.
._342__1" class="block_" lang="en">Trang 342# 1
Chương 683: “Đoạt Thiên lão nhân” trong truyền thuyết
Bên cạnh Thiên Huyền đại lục, nơi hàng năm yên tĩnh.
- Những điều ngươi nói… Đều là sự thật?
Trong không gian thần bí trôi nổi, yên tĩnh đến giống như tất cả đều bị đông lại hoàn toàn. Dưới huy hiệu nhật nguyệt khổng lồ, một người thân hình cao lớn đứng yên, hắn một thân bạch y, trên người không hề có khí tức, minh quang với ám quang đến từ huy hiệu nhật nguyệt chiếu rọi lên gương mặt không có gì đặc biệt của hắn, tuổi ước chừng ba bốn mươi tuổi, nhưng một đôi đồng tử, lại lắng đọng thâm thúy người thường không thể lý giải.
Trước mặt người này, cửu trưởng lão Dạ Cô Ảnh của Nhật Nguyệt thần cung nghiêng thân hình tới trước, đầu cúi sâu, hơi thở của hắn, thậm chí ngay cả hô hấp đều cố hết sức nỗ lực thu liễm… Mà trong thiên hạ, chỉ có một người có thể khiến cho hắn lộ ra thái độ thấp hèn khiêm nhường như vậy.
Cung chủ của Nhật Nguyệt thần cung… Thân phụ của Dạ Tinh Hàn… Có thể đặt song song với Thánh đế, Hải hoàng, Kiếm chủ tứ đại bá chủ đương thời của Thiên Huyền đại lục … Có danh xưng “Thiên Quân” –– Dạ Mị Tà!
Đối mặt với nghi vấn của bạch y nhân, thân thể Dạ Cô Ảnh theo ý thức càng nghiêng về trước thêm một phần, một mực cung kính nói:
- Bẩm Thiên quân, lời vừa rồi Cô Ảnh nói, không có một chữ nói vô căn cứ! Tự thành thế giới, phá vỡ hư không, khí thế che trời, đốt lửa hóa trống rỗng… Những huyền lực có thể nói là thần thoại này, Cô Ảnh nếu đơn giản chỉ là nghe nói, cũng kiên quyết không tin tưởng. Nhưng chuyện này, đều là Cô Ảnh tận mắt nhìn thấy! Thiếu chủ, Quyển Vân, Tiêu Nhiên cũng đều ở đây, tuyệt đối không có nửa phần giả dối. Cho dù Cô Ảnh lại có gan lớn ngàn lần, cũng tuyệt đối không dám lấy chuyện này đến lừa gạt Thiên quân.
Dạ Mị Tà quay lưng về phía Cô Ảnh, đầu khẽ ngẩng, nhìn huy hiệu nhật nguyệt cao vút trong mây, phóng thích ra quang hoa vĩnh hằng:
- Từ trước đến nay Cô Ảnh trầm tĩnh cẩn thận, suy nghĩ trước sau chu toàn, cũng là ngươi tự mắt nhìn thấy, chính miệng nói ra, ta tự nhiên sẽ không hoài nghi. Nhưng không nghĩ tới, thế gian này, lại vẫn cất giấu tồn tại như thế.
- Nếu không tận mắt nhìn thấy, Cô Ảnh cũng không thể tin được.
Trong đầu hiện lên từng cảnh ở trước Băng Vân tiên cung, trên mặt Dạ Cô Ảnh không cách nào khống chế được xuất hiện kính sợ thật sâu:
- Vân Triệt kia sáu năm trước chính là phế nhân, một điểm này vô cùng chính xác, nhưng ba năm trước, lại với cảnh giới Địa Huyền, một mình đánh bại mười người trẻ tuổi của Phượng Hoàng thần tông, người mạnh nhất đã có được cảnh giới Vương Huyền, hiện giờ mới qua ba năm, nhưng có thể chỉ trong giơ tay nhấc chân liền diệt sát hai Bá Hoàng trung kỳ của Nhật Nguyệt thần cung ta! Khi ta biết được, vốn đầy bụng khiếp sợ và không hiểu, kiến thức được đáng sợ của cao nhân kia, ta ngược lại hiểu rõ… Cũng chỉ có chỉ điểm của bậc thế ngoại cao nhân như vậy, mới có thể xuất hiện Vân Triệt bậc quái vật hoàn toàn trái ngược với lẽ thường này.
Vẻ mặt của Dạ Mị Tà không sóng không gió, hắn hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói:
- Vậy ngươi có thể tìm được danh hào của người kia?
Dạ Cô Ảnh chậm rãi gật đầu:
- Vâng! Ta mạo hiểm phiêu lưu làm người kia tức giận, hỏi thăm danh hào của người đó. Người đó cũng không kiêng dè, trực tiếp báo cho ta biết mình tên là “Đoạt Thiên”…
Khi hai chữ “Đoạt Thiên” ra khỏi miệng, Dạ Cô Ảnh rõ ràng cảm nhận được trên người Dạ Mị Tà đột nhiên xuất hiện huyền khí trập trùng trong khoảnh khắc, đồng tử vẫn luôn khép hờ một nửa của Dạ Mị Tà bỗng chốc mở ra, đột nhiên xoay người lại:
- Ngươi nói cái gì? Đoạt Thiên!? Ngươi xác định là Đoạt Thiên!?
Phản ứng của Dạ Mị Tà, khiến Dạ Cô Ảnh giật nảy mình, vẻn vẹn ngàn năm, hắn đều chưa từng thấy Thiên quân ngạo thị thiên hạ này lại lộ ra phản ứng kịch liệt như thế, hắn vội vã nói:
- Đây là chính miệng người đó nói, lấy cảnh giới của người đó, đã báo cho biết, liền chính là khinh thường sử dụng tên giả.
Sóng mắt Dạ Mị Tà nổi lên rung chuyển không bình thường, hơi thở cũng duy trì hơi loạn liên tục:
- Vậy lão có nói, lão hiện giờ đã sống bao nhiêu tuổi?
Dạ Cô Ảnh nói:
- Cũng không có. Nhưng mà, lão ta trong lúc vô tình có đề cập tới ba chữ “Vạn năm trước”… Lấy cảnh giới đáng sợ của lão ta, nói không chừng, thật sự đã sống trên vạn năm. Thiên quân, chẳng lẽ ngài đã từng nghe nói tới cái tên “Đoạt Thiên” này.
Dạ Mị Tà nhìn thẳng vào Dạ Cô Ảnh, từ trên linh hồn rung chuyển của hắn, hắn đủ để xác nhận Dạ Cô Ảnh đúng là không nói nửa lời nói dối. Thật lâu sau, hắn xoay người sang chỗ khác, giọng thong thả mà xa xưa:
- Ở niên đại cực kỳ xa xôi, kia chí ít trước vạn năm, bởi vì khi đó, thế gian còn chưa có Nhật Nguyệt thần cung, Thái tổ sáng lập ra thần cung ta Dạ Khấp Hồn mới tròn trăm tuổi, huyền lực, cũng chỉ mới vào Quân Huyền cảnh. Vào thời điểm kia, cho dù là phàm nhân, hễ là người trong huyền đạo, không ai không biết một cái tên…
- Đoạt Thiên lão nhân!
- Đoạt Thiên… Lão nhân? Vạn năm trước…
Dạ Cô Ảnh chợt ngẩng đầu, kinh giọng nói:
- Chẳng lẽ chính là…
- Ở trong nhận thức của huyền giả trên thế gian hiện giờ, Quân Huyền cảnh là đỉnh phong của người, cảnh giới Thần Huyền chỉ là một cảnh giới tồn tại trong truyền thuyết, lại vĩnh viễn không có khả năng đạt tới. Nhưng mà, ở trong ký ức nhiều đời tiên tổ truyền xuống, cái tên “Thần Huyền cảnh”, lại không phải xuất hiện sau khi Phượng hoàng thần linh hiện thế vào năm ngàn năm trước, mà vào vạn năm trước đã lưu truyền xuống. Bởi vì khi đó, “Đoạt Thiên lão nhân”, liền được truyền thuyết là người vượt trên cảnh giới Quân Huyền, nửa chân đạp đến cảnh giới Thần Huyền!
- Thần Huyền… Cảnh giới!
Dạ Cô Cảnh nhẹ nhàng thì thầm.
- Vào niên đại đó, tu vi của Đoạt Thiên lão nhân đã lên đến cực điểm, đã đạt đến tuyệt hảo, thế gian đừng nói có người có thể chống lại lão, ngay cả người có thể tạo thành một chút uy hiếp cho lão cũng tuyệt đối không tồn tại, càng không có khả năng có ai đó có thể giết chết lão.
- Sau này Đoạt Thiên lão nhân này như thế nào? Đã không có ai có thể giết lão, vậy lão cuối cùng thọ nguyên hết mà chết, hay là… Hay là…
Trong lòng đang hoảng hốt của Dạ Cô Ảnh bắt đầu càng ngày càng có phán đoán rõ ràng… Sư phụ của Vân Triệt tự xưng là “Đoạt Thiên”, có thần thông kinh thiên hãi địa. Người được xưng là “Đoạt Thiên lão nhân” ở trong miệng thiên quân, người trước ít nhất đã sống vạn năm, người sau vạn năm trước danh chấn thiên hạ…
“Đoạt Thiên”, chính là “Đoạt Thiên lão nhân” vạn năm trước!
- Không!
Dạ Mị Tà khẽ lắc đầu:
- Lão ta vào một ngày nào đó đột nhiên mai danh ẩn tích, từ đó về sau không có người nào từng nhìn thấy lão, cũng không có ai biết lão ta đi đâu, giống như bỗng nhiên triệt để biến mất ở Thiên Huyền đại lục. Không lâu sau, Thiên Huyền đại lục có truyền thuyết như vậy: Đoạt Thiên lão nhân một lần ngộ đạo, trực tiếp từ nửa bước Thần Huyền, chính thức đặt chân vào cảnh giới Thần Huyền, trở thành Thần Huyền đầu tiên trong lịch sử Thiên Huyền đại lục, đạt được thần lực vô thượng, thấy được pháp tắc tối cao, do đó phá vỡ hư không, phi thăng tới thế giới huyền đạo ở trình độ rất cao.
- Từ sau đó, lại chưa hề xuất hiện Đoạt Thiên lão nhân nữa, cũng chưa từng xuất hiện “Đoạt Thiên lão nhân” thứ hai, duy nhất đạt đến nửa bước Thần Huyền là Phượng Hoàng thần linh cũng không phải nhân loại. Năm tháng dài đến vạn năm, đủ để cho thần tích gì đều bị lãng quên, người của thời đại “Đoạt Thiên lão nhân” đều đã sớm ngay cả xương khô cũng tan thành mây khói, Đoạt Thiên lão nhân cũng bị người ta triệt để quên lãng, truyền thuyết Quân Huyền cảnh là cực hạn của nhân loại, cũng càng ngày càng ăn sâu bén rễ. Nếu không có truyền thừa đời đời ký ức của tổ tiên, sẽ không biến mất, bao gồm cả ta trong đó, thế gian này đã sớm không có người biết được cái tên “Đoạt Thiên lão nhân” này.
Sắc mặt của Dạ Mị Tà dần dần trở nên nặng nề, một người vốn tưởng rằng vô địch trong thiên hạ, bỗng nhiên biết được thế gian này thế mà lại vẫn giấu kín một tồn tại nào đó ở cấp bậc rất cao, tâm tình tự nhiên sẽ không thoải mái, hắn thấp giọng nói:
- Nếu như đều chỉ là tên “Đoạt Thiên”, còn có thể là trùng tên, nhưng tuổi thọ vạn năm trở lên, thực lực không thể tưởng tượng được, liền không phải đơn giản là trùng hợp như vậy… Đoạt Thiên kia, vô cùng có khả năng là “Đoạt Thiên lão nhân” trong ký ức của tiên tổ!!
Tuy rằng đã sớm nghĩ như vậy, nhưng mí mắt của Dạ Mị Tà vẫn như cũ kịch liệt nhảy lên. Một người vạn năm trước liền vô địch khắp thiên hạ, nửa chân đạp đến Thần đạo, thậm chí rất có khả năng đã hoàn toàn tiến vào Thần đạo… Lại cách vạn năm, hoàn toàn khó có thể tưởng tượng được sẽ kinh khủng đến trình độ nào!!
Khó trách, lão thoáng động ngón tay dấy lên hỏa diễm, liền có thể khiến một Đế Quân cường đại hóa thành hư vô.
- Lấy sự miêu tả của ngươi, dự đoán này, có khả năng trên bảy phần là sự thật.
Dạ Mị Tà nhíu mày nói:
- Không nghĩ tới, Đoạt Thiên lão nhân của vạn năm trước cũng không phải phi thăng đến thế giới rất cao, mà luôn không rời khỏi Thiên Huyền đại lục! Có lẽ hắn một ngày kia hòa toàn đại ngộ, do đó che giấu hành tung, không màng thế sự… Cho đến hôm nay, còn sống trên thế gian. Mà nếu như hắn thật sự đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết kia, như vậy, tuổi thọ vượt qua vạn năm, tuyệt đối không phải không có khả năng!
- Sẽ không sai, đây tuyệt đối là cảnh giới vượt trên Quân Huyền cảnh!
Dạ Cô Ảnh luôn luôn bình tĩnh cẩn thận, rất ít khi nói nhiều dùng một giọng điệu vô cùng khẳng định nói:
- Cô Ảnh tu luyện hơn ngàn năm, cách Quân Huyền cảnh hậu kỳ chỉ một bước ngắn, tự nhân có thể ngạo thị toàn bộ Thiên Huyền đại lục, nhưng ở trước mặt khí thế của người kia, ta cảm giác mình giống như hài đồng nhỏ bé, toàn thân không thể khống chế run rẩy, ngay cả giữ vững bình tĩnh đều không làm được. Nếu không phải áp chế cảnh giới tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng như thế!
- Lực lượng hơn mười Đế Quân tạo thành của Hoàng cực thánh vực, tiêu hao lượng lớn thời gian tâm huyết, mới xây nên huyền trận không gian có thể thoát khỏi Thái cổ huyền chu, nắm vào trong tay… Lại chỉ có thể sử dụng một lần! Mà người kia, hắn thế mà lại có thể thân thể tiến vào Thái cổ huyền chu đã rời đi, mang Vân Triệt lông tóc vô thương về! Đây rõ ràng là lực lượng phá vỡ hư không của Thần trong truyền thuyết mới có!
Bản thân tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy, kết hợp với cái tên “Đoạt Thiên lão nhân” từ trong miệng Dạ Mị Tà nói ra, Dạ Cô Ảnh càng nghĩ càng kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên trán xuống… Bọn họ thế mà lại nghênh ngang đi trêu chọc một nhân vật như vậy, có thể còn sống trở về, quả thật là tổ tiên đốt cao hương tám đời.
Dạ Mị Tà trầm ngâm thật lâu, sau đó bình tĩnh nói:
- Lát sau báo cho toàn cung, cho dù kẻ nào, trước khi ta giải trừ mệnh lệnh, không được trêu chọc Vân Triệt, kể cả người có liên quan.
- Vâng!
Dạ Cô Ảnh cúi đầu nghe lệnh. Lúc này cho dù cho hắn ba lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám bước vào Băng Vân tiên cung nửa bước nữa. Hắn cũng do dự một phen, sau đó nói:
- Thiên quân, chúng ta có thể cần thiết hòa dịu quan hệ với Vân Triệt một phen không? Dù sao, thiếu chủ và Vân Triệt đã kết mối thù sâu đậm. Mà sau lưng Vân Triệt chính là Đoạt Thiên lão nhân kia, oán này nếu không giải, chỉ sợ…
Dạ Mị Tà nghiêng mặt tới, mắt lạnh như kiếm:
- Ngươi đang sợ?
Dạ Cô Ảnh cười khổ một tiếng, nói:
- Bẩm Thiên quân, Cô Ảnh cả đời này may mắn trở thành người của Thần cung, đứng ở đỉnh đương thời, hiện giờ một ngàn ba trăm tuổi, chưa bao giờ biết “Sợ hãi” là cái gì. Nhưng Đoạt Thiên lão nhân này, lại thật sự khiến cho ta sợ.
Hắn đã gọi thẳng “Sư phụ” của Vân Triệt là “Đoạt Thiên lão nhân”, hiển nhiên trong tiềm thức đã cơ bản hoàn toàn tin tưởng.