.
._341__1" class="block_" lang="en">Trang 341# 1
Chương 681: Nhận thức lẫn nhau (thượng)
- Tiểu Triệt, cháu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?
Phần Tuyệt Trần rời đi, Tiêu Linh Tịch cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nàng vội vã nắm lấy cánh tay Vân Triệt, xác nhận hắn có bị công kích vừa rồi tổn thương đến hay không. Dù sao, nàng đã tận mắt nhìn thấy biết được đáng sợ của Phần Tuyệt Trần hiện giờ.
- Cháu không sao, yên tâm đi, một sợi tóc đều không bị thương tổn.
Vân Triệt cười an ủi.
- Vậy thì tốt.
Tiêu Linh Tịch thoáng yên tâm, trên kiều nhân vẫn như cũ phủ một tầng tái nhợt dưới kianh hãi quá độ, lập tức, nàng lại lo lắng nói:
- Tiểu Triệt, ba tháng sau cháu ngàn vạn lần đừng đi tìm hắn, hắn hiện giờ trở nên thật lợi hại, còn lợi hại hơn tưởng tượng của cháu xa xa. Cho dù như thế nào đều không được, bằng không, cháu thật sự sẽ bị hắn giết chết. Ngay cả quân đội Thần Hoàng quốc khổng lồ như vậy, đều không có ai dám đi chọc hắn.
- … Tiểu cô, mới vừa rồi cô nhắc tới y cứu cô và cả Lưu Vân thành, là xảy ra chuyện gì?
Vân Triệt hỏi.
Tiêu Linh Tịch nỗ lực ổn định suy nghĩ, nói khẽ:
- Một năm rưỡi trước, Phần đại ca hắn… Hắn vì tìm cháu báo thù, đến nơi này, giết rất nhiều người của Tiêu môn, sau khi ta ngăn cản hắn, hắn liền dừng tay, vẫn ở lại chỗ này, nhưng cũng không hề giết bất cứ kẻ nào nữa… Nửa năm trước, hai mươi vạn đại quân của Thần Hoàng quốc đột nhiên kéo đến, sau khi thủ lĩnh của bọn họ vào thành, ta vừa khéo bị gặp được, kẻ đó đột nhiên hạ lệnh bắt ta đi…
- Hạ lệnh bắt cô đi?
Sắc mặt của Vân Triệt đột nhiên trầm thấp xuống.
- Ừm… May mà Phần đại ca kịp thời xuất hiện đã cứu ta, còn giết một người bên người tên thủ lĩnh kia. Sau đó hắn lại không giết người nữa, nhưng cảnh cáo Thần Hoàng quân không được giết bất cứ kẻ nào của Lưu Vân thành. Cũng chính bởi vì uy hiếp của hắn, hai mươi vạn đại quân của Thần Hoàng đóng ở đây nửa năm, chưa từng giết một người của Lưu Vân thành, ngay cả đại quân đều cực ít tiến vào trong thành. Bằng không, lấy sự tàn bạo của Thần Hoàng quân, cho dù Lưu Vân thành không bị giết hại dân trong thành, thời gian nửa năm, cũng nhất định đã bị giẫm đạp đến không còn hình dáng.
- … Khi đó y không tiếp tục tàn sát người của Thần Hoàng quân, nhất định là do tiểu cô ngăn cản y hả?
Vân Triệt nói, chân mày hắn hơi nhếch lên, trong mắt thoáng lay động một luồng lệ khí khó có thể phát hiện. Giờ phút này, hắn đã bắt đầu hối hận trộn lẫn với may mắn vì năm đó không giết Phần Tuyệt Trần… Nếu không phải Phần Tuyệt Trần ra tay, tiểu cô vô cùng có khả năng…
Thủ lĩnh của hai mươi vạn Thần Hoàng quân… Không cần biết đó là ai… Cho dù là Thiên vương lão tử, mi cũng phải chết!!
- Ừm, nếu như hắn ra tay với Thần Hoàng quân, tình huống vốn coi như bình thản sẽ hoàn toàn mất khống chế, Lưu Vân thành vô cùng có khả năng sẽ bị cuốn vào trong tai họa cực lớn, cho nên ta phải ngăn cản hắn… Hắn cũng không lại giết bất cứ kẻ nào. Phần đại ca hắn tuy rằng nhìn vô cùng máu lạnh, tất cả mọi người sợ hắn, nhưng hắn thật sự không phải kẻ xấu, ta đối với hắn… Luôn luôn rất cảm kích. Nhưng mà… Nhưng mà giữa hai người, vì sao lại sẽ thế này…
Tiêu Linh Tịch ảm đạm luống cuống thì thầm. Năm đó ở Phần Thiên môn, hắn liều mạng vì nàng cản trở Phần Tuyệt Thành, ở Lưu Vân thành, hắn lại cứu nàng một lần, còn đồng thời vì nàng, bảo vệ toàn bộ Lưu Vân thành.
Nhưng mà, giữa hắn và Vân Triệt, lại có mối thù diệt tộc.
Vân Triệt nhẹ giọng an ủi:
- Tiểu cô, cô yên tâm đi, cháu sẽ xử lý tốt chuyện giữa cháu và y.
- Đại ca.
Tiêu Vân dẫn theo Thiên Hạ Đệ Thất bước chân thong thả đã đi tới, hắn vụng trộm liếc mắt nhìn Tiêu Linh Tịch, lại tỏ vẻ khẩn trương đảo mắt, lo lắng hỏi:
- Mới vừa rồi người kia là ai vậy? Là kẻ địch của đại ca sao?
- Ừm, có thể nói là huyết hải thâm cừu.
Vân Triệt nói thẳng.
- Khí tức của người kia thật đáng sợ.
Thiên Hạ Đệ Thất lòng còn sợ hãi nói
- Vân đại ca, không phải huynh nói nơi huynh trưởng thành có cấp bậc huyền lực rất thấp rất thấp sao, tại sao lại có thể có người lợi hại như vậy… Cả đời muội đây đều chưa từng cảm nhận được khí tức dọa người như vậy.
Tiêu Vân cũng dùng sức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
- Một lời khó nói hết.
Vân Triệt nửa buồn bực nửa bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, trước đừng xen vào y, tự tôn của y rất mạnh, đã đáp ứng ba tháng sau tái chiến, như vậy trước đó sẽ không thể lại xuất hiện tìm ta.
- Tiểu Triệt, cháu còn chưa giới thiệu cho ta, bọn họ là…
Tiêu Linh Tịch nhìn Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất, lộ ra chào hỏi và mỉm cười lễ phép.
- Ta… Ta… Ta… Ta tên Tiêu Vân.
Đối mặt với nghi vấn và nhìn thẳng của Tiêu Linh Tịch, Tiêu Vân khẩn trương đến xoắn đầu lưỡi, bởi vì hắn nghe Vân Triệt luôn luôn gọi nàng là tiểu cô, khi ở Huyễn Yêu giới, hắn cũng từ trong miệng Vân Triệt nghe được rất nhiều lần xưng hô như thế này, đối với Vân Triệt, nàng là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của Vân Triệt. Mà đối với Tiêu Vân hắn… Nàng là một trong hai người thân trên thế giới này của riêng hắn!
Một người là gia gia của hắn, một người khác, là tiểu cô, mặc dù giống vậy là trưởng bối của hắn, nhưng tuổi còn nhỏ hơn hắn một tuổi.
Thiên Hạ Đệ Thất liên tục nhéo Tiêu Vân đã khẩn trương đến không còn hình dáng, tự nhiên thanh thản nói:
- Ta là thê tử của Tiêu Vân ca ca, tất cả mọi người gọi ta là Thất muội. Vân đại ca thường xuyên ở trước mặt chúng ta nhắc tới “Tiểu cô”, hôm nay cuối cùng được nhìn thấy… Tiểu cô thật sự càng đẹp mắt, cũng có mị lực hơn trong tưởng tượng của ta.
- Hoan nghênh các ngươi đến Lưu Vân thành. Thật có lỗi… Mới vừa đến, liền để cho các ngươi nhận lấy kinh hãi.
Tiêu Linh Tịch mỉm cười nói. Nếu là ba năm trước, nàng được người do Vân Triệt mang đến khen như vậy, nhất định sẽ không cố kỵ mà vui mừng nhảy nhót, nhưng ba năm tang thương biến đổi lớn, nàng đã không còn là thiếu nữ hồn nhiên linh động và tính trẻ con kia nữa, mỗi một lời nói mỗi nụ cười, đều mang theo cảm xúc bình thản và uyển chuyển cực kỳ ít xuất hiện trên người nàng.
- Hắn tên là Tiêu Vân, là huynh đệ kết nghĩa của cháu, cùng tuổi với cháu, đây là thê tử tân hôn của Tiêu Vân, hai người bọn họ vừa mới lập gia đình chưa tới một tháng. Trừ đó ra, bọn họ còn có một… Thân phận càng quan trọng hơn.
Vân Triệt tỏ vẻ thần bí nói.
- Thân phận khác?
Tiêu Linh Tịch nghi hoặc.
- Lập tức cô sẽ biết.
Không đợi Tiêu Linh Tịch hỏi, hắn nói khẽ:
- Tiểu cô, gia gia ở nhà không?
- Ừm, ông ấy đang ở trong đình viện của mình.
Nhắc tới Tiêu Liệt, vẻ mặt của Tiêu Linh Tịch trở nên vội vàng, nàng nắm tay Vân Triệt:
- Sau khi công chúa tỷ tỷ nói cho chúng ta biết cháu đã trở lại, gia gia cháu liền một mực chờ đợi cháu, sau khi ông ấy nhìn thấy cháu, không biết sẽ cao hứng thành dáng vẻ gì nữa.
- Cháu cũng luôn luôn rất nhớ gia gia… Vậy chúng ta đi qua!
Vân Triệt dùng sức gật đầu, cùng Tiêu Linh Tịch đi về phía đình viện.
- Còn không đuổi kịp!!
Thiên Hạ Đệ Thất dùng sức túm lấy Tiêu Vân vẫn còn hơi sững sờ, người sau như trong mộng mới tỉnh, vội vàng đi theo phía sau Vân Triệt.
Bên trong Tiêu môn không có biến hóa rất lớn, chỗ đình viện của gia gia, hắn càng không hề có một chút mơ hồ lãng quên. Lần lượt từng gương mặt không ngừng xuất hiện trong tầm mắt cũng đều vẫn như cũ để cho hắn trước tiên nghĩ ra tên… Còn đối phương khi nhìn thấy hắn, đều sẽ hoặc dại ra, hoặc kinh hãi, giống như gặp quỷ thần.
Bước chân từng bước tới gần chỗ của Tiêu Liệt, tất cả phản ứng vô cùng khoa trương của người trong Tiêu môn đều bị hắn không nhìn tới, Vân Triệt mang theo lo lắng thật sâu hỏi:
- Ba năm này, gia gia sống có tốt không?
Tiêu Linh Tịch khẽ cắn môi, động tác theo bản năng này, khiến trong lòng Vân Triệt nhất thời căng thẳng, nàng trầm lặng nói:
- Ba năm trước, sau khi nghe được tin tức cháu chết, cha ông ấy thật bình tĩnh, luôn luôn cố gắng an ủi ta, còn an ủi tiên hoàng, thủy chung không rơi xuống một giọt nước mắt. Nhưng mà ta biết, trong lòng ông ấy rất khó chịu… Còn khó chịu hơn bất cứ kẻ nào. Khi cha ở Thương Phong huyền phủ có khẩu vị rất tốt, nhưng sau này, mỗi ngày ông ấy nhiều nhất chỉ ăn một bữa cơm… Cho đến hôm nay đều như vậy.
- Sau này tiên hoàng bị giết hại, cha giúp đỡ công chúa tỷ tỷ lo liệu xong hậu sự cho tiên hoàng, liền đưa ra ý muốn dẫn ta trở về Lưu Vân thành. Ngày sau khi trở về, cha liền bỗng nhiên hôn mê, hôn mê một ngày một đêm, sau lại bệnh nặng thật lâu, tuy rằng sau đó cuối cùng lành bệnh, nhưng thân thể ông ấy càng ngày càng tệ, hơn nữa già nua thật nhanh. Bắt đầu từ một năm trước, thậm chí… Thậm chí đã không thể tự mình đi lại…
“…” Vân Triệt nắm chặt hai tay, nặng nề hít vào một hơi. Khi ở Huyễn Yêu giới, hắn lo lắng nhất, chính là thân thể của Tiêu Liệt. Vào ba năm trước, Tiêu Liệt từng vì lòng không còn gì lưu luyến mà sinh ra tử chí, Vân Triệt dùng giọng điệu kiên định cho ông “Tôn nhi thân sinh nhất định còn sống trên đời, cũng bình an trưởng thành” hy vọng, mới tiêu trừ tử chí của ông.
Mà nhận được tin tức cái chết của hắn, có thể nghĩ Tiêu Liệt sẽ phải chịu đả kích trầm trọng bao lớn… Cả đời này ông nhận đến tàn khốc đả kích thật sự nhiều lắm, một lần này, sẽ làm dập tắt hết tất cả lửa hy vọng, đủ để cho ông mất hết can đảm. Mà sự thật, còn nghiêm trọng hơn dự tính của hắn, bởi vì tới cùng với nó, còn có khó khăn của Thương Phong diệt quốc… Khiến thân thể ông càng ngày càng sa sút, rõ ràng là tử chí u ám mà trầm trọng của ông.
- Gia gia ông ấy sẽ khá hơn… Nhất định sẽ khá hơn!
Vân Triệt dùng sức nói, bước chân vội vàng nhanh hơn vài phần.
Chỗ Tiêu Liệt ở, vẫn là đình viện ban đầu kia, cửa viện đã dỡ xuống, đây chắc là ý của Tiêu Liệt. Đứng ở trước cửa viện đã từng gần như mỗi ngày đều sẽ đến, hiện giờ cũng đã vẻn vẹn hơn sáu năm không đặt chân đến, Vân Triệt liếc nhìn lão nhân đang ngồi trong đình viện, trên chiếc ghế trúc cũ kỹ… Ông nhắm mắt lại, tắm ánh nắng mặt trời coi như ấm áp, gương mặt bình thản mang theo lạnh nhạt… Đó là một kiểu lạnh nhạt gần như người chết, tóc của ông hoàn toàn hoa râm, gần như tìm không thấy một chút màu đen còn lưu lại.
Cảm xúc chua xót từ trên chóp mũi lan tràn đến toàn thân Vân Triệt, đầy trong lòng nổi lên đau lòng, áy náy và tự trách thật sâu, tuổi Tiêu Liệt hiện giờ, mới hơn sáu mươi tuổi, hơn nữa tu vi huyền lực tới gần Địa Huyền cảnh, vốn nên không hề có một chút dáng vẻ già nua. Mà ba năm không gặp, ông thế mà lại giống như đã già đi hơn ba mươi tuổi. Sáu mươi tuổi, lại hiện ra dáng vẻ già nua lụ khụ giống như tám chín mươi tuổi.
Bọn họ chậm rãi đi vào, Tiêu Linh Tịch vừa định lên tiếng gọi, Tiêu Liệt vào lúc này lại chậm rãi mở mắt ra, ông nhìn Vân Triệt, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Triệt nhi, đã trở lại.
Tiêu Liệt thật bình tĩnh, hai mắt già nua tràn đầy sắc thái vui vẻ mừng rỡ, nhưng càng nhiều hơn, chính là u ám dày đặc tới cực điểm. Vân Triệt bước nhanh về phía trước, nặng nề quỳ gối trước mặt Tiêu Liệt, bàn tay đặt lên trên hai đầu gối của ông:
- Gia gia, Triệt nhi bất hiếu, khiến ông chịu khổ.
Tiêu Liệt lắc đầu, khẽ cười:
- Nhìn thấy con bình an còn sống, gia gia sao lại khổ. Triệt nhi cát nhân thiên tướng, mỗi lần luôn có thể hóa nguy thành an, tương lai nhất định vạn phúc. Ha ha, chỉ cần cháu và Linh Tịch có thể luôn luôn bình an, cả đời ta đây, đều sẽ không có gì tiếc nuối.