Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 688 - Chương 689: Thần Hoàng Sát Ý

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_689" class="block_" lang="en">Trang 345# 1

 

 

 

Chương 689: Thần Hoàng sát ý



Thần Hoàng quốc, Phượng Hoàng thần tông.

Má phải của Phượng Hi Minh đỏ như máu, cũng sưng lên cao cao. Một cái tát dưới nổi giận của Phượng Hoành Không tát rất nặng, ngay cả Phượng Hi Minh huyền lực hùng hậu, lại cho tới bây giờ cũng chưa thể hoàn toàn khôi phục. Hắn đứng ở trước mặt Phượng Hoành Không, cung kính cúi đầu:

- Phụ thân, gọi nhi thần đến có gì phân phó.

Phượng Hoành Không chắp hai tay sau lưng, không xoay người, thản nhiên nói:

- Phượng Hổ Uy đã chết.

Phượng Hi Minh liền chau mày:

- Đã chết!? Xem ra tất nhiên là người của tứ đại thánh địa kia cuối cùng không kìm nén được hạ ngoan thủ! Kia… Bí mật kia, có thể bị tiết lộ không?

- Trên người Phượng Hổ Uy có ký ức tù lung do chư vị thái trưởng lão hợp lực thiết hạ, tuyệt đối không có khả năng tiết lộ.

Chân mày Phượng Hoành Không nhíu chặt:

- Hơn nữa, người giết chết Phượng Hổ Uy cũng không phải là người của tứ đại thánh địa, bọn họ còn không đến mức vì một nghi hoặc, mà mạo hiểm nguy hiểm xúc phạm đến Phượng thần hạ sát thủ đối với Phượng Hổ Uy.

- Không phải là người của tứ đại thánh địa?

Ngạc nhiên trên mặt Phượng Hi Minh quá nặng:

- Tuy Phương Hổ Uy là thủ lĩnh Thần Hoàng quân, nhưng tu vi huyền lực cũng hoàn toàn không kém, trừ bỏ tứ đại thánh địa, còn có ai có năng lực, có can đảm giết Phượng Hổ Uy… Huống chi! Bên cạnh Phượng Hổ Uy, còn có hai mươi vạn Thần Hoàng quân!

- Là một người mà ngươi không thể tưởng tượng được.

Phượng Hoành Không xoay người lại, sắc mặt vô cùng ngưng trọng và khó coi:

- Là Vân… Triệt!!

- Cái gì?

Phượng Hi Minh chợt ngẩng đầu, nhất thời khẽ động đến thương thế trên mặt, khiến cho khóe mắt của hắn run rẩy một trận:

- Vân Triệt nào?

- Hừ, còn có người nào vào đây, chính là Vân Triệt ba năm trước vốn nên táng thân trong Thái cổ huyền chu!

Phượng Hoành Không nặng giọng nói:

- Đừng hỏi vì sao hắn còn sống, trẫm còn muốn biết vì sao hơn bất cứ kẻ nào!

- Sao hắn có thể còn sống? Ba năm trước, hắn và Thái cổ huyền chu cùng nhau biến mất, vốn không có khả năng còn sống sót! Có phải… Chỉ là người giống nhau, hoặc là vốn giả mạo đến đánh lừa dư luận không?

- Hừ, trẫm thật sự không đến nỗi ngay cả một người là thật hay giả cũng không thể phân biệt rõ!

Phượng Hoành Không trầm giọng nói, trong hồn ấn tử vong đến từ Phượng Hổ Uy, giọng nói, vẻ mặt, ánh mắt… Của Vân Triệt, vẻ cuồng ngạo phát ra từ tận trong xương này, trên này tuyệt đối không có người nào có thể bắt chước ra được:

- Hắn chẳng những còn sống, tu vi huyền lực càng xa hơn ba năm trước, Phượng Hổ Uy ở dưới tay hắn, vốn không hề có chút lực phản kháng nào.

- Chẳng lẽ, thực lực hiện giờ của hắn, đã là Bá Huyền cảnh trung kỳ?

Phượng Hi Minh kinh giọng nói. Huyền lực của Phượng Hổ Uy ở Bá Huyền cảnh sơ kỳ, có thể khiến cho Phượng Hổ Uy không có chút lực phản kháng nào, ít nhất cũng phải ở cấp độ Bá Hoàng trung kỳ:

- Không đúng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Cho dù thiên phú của hắn cường đại đi nữa, cũng không thể trong vòng ba năm ngắn ngủi tăng lên nhiều như vậy.

- Không! Thực lực hiện giờ của hắn, có lẽ còn không dừng lại ở Bá Huyền cảnh trung kỳ.

Ánh mắt Phượng Hoành Không âm u, trầm thấp nói:

- Bảy mươi vạn đại quân biến mất quỷ dị ở trước Thương Phong hoàng thành, bao gồm Phi Hằng Phi Ưng hai vị đốc quân trưởng lão, chính là bởi vì hắn… Đây là do hắn chính miệng nói! Nếu đây là sự thật, như vậy thực lực của hắn tuyệt đối không chỉ dừng lại ở Bá Hoàng trung kỳ, rất có khả năng… Đã là Bá Huyền cảnh hậu kỳ!

- Đây càng không có khả năng!

Phượng Hi Minh không chút do dự lắc đầu:

- Năm đó Vân Triệt dốc hết khả năng mới miễn cưỡng chiến thắng Hi Lạc, thực lực đại khái ở Vương Huyền cảnh cấp chín, trong ba năm ngắn ngủi như vậy, cho dù ăn đại la kim đan, cũng tuyệt đối không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy vượt qua đến Bá Huyền cảnh hậu kỳ. Nếu nói là hắn dùng thủ đoạn hoặc huyền khí đặc thù gì, nhi thần ngược lại có thể tiếp nhận. Nhưng nếu nói hắn lấy thực lực của bản thân hủy diệt bảy mươi vạn Thần Hoàng quân và hai vị đốc quân trưởng lão, nhi thần cho dù như thế nào cũng đều không thể tin.

- Còn nữa, lui vạn bước mà nói, cho dù Vân Triệt chết đi mà sống lại hiện giờ thật sự có được thực lực Bá Hoàng hậu kỳ, cũng nhiều lắm là một phiền toái không lớn không nhỏ, không đủ lo lắng. Hơn nữa biết được đại quân biến mất cũng không phải do tứ đại thánh địa âm thầm nhúng tay vào, phụ hoàng nên phải rất an tâm mới đúng, vì sao thần sắc lại nặng nề như vậy?

- Hừ, đừng nói một Vân Triệt, cho dù mười Vân Triệt sống lại, cũng không tạo nổi gợn sóng gì!

Hai hàng chân mày của Phượng Hoành Không đã nhíu lại hết cỡ:

- Nhưng chẳng lẽ ngươi đã quên mất vì sao Tuyết Nhi lại hôn mê ba năm rồi hả!

Sắc mặt Phượng Hi Minh nhất thời thay đổi:

- Chẳng lẽ phụ hoàng lo lắng Tuyết Nhi muội ấy…

- Không phải lo lắng!

Ngực Phượng Hoành Không phập phồng kịch liệt một trận:

- Mà là chuyện thực còn đáng sợ hơn ngươi nghĩ! Ngươi có biết, trước đó sau khi ngươi bị trẫm đuổi ra ngoài, Tuyết Nhi nói gì với trẫm không? Con bé muốn trẫm… Đối xử tử tế với Thương Phong quốc!

- … Đây là nguyên nhân khiến phụ hoàng hạ lệnh kêu mọi người không được đàm luận chuyện xuất binh Thương Phong?

Phượng Hi Minh bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

- Điều thỉnh cầu này của Tuyết Nhi, trẫm sao có thể không đáp ứng?

Phượng Hoành Không siết chặt hai nắm tay:

- Ba năm trước, Vân Triệt thật sự dùng mệnh cứu Tuyết Nhi… Mà Tuyết Nhi, vì hắn hôn mê ròng rã ba năm, vẫn còn vì hắn mà rơi lệ xé ruột xé gan! Trước kia… Ngươi đã từng nhìn thấy Tuyết Nhi rơi lệ?

“…”

- Trẫm cũng đã sớm nhận thấy được, con bé đối với Vân Triệt, cũng không phải cảm kích đơn thuần đơn giản như vậy!

Thân thể Phượng Hoành không khẽ run lên, chỗ sâu trong đôi mắt lay động lên vẻ phẫn nộ, và lo sợ không yên thật sâu:

- Tuyết Nhi không hiểu sao có một huyền thú phi hành hệ băng, mà trẫm ngẫu nhiên biết được, huyền thú hệ băng kia tên là Tuyết hoàng thú, chỉ tồn tại ở một nơi tên là Băng cực tuyết vực của Thương Phong quốc, mà Vân Triệt, đã từng có tọa kỵ phi hành là một con Tuyết hoàng thú.

- Cái này… Chẳng lẽ…

- Trước khi Tuyết Nhi đi Tê Phượng cốc, đột nhiên thỉnh cầu trẫm muốn đi Băng cực tuyết vực của Thương Phong quốc… Mà Băng cực tuyết vực chỉ có một thế lực tồn tại, đó chính là Băng Vân tiên cung! Mà Vân Triệt, chính là người của Băng Vân tiên cung!

Lời Phượng Hoành Không nói, khiến Phượng Hi Minh lại biến sắc mặt:

- Chẳng lẽ nói, ở trước bài vị chiến bảy nước, Tuyết Nhi đã từng quen biết Vân Triệt?

- Trẫm sớm nên nghĩ như vậy, lấy tính nết của Vân Triệt, nếu như chỉ bởi vì Tuyết Nhi giải vây giúp hắn ở bài vị chiến bảy nước, lại làm sao có thể sẽ làm ra chuyện dùng mạng cứu con bé! Giống vậy, nếu chỉ đơn giản là ơn cứu mạng, sao Tuyết Nhi lại vì hắn mà thương tâm đến mức độ này…

Phẫn nộ của Phượng Hoành Không đã bắt đầu chuyển hóa thành sát khí càng ngày càng nóng nảy, nhiệt độ của toàn bộ phượng hoàng đại điện kịch liệt tăng lên.

Phượng Tuyết Nhi… Nữ nhi báu vật trời ban cho Phượng Hoàng thần tông, Phượng thần tương lai của Phượng Hoàng thần tông! Là kiêu ngạo lớn nhất, quý trọng nhất đời này của hắn, ở trong thế giới của hắn còn quan trọng hơn mạng của hắn, hơn toàn bộ Phượng Hoàng thần tông, lại vì một ngoại nhân, một kẻ đối địch với Phượng Hoàng thần tông mà đau lòng rơi lệ…

Hắn vĩnh viễn không cách nào trách hỏi Phượng Tuyết Nhi, nhưng hận ý của hắn đối với Vân Triệt đã tăng lên ngàn vạn lần! So ra, chuyện thân Vân Triệt vốn có huyết mạch phượng hoàng, quét tôn nghiêm toàn tông của hắn đã không thể nhắc tới.

Bởi vì Phượng Tuyết Nhi đưa ra muốn đối xử tử tế với Thương Phong quốc, đã làm cho hắn hoàn toàn đại loạn, không tiếc hạ lệnh cấm toàn thành, hiện giờ, Vân Triệt lại còn sống! Nếu chuyện Vân Triệt còn sống bị Phượng Tuyết Nhi biết được… Hậu quả thật sự không dám suy nghĩ sẽ phát sinh cái gì.

Phượng Hi Minh coi như bình tĩnh nói:

- Nhưng mà, trong ngày thường Tuyết Nhi hoặc ở phượng hoàng giới, hoặc ở trong Tê Phượng cốc. Phượng hoàng giới tuyệt đối không có khả năng, Tê Phượng cốc mà nói có kết giới ba mặt, một mặt khác bố trí phượng hoàng đại trận, chỉ có người của tông ta mới có thể tiến vào, Vân Triệt vốn không có khả năng từng có gặp gỡ gì với Tuyết Nhi mới đúng!

- Vấn đề là, vô cùng có khả năng xuất hiện chính ở trên phượng hoàng đại trận!

Sắc mặt Phượng Hoành Không càng lúc càng âm trầm:

- Phượng hoàng đại trận cũng không phải chỉ có người của tông ta mới có thể tiến vào, ngươi đừng quên, Vân Triệt cũng có huyết mạch phượng hoàng, hắn giống vậy cũng có thể không trở ngại tiến vào! Ba năm trước, mười mấy ngày trước khi bài vị chiến bảy nước bắt đầu, ngươi từng chính miệng nói cho trẫm, Phượng Xích Hỏa thủ tịch hộ pháp của Thần nhi chết thảm trong Phượng hoàng đại trận…

Phượng Hi Minh đột nhiên cả kinh, sau đó sắc mặt đột ngột thay đổi:

- Phụ hoàng, chẳng lẽ nói, năm đó người giết chết Phượng Xích Hỏa, chính là Vân Triệt!? Sau đó hắn xuyên qua Phượng hoàng đại trận, tiến vào Tê Phượng cốc chỗ Tuyết Nhi?

- Vô cùng có khả năng!

Phượng Hoành Không nặng nề nói, hai tay siết chặt của hắn vang lên rắc rắc. Năm đó, khi hắn nghe nói Phượng Xích Hỏa chết, vốn không coi là quan trọng, khi đó hắn toàn lực chuẩn bị bài vị chiến bảy nước, chuyện Thái cổ huyền chu, làm sao lại để ý đến một hộ pháp nho nhỏ chết, hơn nữa tử vong ở trong Phượng hoàng đại trận, chỉ có thể vì đồng tộc tranh giành, kẻ yếu đã chết cũng vì tài nghệ không bằng người! Mà tất cả biểu hiện ngôn ngữ sau khi Phượng Tuyết Nhi tỉnh lại, để cho hắn trong tâm thần lo lắng, lơ đãng nhớ lại “Việc nhỏ” ba năm trước này.

- Tuyết Nhi thiện lương hồn nhiên, lòng không bụi bặm, trên người Vân Triệt lại có khsi tức phượng hoàng, cho dù xâm nhập vào Tê Phượng cốc, Tuyết Nhi cũng sẽ không sinh ra lòng cảnh giác gì. Hơn nữa Vân Triệt nhanh mồm nhanh miệng, ban đầu ở bài vị chiến gần như bác bỏ mọi người á khẩu không trả lời được… Tuyết Nhi nào chịu được hắn mê hoặc!

Phượng Hoành Không hung hăng cắn răng. Chuyện này, tuy rằng đều là đoán, nhưng trong khoảng thời gian này hắn nghĩ càng nhiều, càng sâu sắc, liền càng cảm thấy có khả năng.

- Vậy trước mắt phải nên làm như thế nào?

Trên người Phượng Hi Minh, bất tri bất giác cũng xuất hiện một tầng sát khí giống như trên người Phượng Hoành Không.

- Đương nhiên là trong thời gian ngắn nhất, giết chết hắn rồi!

Phượng Hoàng Không từng chữ sát ý:

- Cho dù như thế nào, đều quyết không thể để Tuyết Nhi gặp lại Vân Triệt… Không! Là tuyệt đối không thể để cho Tuyết Nhi biết được Vân Triệt còn sống!

- Minh nhi, ngươi thông báo cho các đại trưởng lão, buổi trưa ngày mai tập trung ở phượng hoàng đại điện thương nghị chuyện quan trọng! Mặt khác… Chuyện giết Vân Triệt, xem ra cần phải mời một vị thái trưởng lão rời núi! Tuy rằng khả năng Vân Triệt đã có thực lực Bá Huyền cảnh hậu kỳ là rất nhỏ, nhưng hắn… Phải chết!

Khi một chữ cuối cùng của Phượng Hoành Không vừa dứt, cùng với đó, là tiếng răng nanh sai chỗ.

Đời này của hắn, chưa bao giờ sinh ra sát khí khắc cốt như thế đối với một người.

Khiến thân là thái trưởng lão nền tảng toàn tông rời núi đi giết một người thanh niên vừa mới hai mươi tuổi, bất cứ người nào của Phượng Hoàng thần tông nghe được đều sẽ trợn mắt há hốc mồm, nhưng Phượng Hi Minh không hề biểu hiện ra kinh ngạc gì… Bởi vì giống như lời Phương Hoành Không nói, Vân Triệt phải chết! Mạng của hắn cũng không đáng giá… Nhưng sự tình có liên quan đến Phượng Tuyết Nhi.

- Hài nhi lĩnh mệnh.

Phượng Hi Minh trịnh trọng cúi đầu.

Ngực Phượng Hoành Không liên tục phập phồng kịch liệt, sau đó cuối cùng chậm rãi bình tĩnh lại, hắn giống như lầu bầu nói:

- Xem ra, trước khi bảo đảm Vân Triệt đã chết, hậu hoạn toàn bộ sạch sẽ, phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian đưa Tuyết Nhi đi Băng cực tuyết vực Thương Phong quốc…

Hắn quay mặt, nhìn về phía má phải của Phượng Hi Minh, ánh mắt trở nên thoáng nhu hòa đi vài phần:

- Minh nhi, mặt còn đau không… Là phụ hoàng tình thế cấp bách lỡ tay, xin lỗi con.

Phượng Hi Minh vội vàng kinh sợ nói:

- Phụ hoàng nói gì vậy! Hài nhi nhất thời lỡ miệng, chọc Tuyết Nhi thương tâm, phụ hoàng giáo huấn hài nhi là chuyện đương nhiên, hài nhi chỉ có tự trách sợ hãi, không hề có câu oán hận, lời ấy của phụ hoàng, thật sự ngại chết hài nhi.

Phượng Hoành Không giống như vui mừng cười nhẹ, sau đó khoát tay chặn lại:

- Ha ha, con đi đi. Lời hôm nay, chỉ có phụ tử chúng ta biết là được rồi.

- Vâng! Hài nhi tự nhiên sẽ không nhiều lời nửa chữ với bất kỳ ai… Hài nhi sẽ không quấy rầy phụ hoàng, cáo lui!

Ra khỏi Phượng hoàng đại điện, gương mặt vốn coi như bình tĩnh của Phượng Hi Minh đột nhiên âm trầm xuống, hắn ngẩng đầu lên, vuốt ve má phải sưng cao lên của mình, cả gương mặt bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt thoáng trừng đến lớn nhất, chỗ sâu trong mắt, đan xen hỗn loạn sát khí và hung ác lạnh như băng tới cực điểm… Chậm rãi, một tia máu tươi, từ giữa hàm răng cắn chặt màu đỏ tươi của hắn chảy ra, tập trung trên khóe miệng không ngừng run của hắn.

“Vân… Triệt!! Ngươi… Thế mà lại… Dám…

“Ngươi… Thế mà lại… Dám…!!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment