Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 687 - Chương 688: Kiếm Chỉ Thần Hoàng

. ._344__2" class="block_" lang="en">Trang 344# 2

 

 

 

Chương 688: Kiếm chỉ Thần Hoàng



- Thần Hoàng quốc? Vì sao phải đi đến đó!

Vẻ mặt của Tiêu Linh Tịch càng trở nên sốt ruột, bởi vì đối với tất cả người dân Thương Phong quốc hiện giờ mà nói, đây là một cái tên giống như ác mộng, nàng nắm thật chặt tay Vân Triệt:

- Ba năm trước, ngươi chính là xảy ra chuyện ở Thần Hoàng quốc, tại sao có thể… Tại sao có thể…

Vân Triệt tràn đầy tự tin nói:

- Yên tâm đi, ba năm trước khiến cho ta gặp chuyện không may cũng không phải là Thần Hoàng đế quốc, ngược lại, ta ba năm trước đây, Thần Hoàng đế quốc đã không dám làm gì ta, hiện giờ càng không có khả năng.

- Không được… Tóm lại chính là không được! Ta tuyệt đối không muốn ngươi làm tiếp bất cứ chuyện nguy hiểm gì!

Tiêu Linh Tịch kiên quyết lắc đầu, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tiêu Liệt:

- Cha, cha mau ngăn cản tiểu Triệt, hắn lại muốn đi ra ngoài làm chuyện nguy hiểm.

Tiêu Liệt nhìn thẳng vào Vân Triệt, theo tâm tình ông biến hóa, đôi mắt ông, cũng thanh minh hơn trước kia nhiều lắm, ông chậm rãi nói:

- Triệt nhi, cháu vội vàng muốn đi Thần Hoàng đế quốc như vậy, là muốn để cho bọn họ lui binh sao?

Vân Triệt gật đầu:

- Vâng! Về nhỏ, cháu là con dân của Thương Phong quốc, về lớn, cháu là phò mã của Thương Phong hoàng thất, quê hương bị giẫm đạp, phụ hoàng bị độc thủ, cho dù như thế nào, cháu cũng không thể im lặng. Thần Hoàng quốc ở Thương Phong ta một ngày, Thương Phong ta liền nhiều thêm một ngày tai ương, cho nên, cháu phải trong thời gian sớm nhất đi Thần Hoàng, hai mươi vạn Thần Hoàng quân ở phía đông thành cũng khắp nơi lộ ra quỷ dị, nếu không thể sớm kịp điều tra cho rõ, cháu càng khó có thể yên tâm.

Tiêu Liệt chậm rãi gật đầu, sau đó mỉm cười thản nhiên:

- Cho dù như thế nào, đều phải đảm bảo an toàn của mình. Coi như là vì ta và Linh Tịch… Ngàn vạn lần đừng lại đặt mình vào nơi nguy hiểm.

Vân Triệt dùng sức gật đầu:

- Vâng! Cháu nhất đinh sẽ.

Tiêu Linh Tịch nhất thời gấp gáp lên:

- Cha, cha…

- Linh Tịch, chúng ta không ngăn cản được nó.

Tiêu Liệt cười ha ha, thản nhiên nói:

- Triệt nhi đã hoàn toàn trưởng thành, thế giới hiện giờ mà nó có thể tiếp xúc, còn lớn hơn ánh mắt chúng ta có thể nhìn nhiều lắm. Huống chi, lần này nó không phải vì ân oán của cá nhân, mà là vì toàn Thương Phong quốc. Nếu thật sự có thể giải cứu vô số đồng bào Thương Phong từ trong nước lửa, chúng ta chỉ có lấy làm kiêu ngạo, nào có lý do ngăn cản chứ.

- Cha…

Lời Tiêu Liệt, khiến kiên quyết của Tiêu Linh Tịch hòa tan thành yếu đuối, nàng cúi đầu xuống, khẽ cắn môi:

- Nhưng mà, con sợ hãi… Con thật sự rất sợ hãi…

Năm năm trước ở Thiên Kiếm sơn trang… Ba năm trước ở Thái cổ huyền chu… Sau lưng hai lần mất mà được, cũng là hai lần đả kích nặng nề đến khiến cho nàng hỏng mất. Tâm tình lần lượt biến hóa của những năm này, cũng khiến cho nàng càng ngày càng rõ ràng đối với mình mà nói cái gì là tồn tại quan trọng nhất ở sâu trong lòng, hiện giờ lại sum vầy với hắn, nàng chỉ cầu hắn có thể luôn luôn mạnh khỏe, không còn phiêu lưu đau khổ, chuyện khác… Cũng có thể không quan trọng.

- Tiểu cô, cô yên tâm đi.

Vân Triệt nhẹ nhàng an ủi:

- Ba năm trước, ta đã lỡ miệng một lần với cô, khiến cho cô thương tâm ròng rã ba năm. Một lần này, ta tuyệt đối sẽ không lỡ miệng với tiểu cô… Tối thiểu một tháng, ta sẽ trở lại, hơn nữa lần này mặc dù đi Thương Phong quốc, nhưng nhất định không có phiêu lưu mang tính thực chất gì. Nếu không tin, cô có thể hỏi Tiêu Vân.

- Đúng đúng đúng đúng!

Tiêu Vân đương nhiên tỏ vẻ gật đầu:

- Hiện giờ đại ca lợi hại siêu cấp, cho dù đi đâu, cho dù mong gặp phải nguy hiểm gì đều rất khó. Hơn nữa, đại ca có một chiếc huyền chu thật thần kỳ, có thể nháy mắt xuyên qua không gian, cho dù thật sự có nguy hiểm gì, đại ca cũng có thể lập tức chạy trốn, ai đều khó có khả năng đuổi theo. Cho nên, cháu hoàn toàn yên tâm với đại ca, tiểu cô cũng thật sự có thể yên tâm.

Tiêu Vân không phải cố hết sức an ủi Tiêu Linh Tịch giúp Vân Triệt, mà là một loại sùng bái và tín nhiệm từ tận đáy lòng đối với Vân Triệt… Dù sao, Vân Triệt chính là khiến thế lực Minh Vương bao phủ toàn bộ Huyễn Yêu giới thất bại thảm hại, cứu vớt người của Yêu Hoàng tộc. Tâm cơ, thế lực, dã tâm của Minh Vương đáng sợ dữ dội, gần như thiếu chút nữa thay thế được Yêu Hoàng tộc thống nhất Huyễn Yêu giới, lại vì Vân Triệt mà thất bai trong gang tấc, bị diệt tộc mà kết thúc. Còn có Nhật Nguyệt thần cung đều uy danh hiển hách ngay cả ở Huyễn Yêu giới, hùng hổ mà đến, lại bị Vân Triệt đùa giỡn xoay quanh, gần như chạy mà trốn đi…

Hơn nữa có Thái cổ huyền chu có thể xuyên qua không gian… Tuy rằng thực lực của Vân Triệt không phải mạnh đến đứng đầu, nhưng Tiêu Vân thật kiên định mà tin tưởng, trên đời này, muốn lấy tính mạng của Vân Triệt, tuyệt đối còn khó khăn hơn giết một Đế Quân đỉnh phong. Cần lo lắng, ngược lại chính là nơi Vân Triệt nhắm vào, hoặc là người đối địch với Vân Triệt.

“…” Tiêu Linh Tịch cắn chặt môi, tay cầm lấy tay Vân Triệt thủy chung không muốn nới ra, qua một hồi lâu, nàng mới ngửa mặt lên, một cặp mắt sáng nhìn Vân Triệt

- Vậy ngươi… Có thể ngày mai mới đi không? Ngươi mới vừa trở về, ta cũng không kịp nhìn kỹ ngươi… Đúng rồi, ngày mai Tiêu Vân và tiểu Thất còn muốn ra sau núi tế bái phụ thân, ngươi vừa thuận tiện dẫn bọn họ cùng đi, cho nên hôm nay trước đừng đi, được không?

Giọng nói mềm nhẹ cầu xin như vậy, Vân Triệt lại làm sao có thể cự tuyệt, hắn nhẹ nhàng gật đầu:

- Được, vậy ta đây ngày mai đi… Ừm, đã nhiều năm chưa được ăn cơm tiểu cô làm.

- Ừm…

Tiêu Linh Tịch nhợt nhạt mỉm cười, nàng lẳng lặng nhìn gương mặt gần trong gang tấc, ánh mắt, và ý cười đều trở nên mê ly si ngốc.

Tròng mắt của Tiêu Liệt vẫn luôn dừng lại trên người Tiêu Linh Tịch, nhìn dáng vẻ Tiêu Linh Tịch lúc này, còn có ánh mắt nàng nhìn Vân Triệt, chân mày nhẹ nhàng nhăn nhăn, sau đó lập tức lại giãn ra, khóe miệng lộ ra một chút nụ cười thản nhiên.

––––––––––––––

Màn đêm buông xuống, một bàn bữa tối phong phú, vui vẻ hòa thuận. Tiêu Liệt luôn luôn thật khó nuốt xuống ăn vẻn vẹn ba chén cơm lớn, trên mặt cũng càng ngày càng thêm hồng hào, âm thanh sang sảng cười to, còn nhiều hơn ba năm này cộng lại. Có lẽ, cho tới bây giờ ông đều không dám hy vọng xa vời bản thân còn có thể cùng tôn nhi thân sinh, ở cùng trên một bàn ăn bữa cơm đoàn viên.

Sau bữa tối, Vân Triệt kêu Tiêu Vân:

- Tiêu Vân, đệ đi theo ta tới đây một chút, ta có chuyện cần nói riêng với một mình đệ.

Tiêu Vân bị Vân Triệt kéo mãi ra đến ngoài viện, nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Vân Triệt, Tiêu Vân hơi khẩn trương nói:

- Đại ca, là có chuyện gì thật quan trọng sao?

Vân Triệt nâng tay gõ cằm, sau đó tới gần một bước, hạ giọng nói:

- Thật ra, chiều nay ta nói rằng Thất muội có thai chuyện này… Là giả.

Tiêu Vân sửng sốt, sau đó cả người liền nhảy dựng lên:

- Cái gì! Giả… Là giả!?

- Suỵt!! Nói nhỏ chút!!

Vân Triệt lập tức đè bả vai Tiêu Vân lại:

- Ta nói như vậy, đương nhiên không phải vì lừa mọi người chơi, mà là vì gia gia!

- Đệ cũng thấy tình huống thân thể của gia gia rồi đấy!

Sắc mặt của Vân Triệt trở nên nghiêm trang nặng nề:

- Một người tu huyền nửa đời, thời gian ba năm biến thành giống như hôm nay, chỉ vì ông trải qua thời gian dài đều là tử chí! Ta nghe một vài người của Tiêu môn nói, năm đó gia gia và nãi nãi tình cảm sâu đậm, năm đó sau khi nãi nãi sinh hạ tiểu cô không lâu, cũng bởi vì Tiêu thúc thúc… Cũng chính là phụ thân của đệ mà buồn bực chết đi, nếu không phải gia gia vì nuôi nấng ta và tiểu cô, đã sớm liền cùng theo đi rồi. Sau này theo ta và tiểu cô lớn lên, trạng thái tinh thần của gia gia rõ ràng càng ngày càng thấp xuống, khi đó ta dùng báo thù, và hy vọng đệ còn sống trên thế gian đến chống đỡ ông… Kết quả tin tức ba năm trước ta chết truyền đến, khiến ba năm này gia gia triệt để nảy sinh tử chí, nếu như không phải còn có tiểu cô ở đây, nói không chừng đã sớm tự mình kết thúc.

- Hiện giờ ta đã trở về, đệ cũng đã trở lại, tuy rằng gia gia rất vui vẻ thỏa mãn. Nhưng cho dù như vậy, tử chí chiếm cứ ba năm cũng rất khó trừ tận gốc, gần như đã tạo thành quán tính, một khi tâm nguyện nhiều năm ông chờ đợi được sáng tỏ, chấm dứt cuộc đời này, lòng muốn đi làm bạn với nãi nãi và nhi tử có khả năng sẽ quá năng, cho nên, ta không thể không hư cấu chuyện Thất muội có thai, đến cho gia gia kinh hỉ và chờ đợi vĩ đại.

Nghe lời Vân Triệt nói, Tiêu Vân cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn ngẫm nghĩ, vẻ mặt lo lắng nói:

- Đại ca nói rất có lý, nhưng mà, chuyện này, thật sự rất dễ dàng bị chọc thủng. Hơn nữa, lừa gạt Thất muội và gia gia, tóm lại… Tóm lại không được tốt lắm, bọn họ rõ ràng vui vẻ như vậy, nếu biết là giả dối, nhất định sẽ… Sẽ rất thương tâm.

- Một điểm này, đệ hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Vân Triệt cười thần bí, sau đó chìa tay ra, hai viên thuốc lớn chừng móng tay trong lòng bàn tay, một viên màu trắng, một viên màu đỏ:

- Cầm lấy hai viên thuốc này, màu đỏ chính đệ ăn, màu trắng đưa cho Thất muội, sau đó… Sau đêm nay Thất muội sẽ có thai.

- A? Thật… Thật sao?

Tiêu Vân há to mồm, đưa tay cầm viên thuốc trong tay Vân Triệt, tò mò nhìn một phen, kinh ngạc vạn phần nói:

- Lại còn có loại thuốc thần kỳ như vậy? Thật sự… Nhất định sẽ thành công sao?

- Bá Hoàng đan ta đều có thể tùy tay luyện một bó to, huống chi loại thuốc phu thê dùng quá mức đơn giản này.

Vân Triệt thật tùy ý nói:

- Chỉ cần Thất muội nhà đệ hôm nay không phải là kỳ di mụ, liền tuyệt đối không có vấn đề.

- Ha ha, y thuật của đại ca, đệ đương nhiên sẽ một vạn lần không hoài nghi, thật tốt quá.

Tiêu Vân cẩn thận nắm chặt viên thuốc đỏ trắng, sau đó ngẩng đầu, nghi vấn nói:

- Đại ca, “Kỳ di mụ” huynh vừa mới nói, là có ý gì?

“…” Vân Triệt cấp tốc suy nghĩ lại sắc mặt hôm nay của Thiên Hạ Đệ Thất và mạch tượng tùy tay thử, nói:

- Đây là từ trong y đạo, đệ không cần quan tâm, tóm lại chỉ cần đệ và Thất muội ăn hai viên thuốc này, liền nhất định không thành vấn đề.

- A! Đệ đây phải đi!

Tiêu Vân gật đầu, vừa mới nhấc chân, lại thu về, hơi ngại ngùng không yên nói:

- Nhưng mà… Nhưng mà đệ nói với Thất muội như thế nào? Nếu nói với nàng ấy có thai là giả, nàng ấy có thể sẽ đau lòng tức giận, nhưng nếu như không nói… Lại không biết nói chuyện viên thuốc này với nàng ấy như thế nào… Đệ chưa từng lừa gạt Thất muội, chuyện này này…

Vân Triệt lại trợn trắng mắt, vừa chìa tay, nhón lấy viên thuốc màu trắng trong tay Tiêu Vân, nhảy lên ở đó, kêu to một tiếng:

- Thất muội!

Thiên Hạ Đệ Thất trong viện xoay người lại:

- Vân đại ca, có chuyện gì?

Vân Triệt bắn ngón tay ra, viên thuốc màu trắng kia “Vèo” cái bay về phía Thiên Hạ Đệ Thất:

- Muội vừa mới tới Thiên Huyền đại lục, ta sợ lạ nước lạ cái có ảnh hưởng đối với bào thai trong bụng muội, phối cho muội một viên thuốc dưỡng thai, nhanh ăn đi.

Thiên Hạ Đệ Thất đưa tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua, không chút nghĩ ngợi liền nuốt vào, cười hì hì nói:

- Cám ơn Vân đại ca.

Ở Huyễn Yêu giới, Vân Triệt là thần y người người đều biết, không bệnh nào không chữa được. Một viên thuốc của hắn vạn kim khó cầu, nàng chính là tin tưởng trên đời có quỷ, cũng sẽ không hoài nghi thuốc do Vân Triệt phối ra.

Vân Triệt nhẹ nhàng hạ xuống, nói với Tiêu Vân:

- Được rồi, đã giải quyết.

Tiêu Vân ngượng ngùng cười ngây ngô một tiếng, sau đó bản thân vội vàng ăn viên thuốc màu đỏ vào.

Vân Triệt nhìn Tiêu Vân, bỗng nhiên nói:

- Thống lĩnh của hai mươi vạn Thần Hoàng quân ở phía đông thành bị ta giết, hiện giờ bọn chúng không có thống lĩnh, chắc đều sẽ không vọng động. Ngày mai sau khi ta đi Thần Hoàng quốc, không cách nào đoán trước được sẽ là kết quả gì, hướng đi của hai mươi vạn Thần Hoàng quân kia cũng không cách nào đoán trước được, nhưng tuyệt đối không loại trừ khả năng sẽ nhận được mệnh lệnh tập kích Lưu Vân thành… Cho nên, trong khoảng thời gian này, Lưu Vân thành phải nhờ vào đệ và Thất muội bảo vệ. Nếu như đệ không đồng ý giống như ta tay nhiễm máu tươi mà nói, liền mang theo gia gia và tiểu cô an toàn rời đi… Hoặc là, trực tiếp truyền âm cho ta, có Thái cổ huyền chu, ta ngược lại bất cứ lúc nào có thể trở về.

- Đại ca yên tâm, cho dù như thế nào, cho dù bù vào cả tính mạng, đệ cũng sẽ không để cho gia gia, tiểu cô còn có Thất muội có chuyện gì.

Tiêu Vân nói như chém đinh chặt sắt.

Vân Triệt xoay người, nhìn về phía nam, ánh mắt dần trở nên trầm thấp xuống: Thần Hoàng đế quốc… Phượng Hoàng thần tông! Chuẩn bị thừa nhận phẫn nộ của ta đi!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment