.
._314__2" class="block_" lang="en">Trang 314# 2
Chương 628: Tiểu Yêu Hậu tuyệt tình.
- Ngươi đang làm cái gì?
Tiểu Yêu Hậu không trả lời vấn đề của hắn, mà lạnh lùng hỏi... cảm giác băng lãnh bên trong thanh âm của nàng gần như khoan thủng tim hắn, nhưng đây cũng không phải là cố tình làm, mà nàng từ trước đến nay đều như thế.
Vân Triệt đứng dậy:
- Ta đang luyện dược, ngươi tới nơi này...
- Luyện dược? Không đỉnh, không lô, không khí, ngươi luyện dược như thế nào?
Tiểu Yêu Hậu mặt không thay đổi nó
- Người khác không thể, nhưng không có nghĩa là ta không thể.
Ngoại trừ kinh hãi lúc đầu ra, thần sắc Vân Triệt đã khôi phục như thường. Nếu nói toàn bộ Huyễn Yêu Giới có người chân chính không sợ Tiểu Yêu Hậu, cũng chỉ có Vân Triệt, hắn khẽ vươn tay, kẹp lấy viên an dược màu đỏ nhạt hắn vừa mới nhìn chăm chú ở giữa ngón tay:
- Tiểu Yêu Hậu, ngươi tới thật đúng lúc. Viên đan dược này, chính là luyện chế cho ngươi.
- Cho bản hậu?
Đầu lông mày Tiểu Yêu Hậu khẽ nghiêng:
- bản hậu cần gì đan dược làm gì!
-... Viên đan dược kia, được ta dung hợp tất cả linh dược cùng huyền ngọc có tác dụng kéo dài tính mạng ở nơi này.
Vân Triệt chậm rãi nói, thần sắc ảm đạm thoáng qua một cái rồi biến mất:
- Ta không cách nào xác định nó có thể kéo dài sinh mệnh của ngươi hay không, nhưng ít ra... dược lực của nó rất ôn hòa, ăn hết cũng không có chỗ xấu gì.
Mắt Tiểu Yêu Hậu như hàn tinh, không có chút gợn sóng nào, thần sắc càng là không chút xúc động, tay áo nàng hất lên, viên đan dược trong tay Vân Triệt đã bị nàng hút vào trong tay, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném vào trong không gian của mình:
- Niệm tình ngươi khổ tâm, bản hậu liền nhận. Nhưng sau này không cần tiếp tục làm sự tình không có chút ý nghĩa nào như này. Mệnh số của bản hậu là do Kim Ô thánh thần chính miệng nói, ngay cả Kim Ô thánh thần cũng khẳng định như thế, thế gian này còn có cái gì có thể sửa đổi! bản hậu so với ngươi càng rõ ràng trạng thái của cỗ thân thể này hơn, xem như ngươi dùng hết tất cả linh dược Vân gia các ngươi tích lũy vạn năm, thậm chí hao hết tất cả Tử Mạch Thần Tinh của Huyễn Yêu Giới, cũng không có khả năng kéo dài tính mệnh của bản hậu mệnh dù chỉ là một hơi... Chẳng qua là tăng thêm lãng phí mà thôi!
- Việc ngươi cần làm nhất, chính là giữ vững bí mật số mệnh, không thông báo bất luận cái gì cho người khác là được! Về phần cái khác, ngươi không nên để ý, ngươi không cần nhiều chuyện!
- Không!
Vân Triệt lại nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiểu Yêu Hậu, kiên quyết lắc đầu:
- Nếu như ngươi chỉ là Tiểu Yêu Hậu, chỉ cần không liên quan đến lợi ích an nguy của Vân gia ta, ngươi sống hay chết ta cũng lười đi xen vào việc của người khác. Nhưng... Chuyện này, ta không cách nào không để trong lòng. Ta cũng sẽ không cho phép ba năm sau ngươi liền chết... Bởi vì ngươi là nữ nhân của Vân Triệt ta!
"..."
Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu hơi lay động, tiếp theo trở nên lạnh lùng:
- Làm càn! Vân Triệt, ngươi có biết chỉ bằng việc ngươi dám nói với bản hậu như thế, bản hậu có thể ban thưởng cho ngươi tội chết không!
Uy áp kinh khủng của Tiểu Yêu Hậu, đủ để một cao cấp Đế Quân run lẩy bẩy, nhưng trên mặt Vân Triệt lại không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại khóe miệng kéo một cái, không nhanh không chậm nói:
- Coi như ta tin tưởng trên đời có quỷ, cũng tuyệt không tin ngươi sẽ giết ta. Ngươi là Tiểu Yêu Hậu... Mà ta Vân Triệt, là nam nhân của Tiểu Yêu Hậu ngươi! Hơn nữa nghiêm khắc mà nói, cũng là ngươi chủ động ép buộc ta...
Xoẹt...
Ngọn gió hung hăng xé rách không gian, bóng xám trước mắt Vân Triệt nhoáng lên một cái, một đôi tay nhỏ nhắn đã nắm lấy cổ của hắn... Nàng nắm vô cùng chặt, để hắn triệt để ngạt thở, xương cổ gần như bị bóp gãy. Nếu không phải dáng người Tiểu Yêu Hậu quá mức nhỏ nhắn xinh xắn thì hắn đã bị nhấc hai chân lên khỏi mặt đất.
- Ngươi thật sự cho rằng bản hậu không dám giết ngươi sao!
Mặt mũi Tiểu Yêu Hậu gần trong gang tấc, đồng tử của nàng thâm thúy như tinh không vô tận, nội tâm lạnh lẽo như băng ngục:
- Ba năm cuối cùng này của bản hậu, chính là dùng máu tươi đến thanh tẩy Huyễn Yêu Giới. Chỉ cần bản hậu nguyện ý, không có người nào là không thể giết chết! Mà ngươi, biết quá nhiều bí mật của bản hậu, vốn là người đáng chết! Lại còn dám ở trước mặt bản hậu càn rỡ!
Một mùi máu tanh truyền vào linh giác Tiểu Yêu Hậu, nàng chợt thấy bên trên ống tay áo bên phải của Vân Triệt, có một vết máu dài khoảng hai tấc, hơn nữa từ mùi máu tanh có thể phán đoán, thời gian vết máu xuất hiện cũng không lâu. Song mi của nàng hơi trầm xuống, tiếp theo liền dời ánh mắt đi.
Vân Triệt không thể thở nổi, toàn thân càng giống như bị sơn nhạc trọng áp, không xuất ra được nửa điểm lực lượng giãy dụa, mặt của hắn dần dần nổi lên tầng một tái nhợt, nhưng ánh mắt lại là không có nửa điểm sợ hãi, dùng thanh âm gian nan nhưng vô cùng rõ ràng nói:
- Ta mới... Không tin... Ngươi lại... Giết ta...
Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu càng trở nên băng lãnh, thanh âm cũng triệt để xuyên thấu cốt tủy:
- Vậy ngươi muốn thử nhìn một chút không!
- Được…
Cổ tay nhỏ càng thêm nắm chặt, để hắn thống khổ không chịu nổi, nhưng hắn lại cười lớn:
- Cho ta nhìn xem... Ngươi dùng phương thức gì... giết ta...
Bên trong thanh âm không lưu loát, Vân Triệt ngưng tụ tất cả huyền lực có thể di động, tay phải của lực bỗng nhiên duỗi ra nhanh như tia chớp, dùng sức chộp vào bộ ngực hơi lỏng của Tiểu Yêu Hậu.
Lập tức, một cảm giác mềm mại truyền vào tay Vân Triệt. Áo bào xám của Tiểu Yêu Hậu rất mỏng manh, Vân Triệt có thể rõ ràng cảm thụ được hình dạng cùng sự mềm mại trong lòng bàn tay hắn...
Ầm!!
Một tiếng oanh lôi vang lên, thân thể của Vân Triệt bay ra ngoài như đạn pháo, sau đó oanh một tiếng nện ở trên vách tường Dược các, đụng vỡ hai lớp tường dùng Vạn Niên Huyền Ngọc xây lên.
Vân Triệt nằm một hồi lâu ở trên mặt đất, mới miễn cưỡng vịn ngọc vỡ đứng lên, bưng lấy yết hầu, một bên ho khan một bên cười đắc ý:
- Khụ khụ... Còn muốn cậy mạnh sao... Ngươi căn bản không có khả năng giết ta.
Ngực Tiểu Yêu Hậu chập trùng, trên người lay động sát khí nghiêm nghị. Nàng xoay người sang chỗ khác, băng lãnh vô tình nói:
- Bản hậu không giết ngươi, là bởi vì ngươi từng đã cứu mệnh bản hậu, lại càng không nguyện có lỗi với Vân gia! sự tình Kim Ô Lôi Viêm Cốc, bản hậu chỉ là lợi dụng thể chất Phượng Hoàng cùng Long Thần của ngươi để thu hoạch được lực lượng báo thù, ngươi lại cho là bản hậu bởi vì vậy mà sinh ra tình yêu nam nữ đối với ngươi sao? Ngây thơ hoang đường!
Vân Triệt:
"..."
- Hôm nay bản hậu không giết ngươi, xem như trả ơn ngươi khi đó cứu bản hậu một mạng! Nhưng sau ngày hôm nay, nếu ngươi còn dám xúc phạm bản hậu, còn dám nhắc tới sự tình Kim Ô Lôi Viêm Cốc, bản hậu chắc chắn ngươi...
Tiểu Yêu Hậu nói đến chỗ này bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo nàng lạnh lùng hừ một tiếng, không gian chung quanh vặn vẹo, cả người hoàn toàn biến mất ở trước mắt Vân Triệt.
- Hô …
Thân thể của Vân Triệt chậm rãi trượt xuống, sau đó trùng điệp ngồi ngay đó. Mặc dù vừa rồi Tiểu Yêu Hậu không có hạ sát thủ, nhưng xuất thủ tuyệt đối không nhẹ, để khí huyết toàn thân hắn đại loạn, đoán chừng hơi nặng một chút, cũng đủ để hắn thất khiếu chảy máu.
- Nữ nhân này... Ra tay thật ác.
Vân Triệt một tay xoa yết hầu, một tay ôm lấy ngực. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Yêu Hậu biến mất, bỗng nhiên có chút thất thần nói:
- Mạt Lỵ, ngươi nói ta có cần điều phối cho Tiểu Yêu Hậu một chút Tiên Chi Ngọc Dịch không?
- Tiên Chi Ngọc Dịch? Đó là cái gì? Lại là đan dược dùng để kéo dài tính mạng sao?
- Không phải dùng để kéo dài tính mạng. Nhưng nữ tử mỗi ngày phục dụng một chút, có thể để bộ ngực trở nên càng đầy đặn hơn, hiệu quả vô cùng tốt, hơn nữa không có bất luận tác dụng phụ gì. Tiểu Yêu Hậu chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều bộ ngực hơi bằng phẳng... Đơn giản giống như ngươi vậy, hít hà …
Đau đớn trên người để Vân Triệt thở dốc một trận.
"..."
Một cỗ sát khí lạnh lẽo bao phủ toàn thân Vân Triệt, Mạt Lỵ cười lạnh:
- Ta vốn có một chút đồng tình đối với ngươi... nhưng hiện tại thực hận Tiểu Yêu Hậu không có cắt ngang xương cốt toàn thân ngươi!!
—— —— —— —— —— ——
Tiểu Yêu Hậu cũng không có rời xa, lúc nàng xuất hiện lần nữa, là ở trên không Dược các trăm trượng.
Bàn tay ngọc vươn ra, ở giữa lòng bàn tay là viên đan dược màu đỏ nhạt của Vân Triệt, nàng cầm lấy đan dược, chậm rãi nhích đến gần môi, bỗng dưng, động tác của nàng ngừng lại... Từ bên trên đan dược, nàng ngửi được một tia huyết khí cực kỳ nhỏ....
Trước mắt của nàng, lập tức hiện lên vết máu bên trên ống tay áo của Vân Triệt... tia huyết khí này, cùng mùi máu tanh bên trên ống tay áo của hắn, hoàn toàn giống nhau như đúc.
Cánh tay của Tiểu Yêu Hậu rủ xuống, một trận sợ run, tiếp theo thân ảnh nhoáng một cái, biến mất ở nơi đó.
Cuối cùng Vân Triệt cũng bình phục khí huyết, đứng dậy, nhìn vách tường bị nện nát, gương mặt phiền muộn, Vạn Niên Huyền Ngọc này đều là bảo vật có tiền cũng không mua được a. Lúc này, có một cỗ khí tức từ phía sau hắn truyền đến, hắn quay người lại, nhìn thấy Tiểu Yêu Hậu đi mà quay lại, mà trên mặt của nàng, rõ ràng... phẫn nộ.
- Viên đan dược này, là ngươi dùng máu của mình luyện chế?
Tiểu Yêu Hậu cầm lấy viên thuốc màu đỏ nhạt, thanh âm vô cùng trầm thấp.
Không đợi Vân Triệt trả lời, Tiểu Yêu Hậu đã tức giận nói:
- Ngươi cho là Long Thần chi huyết không gì không làm được sao! Ngươi cho rằng ngươi có biện pháp nghịch lại số mệnh mà Kim Ô thánh thần cũng không có cách nào thay đổi sao!
-... Ta không biết nhưng cho dù chỉ có một điểm tác dụng...
- Ngươi liền cam nguyện không ngừng dùng máu của mình đến làm thuốc luyện dược sao?
Bên trong ánh mắt băng lãnh của Tiểu Yêu Hậu lộ ra vẻ trào phúng nhàn nhạt:
- Ngươi cảm thấy làm như thế, bản hậu sẽ mang ơn, cảm động đến rơi nước mắt à?
- Hừ! có khi ngươi rất thông minh, có khi lại ngu không ai bằng! Ngươi cho rằng đây là đang nịnh nọt bản hậu …
Tiểu Yêu Hậu giơ cánh tay lên, ngón tay giữa kẹp lấy viên thuốc màu đỏ nhạt kia nói:
- Nhưng đối với bản hậu mà nói, nếu không cẩn thận ăn vào, sẽ bị vết máu của ngươi nhiễm bẩn thân thể!
Thanh âm rơi xuống, một đoàn xích kim hỏa diễm thiêu đốt ở trong lòng bàn tay nàng, mang viên đan dược mà Vân Triệt dùng máu của mình luyện chế thiêu cháy thành tro bụi trong nháy mắt.
Vân Triệt:
"..."
- Hừ!
Tiểu Yêu Hậu bỏ cánh tay xuống, xoay người sang chỗ khác, biến mất ở trước mắt của hắn.
- Ai …
Vân Triệt lắc đầu, thở dài một tiếng, tự nhủ:
- Cần gì phải như vậy chứ... Ta so với ngươi... càng hiểu rõ nữ nhân hơn...
—— —— —— —— ——
Phía trên Dược các, Tiểu Yêu Hậu xòe bàn tay ra, chậm rãi mang một viên thuốc màu đỏ nhạt đặt vào môi, nhẹ nhàng nuốt xuống... Một cỗ khí tức ấm áp lập tức lan tràn, tràn ngập toàn thân của nàng. Nàng lơ lửng mà lên, hướng vào trong bên Yêu Hoàng thành mà đi, không trung mênh mông, nhưng nàng cô đơn lẻ bóng. Hơn một trăm năm qua, nàng vẫn luôn một mình như vậy, có lẽ nó đã sớm thành thói quen.
Chỉ là hôm nay, bên trong cuộc đời cô độc của nàng, mơ hồ xen lẫn một tia cô đơn cùng chua xót chưa bao giờ có...