Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 674 - Chương 675: Chật Vật Mà Đi

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_675" class="block_" lang="en">Trang 338# 1

 

 

 

Chương 675: Chật vật mà đi



- tiền...... Tiền bối chậm đã!!

Dạ Cô Ảnh cuống quít che trước người Dạ Tinh Hàn:

- Chúng ta lập tức vâng theo tiền bối dặn dò lui khỏi nơi này, không quấy rối tiền bối nửa phần......

Dạ Cô Ảnh vẻ mặt cùng ánh mắt không còn trầm ổn như trước, ngay cả âm thanh đều mang theo run rẩy rõ ràng. Đối với hắc y lão giả xưng hô cũng từ"Các hạ" biến thành tiền bối. Dạ Thạch...... Trưởng lão Nhật Nguyệt Thần Cung, trung kỳ Đế Quân ngạo thị thiên hạ, ở Nhật Nguyệt Thần cung đều có địa vị cực cao, lại bị lão giả tiện tay dấy lên hỏa diễm nho nhỏ hóa thành hư vô, đây là biết bao sức mạnh kinh khủng, mạnh mẽ cỡ nào không gì sánh kịp......

Cho dù là Phượng Hoàng Thần toàn lực phóng ra Phượng Hoàng Hỏa che kín bầu trời, một trung kỳ Đế Quân cũng sẽ không phải một chút năng lực chống cự đều không có.

Mà hắc y lão giả này, chỉ là tiện tay trong lúc đó dấy lên một đám băng lam hỏa diễm lớn chừng quả đấm.

Mật độ sức mạnh băng lam hỏa diễm, tất nhiên cường đại đến trình độ ngoài tưởng tượng. Mà trong đó ẩn chứa pháp tắc, càng vượt qua giới hạn đại cảnh giới bọn họ có thể lý giải!

Cõi đời này, thật sự tồn tại người kinh khủng như thế!

Lúc này nghĩ đến, hắn mới để cho bọn họ rời đi, căn bản không phải kiêng kỵ Nhật Nguyệt Thần Cung...... Mà căn bản rõ ràng khinh thường ra tay với bọn họ!

- Tiền bối bớt giận!

Dạ Cô Ảnh hai tay chắp lại, thân thể gập xuống,

Nhún nhường hoảng sợ nói:

- Chúng ta coi như không biết tự lượng sức, cũng tuyệt không dám mạo phạm cao nhân tiền bối, vừa mới thật sự chỉ vì về Nhật Nguyệt Thần Cung có thể ăn nói, mới đưa ra hạ sách...... Dạ Thạch trưởng lão mất mạng dưới tay tiền bối, cũng là hắn học nghệ không tinh, hoàn toàn không oán được tiền bối. Ta lấy thân phận cửu trưởng lão Nhật Nguyệt Thần Cung đảm bảo, tiền bối hôm nay giơ cao đánh khẽ thả chúng ta rời đi, Nhật Nguyệt Thần Cung tuyệt không truy cứu việc Dạ Thạch trưởng lão, ân oán lệnh đồ cũng từ đây xóa bỏ......

Dạ Cô Ảnh thân là trưởng lão Nhật Nguyệt Thần Cung, đã không biết bao nhiêu năm chưa lộ ra tư thái hạ thấp mình như vậy. Nhưng lão giả trước mặt, hắn đâu còn dám có nửa điểm tư thế ngày thường, thậm chí đều hận không thể quỳ rạp tới đất đi. Bởi vì người trước mắt này muốn giết bọn hắn, căn bản dễ như trở bàn tay! Hơn nữa đã nổi lên sát tâm! Nếu hắn động thủ thật...... Dạ Thạch khi hắn hạ thủ cơ hội giãy dụa đều không có, bọn họ cũng đồng dạng sẽ không có! Bọn họ không chỉ toàn bộ phải chết, hơn nữa chết cũng không rõ ràng!

Đây là nhân vật khủng bố nhất bọn hắn từ lúc sinh ra tới nay tao ngộ, cũng từ khi sinh tới nay lần đầu tiên đối mặt cái chết thực sự uy hiếp, bọn họ sao dám lại có thêm nửa điểm lỗ mãng! Coi như là Nhật Nguyệt trưởng lão, sắp sủa phải chết, cũng chỉ có thể hết toàn lực cầu xin.

- A, không truy cứu?

Lão giả khinh thường cười nhạt:

- Ngươi cho rằng lão phu sẽ sợ Nhật Nguyệt Thần Cung các ngươi ‘ truy cứu ’ sao! Thánh Địa các ngươi trong mắt người là cao không thể với tới, nhưng ở trong mắt lão phu...... Muốn tiêu diệt Nhật Nguyệt Thần Cung, bất quá chỉ một cái phất tay!

Thanh âm bình thản, nhưng chấn động tất cả mọi người rung bần bật.

"Muốn tiêu diệt Nhật Nguyệt Thần Cung, bất quá chỉ một cái phất tay", ngông cuồng như vậy, thế gian ai dám nói? Nếu trước hôm nay nghe thế, Dạ Cô Ảnh nhất định sẽ xem là chuyện cười, mà lúc này, bọn họ cảm nhận được không phải buồn cười hay xem thường, mà là khiếp sợ...... Hình ảnh Dạ Thạch bị hắn tiện tay một điểm tinh hỏa hóa thành hư vô lần thứ hai hiện lên trước mắt, khiến cho bọn họ khắp cả người phát lạnh.

Dạ Cô Ảnh hoảng hốt vội nói:

- Dạ phải..... Tiền bối chính là thế ngoại cao nhân, Nhật Nguyệt Thần Cung trong mắt ngài căn bản không xứng đáng nhắc đến. Nhưng...... Nếu hôm nay thiếu chủ có chuyện, ngay cả đối mặt là tiền bối, Nhật Nguyệt Thần Cung cũng nhất định không chịu để yên, mặc dù không thể thắng được được tiền bối, nhưng tiền bối bậc cao nhân nhiều năm không dính phàm trần, nói vậy cũng sẽ không đồng ý nhận loại ‘ phiền toái nhỏ ’. Hơn nữa......

Dạ Cô Ảnh nhanh trí, duy trì trấn định nói:

- Hơn nữa tiền bối nổi giận, là bởi vì vô ý phá sát giới. Nhưng cái gọi là sát ý tại tâm, nếu như không có chân chính sát niệm, sẽ không xem như là phá sát giới. Tiền bối cũng không cố ý muốn giết Dạ Thạch, do Dạ Thạch tu vi không tinh, lại không biết tự lượng sức mình đón lấy tiền bối thần hỏa, mới thần hồn vẫn diệt...... Vì lẽ đó Dạ Thạch chết là bởi vì chính hắn, tuyệt đối không phải do tiền bối, cho nên tiền bối kỳ thực cũng không có phá sát giới.

- Bây giờ tiền bối đối với chúng ta nổi lên sát tâm, nếu động thủ giết chết chúng ta, mới thật là phá sát giới! Tiền bối là vô thượng cao nhân đương thời, mà chúng ta bất quá người phàm tục làm sao được vào mắt tiền bối, tiền bối hà tất bởi vì mấy người không quan trọng mà phá sát giới, làm bẩn thanh tâm."

- Cửu trưởng lão nói rất đúng!

Dạ Quyển Vân cũng vội vàng nói:

- Chúng ta cùng lệnh đồ Vân Triệt tuy có hiểu lầm, nhưng...... Mười mấy người chúng ta bị tổn hại thủ hạ, lại chưa từng thương tổn lệnh đồ một sợi tóc! Tiền bối đã tuân theo sát giới nhiều năm, nói vậy nhất định là lòng dạ mênh mông, tâm như trời rộng......

- Không cần nói nữa!

Thanh âm bình thản cắt đứt lời Dạ Quyển Vân. Bàn tay chậm rãi thu hồi, đoàn hỏa diễm màu băng lam cũng biến mất trong lòng bàn tay, không khí hơi tràn ngập sát khí cũng thuận theo tiêu tan, nhưng cỗ uy thế che trời vẫn tồn tại, gắt gao áp bức tâm của bọn họ:

- Các ngươi nói tuy vì cầu sinh, nhưng cũng có lý. Thôi, các ngươi đi đi, sau ngày hôm nay, vĩnh viễn không bao giờ bước vào nơi đây nửa bước!

Người Nhật Nguyệt Thần Cung toàn bộ ngẩng đầu, như nghe tiếng trời, bình sinh lần đầu tiên, bọn họ có một loại cảm giác"Tử trung đào sinh". Dạ Cô Ảnh run giọng nói:

- Tạ tiền bối ơn tha chết! Nhật Nguyệt Thần Cung nhất định nhớ kỹ ân tình......

Thanh âm hắn một trận quả quyết:

- Vãn bối cả gan, xin tiền bối cho biết đại danh! Ngày sau sơ ngộ tiền bối, Nhật Nguyệt Thần Cung nhất định nhượng bộ lui binh. Người có quan hệ với tiền bối, chúng ta tuyệt không xúc phạm.

Dạ Cô Ảnh lời ấy, cũng không phải nói cho có lễ...... Dạ Thạch chết thảm, thực lực hắc y lão giả này hoàn toàn vượt qua nhận thức khủng bố, bọn họ ngay cả chút ý nghĩ trả thù cũng không từng sinh ra. Cho tới"Nhượng bộ lui binh", càng không phải giả tạo nói như vậy! Nhân vật khủng bố bực này, bọn họ chỉ mong đời này cũng không phải gặp lại.

- Đại danh?

Hắc y lão giả chậm rãi nói:

- Các ngươi biết thì làm sao? Thế gian này, từ lâu đã không có tên lão phu. Nếu không phải nhờ cơ duyên thu nạp đệ tử, lão phu vốn cả đời cũng sẽ không tiếp tục nhiễm bụi phàm thế."

- Ta tên Đoạt Thiên! Đoạt Thiên!"

- Đoạt...... Thiên......

Dạ Cô Ảnh thấp niệm một tiếng, đây thật là tên gọi chưa từng nghe đến, cũng là hắn nghe qua...cuồng tên nhất! Một người muốn ngông cuồng, hoặc mạnh đến cảnh giới cỡ nào, mới dám lấy"Đoạt Thiên" làm tên!

- Đoạt Thiên tiền bối, chúng ta vậy rời đi! Ngày khác như có nhàn rỗi, mong rằng hạ mình đến Thần Cung làm khách. Thần cung tất nâng cung đón lấy!

Dạ Cô Ảnh vừa nói, bước chân đã càng lúc càng nhanh lùi về sau, trong lòng hận không thể lập tức bay khỏi nơi này. Hắn những câu nói này một nửa vì ổn định cảm xúc lão giả, một nửa tự nhiên vì giao hảo. Bởi vì người như thế, dù cho không thể trở thành bằng hữu, cũng tuyệt không có thể trở thành kẻ địch.

Bọn họ nhanh chóng chạm đích, chuẩn bị bay về phía Nhật Nguyệt Thánh Chu, một thanh âm bỗng nhiên từ sau lưng của bọn họ vang lên:

- Chờ chút!!

Phát ra âm thanh chính là Vân Triệt, giống như bởi vì cấp thiết cùng không cam lòng, tiếng nói của hắn đặc biệt trầm thấp. Dạ Cô Ảnh quát lớn dừng lại, phía sau lưng trở nên lạnh lẽo...... Hắc y lão giả thả bọn họ đi, cũng không đại biểu Vân Triệt buông tha bọn họ! Nếu như Vân Triệt quyết liệt yêu cầu hắc y lão giả khiến bọn họ toàn bộ chôn thây lại chỗ này......

- Triệt nhi, không cần nhiều lời.

Không chờ Vân Triệt mở miệng, thanh âm đã bình thản vang lên:

- Sư phụ biết ngươi muốn nói gì. Ngươi thật cho là sư phụ để cho bọn họ đi, không muốn tay, hoặc không muốn phá sát giới sao? Sai!

Tiếng nói của hắn lúc này thoáng nghiêm khắc mấy phần:

- Sư phụ ở rất lâu trước đã dạy ngươi, trừ phi chân chính nguy hiểm đến sinh mệnh, bằng không kiên quyết không thể mượn sức sư phụ, càng không thể sinh ỷ lại! Sư phụ trong lòng biết ngươi bởi vì Băng Vân Tiên Cung đối với những người này hận thấu xương, gấp muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, nhưng sư phụ để cho bọn họ đường lui, đã là cực hạn, nếu muốn bọn họ chết, ngươi chỉ có thể lấy sức mạnh của chính mình mà thôi!!

- Sáu năm trước, chúng ta sư đồ gặp gỡ, ngươi chỉ là phế nhân huyền mạch tàn phế. Sư phụ vì ngươi chữa trị huyền mạch, dạy dỗ ba năm, thất quốc liền không người là đối thủ của ngươi! Ba năm trước, sư phụ phá tan không gian, đưa ngươi từ Thái Cổ Huyền Chu mang về, đến bây giờ, thực lực của ngươi đã có thể chiến Đế quân! Tuy rằng ngươi bây giờ còn không giết được bọn hắn, nhưng, chỉ cần ngươi sư phụ khắc sâu trong lòng tu luyện, lại có thêm ba năm, ngươi muốn giết bất luận trong bọn hắn đều dễ như trở bàn tay! Lại có thêm ba năm, toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Cung đều sẽ tùy ý cho ngươi dẫm đạp, làm sao cần vì hôm nay nhanh chóng, mà tự tổn hại tu luyện chi tâm!

Những câu nói này, là những lời lão giả từng nói với Vân Triệt, nhưng nghe trong tai người Nhật Nguyệt Thần Cung, cũng làm cho mỗi người bọn họ trong lòng run sợ.

Thời gian sáu năm...... Từ phế nhân huyền mạch tàn phế, có thể đến thực lực chiến Đế quân...... Vẻn vẹn sáu năm!!

Đây là khái niệm đáng sợ đến mức nào!!

Hơn nữa bọn họ đều rõ ràng vô cùng biết đó tuyệt đối không phải là hư ngôn! Bởi vì căn cứ bọn họ ba năm nay điều tra Vân Triệt, sáu năm trước, hắn thật sự chỉ là một phế nhân tàn mạch, hắn sống mười mấy năm người người đều biết, thậm chí trở thành toàn bộ trò cười!!

Hắn ban đầu ở Phượng Hoàng Thần Tông triển lộ thần uy, cũng mới tu huyền ngăn ngắn thời gian ba năm mà thôi!

Cái này sự thực đáng sợ, bọn họ ngày hôm nay rốt cuộc tìm được đáp án, nguyên lai phía sau hắn, có một sư phụ đáng sợ như thế! So với bọn họ đã từng phỏng đoán, còn có đáng sợ trăm lần, ngàn lần!!

Sáu năm từ phế nhân đến thực lực Đế Quân, Tứ Đại Thánh Địa tuy là ngạo thị thiên hạ, nhưng tự hỏi vĩnh viễn không thể nào làm được.

Còn có một câu nói, mỗi người bọn họ cũng đều nghe rõ ràng...... Vân Triệt sở dĩ còn sống, cũng không phải như bọn họ suy đoán không bị nhốt vào Thái Cổ Huyền Chu, mà là được hắc y nhân này từ trong Thái Cổ cứu trở về!!

Nói cách khác, hắn có thể ở trên Thiên Huyền Đại Lục cùng Thái Cổ Huyền Chu trong lúc đó tiến hành xuyên qua không gian!!

Khiếp sợ không cách nào truyền lời khiến tâm khảm bọn họ đồng loạt run run, bọn họ thân là Đế Quân Thiên Huyền Đại Lục mạnh mẽ nhất, nhưng hoàn toàn không có cách nào dự đoán lão giả thuộc cảnh giới nào...... So với đó, giống như tồn tai hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Vân Triệt cúi đầu:

- Sư phụ giáo huấn phải, đồ nhi thụ giáo.

Tiếng nói của hắn rất nhỏ rất thấp, cái người cuồng ngạo vô kỵ, dám một đối mặt Phượng Hoàng Thần Tông, ngay cả Nhật Nguyệt Thần Cung cũng dám đắc tội Vân Triệt, ở trước mặt sư phụ có vẻ đặc biệt kính cẩn thu liễm.

Dạ Cô Ảnh nắm cánh tay Dạ Tinh Hàn, bằng tốc độ nhanh nhất phóng lên trời, không dám tiếp tục có nửa phần dừng lại...... Sáu năm có thể chiến Đế quân...... Lại có thêm ba năm có thể giết bọn họ bất luận một ai...... Lại có thêm ba năm có thể tùy ý dẫm đạp toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Cung...... Những câu nói này giống như ma chú nguyền rủa chiếm giữ tâm hồn hắn.

Hắn bắt đầu cảm giác được, cùng Vân Triệt trẻ tuổi lúc trước bọn họ cũng không để trong mắt, tựa hồ là sai lầm lớn nhất những năm này bọn họ làm ra!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment