Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 681 - Chương 682: Nhận Thức Lẫn Nhau (Hạ)

. ._341__2" class="block_" lang="en">Trang 341# 2

 

 

 

Chương 682: Nhận thức lẫn nhau (hạ)



- Không!

Vân Triệt dùng sức lắc đầu, hắn nhìn ánh mắt đục ngầu của Tiêu Liệt, vội vàng nói:

- Gia gia, ông có nhớ sau khi cháu cứu ông và tiểu cô từ trong Phần Thiên môn ra, đã từng đề cập với ông về “Huyễn Yêu giới” không?

- Nhớ được.

Tiêu Liệt nhẹ nhàng nhắm mắt:

- Đó là một nơi thật xa xôi… Một nơi vô cùng xa xôi.

- Năm đó cháu đã từng nói với gia gia, phụ mẫu thân sinh của cháu chính là đến từ Huyễn Yêu giới, năm đó bọn họ cũng không bị những ác nhân này đuổi kịp, cuối cùng bình an trở về Huyễn Yêu giới, tôn nhi thân sinh của gia gia cũng nhất định cùng bọn họ bình an đi đến nơi đó. Mà cháu cũng từng cam đoan với gia gia, một ngày kia nhất định sẽ tìm biện pháp đi đến Huyễn Yêu giới, khiến gia gia và tôn nhi thân sinh của mình cốt nhục sum vầy. Gia gia, ông có biết tin tức trong ba năm cháu biến mất, là bị Thái cổ huyền chu mang đến nơi nào không?

Tiêu Liệt: “…”

- Là Huyễn Yêu giới!

Vân Triệt lớn tiếng nói:

- Đây nhất định là trên trời cao an bài. Cháu đến đó không bao lâu, liền đi tìm phụ mẫu thân sinh của cháu!

Lời Vân Triệt nói, khiến thân hình gầy yếu của Tiêu Liệt chấn động mạnh, trong đôi mắt đục ngầu không có ánh sáng nhất thời run lên quang mang khác thường:

- Triệt nhi… Cháu nói… Cháu nói… Có thật không!!

Năm đó, tôn nhi của ông, chính là đi theo phụ mẫu thân sinh của Vân Triệt rời đi! Nếu Vân Triệt tìm được phụ mẫu thân sinh của hắn, như vậy, hài tử năm đó đi cùng bọn họ rời đi, tôn nhi thân sinh của ông…

- A!!

Tiêu Linh Tinh kinh hô một tiếng, hai tay bỗng chốc che miệng lại.

- Vô cùng chính xác! Cháu cho dù thân thêm vạn đao, cũng sẽ không lừa gạt gia gia!

Ánh mắt Vân Triệt vô cùng kiên định nói:

- Cháu chẳng những tìm được phụ mẫu cháu, hơn nữa…

Vào lúc này thân hình của Tiêu Liệt chấn động mãnh liệt, sau đó, hai tay của ông kịch liệt run rẩy lên, hai chân vốn khó có thể đứng thẳng, dưới toàn thân run rẩy, từng chút từng chút một, run run rẩy rẩy đứng lên… Vân Triệt kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Liệt, chính là nhìn chằm chằm ra phía sau hắn.

Ngoài cửa đình viện, là Tiêu Vân cùng Thiên Hạ Đệ Thất vừa mới tới, căng thẳng do dự không biết có nên đi tới không.

- Cha!!

Tiêu Linh Tịch liền bước lên trước, nâng đỡ Tiêu Liệt đột nhiên đứng lên, Vân Triệt cũng liền vội đứng dậy đỡ ở một bên khác. Hắn còn chưa nói mình ở Huyễn Yêu giới tìm được Tiêu Vân, càng không nói mang theo Tiêu Vân cùng về, nhưng ánh mắt Tiêu Liệt nhìn về phía Tiêu Vân, còn có cảm xúc thoáng chốc không khống chế được… Chẳng lẽ trên đời này, thật sự tồn tại thứ gọi là “Cảm ứng huyết mạch” sao?

- Hài tử…

Nhìn về phía Tiêu Vân đang trong sững sờ, Tiêu Liệt thoáng nâng tay lên, giọng run run, hai mắt càng tràn ngập hơi nước:

- Cháu… Cháu tên là gì?

- Cháu…

Tiêu Vân ngây người chỉ chỉ vào bản thân:

- Cháu… Cháu tên Tiêu Vân.

- Tiêu Vân… Tiêu… Vân…

Tiêu Liệt run giọng lẩm bẩm tên này, thong thả, mà nặng nề gật đầu:

- Tốt… Tốt… Tiêu gia sinh, Vân gia nuôi, tên rất hay.

- Cha, cha đang nói cái gì?

Mắt đẹp của Tiêu Linh Tịch nhìn chăm chú vào Tiêu Vân chợt trợn to, trong mắt, đã rung chuyển phán đoán dần dần rõ ràng bắt đầu càng ngày càng mãnh liệt:

- Chẳng lẽ hắn… Hắn chính là…

Thân thể Tiêu Liệt run rẩy, khó khăn bước về trước từng bước, giọng khàn khàn, mang theo kích động và bi thương thật sâu:

- Cháu và phụ thân của cháu… Lúc còn trẻ… Dáng dấp gần giống nhau như đúc…

- A!

Tiêu Linh Tịch rên khẽ một tiếng, ngây ngốc đứng ở đó. Vân Triệt nhất thời hiểu rõ, khó trách gia gia nhìn thấy Tiêu Vân còn chưa được giới thiệu, liền sẽ bỗng chốc kích động như vậy, cũng khó trách phụ thân từng nói gia gia nhìn thấy Tiêu Vân, nhất định có thể nhận ra, hóa ra Tiêu Vân và phụ thân của Tiêu Vân lúc tuổi còn trẻ, lại có dáng dấp giống nhau như đúc… Dù sao, Tiêu Ưng và Tiêu Vân, là phụ tử thân sinh.

- Ông chính là… Gia gia của cháu?

Tiêu Vân nhìn lão nhân trước mắt đã nước mắt tuôn đầy mặt, chóp mũi, trong lòng ngưng tụ cảm giác chua xót không cách nào khống chế, không cách nào ức chế.

Hình ảnh năm đó lại hiện lên trong tâm hải, khiến giọng Tiêu Liệt từng chữ bi thương:

- Năm đó, trước khi phụ thân cháu giao cháu cho dưỡng phụ cháu, mẫu thân của cháu vì một ngày kia có thể tìm cháu về, ở trên cánh tay trái của cháu, khắc xuống một chữ “An”… Sau khi cháu sinh ra, mẫu thân của cháu lấy cho cháu cái tên Tiêu An, chữ “An” khắc trên cánh tay trái của cháu, cũng là tên của cháu, càng là kỳ vọng của cha mẹ cháu mong ngóng cháu có thể cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu của cháu cùng nhau bình an thoát ly khiếp nạn, có thể sum vầy.

Tiêu Vân sợ run thật lâu, sau đó chậm rãi, hắn kéo ống tay áo trên cánh tay trái của mình lên. Ở trên vị trí hơi chếch trên cánh tay hắn, rõ ràng khắc một chữ “An” khéo léo thanh tú.

Diện mạo giống Tiêu Ưng năm đó như đúc, cùng với chữ “An” trên cánh tay này… Đã không cần Vân Triệt thuyết minh, liền đã vô cùng rõ ràng chứng minh tất cả.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Gia gia, năm đó cháu không lừa ông đi, cháu chỉ biết, ông cháu hai người nhất định sẽ có một ngày đoàn tụ. Tiêu Vân… Ông chính là gia gia.”

Tiêu Vân nỗ lực đè nén rung động không thể khống chế trong lòng, bước nhanh về phía trước, nặng nề quỳ rạp xuống trước người Tiêu Liệt:

- Tôn nhi Tiêu Vân, bái kiến gia gia… Tôn nhi bất hiếu, sinh ra hai mươi mấy năm đều không thể ở bên cạnh gia gia làm trọn một chút hiếu tâm, còn khiến gia gia một mình thừa nhận nhiều vướng bận đau khổ như vậy.

Lời Tiêu Vân nói, khiến nước mắt của Tiêu Ưng vẫn cố nén giống như vỡ đê… Ông từng vô số lần ảo tưởng tình hình sum vầy với tôn nhi. Nhưng năm đó, tôn nhi chính là bị bọn họ tự tay từ yên bình đưa vào trong tai họa, cho dù tôn nhi còn sống, những năm này không hề làm tròn một chút trách nhiệm dưỡng dục tôn nhi. Cho dù là lúc thật sự sum vầy… Nếu tôn nhi biết được chuyện năm đó, tôn nhi hận ông, trách ông, coi thường ông, đều là ông nên nhận.

Nhưng tôn nhi chẳng những không hận không oán, ngược lại quỳ đầu gối xuống, kêu bản thân “Bất hiếu”, tất cả điều này, tốt đẹp giống như ban ơn xa xỉ nhất của trời xanh, ông chìa tay, dùng hết toàn lực đi đỡ lấy hai tay Tiêu Vân, chạm vào huyết mạch chí thân vốn tưởng rằng đã vĩnh viễn mất đi, trước kia chỉ dám hy vọng xa vời trong mộng:

- Hài tử ngoan… Cháu nào có bất hiếu… Cháu sống bình an, đã là hiếu, cháu bằng lòng trở về, đây là hiếu, cả đời này của cháu, gia gia đều có lỗi với cháu cháu lại như cũ nguyện ý gọi ta một tiếng gia gia, đây càng hiếu lớn như trời! Cho tới nay, đều là gia gia có lỗi với cháu.

- Gia gia ngàn vạn lần đừng nói như vậy.

Hai mắt Tiêu Vân đẫm lệ lờ mà lờ mờ nói:

- Chuyện năm đó, đại ca cũng đã nói với cháu rồi. Phụ thân và gia gia đều là tình nghĩa vô cùng giống như trời cao, là người vô cùng vĩ đại, cháu có thể có phụ thân và gia gia như vậy chính là vận may và kiêu ngạo của cháu, cho tới bây giờ đều không hề trách mọi người chút gì. Hơn nữa, ở Huyễn Yêu giới hai mươi mấy năm, phụ mẫu đối xử với cháu coi như thân sinh, cuộc sống của cháu vẫn luôn rất tốt, còn tốt hơn bất cứ kẻ nào, một chút uất ức đều chưa từng phải chịu, ngược lại là gia gia, bị rất nhiều khổ.

- Có thể nhìn thấy cháu bình an trưởng thành, còn biết điều hiểu chuyện như vậy, giai gia cho dù lại phải chịu đau khổ gấp trăm lần ngàn lần, cũng không có câu oán hận. Hài tử ngoan… Đứng lên đi, mau đứng lên.

Tiêu Liệt run rẩy cánh tay đỡ Tiêu Vân, cả khuôn mặt, đều đã bị nước mắt kích động thấm ướt.

Hốc mắt Vân Triệt hơi ướt át, bản thân cuối cùng làm một chuyện tâm nguyện cho gia gia, hắn nhẹ nhàng nói:

- Gia gia, lần này Tiêu Vân cũng không phải trở về một mình, trước khi đệ ấy về đây, cũng đã thành gia lập nghiệp, chẳng những được phong làm vương trên vạn vạn người ở Huyễn Yêu giới, còn cưới một công chúa thế gia đỉnh cấp.

Giọng Vân Triệt còn chưa dứt, Thiên Hạ Đệ Thất đã sóng vai quỳ xuống bên cạnh Tiêu Vân:

- Tôn tức tiểu Thất, bái kiến gia gia.

- Tốt… Tốt…

Tất cả đều quá mức tốt đẹp, một đống chuyện vui bất ngờ tiến đến khiến cho ông có phần trở tay không kịp. Giờ phút này, trên mặt, trong mắt của ông chỉ có kích động, vui sướng, thỏa mãn vô tận và nước mắt hơn người, nào còn có một chút u ám và tĩnh mịch.

- Tiêu Vân, Thất muội, mau tới đây đỡ gia gia.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Mọi người một nhà sum vầy, nhất định có vô số lời muốn nói, hiện giờ thân thể gia gia gầy yếu, không thể đứng lâu, hai người đỡ gia gia đi vào trong phòng đi.

- Vâng!

Tiêu Vân vội vàng lau nước mắt, cùng Thiên Hạ Đệ Thất một trái một phải nâng cánh tay Tiêu Liệt lên, đỡ ông chậm rãi đi vào trong phòng, bước chân của Tiêu Liệt cẩn trọng mà thong thả, trong nước mắt trên mặt mang cười… Cảm giác thỏa mãn với hạnh phúc thật sâu này, phát ra từ linh hồn.

Vân Triệt và Tiêu Linh Tịch không đi vào, Tiêu Linh Tịch nắm chặt vạt áo của Vân Triệt kích động đến hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng nhẹ nhàng nói:

- Thật tốt quá… Ta lần đầu tiên nhìn thấy cha kích động như vậy, vui mừng như vậy, thật tốt quá… Thật tốt quá…

- Hắn là nhi tử thân sinh của đại ca, cũng là cháu ruột của ta… Một nhà chúng ta, thế mà lại có một ngày đoàn tụ.

Tiêu Linh Tịch như lời nói mê trong mộng than nhẹ:

- Tất cả, thật giống như đang nằm mơ.

- Đúng vậy, Tiêu Vân mới nên quy củ gọi cô là tiểu cô.

Vân Triệt nhìn gò má ửng đỏ của Tiêu Linh Tịch, tỏ vẻ thành thật nói:

- Về phần ta, ta và cô hoàn toàn không có liên hệ máu mủ, số tuổi của cô rõ ràng còn nhỏ hơn ta một tuổi, bìh thường mà nói nên gọi cô là Linh Tịch muội muội mới đúng, ta lại kêu không cô là tiểu cô nhiều năm như vậy, thật sự thiệt thòi quá.

- Linh Tịch… Muội muội!?

Ngón tay của Tiêu Linh Tịch bỗng nhiên nhéo lên cánh tay Vân Triệt, gắt giọng:

- Linh Tịch muội muội là cháu gọi được hả! Ta là tiểu cô của cháu… Vĩnh viễn đều là vậy! Lại dám ở trước mặt tiểu cô không lớn không nhỏ như thế.

- Đau đau đau…

Vân Triệt khoa trương kêu đau, tỏ vẻ uất ức nói:

- Cô rõ ràng đều biết chúng ta không có liên hệ máu mủ… Một chút đều không có.

- Cha của ta là gia gia của cháu, cho nên ta vẫn là trưởng bối của cháu! Trước cháu còn nói Tiêu Vân là huynh đệ kết nghĩa của cháu, nhưng ta lại là tiểu cô của Tiêu Vâ, cho nên cháu vẫn phải giống như trước gọi ta là tiểu cô!

Trần thuật đủ nguyên vẹn lý do, trên mặt Tiêu Linh Tịch lộ ra nụ cười đắc ý:

- Cho nên, đừng tưởng rằng cháu ruột của ta đã trở lại, về sau có thể ở trước mặt tiểu cô không biết lớn nhỏ nha. Lại còn muốn gọi ta là Linh Tịch muội muội, hừ.

- Vậy được rồi…

Vân Triệt nhìn không đảo mắt thưởng thức một cái nhăn mày một nụ cười của Tiêu Linh Tịch, nụ cười trên mặt mang thêm nhiều chút quái quỷ:

- Tiểu cô chẳng lẽ đã quên mất? Ở trước mặt tiểu cô, ta am hiểu nhất chính là không lớn không nhỏ!

Thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Tiêu Linh Tịch đột nhiên bị Vân Triệt bá đạo mà mềm nhẹ ôm tới, còn chưa chờ nàng phản ứng kịp, Vân Triệt đã liên tục hôn lên trên môi mềm mại của nàng, vừa định há miệng kêu lên liền bị hơi thở của nam nhi hoàn toàn che xuống.

- Ưm…

Mắt đẹp của Tiêu Linh Tịch trợn to, nức nở một tiếng, hai tay chống ở trước ngực Vân Triệt, theo bản năng giãy giụa. Trước kia, khi Vân Triệt hôn trộm nàng, sau khi đắc thủ sẽ lập tức trốn đi rất xa, nhưng một lần này, hắn không né ra, lại cường ngạnh không để cho nàng thoát đi, ở trong giãy giụa của nàng, say mê mà tùy ý cướp lấy thơm tho tươi ngọt trong môi nàng.

Chậm rãi, Tiêu Linh Tịch giãy giụa càng ngày càng yếu ớt, cánh tay vốn dùng sức chống ở trước ngực hắn đánh mất lực lượng, nhẹ nhàng buông xuống, sau đó lại lặng lẽ nâng lên, sợ hãi ôm lấy hắn, cổ tinh tế cũng khẽ ngửa lên, ở trong mông lung bắt đầu chủ động đáp lại, giống như có lẽ đã quên mất trong phòng cách năm trượng còn có Tiêu Liệt và Tiêu Vân, bất cứ lúc nào đều có khả năng nhìn thấy bọn họ. Một chút rặng mây đỏ bắt đầu lặng yên lan tràn trên tuyết nhan của nàng, khiến thân thể của nàng dần dần trở nên ấm áp, hòa tan vào thẹn thùng e sợ của thiếu nữ.

Qua thật lâu, cánh môi của hai người cuối cùng tách ra, Tiêu Linh Tịch khẽ thở gấp nằm ở trong lòng Vân Triệt, lông mi hơi run rẩy, mặt cười đỏ như anh đào nhiễm, trong đồng tử hoàn toàn say sưa, mê ly giống như sương, giống như còn chưa từ trong ý cảnh vừa rồi tỉnh lại. Ánh mắt Vân Triệt cúi xuống, khẽ gọi:

- Tiểu cô…

- Không được nói chuyện…

Trán Tiêu Linh Tịch càng thêm dùng sức dựa vào trước ngực hắn, hai tay cũng ôm chặt hơn:

- Cứ như vậy… Ôm ta một lúc…

- Ừm…

Vân Triệt không nói thêm gì, hai người yên lặng gắn bó, cảm nhận hơi thở và tồn tại của nhau, hy vọng xa vời thời gian có thể vĩnh viễn dừng hình ảnh ở một khắc này.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment