Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 684 - Chương 685: Kia Thật Sự Quá Tốt!

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_685" class="block_" lang="en">Trang 343# 1

 

 

 

Chương 685: Kia thật sự quá tốt!



Chính giữa khu vực Thần Hoàng quân, một trướng lớn đỏ đậm giống như hỏa diễm đặc biệt bắt mắt.

Làm tổng thống lĩnh Thần Hoàng đế quân lưu trú Lưu Vân thành, trong khoảng thời gian này tâm tình của Phượng Hổ Uy vẫn luôn rất tốt. Bởi vì hắn rõ ràng “Nhiệm vụ” mà mình chấp hành có bao nhiêu quan trọng. Có thể được ủy thác trọng trách như thế, đủ để nói rõ tông chủ và hội trưởng lão tín nhiệm và coi trọng hắn. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, địa vị của hắn ở Phượng Hoàng thần tông vô cùng có khả năng sẽ có tăng lên.

Chỉ có điều hai ngày nay, trung quân tiến công Thương Phong hoàng thành đột nhiên hoàn toàn không có tin tức truyền đến, hắn luôn luôn có phần tâm thần không yên.

- Chủ quân vẫn không có tin tức sao?

Trong quân trướng chỉ có hai người, Phượng Hổ Uy một thân quần áo nhẹ, ngồi nghiêng trên mặt ghế gỗ, trong tay cầm lấy một bình rượu mạnh cau mày nghe phó tướng của mình báo cáo.

- Không chỉ có chủ quân, thống linh tây quân Hàn Hưng Triêu đêm qua cùng với ngũ thập nhị trưởng lão tự mình mang năm vạn quân đi tới Thương Phong hoàng thành thăm dò kết quả, nhưng giống vậy còn không có tin tức. Bọn họ mang đến, còn có mấy vạn ngựa chiến hỏa diễm và huyền thú phi hành, vốn nên tiến lùi tự nhiên, nhưng mà…

Phóng tướng đệ nhất của Phượng Hổ Uy là Điền Ý vừa nói, trên mặt lộ ra sắc mặt hồi hộp thật sâu. Rong ruổi chiến trường hơn trăm năm, bọn họ chưa bao giờ găp phải chuyện đáng sợ như vậy. Vài chục vạn đại quân kia, giống như trong một giây bốc hơi khỏi thế gian rồi.

Phượng Hổ Uy nhíu mày yên lặng suy nghĩ, hồi lâu, hắn chậm rãi nói:

- Kêu vài chục vạn đại quân, bao gồm ba vị Phượng Hoàng trưởng lão ở trong đó trong khoảng thời gian ngắn biến mất, ngay cả cơ hội truyền âm đều không có, muốn làm đến một điểm này… Trừ phi, bên chỗ Thương Phong hoàng thành xuất hiện một người thủ hộ cảnh giới Quân Huyền!

- Quân Huyền… Đế Quân!?

Phó tướng Điền Ý ngẩng đầu, kinh hãi nói:

- Điều này làm sao có thể! Ở Thương Phong quốc Vương Huyền đã là cực hạn, trong lịch sử ngàn năm ngay cả Bá Hoàng cũng chưa từng xuất hiện, lại làm sao có thể xuất hiện Đế Quân! Hơn nữa, huyền giả có lực lượng Quân Huyền cảnh, đều là tồn tại giống như Đế Vương tuyệt thế của toàn bộ đại lục, sao lại chỉ vì một Thương Phong quốc hèn mọn này mà ra tay.

- Trừ đó ra, lại không có khả năng khác, tin tưởng tông chủ và chúng trưởng lão cũng tất nhiên nghĩ như thế.

Phượng Hổ Uy không ngập ngừng nói:

- Nếu nói Thương Phong quốc không có Đế Quân… Vậy hắc y nhân đáng sợ trong Lưu Vân thành kia là cái gì!

Điền Ý nghẹn lời, nghĩ đến hình ảnh kinh sợ và khí tức địa ngục nửa năm trước, trái tim hắn vẫn như cũ kịch liệt níu chặt lại.

- Tin tưởng tông chủ và chúng trưởng lõa cũng hẳn nghĩ như thế.

Phượng Hổ Uy ném bình rượu đã trống không trong tay đi, bình tĩnh nói:

- Chỉ có điều cho dù có một Đế Quân thủ hộ Thương Phong hoàng thành, cũng chỉ có thể thủ được nhất thời! Phượng Hoàng thần tông ta ngược lại có được mười hai Đế Quân! Người kia, thật sự cho rằng bản thân có được lực lượng Đế Quân, liền có thể khiêu khích đến Thần Hoàng đế quốc ta sao!!

- Tướng quân nói đúng lắm, dám khiêu khích Thần hoàng đế quốc ta, cho dù là Đế Quân, cũng tự tìm đường chết!

Điền Ý gật đầu nói:

- Tổn thấy bảy mươi vạn đại quân, còn có nợ máu của ba vị Phượng Hoàng trưởng lão, tin tưởng ngô hoàng tất nhiên sẽ để cho kẻ đó hoàn trả gấp mười lần!

Hắn ngừng lại một chút, chắp tay nói:

- Mạt tướng còn có một chuyện quan trọng, cần tướng quân định đoạt.

- Nói!

- Vâng!

Điền Ý tới gần hai bước, hạ thấp giọng xuống:

- Ngay sáng hôm nay, quân ta mất đi mười một người, toàn bộ thi thể tìm được ở ngoài vài dặm…

- A.

Phượng Hổ Uy đừng nói phẫn nộ, ngay cả kinh ngạc đều không có, bởi vì trong vòng nửa năm này, chuyện tương tự đã phát sinh vài lần, thường cách một đoạn thời gian, sẽ có binh lính đột nhiên mất tích, khi thi thể bị tìm được, đều có được dấu vết bị tra tấn tàn khốc, hiển nhiên đã gặp phải tra khảo. Hắn cười lạnh khinh thường một tiếng:

- Đừng quan tâm đến, cho dù bọn họ có thủ đoạn gì, đều đừng mong hỏi ra được cái gì.

- Không, tình huống lần này có điều khác biệt.

Điền Ý lập tức nói ra:

- Lần này trên người thi thể tìm được cũng không có ngoại thương, nhưng biểu cảm đều cùng một vẻ cứng ngắc dại ra, vô cùng có khả năng… Đã gặp phải sưu hồn!

- Sưu hồn?

Chân mày Phượng Hổ Uy cau chặt, sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Có năng lực thi triển phương pháp sưu thồn… Xem ra thời gian dài bọn chúng không mò mẫm tìm tòi được gì, cuối cùng phái ra vài cao thủ đến đây.

- Mạt tướng cho rằng, tướng quân nhất định phải chú ý an toàn của mình nhiều hơn.

Điền Ý nói.

- Đừng lo lắng.

Phượng Hổ Uy vung tay lên, không chút để ý nói:

- Tứ đại thánh địa thì như thế nào? Phượng Hoàng thần tông ta có Phượng thần vĩ đại thủ hộ, bọn họ có lá gan giết binh sĩ của chúng ta, còn không có lá gan động thủ với bản tướng quân, bản tướng quân thân vốn có huyết mạch phượng hoàng, nhận che chở của Phượng thần đại nhân!

- Là mạt tướng quá lo lắng.

Điền Ý cung kính nói, nhìn thần sắc chắc chắn của Phượng Hổ Uy, hắn do dự một phen, cuối cùng sinh ra dũng khí nói:

- Tướng quân, chúng ta đóng quân ở đây, mỗi ngày “Luyện binh”, rốt cuộc là vì sao? Mạt tướng không dám phỏng đoán bừa, nhưng mấy tháng như thế, các tướng sĩ đều tương đối…

Nói đến đây, hắn đột nhiên cảm giác được Phượng Hổ Uy ném tới ánh mắt trở nên lạnh như băng mà lạnh lẽo, toàn thân hắn rùng mình, không dám tiếp tục nói nữa, cuống quýt nói:

- Là mạt tướng lỡ lời, tướng quân thứ tội.

- Biết nói lỡ lời là được rồi!

Phượng Hổ Uy hừ nặng một tiếng, nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói:

- Vấn đề này, ngươi vĩnh viễn đừng hỏi lại, chỉ cần biết đây là tông chủ tự mình ra lệnh! Đã làm xong, ta và ngươi đều có khả năng lại quay về nước, làm hỏng, hậu quả, cho dù là bản tướng quân đều chịu không nổi! Vấn đề không nên hỏi, đàng hoàng tử tế câm miệng, thời điểm ngươi có thể biết, tự nhiên sẽ biết!

- Vâng!

Điền Ý vội vàng lên tiếng trả lời, lại không dám nhiều lời.

- Thật sao? Đáng tiếc, các ngươi dường như không có cơ hội lại về nước.

Một giọng nói mang theo trào phúng và ngạo mạn rõ ràng bỗng nhiên truyền đến, giống như từ trong hư không vang lên, Điền Ý đột nhiên từ trên mặt đất bắn lên, trường kiếm nháy mắt ra khỏi vỏ:

- Là ai!!

Đây là chủ trướng đại quân, bên ngoài có trọng quân từng tầng thủ vệ, trừ bỏ đó ra, Phượng Hổ Uy chính là một Bá Hoàng sơ kỳ cường đại, Điền Ý cũng là một Vương tọa cấp ba, mà giọng nói này, lại cứ vang lên bên tai bọn họ như vậy, trước đó đúng là không hề phát hiện, tuy rằng hai người phản ứng cực nhanh, nhưng tóc gáy toàn thân đều đang trong kinh hãi nháy mắt dựng thẳng lên.

Điền Ý tay cầm trường kiếm, cấp tốc xoay người chung quanh, lại không thấy được nửa bóng dáng, hắn quay người lại, chuẩn bị đến gần bên người Phượng Hổ Uy, rõ ràng nhìn thấy, ngay ở khoảng cách phía sau Phượng Hổ Uy không đến một thước, một người thanh niên toàn thân kim y không tiếng động đứng ở đó, mặt hiện cười lạnh, tròng mắt tối đen như đầm sâu. Mà huyền khí toàn thân Phượng Hổ Uy mạnh đến Bá Hoàng phóng thích ra, hai mắt phẫn nộ… Lại vốn không hề phát hiện ra người thanh niên ở phía sau!!

Tay Điền Ý cầm kiếm run rẩy kịch liệt một trận, sợ hãi gầm lên:

- Tướng quân, ngươi… Phía sau ngươi!!

Phượng Hổ Uy theo bản năng quay đầu, nhất thời đối diện với một gương mặt gần trong gang tấc, nháy mắt, đồng tử hắn đột nhiên co rút lại, giống như lò xo lui về phía sau, khi đứng lại, trên dưới toàn thân đã phủ một tầng mồ hôi lạnh như băng, hắn đưa tay chỉ về phía người thanh niên, vừa định nói chuyện, đột nhiên cảm giác được gương mặt này ngược lại hơi quen thuộc, hơi sợ run, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, thất thanh nói:

- Ngươi… Ngươi là Vân Triệt!!

- Hả?

Hai tay Vân Triệt khoanh trước ngực, liếc mắt cười lạnh:

- Đại tướng quân Hổ Uy thanh danh hiển hách của Thần Hoàng đế quốc lại nhận ra được ta, thật đúng là vinh hạnh rất lớn.

- Vân… Vân Triệt?

Điền Ý quay đầu lại nhìn Phượng Hổ Uy:

- Vân Triệt nào? Hắn không phải đã… Vào ba năm trước đã chết rồi sao?

Phượng Hổ Uy thân là người trong Phượng Hoàng thần tông, chẳng những có thân phận Hổ Uy đại tướng quân, huyền lực cũng mạnh tới Bá Huyền cảnh, tự nhiên có tư cách xuất hiện ở sân thi đấu bài vị chiến bảy nước. Gương mặt giẫm tôn nghiêm của Phượng Hoàng thần tông ở dưới chân này, hắn sao lại quên được.

- Ngươi lại còn sống!

Phượng Hổ Uy trầm giọng nói. Nếu là Vân Triệt ba năm trước, Phượng Hổ Uy tự nhiên sẽ không e ngại. Nhưng mà, mới vừa rồi Vân Triệt ở sau lưng hắn cách không đến một thước, hắn lại không hề phát hiện ra! Hắn cho dù là người đần độn đi nữa, cũng phải biết thực lực ở cấp độ nào mới có thể làm đến một điểm này. Hơn nữa, trên người Vân Triệt không có dao động huyền khí, nhưng chỉ cần ở dưới cái nhìn chăm chú của Vân Triệt, hắn liền cảm giác được tim đập nhanh thật sâu. Điều này, đều đang chứng minh Vân Triệt ở trước mắt vốn nên đã sớm chết đi, có lực lượng khủng bố hơn ba năm trước xa xa.

- Mà ngươi… Lập tức sẽ chết.

Vân Triệt trầm thấp cười lạnh, một luồng sát khí lạnh như băng, tập trung chặt chẽ vào Phượng Hổ Uy:

- Mơ tưởng làm tổn thương tướng quân của ta!

Điền Ý gầm một tiếng dữ dội, nâng kiếm che ở trước người Phượng Hổ Uy, sau đó cắn răng một cái, đâm thẳng về phía ngực Vân Triệt, hắn ngược lại trong lòng càng kinh hãi, động tĩnh nơi này lớn như vậy, thủ vệ ngoài trướng lại không hề có chút phản ứng nào… Chẳng lẽ đã bị Vân Triệt giải quyết toàn bộ? Nhưng vừa rồi bên ngoài rõ ràng không hề có chút động tĩnh gì!!

Mà lúc này, ngoài trướng lớn, từng tầng thủ vệ đều sắc mặt lạnh lùng, nhìn không chớp mắt… Mà một tầng “Băng di huyễn kính” vô sắc vô hình đã bao phủ trọn cả trướng lớn vào trong đó, trong phạm vi Vân Triệt có thể khống chế, bất kỳ âm thanh, khí tức gì, đều đừng mong bật ra.

Mũi kiếm của Điền Ý đâm tới, đâm không gian ra một lốc xoáy nhìn thấy mà ghê người, một kiếm này nhìn như chân thật không hoa mĩ, nhưng lại dồn hết toàn lực của hắn. Vân Triệt lại động cũng không động, mặc kệ cho mũi kiếm đâm vào lồng ngực mình.

Thấy Vân Triệt không hề có ý tránh đi, trong mắt Điền Ý thoáng hiện vẻ vui mừng, huyền lực toàn thân càng dâng lên, ngưng tụ vào mũi kiếm, hung hăng đâm vào trên ngực Vân Triệt…

Một kiếm ngưng tụ toàn lực của một Vương tọa, cho dù là thép tinh, cũng có thể dễ dàng đâm thủng, nhưng một kiếm này thật sự đâm vào ngực Vân Triệt, lại không mang đến một chút động tĩnh, Điền Ý cảm giác kiếm của mình giống như đột nhiên đâm vào trong hư không, huyền lực toàn lực phóng thích cũng bùng nổ ở trong “Hư không” này, biến mất không tiếng động không dấu vết…

Trường kiếm của Điền Ý chống trước ngực Vân Triệt, giống như hóa đá cứng đờ ở đó, mà nháy mắt tiếp theo, trường kiếm trong tay hắn chợt nhẹ bổng, thân kiếm hóa thành vô số bụi thật nhỏ, bay rơi xuống, chỉ còn lại chuôi kiếm còn sót lại trong tay hắn.

Ánh mắt Điền Ý dại ra, ánh mắt không hề có tiêu cự, toàn thân vẫn không nhúc nhích, theo bụi do thân kiếm hoàn toàn rơi xuống, cả người hắn cũng giống như một khúc gỗ ngã thẳng tắp về phía sau, ánh mắt trừng trừng, không còn có động tĩnh… Trên dưới toàn thân nhìn không ra một chút vết thương, lại không còn khí tức sinh mệnh.

- Điền Ý!

Phượng Hổ Uy tiến lên trước một bước, nhưng ngay lập tức lại nhanh chóng lui về phía sau, hắn nhìn thẳng vào Vân Triệt, sắc mặt vô cùng âm trầm… Hắn vốn hoàn toàn không thấy rõ, Vân Triệt rốt cuộc giết Điền Ý như thế nào.

Vân Triệt cười lạnh nhìn Phượng Hổ Uy, sát khí của hắn, khiến toàn thân Phượng Hổ Uy co rút, gần như một cử động nhỏ cũng không dám:

- Hổ Uy đại tướng quân, nghe nói mấy tháng trước, khi ngươi ở đây mang binh tiến vào Lưu Vân thành, từng hạ lệnh muốn bắt tiểu cô của ta đi?

Giọng Vân Triệt đột nhiên âm hàn:

- Ngươi thật sự to gan nha!!

Lời Vân Triệt nói, khiến mí mắt Phượng Hổ Uy chợt nhảy dựng. Hắn biết rõ người Vân Triệt nói là ai, bởi vì ban đầu khi ở Lưu Vân thành đụng tới Tiêu linh Tịch, hai vị thành chủ kia lại tỏ vẻ ân cần giới thiệu cho bọn họ đó là tiểu cô của Vân Triệt, cũng khiến cho hắn lúc đó trở nên càng thêm hưng phấn. Hắn nhất thời biết được vì sao Vân Triệt “Chết rồi mà sống lại” này đột nhiên tìm tới hắn, còn sinh ra sát khí đối với hắn… Hắn đã không chỉ một lần nghe nói, lúc trước một trong những tông môn mạnh nhất Thương Phong quốc cũng bởi vì bắt tiểu cô của Vân Triệt đi, một tông môn ngàn năm to như vậy bị hắn tàn nhẫn diệt môn, một tấc cỏ không lưu!

Phượng Hổ Uy kiên định, áp chế kinh hãi trong lòng, trên mặt lại lộ ra nụ cười lạnh:

- Ngươi muốn giết ta? Thế phải xem xem ngươi có can đảm kia không?

- Hả?

Khóe mắt Vân Triệt vừa động.

- Ngươi bây giờ có lẽ có năng lực giết ta, nhưng mà…

Phượng Hổ Uy đưa tay, chỉ lên trên huyệt thái dương:

- Nhưng bên trong tâm hồn ta, lại có thêm hồn ấn tự tay tông chủ hạ xuống! Nếu ngươi dám giết ta, tông chủ sẽ lập tức biết được trí nhớ ba mươi giây trước khi ta tử vong! A, dám giết ta người của Phượng Hoàng thần tông, đến lúc đó ngươi sẽ chết thảm hại hơn, tất cả người có liên quan với ngươi, cũng sẽ toàn bộ chết thảm! Có can đảm, ngươi cứ đến giết đi!

- Thật sao!

Không có biến hóa sắc mặt như trong dự đoán của Phượng Hổ Uy, ánh mắt của Vân Triệt lại trở nên nghiềm ngẫm, nét cười lạnh kia càng mang theo trào phúng càng sâu:

- Vậy rõ là… Quá tốt rồi!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment