Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 576 - Chương 577: Thiên Thương Vân Gia

. ._289__1" class="block_" lang="en">Trang 289# 1

 

 

 

Chương 577: Thiên thương Vân gia



Vân Triệt tức giận mắng mỏ như tiếng sấm rền, làm rung động tất cả màng nhĩ của mọi người.

Lúc trước Hách Liên, Cửu Phương, Nam Cung, Xích Dương, Lâm gia, Khiếu gia, Bạch gia bị Vân Triệt mắng cho máu chó đầy đầu, không lời chống đỡ. Nhưng lúc mọi người biết Yêu Hoàng tỷ bởi vì Vân Thương Hải mà lưu lạc thì tất cả lại giống như một cái gông xiềng đeo vào cổ Vân gia, có nhiều lời lẽ, lý do và trung thành hơn nữa cũng không thể hoàn toàn tránh thoát.

Mà bây giờ, Yêu Hoàng tỷ trở về, di thể Vân Thương Hải cũng trở lại.

Yêu Hoàng tỷ hoàn hoàn chỉnh chỉnh, mà di thể Vân Thương Hải cũng đã mục nát như cây khô. Trong Yêu Hoàng điện, cho dù có người tâm địa sắt đá, vào giờ khắc này cũng vô pháp khiến nội tâm không run run. Vì Yêu Hoàng, hắn không tiếc mang theo cỗ lực lượng mạnh nhất gia tộc đi vào Thiên Huyền đại lục... cho dù hắn biết rõ chuyện này sẽ khiến thực lực gia tộc đại suy.

Trong trăm năm này, hắn đã thừa nhận thống khổ cùng dằn vặt không cách nào tưởng tượng được, kiên trì trọn trăm năm, dùng tính mạng, ý chí và tất cả tín niệm của mình, bảo vệ Yêu Hoàng tỷ mà tiên Yêu Hoàng giao phó cho hắn.

Mỗi một vết tích trên người của hắn, đều nói rõ"trung thành" cùng"vĩ đại" là như thế nào.

Tất cả để tay lên ngực tự hỏi xem mình có thể làm được không nhưng câu trả lời đều là không thể.

Khi hắn dùng hết tất cả mọi thứ bảo vệ Yêu Hoàng tỷ thì Vân gia lại phải chịu đựng trọng phạt cùng với sự chèn ép của các gia tộc thủ hộ còn lại, thậm chí là khi dễ. Ngay cả danh hiệu của hắn, cũng bị từng đợt sóng âm thầm thêm dầu vào lửa, từ"Yêu Vương" biến thành"Tội nhân".

Vân Thương Hải làm như vậy, làm sao lại là tội nhân!

Con người thẳng thắn cương nghị, trung can nghĩa đảm này, ngay cả thương thiên thấy cũng sẽ vì thế mà cảm thán bi thương, coi như toàn bộ Huyễn Yêu giới chỉ có một người không phải tội nhân, vậy cũng nhất định là Vân Thương Hải...

Xem ra tội danh của Vân Thương Hải và Vân gia phải thừa nhận trăm năm rõ ràng là chuyện cười bi ai nhất Huyễn Yêu giới từ trước tới nay...

Cùng với việc đó, là chuyện thất đại gia tộc luôn nhằm vào Vân gia, lại còn chính mồm thừa nhận liên hợp lại chèn ép Vân gia trăm năm, lời nói sao mà ghê tởm đến vậy. Bọn họ luôn mồm vì Huyễn Yêu giới, luôn mồm đặt điều rùm beng nói mình vì đại nghĩa và trung thành... Giờ khắc này ở trước mặt di thể của Vân Thương Hải, lại tỏ ra hèn mọn cùng buồn cười. Mỗi một câu, một chữ lúc trước, đều nói mình vang dội cỡ nào.

- Ý chí trung tâm của gia gia ta có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa có thể kiểm chứng! Hắn không hổ với Huyễn Yêu giới, không hổ với thương thiên, không hổ với cái danh hiệu 'Yêu Vương' này! Các ngươi dùng hai mắt của mình nhìn di thể hắn đi... Xem thật kỹ một chút, hắn vì Huyễn Yêu giới trả giá như nào!!vì Yêu Hoàng, hắn thân hãm luyện ngục, không oán không hối, thậm chí liều mạng bảo vệ Yêu Hoàng tỷ mà tiên Yêu Hoàng phó thác. Vì Yêu Hoàng tỷ, hắn sống không bằng chết tròn trăm năm, vẫn không có một tia oán hận... Thậm chí thẳng đến trước khi chết, còn tưởng nhớ đến an nguy Yêu Hoàng nhất mạch...

- Hách Liên Cuồng, Cửu Phương Khuê, Xích Dương Bách Liệt, Nam Cung Trí, Khiếu Tây Phong, Lâm Quy Nhạn, Bạch Ế... Cái này chính là 'Tội nhân' không thể tha trong miệng các ngươi sao! Cái này chính là 'Người ngu xuẩn' mà các ngươi dùng lời nói ác độc châm chọc sao! Yêu Hoàng nhất mạch tao ngộ đại kiếp, thất đại gia tộc các ngươi cũng không có tổn hại một binh một tướng, không có lập nửa điểm công huân, lại còn liên hợp lại chửi bới gia gia ta, chèn ép Vân gia ta, không ngừng truyền ‘đại tội’ của Gân gia ra khắp Huyễn Yêu giới. Thậm chí, ngay cả khi Vân gia ta triệt để suy bại như ngày hôm nay, vẫn còn muốn liên hợp lại trục xuất Vân gia ta ra khỏi hàng ngũ gia tộc thủ hộ, còn nói những câu vũ nhục đối với gia gia ta!!

- Nếu như không phải thượng thiên ban ân, để cho ta và gia gia có thể gặp nhau, thanh danh của gia gia, sẽ vĩnh viễn bị những thứ đáng ghê tởm như các ngươi làm bẩn! toàn bộ Vân gia ta, cũng khó có thể minh oan giải tội!

- Đến tột cùng thì các ngươi lo lắng cái gì, lấy mặt mũi ở đâu ra, có tư cách gì, có mặt mũi nào chỉ trích gia gia ta, phán định Vân gia ta!

- Các ngươi bỏ chủ không để ý, vì tư lợi quên tổ quên tông, vu hại trung lương, rắp tâm hại người... Cùng so sánh với gia gia ta, có người nào xứng trở thành người đứng đầu gia tộc thủ hộ!! Súc sinh còn có ba phần lương tri, các ngươi ngay cả súc sinh cũng không xứng!!

Viền mắt Vân Triệt đã trở nên mông lung, Vân Thương Hải tự đoạn huyết mạch, chôn vùi bản thân, mỉm cười mà chết, chỉ vì muốn hắn chạy thoát. Cho đến ngày nay, hắn mới vì gia gia làm được một việc mà tôn nhi phải làm.

Sắc mặt thất đại gia chủ khó coi tới cực điểm,thậm chí có người mặt đỏ tới mang tai, ngũ quan vặn vẹo, đối mặt với sự phẫn nộ của Vân Triệt, bảy vị gia chủ uy chấn thiên hạ như bọn họ, cũng không thể phát sinh một câu phản bác... Bọn họ cảm giác bản thân như bị lột sạch y phục đứng trước mắt mọi người, mà những ánh mắt kia, đều là ánh mắt hèn mọn... Cho dù ngày thường bọn hắn khinh thường nhìn những người này thì họ cũng đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhất nhìn bọn hắn.

Vân gia suy sụp nhưng vẫn kiên cường, Yêu Hoàng tỷ trở về, di thể Vân Thương Hải khắc các dấu vết địa ngục... Như thế nào là trung nghĩa, như thế nào là gian nịnh, chỉ cần con mắt không đui mù, là có thể nhìn rõ rõ ràng ràng, nó còn hơn tất cả ngôn từ cùng tin đồn.

Ngay cả cả trưởng lão cùng đệ tử của thất đại gia tộc, cũng phải cúi đầu thật sâu, không dám tiếp xúc với ánh mắt của bất luận người nào, cái loại cảm giác xấu hổ này, để cho bọn họ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

- Hoài Vương... Bây giờ chúng ta nên làm gì?

Trọng Vương run rẩy truyền âm nói.

Tình huống hôm nay đã không thể khống chế được, tất cả đã thoát ly khỏi sự chưởng khống và dự liệu của Hoài Vương. Trước đó, hắn dự đoán qua các loại ngoài ý muốn, nhưng nằm mộng cũng không nghĩ tới, sự tình sẽ phát triển đến mức độ này.

Quyết đấu lúc trước để Vân gia giành thắng lợi, đã làm cho hắn khiếp sợ không gì sánh nổi, mà đến thời khắc này hắn lại cảm giác da đầu mình sắp nứt vỡ. Hắn biết, kế hoạch bản thân chế định đã không thể thực hiện được.

Nghe Trọng Vương truyền âm, Hoài Vương hung hăng thở một cái, cố gắng trấn định nhìn về phía trước nói:

- Trung nghĩa của Yêu Vương Vân Thương Hải đủ để thiên địa động dung... Chỉ là Bản vương có một chuyện không rõ! nếu Yêu Vương bị Thiên Uy Kiếm Vực của Thiên Huyền đại lục giam giữ, vậy tại sao ngươi lại có thể nhìn thấy hắn, và đưa di thể của hắn mang về!

Thanh âm của hắn trầm thấp vài phần:

- Nếu ngươi là người Vân gia... Tại sao lại ở trên Thiên Huyền đại lục? và làm như thế nào từ Thiên Huyền đại lục tới được nơi này?

Lời nói của Hoài Vương cũng là nghi hoặc trong lòng mọi người, chỉ có điều giọng nói trầm thấp của hắn, lại đang ám chỉ Vân gia có chút âm mưu.

Ánh mắt Vân Triệt léo lên định nói, thì thanh âm băng lãnh của một cô gái đã vang lên:

- Vấn đề này, bổn hậu có thể trả lời cho ngươi!

Tiểu Yêu Hậu chậm rãi đi xuống, thời điểm thanh âm của nàng vang lên một khắc kia, liền hấp dẫn ánh mắt toàn trường, mắt nàng như hàn tinh, lạnh lùng nói:

- Năm đó, phụ hoàng cùng Yêu Vương đều hãm thân Thiên Huyền đại lục, mặc dù bặt vô âm tín, nhưng chưa từng thấy thi thể. Sở dĩ, bổn hậu không có hoàn toàn tin tưởng phụ hoàng đã qua đời là vì gia chủ Vân gia chưa từng buông tha do thám biết được tin tức của Yêu Vương.

- Trăm năm trước, Thiên Huyền đại lục không ngừng truyền đến tin tức, nói Yêu Vương chưa chết, muốn Huyễn Yêu giới ta lấy Luân Hồi Kính trao đổi, tuy chúng gia chủ cùng quận vương đều tin tưởng đó là gian kế của Thiên Huyền đại lục, nhưng chuyện liên quan đến tính mệnh Yêu Vương, nên bổn hậu cùng gia chủ Vân gia đều tin là có! Thế nhân đều biết, hai mươi năm năm trước, phu phụ gia chủ Vân gia bí mật đi đến Thiên Huyền đại lục... Mà lần kia, thật ra là thụ ý của bổn hậu! Vân gia chủ mang theo Luân Hồi Kính, cũng là ý của bổn hậu! Bằng không Vân gia chủ sẽ không một mình mang Luân Hồi Kính ở trên người. Mặc dù Luân Hồi Kính là chí bảo của Yêu Hoàng nhất tộc, nhưng cuối cùng cũng là vật chết, nếu nó có thể đổi lấy tính mệnh Yêu Vương, bổn hậu tuyệt đối không có nửa tia không bỏ được.

Viền mắt mọi người Vân gia đều ướt, thần tình rung chuyển. Đến thời khắc này bọn họ mới biết chuyện hai mươi năm năm trước, đều do Tiểu Yêu Hậu thúc đẩy, thậm chí không tiếc cho Vân Khinh Hồng mang theo chí bảo Luân Hồi Kính, đi tranh thủ một phần hy vọng đổi về tính mạng Yêu Vương. Hóa ra mấy năm nay nàng bị áp lực giáng tội Vân gia, nhưng tâm lại chưa bao giờ chân chính khinh thị Vân gia.

- Mà chuyện sau đó, các ngươi đã biết được.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tiểu Yêu Hậu liếc về phía trước:

- Ba năm sau phu phụ Vân gia chủ trở về nhưng thân chịu trọng thương, huyền lực tàn phế, còn mang về một đứa con trai. Lúc Vân gia thỉnh tội với bổn hậu đã nói ra nguyên nhân chính đánh rơi Luân Hồi Kính, khi đó bổn hậu liền biết phu phụ Vân gia chủ có một đứa con trên Thiên Huyền đại lục, nhưng đó không phải là Vân Tiêu bọn hắn mang về!

Vân Tiêu không có cách nào sử dụng huyền cương, tin đồn hắn không phải là con của Vân Khinh Hồng, đã lan ra cả thành từ mười mấy năm trước, ngay cả Vân gia cũng không chân chính thừa nhận hắn là thiếu gia chủ. Tiểu Yêu Hậu nói Vân Tiêu không phải là con phu phụ Vân Khinh Hồng, người ở tại tràng tuy là nhãn thần dị dạng, nhưng cũng không có cảm thấy kinh ngạc.

- Không lâu sau khi phu phụ Vân gia chủ ó con ở trên Thiên Huyền đại lục liền tao ngộ truy sát, đến lúc cùng đồ mạt lộ thì gặp được một người bạn thân đã kết giao trên Thiên Huyền đại lục. Hắn là người chỉ đường chạy trốn cho phu phụ Vân gia chủ, lại sợ hài tử của hắn trong lúc chạy trốn gặp bất trắc, vì vậy lặng yên lấy con của mình, trao đổi hài tử của phu phụ Vân gia chủ.

- A...

Trong Yêu Hoàng điện truyền đến nhiều tiếng hô kinh ngạc cùng náo động. Tiểu Yêu Hậu nhìn Vân Triệt, chậm rãi nói:

- Vân Triệt, ngươi chính là hài tử mà năm đó Vân gia chủ để lại Thiên Huyền đại lục kia đi.

Tuy nàng đang hỏi Vân Triệt, nhưng lại dùng giọng khẳng định, bởi vì trừ cái đó ra, không có khả năng thứ hai. Vân Triệt gật đầu, nói:

- Đúng, ta sinh trưởng ở Thiên Huyền đại lục, thẳng đến ba tháng trước, mới về đến Huyễn Yêu giới.

- Vậy ngươi và Yêu Vương đến tột cùng là như thế nào gặp nhau? Có thể báo cho bổn hậu biết hay không?

Tiểu Yêu Hậu bình tĩnh hỏi.

Vân Triệt bình thản nói:

- Năm ta mười bảy tuổi, vì trở thành người xuất sắc nhất trong một tràng bài vị chiến, mà được mời tham quan nghi thức phong ấn yêu nhân của một vị trưởng lão cấp thấp Thiên Uy Kiếm Vực... Mà vị 'Yêu nhân’ kia chính là gia gia, chỉ là khi đó ta ngay cả thân thế của mình cũng không biết, càng không biết đó là chí thân của ta. Ở trong quá trình ấy, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, mà ta bị ép vào trong Thiên Uy Trấn Hồn Trận phong tỏa gia gia, bị gia gia trọng thương, sau đó ta và gia gia bị phong ấn vào trong lòng đất... Sau cùng gia gia nhìn thấy Luân Hồi Kính trên người, ta lại dùng huyền lực bức ra dấu ấn huyền cương, nên ta mới biết hắn là chí thân của ta, cũng biết được thân thế chân thật.

Mặc dù Vân Triệt chỉ nói đơn giản mấy ngữ, nhưng nó đã miêu tả ra một vài hình ảnh ly kỳ ở trong đầu mọi người. Yêu Vương Huyễn Yêu giới, bị hãm sâu trong tù, lại cùng tôn nhi thân sinh của mình gặp gỡ, quen biết trên Thiên Huyền đại lục, đây thật là thượng thiên an bài, thật là thiên thương Vân gia...

Vân Triệt vươn tay ra, theo bàn tay hắn mở ra, Luân Hồi Kính giản dị không màu mè xuất hiện, chậm rãi chập chờn.

- A... Thật là Luân Hồi Kính!

Không ít người cùng kinh hô kêu lên.

- Từ nhỏ cái Luân Hồi Kính này đã đeo ở trên người của ta, gia gia nuôi nấng ta lớn lên nói đây là bằng chứng duy nhất để tương lai ta nhận tổ quy tông. Cũng là nó, để cho ta quen biết cùng gia gia.

Vân Triệt lại mang Luân Hồi Kính nắm lại, mí mắt rũ xuống, chậm rãi nói:

- Gia gia mang Yêu Hoàng tỷ cùng mệnh lệnh gia chủ Vân gia giao phó cho ta, sau đó vì để ta chạy ra ngoài, tự đoạn mạch máu đến giải trừ tương liên phong ấn cùng mạng của hắn... đó là thời điểm ba năm trước đây.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment