Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 577 - Chương 578: Há Có Thể Cam Tâm

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_578" class="block_" lang="en">Trang 289# 2

 

 

 

Chương 578: Há có thể cam tâm



Trong lòng mọi người đều là một mảnh thổn thức, không ai trong số bọn họ từng nghĩ tới, không phải Vân Thương Hải táng thân ở Thiên Huyền đại lục trăm năm trước, mà ba năm trước đây mới chính thức qua đời. Yêu Hoàng đại kiếp đã qua trăm năm, đến tận hôm nay bọn họ mới biết chính xác mọi chuyện sau lưng cái trường kiếp nạn này. Trước đây bọn họ tự cho mình là thông hiểu thị phi, nhưng sau khi biết chuyện thì tâm hải của bọn họ lại rung động long trời lở đất.

- Ta vẫn cho là mình cùng Vân lão đệ đã thiên nhân cách xa, không nghĩ tới ba năm trước hắn mới... Ai.

Mộ Phi Yên thở dài một hơi, trong khoảng thời gian ngắn buồn vui cùng xuất hiện. Vì trăm năm đau khổ của Vân Thương Hải mà bi thương, lại vì hắn có một hậu nhân như vậy mà vui. Hắn tin tưởng, Vân Thương Hải có thể ở trước khi lâm chung nhìn thấy tôn nhi thân sinh của mình, mang sứ mệnh mình liều mạng bảo vệ giao phó cho hắn, lại chính mắt thấy hắn lỗi lạc bất phàm thì lúc qua đời, nhất định là trong lòng cảm thấy an tâm cùng mỉm cười.

Trong Yêu Hoàng điện, từng đạo ánh mắt nhìn về phía di thể Vân Thương Hải tràn đầy sự cảm thán, thuyết phục, tôn kính và hổ thẹn sâu đậm... sự hổ thẹn này là vì gọi hắn là tội nhân suốt trăm năm qua.

Tất cả trưởng lão Vân gia đã sớm lệ rơi đầy mặt, tràn đầy vành mắt, các đệ tử trẻ tuổi của Vân gia càng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào di thể Vân Thương Hải... Ánh mắt kia như nhìn thấy thần minh. Lúc bọn họ mới sinh ra, Vân gia đã suy sụp, trong Yêu Hoàng thành tràn đầy dư luận đối với Vân gia, khi đối mặt với các gia tộc thủ hộ còn lại, bọn họ đều cảm giác mình kém một bậc, mà giờ khắc này bọn họ cảm thấy kiêu ngạo cùng với hãnh diện vì mình là con cháu Vân gia.

Ngực Hoài Quận Vương phập phồng, hắn cố gắng bình tĩnh nói:

- Thì ra là thế, đúng là thượng thiên an bài, nhưng bản vương còn có một sự tình không rõ... Hơn nữa còn là một chuyện cực kỳ trọng yếu.

Tròng mắt hắn hơi híp lại, nói:

- Ngươi làm như thế nào từ Thiên Huyền đại lục đi tới Huyễn Yêu giới đây!

- Thiên Huyền đại lục cùng Huyễn Yêu giới cách nhau rất xa, ngay cả Đế Quân đỉnh cấp, cũng vô pháp vượt qua. Mà đường hầm không gian năm đó Thiên Huyền đại lục dùng để xâm nhập Huyễn Yêu giới đã sớm bị chúng ta phong tỏa, xung quanh còn có ba thế lực lớn ngày đêm thủ hộ, nếu còn dám xâm phạm, tất bị chúng ta phát hiện trước tiên. Mà ngươi từ Thiên Huyền đại lục đến lại thần không biết quỷ không hay! Nếu không phải chính ngươi thừa nhận, chúng ta thậm chí không biết ngươi đến từ Thiên Huyền đại lục! Chẳng lẽ, Thiên Huyền đại lục mở những đường hầm không gian khác? Hoặc là bảo khí có thể vượt qua thứ nguyên? Nếu thật sự là như thế...

thì những ác nhân Thiên Huyền đại lục đó chẳng phải là tùy thời lặng yên lẻn vào sao, không phải Huyễn Yêu giới có khả năng tao ngộ nguy cơ trời giáng lần thứ hai sao!

Hoài Vương nói, khiến hô hấp không ít người bị kiềm hãm, tất cả đều nhìn về phía Vân Triệt. Vân Triệt liếc mắt nhìn Hoài Vương, mặt không đổi sắc nói:

- Hoài Vương điện hạ, ngươi buồn lo vô cớ. Nếu như Thiên Huyền đại lục bên kia thật sự có phương pháp lặng yên lẻn vào nơi này, như vậy lấy mơ ước của bọn họ đối với Luân Hồi Kính, trăm năm qua đã sớm hành động nhiều lần, tại sao lại không tiếc đại phí truyền âm cho bên này, lấy Luân Hồi Kính đến trao đổi mệnh của gia gia ta.

Vân Triệt từ từ nói:

- Ba năm trước, ta biết được thân thế của mình, trên người lại mang vật gia gia giao phó, nên tự nhiên có khát vọng trở lại Huyễn Yêu giới, vừa là nhận tổ quy tông, càng vì hoàn thành phó thác của gia gia lúc lâm chung. Vì lẽ đó ba năm qua ta dùng hết toàn lực tìm phương pháp tới Huyễn Yêu giới. Quả nhiên thương thiên không phụ, ta ở dưới cơ duyên xảo hợp, tìm được một kiện bảo khí có thể xuyên toa đến đây, do đó ba tháng trước ta đã trở về Huyễn Yêu giới.

Vân Triệt không có khả năng nói hắn bị Thái Cổ Huyền Chu mang tới đây, nhưng chuyện hắn nói ra cũng không phải là bịa đặt, bởi vì bảo khí trong miệng hắn đúng là Thái Cổ Huyền Chu trên ngón tay. Hoài Vương chau mày, vừa muốn mở miệng, Vân Triệt lại tiếp tục nói:

- Còn bảo khí này là cái gì thì bây giờ nó đã là đồ vật tư hữu của Vân Triệt ta, Hoài Vương cũng không vô lễ đến mức ngay cả chuyện này cũng đều phải truy vấn chứ?

Vấn đề Hoài Vương muốn hỏi bị Vân Triệt ngăn lại nên hắn không nói gì thêm, chân mày âm thầm nhíu chặt, ở chỗ sâu trong đôi mắt càng bốc lên sát ý lạnh thấu xương. Tiểu Yêu Hậu liếc mắt nhìn Hoài Vương, sau đó ánh mắt lại hướng Vân Triệt, cánh tay giơ lên, ống tay áo màu xám tro hạ xuống, một đoạn cánh tay trắng như tuyết vươn ra:

- Vân Triệt, trước mang Yêu Hoàng tỷ trả cho bổn hậu đi.

Sắc mặt Hoài Vương co quắp một trận, nhưng không thể làm gì, hắn biết rõ Tiểu Yêu Hậu đạt được Yêu Hoàng tỷ, hắn muốn đạt được mục đích của mình, độ khó liền tăng lên mấy chục lần, không làm được còn phải ăn quả đắng, bây giờ đang trong Yêu Hậu đại điển hắn có muốn cũng không cách nào ngăn cản. Mà đồng thời, Yêu Hoàng tỷ xuất hiện, cũng để cho tâm tình Tiểu Yêu Hậu xao động, cầm Yêu Hoàng tỷ trong tay, nàng mới là huyễn yêu chi đế chân chân chính chính, thực lực của nàng, còn có tâm cảnh, sẽ tùy thời phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Vân Triệt lấy ra Yêu Hoàng tỷ, nhưng không có trình lên, ngược lại thu hồi đã làm cho Tiểu Yêu Hậu luôn luôn tĩnh nhược như hàn đàm cũng không cách nào tự kiềm chế, nên lúc này chủ động hướng Vân Triệt yêu cầu.

Đối mặt với yêu cầu của Tiểu Yêu Hậu, Vân Triệt cũng không có tến về phía trước, càng không có động tác xuất ra Yêu Hoàng tỷ, mà đứng ở chỗ đó, sắc mặt vô cùng bình tĩnh nói:

- Ta cự tuyệt.

Câu trả lời của Vân Triệt nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, mi cong của Tiểu Yêu Hậu hơi vểnh lên, mọi người trong đại điện cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.

- Chuyện này...

Tất cả trưởng lão Vân gia đều há hốc mồm, Vân Khinh Hồng động động chân mày, nhưng không có lên tiếng, yên lặng nhìn Vân Triệt.

Trọng Vương nôn nóng biệt khuất đã lâu, rốt cục cũng nắm được một cái cơ hội công kích Vân Triệt, hắn bước lên trước, lớn tiếng nói:

- Vân Triệt! Ngươi thật to gan! Yêu Hoàng tỷ là vật của Huyễn Yêu vương tộc, đối với Huyễn Yêu vương tộc cực kỳ trọng yếu! lẽ nào ngươi muốn nuốt riêng hay sao!

Ánh mắt Vân Triệt trở nên tà dị, lạnh lùng nói:

- Trọng quận vương, ngươi lầm ba chuyện, thứ nhất Yêu Hoàng tỷ là vật của tiên Yêu Hoàng, mà không phải vật Huyễn Yêu vương tộc! Có tư cách cầm nó chỉ có tiên Yêu Hoàng, còn quận vương tự nhiên không có tư cách này.

- Ngươi …

Trọng Vương run người một cái, môi Hoài Vương càng là tím bầm trong nháy mắt, làm sao bọn họ nghe không ra, lời này của Vân Triệt rõ ràng là trào phúng bọn họ ở trong bóng tối: quận vương làm sao xứng chạm vào Yêu Hoàng tỷ... làm sao xứng trở thành huyễn yêu chi hoàng.

Vân Triệt không để ý sắc mặt của bọn họ chút nào, tiếp tục nói:

- Thứ hai, Yêu Hoàng tỷ đối với Yêu Hoàng mà nói là chí bảo, nhưng đối với ta mà nói, nó chỉ là một khối ngọc thạch nóng rực mà thôi, ngoại trừ nhìn ra thì không dùng được việc gì, ta không có hứng thú chút nào đối với việc chiếm làm của riêng.

- Thứ ba …

Ánh mắt Vân Triệt trở nên đông lạnh:

- Nếu ngươi chỉ là một quận vương, tự nhiên không có quyền lợi can thiệp cùng quyết định nó thuộc sở hữu của ai. Mà nó ở trên Thiên Huyền đại lục trăm năm, là do gia gia ta bảo vệ, sau đó là do ta trải qua gian khổ mang về tới đây, hôm nay nó ở trên tay của ta, tự nhiên ta có quyền quyết định giao nó cho người nào! Mà việc tìm về Yêu Hoàng tỷ này, ngươi chưa ra một điểm lực, chưa lập tấc công, nó cùng ngươi không có chút quan hệ, còn chưa tới phiên ngươi đến khoa tay múa chân đối với ta!!

Đến bây giờ tất cả mọi người trong Yêu Hậu đại điện đều lĩnh hội được lời lẽ Vân Triệt sắc bén cùng độc ác đến mức nào, dáng vẻ bệ vệ phách lối của thất gia chủ lúc trước đã biến mất, các đại vương phủ cũng không có một ai dám... dùng ngôn ngữ đả kích đối với Vân Triệt nữa. Trọng Vương vốn tưởng rằng Vân Triệt ở trước mặt mọi người ngỗ nghịch với Tiểu Yêu Hậu, xem như tự tìm đường chết, bản thân chỉ trích là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng hắn không nghĩ tới hắn bị phản kích máu chó đầy đầu, Trọng Vương ôm ngực, tức giận run lên, trước mắt biến thành màu đen, hầu như muốn thổ huyết.

Tiểu Yêu Hậu cũng không có tức giận, bình tĩnh nói:

- Nếu ngươi biết nó là chí bảo của Yêu Hoàng nhất tộc, ngươi lại được gia gia ngươi phó thác đưa nó cho bổn hậu thì vì sao bây giờ lại cự tuyệt? Ngươi có yêu cầu gì? Ngươi mang Yêu Hoàng tỷ từ Thiên Huyền đại lục trở về, công cao che trời, nếu ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần bổn hậu có thể làm được, tất nhiên đáp lại.

Vân Triệt nhạt cười một tiếng, lắc đầu:

- Yêu cầu? lúc gia gia đưa nó cho ta, ta liền ngày đêm nghĩ trăm phương ngàn kế đi tới Huyễn Yêu giới giao nó cho Tiểu Yêu Hậu, chỉ vì hoàn thành nguyện vọng của gia gia ta, chẳng bao giờ nghĩ tới việc dựa vào nó thu được lợi ích gì. Bởi vì Yêu Hoàng tỷ trên người ta, chứa đựng sinh mệnh cùng sự chân thành của gia gia ta.

- Thế nhưng, sau khi ta đến Yêu Hoàng thành, thấy Vân gia ảm đạm cùng suy sụp, lại nghe được các loại lời lẽ chê cười đối với Vân gia, thậm chí toàn bộ Huyễn Yêu giới, đều cho rằng Vân gia ta, cho rằng gia gia ta là tội nhân! Ah …

Vân Triệt cười rộ lên, cười hết sức châm chọc:

- Trước đây gia gia ta nói về gia tộc, vẻ mặt đều là kiêu ngạo, hắn nói Vân gia chúng ta là gia tộc mạnh mẽ nhất Huyễn Yêu giới, là lá chắn thủ hộ cứng rắn nhất bên người Yêu Hoàng, gia gia nói cho ta biết mặc dù hôm nay Vân gia không có người, nhưng nhất định sẽ càng thêm phồn thịnh, bởi vì từ trước đến nay Vân gia đều là người đứng đầu mười hai gia tộc thủ hộ, được Yêu Hoàng coi trọng nhất.

- Nhưng gia gia vì cứu tiên Yêu Hoàng không tiếc mang theo tất cả trụ cột mạnh nhất gia tộc đi Thiên Huyền đại lục... vì thủ hộ Yêu Hoàng tỷ thừa nhận trăm năm dằn vặt... Vân gia ta lại lấy được báo đáp gì? Gia gia ta lấy được báo đáp gì!!

- Nếu để gia gia ta biết những thứ này, hắn làm sao nhắm mắt!!

- Vì cứu tiên Yêu Hoàng, thập đại thái thượng trưởng lão Vân gia ta không công vẫn lạc, vì thủ hộ Yêu Hoàng tỷ, gia gia ta thừa nhận trăm năm dằn vặt qua đời, mà trên lưng Vân gia ta lại gánh tội danh trăm năm, bị trách phạt cùng chèn ép, nhận hết ánh mắt trào phúng, hôm nay đã suy sụp đến mức thảm không nói nổi... Tất cả hi sinh, Vân gia ta thừa nhận, tất cả tội danh, Vân gia ta cũng chịu trách nhiệm, tất cả nghiêm phạt, Vân gia ta cắn răng cõng...

- Hiện tại Yêu Hoàng tỷ trở về, ngươi bảo ta cứ như vậy giao ra... Ngươi bảo ta phải như thế nào mới giao trả lại cho ngươi!!

Ánh mắt Vân Triệt nộ lên, âm thanh như lôi đình:

- Nếu ta cứ như vậy mang Yêu Hoàng tỷ trả lại, ta sẽ khiến Vân gia thất vọng vì bất công trăm năm mình thừa nhận! tội danh gia gia ta đeo trên lưng trăm năm!

- Tiểu Yêu Hậu, nếu như đổi ngươi thành ta... Ngươi sẽ cam tâm sao!!

Vân Triệt nhìn thẳng Tiểu Yêu Hậu, ngưng mắt chất vấn.

Tiểu Yêu Hậu ngơ ngẩn, thật lâu không nói gì. đại điện cũng lặng ngắt như tờ... thời điểm Vân Triệt cự tuyệt trả lại Yêu Hoàng tỷ cho Tiểu Yêu Hậu, mọi người còn cảm thấy Vân Triệt lớn mật ngỗ nghịch, nhưng nghe Vân Triệt chất vấn từng câu, toàn bộ bọn họ đều trầm mặc... Tất cả hi sinh, trách phạt, bêu danh, đều là Vân gia gánh vác, hôm nay Yêu Hoàng tỷ được con cháu Vân gia mang về, cứ như vậy trực tiếp giao ra... Làm sao có thể cam tâm!! Có ai có thể cam tâm!

Tất cả bất công trăm năm qua đều phải cam chịu sao!

Bọn họ để tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi thành bản thân họ có cam tâm tình nguyện không... Tuyệt đối là không.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment