.
._337__2" class="block_" lang="en">Trang 337# 2
Chương 674: Uy hiếp tuyệt đối
- Có điều giao thủ, thì không cần.
Hắc y lão giả nhàn nhạt lên tiếng, hắn giơ cánh tay trái lên, bên dưới ống tay áo đen kịt, cánh tay thon dài trắng xám xuất ra một chưởng, bàn tay chậm rãi chuyển động, một viên hỏa diễm chỉ lớn chừng quả đấm không hề có một tiếng động xuất hiện, trong lòng bàn tay tĩnh lặng thiêu đốt.
Đây là một đám hỏa diễm lam sắc, mà ở trong huyền Hỏa, huyền hỏa lam sắc chỉ là hỏa diễm cấp thấp, thuộc về cảnh giới huyền hỏa trở xuống. Trên Địa Huyền Cảnh, thiêu đốt đều là huyền hỏa tử sắc. Nói cách khác, lam sắc huyền hỏa, đừng nói với Đế Quân mạnh mẽ vô cùng, chính là đối với một huyền giả Thiên Huyền Cảnh, cũng không thể tạo thành thương tổn.
Nhưng khác nhau với huyền hỏa bình thường, lam sắc hỏa diễm này lại là một loại màu băng lam có chút kỳ dị...... Xấp xỉ với mật độ hàn băng cực cao, càng quỷ dị chính là, đoàn màu băng lam hỏa diễm từ nơi này, càng không cảm giác được chút gợn sóng huyền lực nào, phảng phất thứ này căn bản không phải huyền hỏa, hơn nữa bình thường nhất, không hề uy lực, chỉ có thể thiêu đốt phàm vật tự nhiên.
- Ngươi chỉ cần đỡ lấy Tinh Hỏa, lão phu liền lập tức rời đi, không nhúng tay vào việc Nhật Nguyệt Thần Cung. Nhưng nếu chút Tinh Hỏa của lão phu đều không đón được...... Các ngươi phải lập tức lui ra, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ bước vào nơi đây!
Ngọn lửa màu băng lam, trong bàn tay hắc y lão giả hơi chập chờn, thanh âm nặng nề vẫn bình tĩnh, cũng mang theo áp bức cực kỳ to lớn, hơn nữa ngữ điệu căn bản không phải thương lượng, hơn nữa không thể nghi ngờ là mệnh lệnh...... Mặt khác hắn lời nói này ý tại ngôn ngoại, rõ ràng chính là: các ngươi căn bản không xứng cùng lão phu giao thủ, có thể đỡ lấy ta đây một đoàn Tiểu Hỏa liền coi như là các ngươi thắng!
Đế Quân, chính là đứng đầu cõi đời này, nhìn xuống chúng sinh tồn tại, chưa từng bị người như vậy coi rẻ qua. Dạ Thạch trong lòng tức giận, cười lạnh nói:
- Coi như là Phượng Hoàng Thần Tông có Thần Huyền Lực Phượng Thần đều tuyệt không dám coi rẻ trưởng lão Nhật Nguyệt Thần Cung ta, các hạ cơn giận này, sẽ không sợ chém gió to quá mà gãy lưỡi chứ!
"Ha ha......" lão giả lãnh đạm nở nụ cười, không nói gì thêm, bàn tay nhẹ nhàng đẩy một cái, băng lam hỏa diễm trong lòng bàn tay chậm rãi bay ra, không nhanh không chậm hướng về trước ngực Dạ Thạch bay tới.
Huyền lực càng mạnh, pháp tắc càng cao, phóng sức mạnh cũng tự nhiên càng dày đặc mạnh mẽ. Đến Đế Quân cấp độ này, cho dù là sức mạnh trong nháy mắt, đều sẽ khiến không gian run rẩy vặn vẹo. Mà đoàn băng lam hỏa diễm lúc bay ra huyền khí lực tức vẫn như cũ không hề đãng động, đến mức, không gian không hề gợn sóng hay vặn vẹo...... Đừng nói không gian, ngay cả xung quanh không có chút hỗn loạn......
Lúc trong tay hắc y nhân, khí tức hỏa diễm còn có thể miễn cưỡng lý giải là bị hắn lấy huyền lực hùng hậu áp chế, nhưng lúc này tuột tay bay ra, khí tức vẫn như cũ có thể nói...... Giải thích duy nhất, chính là chỗ hỏa diễm này căn bản không hề có pháp tắc, chỉ là phàm hỏa bình thường!!
Ngoài ra, tuyệt không có khả năng thứ hai!
Dạ Thạch cảm giác sốt sắng nhất thời biến mất không còn tăm tích, thời khắc này hắn đã hoàn toàn xác định, lão giả tự dưng xuất hiện rõ ràng chỉ phô trương thanh thế, khí tràng mạnh đến mức huyễn hoặc nhất định là dùng một loại phương pháp đặc thù nào đó tạo ra hù dọa người...... Không sai! Cõi đời này ngoại trừ Phượng Hoàng Thần Tông Phượng Thần, vốn không có khả năng tồn tại có thể thắng được Thánh Đế, Hải Hoàng, Thiên Quân, Kiếm Chủ! Bọn họ lại suýt chút nữa bị doạ!
Dạ Thạch sắc mặt lập tức âm lãnh, cười lạnh một tiếng, chẳng muốn vận chuyển huyền lực, một chưởng xông tới băng lam hỏa diễm, bàn tay hắn lúc chạm lấy hỏa diễm, chút mảy may thiêu đốt căn bản đều đều không cảm giác được, đoàn hỏa diễm kia đã ở trong tầm mắt triệt để trừ khử, chút dấu vết cũng không còn lại.
"Ha ha ha ha!" Dạ Thạch lớn tiếng cuồng tiếu:
- Ta còn tưởng là cao nhân phương nào, nguyên lai loại nhãi nhép chỉ cố làm ra vẻ bí ẩn! Ha ha ha ha, quả thực khiến người ta cười đến rụng răng!
Hắn một bên cười to, một bên chuyển hướng Dạ Tinh Hàn:
- Thiếu chủ, cửu trưởng lão, xem ra chúng ta ngày hôm nay......
Hắn nói tới đây, âm thanh bỗng nhiên đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn chợt phát hiện, Dạ Tinh Hàn, Dạ Cô Ảnh, Dạ Quyển Vân, Dạ Tiêu Nhiên toàn bộ con mắt trừng trừng, con ngươi phóng to, như nhìn thấy cái gì cực kỳ kinh khủng, mà mười lăm hộ pháp phía sau...... Trên mặt của bọn họ đều mang theo thật sâu sợ hãi, cơ mặt, bắp thịt, thậm chí toàn thân, đều đang run rẩy...... Hơn nữa run rẩy càng kịch liệt, miệng mở lớn tựa hồ muốn hô ra cái gì, cũng đang cực độ sợ hãi trước sau không cách nào phát ra âm thanh.
Toàn bộ thế giới giường như hoàn toàn ngưng tụ, xuất hiện tĩnh mịch ngắn ngủi, Dạ Cô Ảnh khàn cả giọng gầm dữ dội:
- Tay ngươi! Tay!!
Dạ Thạch theo bản năng quay đầu nhìn tay của mình...... Trong nháy mắt, con ngươi của hắn phóng to mười mấy lần, cả khuôn mặt cực độ sợ hãi trở nên trắng bệch một mảng.
Bởi vì khi hắn nâng cánh tay lên...... Đã không thấy được bàn tay mình tồn tại!!
Tay phải của hắn...... Biến mất rồi!!
Mà một đám băng lam hỏa diễm, trên cổ tay hắn yên tĩnh không hề có một tiếng động thiêu đốt...... Không! Đây không phải là thiêu đốt, nói càng chuẩn xác là một loại nuốt chửng! Băng lam hỏa diễm đến mức, cánh tay của hắn từng tấc từng tấc biến mất...... Trong nháy mắt, hỏa diễm lan tràn đến xương khuỷu tay, nửa cánh tay, cũng hoàn toàn biến mất trên thân thể của hắn.
Toàn bộ quá trình, không có khí tức, không có tiếng vang, càng không có chút thống khổ hoặc xúc giác nào! Thậm chí ngay cả một tia dấu vết thiêu đốt...... Dù cho một vệt tro bụi đều không có!
Tựu như cánh tay của hắn đang bị một thứ vô tình cắn nuốt!
Hơn nữa nuốt chửng lại là thân thể Đế Quân!!
Đây là hình ảnh tất cả mọi người chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy, hoàn toàn vượt qua nhận thức. Đồng tử Dạ Thạch phóng to đến mức muốn nổ tung, hoảng sợ lớn nhất cả đời này trong nháy mắt dâng lên, hắn phát sinh một tiếng kêu gào khàn giọng, huyền lực toàn thân giống như điên toàn bộ dâng tới cánh tay phải, nỗ lực áp xuống đoàn"Hỏa diễm" kinh khủng, nhưng lúc huyền lực chạm lấy băng lam hỏa diễm, lại như đá chìm đáy biển, trong nháy mắt biến mất không thấy hình bóng, băng lam hỏa diễm đừng nói bị áp chế, ngay cả một tia rung chuyển đều không có, vẫn như cũ không nhanh không chậm thiêu đốt, từ từ tới gần bờ vai của hắn......
Không có thống khổ...... Nửa điểm thống khổ đều không có, nhưng cứ như vậy trơ mắt nhìn thân thể của chính mình biến mất, so với rơi vào địa ngục còn muốn đáng sợ vô số lần. Toàn thân hắn run rẩy, trong miệng phát sinh một tiếng so với một tiếng gào thét thảm thiết hơn, đôi mắt hạt châu trong cực độ sợ hãi cơ hồ trừng ra ngoài khỏi viền, gân xanh trên trán rõ ràng phồng lên......
Nhưng mặc cho hắn làm sao kêu thảm thiết, giãy dụa, đoàn kia như băng tinh thuần mỹ, so với ác ma còn muốn đáng sợ hơn vẫn an tĩnh thiêu đốt......
- Cứu...... Cứu ta......
Cheng!!
Dạ Tiêu Nhiên từ Không Gian Giới Chỉ lấy ra một trường kiếm tử sắc, thân thể lướt một đạo tàn ảnh, kiếm tử sắc hình cung vút qua không trung, một chiêu kiếm chém trên vai Dạ Thạch, hung hăng bổ xuống cánh tay chịu băng lam hỏa diễm!
Nhưng, người của Nhật Nguyệt Thần Cung còn chưa kịp thở ra một hơi, lại sợ hãi phát hiện cánh tay Dạ Thạch bị chặt đứt trên không trung hoàn toàn biến mất, nhưng băng lam hỏa diễm vẫn như cũ tồn tại, ở giữa không trung phân tán, tán thành mười mấy đám...... Toàn bộ trở xuống người Dạ Thạch.
Trong nháy mắt, mười mấy lỗ thủng xuất hiện ở cánh tay Dạ Thạch, hai chân, ngực, bụng...... Cũng theo hỏa diễm lan tràn nhanh chóng phóng to, một chút sau thân thể Dạ Thạch hoàn toàn hư vô.
Dạ Thạch sợ hãi tiếng gào thét càng thêm thê thảm, toàn thân co giật vặn vẹo, cánh tay trái còn nguyên điên cuồng đập, lôi kéo thân thể của chính mình...... Nhưng tay trái hắn đụng vào băng lam hỏa diễm, liền bắt đầu nhanh chóng biến mất, hắn cuồng loạn giãy dụa, cũng làm cho băng lam hỏa diễm càng nhanh hơn lan khắp toàn thân hắn, Đế Quân mạnh mẽ thân thể trở nên thủng trăm ngàn lỗ......
Người yếu nhất Nhật Nguyệt Thần Cung cũng là Bá Hoàng, mạnh nhất càng tới gần Đế Quân hậu kỳ, nhưng trên mặt mỗi người đều mang theo thật sâu sợ hãi, Băng Vân chúng nữ càng hoa dung thất sắc...... Bởi vì trước mắt, hình ảnh đáng sợ đến bọn họ căn bản đều không thể hiểu! Mà lúc này, Dạ Cô Ảnh bỗng nhiên quay về phía Dạ Tiêu Nhiên gầm một tiếng dữ dội:
- Tiêu nhiên, nhanh quăng kiếm!!
Dạ Tiêu Nhiên ngẩn ra, theo bản năng cúi đầu, nhất thời kinh sợ đến mức kinh hồn bạt vía...... Tử kiếm trong tay hắn vừa nãy chặt đứt vai Dạ Thạch, càng nhiễm phải một chút băng lam hỏa diễm...... Mặc dù chỉ là một điểm, cũng đã làm cho cả mũi kiếm đều hoàn toàn biến mất, lúc này đang nhanh chóng lan tràn lên phía trên
Dạ Tiêu Nhiên bàn tay run rẩy, suýt nữa hồn bay lên trời, nhưng không có lập tức vứt kiếm đi, bởi vì...tử kiếm này Dạ Thạch trân bảo, đã làm bạn với hắn hơn 300 năm, ngày thường quả thực coi như sinh mệnh, nhưng chớp mắt do dự, băng lam hỏa diễm đã nuốt hết kiếm, xông thẳng bàn tay của hắn mà tới.
Dạ Cô Ảnh bỗng nhiên vọt tới, mạnh mẽ một quyền đánh vào trên cổ tay Dạ Tiêu Nhiên, một đòn bất ngờ không có lưu lực, trực tiếp làm Dạ Tiêu Nhiên trật khớp, tử kiếm trong tay cũng bay ra xa. Dạ Cô Ảnh dừng lại thân hình, gầm nhẹ:
- Ngươi không muốn sống nữa à!!
Dạ Tiêu Nhiên toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, nếu như mới vừa rồi bị hỏa diễm nhiễm tới tay, không thể nghi ngờ phải chịu hậu quả giống Dạ Thạch! Hắn một trận nghĩ đến mà sợ hãi, vội vàng nói:
- Tạ ơn...... Tạ ơn cửu trưởng lão ân cứu mạng.
Mà lúc này Dạ Thạch đã vô pháp phát ra âm thanh, hắn hơn nửa thân thể đã biến mất, thân thể tàn dư đã không nhìn ra hình dạng, cũng bị băng lam hỏa diễm nuốt chửng biến mất càng nhanh hơn, mà tình cờ co giật, chứng minh Đế Quân Nhật Nguyệt trưởng lão còn sót lại một tia khí tức, nhưng ngay lúc đó, khí tức cuối cùng này cũng biến mất hầu như không còn...... Toàn bộ thân thể, hoàn toàn biến mất ở nơi đó!
Không có mảy may lưu lại!
Nhìn nơi Dạ Thạch biến mất, tất cả mọi người là đồng loạt hoảng sợ cùng ngơ ngác, như hóa đá không nhúc nhích. Một trận gió rét thổi tới, bọn họ cùng nhau run lên một cái, một luồng hàn khí so với hàn phong còn lạnh lẽo hơn ngàn vạn lần trong cơ thể điên cuồng tán loạn...... Toàn thân bọn họ, đã sớm bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp.
Nhật Nguyệt thiếu chủ, Nhật Nguyệt trưởng lão...... Không nghi ngờ chút nào là nhân vật đứng đầu, nhưng bọn hắn giờ phút này. Trong lòng chỉ có hoảng sợ...... Đè xuống chấn kin. Hắc y nhân này có khí thế mạnh mẽ tuyệt luân, bọn họ lường trước hắn thật sự có thực lực cường đại đến cực điểm, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, hắn vừa ra tay, dĩ nhiên khủng bố đến mức độ như vậy!
Một điểm tinh hỏa, đủ để một Đế Quân không thể chống đỡ biến mất khỏi thế gian...... Hình ảnh vừa nãy, đâu chỉ là khủng bố...... Căn bản chính là một loại sức mạnh không nên tồn tại với phàm trần, mà chỉ nên tồn tại với thần thoại hư huyễn!
Hơn nữa chút hỏa diễm chỉ do hắc y nhân này tiện tay dấy lên, liền một tia huyền khí rung chuyển đều chưa từng có.
- Haizz......
Hắc y lão giả khẽ than thở một tiếng:
- Vốn chỉ muốn trừng phạt cảnh cáo, không nghĩ rằng, một Thánh Địa trưởng lão, chút tinh hỏa liền trực tiếp chết, huyền đạo Thiên Huyền Đại Lục, không ngờ suy sụp đến nỗi bước này......
Lão giả thở dài tựa như thất vọng...... Lời nói của hắn là đang nói vốn chỉ muốn dùng chút hỏa diễm nhắc nhở Dạ Thạch, không nghĩ tới Dạ Thạch đường đường Thánh Địa trưởng lão thậm chí ngay cả một chút sức chống cự đều không có trực tiếp chết rồi......
Thay lời khác chính là...... Ta biết các ngươi rất yếu, nhưng không nghĩ tới lại kém đến mức độ như vậy!
- Nếu sát giới đã phá...... Vậy các ngươi, cũng toàn bộ ở lại chỗ này đi.
Hắc y lão giả tiếp tục than nhẹ một tiếng, duỗi ra bàn tay trắng xám, một đám băng lam hỏa diễm giống trước như đúc ở lòng bàn tay dấy lên...... Mà băng lam, so với vừa nãy phải lớn hơn nhiều gấp đôi!!
Vẫn như cũ chỉ tiện tay dấy lên, liền một tia dấu hiệu xoay chuyển huyền lực đều không có! Phảng phất đây chỉ là lão nhân quá bình thường, ngưng lực cũng không có sức mạnh.
Nhìn thấy này đoàn băng lam hỏa diễm, còn dư lại Nhật Nguyệt tam trưởng lão toàn thân tóc gáy trong nháy mắt dựng thẳng lên, Dạ Tinh Hàn lùi mấy bước, trên mặt cũng không còn nửa điểm hung hăng ngạo mạn, chỉ có trắng bệch sợ hãi.