Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 683 - Chương 684: Đại Hội Ma Kiếm?

. ._342__2" class="block_" lang="en">Trang 342# 2

 

 

 

Chương 684: Đại hội ma kiếm?



- Trước kia Cô Ảnh chưa bao giờ e sợ, bởi vì thế gian này vốn không có gì có thể uy hiếp được Nhật Nguyệt thần cung. Nhưng sự cường đại của Đoạt Thiên lão nhân này, có thể nói siêu phàm thần thánh, vang dội cổ kim, hắn chính miệng nói, muốn tiêu diệt Nhật Nguyệt thần cung ta, chẳng qua chỉ là trong lật tay… Thân là trưởng lão của Thần cung, thủ lấy truyền thừa cơ nghiệp vạn năm, thật sự không thể không sợ.

- Mà ngoài Đoạt Thiên lão nhân, Vân Triệt kia, cũng giống vậy khiến cho ta e sợ. Trong lúc chờ đợi Thiên quân quay về, ta một lần nữa tìm đọc tin tức có liên quan đến Vân Triệt, phát hiện kẻ nào có tâm tính cực kỳ ngạo mạn cương liệt, hơn nữa có thù tất báo, thủ đoạn càng tàn nhẫn vô tình, hễ là người đã đắc tội hắn, đối địch với hắn, không khỏi có kết cục bi thảm. Năm đó ngay cả Phượng Hoàng thần tông to như vậy, ở ngay trên địa bàn của chính mình còn bị một mình hắn hung hăng đánh mặt. Lấy tính tình của hắn, nếu đến lúc có đủ thực lực, nhất định sẽ triển khai báo thù thiếu chủ, cũng gây họa toàn bộ cả Nhật Nguyệt thần cung ta! Hơn nữa… Hơn nữa…

Dạ Cô Ảnh hít sâu một hơi nặng nề, nói:

- Không dối gạt Thiên Quân, sở dĩ Đoạt Thiên lão nhân kia thả chúng ta trở về, không định phá sát giới chính là một trong những nguyên nhân. Một nguyên nhân khác… Cũng là nguyên nhân chủ yếu, thật ra là vì… Là vì lão muốn răn dạy đệ tử, muốn oán thù của hắn, phải dựa vào lực lượng của chính mình tới trả thù, không thể ỷ lại vào lão… Lão còn chính miệng nói ra, Vân Triệt chỉ cần thêm ba năm, là có thể thiên hạ vô địch, lại có sáu năm, cũng đủ để giẫm lên Nhật Nguyệt thần cung ta!

Dạ Mị Tà: “…”

- Nếu như chỉ là uy hiếp tiềm tàng, sớm kịp diệt trừ là có thể. Nhưng sau lưng uy hiếp này, lại vốn là Đoạt Thiên lão nhân không thể trêu chọc, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mỗi một ngày trưởng thành. Lấy tốc độ phát triển vốn không thể lý giải của hắn, lại có vài năm vô địch thiên hạ, có lẽ thật sự không phải là chuyện nói mò vô căn cứ! Lấy tính tình và hành động việc làm trước kia của hắn, uy hiếp đối với Nhật Nguyệt thần cung ta… Cũng không phải buồn lo vô cớ!

Lời Dạ Cô Ảnh nói, khiến mí mắt Dạ Mị Tà hơi nhếch lên, chân mày cũng càng căng chặt, một lúc sau, hắn bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng:

- Hàn nhi từng nói, ba năm trước trên Thái cổ huyền chu, Ngọc diện yêu quân Cơ Thiên Nhu của Chí tôn hải điện vì bảo hộ Vân Triệt mà ra tay với Hàn nhi, có việc này không?

- Thật có việc này.

Dạ Cô Ảnh gật đầu, chuyện này, hơn phân nửa người của Nhật Nguyệt thần cung đều biết đến, bởi vì năm đó sau khi trở về từ Thần Hoàng đế quốc, Dạ Tinh Hàn giận dữ liên tục mấy ngày liền… Trong đó tức giận mắng một người, chính là Cơ Thiên Nhu.

- Ừm.

Dạ Mị Tà suy nghĩ ngắn ngủi, chậm rãi nói:

- Hôm nay trước lúc mặt trời lặn, lấy tên của ta truyền âm cho Mạch Trường Phong trưởng lão Hải Điện, để cho hắn ra thêm một phần thiệp mời, mời Vân Triệt tham gia đại hội ma kiếm mấy tháng sau! Cơ Thiên Nhu đã có điều sâu xa với Vân Triệt, để hắn đưa thích hợp hơn hết.

- Đại hội ma kiếm?

Dạ Cô Ảnh ngẩng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó như có đăm chiêu:

- Chẳng lẽ lần này Thiên quân đi về Chí tôn hải điện, là vì chuyện đại hội ma kiếm này?

- Không sai.

Dạ Mị Tà khẽ gật đầu.

- Ma kiếm kia, chẳng lẽ chính là…

- Dĩ nhiên là thanh thiên tội thần kiếm ngàn năm kia!

Dạ Mị Tà hừ lạnh một tiếng.

Dạ Cô Ảnh tỏ vẻ kinh ngạc:

- Thiên tội thần kiếm biến mất một ngàn năm, thế mà lại ở trong tay Chí tôn hải điện? Ta còn tưởng rằng…

Dạ Mị Tà lãnh đạm cất tiếng:

- Không! Chí tôn hải điện chẳng qua chỉ là nơi tổ chức đại hội ma kiếm, mà đưa ra tổ chức đại hội ma kiếm, là Thiên uy kiếm vực.

- Quả thế! Thiên uy kiếm vực kia lại thừa nhận chuyện năm đó trộm đi Thiên tội thần kiếm?

Dạ Mị Tà cười lạnh:

- Hừ! Hiên Viên Vấn Thiên lão hồ ly kia làm sao lại thừa nhận. Lấy lời của hắn, là ngày gần đây ở chỗ hoang vu tìm được kiếm này, cũng nhận ra là Thiên tội thần kiếm của Vĩnh Dạ vương tộc năm đó, cũng tự xưng thần kiếm bậc này không phải Thiên uy kiếm vực hắn nên có, mà là bí mật nên do thiên hạ quần hùng cùng dòm ngó, vì thế liền có đại hội ma kiếm này. Vì biểu hiện bản thân không có dã tâm và âm mưu, chủ động đưa ra đại hội ma kiếm không cử hành ở Thiên uy kiếm vực, mà trực tiếp giao Thiên tội thần kiếm cho Chí tôn hải điện.

Dạ Cô Ảnh nhíu mày nói:

- Thiên uy kiếm vực thật sự cho rằng tất cả mọi người đều là người ngu sao! Ngàn năm trước, tứ đại thánh địa liên thủ diệt Vĩnh Dạ vương tộc, sau này mới biết là bị Thiên uy kiếm vực lợi dụng! Sở dĩ Thiên uy kiếm vực trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt Vĩnh Dạ vương tộc, là vì Thiên tội thần kiếm! Vĩnh Dạ vương tộc bị giết, Thiên tội thần kiếm cũng không biết tung tích, khả năng lớn nhất là đã rơi vào trong tay Thiên uy kiếm vực! Làn này mời dự họp cái gọi là “Đại hội ma kiếm” này, rõ ràng là do Thiên uy kiếm vực trong trọn ngàn năm đều không thể dòm ngó khám phá ra bí mật của Thiên tội thần kiếm, cho nên mới không thể không mượn lực lượng của chúng ta.

Giọng Dạ Mị Tà hơi chậm lại:

- Sự thật như thế, nhưng thủ đoạn của đại hội ma kiếm này, ngược lại làm cho không ai có thể cự tuyệt. Hiên Viên Vấn Thiên chính miệng nói, bên trong Thiên tội thần kiếm, vô cùng có khả năng cất giấu bí mật Thần đạo!

Dạ Cô Ảnh trố mắt, sau đó lắc đầu:

- Cái này… Đây chẳng qua là Hiên Viên Vấn Thiên ăn nói bừa bãi, tuyệt đối không có khả năng! Bằng không, Vĩnh Dạ vương tộc vẫn luôn thủ hộ kiếm này sao lại bị giết tộc!

- Bí mật thần đạo, cho dù biết rõ là mồi câu hư cấu của Hiên Viên Vấn Thiên, nhưng đối với người đã dừng bước ở Quân Huyền đỉnh phong mấy trăm năm, khó tiến thêm bước nữa mà nói, là hấp dẫn vốn không cách nào ngăn cản. Huống chi…

Giọng điệu Dạ Mị Tà hơi thay đổi, đồng tử cũng trở nên thâm thúy:

- Đây có lẽ cũng không chỉ là hư ngôn.

- Thiên quân có ý tứ là…

- Ngàn năm trước, thực lực của Vĩnh Dạ vương đứng hàng vị trí cuối cùng trong chủ năm thánh địa chúng ta, nhưng sau khi hắn bạo tẩu ma hóa, tập hợp đứng đầu tứ đại thánh địa chúng ta với lực lượng của mười bảy trưởng lão, ác chiến vẻn vẹn bảy canh giờ, mới đánh tan được hắn! Nhưng thân thể hủy diệt, linh hồn lại không tiêu tán theo đó, ngược lại bảo tồn hoàn chỉnh, hơn nữa dồn hết lực lượng của mọi người đều không thể phai mờ, cuối cùng chỉ có thể hao phí giá cao vĩ đại phong bế vào trong hồn quan, để tự nhiên tiêu tán.

- Lực lượng sau khi Vĩnh Dạ vương bạo tẩu, đến nay nghĩ lại, như trước lòng còn sợ hãi. Thân chết mà hồn bất diệt, càng là lực lượng thần đạo vượt trên cảnh giới Quân Huyền. Kia sau này mỗi khi nghĩ đến, đều cảm giác sâu sắc những năng lực này, có lẽ không đơn giản chỉ là ma hóa… Nếu nói đó là lực lượng của nửa bước Thần Huyền vượt trên cảnh giới Quân Huyền, cũng không phải không có khả năng.

“…” Dạ Cô Ảnh không nói lời nào, ác chiến năm đó với Vĩnh Dạ vương, hắn vẫn chưa ở đây, cũng không có tư cách tham dự, cho nên không cách nào chân chính lý giải lời Dạ Mị Tà.

Dạ Mị Tà xoay người lại:

- Đại hội ma kiếm mời tới đều là người có năng lực đến tham dự phá giải bí mật ma kiếm, thế lực với cường giả đứng đầu ở Thiên Huyền đại lục. Lấy thực lực Vân Triệt có thể diệt sát hộ pháp thần cung ta, đã có đầy đủ tư cách. Lấy tính cách ngạo mạn của hắn, có cự tuyệt đại hội ở cấp bậc tối cao này hay không. Đến lúc đó…

Dạ Mị Tà không tiếp tục nói nữa, ở dưới ánh sáng huy hiệu nhật nguyệt chiếu rọi xuống, đồng tử của hắn cũng u ám không có một chút ánh sáng. Dạ Cô Ảnh cúi thấp người về trước, kính cẩn nói:

- Cẩn tuân mệnh lệnh của Thiên quân.

- Ngươi đi đi… Kêu Hàn nhi tới gặp ta.

Dạ.

Dạ Cô Tà lui về sau hai bước, bước chân không tiếng động rời đi.

––––––––––––––––

Cùng một thời gian, Thương Phong quốc, Lưu Vân thành.

Vân Triệt đánh chết cũng không nghĩ ra, bản thân thuận miệng bịa ra một cái tên “Đoạt Thiên”, lại thật sự từng tồn tại! Hơn nữa còn ngược dòng đến vạn năm tróc, còn là một cường giả kinh thiên động địa, giống như thần thoại.

Chỉ có điều đây chẳng những không trở thành sơ hở, ngược lại khiến cho hắn xây dựng ra lực uy hiếp xoay mình tăng mấy lần!

Thậm chí đến mức ngay cả Dạ Mị Tà đều chính miệng hạ lệnh không được trêu chọc hắn!

Càng trở thành cơ hội hắn được mời tham gia đại hội ma kiếm.

Lúc này, Vân Triệt hồn nhiên không biết tất cả vừa mới bay ra khỏi Lưu Vân thành, đi tới phía đông Lưu Vân thành, dừng lại ở trên không trung cao ngàn trượng, lạnh lùng nhìn phía dưới.

Hai mươi vạn Thần Hoàng quân rải rác phân bố trên mảnh đất cao thấp nhấp nhô này, hoặc mười mấy người một đội, hoặc trăm người một đội, hoặc ngàn người một đội, động tác của bọn họ, chính là đều nhịp đánh xuống mặt đất, mang theo âm thanh ầm vang từ bốn phương tám hướng kéo dài không thôi.

Tiêu Linh Tịch nói cho hắn biết, sau khi Thần Hoàng đại quân đến, thủy chung không tiến vào trong Lưu Vân thành, mà bắt đầu từ ngày thứ hai, liền tiến hành hoạt động như vậy… Tiếng gầm rú dày đặc mà nặng nề gần như ngày đêm không thôi, cho tới hôm nay đã kéo dài gần nửa năm, mà thảo luận của Lưu Vân thành đối với việc này, đều là Thần Hoàng quân đang luyện binh.

Nhưng Vân Triệt tự nhiên sẽ không hồn nhiên đến cho rằng bọn họ thật sự đang luyện binh… Bởi vì Thần Hoàng quân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi không thể nào dùng phương thức huấn luyện không biết ra làm sao này huấn luyện ra.

Nhưng ở cao trên không trung nhìn xuống hồi lâu, hắn thế mà lại thủy chung nhìn không rõ ràng Thần Hoàng quân với số lượng được xưng tụng khổng lồ này rốt cuộc đang làm cái gì… Mặt đất nát loạn không chịu nổi, hiển nhiên đã sớm bị lặp đi lặp lại đánh nát không biết bao nhiêu lần. Động tác của nhóm Thần Hoàng quân, tần suất, biên độ toàn bộ nhất trí, “Huấn luyện” gần nửa năm, đoán chừng đều đã luyện đến trong xương cốt.

- Mạt Lỵ, ngươi có thể nhìn ra được bọn họ đang làm cái gì không?

Vân Triệt cau mày hỏi.

- Hừ, chuyện này còn cần hỏi ta sao?

Mạt Lỵ tức giận nói.

Vân Triệt nhếch miệng lên, “Lưu quang lôi ẩn” phát động, hoàn toàn che giấu khí tức, sau đó không tiếng động nhào xuống, ẩn vào bên cạnh một khu vực của Thần Hoàng quân.

Không để cho Vân Triệt chờ đợi quá lâu, rất nhanh, một Thần Hoàng binh rời khỏi đội ngũ “Huấn luyện”, bước chân rời rạc đi về phía Vân Triệt, vừa đưa tay cởi áo giáp bên hông, miệng lung tung than thở điều gì đó, bước chân của hắn vừa mới đạp đến chỗ “Thuận tiện” phía sau một tảng đá lớn, một bàn tay giống như từ trong hư không vươn tới, khóa ở trên cổ họng của hắn.

Trên cổ giống như mang theo một cái kìm sắt nặng hơn vạn quân, Thần Hoàng binh lồi hai mắt ra ngoài, tơ máu nổ tung, ở trong hoảng sợ vĩ đại lại không cách nào phát ra một chút tiếng động. Vân Triệt lạnh lùng nhìn hắn, huyền quang trên cánh tay chớp động, Huyền cương trong nháy mắt phá tan phòng ngự tinh thần của Thần Hoàng binh này, thẳng vào bên trong tâm hồn hắn, trí nhớ giống như thủy triều dũng mãnh liên tục không ngừng vào trong đầu Vân Triệt.

Giây lát, Vân Triệt thu hồi Huyền cương, cánh tay lỗ mãng, Thần hoàng binh rơi xuống dưới chân như trước ánh mắt trợn trừng, lại đã không hề có hơi thở.

Vân Triệt đọc lấy trí nhớ của Thần Hoàng binh chẳng những không giải thích được nghi hoặc, chân mày ngược lại càng nhíu chặt hơn, bởi vì ở trong trí nhớ của Thần Hoàng binh này, hắn ta nhận được mệnh lệnh, chính là ở trong này tiến hành huấn luyện đặc biệt.

Mà nội dung của huấn luyện đặc biệt, chính là ngưng tụ huyền lực toàn thân đến đánh xuống mặt đất, đánh càng nặng càng tốt, càng vang càng tốt… Nếu có chút thả lỏng, sẽ nhận lấy trách phạt rất nặng, thậm chí giết chết ngay tại chỗ.

Chỉ có điều Vân Triệt tự nhiên cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất, hắn đã biết được tên và tướng mạo của một người, cùng với vị trí thường ngồi của hắn ta!

Phượng Hổ Uy –– đại thống lĩnh của hai mươi vạn Thần hoàng quân này, Hổ Uy đại tướng quân uy danh hiển hách Thần Hoàng đế quốc, là nhân vật có được Phượng Hoàng huyết mạch, thuộc về Phượng Hoàng thần tông.

Một điểm mấu chốt nhất… Lúc trước khi Thần Hoàng quân binh đến Lưu Vân, chính là hắn ta, muốn bắt đi Tiêu Linh Tịch! Nếu không phải Phần Tuyệt Trần ra tay, hậu quả sau đó thiết tưởng không chịu nổi!

Ánh mắt Vân Triệt bắn về phía đông nam… Nơi đó là lều lớn của Phượng Hổ Uy! Trong nháy mắt tiếp theo, hắn đã hóa thành một hư ảnh mắt thương fkhos phân biệt, đi thẳng về phương hướng đó, trong đôi mắt bình tĩnh, đã lay động lên sát khí lạnh như băng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment