Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 566 - Chương 567: Thắng Vì Đánh Bất Ngờ

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_567" class="block_" lang="en">Trang 284# 1

 

 

 

Chương 567: Thắng vì đánh bất ngờ



Không chỉ là Vân gia ngồi ở phía tây tịch mà huyền giả trong toàn trường đều muốn Vân Triệt lập tức từ bỏ thi đấu. Tất cả người trên đời đều biết đến sự đáng sợ của Huy Nhiễm, hắn không chỉ có thực lực cao đến khủng bố, mà phong cách xuất thủ của hắn còn tàn bạo tới không gì sánh được, người bại ở dưới tay hắn không chết cũng tàn phế, ngay cả là thân thụ trọng thương cũng là kết cục nhẹ nhàng nhất.

Không có người nào nguyện ý nhìn thấy một kỳ tài ngút trời như vậy bị phế dưới tay Huy Nhiễm.

Nhất là khi biết được dã tâm của Hoài Vương, bọn họ vô cùng xác định, một khi Huy Nhiễm xuất thủ thì nhất định hắn sẽ lập tức tru sát Vân Triệt trên sân đấu. Tới thời điểm này, huyền lực của Vân Triệt đã gần như hao hết. Lúc này hắn đang nửa quỳ trên mặt đất, ngay cả năng lực giãy giụa cũng không có.

Cảm giác chưởng khống toàn cục cùng nụ cười nhạt trên miệng Hoài Vương đã sớm biến mất, bắt đầu từ sau khi Vân Triệt thắng trận thứ ba, sắc mặt của hắn đã trở nên vô cùng xấu xí, mà lúc này lại càng xấu xí tới cực điểm. Hắn chủ động đưa ra trận đồ lưỡng tịch chi đấu này là muốn triệt triệt để để trục xuất Vân gia ra khỏi nhóm gia tộc thủ hộ Yêu Hoàng. Đồng thời cũng triệt triệt để để bắn rụng nhuệ khí cùng tôn nghiêm của thế lực tận trung với Tiểu Yêu Hậu.

Sau khi Tô Chỉ Chiến thất bại, Hoài Vương liền cười to trong lòng, bởi vì tất cả đều thuận lợi theo dự đoán của hắn. Loại cục diện hoàn toàn nghiền ép đối phương này đã khiến cho hắn như nhìn thấy cảnh tượng chính mình trở thành Huyễn Yêu Chi Vương.

Nhưng hiện giờ hắn lại cười nổi nữa.

Cục diện nghiền ép, vui vẻ làm nhục đối phương trong nháy mắt liền bị một mình Vân Triệt đánh cho nát bấy.

Mặc dù tiểu vương gia của Hoài Vương Phủ hắn cùng tiểu vương gia của Trọng Vương Phủ triển khai toàn bộ thực lực, lấy ra hết tất cả con bài chưa lật nhưng vẫn không thể giết chết Vân Triệt như nguyện mà toàn bộ đều bị đối phương đánh cho thảm bại, tất cả đều bị trọng thương dưới tay Vân Triệt.

Tuy rằng còn có Huy Nhiễm ở phía sau, tuy rằng cuối cùng đông tịch bọn họ vẫn sẽ giành thắng lợi trong cuộc tỷ thí này nhưng mục đích mà hắn nhắm tới cũng triệt để thất bại. Hơn nữa tất cả những tràng đấu phía trước còn khiến cho nhuệ khí của đối phương hung hăng căng phồng lên, khiến cho toàn bộ người của Vân gia đều tràn đầy nhuệ khí. Từ trước cho tới nay, Hoài Vương luôn nắm toàn cục trong tay nhưng lần này lại hoàn toàn thất bại, thậm chí trong lòng hắn còn có chút cảm giác hối hận. Nếu như cho hắn thêm một cơ hội lựa chọn nữa thì hắn tuyệt đối sẽ không chủ động khơi mào ra cuộc tỷ thí này.

Tại thời điểm nhìn thấy người trong toàn trường đều hô to muốn Vân Triệt buông tha cho trận đấu kế tiếp hắn âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Nếu như ngày hôm nay, hắn không thể"danh chính ngôn thuận" giết chết Vân Triệt trong sân đấu thì ngày sau, Vân Triệt chắc chắn sẽ luôn ở trong Vân gia, thậm chí ơt dưới sự bảo vệ kiên cố nhất của Tiểu Yêu Hậu. Khi đó nếu như hắn muốn giết chết đối phương sẽ trở nên đã khó lại càng khó hơn. Như vậy, một Vân Triệt có thiên tư, tiềm lực khiến cho Hoài Vương hắn cảm giác được sự vô cùng kinh hãi chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong lòng hắn, một ngày chưa diệt trừ đối phương thì hắn còn ăn ngủ không yên.

Tuy nhiên, mặc cho toàn trường la hét thì từ đầu đén cuối Vân Triệt vẫn không làm ra cử động có ý tứ muốn từ bỏ cuộc so tài này. Sau một hồi kịch liệt thở dốc, hắn cầm lấy chuôi kiếm, chậm rãi đứng lên, hai mắt nhìn thẳng về phía chỗ ngồi của đám người đông tịch, không nhanh không chậm nói:

- Không phải còn có một người sao? Tại sao vẫn chưa ra? Lẽ nào các ngươi đã không còn có thể lấy ra được người nào khác sao?

Lời nói này của Vân Triệt khiến cho toàn bộ người phía tây tịch hung hăng run sợ tới giật nảy mình. Lúc này Tô Hạng Nam bất chấp tất cả, la lớn:

- Vân Triệt, ngươi chiến đấu đến lúc này đã đầy đủ, một tràng chiến cuối cùng này cũng không cần phải đánh tiếp nữa.

Hắn lập tức vọt thẳng tới trước người Vân Khinh Hồng quát:

- Khinh Hồng, còn không lên kéo tiểu tử này xuống!

Vân Khinh Hồng im lặng không nói.

Nguyệt mi Tiểu Yêu Hậu hơi nghiêng, nàng chợt mở miệng nói:

- Vân Triệt, người cuối cùng còn chưa ra sân mà ngươi phải đối diện có thực lực cường đại vượt xa so với tưởng tượng của ngươi. Hiện giờ ngươi đã chiến liền năm trận, huyền lực lại hao tổn rất lớn, đã gần như không có sức tái chiến, ngươi xác định muốn chiến một hồi cuối cùng này sao?

Vân Triệt không chút do dự nói:

- Tuy là ta đã tiêu hao lượng lớn huyền lực, nhưng còn không có bại, nếu như đã không bại thì đương nhiên là ta muốn đánh! Trong đời này Vân Triệt ta đã từng bị người đánh bại, nhưng cho tới bây giờ lại chưa từng chủ động chịu thua!

Nguyệt mi của Tiểu Yêu Hậu chợt nhíu chặt, trong ánh mắt nàng mang theo ý cảnh cáo sâu đậm:

- Ngươi cảm giác loại kiên trì này của mình là rất cao quý sao? Hừ! Đại trượng phu co được dãn được, biết tiến biết lui bằng không sẽ không có chút giá trị nào, chỉ bằng một bầu máu nóng mà kiên trì thì hầu hết tất cả thời gian chủ là hành vi ngu muội muốn chết mà thôi!

Vân Triệt rất tinh tường ý nhắc nhở trong lời nói của Tiểu Yêu Hậu nhưng hắn lại lập tức nhếch miệng cười nói:

- Cho tới bây giờ, Vân Triệt ta vẫn cho rằng mình không phải là một người ngu muội! Vậy thì Tiểu Yêu Hậu ngươi lại dựa vào cái gì mà kết luận rằng tại một tràng chiến cuối cùng này ta nhất định sẽ thua?

Ngay cả khi đối mặt với ánh mắt của Tiểu Yêu Hậu thì Vân Triệt hắn vẫn không chút nhường đường. Lúc này Tiểu Yêu Hậu biết đã không cần phải nhiều lời nữa, nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn Vân Khinh Hồng, sau đó liền thản nhiên nói:

- Ngươi đã kiên trì như vậy thì hãy tự giải quyết cho tốt đi.

Trong lòng Hoài Vương vốn đang tràn đầy hận ý cùng sự nóng nảy liền liếc mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vân Triệt, hắn yên lặng cười lạnh tự nhủ:

- Tiểu tử này có được thiên tư cùng tiềm lực vô cùng kinh người không gì sánh được, nhưng vẫn là tuổi trẻ khinh cuồng, đường sống thật tốt không đi lại muốn tự tìm chết!

- Dù sao kẻ này cũng đến từ bên ngoài Yêu Hoàng Thành, chắc hẳn hắn cũng không biết được thực lực đáng sợ của Huy Nhiễm, cho nên hắn mời mơ ước dùng chút lực lượng cuối cùng của mình tới cố gắng lần cuối cùng.

Thời điểm ý nghĩ này lóe lên, chân mày Hoài Vương lại khẽ động bởi vì hắn không hiểu vì sao Vân Khinh Hồng lại không đứng ra mạnh mẽ kéo Vân Triệt xuống.

- Lẽ nào, Vân Triệt còn có con bài chưa lật sao?

Hoài Vương nhíu mày trầm tư, sau năm trận chiến liên tiếp này, thực lực tổng hợp, khí tức biến hóa, còn có trạng thái kiệt lực hiện tại tuyệt đối không thể giả vờ mà Vân Triệt biểu hiện ra khiến Hoài Vương rơi vào suy tư một lúc lâu cũng không nghĩ ra nửa điểm khả năng Vân Triệt có thể chiến thắng Huy Nhiễm.

Trừ phi tại thời điểm hai người giao chiến, trên trời đột nhiên hạ một đạo kiếp lôi đánh chết Huy Nhiễm.

Lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới bàn tay phải đang nắm chặt của Vân Khinh Hồng, tuy rằng Vân Khinh Hồng đã dùng huyền lực phong tỏa toàn bộ trong lòng bàn tay, nhưng dưới sự dò xét kĩ càng hắn vẫn có thể cảm giác vô cùng rõ ràng sự tồn tại của một đạo lôi điện chi lực với mật độ cao tới cực điểm trong bàn tay Vân Khinh Hồng.

Tới lúc này, Hoài Vương lập tức hiểu được mọi chuyện. Vân Triệt là một kẻ tâm cao khí ngạo, Vân Khinh Hồng sợ rằng bản thân mạnh mẽ kéo hắn xuống sẽ tổn thương tới lòng tự ái của hắn, khiến trong lòng hắn dần sinh ra oán khí, cho nên chắc chắn Vân Kinh Hồng muốn tại thời điểm Vân Triệt rơi vào nguy hiểm khi giao thủ cùng Huy Nhiễm liền tiến lên xuất thủ cứu giúp.

Hoài Vương nhất thời nở nụ cười lạnh, nếu như hắn đã biết cử động của Vân Khinh Hồng thì trong lòng hắn liền có niềm tin tuyệt đối có thể tại thời điểm đối phương xuất thủ tiến lên ngăn cản. Như vậy Hoài Vương có thể ngăn cản Vân Khinh Hồng tự ý can thiệp trận đấu một cách danh chính ngôn thuận!

- Nhiễm Nhi giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!

Hoài Vương lập tức truyền âm cho Huy Nhiễm Quận Vương, hắn dùng âm thanh trầm thấp nói"giết hắn" ba lần. Từ đo có thể thấy được trong lòng Hoài Vương đã sinh ra sát tâm lớn tới cỡ nào đối với Vân Triệt. Thân là phụ thân của Huy Nhiễm Quận Vương, Hoài Vương hiểu rất rõ tâm tính hung ác tàn nhẫn cùng việc Huy Nhiễm Quận Vương coi hành hạ đối thủ đến chết là lạc thú lớn nhất. Nhưng đồng thời hắn cũng hiểu được Huy Nhiễm Quận Vương ngạo mạn tới cực điểm, hắn gần như không chân chính coi trọng bất kỳ kẻ nào, bởi vì tính tính này của hắn mà Hoài Vương lo sợ tại thời điểm đối mặt với Vân Triệt, rất có thể Huy Nhiễm Quận Vương sẽ tỏ ra ngạo mạn mà để cho đối phương thời gian khôi phục, hắn tuyệt đối sẽ không giao thủ cùng một kẻ đang trong tình trạng kiệt lực.

Cho nên, Hoài Vương nhắc lại hai chữ “giết hắn” ba lần là muốn đề tỉnh Huy Nhiễm Quận Vương.

Nhận được truyền âm của Hoài Vương, mí mắt của Huy Nhiễm liền thoáng động, hắn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, bước ra từng bước, không nhanh không chậm tiến vào sân đấu.

Ngay tại một khắc khi hắn đứng lên liền trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Trong nháy mắt hắn liền trở thành tiêu điểm của toàn trường. Mặc dù hắn không thả ra huyền lực khí tràng, nhưng khi người khác nhìn chăm chú lên thân thể của hắn thì lại rõ ràng cảm giác được một loại áp bách trầm trọng tới cực hạn.

Thực lực mà Huy Nhiễm hiển lộ ra khiến sắc mặt của tất cả người phía tây tịch đều trở nên căng thẳng nhưng đến tận khi Huy Nhiễm đứng ở trước mặt thì Vân Triệt vẫn không có làm ra động tác muốn từ bỏ mà bọn họ hi vọng nhìn thấy, mà lúc này Vân Triệt lại đứng thẳng, ánh mắt hắn lập tức giương lên, đối chọi gay gắt cùng Huy Nhiễm.

- Nghìn vạn lần không nên rơi vào độc thủ của đối phương!

Thời điểm này, các đại gia chủ chỉ có thể nặng nề thở dài.

Huy Nhiễm đứng ở trước người Vân Triệt, hai mắt hắn hơi híp, bên trong có quang mang chớp động cực kỳ nguy hiểm. Vóc người của hắn vốn đã to lớn dị thường, hơn nữa một một khối bắ thịt trên thân đều cao cao nổi lên, chỉ vẻn vẹn bằng vào thể hình hắn liền tạo nên một loại lực áp bách khiến người khác nhìn mà khiếp sợ. Mặc dù lúc này Huy Nhiễm Quận Vương không có phóng thích khí tràng ra ngoài nhưng một loại uy áp vô hình, vô cùng trầm trọng đã áp bách lên trên tâm hồn Vân Triệt.

- Thực lực của người này, hoàn toàn không thua kém gì so với kẻ được gọi là thiên hạ đệ nhất nhân trong Tinh Linh tộc kia.

Mạc Lỵ lạnh lùng nói:

- Thực lực của ngươi kém rất xa hắn, coi như là ngươi ở trạng thái toàn thịnh giao thủ với hắn thì cũng chắc chắn phải nhận thất bại, huống hồ hiện tại huyền lực cùng thể lực của ngươi đều không còn lại bao nhiêu.

- Quả thực là ta không phải đối thủ của hắn.

Vân Triệt hổn hển nói:

- Nhưng cũng không có nghĩa là hôm nay ta không thể thắng hắn!

Mạc Lỵ nhẹ rên một tiếng:

- Rời khỏi phạm vi sân đấu liền coi như thua, có đạo quy tắc này thì ngươi thật sự có thể hoàn toàn đánh bại hắn nhưng ngươi cũng cần phải có đầy đủ vận khí!

- Vận khí của ta trước nay luôn không kém.

- Hừ.

Một tiếng hừ lạnh mang theo sự coi thường tản mạn ra, hai tay Huy Nhiễm ôm ở trước ngực, ánh mắt hắn hờ hững nhìn về phía Vân Triệt nói:

- Có thể đánh bại vương đệ của bản vương thì coi như ngươi cũng miễn cưỡng có tư cách làm đối thủ của bản vương. Bản vương chưa bao giờ tranh chấp cùng một kẻ gần như hao hết toàn bộ huyền lực nhưng ngươi lại không đáng để bản vương lãng phí thời gian.

Huy Nhiễm Quận Vương cũng không xuất ra vũ khí, hắn chỉ vươn một đầu ngón tay về phía Vân Triệt, vô cùng khinh miệt nói một câu:

- Ngươi có thể công kích.

- Hắc.

Vân Triệt cười nhạt, nụ cười của hắn càng thêm khinh miệt:

- Người trong Hoài Vương Phủ các ngươi quả nhiên đều là một đám chỉ biết nói ngoài miệng, tuy rằng hiện tại ta chỉ còn dư lại một chút huyền lực, nhưng ngược lại cũng đủ để đánh bại loại mặt hàng như ngươi.

Lấy thực lực cùng danh vọng của Huy Nhiễm g, từ sinh ra đến bây giờ, còn chưa có ai dám nói lời tương tự với hắn, cho tới bây giờ không ai có năng lực cũng như có gan đứng trước mặt hắn mà cuồng vọng như vậy. Hai mắt Huy Nhiễm Quận Vương chậm rãi nheo lại, cũng không tức giận mà chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, một đạo ánh sáng lạnh lẽo vô cùng hung ác thoáng hiện lên ở sâu trong hai mắt hắn:

- Chỉ bằng ngươi?

Lúc này bên tai của hắn đột nhiên truyền đến âm thanh của Hoài Vương:

- Không nên nói nhảm cùng hắn, ngươi hãy lập tức giết chết hắn!

- Đúng! Chỉ bằng ta!

Đột nhiên có một đạo kiếm minh truyền đến, Vân Triệt lập tức rút trọng kiếm lên khỏi mặt đất, một loại uy thế trầm trọng mà mạnh mẽ nhất thời tỏa ra khiến cho Huy Nhiễm khẽ động khóe mi nhưng tất cả cũng chỉ khiến cho hắn khẽ động chân mày mà thôi, trên khóe miệng hắn vẫn thoáng hiện lên vẻ khinh thường.

Dường như Vân Triệt hoàn toàn không có ý thức được rằng lực lượng của mình căn bản không đủ để tạo thừnh uy hiếp đối với Huy Nhiễm, hắn lập tức giơ Trọng Kiếm lên, gầm nhẹ một tiếng:

- Để cho ta xem xem, ngươi có thể chống đỡ bao lâu dưới kiếm của ta! Hống!

Vân Triệt chợt đạp chân xuống, hai tay nắm chặt trọng kiếm vung ra, cả người hắn giống như một mũi tên nhọn bay vụt hướng về phía Huy Nhiễm. Động tác của hắn khiến cho thần kinh tất cả người phía tây tịch bắt đầu căng lên, toàn bộ các đại gia chủ lập tức đứng lên, sắc mặt của mỗi một người đều trở nên vô cùng khẩn trương. Lúc này mặc dù Vân Khinh Hồng không có đứng lên, nhưng tay phải hắn đã lặng yên đặt ngang ở trước người.

Một cỗ khí tức cuồng bạo lập tức kéo tới thổi bay áo bào trên người Huy Nhiễm. Tuy rằng huyền lực của Vân Triệt đã hao tổn lượng lớn nhưng trọng kiếm trong tay hắn vẫn oai nghiêm, hung mãnh không gì sánh bằng. Mặc dù là vậy nhưng tất cả vẫn không thể khiến cho Huy Nhiễm lộ ra nửa điểm ngưng trọng, hắn không nhanh không chậm nâng cánh tay phải của mình lên, ngũ chỉ mở ra, dùng bàn tay của mình tới đón lấy trọng kiếm của Vân Triệt, khóe miệng hắn mang theo nụ cười nhạt khinh thường:

- Ai! Thật không biết tự lượng sức mình.

Trọng kiếm trong tay Vân Triệt có bao nhiêu đáng sợ thì tất cả mọi người trong đại điện đều đã nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, thậm chí trong lòng bọn họ còn cảm thấy kinh hồn táng đảm. Mà đối với động tác nhìn như khinh thường tới cực điểm của Huy Nhiễm lại không có ai cảm thấy Huy Nhiễm đang đi tìm cái chết bởi vì một kẻ mạnh như Huy Nhiễm thực sự có được thực lực như vậy.

Cử động của Huy Nhiễm khiến cho Vân Triệt chợt nhíu mày. Dưới tốc độ cực nhanh, hắn cách Huy Nhiễm càng ngày càng gần, trong nháy mắt đã tiến tới gần hai trượng nhưng đúng lúc này, thân hình Vân Triệt đột nhiên chậm lại, trong hai mắt hắn đột nhiên nở rộ ra một đạo thương mang xanh nhạt, phía sau lưng hắn chợt hiện ra một đạo Thương Long chi ảnh màu xanh nhạt giống như thuấn di tiến tới, kéo theo một tiếng long ngâm uy nghiêm bá đạo từ phía chân trời đánh tới, danh chấn hoàn vũ.

- Long Hồn lĩnh vực!

Vì muốn hạ thấp sự tiêu hao tinh thần xuống nhỏ nhất nên phạm vi bao phủ của đạo Long Hồn lĩnh vực này chỉ có mười trượng, nhưng tiếng ngâm của đến Thương Long Long Thần từ Thái Cổ này vẫn vang vọng trong toàn bộ Yêu Hoàng Thành. Trong khoảnh khắc, trái tim cùng thàn hồn của tất cả mọi người trong đại điện đều kịch liệt rung động.

Nhất là những người sở hữu huyết mạch Yêu tộc, dưới tiếng ngâm của Long Thần, vạn thú chí tôn, tâm thần bọn họ không khỏi đại chấn, linh hồn hoàn toàn không thể khống chế run rẩy đứng lên. Mà người của Xích Dương gia tộc thân là một thành viên trong Chân Long nhất tộc, không khỏi lộ vẻ lo sợ không yên, Long Hồn xao động, thậm chí trong lòng bọn họ còn có cung động muốn quỳ xuống đất triều bái.

- Cái này, cái này là cái gì?

- Là long ngâm!

Tại vị trí cách đỉnh đầu Vân Triệt ba thước có một một đôi mắt thâm thúy màu thương lam giống như một đạo tinh thần chậm rãi mở ra trên thiên không. Dưới tiếng long ngâm rung trời cùng từng đạo long hồn chi lực che trời nghiền ép xuống khiến toàn thân Huy Nhiễm Quận Vương chợt run lên. Trong nháy mắt, biểu tình trên mặt hắn chợt cứng ngắc, theo từng bước chân của hắn mà hóa thành vẻ mãnh liệt, kinh khủng. Đồng tử hắn chợt co rút lại, thậm chí ngay cả thân thể hắn cũng đều xuất hiện sự run rẩy vô cùng rõ ràng.

Cho dù thực lực của Vân Triệt kém xa Huy Nhiễm, cho dù Vân Triệt đã rơi vào trạng thái yếu ớt không chịu nổi, nhưng đây chính là uy hiếp với linh hồn đến từ Long Thần chi hồn. Mặc dù là mạnh mẽ như Huy Nhiễm, mặc dù có tinh thần chống đỡ nhưng hắn cũng căn bản không có khả năng hoàn toàn chống cự, huống hồ lúc này hắn căn bản không phòng bị chút nào!

- Luyện Ngục!

Đối mặt với sự cường đại của Huy Nhiễm, cho dù đối phương đã rơi vào Long Hồn lĩnh vực nhưng Vân Triệt cũng không thể khinh thường. Lúc này Vân Triệt liền lấy ra tất cả lực lượng, trên người hắn có phượng ảnh thoáng hiện, âm thanh phượng minh vang vọng trường không truyền ra, lấy lực lượng cùng tốc độ cuồng bạo gấp mấy lần so với trước kia hung hăng nhằm về phía Huy Nhiễm.

- Cút xuống cho ta! Phượng Dực Thiên Khung!

Trên phương diện thực lực, dù sao thì Huy Nhiễm cũng vượt qua Vân Triệt, tại thời điểm nguy hiểm tới gần, hắn liền cứng rắn khôi phục ba phần thanh minh, chật vật vươn hai cánh tay ra, ngăn cản ở trước người. Nhưng phía sau ba phần thanh minh kia lại là bảy phần sợ hãi cùng tín niệm tan vỡ. Lúc này, lực lượng mà hắn dùng để chống đỡ còn không bằng ba thành thực lực lúc bình thường. Lực lượng mà hắn xuất ra chỉ vẻn vẹn chống đỡ được một cái sát na liền bị lực lượng cuồng bạo của Phượng Dực Thiên Khung hung hăng đánh bay ra ngoài

Dưới lực phản chấn đẩy ra, thân thể Vân Triệt còn chưa rơi xuống đất, Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm trong tay hắn liền đánh ra một đạo công kích tiếp theo. Trong nháy mắt, một đạo lang ảnh thương lam sắc mang theo Xích Hồng Liệt Diễm, xé mở không gian, vô tình đánh cho Huy Nhiễm bay ra phía xa.

- Phượng Hoàng Thiên Lang Trảm!

- Ầm!!!

Giống như một đạo lưu tinh khổng lồ đi ngang qua Yêu Hoàng Điện, Phượng Dực Thiên Khung vừa múa lên, Phượng Hoàng Thiên Lang Trảm liền theo sát phía sau. Trong nháy mắt, thân thể Huy Nhiễm Quận Vương liền bị oanh kích bay ngang qua nửa Yêu Hoàng Điện, bay qua chỗ ngồi, hung hăng đụng lên trên tường phía đông đại điện. Theo đại điện kịch liệt run run, cả người Huy Nhiễm Quận Vương liền trực tiếp đập lên trên bức tường phía đông, vô số đạo vết nứt đếm không hết điên cuồng lan tràn trên vách tường.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment