.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_662" class="block_" lang="en">Trang 331# 2
Chương 662: Thần Hoàng tái chí
Lời nói Cung Dục Tiên cùng hành động kinh người, hoàn toàn hiển lộ ra tử chí. Mộ Dung Thiên Tuyết dùng sức lắc đầu:
- Cung chủ, người không nên như vậy...... Người nhất định không có chuyện gì, Băng Vân Tiên Cung cần người.
- Cung chủ! Chúng ta đã thoát ly hiểm cảnh, ngươi lập tức sẽ khỏi hẳn. Hiện tại...... Căn bản không phải thời điểm truyền thừa địa vị cung chủ.
- Cung chủ......
- Không cần khuyên ta......
Cung Dục Tiên đang mỉm cười:
- Ta huyền lực tán tận, coi như khỏi hẳn, cũng thành kẻ tàn phế, chỉ có thể trở thành liên lụy Băng Vân Tiên Cung...... Ta sáu tháng duy trì chống đỡ không chết, chỉ vì không cam lòng, bây giờ Băng Vân Tiên Cung tuyệt cảnh hồi sinh, người thích hợp nhất kế thừa vị trí cung chủ cũng đã xuất hiện, ta cũng rốt cuộc có thể...... An tâm đi làm bạn với sư bá rồi......
Vốn đã định đời kế tiếp cung chủ là Hạ Khuynh Nguyệt. Mà hơn năm tháng trước, nguy cơ đầy rẫy, Cung Dục Tiên lấy mệnh bức bách Hạ Khuynh Nguyệt dùng huyền trận thoát đi, lại tâm loạn hoảng sợ, quên đem"Băng Vân Tiên Phách" truyền cho nàng...... Bây giờ, Vân triệt có thể trở thành là cung chủ Băng Vân Tiên Cung, này có lẽ sẽ là kết cục tốt hơn. Có thể, cái này cũng là thiên ý.
- Vân Triệt...... Ta biết rõ mang vị trí cung chủ truyền cho ngươi...... Thật sự quá mức làm khó ngươi...... Địa vị ngươi bây giờ, dù cho tiến vào Tứ Đại Thánh Địa, cũng đem nắm giữ địa vị cực cao...... Thế nhưng...... Nguy nan tuy rằng tạm thời giải trừ, nhưng những thế lực kẻ ác sau lưng, lại lớn đến mức Băng Vân Tiên Cung căn bản không có cách chống lại...... Ta chỉ có...... Giao Băng Vân Tiên Cung...... Ích kỷ cho ngươi...... Đây là ta...... Thân là cung chủ mệnh lệnh...... Càng là...... Thỉnh cầu...... Xin ngươi...... Nhất định phải...... Đáp ứng ta...... Đáp ứng ta......
Cung Dục Tiên tay dụng hết toàn lực cầm lấy vạt áo Vân Triệt, nàng viền mắt rưng rưng, trong con ngươi toàn bộ là thật sâu cầu xin...... Không sai, là cầu xin.
Cung chủ Băng Vân Tiên Cung...... Ở Thương Phong Quốc, có thể nói"Vô thượng" thân phận tôn quý, danh vọng uy danh nồng hậu, còn xa hơn Thương Phong Đế Hoàng, chỉ có Thiên kiếm trang chủ có thể so với. Mà bây giờ, nàng nhưng lại cầu xin một người đến kế thừa vị trí cung chủ...... Đối phương, lại là nam nhân trong lịch sử Băng Vân Tiên Cung trước nay chưa có.
Bởi vì Cung Dục Tiên sâu sắc biết, Băng Vân Tiên Cung kiếp nạn chưa có giải trừ, mà chỉ mới bắt đầu. Những người kia bị Vân Triệt đánh giết, chẳng qua mấy tên tiểu tốt mà thôi, mà có thể lấy thế lực thao túng Phách Hoàng, toàn bộ Thiên Huyền Đại Lục có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng thậm chí mơ hồ nghĩ được sau lưng bọn họ, quan sát toàn bộ Thiên Huyền...... Một trong Tứ Đại Thánh Địa......
Muốn bảo vệ Băng Vân Tiên Cung, nàng duy nhất có thể bắt lấy cọng rơm, chính là ngoại lệ duy nhất Băng Vân Tiên Cung từ trước tới nay, cũng là một nam đệ tử duy nhất...... Mới có hai mươi hai tuổi, thực lực cũng đã tiến vào Quân Huyền Cảnh Vân Triệt.
Tất cả đều là nữ tử Băng Vân Tiên Cung, để một nam tử đến trở thành cung chủ, này tất nhiên sẽ đưa tới thiên hạ chê trách. Vân Triệt biết, nếu không phải bị bức ép cho tới bây giờ, các nàng kiên quyết sẽ không quyết định như vậy. Cung Dục Tiên không muốn nhìn thấy Băng Vân Tiên Cung bị hủy đi, Vân Triệt làm sao lại đồng ý nhìn thấy...... Hạ Khuynh Nguyệt thuộc về nơi này, Sở Nguyệt Thiền cũng thuộc về nơi này, trên người của hắn Băng Vân Quyết và Băng Di Thần Công, cũng bắt nguồn từ nơi này...... Mình và Băng Vân Tiên Cung, sớm đã có thiên ty vạn lũ ràng buộc.
-...... Được!
Bị Cung Dục Tiên nhất quyết cầu xin, Vân Triệt hít một hơi dài, chậm rãi gật đầu, sau đó đưa tay phải ra, đưa tay hướng về Băng Vân Tiên Phách.
Băng Vân Tiên Phách phát sinh một vệt lam quang nhu hòa, chủ động bay về phía Vân Triệt, sau đó từng chút từng chút biến mất ở mu bàn tay hắn.
Vân Triệt nắm tay phải, cảm thụ lấy Băng Vân Tiên Phách tồn tại, chầm chậm mà kiên quyết nói:
- Cung chủ, ngươi yên tâm, trừ phi ta chết, bằng không, ta chắc chắn sẽ không để bất luận người nào lại ức hiếp Băng Vân Tiên Cung!
Yên lặng nhìn Băng Vân Tiên Phách hoàn toàn đi vào tay phải Vân Triệt, Cung Dục Tiên sầu thảm biểu tình tức khắc được vô tận thỏa mãn thay thế, nàng an nhiên nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nói:
- Tốt...... Tốt...... Cám ơn ngươi...... Có ngươi câu nói này, ta dù cho chết...... Vậy...... Nhắm...... Mắt...... Rồi......
Thanh âm Cung Dục Tiên của càng ngày càng yếu, lời cuối cùng hạ xuống, sinh mệnh khí tức cuối cùng đồng thời biến mất...... Triệt để biến mất...... Sau khi truyền địa vị cung chủ cho Vân Triệt sau, an nhiên mà đi.
- Cung chủ......
- Cung chủ!!
Băng Vân nữ tử bi thương tiếng hô vang lên không gian lạnh lẽo, các nàng quỳ gối bên thi thể Cung Dục Tiên, lưu lạc nước mắt thê thương...... Băng Vân Tiên Cung đến nay ngàn năm, các đời cung chủ đều hai tay buông xuôi, tới thế hệ này, lại gặp thiên hàng kiếp nạn. Dáng vẻ Cung Dục Tiên đi về cõi chết rất bình tĩnh an nhiên, nhưng nàng vẫn như cũ co rút năm ngón tay, biểu lộ vẫn có quá nhiều oán hận không cam lòng...... Ôm nỗi hận mà kết thúc.
Vân Triệt đứng dậy, thở dài một tiếng. Kiếp nạn này, mặc dù bởi vì hắn trở về mà giải trừ, Băng Vân Tiên Cung xem như bảo vệ được, nhưng trụ cột chính...... Thái thượng cung chủ Phong Thiên Hối hận cùng cung chủ Cung Dục Tiên lần lượt qua đời. Mà để Băng Vân Tiên Cung gặp kiếp nạn này, là Nhật Nguyệt Thần cung......
Dưới Cung Dục Tiên cầu xin, hắn bất ngờ tiếp nhận vị trí cung chủ Băng Vân Tiên Cung...... Mà bây giờ Băng Vân Tiên Cung, đã rơi vào bóng ma đáng sợ vô cùng Nhật Nguyệt Thần Cung, vị trí cung chủ này, cũng biến thành cực kỳ chi nặng nề.
Nhưng hắn nếu dám gánh lấy, liền sẽ có ngày muốn chân chính Nhật Nguyệt Thần Cung giác ngộ...... Huống chi, hắn và DạTinh Hàn vốn là có mối thù sâu nặng.
- Để Cung chủ...... Ở trong quan tài băng yên giấc đi.
Nhìn trước người Băng Vân chúng nữ khóc thành một đoàn, Vân Triệt trầm trọng nói.
—————————————————
Thương Phong Hoàng Thành hướng đông nam, ngoài bảy mươi dặm.
Làm Thần Hoàng Quân thống lĩnh, Hàn Hưng Triêu sớm bỏ xuống nhiệm vụ công phá Thương Phong Tây Vực, trừ bỏ được thông báo không cần đi quản Thiên Kiếm Sơn Trang, vùng phía tây Thương Phong đã toàn bộ dưới khống chế của hắn. Những ngày qua vẫn chú ý tiến độ chủ quân...... Công phá Hoàng Thành ngay trong tầm tay, sau đó không được bao lâu, trên đời sẽ không còn Thương Phong Quốc, mà là thêm một cái"Thần Hoàng Đế Quốc Thương Phong Vực", bọn họ cũng có thể thực mau danh dự về nước.
Hôm qua, hắn biết được Thần Hoàng Đại Quân đã đến gần Thần Hoàng Thành.
Hôm nay, hắn vốn chuẩn bị truyền âm hỏi dò chiến công...... Nhưng, bất kể là chủ quân tổng thống lĩnh Tề Trấn Thương, hay là phó thống lĩnh Đoạn Thanh Hàng, toàn bộ không hề đáp lại. Sau đó, hắn và bộ hạ của mình thử cấp chủ quân hết thảy lưu lại truyền âm ấn kí người tiến hành truyền âm...... Toàn bộ không có bất kỳ đáp lại.
Hắn khiếp sợ cấp tốc vạn dặm truyền âm cho Phượng Hoành Không, mà có mệnh lệnh Phượng Hoành Không, hắn điều động tất cả chiến kỵ cùng phi hành sủng vật, mang năm mươi ngàn thần hoàng quân, lấy tốc độ chưa bao giờ có hành quân xông thẳng Thương Phong Hoàng Thành, trên con đường này, hắn đều cực độ nôn nóng.
Đốc quân đồng hành...... Phượng Hoàng Thần Tông năm mươi hai trưởng lão Phượng Hoành Giang một đường sắc mặt âm trầm. Nếu một hoặc hai người truyền âm không đáp lại, có thể là mải mê chiến sự, không rảnh quan tâm chuyện khác, nhưng tất cả mọi người không hề đáp lại...... Này tuyệt không bình thường.
Màn đêm bắt đầu hạ xuống lúc, bọn họ rốt cuộc tới gần đến Thương Phong Hoàng Thành cách bảy mươi dặm, mà cảnh tượng trước mắt, khiến cho bọn họ toàn bộ đình trệ tại chỗ, dại ra thật lâu.
- Đây là...... Xảy ra chuyện gì!?
Không nghe được bất kỳ ác chiến với thanh âm kêu thét, nơi này an tĩnh khiến người ta run sợ. Mà vùng đất phía trước, vùng trũng rất lớn, hơn nữa vùng trũng này bằng phẳng cực kỳ...... Đừng nói dấu vết ác chiến chiến trường nên có, xác chết, huyết dịch...... Liền ngay cả dấu vết bị người dẫm đạp lên đều không có.
Cảnh tượng như vậy, vẫn lan tràn đến cực hạn tầm mắt.
Quay mắt về phía hình ảnh quỷ dị đến cực điểm, tất cả mọi người đình chỉ tiến lên. Phượng Hoành Giang phi thân xuống, đứng trên trên đất, sắc mặt một trận biến ảo...... Hắn cảm thấy một luồng khí tức hỏa diễm, mơ hồ có một loại linh cảm...... khu vực này một bên nhìn không thấy bờ quỷ dị...... Tựa hồ là bị sức mạnh mạnh mẽ vô cùng đánh văng ra ngoài khu vực hủy diệt!
Thế nhưng, dù cho Phượng Hoàng Thần Tông bọn họ lần này tuân theo hết thảy đốc quân trưởng lão hợp lực đến đây, cũng không thể nổ ra hủy diệt khu vực khổng lồ như thế...... Mà Thương Phong Quốc, tuyệt đối càng không thể xuất hiện sức mạnh như vậy.
Một điểm mấu chốt nhất là...... Này bảy trăm ngàn đại quân, còn có mười chín trưởng lão cùng bốn mươi ba trưởng lão đến cùng đi nơi nào, bây giờ đã gần kề Thương Phong Hoàng Thành tấn công sáng nay, nhưng một cái bóng dáng cũng không thấy!
Lẽ nào......
Một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ thoáng hiện trong đầu Phượng Hoành Giang, nhưng ngay lúc đó bị hắn cuống quít phủ định...... Không thể, chuyện như vậy làm sao có khả năng!
- Năm mươi hai vị trưởng lão, có thể nhìn ra khu vực này xảy ra chuyện gì hay không? Tiếp đó, chúng ta lại nên làm gì?
Hàn Hưng Triêu bình tĩnh hỏi.
Phượng Hoành Giang sắc mặt một trận biến hóa, sau đó mạnh mẽ cắn răng, nói:
- Đương nhiên là đến Thương Phong Hoàng Thành tìm hiểu hư thực...... Còn sót lại mấy chục dặm, ngay lập tức báo tình hình nơi này cho tông chủ, sau đó dùng hết tốc lực!!
-...... Được!
Thương Phong Hoàng Thành.
Sắc trời bắt đầu trở nên tối, toàn thành vẫn như cũ chìm vào căng thẳng chuẩn bị chiến đấu, bởi vì Thần Hoàng Quân lúc nào cũng có thể đến lần thứ hai.
Vân Triệt đi hướng về phía sau Băng Vân Tiên Cung hậu. Thương Nguyệt mấy người cũng không khỏi có chút bận tâm, lúc này, một thanh âm dồn dập từ ngoài điện truyền đến.
- Bệ hạ...... Không tốt!!
Thương Nguyệt từ trên hoàng ỷ nhanh chóng đứng lên, lông mày chìm xuống:
- Là Thần Hoàng quân đến sao!
Một người mặc ngân giáp Thương Phong binh vọt vào, ngã quỵ trên mặt đất, gấp gáp hỏi:
- Một đợt Thần Hoàng đại quân đang từ hướng tây bắc vọt tới...... Bây giờ cách Hoàng Thành không tới ba mươi dặm.
- Cái gì?
Thương Nguyệt hai hàng lông mày đột nhiên nhướng lên một cái, bên trong cung điện chủ tướng sắc mặt chợt biến. Phong Vân Liệt đứng dậy quát:
- Tại sao Thần Hoàng quân cách gần như vậy mới phát hiện...... Phía trước lính gác đều chết hết à!
- Bệ hạ, tướng quân bớt giận...... Đội quân Thần Hoàng Quân số lượng chỉ có chừng năm vạn. Nhưng bọn họ tốc độ hành quân mau kinh người, trong đó khoảng chừng hai vạn người cưỡi lấy hỏa diễm chiến câu Thần Hoàng Quốc, còn dư lại khoảng chừng ba vạn người toàn bộ cỡi các loại phi hành huyền thú...... Tốc độ của bọn họ thực sự quá nhanh...... Kính xin bệ hạ lập tức hạ lệnh nghênh chiến.
Hai mươi ngàn hỏa diễm chiến câu...... Gánh chịu ba vạn Thần Hoàng Quân phi hành huyền thú...... Bên trong cung điện tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Bỏ qua bên này năm mươi ngàn Thần Hoàng Quân, chỉ cần số lượng hỏa diễm chiến câu kinh khủng cùng phi hành huyền thú, liền tuyệt đối không phải Thương Phong Hoàng Thành có thể ngăn cản.
Nhưng bọn họ nhưng không có một người trên mặt lộ ra kinh hoảng, bởi vì Thương Phong Hoàng Thành có một cường đại thủ hộ...... Mấy trăm ngàn thần Hoàng chủ quân bị hắn nháy mắt diệt, huống hồ năm mươi ngàn!!
- Xem ra, là chủ quân bị diệt, vùng phía tây Thần Hoàng Quân đã nhận ra tình huống khác thường, hết thảy hết tốc lực tới rồi tìm hiểu hư thực.
Thương Nguyệt bình tĩnh nói.