Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 676 - Chương 677: Chiến Lật Thần Cung

. ._339__1" class="block_" lang="en">Trang 339# 1

 

 

 

Chương 677: Chiến lật Thần Cung



Nhật Nguyệt Thánh Chu tốc độ cực nhanh, mênh mông tuyết vực rất nhanh đã ra ngoài mấy trăm dặm.

Mãi đến tận khi thoát ly biên giới Thương Phong Quốc, tâm tư mọi người Nhật Nguyệt Thần Cung cuối cùng mới coi như bình tĩnh một chút, bọn họ lau một chút cái trán, trên mặt vẫn như cũ trải rộng mồ hôi lạnh.

- Không nghĩ tới...... Thế gian này, lại có người kinh khủng như thế!

Dạ Quyển Vân hít sâu một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi nói.

- Trời, Thiên Huyền Đại Lục biết bao bao la, Đại Thiên Thế Giới không gì không có...... Chỉ là, chúng ta đúng ếch ngồi đáy giếng rồi.

Dạ Cô Ảnh cảm thán. Từ khi vào Nhật Nguyệt Thần Cung, ròng rã mấy trăm năm, hắn vẫn là lần đầu tiên chịu kinh hãi như vậy...... Hồi tưởng hắc y lão giả kia khủng bố tuyệt luân, bọn họ như ở Quỷ Môn Quan đi một lượt.

- Lẽ nào có lí đó!

Dạ Tinh Hàn mạnh mẽ đấm một quyền, mang theo một luồng khí bạo đinh tai nhức óc, hắn phẫn hận nói:

- Đương thế Tối Cường Giả, ngoại trừ Phượng Hoàng Thần Tông Phượng Thần, căn bản không khả năng có người vượt qua phụ thân ta...... Làm sao bỗng nhiên lại xuất hiện một người như vậy!! Người như vậy tại sao trước hoàn toàn là không có tiếng tăm gì!!

- Thiếu chủ bớt giận.

Dạ Cô Ảnh nhẹ giọng an ủi:

- Đến mức độ như vậy, hắn nếu muốn không có tiếng tăm gì, thế gian này căn bổn không có người có năng lực biết được sự tồn tại của hắn. Thiếu chủ còn nhớ tới hắn làm sao xuất hiện? Khí tức của hắn vốn không có một chút nào, cũng trong nháy mắt che kín bầu trời, cả người hắn giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện, liền ngay cả Vân Triệt lúc hô tên hắn, cả người cùng khí tức bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, lại bỗng nhiên xuất hiện, thiếu chủ cũng biết đây là vì sao?

Dạ Tinh Hàn hàm răng cắn chặt, trầm thấp nói:

- Tự thành thế giới!

- Không sai!

Dạ Cô Ảnh khuôn mặt khiếp sợ...... Còn có kính ngưỡng:

- Đến chúng ta mức độ Đế Quân, có thể mở ra không gian tự mình tiến hành chứa đồ. Tới một cảnh giới nào đó chí cao vô thượng, là có thể tùy ý điều khiển không gian, mở ra tiểu thế giới thuộc về mình! Này cũng không phải truyền thuyết hư vọng, như Chí Tôn Hải Điện ‘ Thần Hải Bí Cảnh ’, cùng với Thái Cổ Huyền Chu thiếu chủ ba năm trước đi qua, thế giới trong đó, đều là nhân vật cường đại Viễn Cổ dùng vô thượng thần lực mở ra tiểu thế giới độc lập. Haizz...... Vốn tưởng rằng huyền giả nắm giữ cảnh giới hủy diệt hậu thế cỡ này, không có khả năng xuất hiện. Không nghĩ tới, hôm nay...... Càng chính mắt thấy nhân vật như vậy!

- Cảnh giới của hắn cao, chúng ta chạy trốn cũng không thể.

Nghĩ đến đều là trung kỳ Đế Quân Dạ Thạch bị hắc y lão giả kia tùy tiện quăng ra hỏa diễm liền đốt thành hư vô, Dạ Tiêu Nhiên run lập cập, âm thanh có chút run nói:

- Hắn ta muốn giết chúng ta quả thực dễ như trở bàn tay. Liền ngay cả hắn coi rẻ Nhật Nguyệt Thần Cung...... Ta đều cảm giác hắn cũng không phải là đang phô trương thanh thế. Nếu không phải hắn muốn mượn chúng ta đi huấn dạy đồ đệ, chúng ta căn bản không khả năng còn sống đến bây giờ.

Hắn liếc mắt nhìn Dạ Tinh Hàn, nghĩ mà sợ nói:

- Chúng ta chết thì chết, nhưng nếu là thiếu chủ...... Chúng ta coi như vạn tử khó chuộc!

- Ta cảm giác hắn căn bản xem thường ra tay với với chúng ta, liền giết chết Dạ Thạch, cũng chỉ là một bất ngờ.

Dạ Cô Ảnh cảm thán một tiếng nói:

- Vân Triệt năm đó dám một mình đối mặt Phượng Hoàng Thần Tông,

Bây giờ lại giết người Nhật Nguyệt Thần Cung, còn cố ý để tử vong hồn ấn truyền cho thiếu chủ, ta đã sớm nghĩ đến hắn nhất định có chỗ dựa dẫm...... Nhưng tuyệt không nghĩ đến, hắn dựa dẫm, lại là nhân vật kinh thiên như vậy.

- Dạ Thạch bỏ mình, Thiên Quân đại nhân bên kia nhất định ngay lập tức biết được, chúng ta lần này trở lại...... Nên khai báo cái gì?

Dạ Quyển Vân cau mày, lo lắng nói.

- Còn có thể làm sao? Đương nhiên là nói hết toàn bộ.

Dạ Cô Ảnh nói:

- ‘ Đoạt Thiên ’ cái tên này, chúng ta chưa từng nghe thấy. Bất quá hắn từng nhắc qua hai chữ ‘ vạn năm ’, nói rõ hắn chính là Lão Quái Vật sống chí ít vạn năm, nói không chắc vạn năm trước đây đã từng danh chấn thiên hạ, chúng ta không nghe nói qua cũng là bình thường. Nhưng Thiên Quân đại nhân có ký ức Nhật Nguyệt tổ tiên đời đời truyền thừa xuống, hắn có lẽ sẽ biết danh tự này.

Dạ Cô Ảnh nhìn về phía phương hướng Thương Phong Quốc, vô cùng trịnh trọng nói:

- Thiếu chủ, ta biết ngươi tuyệt không cam tâm, nhưng...... Làm chủ Nhật Nguyệt Thần Cung tương lai, ngươi nhất định phải học được nhẫn nhịn...... Thậm chí một đời, lấy Vân Triệt có chỗ dựa mạnh, đối địch với hắn, cũng không phải hành động sáng suốt! Mà có chỗ dựa che chở như vậy, lại thêm hắn tốc độ trưởng thành kinh người vô cùng...... Có lẽ, sáu năm sau đủ để đạp lên toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Cung, thật không phải nói giỡn...... Huống hồ người tên ‘ Đoạt Thiên ’ chính miếng nói. Vì lẽ đó......

- Vì lẽ đó, chắc chắn chỗ dựa phía sau hắn, chúng ta không thể đối địch.

Dạ Quyển Vân sắc mặt nặng nề, tiếp lời nói rằng:

- Còn nhất định phải làm hết sức hòa giải ân oán lúc trước...... Việc này, thật không phải chuyện nhỏ a.

- Chuyện Vân Triệt nên xử trí như thế nào, vẫn nên mau trở về Thần Cung, để Thiên Quân đại nhân định đoạt đi.

————————————

Thời gian Vân Triệt đối mặt Nhật Nguyệt Thần Cung tuy rằng cũng không dài, nhưng thôi thúc Long Hồn, mỗi một tức đều tiêu hao tinh thần rất lớn. Lượng tiêu hao như thế, nếu đổi làm huyền giả bình thường, phải tu dưỡng chí ít mấy ngày mới có thể hòa hoãn, hơn nửa tháng mới có thể khôi phục, còn có thể phát sinh di chứng, mà Vân Triệt có Long Thần Hồn, tốc độ tinh thần lực khôi phục cũng không phải người thường có thể so với, dù cho như vậy, hắn mãi đến tận giữa trưa, mới từ trạng thái ngưng tâm tỉnh lại.

- A! Cung chủ, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi...... Các vị sư tỷ, cung chủ tỉnh rồi!

Vân Triệt mới vừa mở mắt ra, bên tai liền truyền đến thiếu nữ vui mừng tiếng kêu gào. Hắn từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy một thiếu nữ tuyết y đang cười đứng ở nơi đó, gương mặt so với tuyết liên còn muốn trắng loáng tuyệt mỹ mang theo vui sướng, đôi mắt đẹp không chớp một cái nhìn hắn...... Bởi vì hắn hành động vĩ đại làm Nhật Nguyệt Thần Cung kinh sợ thối lui, ánh mắt nàng hướng về hắn, so với trước hiển nhiên không giống.

Vân Triệt ngồi dậy, kiểm tra một phen trạng thái tinh thần, nhìn về thiếu nữ nói:

- Hàn Tuyết sư tỷ, bây giờ là lúc nào rồi.

- Đã là giữa trưa rồi.

Phong Hàn Tuyết giòn thanh đáp, tiếp theo đôi mắt đẹp một kinh ngạc:

- Ai? Cung chủ, ngươi vì sao lại biết ta là Hàn Tuyết đây? Ta và tỷ tỷ bất luận nơi nào đều giống nhau như đúc, liền ngay cả đệ tử quen thuộc nhất của chúng ta, sư tỷ...... Còn có cung chủ đều xưa nay không cách nào phân rõ, cung chủ lại lập tức nói tên của ta, còn rất chắc chắn.

- Kỳ thực rất dễ phân biệt a.

Vân Triệt cười nói:

- Các ngươi tuy rằng bề ngoài, âm thanh...... Thậm chí ngay cả thần thái đều giống như đúc, nhưng mùi thơm cơ thể, vẫn có một chút khác nhau.

- Thể...... Hương?

Phong Hàn Tuyết một mặt mờ mịt há miệng.

Vân Triệt chậm rãi nói:

- Muốn trở thành một y giả chân chính, nhận ra bách thảo nhất định phải học được. Rất nhiều dược thảo bề ngoài giống nhau như đúc, muốn nhận ra chúng, phải nhờ vào mùi vị. Vì lẽ đó khứu giác y giả muốn so với người bình thường bén nhạy nhiều. Hàn Tuyết sư tỷ cùng Hàn Nguyệt sư tỷ mùi thơm cơ thể rất giống, nhưng Hàn Tuyết sư tỷ mùi thơm mang theo một chút mùi vị hoa tuyết vi, mà Hàn Nguyệt sư tỷ, lại có một chút hàn mùi vị lăng hoa. Có điều những người bình thường phân biệt không được, nhưng đối với ta mà nói, lập tức là có thể phân biệt ra.

- Hoa tuyết vi...... Là cái gì? Vẫn là lần đầu tiên nghe nói.

Phong Hàn Tuyết nháy mắt một cái, không đợi Vân Triệt nói chuyện, nàng một mình nói:

- Có điều tên rất êm tai, mùi vị nên rất thơm mới đúng! Cung chủ, ngươi thật sự thật lợi hại, cảm giác cõi đời này không có gì ngươi không làm được. Không trách coi như ngươi là nam nhân, cung chủ đời tước cũng nhất định phải đem vị trí này truyền cho ngươi.

- Đó là đương nhiên! Thứ ta biết, còn có rất nhiều, nếu như Hàn Tuyết sư tỷ muốn, ta sau này có thể một mình cho Hàn Tuyết sư tỷ xem.

Vân Triệt không hề khiêm tốn, cười híp mắt nói, bất quá hắn có chút trêu trọc...... Tựa hồ có một chút như thế...... Không có ý tốt?

- Hả? Được! Đây chính là cung chủ tự mình nói, không cho đổi ý!

Phong Hàn Tuyết hài lòng nói:

- Có điều, đã nói nhiều lần, là sư thúc, không phải sư tỷ!!

- Biết rồi. Đúng rồi, Hàn Tuyết sư tỷ, Tiêu Vân hiện tại ở đâu?

- Hắn ở Tuyết Đàm Sảnh. Cung chủ, hắn và ngươi đúng là kết bái huynh đệ sao? Nhưng các ngươi tính cách căn bản hoàn toàn không giống, Tiêu Vân hắn vẫn luôn cúi đầu, cũng không dám nói với chúng ta, thu xếp cho hắn ở Tuyết Đàm, hắn ròng rã một buổi sáng đều không có đi ra ngoài.

Phong Hàn Tuyết cười đùa nói, sau đó bỗng nhiên chú ý tới cái gì, nghiêm túc quở trách:

- Là sư thúc sư thúc sư thúc! Không phải sư tỷ! Coi như...... Coi như ngươi bây giờ thành cung chủ, bối phận cũng không thể loạn!

- Biết rồi sư tỷ.

-...... Ngươi chưa từng nghe qua sư thúc!!

Phong Hàn Tuyết dậm chân, quay mặt đi, dáng vẻ tức giận.

Lúc này, cửa phong ấn tuyết mạc bị mở, Mộ Dung Thiên Tuyết, Quân Liên Thiếp, Mộc Lam Y, Sở Nguyệt Ly, Phong Hàn Nguyệt năm người bước nhanh đến, nhìn thấy Vân Triệt, các nàng đồng thời mắt đẹp sáng ngời:

- Cung chủ, ngươi đã tỉnh.

Bất luận các nàng lời nói, hay ánh mắt, đều mang theo thật sâu lo lắng ân cần. Ba năm trước, ở bên trong Băng Vân Tiên Cung, hắn nghe được cơ hồ hết thảy âm thanh đều lạnh lẽo thất vọng, không có tình cảm. Lúc trước, hắn giúp các nàng mở ra toàn bộ huyền quan, kết quả không dám hy vọng xa vời Thiên Linh thần mạch, để các nàng tán thành, còn có chút cảm kích, chí ít không truy cứu hắn khinh nhờn hay phản đối hắn gia nhập Băng Vân Tiên Cung nữa, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tới ngày hôm nay, cũng đã hoàn toàn không giống. Hắn trước tiên giải cứu Băng Vân khó khăn, lại doạ lui Nhật Nguyệt Thần Cung...... Đó là Nhật Nguyệt Thần Cung, toàn bộ Thiên Huyền Đại Lục có thể chống lại thế lực Nhật Nguyệt Thần Cung chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Mà những điều này, hắn vốn có thể buông tay không để ý tới, nhưng lại lấy sinh mệnh đặt cược, đối mặt Nhật Nguyệt Thần Cung, hóa giải khó khăn. Các nàng dù cho nhất phiến băng tâm, cũng không cách nào không cảm kích.

Đối với vị trí cung chủ, đã không có chút nào bài xích.

- Ừ, để cho các ngươi lo lắng.

Vân Triệt từ băng sàng nhảy lên một cái, ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ:

- Băng Vân Tiên Cung chịu nửa năm kiếp nạn, chỉnh đốn lại cũng cần thời gian không ngắn, khoảng thời gian này phải khổ cực các ngươi. Ta còn có chuyện trọng yếu khác, tạm thời không thể lưu lại ở đây lâu dài.

- Cung chủ, ngươi bây giờ muốn đi?

Mộ Dung Thiên Tuyết ý thức được:

- Nhưng là, ngươi vừa hôn mê lâu như vậy, vẫn nên dưỡng một quãng thời gian cho thỏa đáng.

- Không cần, trước chỉ là tinh thần hao tổn mà thôi, hiện tại đã hoàn toàn không việc gì.

Vân Triệt lông mày hơi trầm xuống, thấp giọng nói:

- Thương Phong Quốc bị Thần Hoàng Đế Quốc xâm lược...... Không cần nói ta có thân phận phò mã Thương Phong, coi như vẻn vẹn chỉ là con dân Thương Phong bình thường nhất...... Cũng tuyệt không thể tha thứ!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment