Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 561 - Chương 562: Kiếp Thiên Kiếm Ra

. ._281__2" class="block_" lang="en">Trang 281# 2

 

 

 

Chương 562: Kiếp thiên kiếm ra



Hỏa diễm cự ma thân cao vài trượng, có được thân thể cùng tứ chi, thậm chí có thể nhìn thấy ngũ quan vô cùng rõ ràng. Hỏa diễm cự ma này chính là Xich Hắc Ma Viêm do Huy Dạ Quận Vương thả ra ngưng hóa mà thành, nhưng khí tức trên người hỏa diễm cự nhân này nồng nặc cùng đáng sợ hơn đoàn ma viêm kia mấy lần. Thời điểm hỏa diễm cự ma kia nhào lên, Vân Triệt liền có cảm giác nghẹt thở ngắn ngủi.

Hiểu biết của Vân Triệt rất uyên bác nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại chiêu thức này... Chiêu thức này quả thực lả vô cùng quỷ dị giống như Kiếm Linh Phân Thân của Thiên Kiếm Sơn Trang!

Trong khoảnh khắc, hai tay viêm ma liền nện xuống, mang theo tiếng gió rít như quỷ khóc ma gào.

- Vẫn Nguyệt Trầm Tinh!!

Lúc này, Vân Triệt đã không kịp đưa ra cân nhắc, huyền lực toàn thân hắn chợt bạo phát, tung ra một quyền đánh về phía hỏa diễm cự ma.

- Ầm!

Trong tiếng nổ, huyền lực lập tức tạo nên một vòng xoáy khổng lồ trên không trung. Đồng thời, hỏa diễm cự ma cũng bị oanh kích tới lăn lộn mười mấy vòng, mà thân thể Vân Triệt lại giống như đạn pháo bay thẳng xuống, mạnh mẽ đáp lên mặt đất. Sau khi bị đẩy lùi ra ngoài mười mấy trượng, thời điểm Vân Triệt hạ xuống, khóe miệng hắn đã mang theo một vết máu đỏ sẫm.

Sự đánh sợ của viêm ma đã nằm ngoài dự đoán của Vân Triệt, hắn đưa tay lau miệng, ngay khi hắn vừa muốn đứng lên thì trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm giống như quỷ khóc. Không ngờ lúc này tôn viêm ma kia lại xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn, con ngươi của tôn viêm ma kia trừng lớn giống như hai đạo quỷ hỏa sắp sửa lao về phía hắn.

- Dừng tay!

Bên trong chỗ ngồi của Vân gia, một tiếng rống to giống như kinh lôi vang lên, Vân Khinh Hồng chợt phi thân mà ra, lao thẳng về phía Vân Triệt đang đứng bên trong đấu trường. Nhưng thời điểm hắn còn chưa thể tiến vào phạm vi đấu trường thì sớm đã có một cái thế thân của Hoài Vương chuẩn bị từ sớm, tiến lên chắn ở trước người Vân Khinh Hồng, sau khi thân thể hai người va chạm nhau liền phân biệt tách ra.

- Vân Khinh Hồng, ngươi muốn phá hoại quy tắc thi đấu sao?

Hoài vương lớn tiếng nói, ở sâu trong con ngươi của hắn lại hiện lên một ý cười lạnh lùng.

Nếu như đây chỉ là thi đấu thì Vân Khinh Hồng chắc chắn sẽ không kích động ra tay, nhưng rõ ràng Hoài Vương cùng Huy Dạ Quận Vương đã sinh ra sát tâm đối với Vân Triệt. Sau khi đón nhận trọng kích của viêm ma Vân Triệt đã thụ thương ngã xuống đất mà lúc này viêm ma lại một lần nữa dùng toàn lực lao tới, đây rõ ràng là đối phương muốn đưa Vân Triệt vào chỗ chết! Hắn sao có thể không ra tay ngăn cản. Hắn vô cùng rõ ràng sự đáng sợ của tôn viêm ma kia. Đây chính là huyền kỹ do sức mạnh của Hắc Diệu Ma Kiếm chống đỡ, hoàn toàn vượt qua huyền kỹ mà bản thân Huy Dạ tự mình đánh ra. Tuy nghiêm chỉnh mà nói, chuyện này căn bản là Huy Dạ lừa dối, nhưng vũ khí cùng bảo giáp mạnh mẽ cũng là một phần sức mạnh của bản thân, đây một mực lại là một trong những chuẩn tắc được Huyền giới công nhận.

- Cút ngay cho ta!

Quanh thân Vân Khinh Hồng chợt cls từng đạo sấm sét rít gào, sinh mệnh của Vân Triệt đã rơi vào tình trạng hấp hối. Thời điểm này, hắn đâu còn quản cái gì là quy tắc thi đấu nữa, hắn nhất định phải không tiếc tất cả bảo vệ Vân Triệt, nếu như hắn chịu thua thì chính là...

Ngay khi Vân Khinh Hồng muốn mạnh mẽ đánh bay Hoài Vương thì bên trên đấu trường chợt vang lên một tiếng phượng minh to rõ. Trong nháy mắt liền có một đạo hỏa diễm đỏ đậm phóng lên trời.

- Phượng Dực Thiên Khung!

Trong nháy mắt, hai cánh của Kim Sắc Phượng Hoàng liền mở ra, trên người Vân Triệt chợt xuất hiện một đạo Phượng Hoàng chi ảnh giống như thực chất. Đạo Phượng Hoàng chi ảnh kia chợt kéo Vân Triệt phóng lên trời, trong nháy mắt liền vượt qua không gian, mạnh mẽ va chạm với viêm ma.

- Ầm!!!!!!

Phượng Hoàng hỏa diễm mãnh liệt nổ tung. Trong khi đó, bầu trời phía trên đại điện dường như xuất hiện một vòng nhật diệu đỏ đậm chiếu rọi toàn bộ đại điện. Ở này bên trên bầu trời, Vân Triệt cùng viêm ma liền mạnh mẽ xông ra từ bên trong tầnh tầng huyền lực cực kỳ cuồng bạoop.

Lúc này, viêm ma đã bị ngược ra ngoài giống như bóng cao su nhanh chóng lăn lộn ra, tầng tầng hỏa diễm quanh thân viêm ma bị đánh cho tung toé, nhưng không không hoàn toàn bị đánh tan. Lúc này, Huy Dạ quận vương chợt vung Hắc Diệu Ma Kiếm trong tau lên, mạnh mẽ dừng lại thế bay của viêm ma, nhanh chóng bay trở về, trôi nổi ở trên đỉnh đầu của Huy Dạ Quận Vương.

- Ầm!

Sau khi Vân Triệt rơi xuống đất, thân thể hắn liên tục lui về phía sau, rất lâu sau mới dùng tay chống đỡ mặt đất, mạnh mẽ ổn định lại thân thể. Thời điểm này nhìn lại liền thấy y phục trước ngực Vân Triệt đã hoàn toàn nổ tung, trên ngực hắn cũng có thêm mười mấy đạo vết thương sâu cạn không đều.

Lúc này, Hoài vương chợt nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nói:

- Vân Khinh Hồng, ngươi thực sự là thu được một đứa con trai tốt!

Hắn lần lượt đánh giá Vân Triệt. Sau khi hắn sinh ra sát tâm đối với Vân Triệt, hắn liền phát hiện bản thân vẫn luôn đánh giá thấp đối phương. Hắn so với bất kỳ người nào đều rõ ràng hơn về sự đáng sợ của tôn viêm ma kia nhưng trước đó hắn hoàn toàn không nghĩ tới Vân Triệt lại có thể phóng thích ra lực lượng chính diện đánh bay viêm ma.

Một huyền giả chưa tới hai mươi tuổi, rõ ràng chỉ có tu vi Thiên Huyền cảnh nhưng lại có được thực lực khủng bố đến trình độ như thế!

Một người trẻ tuổi lại có được thực lực như vậy thì có thể thấy được thành tựu trong tương lai của hắn căn bản là không thể tưởng tượng. Nếu như là kẻ địch thì cần phải tại thời điểm đới phương chưa trưởng thành, triệt để bóp chết hắn!

Mà hiện giờ, tại thời điểm Vân Triệt đánh bay viêm ma, Vân Khinh Hồng liền có thể để cho đối phương lập tức chịu thua... Đã như thế, ngày hôm nay hắn muốn tiêu diệt Vân Triệt đã là chuyện không thể rồi!

Động tác của Vân Khinh Hồng chợt đình trệ, ánh mắt hắn nhìn viêm ma bị đánh bay ra, trong miệng hắn liền không tự kìm hãm được truyền ra một tiếng than thở:

- Lại có thể được!

- Triệt, lập tức chịu thua! Viêm ma như vậy hắn có thể đồng thời triệu hoán ra ba tôn! Lúc này hắn đã vận dụng Hắc Diệu Ma Kiếm, nếu như ngươi chịu thua thì ngay cả nửa điểm cũng không mất mặt... Bằng không, lần công kích sau, hắn sẽ dốc toàn lực dồn ngươi vào chỗ chết.

Bên tai chợt có âm thanh của Vân Khinh Hồng truyền đến nhưng lúc này Vân Triệt cũng không có đáp lại mà hắn chỉ chậm rãi đứng dậy, dường như hoàn toàn không nghe thấy đối phương nói.

- Hừ, không tệ, bản vương liền biết nhất định là ngươi còn có tuyệt chiêu gì đó chưa xuất ra, không nghĩ tới ngươi lại có thể đánh bay viêm ma của bản vương, ngươi đúng là đã cấp cho bản vương một chút kinh hỉ.

Tuy rằng hiện giờ trong lòng Huy Dạ Quân Vương tràn ngập khiếp sợ, nhưng thần sắc của hắn lại không chút hoảng hốt, trên mặt hắn vẫn hiện lên nụ cười nhạt, dùng tư thái giống như thẩm phán giả nói:

- Như vậy, như vậy đây?

Huy Dạ Quận Vương thấp giọng cười nói. Trong khoảnh khắc, trên Hắc Diệu Ma Kiếm liền lộ ra huyết quang lấp lóe. Trong khoảnh khắc, phía trước hắn liền có sóng lửa phun trào, bên trong từng trận quỷ khóc chậm rãi ngưng hóa ra hai đạo thân ảnh... giống như đúc viêm ma phía trước!

Không chỉ là bề ngoài tương đồng mà ngay cả khí tức của chúng cũng vô cùng nồng nặc cùng khủng bố giống nhau.

Lúc này cộng thêm tôn viêm ma trên bầu trời kia kia nữa thì tổng cộng là ba tôn viêm ma!

- Ba... Ba tôn viêm ma!

Từng trận kinh hô chợt vang lên.

- Nêua như Vân Triệt đầy đủ thông minh thì hãy lập tức chịu thua. Chiến đấu tới thời điểm này đã đủ để hắn dương danh thiên hạ. Nếu như vào lúc này Vân Triệt còn dám cứng rắn kiên trì cái gọi là 'Chiến đến thời khắc cuối cùng' thì chính là tự mình muốn chết!

Thời điểm này, tất cả những cường giả tuyệt đỉnh bên trong Yêu Hoàng Thành đều có thể cảm giác ra được sát cơ của Huy Dạ Quận Vương đối với Vân Triệt. Nếu như Vân Triệt muốn sống thì hiện tại đầu hàng chính là cơ hội duy nhất! Bằng không chỉ cần ba tôn viêm ma kia hơi động, Vân Triệt sẽ chắc chắn phải chết, ở bên trong chỗ ngồi, không ngừng vang lên tiếng kêu gào muốn Vân Triệt lập tức chịu thua.

Nhưng Vân Triệt lại mắt điếc tai ngơ. Lúc này, khi hắn đối mặt với ba tôn viêm ma liền chậm rãi đưa tay ra...

- Hồng Nhi, đi ra đi!

Vân Triệt chợt than nhẹ một tiếng. Trong khoảnh khắc liền có một đạo bóng ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước người Vân Triệt. Thời điểm bóng ảnh kia hạ xuống liền chìm vào sâu trong mặt đất, tạo ra một tiếng vang thật lớn. Nhất thời mặt đất được tạo thành từ Hắc Huyền Ngọc liền vang lên từng tiếng vỡ nát, vô số vết rách từ dưới chân Vân Triệt điên cuồng lan tràn hướng ra chu vi xung quanh.

- Oa a a...

Nhất thời, tiếng kinh hô điếc tai từ bốn phương tám hướng truyền đến, thứ bọn họ khiếp sợ không phải sự to lớn của thanh kiếm này, mà chính là nó lại đột nhiên xuất hiện từ bên trên không trung rơi xuống, hơn nữa lại dễ dàng cắm thẳng vào mặt đất do Hắc Huyền Ngọc tạo thành còn cứng rắn cùng dẻo dai hơn trăm lần so với bàn thạch!

- Được... thanh kiếm thật lớn!

- Không ngờ thanh kiếm này... lại có thể đâm nứt mặt đất! Nơi này chính là Yêu Hoàng Điện! Thanh kiếm kia phải nặng bao nhiêu chứ?

- Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy thanh kiếm lớn như vậy, không ngờ nó lại có thể trực tiếp đâm nứt mặt đất của Yêu Hoàng Điện... Tuy nhiên, trên thân kiếm thật giống như ngay cả một điểm khí tức huyền lực cao cấp đều không có. Hơn nữa trong số nhữn huyền khí nổi danh kia thật giống như cũng không có một thanh cự kiếm như vậy.

- Đó là vũ khí của đại ca sao? Cũng quá... quá lớn rồi đó.

Tiêu Vân kinh ngạc thốt lên, nhìn thấy mũi kiếm cắm thẳng tắp xuống dưới mặt đất kia, con mắt của hắn chợt chìm vảo đăm chiêu.

- Hắc, rốt cục ngươi cũng chịu lấy vũ khí ra.

Huy Dạ Quận Vương cười híp mắt nói, nhìn thấy vô số vết rách bên cạnh mũi kiếm khiến hắn không cách nào ngăn cản sự khiếp sợ trong lòng, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại càng đậm:

- Chẳng trách trước đây ngươi chết sống cũng không chịu dùng vũ khí. Hóa ra ngươi căn bản không thể hoàn toàn điều khiển thanh kiếm này!

Vân Triệt không nói gì, hai tay hắn nắm lên chuôi kiếm của Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm. Dưới âm thanh cực kỳ chói tai, Vân Triệt chậm rãi rút cự kiếm ra khỏi mặt đất, đặt nằm ngang ở trước người... Ngay tại một sát na kia, đại điện vốn vô cùng huyên náo lập tức yên tĩnh đi rất nhiều. Lúc này, ánh mắt của mỗi người đều tập trung lên thân ảnh của Vân Triệt, ánh mắt của tất cả bọn họ đều phát sinh biến hóa kịch liệt, ngay cả ánh mắt của một số tuyệt thế cường giả đứng ở đỉnh của Huyễn Yêu giới đều dại ra trong một khắc ngắn ngủi.

Thời điểm này, khí tức trên người Vân Triệt không có thay đổi, thanh cự kiếm đỏ thắm to lớn đến dị thường càng không tỏa ra chút khí tức nào, giống như một thanh tử kiếm (kiếm chết). Nhưng thời điểm Vân Triệt nắm cự kiếm vào trong tay tất cả mọi người lại rõ ràng cảm giác được toàn thân Vân Triệt đều thay đổi, từ khí tràng, khí thế, thậm chí ánh mắt... đều hoàn toàn thay đổi.

Cự kiếm dài đến chín thước, vị trí rộng nhất mà lưỡi kiếm đểu lại trên mặt đất cũng rộng tới hai thước, cự kiếm như vậy so với thân thể Vân Triệt còn muốn to lớn hơn rất nhiều, cho dù là một cự nhân cao chín thước cầm thanh cự kiếm này trong tay, đều sẽ có cảm giác không hợp dày đặc. Nhưng thời điểm Vân Triệt cầm cự kiếm trong tay lại tạo nên sự vô cùng hài hòa khiến người khác không hề cảm thấy một tia không hợp mà trái lại còn cảm thấy thanh kiếm này vốn là sinh ra để hắn nắm trong tay, đây là một loại cảm giác hoàn mỹ, phù hợp không cách nào dùng lời nói để hình dung, dường như thanh kiếm này vốn là vì Vân Triệt mà sinh ra, Vân Triệt cũng vốn vì thanh kiếm này mà tồn tại.

Khí tức huyền lực của Vân Triệt không chút biến hóa, nhưng đối mặt với hình ảnh hắn cầm trọng kiếm trong tay, mỗi người đều cảm giác được một loại cảm giác ngột ngạt thấm sâu vào trong linh hồn. Đặc biệt là Huy Dạ Quận Vương đang trực tiếp đối mặt với Vân Triệt, lúc này nụ cười trên mặt hắn đã cứng ngắc lại, hắn cảm giác lồng ngực mình như bị một khối vạn thiết bản vạn cân đè lên, khiến hắn hầu như hít thở không thông.

Lúc này, Vân Khinh Hồng cùng Hoài Vương đứng ở biên giới đấu trường, ánh mắt họ nhìn chằm chằm lên thân ảnh Vân Triệt, một cái quên truyền âm muốn Huy Dạ lập tức ra tay tuyệt sát Vân Triệt, một cái quên quát Vân Triệt lập tức chịu thua, bên trong cùng thế hệ, hai người đều là nhân vật tuyệt thế có một không hai nhưng lúc này trong đôi mắt bọn họ chỉ có sự khiếp sợ.

Áp lực không tên đè ép tới khiến cho trong lòng Huy Dạ Quận Vương sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt, nhưng thời điểm nhìn lại ba tôn viêm ma trước người, cảm giác bất an trong người hắn liền nhanh chóng tiêu tan, hắn chợt mở miệng gầm nhẹ một tiếng:

- Ngươi cho rằng lấy ra một thứ vũ khí không biết liền có thể nghịch chuyển càn khôn sao? Đi... Chết... Đi!

Huy Dạ Quận Vương đột nhiên bổ ra một chiêu, lượng lớn hỏa diễm giống như mảnh xích hắc vụ che trời mà lên, bao phủ về phía Vân Triệt, ba tôn viêm ma cũng đồng thời chuyển động kéo theo ma viêm, mang theo khí tức đáng sợ khiến cho không gian đều run rẩy đồng thời đánh về phía Vân Triệt.

Đối mặt với ma viêm ngợp trời cùng ba tôn viêm ma vô cùng đáng sợ đồng thời tập lao tới, Vân Triệt lại không lui lại nửa bước, hai tay hắn không nhanh không chậm nắm lên Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm.

Trước đây hắn không dùng tới Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm, cũng không phải là hắn bất cẩn, mà là giống như Vân Khinh Hồng suy đoán, vì để tránh cho tiêu hao quá lớn. Thời điểm hắn vừa đạt được thanh Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm này thì nó đã nặng tới hai mươi vạn cân, sau đó nó lại nuốt chửng Long Khuyết khiến cho trọng lượng lại càng tăng thêm một bước. Trải qua thời gian ba tháng, tuy rằng hắn đã miễn cưỡng thích ứng với trọng lượng của nó đã có thể điều khiển nó một cách hoàn mỹ nhưng mỗi một lần vung vẩy thanh Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm này đều sẽ kéo theo tiêu hao vô cùng to lớn.

Trận ác chiến này, đối thủ phía sau sẽ càng ngày càng mạnh, hắn nhất định phải cố hết sức tránh khỏi tiêu hao.

Bây giờ đối với Huy Dạ Quận Vương, xét trên trình độ huyền lực mà nói, nếu như hắn không có mở ra"Luyện Ngục" chi cảnh thì hắn sẽ bị Huy Dạ Quận Vương hoàn toàn áp chế, mà khí hắn mở ra"Luyện Ngục" thì tiêu hao lại càng to lớn hơn nữa, vì lẽ đó, lúc này chính là thời điểm Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm nên ra trận.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment