúc nào, nhìn Vân Triệt thong thả đi vào giữa sân so tài, chòm râu của hắn giật giật có hơi run sợ nói:

- Tiểu tử này thật kinh khủng, cực kỳ kinh khủng..

- Hắn dùng Huyền Công gì vậy? Trên đời này vậy mà tồn tại Băng Hệ Huyền Công kinh người mà ta chưa nghe qua bao giờ.

Mộ Vũ Thanh kinh ngạc nói.

Mộ Vũ Bạch lắc đầu:

- Hô, Mộ gia chúng ta luôn luôn tự xưng là Băng Hệ Huyền Công Thiên Hạ Vô Song, nhưng so với tiểu tử này... Chỉ bằng việc có thể đóng băng Huyền Lực, thì huyền công của gia tộc chúng ta quả thực không lấy ra được. Tê... Thiên Huyền cảnh giới có thể so với Phách Hoàng trung kỳ, tốc độ này, thân pháp này còn, có băng huyền công còn chữa bệnh được, thật là muốn lấy mạng già của ta... Trên người tiểu tử này quả thật có nhiều bí mật lắm! Không được! Cho dù phải liều cái mạng già này, ta cũng phải kết bái huynh đệ với hắn.

- Đại ca... Cư nhiên... Lợi hại như vậy…

Tiêu Vân há hốc miệng.

- Phu quân, chuyện này... Đây thật là con trai của chúng ta sao?

Mộ Vũ Nhu cầm lấy tay của Vân Khinh Hồng, từ khẩn trương ban đầu đến kinh ngạc, rồi đến kích động hầu như không kìm chế được nỗi nòng, nói năng lộn xộn, trời cao trả lại con trai cho vợ chồng bọn họ, lại lần lượt cho bọn hắn kinh hỉ quá lớn, làm cho nàng giống như ở trong mộng, cái loại cảm giác vô cùng vui mừng tự hào này làm cho nàng nhịn không được lệ nóng doanh tròng.

- Ừ... Hắn là con trai của chúng ta.

Vân Khinh Hồng nặng nề gật đầu, trong con ngươi lóe lên vẻ kích động cùng kiêu ngạo.

Lúc này, tất cả trưởng lão Vân gia mặt đã đỏ bừng, ngay cả tam đại Thái Trưởng Lão Vân Giang, Vân Khê, Vân Hà đều gật đầu không ngừng, mà trong quá khứ các đệ tử Vân gia âm thầm xích mũi, coi thường, còn nhiều lần trào phúng thực lực của Vân Triệt, lúc này đều xấu hổ hận không thể tìm một cái lổ để chui vào.

Khiếu Đông Lai được người Khiếu gia nâng về chỗ ngồi, thời điểm mọi người Khiếu gia nhìn Vân Triệt, ánh mắt không phải phẫn nộ, mà là khiếp sợ và khó có thể tin nổi. Tốc độ mà Khiếu gia vẫn lấy làm điều tự hào nhất, thậm chí là ở trên thân pháp, đều bị Vân Triệt hoàn toàn nghiền nát, điều làm bọn họ khiếp sợ hơn chính là ngay cả một câu phẫn nộ cùng chỉ trích đều không nói ra được.

Lúc trước, bởi vì Cửu Phương Dục thất bại, mà người Cửu Phương gia rất bất mãn không cam lòng, nhưng vào thời khắc này toàn bộ đều câm miệng, cũng không dám nói ra nửa câu Cửu Phương Dục là bởi vì khinh địch mà bị đánh bại. Thực lực của Cửu Phương Dục cùng Khiếu Đông Lai vốn là tám lạng nửa cân, bây giờ Vân Triệt chính diện đánh bại Khiếu Đông Lai, coi như Cửu Phương dốc toàn lực ra tay… kết quả chỉ có thể bại dưới tay Vân Triệt.

Bọn họ hoàn toàn đánh giá sai thực lực của Vân Triệt.

Không đúng! Là thực lực của Vân Triệt hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của bọn họ.

Phách Huyền Cảnh giới có thể vượt một cấp khiêu chiến đã là thiên tài tuyệt thế, mà Huyền Cương lực vô cùng cường đại của Vân gia ở Phách Huyền Cảnh giới, cực hạn nhất cũng chỉ có thể để cho mình phát huy vượt hai cấp. Đây là Phách Hoàng cảnh giới, chênh lệch mỗi một cấp cũng lớn như hào rộng, nhưng cũng không tính là khổng lồ, có thể lấy thiên phú cực cao ung dung vượt qua Linh Huyền cảnh, Địa Huyền cảnh, Thiên Huyền cảnh …

Còn phách Hoàng sơ kỳ sánh vai Phách Hoàng trung kỳ giống như thần thoại, nhìn chung lịch sử của Huyễn Yêu giới cộng lại cũng sẽ không tới năm người.

Mà Vương Tọa có thể so với Phách Hoàng cảnh, chưa bao giờ có người nghe qua, gặp qua.

Còn như Thiên Huyền cảnh có thể so với Phách Huyền Cảnh… hay là Bá Huyền trung kỳ, càng từ xưa đến giờ chưa bao giờ nghe thấy, nếu như hôm nay không phải tận mắt nhìn thấy, thì ngay cả người đức cao vọng trọng nhất nói ra, cũng tuyệt đối không có người tin tưởng.

Nhưng một người như vậy, lúc này lại đứng ở trước mắt của bọn họ, lấy huyền lực Thiên Huyền cảnh cấp mười chính diện đánh bại Phách Huyền Cảnh cấp bốn Khiếu Đông Lai… Vượt hẳn năm cấp.

Mọi người đều không cách nào tưởng tượng nổi, đến tột cùng Vân Triệt làm thế nào để lấy huyền lực Thiên Huyền cảnh phóng xuất ra chiến lực khoa trương như vậy, vượt qua một cách không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể dùng hai từ"Nghịch thiên" để hình dung. Muốn vượt cấp khiêu chiến, ít nhất phải có thiên tư cường đại... Lẽ nào thiên tư của một người thực sự có thể cường đại tới mức như thế?

Sắc mặt Hoài Vương cứng ngắc, chính diện đánh bại Khiếu Đông Lai, cùng với lúc trước một kích đánh trọng thương Cửu Phương Dục không phòng bị chút nào, căn bản là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, Huyền Lực của hắn không cách nào làm bộ, thực lực của hắn tất cả mọi người đều rõ ràng, cho dù là Hoài Vương, lúc này ở sâu trong nội tâm cũng tràn đầy khiếp sợ.

Huy Nhiễm vẫn một mực cúi đầu rũ mắt, lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn Vân Triệt, sau đó nhàn nhạt hừ một cái:

- Hừ, tựa hồ có chút ý tứ.

- Thực lực của người này đúng là hơi cường điệu quá, như vậy xem ra Xích Dương Viêm Vũ cũng không nhất định là đối thủ của hắn.

Viễn Tước Quận Vương đứng thứ hai trong Huyễn Yêu Thất Tử híp mắt, cười nhạt nói.

Huy Dạ Quận Vương ở bên cạnh hắn sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vân Triệt một hồi, sau đó bỗng nhiên cười lạnh:

- Bản vương lại hy vọng Xích Dương Viêm Vũ cũng bại ở trong tay hắn, như vậy, Bản vương có thể tự mình xuất thủ... Phế hắn!

- Ồ!

Viễn Tước Quận Vương xoay đầu lại:

- Lại nói tiếp, hình như một tháng trước, cái tên tiểu tử Vân Triệt này làm hư đại sự của ngươi, đây đúng là một cơ hội khá tốt. Hắc, ban đầu Bản vương cho là chúng ta sẽ không có cơ hội ra sân, không nghĩ tới trò chơi này bỗng nhiên trở nên thú vị. Hy vọng tiểu tử này ngàn vạn lần chớ bị hỏa diễm của Xích Dương Viêm Vũ cho đốt thành tro, bằng không chẳng phải sẽ phá hoại hứng thú của ngươi.

- Yên tâm.

Huy Dạ Quận Vương âm hiểm cười:

- Nếu như rơi vào trong tay Xích Dương Viêm Vũ, phỏng chừng cũng không thoải mái hơn so với rơi vào tay Bản vương, nữ nhân này hạ thủ độc ác vô cùng. Tuy rằng làm như vậy sẽ khiến Bản vương bớt đi vui thú khi tự mình động thủ, nhưng... ít nhất… tiết kiệm được một chút khí lực sẽ không làm bẩn tay!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment