Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 609 - Chương 610: Binh Lâm Lưu Vân

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_610" class="block_" lang="en">Trang 305# 2

 

 

 

Chương 610: Binh Lâm Lưu Vân



Thiên Huyền Đại Lục, Thương Phong Quốc, Lưu Vân Thành, Tiêu Môn.

Dưới một gốc cổ thụ có vài phiến lá khô, một vị lão nhân mái tóc hoa râm nhắm hai mắt tĩnh tọa trên một chiếc ghế mây có chút cổ xưa.

Lúc này, đột nhiên có một vị hắc bào nam tử tiến vào đình viện, bước chân của hắn vô thanh vô tức, bóng người giống như quỷ mị, chỉ bước ra vẻn vẹn một bước liền từ cửa đình viện vọt tới trước mặt vị lão nhân kia... Thoạt nhìn thì thực ra vị lão nhân kia cũng không thể gọi là một lão giả, năm nay hắn mới chỉ có sáu mươi mốt tuổi hơn nữa còn là một huyền giả. Nguyên bản trên người hắn không lưu lại quá nhiều vết tích của năm tháng, nhưng trong thời gian mấy năm qua, hắn lại nhanh chóng già đi, mái tóc của hắn cũng dần hơi chuyển trắng xám. Thời điểm vị hắc bào nam tử kia đứng ở trước người của hắn cũng cảm nhận được một loại an bình ôn hòa mà là một loại tịch liêu cùng lãnh đạm.

Dường như hắn đã lãnh đạm với sinh tử.

Dường như nhận ra có người tới gần, vị lão nhân kia liền mở mắt ra, yên lặng nhìn vị hâc bào nam tử kia liền tiếp tục nhắm mắt lại:

- Tịch Nhi nàng không có ở đây.

Hắc bào nam tử kia không nói gì mà lập tức xoay người, không phát ra một tiếng động, rời đi. Lúc này, tại cửa đình viện có một thân ảnh cao lớn tiến vào. Người này chính là môn chủ Tiêu Môn Tiêu Vân Hải. Thời điểm Tiêu Vân Hải tới, hắn hơi liếc mắt liền nhìn thấy vị hắc bào nam tử kia đứng ở nơi đó. Trong khoảnh khắc, cả người hắn liền run lên, xương cốt toàn thân hắn nhẹ nhàng run rẩy! Ở sâu trong tròng mắt của hắn tràn ngập vẻ sợ hãi, dường như thứ hắn nhìn thấy cũng không phải một người, mà là một tôn ác quỷ đang mở ra cái miệng kinh khủng của mình.

Tiêu Vân Hải không có lá gan rời đi, hắn nhắm mắt tiến về phía trước, mới đi mấy bước, hai chân hắn chợt bủn rủn cùng run rẩy tới mức mấy lần suýt chút nữa liền quỳ xuống mặt đất:

- Bái... Bái kiến... Phần... Phần công tử.

- Ngươi tới làm cái gì?

Hắc bào nam tử kia lập tức lên tiếng, âm thanh của hắn vô cùng băng lãnh, không mang theo chút tình cảm nào, dường như đạo thanh âm này cũng không phải là do người phát ra, mà đến từ một bộ tử thi lạnh lẽo.

- Bỉ... Bỉ nhân... Rất... tới để... Để... vấn an ngũ trưởng lão.

Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng Tiêu Vân Hải đang chìm trong run rẩy lại phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể nói ra, mà hắc bào nam tử kia có thể nghe được tiếng hàm răng của hắn va chạm vào nhau truyền tới một cách rất rõ ràng.

- Hừ!

Hắc bào nam tử hừ lạnh một tiếng. Mặc dù không thấy hắn làm động tác gì nhưng thân ảnh hắn lại đột nhiên mờ nhạt đi, sau đó cả người hắn liền vô thanh vô tức biến mất.

Lúc này, toàn thân Tiêu Vân Hải liền buông lỏng, cả người hắn như một bãi bùn nhão co quắp ngã lên trên mặt đất, hắn thở mạnh một hơi, y phục toàn thân hắn đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Mấy năm qua, vận mệnh của hắn cùng toàn bộ Tiêu Môn đều trở nên chập trùng giống như thuyền nhỏ trong sóng lớn.

Sáu năm trước, Tiêu Tông phât ra thiên đại ân trạch hạ xuống Tiêu Môn, khiến cho Tiêu Vân Hải mừng rỡ như điên, cho rằng cuối cùng thì Tiêu Môn cũng có thể từ giun trong đất hóa thành Giao Long trong mây. Hắn vì muốn lấy lòng Tiêu Cuồng Vân, giúp cho nhi tử Tiêu Ngọc Long của mình tiến vào Tiêu Tông mà không tiếc tất cả bố trí kế sách thâm độc, vì tất cả mà dâng Hạ Khuynh Nguyệt cùng Tiêu Linh Tịch lên cho Tiêu Cuồng Vân.

Nhưng hắn lại không nghĩ tới, Hạ Khuynh Nguyệt chính là đệ tử của Băng Vân Tiên Cung... Kết quả cuối cùng sau khi hắn thực hiện thủ đoạn thâm độc của mình lại khiến Vân Triệt ôm nỗi hận mà bị bức ép phải bỏ đi... Đêm đó, Tiêu Cuồng Vân vốn muốn đợi tới ngày thứ hai liền mang theo nhi tử của hắn trở lại Tiêu Tông lại bị cắt đứt toàn bộ tứ chi cùng ngũ quan... Không bao lâu sau liền chết một cách thê thảm.

Ba năm trước, Vân Triệt trở về đòi nợ khiến bọn họ trải qua một hồi ác mộng khủng bố.

Sau đó, toàn bộ Tiêu Môn đều sống trong sự nơm nớp lo sợ, đặc biệt là Tiêu Vân Hải có cảm giác bản thân giống như tử tù đang chờ đợi bị thẩm phán... Nhưng tám tháng sau, bọn họ vẫn không thấy Vân Triệt tới mà đúng vào thơì điểm này tin tức Vân Triệt chôn thây trên Thái Cổ Huyền Chu lại truyền ra khắp Thiên Huyền đại lục.

Lúc đó, toàn bộ người trong Tiêu Môn đều thở một hơi nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nửa năm trước, bọn họ lại nghênh đón một kẻ giống như ma quỷ... Một kẻ còn đáng sợ hơn rất nhiều so với Vân Triệt.

Phần Tuyệt Trần!

Hắn mang theo vô tận cừu hận tới nơi này muốn diệt toàn bộ Tiêu Môn... Bởi vì nơi này là nơi Vân Triệt sinh ra!

Thời điểm hắn vừa đến Tiêu Môn liền trực tiếp bắt đầu giết người... Trong nháy mắt, mỗi khi hắn bước một bước liền giết mười người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có hơn một trăm người chết trên tay hắn, hơn nữa toàn bộ đều chết không toàn thây.

Trong đó, bao gồm cả đại trưởng lão Tiêu Cách cùng tam trưởng lão Tiêu Trạch của Tiêu Môn.

Trong toàn bộ quá trình này, hắn đều không nói một lời, trên mặt cũng không hiện chút cảm xúc nào, hắn giống như tử thần tới thu gặt sinh mệnh.

Mà kinh khủng nhất chính là tất cả tàn thi chết ở dưới tay hắn đều bị một đoàn hắc khí bao phủ sau đó liền nhanh chóng mục nát, hóa thành một cỗ xương trắng...

Mà người ngăn cản ác ma này chính là Tiêu Linh Tịch.

Tại thời điểm Tiêu Liệt cùng Tiêu Linh Tịch mang theo vẻ sợ hãi xuất hiện thì tôn ác ma kia mới đình chỉ quá trình tàn sát của mình, mãi tới lúc này thì trên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn mới xuất hiện gợn sóng tình cảm thuộc về nhân loại...

Trong khoảnh khắc, hắn liền đình chỉ việc tàn sát người Tiêu Môn, sau khi lại luôn ở lại nơi này... Mà nguyên nhân khiến hắn lưu lại chính là Tiêu Linh Tịch.

Hắn vô hình biến thành một tồn tại giống như ác ma trong Tiêu Môn. Thời điểm mỗi một đệ tử Tiêu Môn nhìn thấy hắn đều chìm trong sợ hãi mà co rúm lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cũng may, hắn rất nghe lời Tiêu Linh Tịch, không tiếp tục giết người của Tiêu Môn, thậm chí chưa bao giờ ra tay thương tổn một người nào và cũng rất may mắn là gần như toàn bộ thời gian hắn đều ở trong đình viện của mình... Mỗi ngày chỉ ra khỏi đình viện của mình một lần duy nhất là vì tới nhìn Tiêu Linh Tịch, cho dù chỉ là đứng từ rất xa mà nhìn.

Năm đó, vì tránh chiến loạn, Tiêu Liệt đã mang theo Tiêu Linh Tịch trở lại Lưu Vân Thành sẽ không bị chiến tranh lan đến. Bởi Thương Phong hoàng thất đã đưa ra lời cảnh cáo nên cho dù không có sự uy hiếp từ Vân Triệt thì bọn họ cũng không dám tiếp tục bất kính với hai người bởi vì dù sao, về mặt thân phận thì hiện tại Tiêu Liệt cũng là tổ phụ của phu quân Thương Nguyệt Nữ Hoàng. Tới khi Phần Tuyệt Trần đến thì tất cả người trong Tiêu Môn đều đối xử với Tiêu Linh Tịch cùng Tiêu Liệt giống như tổ tông, tất cả bọn họ đều không dám mảy may thất lễ hai người.

Bởi vì tất cả bọn họ đều rất rõ ràng, tôn ác ma đáng sợ kia lại là Tiêu Linh Tịch nói gì nghe nấy, Tiêu Linh Tịch muốn hắn giết ai thì người đó lập tức phải chết.

- Ngũ trưởng lão...

Phần Tuyệt Trần đã rời đi nhưng Tiêu Vân Hải vẫn có chút sợ hãi không thôi, khi đối mặt Tiêu Liệt hắn vẫn một mực cung kính nói:

- Đại quân của Thần Hoàng đế quốc đã tới gần, đại môn của Lưu Vân Thành đã... đã mở ra. Một canh giờ trước, Vũ Văn thành chủ cùng Tư Đồ thành chủ đã tự mình dẫn thành vệ quân tơia địa phương cách thành ba mươi dặm nghênh... nghênh tiếp... Và bọn họ cũng muốn sau khi đại quân Thần Hoàng vào thành Tiêu Môn ta... ngàn vạn không thể làm ra cử chỉ bất kính gì. Vừa nãy, đại quân Thần Hoàng đã đến rồi... Xin ngũ trưởng lão ngài yên tâm, Lưu Vân Thành chúng ta không có làm ra phản kháng nên hẳn là bọn họ sẽ không giết bừa người.

Hai mắt Tiêu Liệt chợt mở ra, trong ánh mắt của hắn không có đau xót, thất vọng cùng không cam lòng mà chỉ có một mảnh ảm đạm màu tàn tro nói:

- Cũng tốt... Mặc cho khuất nhục nhưng chí ít cũng sẽ không dẫn ra hung tính của đối phương, tổn thương tới thành dân vô tội.

Ở phía xa, từng trận âm thanh huyên náo chợt truyền đến, dường như càng ngày càng tới gần. Tiêu Vân Hải vội vã lấy truyền âm ngọc giản ra, hắn hơi liếc mắt nhìn liền cẩn thận từng li từng tí một nói với Tiêu Liệt:

- Ngũ trưởng lão, đại quân của Thần Hoàng đế quốc cũng không tiêna vào thành, mà là... mà là đóng quân ở ngoài thành, chặt chẽ bao vây xung quang thành, không biết bọn họ muốn... muốn làm gì!

- Ta lập tức đi thông báo môn hạ đệ tử, để bọn họ những ngày này nhất định thành thật một chút, ngũ trưởng lão, ta không... không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.

Tiêu Vân Hải lui về phía sau hai bước, tuy rằng Phần Tuyệt Trần không có ở nơi này nhưng hắn vẫn một mực cung kính, không dám có chút chậm trễ nào. Bởi vì ở trong mắt hắn, Phần Tuyệt Trần còn muốn đáng sợ hơn rất nhiều so với trăm ngàn đại quân Thần Hoàng. Dù sao thì khi đối mặt với đại quân Thần Hoàng, bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn đầu hàng, ngoan ngoãn nghe lời thì hẳn là đối phương sẽ không đến nỗi đồ thành giết người, nhưng đối với Phần Tuyệt Trần mà nói, bọn họ chỉ hơi bất cẩn một chút liền có thể chết không toàn thây.

Lúc này chợt có một đạo âm thanh hốt hoảng mang theo vẻ thất thố từ bên ngoài truyền đến...

- Không tốt rồi! Ngũ trưởng lão... Không tốt rồi!

Lúc này, một vị đệ tử trẻ tuổi của Tiêu Môn bước chân lảo đảo vọt vào, sau khi nhìn thấy Tiêu Vân Hải, hắn liền thở gấp nói:

- Môn chủ, hóa rangươi ở đây... Không tốt... Tiêu Linh Tịch nàng... Nàng... Nàng...

Ngữ khí gấp gáp cùng danh tự của"Tiêu Linh Tịch" khiến Tiêu Liệt lập tức mở lớn hai mắt, trong lòng Tiêu Vân Hải cũng tràn ngập sự hồi hộp, quát:

- Tiêu Linh Tịch, nàng làm sao? Ngươi mau nói!

- Nàng... Nàng...

Vị đệ tử kia mạnh mẽ thở ra một ngụm trọc khí nói:

- Nàng bị người trong đại quân Thần Hoàng ngăn cản... vị Thần Hoàng đại tướng quân kia thật giống như... muốn bắt nàng...

- Hí!

- Ngươi nói cái gì?

Trong khoảnh khắc, một bóng ảnh đen kịt lập tức xẹt qua không trung, Phần Tuyệt Trần vừa rời đi giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt vị đệ tử Tiêu Môn kia, một tay hắn nắm lấy cổ áo của đối phương. Nhưng ngay lúc này, người này lại bị hắn bỏ qua. Trong nháy mắt, toàn thân hắn liền tràn ngập sát khí, thân ảnh hắn nhoáng lên một cái, một đạo bóng ảnh đen kịt lấy tốc độ khủng bố đến cực điểm lao thẳng về phương Bắc.

Tại địa phương cách đại môn Lưu Vân Thành không tới ba dặm.

Phượng Hổ Uy là đại tướng quân uy danh hiển hách trong Thần Hoàng đế quốc. Hắn có được Phượng Hoàng huyết mạch, lệ thuộc vào Phượng Hoàng Thần Tông. Trong quân đội Phượng Hoàng đế quốc, hắn có được danh vọng cùng địa vị cực cao... Đồng thời, hắn còn có tu vi huyền lực cực cao đạt tới Bá Huyền cảnh cấp một, cho là ở trong tông môn thì hắn cũng có thể trở thành một vị trưởng lão.

Hắn chính là một trong những thủ lĩnh trong quá trình xâm lấn Thương Phong đế quốc lần này.

Mà"trọng trách" tiến tới Lưu Vân Thành lần này lại do hắn tự mình tới chấp hành!

Giống như dự liệu, dưới hai mươi lăm vạn đại quân hắn suất lĩnh tiến tới, Lưu Vân Thành nho nhỏ làm sao có nửa điểm can đảm dám làm ra phản kháng. Thời điểm hắn tới, hai thành chủ của Lưu Vân Thành đã mở toàn bộ cửa thành, một bộ dạng khúm núm chủ động ra khỏi thành nghêmh đón.

Sau khi lệnh cho đại quân vây quanh toàn bộ Lưu Vân Thành, hắn liền cưỡi Hỏa Ngao Thú cao to hung mãnh, mang theo năm trăm kỵ binh, do thành chủ Vũ Văn Thác cùng phó thành chủ Tư Đồ Nam cúi đầu khom lưng dẫn đi, tiến thẳng vào Lưu Vân Thành. Coi như là không có thân phận của đại tướng quân thì hắn cũng rất rõ ràng một Bá Hoàng xuất hiện ở Thương Phong đế quốc có ý nghĩa như thế nào... chứ đừng nói đây chỉ là một cái Lưu Vân Thành nho nhỏ. Ánh mắt của hắn ngạo nghễ nhìn quét khắp Lưu Vân Thành... Toàn bộ nơi này đều nằm dưới sự quản lý của hắn, tất cả chỉ đơn giản giống như tùy ý chà đạp một con kiến vậy.

Thậm chí, căn bản không cần bất luận người nào, không cần tới hai mươi lăm vạn đại quân mà chỉ cần một mình hắn liền có thể tùy tùy tiện tiện san bằng toàn bộ Lưu Vân Thành... Hơn nữa đừng nói tới tổn thương trên người mà ngay nửa điểm tro bụi cũng không dính thân.

Sau khi nắm giữ Lưu Vân Thành, trong thời gian ngắn nhất tìm mỏ tinh thạch to lớn ở phụ cận Lưu Vân Thành kia thì nhiệm vụ của hắn liền hoàn thành một cách viên mãn... Mà đây không chỉ là nhiệm vụ lần này của hắn mà đây còn là mục đích cuối cùng khiến Thần Hoàng đế quốc mạnh mẽ xâm chiếm Thương Phong đế quốc... Việc hủy diệt Thương Phong đế quốc cũng chỉ là để che dấu tai mắt người khác mà thôi!

Ai cũng sẽ không nghĩ tới Thần Hoàng đế quốc phái đại quân xâm chiếm Thương Phong đế quốc là vì... Lưu Vân Thành nhỏ bé và cằn cỗi nhất tại Thương Phong đế quốc!

Hắn vôn tưởng rằng nhiệm vụ này đơn giản đến cực điểm và cũng vô vị tới cực điểm... nhưng mãi đến tận khi một nữ hài xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Vị nữ hài này mặc một thân trường bào lam nhạt, từ xa nhìn lại, vóc người của nàng vô cùng uyển chuyển. Theo bước tiến chậm rãi, yphục trên thân nàng theo gió mà phiêu động, tư thái linh lung lúc ẩn lúc hiện. Tuy rằng vong eo, bộ ngực cùng bờ mông đường vòng cung của nàng chỉ thoáng hiện trong chớp mắt nhưng lại toát ra vẻ đẹp đẽ khôn kể, phóng thích ra mị lực khiến người thất hồn lạc phách.

Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy thoáng qua nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra dung nhan tuyệt mỹ tới cực điểm của nàng, da thịt tuyết trắng trên cổ của nàng thoáng lộ ra khiến hắn cảm giác như mình có thể nhìn thấu tới xương cốt của nàng...

Đường đường là Hổ Uy đại tướng quân, bản thân lại là cường giả Bá Hoàng, gặp qua mỹ nhân đâu chỉ là vô số, nhưng lúc này lại trực tiếp nhìn tới ngẩn ngơ... Ngay tại một sát na kia, hắn cảm giác như bản thân đã nhìn thấy một vị tinh linh tuyệt mỹ lạc ở nhân gian.

Lúc này, bước chân của nữ hài kia chợt nhanh hơn, hiển nhiên là nàng muốn nhanh chóng tránh xa những kẻ xâm lần đáng sợ này. Ánh mắt Phượng Hổ Uy trở nên nóng rực, hắn vô cùng vội vã chỉ tay về phía trước nói:

- Đi! Ngăn tiểu cô nương kia lại để bồn tướng quân có thể ngắm nhìn thật cẩn thận!

Theo một tiếng kêu sợ hãi truyền ra, Tiêu Linh Tịch bị một đám người cưỡi Liệt Diễm Câu (mã) ngắn cản khiến nàng không cách nào đi tới và cũng không cách nào lùi về phía sau, hai mắt nàng tràn đầy sợ hãi nói:

- Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì...?

Dân chúng Lưu Vân Thành nhanh chóng rời ra rất xa, tất cả bọn họ đều sợ tới mức tránh không kịp, không có người nào dám tiến lên cứu giúp.

- Ha ha ha ha!

Phượng Hổ Uy cưỡi Hỏa Giao Thú, uy phong lẫm lẫm, không nhanh không chậm đi tới, ngay khi nhìn thấy rõ dung nhan của Tiêu Linh Tịch ánh mắt của hắn liền trở nên nóng rực giống như muốn bốc cháy lên. Thậm chí hắn còn theo bản năng liếm môi nói:

- Không ngờ tại địa phương hoang vu nho nhỏ này lại có thể gặp được mỹ nhân cực phẩm như vậy... Xem ra một chuyến này bản tướng quân tới không vô ích, ha ha ha ha!

Vũ Văn thành chủ vội vàng tiến lên, hơi cong người, một mặt nịnh nọt cười nói:

- Đây là thiên kim của ngũ trưởng lão trong Tiêu Môn, gia tộc lớn nhất tại Lưu Vân Thành chúng ta, nàng tên là Tiêu Linh Tịch, năm nay hai mươi mốt tuổi, chưa hôn phối. Hổ Uy tướng quân quả nhiên ánh mắt như đuốc, nàng chính là đệ nhất mỹ nhân tại Lưu Vân Thành chúng ta.

- Đúng đúng.

Tư Đồ Nam liền vội vàng gật đầu cười nói:

- Nếu như Hổ Uy tướng quân coi trọng nàng mà nói thì đây thật sự là phúc phận to lớn nhất trong đời này của nàng... Đúng rồi, có câu nói, tiểu nhân không biết có nên hay không nói... Nàng còn có một cái thân phận, nàng chính là... là cô cô của Vân Triệt.

- Cái gì?

Hai chữ"Vân Triệt" khiến cho sắc mặt của Phượng Hổ Uy chợt biến, sau đó hắn liền nhếch miệng, lớn tiếng cười lớn nói:

- Nói như vậy, tiểu mỹ nhân này chính là thân nhân của tên Vân Triệt kia sao... Được! Được! Tốt... Ha ha ha ha! Quả thực quá trùng hợp! Nếu như nàng đã là thân nhân của Vân Triệt thì cho dù là cướp ta cũng phải cướp! Mau mang nàng tới tọa giá của bổn tướng quân.

Ở nơi này, loại hành động ác độc, cướp đoạt nữ nhân trắng trợn này hắn làm tới hoàn toàn không chút kiêng dè! Bởi vì ở địa phương chật hẹp nhỏ bé này, tất cả ở trước mặt hắn đều vô cùng thấp kém, bất kể là hắn muốn làm gì thì cũng không có ai có thể phản kháng, càng không người nào có thể thẩm phán hắn... Việc duy nhất bọn họ có thể làm chính là ngoan ngoãn phục tùng cùng sợ tới lạnh run.

Chí ít thì trong lòng Phượng Hổ Uy cho rằng tất cả đều như thế.

Tuy nhiên ngay khi âm thanh của hắn vừa truyền ra thì một đạo thanh âm lạnh băng giống như từ địa ngục truyền đến:

- Ai... Dám... Động... Tới... Nàng...Ta...Giết... Giết...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment