Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 685 - Chương 686: Huyền Lực Truyền Thừa?

. ._343__2" class="block_" lang="en">Trang 343# 2

 

 

 

Chương 686: Huyền lực truyền thừa?



Tiếng Vân Triệt vừa dứt, bóng dáng bỗng nhiên trở nên hư ảo, thần kinh toàn thân Phượng Hổ Uy đang buộc chặt đột nhiên trở nên cảnh giác, nhưng còn chưa kịp làm ra phản ứng, một bàn tay đã khóa chặt ở trên cổ hắn, tốc độ nhanh đến mức bằng vào mắt thường của hắn vốn không cách nào bắt giữ được.

Phượng Hổ Uy dưới kinh sợ, nhanh chóng thúc giục huyền lực toàn thân, nhưng huyền khí của hắn vừa định bùng nổ, một luồng lực lượng giống như dời núi lấp bể đã cuồng bạo dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn, nháy mắt áp chế gắt gao huyền lực của hắn, khiến cho khí tức huyền lực của hắn vừa định dâng lên biến mất vô tung vô ảnh.

Phượng Hổ Uy hoảng sợ thất sắc, Vân Triệt im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng hắn, có năng lực im hơi lặng tiếng diệt sát Điền Ý, đủ để cho hắn biết thực lực hiện giờ của Vân Triệt vô cùng có khả năng đã vượt xa hắn, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới thực lực của mình và Vân Triệt lại có sai biệt to lớn như thế. Thân là Hổ Uy tướng quân đã có được địa vị cực cao ở Thần Hoàng đế quốc, hắn luôn luôn cực kỳ kiêu ngạo với thực lực của mình, nhưng ở dưới huyền lực của Vân Triệt áp chế, huyền lực của hắn đừng nói bùng nổ, mà ngay cả vận chuyển cũng không thể!

- Ngươi…

Đồng tử của Phượng Hổ Uy phóng đại đến gần như muốn nứt vỡ, hắn vốn còn tính toán nếu như mình đánh không lại Vân Triệt, ít nhất cũng có năng lực ngoài sáu thành bình yên bỏ chạy, nhưng bị Vân Triệt một tay bóp chặt yết hầu, hắn ngay cả một chút lực lượng giãy giụa đều không thể nhắc tới, kể cả phát ra âm thanh, đều vô cùng gian nan.

- Có phải ngươi vẫn như cũ muốn nói rằng ta không có can đảm giết ngươi không?

Vân Triệt khinh miệt cười lạnh:

- Ngươi dù so cũng là cái gọi là Hổ Uy tướng quân, lại hồn nhiên giống như con heo.

Rầm ––

Theo lực lượng vô tình của Vân Triệt dũng mãnh vào trong cơ thể Phượng Hổ Uy, nổ vang nặng nề vang lên ở trong cơ thể Phượng Hổ Uy, toàn thân hắn run rẩy dữ dội, thất khiếu rướm máu, ý thức cũng mau chóng tan rã mơ màng, mà vào lúc này Huyền cương của Vân Triệt nháy mắt hiện lên, thẳng vào tâm hồn Phượng Hổ Uy, cấp tốc đọc lấy ký ức của hắn.

Thần Hoàng quân rốt cuộc ở trong này làm cái gì, một Thần Hoàng binh thông thường không biết thật bình thường, nhưng Phượng Hổ Uy làm tổng thống lĩnh không có khả năng không biết.

Ký ức của Phượng Hổ Uy liên tục không ngừng bị đọc lấy, nhưng mà, ngay khi hắn sắp đọc đến đoạn ký ức về “Nhiệm vụ ở Lưu Vân thành”, không gian ký ức của Phượng Hổ Uy, chính là bỗng nhiên xuất hiện một mảnh trống rỗng khác thường!

Càng chuẩn xác mà nói, là một bóng mờ!!

Bóng mờ phủ xuống này rõ ràng do huyền lực tinh thần rất mạnh hình thành, cho dù là khí tức, hay là cường độ, đều tuyệt đối không thuộc về Phượng Hổ Uy, mà đến từ người tạo ra. Chỗ bóng mờ, vừa khéo hoàn toàn bao phủ lên trung tâm ký ức có liên quan đến “Nhiệm vụ ở Lưu Vân thành”, khiến cho hắn không cách nào đọc được.

- Đây là ký ức tù lung (lồng giam) do tinh thần lực cường đại thiết lập!

Mạt Lỵ chậm rãi nói:

- Phần ký ức ở trong tù lung này, vẫn như cũ thuộc về bản thân Phượng Hổ Uy, chính bản thân hắn biết được rõ ràng, nhưng hắn không cách nào dùng ngôn ngữ, huyền lực truyền âm, bút mực… Cùng với phương thức gì nói cho người khác, nếu như hắn có suy nghĩ hoặc hành động như vậy, tinh thần lực này sẽ nháy mắt bị kích động, hủy diệt phần ký ức này của hắn. Nếu người khác muốn dùng phương thức sưu hồn các loại đến đọc lấy đoạn ký ức này của hắn, cũng không thể nào làm được! Huyền cương của ngươi cũng giống vậy không thể!

Nếu Mạt Lỵ nói không thể, vậy liền nhất định không thể. Hơn nữa, Vân Triệt cũng rõ ràng cảm giác này, bóng mờ phủ xuống này đã liên quan đến phần ký ức này của Phượng Hổ Uy, nếu lấy Huyền cương cưỡng chế xóa bóng mờ đi, ký ức liên quan đến bóng mờ cũng sẽ theo đó bị xóa đi, khiến cho hắn như cũ không cách nào biết được.

Sau do dự ngắn ngủi, Vân Triệt không cưỡng chế thử, đọc lấy hết toàn bộ ký ức khác của Phượng Hổ Uy, thu hồi Huyền cương.

- Thoạt nhìn, hai mươi vạn Thần Hoàng quân này, cũng chỉ có Phương Hổ Uy này biết được đáp án ta muốn biết.

Vân Triệt trầm ngâm nói:

- Thật hiển nhiên, sở dĩ Phượng Hoàng thần tông thiết lập ký ức tù lung như vậy đối với Phượng Hổ Uy, là lo lắng người của tứ đại thánh địa sẽ ra tay với Phượng Hổ Uy, cưỡng chế sưu hồn hắn.

Dù sao, ở Thiên Huyền đại lục có thể uy hiếp được Phượng Hoàng thần tông, cũng chỉ có tứ đại thánh địa.

Sau khi lẻn vào trướng lớn, hắn cũng đúng là nghe được Phượng Hổ Uy và phó tướng của hắn Điền Ý nhắc tới “Tứ đại thánh địa”, bọn họ nhắc tới rất rõ ràng, binh sĩ ngẫu nhiên biến mất, chính là tứ đại thánh địa đã xuống tay.

- Muốn thiết hạ ký ức tù lung như vậy, chẳng những cần tinh thần lực cực cao, hơn nữa sẽ kèm theo phiêu lưu lớn không cách nào đoán trước được và khống chế.

Mạt Lỵ cười lạnh một tiếng:

- Phượng Hoàng thần tông này, dường như thật sự ẩn giấu một bí mật lớn.

- Đúng vậy, ít nhất còn lớn hơn dự đoán của ta rất nhiều…

Ánh mắt Vân Triệt chớp lên:

- Ta luôn luôn nghi hoặc vì sao Thần Hoàng đế quốc sẽ đột nhiên ra tay với Thương Phong, có lẽ, thôn tính Thương Phong quốc chính là ngụy trang, nơi này… Mới là mục đích thật sự!!

- Ta bỗng nhiên có phần tò mò.

Mạt Lỵ rất hứng thú hỏi:

- Ngươi chuẩn bị khi nào xuất phát đi Thần Hoàng quốc?

Thứ dồi dào nhất trên người nữ nhân, vĩnh viễn là lòng hiếu kỳ của nàng… Mạt Lỵ cũng không hề ngoại lệ.

- Chuyện đòi nợ này, đương nhiên một ngày cũng không thể trì hoãn.

- Hừ.

Mạt Lỵ xì mũi, ý tứ đại khái “Quả nhiên là thế”.

Phượng Hổ Uy vẫn như cũ bị Vân Triệt túm trong tay vào lúc này cuối cùng khôi phục ý thức, hắn mở to mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được gương mặt phủ kín nụ cười lạnh của Vân Triệt, thoáng chốc toàn thân lạnh như băng, run giọng nói:

- Ngươi… Ngươi mới vừa làm gì với ta?

Vừa ra khỏi miệng, hắn phát hiện giọng nói của mình đúng là yếu ớt đến không chịu nổi tới cực điểm.

Vân Triệt chưa trả lời hắn, hắn trực tiếp nghiêng mặt sang bên, nhìn về phía trước, giọng nói tràn ra ngoài môi, mang theo tàn khốc với sát khí lạnh như băng:

- Phượng Hoành Không, nhìn thấy ta còn sống, ngươi có phải cảm thấy thật thất vọng không!

- Phượng Tuyết Nhi có ơn với ta, ba năm trước ngươi vì chuyện huyết mạch tìm ta phiền toái, khuấy đảo yên bình của ta, còn món nợ sau lại để cho Phượng Phi Yên nhân cơ hội ở trên Thái cổ huyền chu ám sát ta, bởi vì Tuyết Nhi, ta vốn đều tính toán lãng quên sau đầu, không truy cứu nữa…

- Nhưng ngươi thật sự cho ta một đại kinh hỉ!!

Giọng Vân Triệt, lạnh lẽo đến khiến Phượng Hổ Uy gần trong gang tấc lạnh khắp cả người… Hắn bỗng chốc hiểu được, Vân Triệt không phải đang lầm bầm lầu bầu, mà rõ ràng muốn thông qua hồn ấn tử vong của hắn… Nói chuyện với Phượng Hoàng Không đế vương Thần Hoàng, Phượng Hoàng tông chủ!!

Cũng ý nghĩa, sau khi Vân Triệt nói xong, chính là tử kỳ của hắn!

Hồn ấn tử vong chỗ dựa duy nhất của hắn chẳng những không uy hiếp đến Vân Triệt, ngược lại bị coi thành công cụ để lợi dụng!

- Ngươi bây giờ nhất định thật nghi hoặc vài chục vạn đại quân kia đi đâu rồi đi… Không sai, chính là ta làm. Chỉ có điều, đây chỉ là bắt đầu… A không! Ngay cả bắt đầu cũng không tính!

- Giết phụ hoàng ta, giẫm lên mảnh đất Thương Phong ta, tàn sát vô số đồng bào ta, để cho quê hương ta biến thành địa ngục sợ hãi, tuyệt vọng với trốn chạy! Khoản nợ này, ta sẽ để cho Thần Hoàng đế quốc ngươi… Trả lại gấp trăm ngàn lần! Rửa sạch cổ chờ xem cho ta!!

Rầm!!

Một tiếng nổ vang, Phượng Hổ Uy bị Vân Triệt hung hăng nện xuống trên mặt đất, thân thể nháy mắt vỡ nát, rắc lên một mảng lớn thịt vụn và bọt huyết tinh… Nhưng không có một giọt máu nào rơi đến trên người Vân Triệt.

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, Hổ Uy tướng quân có uy danh thật hiển hách ở Thần Hoàng đế quốc, khiến sáu nước nghe tin đã sợ mất mật, lại chết thê thảm như thế, đừng nói thi thể, ngay cả một đầu ngón tay hoàn chỉnh cũng không thể lưu lại… Chỉ vì hắn xúc phạm đến nghịch lân của Vân Triệt!

Tuy rằng không nhận được đáp án muốn có, nhưng đã giết người nên giết, hơn nữa Phượng Hổ Uy thân là một trong những nhân vật quan trọng của Phượng Hoàng thần tông, trong ký ức của hắn, ngược lại có thêm rất nhiều chuyện về Phượng Hoàng thần tông… Gồm có một chút bí mật.

Thu Băng di huyễn kính, Vân Triệt không tiếng động rời đi, quay về Lưu Vân thành. Mà ở ngoài trướng lớn nơi hắn vừa ở đó, từng tầng thủ vệ vẫn hoàn chỉnh trọn vẹn, sắc mặt nghiêm nghị, hoàn toàn không biết rằng đại thống lĩnh Phượng Hổ Uy của bọn họ đã chết không toàn thây.

- Ngươi lựa chọn ba tháng sau ước chiến Phần Tuyệt Trần, là vì trong khoảng thời gian này trả thù Thần Hoàng quốc?

Mạt Lỵ không nặng không nhẹ hỏi.

- Đúng!

Vân Triệt phi hành cực nhanh, Lưu Vân thành càng lúc càng gần trong tầm mắt:

- Ba tháng, đủ để cho ta huyết tẩy Thần Hoàng thành! Cho dù không thể huyết tẩy… Ít nhất cũng phải khiến Phượng Hoàng thần tông long trời lở đất! Bằng không, khó tiêu được mối hận trong lòng ta!

- Mặt khác, Phượng Hoàng thần tông dù sao cường đại, ta không cách nào chính diện tới đối kháng, trận huyết tẩy này sẽ có hung hiểm hoặc lớn hoặc nhỏ, cũng chắc chắn để cho huyền lực của ta có biên độ tăng lên tương đương. Đến lúc đó, ta chắc có nắm chắc chiến một trận với Phần Tuyệt Trần!

Vân Triệt chắc chắn nói.

- Nếu ngươi nghĩ như vậy mà nói, chính là mười phần sai!

Mạt Lỵ lạnh lùng nói:

- Hạ ước chiến, trong ba tháng này, tốc độ phát triển của Phần Tuyệt Trần, tuyệt đối còn xa hơn ngươi! Ngươi hiện giờ đã rất khó là đối thủ của hắn, nhưng miễn cưỡng chiến được một trận, nếu như lại đợi thêm ba tháng… Ở trước mặt hắn ngươi vô cùng có khả năng ngay cả lực chống lại đều không có.

- Cái gì?

Tốc độ phi hành của Vân Triệt nhất thời chậm lại:

- Vì sao?

- Trước ta đã nói với ngươi, ma huyền lực của hắn đều không phải từ tín niệm của mình sinh ra, mà tới từ người kia! Trong cơ thể hắn… Càng chuẩn xác mà nói ở trong linh hồn với huyền mạch, bị rót vào một ma nguyên cường đại! Hắn sở dĩ cường đại đến như bây giờ, chính là vì hấp thu lực lượng của ma nguyên kia. Nhưng mà, đây cũng không phải là lực lượng sau khi hắn hấp thu hoàn toàn ma nguyên kia, nếu cảm giác của ta không xuấ hiện sai lệch mà nói, lực lượng của ma nguyên kia, hắn mới hấp thu ba thành mà thôi!

- Ba thành?

Mặt Vân Triệt lộ vẻ kinh hãi, ba thành, liền đã có cường độ Đế Quân trung kỳ, nếu như hấp thu toàn bộ… Phải là khủng bố dữ dội!

- Hắn hận ngươi thấu xương, ngươi chủ động định ra ba tháng sau quyết chiến, như vậy, có thể bảo đảm giết ngươi, trong ba tháng ày, hắn nhất định sẽ dốc hết toàn lực hấp thu ma nguyên lực! Tốc độ tăng thực lực lên ở dưới phương thức này, là ngươi cho dù tu luyện như thế nào đều khó có khả năng đuổi kịp.

“…” Tốc độ phi hành của Vân Triệt càng thêm chậm rãi, trong lòng bỗng nhiên có một áp lực trầm trọng, hắn nhíu mày trầm mặc một hồi lâu, cúi đầu nói:

- Ở trong truyền thuyết hoặc ghi chép, một vài huyền công có lẽ tồn tại phương thức truyền thừa đặc thù nào đó, có thể thông qua một người, truyền thừa cho một người khác. Nhưng mà, huyền lực thứ này, đều phải dựa vào bản thân khắc cốt tu luyện hoặc hấp thu từ trong thiên địa linh bảo luyện hóa, tích lũy tháng ngày, tiến hành theo chất lượng mà thành, tuyệt đối không có khả năng từ một người truyền cho một người khác… Đây có thể nói là một trong những kiến thức cơ bản nhất của huyền đạo! Bằng không, nếu như huyền lực có thể truyền thừa, một cường giả tuổi thọ sắp hết có thể truyền huyền lực suốt đời cho một hài đồng… Thậm chí có thể truyền toàn bộ huyền lực của mười mấy Bá Hoàng cho một người, mạnh mẽ thúc sinh Đế Quân… Vậy toàn bộ huyền giới chẳng phải càng đại loạn!

- Ma nguyên như lời ngươi nói, rõ ràng chính là ma huyền lực do người khác tu luyện mà thành! Vật này sao có thể trực tiếp tiến vào trong cơ thể một người khác, hơn nữa còn có thể trực tiếp bị hấp thu thành lực lượng của chính mình?

Vân Triệt không hiểu nói:

- Chẳng lẽ đây là đặc tính của ma huyền lực?

- Đương nhiên không phải!

Mạt Lỵ trực tiếp phủ nhận:

- Nếu như ma huyền lực có đặc tính như vậy, toàn bộ hồng mông, đã sớm là thế giới của ma!!

Mà câu nói tiếp theo của Mạt Lỵ, khiến Vân Triệt hoảng hốt trong lòng:

- Ma nguyên trên người Phần Tuyệt Trần, liền ngay cả ta… Cũng cực kỳ không hiểu.

- Ngay cả ngươi cũng không biết?

Vân Triệt liền ngừng lại giữa không trung, chân mày siết chặt trên phạm vi cực lớn. Có thể khiến cho Mạt Lỵ không hiểu… Trên người Phần Tuyệt Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Thế giới mà ngươi có thể nhìn thấy, còn nhỏ hơn ngươi tưởng tượng xa xa, mà cực hạn của huyền đạo, càng là ngươi hiện giờ ngay cả tưởng tượng cũng không thể. Vĩnh viễn đừng ngây thơ nghĩ rằng cái gọi là “Thưởng thức cơ bản” mà ngươi biết rõ chính là chân lý! Huyền lực truyền thừa đúng là rất khó, nhưng tuyệt đối không phải không có khả năng… Ngươi có biết, huyền lực của ta, đến như thế nào không?

Mạt Lỵ dùng giọng điệu không hề có chút sắc thái tình cảm nào nói, nói ra một vấn đề mà Vân Triệt vẫn muốn hỏi, nhưng chưa bao giờ hỏi đến.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment