Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 628 - Chương 629: Tội Không Thể Tha

. ._315__1" class="block_" lang="en">Trang 315# 1

 

 

 

Chương 629: Tội không thể tha



Bảy ngày sau khi Tiểu Yêu Hậu trở về, đại điển bị gián đoạn bốn tháng trước tiếp tục diễn ra, Yêu Hoàng đại điện bị hư hại rất nhiều, cũng được tu sửa hoàn chỉnh trong bảy ngày này.

So với bốn tháng trước, đại điện không ngừng vang lên tiếng nghị luận, thế lực hai phái kịch liệt tranh chấp, nhân số trong Yêu Hoàng đại điện hôm nay càng nhiều, nhưng hoàn toàn tĩnh mịch, yên tĩnh đến mức ngay cả thanh âm thở dài cũng không nghe được. Vị trí hạch tâm cũng xuất hiện biến hóa rõ rệt, cái ghế thủ tịch gia tộc thủ hộ, viết một chữ"Vân" thật to, mà vị trí Hách Liên nhất tộc ngồi bốn tháng trước... Lại lấy Hách Liên Cuồng cầm đầu, sau là tất cả nhân vật cao tầng của gia tộc quỳ gối trong đại điện, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, những thế lực quy hàng Hoài Vương phủ, vô luận là gia tộc thủ hộ hay là vương phủ, hay là cường giả tuyệt thế danh chấn thiên hạ, đều quỳ ở nơi đó, thừa nhận uy áp lạnh như băng của Tiểu Yêu Hậu.

- Nghi thức phong vương của Tiêu Vân chuẩn bị như thế nào rồi?

- Hồi bẩm Tiểu Yêu Hậu, đã chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai là có thể tiến hành nghi thức phong vương. Chỉ là... nơi an trí vương phủ của Tiêu vương, còn xin Tiểu Yêu Hậu chỉ thị.

- Tự nhiên là càng gần Vân gia càng tốt.

- Vâng.. Vi thần đã rõ.

- Năm nay Tiêu vương hai mươi hai tuổi, chưa thành lập gia thất đã thành vương, sự tình vương phi, cũng nên xác định sớm đi.

Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu chuyển hướng đến Thiên Hạ nhất tộc:

- Năm nay ái nữ của Thiên Hạ gia chủ vừa tròn đôi mươi, hoa nhường nguyệt thẹn, thiên tư bất phàm, lại chưa hôn phối với ai, bản hậu nghe đồn nàng cùng Tiêu vương đã sớm có tình cảm, lưỡng tình tương duyệt, thật là ông trời tác hợp cho, bản hậu cố ý chỉ hôn Thiên Hạ Đệ Thất cho Tiêu vương, không biết ý Thiên Hạ gia chủ như thế nào?

Lời nói của Tiểu Yêu Hậu để Tiêu Vân há to miệng, nửa ngày chưa tỉnh hồn, Thiên Hạ Đệ Thất càng là trực tiếp"A" một tiếng, hai tay gắt gao che miệng lại, kích động đến mức mặt mũi tràn đầy ánh đỏ của nắng chiều.

Thiên Hạ Hùng Đồ vội vàng rời ghế:

- Tiểu Yêu Hậu tự mình chỉ hôn, là may mắn của tiểu nữ, Hùng Đồ tự nhiên không có chút dị nghị nào... Hùng Đồ thay tiểu nữ cảm ơn Tiểu Yêu Hậu ban ân.

- Thiên Hạ Đệ Thất cảm ơn Tiểu Yêu Hậu ban ân.

Thiên Hạ Đệ Thất hạ bái, vẻ mặt đỏ thật lâu không có tiêu tan hiện lộ rõ sự vui mừng trong nội tâm của nàng.

- Ai ô... Lão Thất, xấu hổ... xấu hổ kìa!

Thiên Hạ Đệ Ngũ giật giật góc áo Thiên Hạ Đệ Thất, vô lực cười nói.

- Xấu hổ cái đầu huynh ấy!

Thiên Hạ Đệ Thất dùng thanh âm trầm thấp, hung tợn nói:

- Món nợ các huynh khi phụ Vân ca ca của ta, ta còn chưa có tính cùng các huynh đâu, hừ!

- Ngươi không phải là em gái ta sao.

Thiên Hạ Đệ Ngũ cẩn thận nói, trong lòng càng xoắn xuýt vạn phần... Ai có thể nghĩ tới, cái tên bị mọi người trong Yêu Hoàng thành giễu cợt là"Thiên Huyền con hoang" lúc trước, thế mà bây giờ... Ai, thực sự là thế sự vô thường... nhưng lấy tính cách của tiểu tử Tiêu Vân kia, cũng không đến nỗi ghi hận chúng ta đi... Dù sao, dứt bỏ thân phận khi đó của hắn, thì tính cách cùng tình cảm đối với lão Thất vẫn là cực tốt.

Tiêu Vân cũng rời ghế ngồi, cưỡng chế kích động nói:

- Tiêu Vân tạ ơn Tiểu Yêu Hậu tứ hôn, Tiêu Vân nhất định không phụ thất muội.

Vừa nói, hắn vừa không kìm chế được nhìn về phía Thiên Hạ Đệ Thất, ánh mắt hai người đụng chạm cùng một chỗ, Thiên Hạ Đệ Thất hướng hắn lè lưỡi một cái, làm mặt quỷ, mặc dù trước mắt bao người, nét mặt tươi cười của nàng vẫn rực rỡ như trăm hoa đua nở.

Tiểu Yêu Hậu khẽ gật đầu:

- Như thế là không thể tốt hơn. Vân gia chủ, Thiên Hạ Đệ Thất là minh châu quý báu nhất của Thiên Hạ nhất tộc, sính lễ của Vân gia các ngươi cũng không thể sơ sài.

Vân Khinh Hồng đứng dậy, cười nói:

- Đây là tự nhiên.

Vân mỗ đối với công chúa Thiên Hạ gia vốn rất là yêu thích, nếu như việc này thành, Vân gia ta sẽ là song hỉ lâm môn. Đợi chọn được ngày tốt, Vân mỗ sẽ mang theo trọng lễ, tự mình đến nhà cầu hôn cho Tiêu nhi.

Từng ánh mắt hâm mộ rơi vào người Thiên Hạ Hùng Đồ, mặc dù Thiên Hạ Hùng Đồ ngồi nghiêm chỉnh, nhưng mặt đỏ lên lại không cách nào che giấu được, trong lòng càng là một trận tâng bốc... Lúc trước, hắn vừa nghĩ tớichuyện nữ nhi mình cùng Vân Tiêu, đầu liền xù lông, mà bây giờ nữ nhi có thể gả cho Tiêu Vân, lại trở thành tạo hóa cho toàn bộ Thiên Hạ gia tộc. Bởi vì bây giờ Tiêu Vân đã xưa đâu bằng nay, bây giờ Vân gia càng là không thể so sánh nổi.

Đại điển trôi qua rất nhanh, đám người quy hàng Hoài Vương cũng đã quỳ hai canh giờ, toàn bộ quá trình quỳ ở đó, một cử động nhỏ cũng không dám, đừng nói chen vào nói, mà ngay cả cái rắm cũng không dám thả, giống như một đám phạm nhân chờ đợi xét xử... Không đúng, bọn hắn vốn là tội nhân!

Lúc này, ánh mắt Tiểu Yêu Hậu bỗng nhiên chuyển hướng xuống dưới đại điện, ánh mắt vốn bình hòa, cũng thoáng chốc lạnh xuống.

Mặc dù người quỳ ở nơi đó đều không có ngẩng đầu, nhưng uy áp của Tiểu Yêu Hậu lại như một lưỡi đao âm hàn dính vào cổ của bọn hắn, để toàn thân bọn họ giật mình, cuống quít cúi đầu thấp hơn, không dám thở mạnh một cái.

- Bản hậu muốn các ngươi ở trong vòng mười ngày tru tận cửu tộc Hoài Vương! Bây giờ bảy ngày đã qua, các ngươi làm như thế nào rồi?

Âm điệu Tiểu Yêu Hậu nói chuyện cùng bọn họ, cùng với Vân gia, Thiên Hạ nhất tộc hoàn toàn khác biệt, trầm thấp đến mức để bọn hắn ngạt thở.

Tiểu Yêu Hậu không có hỏi rõ người nào, nên mấy cái gia chủ quỳ gối ở phía trước nhất vội vàng chen lấn nói

- Hồi... Hồi bẩm Tiểu Yêu Hậu, bốn tộc bên cha, tam tộc bên mẹ, hai tộc bên vợ của Hoài Vương đã bị tru sát toàn bộ, một cái đều không có để lại...

- Những người ở ngoại thành, cũng đều bị tiêu diệt toàn bộ, Xin... xin Tiểu Yêu Hậu yên tâm.

- Thi thể đã làm theo phân phó của Tiểu Yêu Hậu, công khai đốt diệt ở trước cửa thành... Tấc cỏ không lưu.

- Mệnh lệnh của Tiểu Yêu Hậu, cho dù chúng ta muôn lần chết cũng tuyệt không dám làm trái...

Hách Liên Cuồng luống cuống tay chân, xuất ra một cái ngọc giản, hai tay nâng cao:

- Sâu dưới lòng đất Hoài Vương phủ, có một gian không bị thiêu huỷ, ở bên trong tìm được cái ngọc giản này... Bên trong minh ấn là 'Đọa Viêm Ma Công' của Hoài Vương phủ... Tiểu Yêu Hậu thân phụ thần lực, tự nhiên Đọa Viêm Ma Công không có tư cách tiến nhập chi nhãn của người. Chỉ là, phần cuối cùng ngọc giản này, lại ghi lại một loại huyết độn thuật... Hẳn là cái Minh Vương sử dụng lúc đào tẩu.

Nguyệt mi Tiểu Yêu Hậu hơi động, khẽ vươn tay, ngọc giản trong tay Hách Liên Cuồng đã bay đến tay nàng. Vân Triệt ngồi ở bên người Vân Khinh Hồng cũng dồn ánh mắt nhìn chăm chú vào cái ngọc giản lộ ra âm khí kia. huyết độn thuật hôm đó Minh Vương sử dụng rất là quỷ dị, lấy năng lực của Tiểu Yêu Hậu, cũng không thể phân biệt vị trí hắn bỏ chạy. Nhưng nếu hiểu thấu đáo huyết độn thuật Minh Vương sử dụng, lần sau rơi vào tay Tiểu Yêu Hậu, hắn mọc cánh cũng khó thoát.

Tiểu Yêu Hậu trực tiếp mang ngọc giản trải rộng ra, quả nhiên thấy được một môn huyết độn thuật quỷ dị ở cuối cùng, nàng nhàn nhạt liếc mắt mấy cái, liền khép ngọc giản lại.

- Tiểu Yêu Hậu, lúc Bạch mỗ tiêu diệt toàn bộ dư nghiệt của Hoài Vương, cũng có phát hiện.

Bạch Ế cấp tốc đi lên trước, hai tay nâng cao một cái ngọc giản càng lớn:

- Quả ngọc giản này cũng thu hoạch được ở phía dưới Hoài Vương phủ, phía trên khắc rõ tất cả... tất cả …

Nói đến đây, Bạch Ế hung hăng nuốt nước miếng một cái, mới nói tiếp:

- Tất cả những người quy hàng Hoài Vương phủ, mời... mời Tiểu Yêu Hậu xem qua.

Trái tim của không ít người ở đây đột nhiên lắc một cái, mồ hôi lạnh toàn thân chảy ròng ròng.

- Không cần nhìn!

Tiểu Yêu Hậu nhìn cũng không thèm nhìn ngọc giản kia một chút, trầm giọng nói:

- Mang danh sách giao cho Hình Vương phủ. Cũng truyền lệnh xuống, tất cả những người trong danh sách, hạn trong vòng ba ngày, lấy máu của mình viết xuống thư nhận tội, dán ở trên thành Bắc, công kỳ ba năm! Như thế, bản hậu có thể tạm tha một mạng, không truy cứu nữa. Nhưng nếu sau ba ngày, bất kỳ người nào trên danh sách chưa lưu lại huyết thư trên tường thành, thì coi là dư nghiệt của Hoài Vương phủ... Giết chết bất luận tội!

Lại là một cái Tu La lệnh tràn ngập máu tươi, từ trong miệng Tiểu Yêu Hậu hạ đạt, khiến cho không khí trong đại điện bỗng nhiên lạnh xuống.

Ánh mắt Vân Triệt lập tức phát sáng lên. Bởi vì mệnh lệnh này của Tiểu Yêu Hậu rất là cao minh. Bởi vì ngoại trừ Bạch Ế, hẳn là không có ai biết trên danh sách kia viết những danh tự nào. Mặc dù cái ngọc giản kia rất lớn, nhưng tất nhiên không có viết hết, có điều cái huyết lệnh"Giết chết bất luận tội", lại để cho bất luận người nào cấu kết cùng Hoài Vương phủ cũng không dám ôm lấy tâm lý may mắn, tất cả ngoan ngoãn dùng máu của mình thú nhận tội ác trên tường thành.

Kể từ đó, những người đã từng quy hàng Hoài Vương phủ, cũng bại lộ rõ ràng.

Chuyện đó đối với chúng gia tộc thủ hộ và vương phủ mà nói, họ có thể thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần một phần huyết thư, liền có thể tha thứ, đây quả thực là kết cục mừng rỡ. Nhưng bọn hắn vừa mới thở phào một hơi, câu nói tiếp theo của Tiểu Yêu Hậu, liền để cho bọn hắn đột nhiên biến sắc.

- Về phần gia tộc thủ hộ cùng vương phủ trong danh sách, cũng không cần viết huyết thư.

Thanh âm Tiểu Yêu Hậu đột nhiên chuyển lạnh:

- Người khác thuận theo Hoài Vương phủ, còn có thể coi là nước chảy bèo trôi. Mà các ngươi làm trụ cột Huyễn Yêu Giới, lại nghịch Yêu Hoàng, phản tâm rõ ràng! tội căn bản không thể tha! Nếu như khinh xuất tha thứ, bản hậu làm sao xứng với con dân Huyễn Yêu Giới! làm sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông để Huyễn Yêu Giới có hôm ngày hôm nay!

Một gáo nước đến từ băng hàn luyện ngục dội xuống đỉnh đầu bảy vị gia chủ cùng chư vương. Một vị quận vương lớn tuổi mang theo tiếng khóc nức nở:

- Tiểu Yêu Hậu, tiểu vương tự biết có tội, nhưng những tội ác đó của Hoài Vương phủ, tiểu vương quả thực không biết a...

- Không cần nói nữa.

Tiểu Yêu Hậu lạnh lùng cắt ngang lời hắn, sau đó đứng dậy, đưa tay vỗ lên hoàng tọa, theo một trận tiếng động ùng ùng truyền ra, một cái cửa đá ẩn núp phía bên phải hoàng tọa chậm rãi mở ra, phía sau cửa đá là một cái không gian rộng lớn.

Bình thường cái nhà đá này rất ít mở ra, chỉ có lúc thương nghị đại sự cơ mật, mới có thể ngẫu nhiên vận dụng.

- Đại điển đến đây kết thúc, bản hậu đã có việc khác.

Tiểu Yêu Hậu nghiêng người, mặt không thay đổi nói:

- Các vị lập tức tản đi, các vị đường xa mà đến buổi chiều hôm nay có thể lên đường.

Nàng dừng lại một chút, sau đó thanh âm trở nên lạnh như băng:

- Gia tộc thủ hộ và chư vương có tội lưu lại!

Thanh âm rơi xuống, Tiểu Yêu Hậu xoay người sang chỗ khác, mang theo một cỗ hàn phong, đi vào trong thạch thất.

Tiểu Yêu Hậu tuyên bố đại điển kết thúc cũng tùy hứng như lần trước. Một số người còn muốn nói điều gì, nhưng nghe Tiểu Yêu Hậu nói xong câu sau cùng, toàn bộ lập tức ngậm miệng lại, không dám nhiều lời, sau đó cẩn thận rời khỏi ghế ngồi, di chuyển thân thể, ngay ngắn trật tự đi ra Yêu Hoàng đại điện.

- Đại ca, ngươi không chuẩn bị... Đi sao?

Tiêu Vân nhìn Vân Triệt ngay ngắn ngồi tại đó, cả buổi cũng không động, liền hỏi dò.

- Há, ta còn có chút chuyện nhỏ, muốn đơn độc thương nghị cùng Tiểu Yêu Hậu một chút, không cần phải để ý đến ta.

Vân Triệt lấy tay chống cằm, một mặt thần bí nói.

- Thế nhưng …

Bây giờ nghĩ đến ba chữ"Tiểu Yêu Hậu", Tiêu Vân giống như đại đa số người, đều không tự kìm hãm được đánh cái rùng mình. Rõ ràng Tiểu Yêu Hậu không muốn người khác lưu lại, để đặc biệt giải quyết chuyện gia tộc thủ hộ và vương phủ, hắn sợ vạn nhất Vân Triệt lại chọc giận tới Tiểu Yêu Hậu...

- Mới nói không cần phải để ý đến ta, tranh thủ thời gian đi tìm Thất muội của ngươi đi!

Vân Triệt vung tay chỉ:

- Lúc nàng rời đi đã vời ngươi ít nhất bảy tám lần, nếu ngươi lại không đuổi theo, cẩn thận nàng tức giận, không chịu gả cho ngươi.

- Ha ha.

Vân Khinh Hồng nhàn nhạt cười:

- Tiêu nhi, chúng ta đi thôi, đại ca ngươi lưu lại tất nhiên có lý do của hắn, không cần quá lo lắng. Trước tiên chiếu cố tốt cho chính mình đi, có không ít người ở bên ngoài không có rời xa, chuyên môn chờ tân vương như ngươi đáp lời đó.

- A?

Tiêu Vân vừa quay đầu, quả nhiên thấy bên ngoài đại điện, có không ít người cố ý thả chậm động tác, không ngừng dùng ánh mắt liếc về phía bên này.

- Đi thôi.

Vân Khinh Hồng lôi kéo Tiêu Vân đứng dậy, sau đó hướng Vân Triệt mỉm cười, nhưng không có hỏi nhiều cái gì, chậm rãi rời đi.

Rất nhanh, dòng người tan hết, bên trong đại điện chỉ còn lại gia tộc thủ hộ cùng chư vương quỳ một chỗ, không có mệnh lệnh của Tiểu Yêu Hậu, bọn hắn không dám đứng dậy, trên trán của mỗi người, đều hiện đầy mồ hôi lạnh, bọn hắn không ngừng dùng cánh tay run rẩy lau đi, nhưng mới lau đi, mồ hôi lạnh lại nhanh chóng chảy xuống lần nữa.

Vân Triệt hơi lườm bọn hắn, trong ánh mắt không có nửa điểm thương hại, hắn thản nhiên đứng dậy, không nhanh không chậm hướng vào thạch thất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment