Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 603 - Chương 604: Kim Ô Tổ Địa

. ._302__2" class="block_" lang="en">Trang 302# 2

 

 

 

Chương 604: Kim Ô tổ địa



- Một tháng này, ngoại trừ hai phần ý chí ngươi lưu lại để bảo hộ Tiểu Yêu Hậu ra thì toàn thân người liền hoàn toàn tiến nhập vào cảnh giới vô ngã vô tâm, tiến vào trạng thái tu luyện sâu, căn bản là không có cách nào cảm thụ được thời gian đang trôi qua.

Bên trong thanh âm binh thản của Mạt Lỵ lại mang theo một điểm cười trên nỗi đau của người khác:

- Mặc dù ngươi chỉ có cảm giác mới qua mấy canh giờ nhưng thực ra đã trải qua một tháng thời gian. Nếu như không phải trong tiềm thức của ngươi còn có điều lo lắng thì cho dù ngươi đắm đắm chìm vào trong trạng thái này mấy năm, thậm chí vài chục năm đều không kỳ quái.

- Tại sao ngươi không đánh thức ta?

Vân Triệt gần như phát điên gào thét lên.

- Tại sao ta phải đánh thức ngươi?

Mạt Lỵ khinh thường hỏi ngược lại:

- Ta còn ước ngươi một mực kéo dài trạng thái tu luyện khó có được này.

Nếu không phải căn bản không có khả năng đánh Mạt Lỵ thì quả thật là trong đầu Vân Triệt muốn bắt nàng tới đánh mông vài cái. Lúc này hắn vội vàng nhìn về phía Tiểu Yêu Hậu... Mặc dù đã trải qua một tháng nhưng lực lượng ngăn cách hỏa diễm với Tiểu Yêu Hậu của hắn vẫn không có biến mất, cho nên từ trên xuống dưới Tiểu Yêu Hậu đều không có nửa điểm dấu vết bị hỏa diễm thiêu đốt. Nhưng đúng lúc này, Tiểu Yêu Hậu lại đột nhiên mở trừng hai mắt đối diện với ánh mắt của hắn.

- Rốt cục thì ngươi cũng hoàn hồn lại.

Tiểu Yêu Hậu lãnh đạm nói.

Mặc dù ngữ khí của Tiểu Yêu Hậu có chút bất thiện nhưng thanh âm cùng sắc mặt đều không hề suy yếu. Việc này khiến Vân Triệt thở ra một hơi, hắn có chút ngượng ngùng nói:

- Vì sao trải qua thời gian dài như vậy mà ngươi lại không đánh thức ta?

- Ngươi rõ ràng là đã tiến nhập vào trạng thái đốn ngộ, đây là trạng thái mà cả đời huyền giả cũng khó có thể gặp được dù chỉ một lần. Trừ khi ta lâm vào hoàn cảnh không cách nào chống đỡ nếu không ta đương nhiên sẽ không quấy nhiễu ngươi!

Tiểu Yêu Hậu dùng ánh mắt mang theo ý vị thâm sâu nhìn Vân Triệt:

- Huyền khí mà ngươi truyền vào trong cơ thể ta nhằm duy trì nguyên khí tính mạng của ta suốt ba mươi ngày đều không có bất kỳ điểm tán loạn nào... Không ngờ mặc dù ở bên trong Tử Vong Chi Hải nhưng ngươi vẫn có thể tiến vào trạng thái đốn ngộ... Ngươi quả thực chính là một quái vật không thể tưởng tượng nổi.

- Đa tạ Tiểu Yêu Hậu khích lệ.

Vân Triệt có chút vô lực nói:

- Hiện tại ngươi cần phải tin tưởng, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này thì ta nhất định có biện pháp chữa trị nguyên khí tính mạng của ngươi!

Hai người không tiếp tục nói thêm gì nhưng từ bên trong ánh mắt phức tạp của đối phương, bọn họ đều biết đối phương đang suy nghĩ gì. Bất tri bất giác hai người đã ở trong Tử Vong Chi Hải suốt một tháng thời gian. Chắc chắn tại Huyễn Yêu Giới đã lan truyền ra tin tức Tiểu Yêu Hậu đã chết. Mà bởi vì Yêu Hậu Đại Điện nên vô số thiên hạ quần hùng lại tề tụ tại Yêu Hoàng Thành, nhất định bọn họ sẽ bị đạo tin tức này đánh ngã một mảng lớn...

Hiện giờ, rất có thể thế cục tại Yêu Hoàng Thành đã kịch biến. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn, Hoài Vương Phủ sẽ không thể leo lên đế vị nhưng dựa vào những thế lực Hoài Vương nắm trong tay, hắn liền có thể dễ dàng làm chủ mọi thứ. Mà chắc chắn số lượng thế lực nghiêng về phía Hoài Vương Phủ sẽ bạo tăng... Đồng thời, những thế lực tử trung với Yêu Hoàng nhất tộc, nhất là Vân gia cùng Mộ gia hiểu rõ nguyên nhân cái chết của Tiểu Yêu Hậu sẽ bị Hoài Vương Phủ toàn lực chèn ép.

Hơn nữa phía sau màn còn ẩn ẩn xuất hiện bóng dáng đáng sợ của Minh Vương...

- Lập tức rời khỏi nơi này!

Tiểu Yêu Hậu nói.

- Được!

Vân Triệt lập tức đáp ứng. Nếu như đã qua một tháng thời gian thì nhất định là Minh Vương cùng Hoài Vương sữ không có khả năng còn ở bên trong Kim Ô Lôi Viêm Cốc. Vân Triệt chợt hít mạnh một hơi, thân thể hắn lập tức lao thẳng lên trên... Cảnh tượng hắn xuyên thẳng trong Kim Ô dung nham kia có thể khiến vô số huyền giả không rét mà run. Mà lúc này, thân thể Vân Triệt xuyên thẳng qua mảnh dung nham kia còn muốn đơn giản cùng tùy ý hơn nhiều so với quá trình hắn du tẩu trên không trung. Bởi vì dù cho không khí mỏng manh nhất đều tạo thành lực cản rất nhỏ đối với hắn nhưng tại địa phương có hỏa nguyên tố dày đặc tới cực điểm này lại cung cấp vô cùng vô tận trợ lực cho hắn.

Tử Vong Chi Hải kéo đai ba ngàn dặm, vô cùng to lớn, lại có được độ sâu không người nào biết. Vân Triệt đã đắm chìm trong phiến hỏa hải này suốt một tháng. Hắn căn bản không biết bản thân đang ở vị trí nào bên trong Tử Vong Chi Hải. Lúc này hắn chỉ hướng thẳng lên trên mà lao đi, tốc độ của hắn nhanh như thiểm điện, nhưng trước mắt hắn vẫn là thế giới dung nham giống như trong luyện ngục.

Sau mấy chục hơi thở, cuối cùng thì Vân Triệt cũng bắt đầu cảm giác được khí tức hỏa diễm trở nên hơi chút mỏng manh. Sau chớp mắt, theo một tia sáng chói mắt chiếu tới, cuối cùng thì hắn và Tiểu Yêu Hậu cũng lao ra khỏi hỏa hải. Một tháng thời gian hai người dừng lại trong Tử Vong Chi Hải đủ khiến cho cường giả cấp Đế Quân chết đi vô số lần.

Dung nham trong Tử Vong Chi Hải luôn luôn ở trong trạng thái lưu động. Đương nhiên là vị trí lúc này của bọn hắn sẽ không phải là vị trí hai người tiến vào lúc ban đầu. Lúc này, Vân Triệt liền ngẩng đầu nhìn bốn phía, lấy thị lực của hắn cũng chỉ nhìn thấy bốn phương tám hướng đều là dung nham màu đỏ mà không nhìn thấy sự tồn tại của bất kỳ vật nào. Ngay cả màu sắc của bầu trời cũng không phải là tử sắc thiên không của Kim Ô Lôi Viêm Cốc mà lại là màu xích hồng của hỏa diễm.

Tử Vong Chi Hải vô cùng mênh mông, căn bản không có cách nào để phân biệt phương hướng. Rốt cục thì một lúc lâu sau khi Vân Triệt chăm chú nhìn ngắm xung quanh, hắn mới nhìn thấy ở một vị trí cực kỳ xa xôi tại hướng Đông Nam, tại địa phương bầu trời cùng Tử Vong Chi Hải gần như tương liên với nhau một đạo tử sắc vô cùng nhạt nhẽo.

Thiên không phía trên Tử Vong Chi Hải là xích sắc mà phía trên Kim Ô Lôi Viêm Cốc lại là tử sắc thiên không!

Vân Triệt khóa chặt phương hướng phía Đông Nam mà đi. Dưới đạo đạo huyễn quang lôi cực, tử sắc quang mang chậm rãi phóng đại lên trong tầm mắt hắn sau đó liền dần dần trở nên nồng đậm.

Sau khi ra khỏi hỏa hải, tốc độ thu nạp thiên địa chi lực hạ xuống mấy chục lần khiến Vân Triệt lập tức cảm nhận thấy nguyên khí sinh mệnh của Tiểu Yêu Hậu đang trôi qua một cách rõ ràng. Ngay cả khí tức của nàng cũng bắt đầu trở nên hơi chút hỗn loạn... Dù sao thì hiện tại mệnh mạch của nàng cũng đang ở trong trạng thái đứt gãy, tổn thương!

Vân Triệt tụ lại toàn bộ huyền lực trên thân, tăng tốc độ lên tới cực hạn. Sau gần nửa canh giờ, cuối cùng thì trong tầm mắt hắn cũng bắt đầu hiện ra biên giới của Tử Vong Chi Hải, đạo đạo Tử Lôi từ trời rơi xuống, kéo theo từng mảnh từng mảnh oanh minh đinh tai nhức óc.

- Chúng ta lập tức trở lại Kim Ô Lôi Viêm Cốc!

Vân Triệt trầm thấp hô một tiếng. Thời điểm hai người càng ngày càng tiến tới gần Kim Ô Lôi Viêm Cốc trong tầm mắt, thân thể của Vân Triệt chợt chuyển, từng mảng khí lãng nóng rực xung quanh bị hắn mạnh mẽ đẩy ra. Thời điểm cúi xuống thì dưới chân hắn đã là mặt đất của Kim Ô Lôi Viêm Cốc.

- Hô!

Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hắn liền nhìn về phía Tiểu Yêu Hậu:

- Ngươi không sao chứ?

- Không có việc gì.

Bàn tay Tiểu Yêu Hậu hơi đẩy, thoát khỏi người Vân Triệt:

- Lúc trước ngươi từng chính miệng nói, bí mật lớn nhất của Yêu Hoàng nhất tộc có thể khiến cho ta thành tựu nửa bước Thần Huyền! Đến cùng thì bí mật kia là cái gì? Hiện tại nhất định Yêu Hoàng Thành đã đại loạn, vô luận như thế nào thì ta cũng không thể để Hoài Vương Phủ đạt được mục đích!

Từ khi hia người rời khỏi Tử Vong Chi Hải tới bây giờ đã gần nửa canh giờ nhưng khí tức của Tiểu Yêu Hậu đã suy yếu hơn phân nửa, ngay cả khi nàng nói chuyện đều kèm theo tiếng thở dốc nặng nề.

Vân Triệt cũng không để ý đến sự kháng cự của Tiểu Yêu Hậu. Hắn vươn tay đặt lên trên bờ vai của nàng, vận chuyển Đại Đạo Phù Đồ Quyết quán chú toàn bộ thiên địa chi lực mà hắn thu nạp được lên trên người nàng, tận hết khả năng duy trì lấy nguyên khí tính mạng cho nàng:

- Đó là bí ẩn của Yêu Hoàng nhất tộc n, ta có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết, nhưng trước tiên chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này trước, sau đó ta sẽ chữa trị mệnh mạch cho ngươi... Ngươi yên tâm, ít nhất là ta nắm chắc bảy thành có thể hoàn toàn chữa trị mệnh mạch cho ngươi tuy nhiên ở nơi này thì lại không được. Bởi vì ta cần đại lượng Tử Mạch Thần Tinh, mười mấy loại Linh Ngọc, cùng hơn ba mươi loại linh dược. Bên trong Kim Ô Lôi Viêm Cốc cũng không có những thứu này... Nếu như mệnh mạch của ngươi còn chưa thể chữa trị thì còn nói gì đến nửa bước Thần Huyền.

- Nếu như ngươi có thể mạnh mẽ mở ra huyền trận phong ấn trong Kim Ô Lôi Viêm Cốc để tiến vào nơi này thì chắc hẳn ngươi cũng phải có cách đi ra ngoài chứ?

Vân Triệt tràn đầy chờ mong nói.

-... Ta có thể tiến vào nơi này là dựa vào Yêu Hoàng Ấn Tỷ. Nếu như ta sử dụng Yêu Hoàng Ấn Tỷ thì quả thực là có thể mạnh mẽ rời khỏi nơi này. Nhưng hiện tại, Yêu Hoàng Ấn Tỷ đã bị Minh Vương đoạt đi... Tất cả bí ẩn của Yêu Hoàng Ấn Tỷ hắn đều rõ như lòng bàn tay.

Tiểu Yêu Hậu cắn răng nói.

- Cái kia... Còn có biện pháp khác để đi ra ngoài hay không?

Vân Triệt nhíu mày hỏi.

- Kim Ô Lôi Viêm Cốc là một thế giới độc lập, căn bản không có cửa ra. Nếu không dựa vào Yêu Hoàng Ấn Tỷ, thì chỉ có một biện pháp để đi ra ngoài đó là khiến cho huyền trận phong ấn một lần nữa sinh ra lực trường mạnh mẽ bài xuất chúng ta đi ra ngoài, thế nhưng …

Sắc mặt của Tiểu Yêu Hậu trở nên hơi tái nhợt, thanh âm của nàng cũng càng ngày càng suy yếu:

- Mỗi một lần huyền trận phong ấn mở ra một lần thì phải đợi năm năm sau huyền trận mới có thể tự động mở ra một lần nữa. Hơn nữa cho dù là dùng Yêu Hoàng Ấn Tỷ cưỡng ép thì trong vòng trăm năm cũng không có cách nào có thể mạnh mẽ mở phong ấn.

Năm năm...

Khoảng thời gian này thực sự là quá dài...

Với trạng thái trước mắt của Tiểu Yêu Hậu thì có ngay cả năm ngày đều khó có thể chống đỡ được... Tuy nhiên thời gian năm năm này bọn họ đều đắm chìm trong Tử Vong Chi Hải, lấy trạng thái hấp thụ thiên địa chi lực cao gấp mấy chục lần thì hoàn toàn có khả năng duy trì sinh nguyên khí mệnh mạch của Tiểu Yêu Hậu trong vòng năm năm. Nhưng năm năm cũng không phải một tháng, thời gian năm năm có thể cải biến rất nhiều thứ! Khoảng thời gian năm năm đủ để Hoài Vương Phủ khống chế toàn bộ Huyễn Yêu Giới một cách triệt để, đủ để cho Vân gia hoàn toàn xuống dốc... Thậm chí là hôi phi yên diệt...

Thậm chí khoảng thời gian này đủ để cho toàn bộ Huyễn Yêu Giới dần dần tiếp nhận và bắt đầu quen với việc Yêu Hoàng nhất mạch đã bị đoạn tuyệt.

Năm năm thời gian sẽ mất đi quá nhiều đồ vật mà bọn họ không cách nào vãn hồi, bất luận là đối với Tiểu Yêu Hậu hay là Vân Triệt đều tuyệt đối không thể tiếp nhận được chuyện này.

- Chẳng lẽ thật sự không có bất kỳ biện pháp nào khác hay sao?

Vân Triệt cắn răng nói.

Lồng ngực Tiểu Yêu Hậu chập trùng, thoáng trầm ngâm nói:

- Đi tới Kim Ô Tổ Địa... cầu xin Kim Ô Thần Linh mang chúng ta ra ngoài, đây chính là phương pháp duy nhất. Dù sao thì ta cũng có được Kim Ô huyết mạch trên người... Có lẽ chuyện này sẽ thành công.

- Được!

Vân Triệt mang theo Tiểu Yêu Hậu, theo phương hướng nàng chỉ dẫn mà bay đi.

- Tiểu Yêu Hậu, ta nhớ Minh Vương từng gọi ngươi là 'Thải Y công chúa ', chẳng lẽ trước kia ngươi vẫn ưa thích mặc y phục có nhiều màu sắc sao? Vì sao bây giờ ngươi lại đột nhiên mặc một thân hôi y, quả thực là nhìn không có chút xinh đẹp nào.

Trên mặt Tiểu Yêu Hậu không chút biểu tình, trong mắt không có gợn sóng nói:

- “Thải Y” chỉ là cái tên trước kia của ta. Yêu Hoàng nhất tộc ta lấy 'Huyễn' tự làm họ, ta họ Huyễn tên Thải Y, tuy nhiên ngay cả chính bản thân ta đều muốn nhanh chóng quên đi cái tên này.

- Chính vì vậy nên ta mới không tin đây chỉ đơn giản là danh tự.

Vân Triệt nhìn về phía trước nói:

- Nếu như không có Thải Y sắc phục thì sao có thể được người khác gọi là 'Thải Y công chúa' chứ? Chắc hẳn là bởi vì ngươi mang huyết cừu cùng gánh nặng ở trên lưng nên mới luôn luôn mặc một thân áo xám.

Tiểu Yêu Hậu im lặng không nói.

- Ai!

Vân Triệt nhẹ nhàng thở dài, bên trong thanh âm của hắn mang theo một tia phiền muộn cùng thương tiếc sâu đậm:

- Dù sao thi người cũng chỉ là một nữ tử, không cần thiết phải đối xử với chính mình như thế... Đã từng mang ngũ thải sắc y tràn ngập sinh mệnh trên thân lại biến thành một mảnh hôi y tĩnh mịch... Ngươi đối xử với bản thân như thế cũng quá mức tàn nhẫn. Ta nghe bọn hắn nói, ở rất nhiều năm trước, ngươi liền được công nhận là đệ nhất mỹ nhân của Huyễn Yêu Giới. Cho dù một thân áo xám hiện tại cũng không thể che giấu hết sắc thái của ngươi. Ta thực sự rất muốn nhìn một chút nếu như ngươi mặc một thân thải y đắt tiền lên thân thì sẽ như thế nào... Ngươi chính là đệ nhất mỹ nữ trong Huyễn Yêu Giới tỏa ra ra đạo đạo quang mang chói mắt.

Lúc này, bàn tay lạnh như băng của Tiểu Yêu Hậu đặt lên ngực Vân Triệt, nàng lập tức nở miệng nói:

- Không cho phép ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Coi như đang ở trong tình trạng này nhưng nếu như ta muốn giết ngươi cũng là dễ như trở bàn tay!

Nghe được lời nói của Tiểu Yêu Hậu, Vân Triệt cũng không lộ ra một điểm sợ hãi mà hắn lại bĩu môi cười nói:

- Ta cũng không sợ sự uy hiếp của ngươi … Hơn nữa, ta rất hiểu suy nghĩ của ngươi trong suốt trăm năm qua, bởi vì từng có một đoạn thời gian, ta cũng giống như ngươi, cừu hận trở thành toàn bộ ý nghĩ sinh mạng của ta.

- Ngươi?

Tiểu Yêu Hậu có chút xúc động, liếc mắt nhìn về phía hắn. Lúc này nàng liền phát hiện ra bên trong đồng tử của hắn rõ ràng hiện lên một tia thống khổ.

Vân Triệt chậm rãi nói:

- Cừu hận là một loại độc dược đáng sợ, nó đã từng che khuất ánh mắt của ta, từng bước xâm chiếm lý trí của ta, chôn vùi toàn bộ tình cảm của ta... Ta đã từng lấy việc trả thù làm đầu, là chuyện mà ta bắt buộc phải làm cho dù là rơi vào vạn kiếp bất phục. Ta cho rằng ta không tiếc hết thảy báo thù liền để cho ‘hắn’ trên trời có linh thiêng có thể cảm thấy an ủi, nhưng thời điểm 'nàng' hương tiêu ngọc tẫn lại dùng hết khí lực sau cùng nói muốn ta vĩnh viễn không nên báo thù...

- Tới một khắc này, ta mới hiểu được, bọn họ trên trời có linh thiên đều không muốn ta vì bọn họ báo thù, mà bọn họ chỉ muốn ta có thể sống thật khỏe mạnh, ta sống càng tốt thì bọn hắn càng vui mừng... Nếu như ta để bản thân chìm đắm trong vực sâu thống khổ cùng cừu hận sẽ chỉ khiến bọn hắn càng đau lòng hơn, cũng khiến cho người bên cạnh mình đau lòng mà thôi... Thậm chí còn có thể tạo nên hậu quả mà bản thân vĩnh viễn không thể vãn hồi.

Bàn tay Tiểu Yêu Hậu chậm rãi rời khỏi lồng ngực Vân Triệt, trong mắt nàng hiện lên một mảnh sương mù, trong giây lát nàng liền chậm rãi nói:

- Chúng ta đã đến.

Lúc này ở trước mắt hai người là một vách núi, phía trước vách núi kia có một đạo huyền trận thiêu đốt lên kim sắc hỏa diễm đang chậm rãi xoay tròn.

Nơi này chính là địa phương tận cùng của Kim Ô Lôi Viêm Cốc và cũng là vị trí của Kim Ô Tổ Địa!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment