.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_614" class="block_" lang="en">Trang 307# 2
Chương 614: Nợ máu trả bằng máu
Hộ tống Hoài Vương tiến vào đại điện đều là người của Hoài Vương Phủ. Mặc dù chỉ có trăm người, nhưng trong đó lại có tới hai mươi tôn Đế Quân, thực lực cực thịnh tới mức khiến cho toàn bộ người trong các thủ hộ gia tộc run sợ trong lòng. Thực lực mà Hoài Vương Phủ lộ ra trong những năm này đã đầy đủ kinh người nhưng thẳng đến mấy tháng gần đây, tất cả mọi người mới giật mình hiểu ra chỗ thực lực mà Hoài Vương Phủ lộ ra trước đó bất quá chỉ là một góc của băng sơn mà thôi.
Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi này, có vô số cường giả cùng thế lực tiến tới quy hàng dưới trướng Hoài Vương Phủ. Hiện giờ, thế lực của Hoài Vương Phủ đã trở nên to lớn tới mức mà không người nào dám tưởng tượng tới.
Theo Hoài Quận Vương trở thành Hoài Đế Vương thì Hoài Vương Phủ cũng thuận thế biến thành"Đế Vương Phủ", khí thế trên thân mỗi một người bên trong Hoài Vương Phủ đều xảy ra biến hóa cực lớn. Huy Nhiễm cùng Huy Dạ hộ tống Hoài Quận Vương mà đến. Trong ánh mắt của hai người tràn ra vẻ ngạo nghễ không gì sánh được. Bởi vì thân phận hiện giờ của bọn hắn xưa đâu bằng nay. Sau ngày hôm nay, bọn hắn chính là hoàng tử của Huyễn Yêu Giới! Toàn bộ Huyễn Yêu Giới đều lấy nhất tộc của bọn hắn vi tôn!
Hoài Vương đứng trước hoàng tọa, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả người trong các thủ hộ gia tộc, vương phủ cùng thiên hạ quần hùng chậm rãi ngồi xuống. Mặc dù từ trăm năm trước, hắn đã sớm dự liệu được một ngày này chắc chắn sẽ đến, nhưng giờ phút này, khi hắn leo lên cái Đế Vương chi tọa này, nhận được vạn người chú mục, nhìn thấy thiên hạ quần hùng phủ phục dưới chân mình, sinh tử của tất cả mọi người có mặt tại nơi này đều do hắn quyết định, toàn bộ tương lai vận mệnh của Huyễn Yêu Giới cũng do hắn chưởng khống... Khi hắn thực sự đạt được những thứ này vẫn không tránh khỏi hô hấp dồn dập, huyết dịch trong thân thể nhanh chóng lưu chuyển.
Thời đại của Yêu Hoàng nhất tộc đã kết thúc, từ hôm nay trở đi Huyễn Yêu Giới chính là thiên hạ của Hoài Vương nhất tộc ta!
Hoài Vương thầm nói teong lòng.
Lúc này, bốn Vương tộc thị nữ khoác y phục đắt tiền hai tay bưng lấy hoàng bào, cùng hoàng quan chậm rãi tiến đến, đứng ở hai bên tả hữu. Thời điểm nay, người chủ trì lễ đăng ngôi lần này chậm rãi đi ra, hắn ngẩng cao đầu, lớn tiếng tuyên đọc:
- Xưa kia Thái tổ Yêu Hoàng nhất thống thiên hạ, Huyễn yêu vạn năm yên bình. Nhưng không ngờ thiên giáng tai họa, Tiên Hoàng băng hà, Yêu Hoàng Yêu Hậu đều là tao ngộ tai nạn. Từ đó về sau, Yêu Hoàng nhất mạch quy về ngũ hành, chưa lưu di mệnh, không người kế tục. Tất cả người trên đời đều biết quần hùng Huyễn Yêu không người đứng đầu, lâu tất sinh loạn. May mắn được Hoài Quận Vương thân thụ thiên hạ chi tâm, mang tài năng kinh thiên động địa, có được năng lực dời núi lấp biển, dưới hoàn cảnh khủng hoảng đầy thời giúp cho lòng người nhận được sự chấn định trong vô hình, liền được vạn dân tin phục, thiên hạ quy tâm. Lại người đời tôm làm Tân Quân, tứ hải bát phương đều quy phục!
- Chúng Vương hợp lực đồng tâm quy phục Tân Quân; thiên hạ chúng tộc thủ hộ, tôn làm thiên mệnh; chúng thần tử cùng dốc lòng giúp đỡ, cùng nâng đỡ Huyễn Yêu...
Đông...
Lúc này, một đạo âm thanh chung cổ kéo dài từ bên ngoài điện truyền đến khiến thanh âm của người chủ trì lễ đăng ngôi lần này chợt ngừng lại, sau đó thân thể hắn lập tức nghiêng về một bên. Trong khoảnh khắc, một đao thanh âm cao vút gấp mấy lần từ trong miệng hắn truyền ra:
- Giờ Tỵ đã đến! Tân Quân lên ngôi!
Giờ Tỵ lên ngôi, buổi trưa tế thiên tế thần, trải qua quy trình này, Hoài Vương sẽ chính thức trở thành một đời tân Quân chi Vương của Huyễn Yêu Giới.
Hoài Vương ngạo nghễ đứng dậy, hai tay hắn chợt mở ra, ánh mắt hắn nhìn xuống, thu tất cả vào trong tầm mắt. Tôn thị nữ bên cạnh lập tức gỡ trên Quận Vương cẩm y trên người hắn xuống, phủ hoàng bảo thêu Kim Ô Thánh Thần, tượng trưng cho Huyễn Yêu Đế Hoàng lên người hắn.
Lúc này, đám người trong Yêu Hoàng đại điện đồng thời rời ghế, quỳ gối hạ bái:
- Tham kiến Hoài Đế! Hoài Đế thọ cùng thiên địa, nhật nguyệt đồng quang!
Người có tư cách xuất hiện trong Yêu Hoàng đại điện này không có người không phải là nhân vật thượng tầng trong Huyễn Yêu Giới. Nhìn thấy tất cả những người này cúi đầu thần phục, nhìn thấy toàn bộ Huyễn Yêu Giới đều quỳ phục dưới chân mình, Hoài Vương dùng trăm năm chuẩn bị, cuối cùng thì một ngày này đã đã đến khiến Hoài Vương khẽ nhếch miệng, tận tình hưởng thụ lấy thời khắc này, hưởng thụ toàn bộ phong thái Đế Vương của bản thân! Theo ánh mắt của hắn thản nhiên dao động, hắn liền nhìn thấy được địa phương duy nhất không hài hòa bên trong đại điện... Toàn bộ Yêu Hoàng đại điện chỉ có người ở hai địa phương không hạ bái, một là Vân gia, một là Mộ gia.
- Lớn mật Mộ Phi Yên, Vân Khinh Hồng!
Lúc này, tiếng quát mắng của người chủ trì kia lập tức vang lên:
- Tân Hoàng đăng đế vị, các ngươi còn không mau mau hạ bái!
Tuy rằng người chủ trì buổi lễ đăng ngôi lần này cũng thuộc về Huyễn Yêu Vương tộc, nhưng lúc bình thường có cho hắn thêm một trăm lá gan thì hắn cũng không dám lớn tiếng quát mắng Vân Khinh Hồng cùng Mộ Phi Yên. Nhưng hôm nay lại không giống trước kia... Vân gia cùng Mộ gia vốn luôn ở vị trí thù địch với Hoài Vương Phủ. Trong mấy tháng sau khi Tiểu Yêu Hậu táng thân này, trong Vân gia cùng Mộ gia còn truyền ra lời nói chính là Hoài Vương hại chết Tiểu Yêu Hậu. Hiện giờ coi như người đần độn cũng có thể rõ ràng, sau khi Hoài Vương lên ngôi thì chắc chắn hắn sẽ sẽ không dung tha Vân gia cùng Mộ gia, mà lấy thế lực hiện tại Hoài Vương nắm trong tay, cho dù thế nào đi nữa thì Vân gia cùng Mộ gia cũng không phải đối thủ. Chính vì vậy, lúc này không những âm thanh của hắn lực lượng mười phần mà hắn còn sợ thanh âm của mình quá nhỏ, khí thế quá yếu khiến Hoài Vương bất mãn.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí lập tức đóng băng, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía Vân gia cùng Mộ gia. Sắc mặt đám người của Thiên Hạ gia tộc, Tô gia cùng Ngôn gia đều đen lại, tất cả bọn họ đều thầm than trong lòng.
- Vì sao muốn ta bái hắn?
Vân Khinh Hồng lập tức đứng lên, một tiếng gầm thét giống như đạo đạo lôi đình nổ vang bên tai tất cả mọi người khiến cho bọn họ đều giật mình kêu lên. Cho dù như thế nào đi nữa thì cỗ khí thế mà Vân Khinh Hồng vừa nổ ra cũng không phải là thứ mà một tiểu nhân vật như người chủ trì lễ đăng ngôi kia có khả năng tiếp nhận. Trong nháy mắt, toàn thân hắn liền lắc một cái, bước chân hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, trên môi đều là một trận run rẩy, ngay cả một chữ cũng không nói được.
- Vân Khinh Hồng!
Hách Liên Cuồng chợt hét lớn một tiếng, ngón tay hắn chỉ vào Vân Khinh Hồng, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, ở sâu trong đôi mắt hắn lại tràn ngập vẻ trào phúng cùng ý cười lạnh:
- Tân Hoàng đăng cơ lên ngôi, ngươi lại làm ra hành động này rõ ràng ra đang xem thường Tân Hoàng... Ngươi muốn tạo phản sao?
- Tạo phản?
Vân Khinh Hồng cười lạnh:
- Không ngờ ngươi còn có mặt mũi ở trong Yêu Hoàng đại điện, ở ngay trước mặt quần hùng thiên hạ nói ra hai chữ này! Tạo phản... Đến cùng thì ai là người tạo phản?
- Đương nhiên chính ngươi là người muốn tạo phản ở đây!
Cửu Phương Khuê đứng dậy, ngón tay hắn chỉ thẳng Vân Khinh Hồng, mở miệng hét lớn. Tiểu Yêu Hậu táng thân, Hoài Vương đăng cơ, sau này thiên hạ chính là của Hoài Đế. Tuy rằng tại bốn tháng trước, Vân gia chiến hết ưu thế trên Yêu Hậu đại điển nhưng hiện giờ, Vân gia đã không còn đáng lo, hơn nữa Vân gia vẫn một mực"tự tìm đường chết". Chính vì vậy, giờ phút này tất nhiên là hắn sẽ tiến lên bỏ đá xuống giếng, đông thời lúc này cùng là thời điểm hắn thể hiện lòng trung thành với Hoài Đế:
- Vân Khinh Hồng, ngươi thân là gia chủ của Vân gia, một trong những gia tộc thủ hộ, lấy việc thủ hộ Huyễn Yêu Đế Hoàng là thiên mệnh! Nhưng ngày hôm nay, Tân Hoàng đăng cơ, ngươi lại ở trên đại điện này...
- Im miệng!
Lời Cửu Phương Khuê còn chưa nói hết liền bị Vân Khinh Hồng giận sữ cắt ngang:
- Chưa tới phiên một tên nghịch tặc vô sỉ như ngươi tới giáo huấn Vân Khinh Hồng ta! Năm đó, Vân gia ta đi theo Thái tổ Yêu Hoàng cùng một chỗ nhất thống Huyễn Yêu Giới. Nếu không có Thái tổ Yêu Hoàng thì Vân gia cũng không thể cường thịnh vạn năm! Vân gia luôn luôn lấy việc thủ hộ Yêu Hoàng nhất tộc làm thiên mệnh, làm vinh quang! Suốt vạn năm qua, chúng ta chưa bao giờ có chút dị tâm! Hừ... Hoài Vương hắn tính là thứ gì? Hắn tư cách gì để Vân gia ta hiệu trung thủ hộ! Các ngươi cũng là thủ hộ nhất tộc nhưng không ngờ lại phụng tên tặc tử hại chết Tiểu Yêu Hậu lên làm Tân Quân... Các ngươi thật khiến cho liệt tổ liệt tông dưới hoàng tuyền hổ thẹn!
- Vân Khinh Hồng! Ngươi thật to gan!
Trọng Vương lập tức nhảy ra, trên mặt hắn tràn ngập bi phẫn, thậm chí toàn thân hắn như đang run rẩy:
- Sau khi Tiểu Yêu Hậu gặp nạn, ngươi năm lần bảy lượt nói là Tân Hoàng đã hạ độc thủ hại chết Tiểu Yêu Hậu! Nhưng Tiểu Yêu Hậu rõ ràng là gặp nạn tại Kim Ô Lôi Viêm Cốc, mà thời điểm phong ấn của Kim Ô Lôi Viêm Cốc mở ra, Tân Hoàng rõ ràng vẫn đang ở trong Yêu Hoàng Thành, vô số người đều tận mắt nhìn thấy! Thế nhân đều biết, một khi tiến vào Kim Ô Lôi Viêm Cốc, trừ phi có thể mở phong ấn ra, nếu không tuyệt không có phương pháp nào có thể đi ra ngoài! Lời nói này của ngươi đã tự động sụp đổ, thật là tức cười!
- Tân Hoàng khoan dung độ lượng, vẫn luôn không tính toán với ngươi, còn muốn để cho Vân gia vô sỉ các ngươi tới chủ trì đại sự trong Yêu Hoàng Thành! Nhưng không ngờ Vân Khinh Hồng ngươi lại không biết điều, không biết tốt xấu. Ở trong buổi lễ đăng ngôi thần thánh trang nghiêm này, ngươi chẳng những nhục mạ Tân Hoàng, mà còn dám ở trước mặt mọi người, nói ra lời tức cười này, những lời này căn bản chính là loạn ngôn không người tin tưởng! Đây không chỉ là tội lớn, mà chính là không để tất cả chúng ta vào trong mắt!
Lúc này, Trọng Vương tức giận tới sắc mặt trắng bệch, hắn chắp tay nói với Hoài Vương:
- Hoài Đế, người đã vô cùng nhân từ đối với Vân gia nhưng bọn hắn lại dám khi quân phạm thượng! Tiểu vương thân là thần tử, thật sự là nhìn không được! Mời Hoài Đế hạ lệnh, nhanh chóng bắt kẻ có ý đồ mưu phản này!
Lúc này, Hoài Vương lại chậm rãi nâng tay, có chút lắc đầu, than nhẹ một tiếng, sắc mặt lộ ra có chút bất đắc dĩ nói:
- Vân gia chủ, việc ngươi có chút hiểu lầm cùng thành kiến đối với bản hoàng, bản hoàng đều hiểu rõ trong lòng. Nhưng ngươi lại nói bản hoàng hạ độc thủ hại chết Tiểu Yêu Hậu chính là làm trò cười cho thiên hạ. Thôi, hôm nay là ngày bản hoàng đăng cơ, vốn nên đại xá thiên hạ, không nên tức giận nên ta sẽ không tính toán với ngươi. Đợi sau khi bản hoàng tế thiên tế thần, chính thức thành đế, nếu như ngươi lại tiếp tục mạo phạm bản hoàng như thế thì... coi như ngươi là Vân gia chi chủ, thân mang vô số công lao. Lại là nhi tử của Yêu Vương Vân Thương Hải thì bản hoàng cũng sẽ không dễ dãi như thế đâu!
Vân Khinh Hồng cự tuyệt không bái, mắng to Tân Hoàng, còn trước mặt mọi người nói Tân Hoàng chính là người đã hại chết Tiểu Yêu Hậu... Mỗi một việc đều đủ để bị xử cực hình nhưng Hoài Vương lại xử trí vô cùng khoan hậu. Đây dĩ nhiên không phải là lòng dạ hắn rộng lớn đến tình trạng như thế, càng không phải là hắn không muốn đưa Vân Khinh Hồng, đưa toàn bộ Vân gia vào chỗ chết, mà là ở bốn tháng trước, Vân Triệt trọng chấn danh vọng, đồng thời chiếm được lòng của tất cả mọi người. Hiện giờ, Vân gia tại Huyễn Yêu Giới thanh danh đại thịnh, hơn xa bất kỳ một thời kỳ nào trong vạn năm qua. Hắn vừa mới bước lên đế vị, trước khi chỗ ngồi của hắn chưa hoàn toàn vững chắc thì việc động thủ với Vân gia cũng không phải là hành vi một sáng suốt cho dù là lần này Vân gia chủ động tiến lên xúc phạm hắn cũng vậy.
Hơn nữa cử động lần này của hắn còn có thể hiển thị rõ khí độ khoan dung độ lượng, làm nổi bật sự đại nghịch bất đạo của Vân gia.
Mà Vân Khinh Hồng sao có thể bỏ qua khoản số sách này. Hắn lập tức cười dài một tiếng, phi thân lên, rơi xuống vị trí trung tâm đại điện, trên tay hắn có đạo đạo tử quang lóe lên, một thanh kiếm dài bảy thước xuất hiện trong tay hắn, trực chỉ Hoài Vương:
- Không cần chờ đến ngày đó, hôm nay Vân Khinh Hồng ta tới đây chính là muốn máu nhuộm Yêu Hoàng Điện!
Cử động của Vân Khinh Hồng khiến cho tất cả mọi người rơi vào cực độ sợ hãi, toàn bộ Yêu Hoàng Điện lập tức chìm vào một mảnh kinh loạn. Bao gồm cả Hoài Vương ở bên trong thì bọn hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới Vân Khinh Hồng luôn luôn trầm ổn, cơ trí tới cực điểm lại làm ra cử động như vậy. Lúc này đám người Hách Liên Cuồng đồng thanh quát lên:
- Vân Khinh Hồng! Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
- Vân gia chủ, không nên vọng động!
Tô Hạng Nam cùng Ngôn Tự Kính chợt kinh hô.
Tô Hạng Nam nhanh chóng ngưng huyền thành âm, đau khổ khuyên nhủ:
- Vân gia chủ! Lập tức thu kiếm! Coi như là Tiểu Yêu Hậu cùng lệnh công tử thật sự bị Hoài Vương hãm hại thì ngươi phải giữ được tính mệnh, mới có thế đợi tới ngày báo thù rửa hận! Hành động không khôn ngoan bực này... Không nên xuất hiện trên người Vân Khinh Hồng ngươi!
Vân Khinh Hồng mắt điếc tai ngơ, không chút phản ứng đối với đạo truyền âm của Tô Hạng Nam. Lúc này, Mộ Vũ Nhu đứng sóng vai bên cạnh hắn, toàn thân nàng tràn ngập hàn khí loạn động, trong con ngươi nàng hiện lên hàn ý băng lãnh thấu xương. Nàng chợt mở miệng phát ra thanh âm tràn ngập hận ý khiến nàng suốt đời khắc cốt ghi tâm:
- Hoài Vương! Là ngươi hại chết con của ta... Hôm nay coi như phu phụ chúng ta liều cái mệnh này cũng phải bắt ngươi nợ máu trả bằng máu!