Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 602 - Chương 603: Biển Lửa Tỉnh Lại

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_603" class="block_" lang="en">Trang 302# 1

 

 

 

Chương 603: Biển lửa tỉnh lại



- Tín nghĩa đạo nghĩa?

Lăng Nguyệt Phong nở nụ cười tự giễu:

- Hiện giờ, ở trong mắt tất cả mọi người trong Thương Phong đế quốc, Thiên Kiếm Sơn Trang ta đâu còn nửa điểm tín nghĩa đạo nghĩa nào để nói nữa. Đặc biệt là Thương Phong Hoàng Thất... còn hận chúng ta thấu xương, bọn họ coi chúng ta là kẻ thù thì còn nói tới tín nghĩa đạo nghĩa gì nữa.

Mối hận không nghĩa, mối thù coi thường, bổn hoàng sẽ ghi khắc! Nếu như lần này Thương Phong không có phúc, Thương Phong cùng Thiên Kiếm lại không có ân thì cả hai vĩnh viễn là kẻ thù!

Đây là những chữ trên tấm lụa mà Thương Nguyệt công chúa tự tay viết rồi cho người vứt ở trước sơn môn của Thiên Kiếm Sơn Trang sau chìn lần Thiên Kiếm Sơn Trang coi thường chín lần cầu cứu của Thương Phong Hoàng Thất.

Thương Nguyệt công chúa từng tham gia Thương Phong bài vị chiến lại hai lần đích thân tới Thiên Kiếm Sơn Trang, ấn tượng mà nàng lưu lại cho tất cả mọi người đều là dịu dàng như nhược thủy, nhẹ nhàng tựa gió xuân... Nhưng đoạn văn tự ngắn ngủi mà nàng tự tay viết này lại khiến cho ngươi ta cảm giác được chữ chữ oán hận, chữ chữ quyết tuyệt.

Hiển nhiên đối với việc bọn họ liên tục chín lần coi thường lời cầu cứu của Thương Phong đã khiến trong lòng nàng không còn cảm giác thất vọng nữa mà đã biến thành thống hận.

Một đời này Thiên Kiếm trang chủ Lăng Nguyệt Phong đã trải qua vô số sóng gió nhưng khi tự tay nắm lấy tấm lụa này thì khuôn mặt hắn liền đỏ lên, trong lòng tràn ngập sự cay đắng... Tổ tiên của Thiên Kiếm Sơn Trang cùng Thương Phong Hoàng Thất đã từng thế chỉ cần một phương gặp phải đại nạn thì một phương khác sẽ dùng toàn lực giúp đỡ. Nhưng khi Thương Phong Hoàng Thất phải đối mặt với khó khăn thì giữa việc bảo toàn an nguy của sơn trang cùng bảo toàn đạo nghĩa của sơn trang bọn họ lại lựa chọn bảo toàn an nguy cho sơn trang.

Dù sao thì Thiên Kiếm Sơn Trang cũng có Thiên Uy Kiếm Vực đứng phía sau, chỉ cần Thiên Kiếm Sơn Trang không nhúng tay vào việc này thì chắc chắn là Thần Hoàng đế quốc sẽ không trêu chọc tới Thiên Kiếm Sơn Trang. Nhưng nếu Thiên Kiếm Sơn Trang nhúng tay vào thì cho dù Thiên Kiếm Sơn Trang một tay che trời tại Thương Phong đế quốc nhưng dưới sự mạnh mẽ của Thần Hoàng đế quốc cũng không là gì!

Nhưng ích kỷ chính là ích kỷ, bất kể là bởi vì nguyên do gì cũng không thể che lấp được bản chất của sự việc.

Vì lẽ đó khi Lăng Thiên Nghịch nhắc tới"đạo nghĩa tín nghĩa" thì trong lòng Lăng Nguyệt Phong liền cảm thấy tràn ngập cay đắng.

- Vì lẽ đó, quyết định của ngươi chính là vờ như không biết sao?

Lăng Thiên Nghịch không nhìn Lăng Nguyệt Phong, dùng giọng điệu bình thản không chút gợn sóng nói.

- Có thể khiến cho Băng Vân Tiên Cung rơi vào tuyệt cảnh thì chắc chắn là thực lực của đối phương sâu không lường được. Cho dù Thiên Kiếm Sơn Trang có toàn lực ra tay thì vô cùng có khả năng chính là làm chuyện vô bổ. Hơn nữa rất có thể còn khiến cho sơn trang chịu phải thương vong và mang lại cừu oán.

Lăng Nguyệt Phong nhắm mắt lại. Ở sâu trong đầu hắn có một đạo bóng ảnh còn mờ ảo hơn so với tiên tử trong mộng thoáng qua:

- Thiên Kiếm Sơn Trang có thể có ngày hôm nay là nhờ trải qua ngàn năm tích lũy. Bây giờ ta là trang chủ, ta phải đặt an nguy của sơn trang lên hàng đầu... Lần trước chúng ta không giúp đỡ Thương Phong Hoàng Thất là đã làm trái tổ huấn, làm trái đạo nghĩa. Mà hiện giờ lại vi phạm một lần nữa thì có làm sao. Ta tin tưởng nếu như tổ tiên trên trời có linh thiêng thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ tán thành ta như vậy. Dù sao hôm nay Thiên Kiếm Sơn Trang cũng không phải thế lực chỉ có mấy trăm người tu kiếm như năm đó, ta thân là trang chủ, sao có thể vì an nguy của người khác mà không để ý tới an nguy của mấy trăm ngàn người trong sơn trang được.

-... Ai!!!

Lăng Thiên Nghịch không gật đầu, cũng không có lắc đầu, chỉ thở dài một tiếng.

- Ta tán thành quyết định của phu quân.

Lúc này đại môn của Thiên Kiếm Tổ Điện đột nhiên bị đẩy ra, Hiên Viên Ngọc Phượng chân thành đi vào, nàng hơi cúi đầu với Lăng Thiên Nghịch, nói:

- Phụ thân, phu quân, ta vừa nhận được truyền âm mười vạn dặm của Lăng Khôn trưởng lão, hân căn dặn nếu như chúng ta

nhận được truyền âm cầu cứu của Băng Vân Tiên Cung thì tuyệt đối không nên để ý tới.

Nghe thấy lời Hiên Viên Ngọc Phượng nói, cánh tay Lăng Thiên Nghịch chợt động, Lăng Nguyệt Phong cau mày nói:

- Lẽ nào, Lăng Khôn trưởng lão biết là người phương nào đang muốn xâm chiếm Băng Vân Tiên Cung sao?

Hiên Viên Ngọc Phượng đưa tay phải ra, nàng nhẹ nhàng hoa tay tạo nên một cái thủ thế. Nhất thời cái thủ thế đơn giản này liền khiến sắc mặt Lăng Nguyệt Phong chợt biến. Trong chớp mắt thân thể Lăng Thiên Nghịch cũng chợt cứng lại.

- Chuyện gì thế này?

Lăng Nguyệt Phong kinh ngạc nói:

- Băng Vân Tiên Cung nằm ở cực Bắc của Thương Phong đế quốc, bọn họ gần như không có bất kỳ ân oán nào cùng các thế lực ngoại giới, Băng Vân Tiên Cung càng không hề quen biết gì với bọn họ, vì sao bọn họ lại đột nhiên... xuống tay với Băng Vân Tiên Cung?

Sắc mặt Hiên Viên Ngọc Phượng hiện lên vẻ ngưng trọng nói:

- Về điểm này thì Lăng trưởng lão nói hắn cũng không biết, nhưng hắn có thể xác định là làn này đúng là thế lực kia ra tay. Hơn nữa, dường như lần này là thiếu chủ của bọn họ tự mình ra lệnh! Nếu như chúng ta thật sự ra tay làm hỏng chuyện tốt của bọn họ thì...

- Hừ! Tính tình của vị thiếu chủ kia là gì thì hẳn là hai người đã hiểu rõ, đến thời điểm đó thì coi như là cha ta tự mình đứng ra cũng đừng nghĩ có thể bảo vệ Thiên Kiếm Sơn Trang.

Hiên Viên Ngọc Phượng cắn chặt hàm răng, thanh âm của nàng chợt trầm xuống. Ở sâu trong con ngươi của nàng có khoái ý lay động. Hơn nữa dường như còn có sự căm ghét được nàng cực lực che giấu.

- Cái Băng Vân Tiên Cung kia đều là đám yêu phụ dâm đãng còn có mặt mũi tự xưng là cái gì Tiên Cung... Hừ, lần này cần tốt nhất là nên diệt hết tất cả bọn chúng mới được!

Lăng Nguyệt Phong im lặng không nói, ống tay áo của hắn chợt quét qua thu lại toàn bộ mảnh vỡ của"Băng Ngâm Lưu Ly", sau đó liền thán tiếng nói:

- Phụ thân, việc này coi như là chưa từng xảy ra đi.

Lăng Thiên Nghịch chậm rãi đưa tay ra, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một viên truyền âm ngọc giản màu tím, trên mặt truyền âm ngọc giản lộ ra mấy đạo ân ký truyền âm. Lúc này hắn không nhìn liền biết những thứ này đều là những đạo truyền âm cầu cứu của Băng Vân Tiên Cung.

Mà người bên phía Băng Vân Tiên Cung có thể truyền âm cho hắn cũng chỉ có thái thượng cung chủ Phong Thiên Hối mà thôi.

- Binh!

Nhất thời, truyền âm ngọc giản ở trong tay Lăng Thiên Nghịch liền biến thành một đám mảnh vụn. Hắn cũng không có xoay người lại mà theo một đạo kiếm phong khuấy động, cả người hắn liền biến mất ở trước mặt Lăng Nguyệt Phong cùng Hiên Viên Ngọc Phượng mà không có lưu lại nửa lời.

—————————————

Cực Bắc của Thương Phong đế quốc, trong Băng Cực Tuyết Vực, toàn bộ Băng Vân Tiên Cung được một đạo bình chướng băng lam sắc to lớn bao phủ. Ở bên ngoài đạo bình chướng này có mười hai người đang tụ lại cùng một chỗ. Trong đám người này, toàn thân một vị trung niên mặc thanh y tuôn ra đạo đạo huyền khí. Trong khoảnh khắc, hắn bất ngờ đánh một chưởng lên trên đạo bình chướng kia.

- Ầm!!

Trong nháy mắt, huyết hoa nở rộ, vị thanh y trung niên kia liền run rẩy mở năm ngón tay ra. Lúc này hổ khẩu tay của hắn đã nứt ra với mức độ lớn nhất khiến cho toàn bộ cánh tay hắn cảm thấy vừa đau lại vừa giận, hắn hít một hơi thật sâu, tràn ngập tức giận nói:

- Rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào? Chỉ một Băng Vân Tiên Cung nho nhỏ làm sao có khả năng sở hữu một huyền trận thủ hộ đạt tới trình độ này... Cái này không thể nào!

- Các Chủ, có nên mời trưởng lão lại đây hay không?

Một vị hắc bào nam tử phía sau hắn chợt lên tiếng.

- Câm miệng!

Vị thanh y trung niên kia chợt rống giận:

- Chúng ta tự thân xuất mã tới địa phương đê tiện này lại phải nhờ tới sự giúp đỡ của trưởng lão thì sau này ta sẽ không còn nửa điểm mặt mũi nữa!

- Không cần phải gấp.

Lúc này vị lão áo tím vẫn bình tĩnh nói:

- Tuy rằng đạo bình chướng này rất không tầm thường nhưng lại không thể kéo dài trong khoảng thời gian quá lâu, không bao lâu thì nó sẽ biến mất. Đến thời điểm đó còn không phải là Băng Vân Tiên Cung sẽ mặc chúng ta xâu xé hay sao?

- Hừ!

Vị thanh y nam tử kia chợt vung tay, cười lạnh nói:

- Vốn tưởng rằng đây chỉ là một cái nhiệm vụ tẻ nhạt đến cực điểm nhưng không nghĩ tới, Băng Vân Tiên Cung này lại mang cho chúng ta không ít kinh hỉ! Nghe đồn nơi này nhiều nhất chỉ có ba tôn Vương tọa mà thôi nhưng không ngờ kết quả lại có tới chín tôn Vương tọa. Mà nữ nhân tên Hạ Khuynh Nguyệt mà thiếu chủ muốn bắt kia rõ ràng chỉ có hai mươi hai tuổi mà đã đạt tới nửa bước Bá Hoàng. Không những vậy, nàng còn có thể tạo nên tổn thương cho một ngón tay của ta... Hiện tại chúng ta còn ra phát hiện ra một đạo bình chướng thủ hộ như vậy nữa...

- Hiện tại ta đã thay đổi chủ ý! Đợi đến khi đạo bình chướng này biến mất, ngoài Hạ Khuynh Nguyệt ra thì toàn bộ đám nữ nhân này đều phải chết!

Tuy nhiên, mười hai người này lại hoàn toàn không biết, ở trên không trung vạn trượng có một đôi mắt băng lạnh đang yên lặng nhìn bọn họ cùng toàn bộ Băng Vân Tien Cung đang bị bao phủ đạo thủ hộ bình chướng kia bao phủ vào bên trong.

Đây là một nữ nhân thân hình uyển chuyển như tiên nữ, thân ảnh của nàng bị mây mù bao phủ vào bên trong, không cách nào thấy rõ dung nhan của nàng mà chỉ có thể mơ hồ bắt lấy một ánh mắy giống như u tuyền.

- Cuối cùng thì ngày hôm nay vẫn đến.

Nàng trầm thở dài, âm thanh của nàng lạnh lẽo mà nhu hòa uyển chuyển, vô hỉ vô bi.

- Sư tôn, người... muốn ra tay sao?

Lúc này bên cạnh nàng có một vị thiếu nữ mặc áo lam dáng người lung linh đứng thẳng, ánh mắt thiếu nữ này nhìn khuôn mặt của nàng mà vô cùng cung kính mà cẩn thận hỏi.

Nữ tử bạch y kia hơi nhắm mắt lại nói:

- Năm đó, tại thời điểm ta rời đi đã lập lời thề. Ta đã dứt toàn bộ trần duyên cùng nơi này, sau này bất luận ra sao thì đều là mệnh số, ta sẽ không nhúng tay vào... Nơi này đã bình yên vượt qua ngàn năm là đã đầy đủ.

Thiếu nữ áo lam kia cắn chặt môi, lấy hết dũng khí hỏi:

- Vậy thì tại sao ngày hôm nay sư tôn lại không tiếc đánh đổi... mà đi tới nơi này? Tính tình sư tôn thiện lương cùng nhẹ dạ như vậy thì chắc hẳn là vẫn có việc khiến người bận tâm chứ?

- Người không phải vô tình, dù ta đã lập lời thề trong lòng nhưng sao có thể hoàn toàn không lo lắng được cơ chứ.

Bạch y nữ tử thâm sâu nói:

- Dù sao thì toàn bộ nguyên nhân là bắt nguồn từ ta... tận mắt nhìn thấy kết cục cuối cùng của nơi này cũng coi như là triệt để đoạn tuyệt tất cả tưởng niệm cùng trần duyên.

- Sư tôn, đệ tử thật tò mò, rõ ràng năm đó người đã khôi phục huyền lực cùng ký ức nhưng tại vì sao phải đợi tới sau khi lưu lại Băng Vân Tiên Cung này mới rời khỏi đây?

Thiếu nữ mặc áo lam tò mò hỏi.

-... Năm đó, huyền lực cả ta bị phế, ký ức mất hết. Khi đó là do Vĩnh Dạ Vương Tộc tại thế giới này cứu tính mạng của ta từ trong trảo của một huyền thú. Mà không lâu sau đó, Vĩnh Dạ Vương Tộc lại bị gian nhân tiêu diệt, tuy rằng sau khi ta khôi phục ký ức cùng huyền lực từng bởi vì vậy mà sinh ra tuyết hận chi tâm, nhưng bản thân ta lại không thích sát lục mà chung quy thì ta cũng không thuộc về thế giới này. Việc ta lưu lại Băng Vân Tiên Cung tại nơi này cũng coi như là một tia báo đáp với phiến thế giới này...

Nói tới chỗ này, thanh âm của bạch y nữ tử chợt ngưng lại. Thiếu nữ mặc áo lam liền ngẩn ra, mở miệng thăm dò:

- Là Giới Vương đại nhân đã phát hiện ra chúng ta rời khỏi Ngâm Tuyết Giới sao?

- Ừm.

Ánh mắt cuối cùng cử bạch y nữ tử nhìn lướt qua phía dưới, sau đó liền xoay người, không chút lưu luyến nói:

- Chúng ta nên về thôi. Không nên nói cho tỷ tỷ biết chúng ta đã tới nơi này. Trong lòng nàng vẫn có khúc mắc đối với việc ta lưu Băng Di Thần Công lại chỗ này.

- Vâng, sư tôn.

Thiếu nữ mặc áo lam lập tức gật đầu:

- Nếu như Giới Vương đại nhân hỏi ta liền nói chúng ta đến Hàn Tinh Giới du ngoạn... A, sư tôn, người thật sự cứ như vậy liền rời đi sao? Ngươi rõ ràng chỉ cần hơi nhúc nhích ngón tay thì toàn bộ những người xấu này sẽ biến mất.

Bạch y nữ tử hơi ngửa đầu, sau đó vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói:

- Đây là số mệnh của các nàng, dù cho hiện tại ta giúp các nàng giải trừ kiếp nạn lần này thì, sẽ chỉ khiến kiếp nạn càng to lớn hơn hàng lâm, là họa là phúc, đều phải nhìn vào vận mệnh của các nàng... Hiện giờ Tinh Thần Giới cùng Nguyệt Thần Giới ác chiến liên miên, Phạm Đế Giới lại đi theo thiên hướng có chút quỷ dị, Viêm Thần Giới lại nhìn chằm chằm vào Ngâm Tuyết Giới chúng ta... Đại loạn sắp tới, cho dù hiện tại ta có tâm nhưng cũng không thể tiếp tục gây chuyện.

- Chúng ta trở về đi thôi.

- Ồ.

Thiếu nữ mặc áo lam chợt lên tiếng, sau đó nàng liền đi theo phía sau bạch y nữ tử, mây mù bồng bềnh lướt qua thân thể các nàng giống như mộng ảo trong tiên cảnh.

- Sư tôn, ngày hôm qua ta nghe nói Mạt Lỵ công chúa của Tinh Thần Giới còn chưa chết... Giống như có một Thực Khôn Thú nào đó đã gặp được nàng trong kẽ hở không gian... Không biết chuyện này có phải là thật hay không? 'Nghi thức' của vị Tinh Thần Giới Vương kia cũng chỉ kém Mạt Lỵ công chúa, nếu như Mạt Lỵ công chúa thật sự còn tại đây, Tinh Thần Giới Vương sẽ...

-... Không nên nói lời xác thực, phương diện này của Tinh Thần Giới cũng không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm.

Bạch y nữ tử lạnh nhạt nói.

- A! Ta đã biết.

- Sư tôn, đến cùng thì đạo truyền tống trận người lưu lại trong Băng Vân Tiên Cung kia là đi tới nơi nào?

Thiếu nữ mặc áo lam lại hỏi.

Âm thanh của bạch y nữ tử thoáng ngưng lại, sau đó liền nhẹ giọng nói:

- Đạo truyền tống trận này sẽ lập tức được dùng đến. Còn truyền tống về nơi nào thì phải nhìn vào mệnh trời... Bản thân ta cũng không có cách nào để quyết định.

Huyễn Yêu Giới, Tử Vong Chi Hải.

Lúc này, thân thể Vân Triệt chìm vào trong hỏa hải vô cùng vô tận, cũng càng lúc càng mãnh liệt. Tất cả những đạo hỏa diễm chi khí lần lượt chảy khắp toàn thân Vân Triệt, sau đó toàn bộ đều quy về huyền mạch... Quá trình này liên tục diễn ra suốt một trăm chu thiên, cho tới ngày hôm nay, Vân Triệt đã gần như không cảm giác được sự tồn tại của hỏa hải. Hắn có cảm giác dường như bản thân đã hóa thành Hỏa Linh chi thể thuần túy, hoàn hoàn chỉnh chỉnh hòa tan vào bên trong thế giới hỏa diễm này.

Mà trải qua trăm chu thiên hỏa diễm chi khí tuần hoàn, ngày hôm nay, huyền khí bên trong huyền mạch của Vân Triệt đã nồng nặc gấp ba! Hơn nữa việc huyền lực tăng lên một cách dữ dội này lại không kéo theo bất kỳ thành phần bất định nào mà toàn bộ quá trình này hắn cũng không có xuất ra bất kỳ chút nỗ lực nào mà chỉ vẻn vẹn chăm chú dẫn dắt những đạo hỏa diễm chi khí tự phát tràn vào trong cơ thể hắn.

Hiện giờ, chỉ cần hắn nguyện ý thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lập tức đột phá, trực tiếp tiến vào Vương Huyền chi cảnh.

Loại phương thức tu luyện này xuất hiện trên thân mình khiến Vân Triệt có cảm giác giống như đang nằm mơ.

Sau trăm chu thiên, Vân Triệt liền thu hồi ý thức, hắn có cảm giác từ khi bản thân rơi vào Tử Vong Chi Hải đến nay gần như đã qua ba bốn canh giờ... Trải qua khoảng thời gian này, cho dù là thế nào đi nữa thì Minh Vương cùng Hoài Vương đều sẽ xác nhận hắn cùng Tiểu Yêu Hậu đã tử vong, lúc này đã là thời điểm hắn nên rời khỏi biên giới Tử Vong Chi Hải.

Tại thời điểm hắn thu hồi ý thức, âm thanh Mạt Lỵ liền vang lên:

- Hừ! Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh lại, ta còn tưởng rằng ngươi đã mê muội trong đó nhưng không nghĩ lại có thể đi đến một bước này.

- Ai... Đã qua mấy canh giờ? Ngươi còn cảm giác được khí tức của Minh Vương cùng Hoài Vương ở phụ cận hay không?

Vân Triệt dụng ý niệm hỏi.

- Mấy canh giờ?

Mạt Lỵ cười gằn:

- Ngươi đã ở bên trong Tử Vong Chi Hải suốt một tháng thời gian.

- Cái gì?

Hai mắt Vân Triệt chợt trừng lớn, cả người hắn như trực tiếp nhảy dựng lên:

- Một tháng!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment