.
._279__2" class="block_" lang="en">Trang 279# 2
Chương 558: Ngàn vạn lần không nên chịu thua.
Đại danh của Long Sát Liệt Dương Tiên không chỉ là hiển hách ở Huyễn Yêu thành, mà là toàn bộ Huyễn Yêu giới. Một tên Phách Hoàng cầm Long Sát Liệt Dương Tiên trong tay, dẫn động Long Sát cùng Liệt Dương lực trong đó có thể đơn giản bình định núi cao, đánh gãy tinh thiết, coi như là quất vào người một tên Phách Hoàng trung kỳ, nhẹ nhất cũng phải quất ra một đạo rãnh máu rất sâu, thậm chí đánh gãy mảng lớn đầu khớp xương cùng hơn nửa cái mạng.
Nhưng trên người Vân Triệt chỉ để lại một đạo vết đỏ… Mà trên vết đỏ ngay cả một giọt máu cũng không nhìn thấy!
Tất cả những người nghe qua đại danh của"Long Sát Liệt Dương Tiên", trong đầu đều hiện lên năm chữ giống nhau: Điều này sao có thể!
Lẽ nào thân thể Vân Triệt còn cứng hơn cả tinh thiết vạn năm sao?
Hay là một roi kia của Xích Dương Viêm Vũ căn bản không dùng bao nhiêu lực lượng?
Đây là giải thích duy nhất.
Bọn họ tuyệt sẽ không nghĩ tới, thân thể Vân Triệt chẳng những có huyết mạch Long Thần, có Thiên Địa Chi Lực thủ hộ, mà còn trải qua rèn luyện mười tám tháng ở Thái Cổ Huyền còn đáng sợ hơn so với Địa Ngục gấp nghìn vạn lần... Mặc dù đối với một tên Huyền Giả cường đại mà nói, thời gian mười tám tháng rất ngắn, nhưng thân thể Vân Triệt ở nơi này rèn luyện mười tám, cho dù Huyền Giả cường đại mấy ngàn năm chồng lên đều không cách nào so sánh. Trong mười tám tháng này, huyền lực của Vân Triệt đột nhiên tăng mạnh, thân thể thì được rèn luyện đến trình độ gần như biến thái. Trước mắt Huyền Lực của hắn tuy kém xa Đế Quân cảnh, nhưng thân thể của hắn, ngay cả là một vị Đế Quân sơ kỳ đánh một kích toàn lực cũng không thể lấy mạng của hắn… Thậm chí có thể đánh hắn trọng thương hay không đều là ẩn số.
Đã thế năng lực khôi phục nhanh đến mức Đế Quân cao cấp thúc ngựa khó đuổi kịp.
Huống hồ một tên Phách Hoàng cảnh nắm trong tay Phách Huyền Khí.
Cái chuôi Long Sát Liệt Dương Tiên này có thể ở trên người của hắn quất ra một đạo vết đỏ thật khiến hắn thoáng kinh ngạc... Đương nhiên, chuyện mà hắn kinh ngạc, khác xa với chuyện mọi người kinh ngạc.
- Tiểu nha đầu nhà ngươi, vừa rồi ta vẫn thủ hạ lưu tình với ngươi, vậy mà ngươi lại dám quất thương ta... Ngày hôm nay nếu ta không quất ngươi trở về, ta sẽ không mang họ Vân nữa.
Vân Triệt nhe răng một hồi, sau đó phi thân lên chủ động tấn công về phía Xích Dương Viêm Vũ, lúc này, hơn mười Băng Di Liên Hoa nở rộ trên không, xoay tròn bay về phía Xích Dương Viêm Vũ.
Là chủ nhân của Long Sát Liệt Dương Tiên, Xích Dương Viêm Vũ rõ ràng nhất uy lực của Phách Huyền Khí trong tay, nhìn Vân Triệt trúng một roi chỉ lớn tiếng kêu đau, ngay cả một giọt máu cũng chưa từng rơi ra, lần đầu tiên trong lòng nàng sinh ra cảm giác thất thố bất an... Ngày bình thường, nàng lôi kéo phụ thân Xích Dương Bách Liệt luận bàn, một roi này quất vào người Xích Dương Bách Liệt cũng đại khái chỉ lưu lại vết đỏ như thế này.
Chẳng nhẽ thân thể của hắn có thể so với phụ thân...
Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Hắn chỉ mới hai mươi tuổi, tựa hồ còn nhỏ hơn so với chính mình... Mà cha của mình là Đế Quân ngạo thị thiên hạ, hắn làm sao có thể so sánh được?
Nhất định là một roi vừa rồi do quá vội vàng nên không có đánh trúng... Nhất định là như vậy!
Xích Dương Viêm Vũ ngẩng đầu thật cao, nắm chặt Long Sát Liệt Dương Tiên, hỏa diễm toàn thân bốc lên, theo một tiếng kêu thấp của nàng, hai mu bàn tay, còn có trên trán lộ ra vảy màu đỏ, ngay cả tóc của nàng cũng nhanh chóng dài ra, trong nháy dài tới gấp ba tùy ý bay lượn ở trong Long Viêm.
Lúc này, Long tức và khí tức hỏa diễm trên người nàng so với vừa rồi tăng lên gấp đôi.
Cùng lúc đó, ngọn lửa trên người nàng nhanh chóng khuếch tán, trong một hơi thở ngắn ngủi liền phóng xạ ra toàn bộ sân so tài, làm cho sân so tài biến thành biến thành màu tím sậm, giống như ngã vào Tử Viêm Luyện Ngục, mà ở trong mảnh luyện ngục này, mấy trăm đầu Viêm Long màu đỏ nhanh chóng ngưng tụ, tùy ý bay lượn.
- Đây là lĩnh vực Xích Dương của Xích Dương gia tộc, Xích Dương Viêm Vũ đã bắt đầu xuất toàn lực rồi!
Có người lập tức kinh hô.
- Lĩnh vực Xích Dương của ta đã đại thành! Mà ngươi- ngay cả một tên Vương Tọa nho nhỏ cũng không phải, càng không có khả năng dùng kỹ năng lĩnh vực trung hòa lĩnh vực của ta, ở trong phạm vi sân so tài này, nếu ngươi rời khỏi lĩnh vực, chính là bại, nếu như ở lại bên trong, nhất định phải chết!
Xích Dương Viêm Vũ cười lạnh hô, theo lĩnh vực Xích Dương xây lên, Băng Liên được Vân Triệt thả ra trước khi đụng vào thân thể nàng đã hòa tan toàn bộ.
Lĩnh vực thuộc tính Hỏa chủ yếu là lĩnh vực kiểu công kích, mà lĩnh vực Xích Dương cũng không ngoại lệ, chỉ riêng nhiệt độ cao trong lĩnh vực cũng đủ để hòa tan huyền thiết, mà trong lĩnh vực Hỏa Long hỗn loạn bay lượn, càng có thể trực tiếp dẫn địch nhân vào vực sâu tử vong… Có điều, đừng nói Xích Dương Viêm Vũ chỉ là một tên Phách Hoàng trung kỳ, coi như là Đế Quân cao đẳng có thể bao quát toàn bộ Huyễn Yêu giới thi triển ra lĩnh vực này, cũng không thể thương tổn được một sợi tóc của Vân Triệt.
Vân Triệt đứng tại chỗ, yên lặng nhìn Xích Dương Viêm Vũ đang uổng phí sức lực, bàn tay hắn vươn ra, ánh sáng màu lam đột nhiên xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
- Băng Di Chi Thụ!
Ở giữa sân, trong trung tâm lĩnh vực Xích Dương, một gốc cây Băng Di đại thụ to lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên sinh trưởng cực nhanh ở trong ngọn lửa màu tím sẫm, một hàn khí rất nặng cũng theo Băng Di đại thụ sinh trưởng mà lan tràn, ở trong thế giới ngọn lửa nhiệt độ cao này lại mạnh mẽ gắt gao đè nhiệt độ cao xuống, cưỡng ép đóng băng hỏa diễm cùng Hỏa Long bay lượn... Thậm chí, còn mạnh mẽ xé rách một lỗ lớn ở trung tâm lĩnh vực Xích Dương.
- Cái...Cái gì?
Xích Dương gia chủ Xích Dương Bách Liệt lập tức đứng lên, hắn kinh ngạc nhìn Băng Tinh đại thụ đang ở trong Xích Dương luyện ngục, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ, cây Băng Tinh đại thụ kia rõ ràng thả ra khí tức Thiên Huyền, nhưng lại hùng hậu giống nnl Phách Hoàng trung kỳ, khí tức huyền lực gần như ngang hàng với lĩnh vực Xích Dương, rõ ràng là ngang hàng nhưng lại đứng ngạo nghễ ở trong lĩnh vực Xích Dương.
Giải thích duy nhất chính là Băng Hệ Huyền Công này vượt xa Long Viêm của Xích Dương gia tộc bọn họ.
- Chuyện này... Thật không thể tin nổi.
Mộ Vũ Bạch trợn tròn mắt, thanh âm hơi run rẩy:
- Đây rốt cuộc là Huyền Công gì mà lợi hại như vậy, ta cảm giác cấp độ của nó không thua gì Kim Ô Viêm của Yêu Hoàng nhất tộc... Vì sao trước đây ta chưa từng nghe qua?
- Đến tột cùng cái tên Vân Triệt này có lai lịch gì? Cư nhiên chỉ dùng một chiêu Huyền Kỹ liền phá vỡ lĩnh vực Xích Dương hoàn chỉnh của Xích Dương Viêm Vũ.
Không ít người mất khống chế kinh hô lên.
Rõ ràng đang ở trong lĩnh vực Xích Dương, Xích Dương Viêm Vũ vẫn cảm nhận được băng hàn thấu xương, gốc Băng Di đại thụ kia cứ đứng thẳng ở trong biển lửa, không có một chút dấu vết hòa tan, ngược lại đi thôn phệ lĩnh vực Xích Dương từng chút từng chút một, lập tức con ngươi của nàng liên tục co rút lại, bỗng nhiên cắn răng một cái, nũng nịu một tiếng, vung Long Sát Liệt Dương Tiên lên quất về phía Vân Triệt.
Hiển nhiên, Xích Dương Long Viêm của nàng ở trước mặt Băng Di Thần Công của Vân Triệt thất bại thảm hại, hiện tại nàng muốn thắng Vân Triệt, cũng chỉ có thể dựa vào Long Sát Liệt Dương Tiên mà thôi.
Nàng khẽ động cổ tay, trong nháy mắt bóng roi màu đỏ bay đầy trời, vừa rồi Vân Triệt đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của roi da này, cho nên không dám lại để cho roi da này đụng vào mình nữa... Quất tổn thương thân thể của mình cũng đành thôi, nếu như không cẩn thận quất lên mặt, đó cũng không phải là chuyện đùa.
Nếu như Vân Triệt có Trọng Kiếm trong tay, đối mặt với hàng vạn hàng nghìn bóng roi này, hắn chỉ cần một kiếm quét ngang là được, ngay cả mắt đều không cần mở, nhưng tay không tấc sắt thì tất nhiên không được thích ý như thế, hắn nhanh chóng lui về phía sau, sau khi bóng roi bao phủ xuống nhanh chóng chớp động, di chuyển ra tàn ảnh, Tinh Thần Toái Ảnh phối hợp Huyễn Quang Lôi Cực, mặc cho bóng roi của Xích Dương Viêm Vũ che khuất bầu trời, nhưng liên tục mấy ngàn đạo bóng roi phủ xuống, ngay cả một sợi tóc của hắn chưa từng đụng tới, khiến mọi người ở phía sững sờ.
- Huyền Công và Thân Pháp này đều mạnh đến mức không thể tin được.
Vân Khinh Hồng nhịn không được cảm thán thật sâu.
- Sư phụ của Triệt nhi nhất định là một kỳ nhân có một không hai.
- Đúng vậy.
Lúc này, Mộ Vũ Nhu vẫn đặt tay ở trên ngực, nhưng trên gương mặt đã không có khẩn trương, chỉ có tràn đầy kinh hỉ, hân hoan cùng kiêu ngạo. Nàng biết, một trận chiến này Vân Triệt đã không có khả năng bại.
- Viêm Long Chi Nộ!
Duy trì lĩnh vực Xích Dương lại toàn lực công kích, giờ khắc này, Xích Dương Viêm Vũ đã đỏ bừng mặt, thở hồng hộc, còn Vân Triệt tuy một mực tránh né, nhưng khí định thần nhàn, không có một chút chật vật cùng lực kiệt, Xích Dương Viêm Vũ tức giận cắn răng một cái, Long Ảnh trên người chớp động, trong không trung bóng roi chồng lên nhau hóa thành một con Viêm Long dài mười trượng, phẫn nộ đập về phía Vân Triệt.
Ầm!
Hỏa diễm vọt lên cao vài chục trượng, sàn nhà Huyền Ngọc cứng rắn vô cùng bị đập ra một đạo rãnh sâu đen nhánh, Vân Triệt rất nhanh lắc mình đến giữa không trung, tránh thoát một kích này, nhưng sau đó, hắn cảm giác được chung quanh lĩnh vực Xích Dương bỗng nhiên bạo nổ, hắn ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy lĩnh vực Xích Dương trong nháy mắt hoàn toàn đổ nát, tất cả Tử Viêm, Viêm Long trong lĩnh vực điên cuồng vọt về phía hắn.
- Triệt nhi cẩn thận!
Mộ Vũ Nhu toàn thân căng thẳng, khẩn trương la lên.
Nữ nhân này cư nhiên sử dụng chiêu âm ngoan như thế... Vân Triệt khinh thường cười lạnh một tiếng, hai cánh tay mở, lam quang trên người chớp động, nhất thời khu vực xung quanh thân thể mười trượng hóa thành thế giới băng xanh, tất cả Tử Viêm, Viêm Long khi tới gần liền bị nhanh chóng đông lại, không có một tia hỏa diễm có thể đụng vào thân thể hắn.
Mà trong lúc hắn chống đỡ Băng Di Thần Công, Long Sát Liệt Dương Tiên từ một góc trong biển lửa bỗng nhiên thoát ra, trong nháy mắt vượt qua hơn mười trượng, đầu roi như độc xà lè lưỡi, trực điểm bắn về mắt phải của Vân Triệt.
Long Sát Liệt Dương Tiên bỗng nhiên biến dài, Vân Triệt đã lĩnh giáo qua, trong lòng cũng sớm có chuẩn bị, nhưng lúc chú ý đến mục tiêu công kích của một roi này, hắn nhíu mày lại, trong lòng vô cùng tức giận.
Vốn tưởng rằng nữ nhân này chỉ ương ngạnh ngạo mạn... Không nghĩ tới nội tâm ác độc như vậy.
Lần này, Vân Triệt không có tránh né, bàn tay nhanh như tia chớp vươn ra trực tiếp chụp vào Long Sát Liệt Dương Tiên đang phi tới, nhìn thấy động tác này của Vân Triệt, Xích Dương Viêm Vũ ngẩn ra, sau đó cười lạnh:
- Tự tìm chết!
Ba!!
Một tiếng vang dội, Long Sát Liệt Dương Tiên quất vào lòng bàn tay của Vân Triệt, sau đó ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, đầu roi cứ như vậy bị hắn nắm trong tay, sau đó chớp mắt một cái, trên Long Sát Liệt Dương Tiên bỗng nhiên xuất hiện Tử Viêm, cũng trong nháy mắt lan tràn đến toàn bộ cánh tay của Vân Triệt, Xích Dương Viêm Vũ còn chưa kịp phát ra tiếng cười đắc ý, thì Tử Viêm trên cánh tay của Vân Triệt chợt tắt, mặc cho nàng quán thâu Huyền Lực như thế nào cũng đều không có cách nào đốt cháy lên.
Vân Triệt cầm lấy đầu Long Sát Liệt Dương Tiên, dùng sức lôi kéo, lực lượng của hắn rất lớn làm sao Xích Dương Viêm Vũ có thể chống cự, hơn nữa trước đó nàng đã tiêu hao Huyền Lực rất lớn, cộng thêm một lực mạnh mẽ không thể kháng cự, trong nháy mắt Long Sát Liệt Dương Tiên của nàng tuột ra khỏi tay, bay vào không trung bị Vân Triệt chộp được, sau đó trực tiếp quất roi xuống.
- Ngươi!
Xích Dương Viêm Vũ mất vũ khí nhất thời tâm thần đại loạn. Long Sát Liệt Dương Tiên ở trên không bay tới, nàng kinh hô một tiếng, ra sức lui về sau, Long Sát Liệt Dương Tiên vung vào không khí, nhưng nàng còn chưa kịp thở dốc, một luồng hơi lạnh bỗng nhiên từ dưới chân kéo tới, khiến cho nàng toàn thân cứng đờ, sau đó một cây Băng Di Chi Thụ nhanh chóng sinh trưởng, tản ra cành lá Băng Tinh phong tỏa nàng vào trong đó.
Mà lúc này Vân Triệt lại lần nữa vung roi, vô cùng tinh chuẩn xuyên qua tầng tầng cành lá Băng Tinh, hung hăng quất vào quần da màu đỏ đang gắt gao bao trọn bờ mông.
- A!
- Một roi này là giáo huấn ngươi lúc trước quất ta một cái.
Vân Triệt vừa thu roi da lại, hung tợn nói.
Tiếng roi thanh thúy vang vọng toàn bộ đại điện, còn kèm theo tiếng hét thảm của Xích Dương Viêm Vũ, khiến cho đại điện đang cãi vã nhất thời an tĩnh lại, tất cả mọi người hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, nhất là thanh niên tuấn kiệt đồng lứa ở Yêu Hoàng thành thiếu chút trợn lồi mắt ra ngoài.
Xích Dương Viêm Vũ chưa bao giờ để bất kỳ nam nhân nào vào trong mắt, Xích Dương công chúa kiêu ngạo nhất Yêu Hoàng thành lại ở trong đại điện Yêu Hoàng, ngay trước mắt bao người... Bị người ta cầm roi da quất vào mông!
Còn quất ra tiếng vang.
Một roi này của Vân Triệt không dùng sức bao nhiêu, cho nên cũng chỉ mở ra Huyền Lực phòng ngự của nàng ta, để cho nàng ta chịu đau đớn chút da thịt, nhưng không đánh rách quần. Cái mông của Xích Dương Viêm Vũ truyền đến cảm giác đau rát, nhưng đau gấp mười lần cũng không bằng khuất nhục trong lòng. Từ nhỏ đến lớn Xích Dương Viêm Vũ được cả gia tộc nâng niu ở lòng bàn tay, được tất cả nam nhân nữ nhân ngước đầu nhìn lên, đi tới chỗ nào đều như Khổng Tước kiêu ngạo, thừa nhận ánh mắt tự ti, mặc cảm cùng ngưỡng mộ của vô số nam nhân... Nhưng ngày hôm nay, nàng lại bị một tên nam nhân cầm roi da của nàng ở trước mặt mọi người đánh vào mông.
- Vân Triệt, cái tên hỗn đản...
Xích Dương Viêm Vũ còn chưa nói xong, roi da của Vân Triệt lại phất đến, quất vào một cái mông khác của nàng.
- Một roi này là giáo huấn ngươi lúc trước lại ác độc muốn phế con mắt của ta!
Vân Triệt giơ tay lên một cái, tiêu sái thu hồi roi da lại, tuy là linh tính trong cây coi khiến nó không an phận ở trong tay mình, nhưng dùng giống như vô cùng tiện tay.
- Vân Triệt... Ta liều mạng với ngươi.
Nhục nhã bực này làm cho Xích Dương Viêm Vũ lạc giọng phát cuồng, thân thể bị phong tỏa ở trong Băng Di đại thụ kịch liệt giằng co, nhưng Long Viêm trên người nàng miễn cưỡng dấy lên, lại ở trong nháy mắt dập tắt, mà cành lá Băng Di vẫn đang nhanh chóng lan tràn, càng ngày càng dày đặc, để cho nàng giãy dụa như thế nào đều không thể thoát khỏi nửa phần.
Vân Triệt lắc lắc roi trong tay, liếc nhìn nàng:
- Bây giờ ngươi có thể chịu thua.
- Ngươi... Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, cho dù ta chết... Cũng không nhận thua với tên hỗn đản nhà ngươi.
Sắc mặt của Xích Dương Viêm Vũ đỏ lên, lồng ngực bị tức sắp nổ tung, nàng vẫn còn đang liều mạng giãy dụa, gắt gao trừng mắt nhìn Vân Triệt, tựa hồ hận không thể dùng ánh mắt đốt hắn thành tro bụi.
- Há, tốt! Ta vô cùng thưởng thức tính cách của ngươi.
Vân Triệt cười híp mắt gật đầu:
- Nếu ngươi đã nói như vậy, chốc nữa ngàn vạn lần không nên chịu thua nha.
Trong tiếng cười nhạt, Vân Triệt không nhanh không chậm vung roi da lên, lại lần nữa quất vào mông của Xích Dương Viêm Vũ, một roi này trực tiếp quất ra một đạo vết rách không dài không ngắn.
- Vân Triệt… Một ngày nào đó ta sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!
Xích Dương Viêm Vũ giống như một con báo mẹ gầm thét khàn cả giọng.
Vân Triệt mắt điếc tai ngơ, cười ha hả lại quất tiếp:
- Không nên chịu thua… Ngàn vạn lần không nên chịu thua.
- Ba!
Một roi này cuối cùng quất Xích Dương Viêm Vũ ra một giọt nước mắt, nàng rõ ràng cảm giác mông quần đã nứt ra.
- Một ngày nào đó ngươi có thể chém ta thành trăm mảnh hay không, ta không biết.
Vân Triệt vuốt vuốt roi da, cười dâm đãng nói:
- Nhưng ta có thể xác định, lại cho ngươi vài roi nữa, y phục này của ngươi có khả năng nát vụn, đến lúc đó, tất cả mọi người có thể rõ ràng thưởng thức được cảnh xuân của Xích Dương công chúa ngươi... Ngươi nói đi, bọn họ sẽ cảm ơn ta đến mức nào? Ah đúng rồi, ngươi cũng đã có nói, nhất định không chịu thua, vậy nên ngươi ngàn vạn lần không nên chịu thua.
Nói xong, Vân Triệt khẽ động cổ tay, lại là một roi phất đến,"Ba" một âm thanh thanh thúy quất nửa còn lại của quần da ra một kẽ hở.
- Ngươi... Ngươi... Ta giết ngươi... Ta nhất định phải giết ngươi!
Xích Dương Viêm Vũ quật cường, cao ngạo như thế nào đi chăng nữa, lúc này trong thanh âm cũng mang theo khóc nức nở, ánh mắt nàng nhìn Vân Triệt mang bảy phần phẫn nộ, hai phần sát ý... Còn có một phần rõ ràng là cầu xin.
- Đủ rồi.
Một thanh âm trầm thấp ẩn chứa tức giận vang lên, tức thì, một đạo bóng lửa đỏ từ chỗ ngồi của Xích Dương gia tộc bay lên, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Xích Dương Viêm Vũ. Người này cũng một thân Hồng Y, mái tóc màu đỏ, rõ ràng chính là Xích Dương gia chủ, cũng phụ thân của Xích Dương Viêm Vũ Xích Dương Bách Liệt.
Nữ nhi ở trước mắt bao người bị giáo huấn làm nhục như vậy, coi như hắn hàm dưỡng mạnh hơn mười lần, cũng không cách nào nhịn được. Xích Dương Bách vung tay lên, Băng Di đại thụ phong tỏa Xích Dương Viêm Vũ trực tiếp khí hoá tiêu thất, Xích Dương Viêm Vũ toàn thân bị đông cứng ngã vào người Xích Dương Bách Liệt, mũi nàng cay cay, trong lúc nhất thời tất cả phẫn nộ, khuất nhục, ủy khuất cũng tìm được chỗ phát tiết:
- Cha! Thay ta giết hắn... Ta muốn chém hắn thành trăm mảnh, ta muốn đem hắn... Đem hắn...
- Câm miệng!
Xích Dương Bách Liệt phẫn nộ quát một tiếng:
- Ngươi ngại không đủ mất mặt sao?
- Ô…
Bình thường rất ít khi Xích Dương Viêm Vũ bị Xích Dương Bách Liệt quát lớn, nàng cũng biết ngày hôm nay mình ném mất mặt mũi của gia tộc, nhất thời mắt đỏ không dám lên tiếng, lúc nhìn Vân Triệt vẫn là ánh mắt giết người… Vào ngày hôm nay, tất cả mặt mũi từ nhỏ đến lớn của nàng đều bởi vì Vân Triệt mà hoàn toàn mất hết.
Lúc này, sắc mặt Xích Dương Bách Liệt vô cùng khó coi, nhưng Xích Dương Viêm Vũ thua Vân Triệt là do tài nghệ không bằng người, trước mắt bao người, hắn không phát tác được, hắn quay về phía Vân Triệt, sắc mặt cứng rắn xòe bàn tay ra:
- Giao ra.
Coi như là kẻ ngu cũng biết Xích Dương Bách Liệt muốn lấy lại Long Sát Liệt Dương Tiên mà Vân Triệt đã đoạt đi từ trong tay Xích Dương Viêm Vũ, nhưng Vân Triệt lại mê mang hỏi:
- Giao ra? Giao cái gì ra?