.
._280__1" class="block_" lang="en">Trang 280# 1
Chương 559: Hoài Vương Nổi Sát Tâm.
Xích Dương Bách Liệt khẽ trầm xuống, ánh mắt trở nên nguy hiểm:
- Làm sao? Lẽ nào ngươi vọng tưởng chiếm lấy Liệt Dương Tiên của tộc ta?
- Há, ngươi nói roi da này sao?
Lúc này, Vân Triệt mới chợt hiểu, sau đó ném Long Sát Liệt Dương Tiên đang cầm trong tay cho Xích Dương Bách Liệt:
- Cái roi da này cũng không tệ lắm, nhất là lúc đánh mông người khác, kêu một cái vang dội.
Nhất thời trong đại điện vang lên một tràng cười, một trong ba tuyệt khí của Xích Dương gia tộc trở thành lợi khí quất mong trong miệng của Vân Triệt. Xích Dương Viêm Vũ vốn đang nổi giận, lại thêm một câu này càng làm cho nàng ta xấu hổ và giận dữ gần chết, nếu như không phải sợ bị Vân Triệt quất tiếp, nàng hận không thể nhào tới cùng hắn liều mạng:
- Ngươi... Ngươi!
Vân Triệt giống như không nhìn thấy ánh mắt giết người của Xích Dương Viêm Vũ, phối hợp nói:
- Tuy roi da này không tệ, nhưng ta vạn vạn không có can đảm 'Chiếm lấy '. Đoạn thời gian gần đây ta có lật lại niên sử vạn năm của Huyễn Yêu giới, bên trong dường như đề cập tới Long Sát Liệt Dương Tiên của Xích Dương gia tộc được Yêu Hoàng đại nhân đời thứ ba ban cho Xích Dương gia tộc. Xem ra Hoàng bộ tộc rất coi trọng Xích Dương gia tộc các ngươi.
- Hừ!
Xích Dương Bách Liệt thu hồi Liệt Dương Tiên, lạnh lùng nói:
- Yêu Hoàng bộ tộc đối với Xích Dương gia tộc vạn phần coi trọng, ân trọng như núi...
- Ồ!
Vân Triệt than lớn một tiếng:
- Nếu Xích Dương gia chủ biết Yêu Hoàng bộ tộc đối với Xích Dương gia tộc vẫn luôn vạn phần coi trọng, ân trọng như núi, cho nên các người nhất định mang ơn, trung thành, và tận tâm với Yêu Hoàng bộ tộc. Ngoài ra, trên niên sử Huyễn Yêu giới rõ ràng ghi lại sự phát triển và quật khởi của Xích Dương gia tộc, hãy tha thứ cho vãn bối nếu vãn bối nói không đúng, nếu như không có Tổ Tiên Yêu Hoàng cùng mấy đại thủ hộ gia tộc toàn lực cứu giúp, thì vạn năm trước Xích Dương bộ tộc các ngươi đã bị Ma Khôi bộ tộc tiêu diệt.
- Chẳng những có ân cứu Tộc, còn dẫn theo toàn tộc Xích Dương cùng nhau chinh chiến thiên hạ, rồi còn để toàn tộc các ngươi trở thành thủ hộ gia tộc ngạo thị thiên hạ, uy phong lừng lẫy, cho Cửu Dương bộ tộc các ngươi đứng thật cao ở Huyễn Yêu Giới trong vạn năm… Còn ban Long Sát Liệt Dương Tiên- thiên hạ tuyệt khí bực này cho bộ tộc các ngươi... Đại ân này của Yêu Hoàng bộ tộc, Cửu Dương nhất tộc các ngươi thật sự muôn đời đều khó tương báo.
Vân Triệt cảm thán vạn phần nói:
- Nếu như một ngày kia, Xích Dương gia tộc các ngươi sinh ra dị tâm, vong ân phụ nghĩa, bối Tổ bỏ Tông, nhất định sẽ bị thế nhân thóa mạ, vạn chúng khinh thường, thiên địa bất dung... A, đương nhiên, thừa hưởng vạn năm ân tình của Yêu Hoàng, Xích Dương bộ tộc đã trở thành thủ hộ gia tộc hiển hách, chắc chắn sẽ không làm chuyện khiến tổ tiên hổ thẹn, ta bỗng nhiên nghĩ đến lịch sử của Xích Dương gia tộc các ngươi, cảm thấy hơi nghi ngờ mà thôi... Ừ? Xích Dương gia chủ, sắc mặt của ngươi làm sao bỗng nhiên trở nên khó coi như vậy? Vãn bối nói câu nào sai sao?
Sắc mặt của Xích Dương Bách Liệt đúng thật là rất khó coi. Tâm của Hoài Vương cả Yêu Hoàng thành đều biết, Xích Dương gia tộc xuất hiện ở Đông Tịch, kỳ tâm cũng rất rõ ràng. Mà mấy câu này của Vân Triệt lại hung hăng mắng toàn tộc Xích Dương một trận, nhưng ở dưới ánh mắt của thiên hạ quần hùng hắn không thể mắng to, cũng phản xích không được. Trên cánh tay hắn gân xanh nổi lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Triệt, âm trầm nói:
- Chuyện của Xích Dương nhất tộc ta còn chưa tới phiên ngươi- một tên tiểu bối nói bừa! Hừ!
Nói xong, Xích Dương Bách Liệt kéo Xích Dương Viêm Vũ, xoay người bay trở về... Nữ nhi chịu nhục ở trước mặt mọi người, làm gia chủ của Xích Dương nhất tộc, càng là phụ thân của Xích Dương Viêm Vũ, hắn vốn nên khiển trách Vân Triệt, chí ít cũng nên cảnh cáo hắn để vài câu ngoan độc, nhưng hắn chỉ kéo Xích Dương Viêm Vũ rời đi, cũng không nguyện ý cùng Vân Triệt nói nhiều hơn một chữ... Hiển nhiên, mấy câu mắng thầm của Vân Triệt đã làm cho hắn cực kỳ khó chịu."Vong ân phụ nghĩa""Bối Tổ bỏ Tông""Thế nhân thóa mạ""Vạn chúng khinh thường""Thiên hạ bất dung", mỗi một chữ trong miệng của Vân Triệt tựa như gai độc đâm vào tâm hồn của hắn.
Xích Dương Bách Liệt vừa rời khỏi, bên phía Tây Tịch nhất thời phát ra âm thanh ủng hộ rung trời, ba thắng liên tiếp... Đây là người thứ nhất bên Tây Tịch giành ba thắng liên tiếp. Ở dưới tình huống luân phiên thảm bại, người cuối cùng sáng lập ra ba thắng liên tiếp, ba trận thắng liên tiếp này khiến ai cũng bất ngờ.
- Vân Triệt, thắng rất đẹp!
- Đây quả thực chính là kỳ tích! Thực sự lại thắng rồi!
- Rốt cuộc Vân Triệt có lai lịch gì? Vì sao trước đây ta chưa từng nghe qua tên của hắn?
- Mặc kệ hắn trước đây thế nào, chỉ bằng hắn thắng liên tiếp Cửu Phương Dục, Khiếu Đông Lai, Xích Dương Viêm Vũ, sau ngày hôm nay nhất định danh chấn thiên hạ.
- Huyền Lực của hắn thực sự chỉ ở Thiên Huyền cảnh thôi sqo? Đây cũng quá... Quá khoa trương đi.
Vân Triệt thắng liên tiếp ba trận đối với người ở chỗ này mà nói, hoàn toàn đủ để chấn động toàn bộ Huyễn Yêu giới, bởi vì hắn chiến thắng không phải là a miêu a cẩu gì, mà là người đứng đầu đại biểu cho thế hệ trẻ toàn bộ Huyễn Yêu giới.
- Vân Khinh Hồng thu được nghĩa tử này, thật sự không được... Quá không được.
Tô Hạng Nam lại lần nữa thán phục:
- Chẳng những thắng liên tiếp ba trận, hơn nữa gần như không có thương tích gì, căn bản không xuất toàn lực. Một kỳ tài ngút trời như vậy, tại sao trước đây ta chưa từng nghe thấy tên của hắn? Đã thế hắn sử dụng Huyền Công bá đạo không gì sánh được, cũng chưa bao giờ nghe qua... Người này tuyệt đối không giống người thường.
- Thiên Huyền cảnh mạnh như thế, đúng là rất ít thấy.
Đại Trưởng Lão Tô gia cũng than thở, sau đó lại lắc đầu thở dài một tiếng:
- Chỉ là, tính cách của hắn quá phóng đãng, trách cứ Hoài Vương, đả thương Cửu Phương Dục cùng Khiếu Đông Lai, giờ lại làm nhục Xích Dương Viêm Vũ ở trước mặt mọi người, thầm mắng toàn tộc Xích Dương... Thiên tài như thế lại không thu liễm chút nào, đường hoàng đắc tội những người ngay cả Tiểu Yêu Hậu cũng không dám trực tiếp vạch mặt, lại thắng liên tiếp ba trận, đả thương nặng mặt mũi của bọn họ... Chỉ sợ hắn không kiêng nể gì đắc tội thiên tài sẽ chết quá sớm.
- Lời đại ca nói cũng chính là điều ta lo lắng nhất.
Tô Hạng Nam gật đầu nói. Vân Triệt thắng liên tiếp ba trận như kỳ tích, làm cho bọn họ đã sẵn sàng chấp nhận kết quả hoàn toàn thảm bại, chuẩn bị bị người ta giẫm đạp tôn nghiêm một lần nữa nhướng mày, Tô Hạng Nam ngoài thán phục Vân Triệt ra, hắn cũng bắt đầu nổi lên lòng yêu tài cùng cảm kích, đối với tình cảnh Vân Triệt có khả năng gặp phải tự nhiên sinh ra lo lắng, giống như Đại Trưởng Lão nói, Vân Triệt ở nơi này hào quang tỏa ra bốn phía, nhưng lại hung hăng đắc tội nhân vật siêu nhiên, thậm chí đắc tội cả gia tộc.
Tô Hạng Nam nhìn Vân Khinh Hồng muốn nói lại thôi.
Thần tình của Tiểu Yêu Hậu vẫn đạm mạc bình tĩnh, như bị đóng băng, chỉ là vào thời khắc này, ánh mắt của nàng cũng biến hóa vi diệu rất nhỏ... Chí ít sát cơ ban đầu thoáng nhạt một phần. Cái sát cơ này yếu bớt đi cũng không phải bởi vì hắn biểu hiện ra thực lực khiếp sợ toàn trường, mà là câu nói giữ gìn cùng trung thành với Yêu Hoàng nhất tộc.
- Kế tiếp là ai.
Vân Triệt đứng ở giữa sân so tài, nhìn thẳng Tây Tịch, mỗi một chữ đều tràn đầy ngạo nghễ.
Toàn bộ đại điện không còn tràng cười miệt thị và khinh thường như lúc Vân Triệt mới lên nữa, lúc trước những người trắng trợn cười nhạo hắn sớm đã xấu hổ, lúc này trong mắt chỉ có kính nể, mà hắn ngạo nghễ cũng làm cho mọi người bên Tây Tịch nhiệt huyết sôi trào, đó là sau khi bị hoàn toàn thất bại, chèn ép, thoải mái vui sướng bật hơi nhướng mày.
Nhất là con cháu Vân gia vốn bài xích Vân Triệt từ bên ngoài đến, còn trở thành nghĩa tử của gia tộc, đến thời khắc này, nào còn chút bài xích nào, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ cùng kính phục, cảm giác nhất vinh câu vinh mạnh mẽ dâng trào.
Còn như bên Đông Tịch, sắc mặt tự nhiên đều trở nên rất khó coi, nhất là những đệ tử trẻ tuổi kia phẫn nộ đố kị rõ ràng viết đầy lên mặt.
- Cái tên Vân Triệt này kiêu ngạo cái gì! Hắn cho là mình thắng được Xích Dương Viêm Vũ liền vô địch thiên hạ sao?
- Hắn kiêu ngạo cũng chỉ tới đây thôi, bên chúng ta còn ba người chưa xuất chiến đều nằm trong top 3 Huyễn Yêu Thất Tử! Tùy tiện một người đi lên đều có thể ngược hắn đến mẹ ruột cũng không nhận ra.
- Hừ, hãy để cho hắn đắc ý một hồi đi, đắc tội Hoài Vương, đắc tội Xích Dương, chửi bới Cửu Phương, thân phận chỉ là một đứa nhà quê ở ngoài Yêu Hoàng thành, sau đại điện, hắn có thể sống quá ba canh giờ hay không đều là ẩn số.
- Sao đấy? Thật muốn Huy Nhiễm Quận Vương trực tiếp lên sân khấu, đánh một quyền vào mặt của hắn… Có điều, cũng quá không thực tế đi, Huy Nhiễm Quận Vương thực lực cỡ nào, phỏng chừng khinh thường giao thủ với loại hàng này, hơn nữa có Huy Dạ Quận Vương cùng Viễn Tước Quận Vương ở đây, Huy Nhiễm Quận Vương căn bản không có cơ hội xuất thủ.
- Hừ, bất kể như thế nào, chúng ta tuyệt đối không có khả năng thua. Điều duy nhất không thoải mái chính là để cho tiểu tử này uy phong khi đánh bại ba người liên tiếp. Có điều, hắc, hắn uy phong càng thoải mái, hậu quả cũng càng nghiêm trọng, phỏng chừng Huy Dạ Quận Vương cùng Viễn Tước Quận Vương tùy tiện một người lên sân khấu đều sẽ không lưu thủ, nhẹ thì đánh gần chết. Để cho hắn kiêu ngạo thêm chút nữa đi.
Sắc mặt của Hoài Vương vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng ánh mắt ngẫu nhiên lóe lên. Lúc trước Vân Triệt đánh bại Cửu Phương Dục, và Khiếu Đông Lai, hắn tuy kinh ngạc, nhưng cũng không chân chính để Vân Triệt ở trong lòng, nhưng lần này, hắn gần như không phí quá nhiều khí lực đánh bại Xích Dương Viêm Vũ, làm cho hắn để ý nhất chính là những lời hắn nói với Xích Dương Bách Liệt... Đến thời khắc này, hắn không thể không dò xét Vân Triệt một lần nữa.
Lấy năng lực của hắn lại không thể tra được một chút dấu vết lai lịch của người này.
Đã thế thực lực của tên kia làm cho hắn đánh giá sai nghiêm trọng.
Hắn vừa vào Vân gia đã được Vân Khinh Hồng trực tiếp thu làm nghĩa tử...
Lúc trước ám sát nhằm vào Vân gia cùng Thiên Hạ gia tộc cũng bởi vì hắn mà thất bại trong gang tấc, thậm chí còn bại lộ.
Sau khi sâu chuỗi lại, Hoài Vương bỗng nhiên có một loại cảm giác... Cái tên Vân Triệt này có thể sẽ là một biến số bất ngờ.
Thực lực và thiên phú của hắn không giống tầm thường vượt xa tuổi tác, khí thế cùng phong mang, thậm chí làm cho hắn cảm giác được nguy hiểm rõ ràng.
Hoài Vương nhíu mày, trong lòng vốn nảy sinh sát tâm với Vân Triệt, lập tức tăng mấy chục lần, Hắn cúi đầu truyền âm cho Huy Dạ Quận Vương.
- Dạ nhi, giết hắn!
Huy Dạ Quận Vương vốn chuẩn bị lên sân khấu, chợt nghe âm thanh truyền âm của Hoài Vương, hắn khẽ nhíu mày, khóe miệng nhếch lên ý cười tàn nhẫn, hắn nhìn về phía Hoài Vương chậm rãi gật đầu, sau đó nhảy lên một cái rơi vào trước người Vân Triệt cười tủm tỉm... Ánh mắt kia tràn đầy tàn ngược không che giấu chút nào.
- Huy Dạ Quận Vương... Là thiếu Vương Gia Huy Dạ của phủ Hoài Vương.
- Không nghĩ tới hắn có thể làm cho Huy Dạ Quận Vương xuất thủ, thật là làm cho người ta khó chịu, có điều cuộc tranh tài này rốt cục cũng có thể kết thúc được rồi.
- Vân Triệt thắng liên tiếp ba trận, lại giống như không có tiêu hao bao nhiêu, hơn nữa ngay cả vũ khí đều không vận dụng qua... Các ngươi nói xem, Vân Triệt có khả năng thắng Huy Dạ Quận Vương hay không?
- Đùa gì thế! Đây chính là Huy Dạ Quận Vương của Phủ Hoài Vương đứng thứ ba trong Huyễn Yêu Thất Tử! Đã thế nồng độ huyết thống Yêu Hoàng của Hoài Vương phủ gần với Yêu Hoàng bộ tộc nhất, Quận Vương của phủ Hoài Vương cũng đều sở hữu thiên hạ gần với Yêu Hoàng huyết mạch cường đại. Hơn nữa hắn tu luyện ‘Đọa Viêm Công’ có uy lực gần với « Kim Ô Phần Thế Lục ». Huyền lực Phách Huyền Cảnh cũng tuyệt đối có thể so với Phách Huyền Cảnh cấp bảy trong mười hai gia tộc. Coi như Vân Triệt nhẹ nhàng thắng Xích Dương Viêm Vũ, nhưng hắn đã đánh gần trăm lần đối mặt, còn suýt nữa bị Xích Dương Viêm Vũ bức ra sân so tài, Huy Dạ Quận Vương xuất thủ, lại chưa từng ra mặt lần nào, làm sao có thể bại dưới tay Vân Triệt?
- Không sai, không nên đánh đồng Vương Gia của phủ Hoài Vương cùng người mười hai gia tộc. Vân Triệt hoàn toàn chính xác mạnh đến mức không còn gì để nói, nhưng dù sao đi nữa hắn cũng không có khả năng sẽ là đối thủ của Huy Dạ Quận Vương, cùng lắm chỉ có thể bức Huy Dạ Quận Vương xuất toàn lực.
Trong đại điện nghị luận ầm ĩ, còn bên phía Đông Tịch, lúc trước sắc mặt rất khó coi nhưng bởi vì Huy Dạ Quận Vương lên sân khấu mà hòa hoãn, từng người từng người lộ ra ý cười lạnh lùng... Bọn họ tin tưởng, với danh tiếng lúc trước của Vân Triệt tất nhiên sẽ làm cho Huy Dạ Quận Vương hạ ngoan thủ với hắn, có khả năng trực tiếp giết chết, còn như chuyện Huy Dạ Quận Vương sẽ bại dưới tay Vân Triệt... Đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Mà tiếng hô bên Tây Tịch cũng nhất thời lạnh lại, trên mặt của mỗi một người đều lộ ra khẩn trương. Nhất là những trưởng giả kia, nghĩ đến tính tình của Huy Dạ Quận Vương, chân mày đều gắt gao nhíu lại.
- Làm rất tốt, thẳng thắn mà nói, Bản vương cư nhiên đánh giá sai nghiêm trọng thực lực của ngươi. Một tháng trước lúc ở Vân gia nhìn thấy ngươi, nghĩ đến ngươi chỉ là một con châu chấu không đáng lọt vào mắt, thật không nghĩ đến, hôm nay ngươi chẳng những có thể làm cho Bản vương tự mình lên sân khấu, tựa hồ miễn cưỡng có tư cách để cho Bản vương tập trung xuất thủ.
Huy Dạ Quận Vương cười nhạt nói, từ trong ánh mắt của hắn, Vân Triệt cũng nhìn thấy sát cơ, loại sát cơ này nói cho Vân Triệt biết, trận giao thủ kế tiếp, Huy Dạ Quận Vương sẽ trực tiếp hạ tử thủ với hắn.
Vân Triệt cũng cười rộ lên:
- Huy Dạ Quận Vương, những lời mạnh miệng vẫn nên nói ít thì hơn, những lời mạnh miệng như vậy, ta nghe không tới ngàn lần thì cũng tới 800 lần, nhưng cuối cùng, tất cả bọn họ đều tự tát vào mặt mình, không có một ngoại lệ. Hắc, tự đánh mình một bạt tai, chắc chắn sẽ rất đau.