.
._288__2" class="block_" lang="en">Trang 288# 2
Chương 576: Di thể Yêu Vương
Không có người nào lập tức nhận ra lão nhân trong vĩnh hằng chi khu là Vân Thương Hải, bởi vì ngoại hình hắn so với trăm năm trước đã hoàn toàn thay đổi, Vân Ngoại Thiên cùng Vân Đoạn Thủy cách gần nhất, bọn họ và Vân Thương Hải sống cùng nhau trong gia tộc hơn hai trăm năm, cũng chỉ mơ hồ cảm giác được một tia quen thuộc, cùng khí tức độc hữu của Vân Thương Hải, nhưng cũng chỉ là phát sinh thanh âm mông lung, mà không dám tin.
- Các ngươi, có thể nhận được người này là ai sao?
Vân Triệt đứng ở bên cạnh di thể Vân Thương Hải, thần sắc có chút lạnh lẽo nhìn thất đại gia chủ, cùng mọi người ngồi ở phía Đông, đây chính là lý do mà hắn mang di thể Vân Thương Hải về, cũng không cho Vân Khinh Hồng sớm ngày an táng, thậm chí không để cho người Vân thị nhất tộc biết. Bởi vì hắn tuyệt không cho phép gia gia ở lúc an táng còn mang tội danh mà người ta gieo trên lưng... Hắn muốn thanh danh của gia gia trong sạch, càng phải khiến những người làm trò trong thiên hạ xin lỗi, sám hối gia gia hắn!
- CÁC NGƯƠI NÓI ĐI???? hay không có khả năng nhận ra! Coi như các ngươi lấy linh giác cực mạnh của Đế Quân cũng phải mơ hồ nhận thấy cái gì chứ, nhưng các ngươi không dám tin tưởng đi!
Vân Triệt nhìn toàn trường, lạnh lùng nói:
- Hắn chính là Yêu Vương duy nhất từ trước tới nay của Huyễn Yêu giới, là gia gia của ta, cũng là ‘tội nhân’ mà các ngươi dùng ngòi bút làm vũ khí chọc ngoáy trăm năm qua... Vân Thương Hải!!
Cái tên Vân Triệt hô lên khiến cả đại điện nhất thời ầm ầm, tất cả mọi người đứng lên, trợn to hai mắt nhìn về phía vĩnh hằng chi khu, trên mặt đều là vẻ khiếp sợ sâu đậm và khó có thể tin, thậm chí không thể tin vào tai của mình.
- Vân... Vân Thương Hải!?
- Không có khả năng! lão nhân này... sao có thể là Yêu Vương Vân Thương Hải!
- Vân Thương Hải bỏ mạng ở Thiên Huyền đại lục sao... Làm sao có thể là hắn!!
Trong Huyễn Yêu giới không ai không biết cái tên Yêu Vương Vân Thương Hải. Nhưng lão nhân khô cứng trong quan tài bên cạnh Vân Triệt kia, lại khiến bọn họ không thể liên tưởng đến Yêu Vương danh chấn thiên hạ. Trăm năm trước, Vân Thương Hải uy vũ bất phàm, tướng mạo ôn nhã lộ ra uy nghiêm khiến người ta kính ngưỡng, nhìn vẻ ngoài giống như thanh niên chưa kịp lập gia thất, là mộng tưởng của không biết bao nhiêu nữ tử huyễn yêu.
Lấy tu vi của Vân Thương Hải, cho dù tiếp qua nghìn năm, vẻ bề ngoài cũng sẽ không có chút biến hóa nào.
Nhưng lão nhân trong quan tài kính, lại nhăn nhó bẩn thỉu, khô héo như gỗ mục, giống như tên khất cái sau khi thừa nhận tất cả đau khổ lại tươi sống chết đói, coi như là nhân loại tầng thấp nhất Huyễn Yêu giới, cũng dễ nhìn hơn vài lần... Hắn làm sao có thể là Yêu Vương dưới một người trên vạn người, được vô số người ngưỡng mộ nhìn lên!
- Gia chủ... Thật là gia chủ rồi!!
Vân Ngoại Thiên cùng Vân Đoạn Thủy gào khóc một tiếng liền nhào tới, hung hăng quỳ rạp xuống trước vĩnh hằng chi khu, nhiệt lệ tung hoành. Tuy bọn họ không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng, nhưng bọn họ đối với Vân Triệt, đã vạn phần tín nhiệm... Hắn làm sao có thể lấy di thể thân sinh tổ phụ của chính mình làm trò trước mặt Tiểu Yêu Hậu, làm trò trước mặt mười hai gia tộc, làm trò trước người trong thiên hạ, cố lộng huyền hư! Hơn nữa, cho dù ngoại nhân không công nhận, nhưng trước đây bọn hắn đều ở chung với Vân Thương Hải, mặc dù hắn bỏ mình, hình hài hoàn toàn thay đổi thì loại cảm giác quen thuộc không chỉ thuộc về Vân Thương Hải này lại tồn tại rõ ràng mà chân thật.
Lưỡng đại trưởng lão bi thiết, khiến trái tim của toàn bộ người trong Vân gia kịch liệt run rẩy, Vân Khinh Hồng hít một hơi thật dài, giơ tay lên gia hiệu cho tộc nhân, nói:
-... Đây chính xác là di thể của phụ thân ta, là Triệt nhi đưa người từ Thiên Huyền đại lục trở về... Có đại trưởng lão, nhị trưởng lão thủ hộ ở bên rồi, các ngươi không nên đi qua, để tránh quấy nhiễu đến lão nhân gia yên giấc.
Lời nói kiên định của Vân Thương Hải đã chứng minh thân phận của di thể kia. Tất cả người Vân gia cảm giác ngực của mình như có vật gì nổ tung, Vân Hà, Vân Giang, Vân Khê tam đại thái thượng trưởng lão đã lệ lão giàn giụa... Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình còn có thể tái kiến Vân Thương Hải...
- Hắn... Thật là Yêu Vương?
Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu mông lung, kinh nghi nói.
Cả đời này, người nàng chân chính kính trọng chỉ có hai cái, một cái là phụ hoàng của nàng, một cái khác chính là Vân Thương Hải. Thời gian nhoáng cái đã trăm năm, nàng đã không hề hy vọng còn có thể gặp được di thể của phụ hoàng cùng em trai, cũng đồng dạng không dám hy vọng xa vời có thể tái kiến Vân Thương Hải... Mà giờ khắc này, di thể Vân Thương Hải trở lại Huyễn Yêu giới, xuất hiện ở trước mắt của nàng như kỳ tích vậy...
Chỉ là dáng vẻ của hắn, lại làm cho tâm hồn của nàng run rẩy kịch liệt... Không còn cách nào đình chỉ...
Sắc mặt Vân Triệt nghiêm nghị nói:
- Coi như ta là ác nhân thập ác bất xá, cũng không thể lấy di thể thân nhân ra đùa giỡn tâm cơ!!
- Không có khả năng!!
Thanh thanh âm của Hách Liên Cuồng có chút khàn khàn:
- Trăm năm trước Vân Thương Hải chết ở Thiên Huyền đại lục, thi thể của hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này! Hơn nữa, huyền lực của Vân Thương Hải cao tới Quân Huyền bát cấp đỉnh phong, có mấy ngàn năm thọ nguyên... Hắn làm sao có thể biến thành cái dạng này!
- Làm sao có thể biến thành cái dạng này?
Vân Triệt cười nhạt một tiếng, trong mắt mang theo hận ý thấu xương, thanh âm cũng biến thành băng hàn không gì sánh được:
- Tiểu nhân như ngươi... Đương nhiên không hiểu gia gia ta tại sao phải biến thành cái dạng này!!
- Ngươi... Muốn biết tại sao gia gia ta có bộ dạng như bây giờ sao! Muốn biết vì sao di thể của người từ Thiên Huyền đại lục về tới đây sao? Muốn biết vì sao Yêu Hoàng tỷ sẽ ở trên tay ta sao!!
Vân Triệt hô lên ba câu, tất cả mọi người đều muốn biết đáp án. Thất gia chủ càng muốn biết, nhưng thần tình, nhãn thần cùng giọng nói âm hàn đến đáng sợ của Vân Triệt, đã khiến Đế Quân như bọn họ cũng cảm giác được một trận tim đập nhanh... Còn có di thể Vân Thương Hải bên cạnh hắn nữa... Mặc dù chỉ là di thể, nhưng lại làm cho bọn họ không dám... nhìn thẳng, giống như ngồi ở nơi đó còn có anh linh của Vân Thương Hải đang nhìn bọn họ.
Vân Triệt cười rộ lên, nụ cười của hắn ở trong mắt gia chủ thất gia cực kỳ âm u và khủng bố:
- Hiện tại, ta liền nói cho các ngươi đáp án!!
- Trăm năm trước, gia gia ta mang theo thập đại thái thượng trưởng lão của Vân gia đi đến Thiên Huyền đại lục cứu tiên Yêu Hoàng, lại bị ám toán, rơi vào 'Thiên Uy Trấn Hồn Trận’ mà đối phương đã sớm chuẩn bị tốt. Mười vị thái thượng trưởng lão vẫn lạc, gia gia ta trọng thương... Nhưng gia gia cũng chưa có chết, mà bị Thiên Uy Kiếm Vực của Thiên Huyền đại lục giam giữ dưới đất trăm trượng, tối tăm không ánh mặt trời! Lấy Tinh Vẫn Chi Liên khóa toàn thân lại, lấy Thiên Uy Trấn Hồn trận phong tỏa huyền lực... Một lần chính là trọn trăm năm!
Toàn bộ đại điện ngoại trừ thanh âm của Vân Triệt ra, đều an tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Hô lạp lạp!
Một cái dây xích vô cùng trầm trọng bị Vân Triệt lấy ra, ném ở trên mặt đất:
- Đây chính là Tinh Vẫn Chi Liên phong tỏa gia gia ta! Hách Liên Cuồng, không phải ngươi hỏi tại sao gia gia ta ở trong trăm năm ngắn ngủi lại biến thành cái dạng này sao? Bởi vì gia gia ta trọn trăm năm không thấy nhật nguyệt, trăm năm không ăn không uống, trăm năm không được sưởi nắng, trăm năm hắc ám cô độc, trăm năm bị phong tỏa toàn thân, trăm năm bị áp chế huyền mạch, trăm năm thừa nhận Trấn Hồn trận phệ tâm... Trọn trăm năm, sống không bằng chết!
Vân Triệt nói, khiến sắc mặt người trong điện đều trắng bệch, khắp cả người phát lạnh. Thân thể bị trói buộc, huyền lực bị ràng buộc, còn phải đối mặt bóng tối vô tận cùng sự cô độc... cho dù không có nỗi khổ trận pháp thôn phệ, cũng quả thực như ở trong luyện ngục. Bởi vì... thứ đáng sợ nhất trên đời này không phải là dằn vặt, mà là hắc ám cùng cô độc không có điểm cuối cùng... Ngay cả là một vị huyền giả vô cùng cường đại, bị trói buộc ở trong bóng tối, không đến mấy năm, tinh thần, ý chí sẽ bị hành hạ đến mức tan vỡ, điên cuồng.
Đó là một loại sợ hãi mà không người nào có khả năng thừa nhận, dù là ai thì cũng không cách chân chính thừa nhận... nỗi khổ sống không bằng chết.
Trăm năm!... Bọn họ không có cách nào tưởng tượng, lại có người có thể chống đỡ trọn trăm năm ở trong loại luyện ngục hắc ám này...
- Gia gia ở địa phương đó, mỗi một hơi thở đều thừa nhận nỗi khổ dằn vặt tinh thần mà các ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ, mỗi một hơi thở đều sống không bằng chết... Hắn vốn có thể đoạn mình, thống thống khoái khoái giải thoát, thế nhưng gia gia ta không có, mặc dù hắn thừa nhận thống khổ lớn hơn nữa, cũng không cho phép bản thân chết đi. Gia gia ta không phải loại người sợ chết, hơn nữa ở cái địa phương đó, coi như là kẻ không sợ chết đến đâu, cũng không quá một tháng là dùng hết mọi biện pháp để cho mình chết...
- Sở dĩ hắn liều mạng sống sót, chính là vì cái này... Yêu Hoàng tỷ!
Vân Triệt mang Yêu Hoàng tỷ xuất ra một lần nữa, cắn răng nghiến lợi nói.
- Chuyện này... Không có khả năng!
Cửu Phương Khuê quát:
- Nếu Vân Thương Hải rơi vào trong Thiên Uy Kiếm Vực, Yêu Hoàng tỷ làm sao có thể còn ở trên người hắn! Coi như là chính bản thân hắn mở ra không gian nhỏ, cũng đã bị đoạt xá, tuyệt đối không thể giao Yêu Hoàng tỷ cho ngươi!
- Ah!
Vân Triệt cười lạnh một tiếng, tiếp theo nhắm mắt lại, mang Yêu Hoàng tỷ chậm rãi dời đến buồng tim của mình, nhẹ nhàng nói:
- Để Yêu Hoàng tỷ không bị Thiên Uy Kiếm Vực cướp đi, gia gia đã mở một cái không gian nhỏ ở trung tâm trái tim của mình, mang Yêu Hoàng tỷ giấu ở trong đó... Trọn trăm năm...
- Cái...Cái gì!!
- A!
-...!!
Sắc mặt toàn bộ thất gia chủ cứng đờ, trong miệng cũng không phát ra được một tia thanh âm nào nữa. Đôi mắt sáng của Tiểu Yêu Hậu trợn to, mâu quang kịch liệt run rẩy đứng lên. Trong đại điện vang lên vô số tiếng hô kinh sợ, hầu như mỗi người đều không tự kìm hãm được giơ bàn tay hướng về vị trí trái tim, bàn tay một trận run, nội tâm, càng là kích động tột đỉnh.
- Gia chủ... Gia chủ... Ngươi... Đây là... Đây là tội gì a …
Mọi người Vân gia hoặc là dại ra, hoặc là nhắm mắt, mà mười mấy vị trưởng lão thì ngã nhào xuống đất, khóc không thành tiếng.
Vân Khinh Hồng ngửa đầu, gắt gao nhắm mắt lại, nắm chặt song quyền không ngừng phát sinh ra âm thanh khớp xương va chạm trầm thấp.
Ở trung tâm trái tim mở ra không gian nhỏ, đúng là không thể bị bất luận kẻ nào phát giác, nhưng việc này sẽ mang tới thống khổ, mà Đế Quân cũng phải sợ run lên. Vân Thương Hải ở trong Thiên Uy Trấn Hồn trận, huyền lực bị áp chế vô cùng gắt gao, nếu như lấy ra, không gian nhỏ sẽ biến mất theo, hắn sẽ không còn năng lực mở ra nữa, cũng sẽ khiến Yêu Hoàng tỷ bại lộ, cho dù đau khổ như thế nào đi nữa thì trăm năm qua hắn cũng không lấy Yêu Hoàng tỷ ra khỏi khoảng không gian nhỏ kia, Yêu Hoàng tỷ cũng thủy chung ở trong trái tim Vân Thương Hải... Trọn trăm năm.
Trước kia bọn họ không cách nào tưởng tượng, thống khổ cùng dằn vặt như thế nào mới có thể khiến một vị cao cấp Đế Quân biến thành bộ dạng này... bây giờ bọn hắn đã biết, triệt triệt để để biết rồi...
- Hiện tại, ngươi hiểu chưa?
Vân Triệt nhìn Cửu Phương Khuê, thanh âm lãnh đạm không gì sánh được nói.
Cửu Phương Khuê há miệng một cái, cổ họng khô chát, một chữ đều không thể nói ra.
Vân Triệt lạnh lùng cười, hắn nhìn chằm chằm vào thất gia chủ, từng chữ lãnh đạm truyền vào tai mỗi người:
- Các ngươi cố gắng nhìn gia gia ta một chút, toàn thân hắn khô kiệt, tóc hoa râm, áo dài trên người của hắn, đã rách nát khó coi, trong trăm năm qua, mỗi một hơi thở, đều vượt qua ở trong luyện ngục, thẳng đến khi giao Yêu Hoàng tỷ mà mình liều mạng bảo vệ cho ta, mới bình yên chết đi …
- Ah, lại nhìn các ngươi một chút... Đồng dạng là gia chủ gia tộc thủ hộ, nhưng từng cái đều mặt mũi hồng hào, hăng hái, quần áo hoa lệ quý giá bực nào, trăm năm qua dẫn dắt toàn tộc, ngạo thị thiên hạ, có biết bao uy phong, ăn sơn hào hải vị thượng đẳng nhất, dùng linh đan diệu dược cấp cao nhất, sống có bao nhiêu thoải mái, biết bao tiêu dao khoái hoạt!
Thanh âm Vân Triệt hơi chuyển, chữ chữ nghiêm ngặt như lưỡi dao:
- Vậy mà vẫn còn mang theo cái tên trung thành, đường hoàng liên hợp lại chèn ép Vân gia ta! Vẫn còn muốn bôi nhọ thanh danh của gia gia ta ở trong địa ngục bảo vệ Yêu Hoàng tỷ thành tội nhân thiên cổ!! Lại còn muốn Vân gia ta thừa nhận tội danh trăm năm, thậm chí muốn trục xuất chúng ta!!
- Các ngươi có còn mặt mũi hay không! Có còn lương tâm hay không! Có còn tôn nghiêm hay không!
- Có hay không dù chỉ một chút xíu liêm sỉ!!!!