.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_690" class="block_" lang="en">Trang 345# 2
Chương 690: Ôm nhau ngủ
Tối nay Lưu Vân thành nghênh đón yên tĩnh đã lâu, theo cái chết thảm của Phượng Hổ Uy, Thần Hoàng quân mất đi tổng thống lĩnh cũng ngừng “Nhiệm vụ”, ở trong hoảng loạn yên tĩnh lại… Mặc dù không rút lui, nhưng không quấy rầy Lưu Vân thành.
Nơi này, là tiểu viện Vân Triệt ở mười sáu năm, trong phòng bố trí giống như quá khứ, gần như không có bất kỳ biến hóa gì, không khí cũng là một mùi vị quen thuộc. Biến hóa duy nhất, là tâm cảnh của người.
Vân Triệt nằm trên giường êm, đệm chăn màu đỏ chót, chung quanh, cũng là màn màu đỏ chót, có mông lung trong nháy mắt như vậy, Vân Triệt giống như về tới năm đó vào đêm đại hôn với Hạ Khuynh Nguyệt…
Mà toàn bộ phòng này, đều là Tiêu Linh Tịch trong vài năm này nỗ lực duy trì, mỗi ngày, nàng đều sẽ ít nhất tới nơi này một lần… Nàng dùng hết toàn lực, muốn bảo lưu lại tất cả có liên quan đến Vân Triệt.
- Cách ngày lập gia đình với Hạ Khuynh Nguyệt, đã qua sáu năm lẻ bảy tháng.
Một bàn tay của Vân Triệt nhẹ nhàng nâng màn màu đỏ bên người lên, sau đó khẽ nở nụ cười:
- Lại nói tiếp, cũng vào đêm tân hôn, ta gặp được Mạt Lỵ… Nếu như không gặp được ngươi, ta nhất định chính là một cuộc đời hoàn toàn khác đi.
Vân Triệt đang lầm bầm lầu bầu, nhưng lúc này Mạt Lỵ lại khó có được không ngủ say, giọng nói của hắn vừa dứt, Mạt Lỵ liền không mặn không nhạt nói:
- Hừ, nếu không gặp được ta, chỉ bằng cá tính muốn chết của ngươi, cho dù có một trăm cái mạng cũng đã sớm chết sạch!
- Ngươi chẳng phải cũng như vậy!
Vân Triệt nhỏ giọng sặc lại một câu, sau đó lại lập tức hỏi:
- Thời gian gần đây hình như ngươi ngủ càng lúc càng ngắn, có phải ma độc sắp hoàn toàn tinh lọc rồi không?
- Cũng còn ước chừng ba thành.
Mạt Lỵ chậm rãi nói:
- Không hổ là Thiên độc châu, lực tinh lọc vượt xa mong muốn của ta. Ma độc trên người ta, ngay cả chân thần đều sợ hãi, nếu như hoàn toàn phóng thích, đủ để hóa trọn cả Thiên Huyền đại lục thành một mảnh tử vong địa ngục. Hơn nữa thứ này sau khi hủy diệt thân thể ta, xâm nhập vào linh hồn, nếu như so với đơn thuần tinh lọc độc thân thể còn khó khăn hơn ngàn vạn lần. Ta vốn tưởng rằng hoàn toàn tinh lọc cần ít nhất ba mươi năm, không nghĩ tới trong thời gian ngắn không đến bảy năm như vậy, liền đã tinh lọc tới trình độ như vậy. Ba thành còn thừa lại, lại thêm mấy tháng, liền có thể hoàn toàn tinh lọc.
- Vậy thì tốt.
Vân Triệt gật đầu, lập tức nói:
- A… Ban đầu ngươi muốn ta trong vòng ba mươi năm huyền lực đạt tới Quân Huyền cảnh, là bởi vì ngươi cho rằng cần ít nhất ba mươi năm mới hoàn toàn tinh lọc ma độc?
Mạt Lỵ lạnh nhạt nói:
- Đây là một trong những nguyên nhân, thứ hai, chính là thúc giục ngươi. Nhưng thoạt nhìn, ta xem thường Thiên độc châu, cũng xem thường thiên phú và số mệnh của ngươi.
- Ha ha!
Vân Triệt hơi đắc ý cười, sau đó lại “Khiêm tốn” nói:
- Chỉ có điều hiện giờ ta mới là Vương Huyền cảnh mà thôi, cách Quân Huyền cảnh chân chính còn kém thật sự xa, nói không chừng… Ba mươi năm sau ta còn thật sự không thành Đế Quân được.
- Không, ngươi bây giờ, đã xem như đạt tới mục tiêu ta kỳ vọng!
Mạt Lỵ thản nhiên nói:
- Ta muốn trùng tố thân thể, cần cũng đủ Tử mạch thần tinh, cùng với nguyên khí sinh mệnh cường độ ít nhất là Đế Quân. Tuy rằng cảnh giới huyền lực hiện giờ của ngươi chỉ có Vương Huyền, nhưng về cấp bậc lực lượng, đã sơ đến Quân Huyền, vì huyết mạch Long thần và Đại đạo phù đồ lực, nguyên khí sinh mệnh của ngươi, càng còn cao hơn Đế Quân, mượn dùng nguyên khí sinh mệnh hiện giờ của ngươi để trùng tố thân thể, còn hoàn mỹ hơn kỳ vọng ban đầu của ta nhiều!
Tinh thần Vân Triệt nhất thời vì vậy mà chấn động:
- Thật sự!? Vậy sao ngươi không nói sớm! Bằng không ta đã sớm cất bước đi thu thập Tử mạch thần tinh, còn có huyền đan huyền thú!
Trong giọng nói của Vân Triệt tràn đầy vui sướng và vội vàng rõ ràng, lại như cũ đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Mạt Lỵ:
- Hừ! Sớm nói thì có thể như thế nào? Ngươi tìm được U minh bà la hoa sao? Nếu như không có U minh bà la hoa, hồn thể với thân thể liền không cách nào đạt thành dung hợp hoàn mỹ… Như thế, chỉ cần trùng tố thân thể lại có ích lợi gì!
- … Đã biết, ta sẽ cố gắng tìm. Ngày mai sẽ đi Hắc Nguyệt thương hội hỏi thử một chút, nói không chừng sẽ có tin tức.
- Ngày mai?
Mạt Lỵ cúi đầu nói:
- Vốn dự định hôm nay đi Thần Hoàng quốc, kết quả một câu nói của tiểu cô ngươi, đổi thành ngày mai. Nguyên tắc mỗi ngày ngươi treo trên môi, ở trước mặt nữ nhân vĩnh viễn đều là bọt nước. Hừ, thật đúng là phù hợp với bản tính thân là sắc ma của ngươi!
- Nếu có một ngày ngươi chết thảm mà nói, nhất định là bởi vì nữ nhân.
Xưng hô được Mạt Lỵ sử dụng nhiều nhất gọi Vân Triệt, chính là “Sắc ma”, nhiều năm như vậy, còn nhiều hơn số lần trực tiếp gọi hắn là “Vân Triệt”. Cùng với đủ loại lời nói dùng để trào phúng Vân Triệt, Vân Triệt đã nghe vô số lần… Mà khi nói hết lời câu nói này, luân hồi kính treo trên cổ Vân Triệt bỗng nhiên không hề dự đoán trước chớp động lên ánh sáng màu bạc ảm đạm… Sáng rọi chợt lóe rồi biến mất.
Chỉ có điều Vân Triệt và Mạt Lỵ đều không hề phát hiện.
- Dạ dạ dạ, có lẽ còn bởi vì ngươi. Sau đó ngươi liền kiếp sau gặp được ta, lại tiếp tục giống như kiếp này bị bắt một bước không rời đi theo ta đòi nợ mạng… Nghĩ như vậy dường như cũng không tệ.
Hai tay Vân Triệt kê sau gáy, cười híp mắt nói.
- … Hừ.
Mạt Lỵ tiếp tục khinh thường đáp lại.
Vân Triệt nằm yên tĩnh trong chốc lát, nhưng không ngủ, yên lặng cảm nhận được toàn bộ Tiêu môn đêm khuya yên tĩnh. Một phút đồng hồ sua, hắn mở mắt, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một chút ý cười tà mị, lẩm bẩm:
- Ừm… Gia gia bọn họ chắc hẳn đã ngủ say.
Hắn xoay người đứng lên, đi ra cửa phòng, thân thể nhảy lên, cả người không hề có tiếng động bay lên, sau đó một bóng dáng mắt thường khó phân biệt lướt lên, hắn đã đi tới tiểu viện của Tiêu Linh Tịch.
Tiêu Linh Tịch còn chưa ngủ, trong phòng vẫn sáng ánh đèn màu ấm, màu ấm thoáng kéo theo bóng hình xinh đẹp tốt đẹp như mộng ảo chiếu lên trên cửa chính.
Nhìn bóng hình xinh đẹp này, Vân Triệt theo bản năng cười rộ lên, tay hắn giơ lên, cổ tay nhẹ nhàng vừa động, cửa sổ bằng trúc liền đã nhanh chóng, không có bất kỳ tiếng vang nào mở ra, sau đó cả người hắn đã bay vào trong cửa sổ.
- A…
Tiếng thét kinh hãi phía sau của Tiêu Linh Tịch còn chưa kịp kêu lên, đã bị chặn ngang ôm lấy, môi đã bị dùng sức hôn lên, tất cả âm thanh nhất thời hóa thành nức nở vô lực… Nàng theo bản năng dùng sức giãy giụa, nhưng khi ngửi được mùi vị quen thuộc một đời một kiếp này, giãy giụa của nàng trở nên càng lúc càng mềm yếu, cho đến khi cả người hoàn toàn ngồi rúc vào trong lòng Vân Triệt, khẽ nhắm mắt đẹp, tùy ý nam nhân đột nhiên xâm phạm cánh môi và cái lưỡi mềm xâm nhập.
Ánh đèn trong phòng bị một đường huyền khí dập tắt, ở trong Tiêu Linh Tịch lờ mờ tình mê loạn, trên thân đã bị Vân Triệt đè xuống giường, một bàn tay nhẹ nhàng vén lên, vạt áo cánh bướm và nút thắt quần áo đã bị cởi bỏ hoàn toàn, bàn tay tiến quân thần tốc, thống suốt trực tiếp luồn vào trong quần áo, từ eo mềm như dương liễu nhỏ tiến lên trước, túm được đồi tuyết mềm mại no đủ trơn mềm, nhẹ nhàng nắm lấy.
- Hu…
Lông mi Tiêu Linh Tịch chợt khẽ nhảy, mắt đẹp trừng lớn, trong miệng nức nở một tiếng thật dài, thân thể càng theo bản năng giãy giụa. Tuy rằng nàng đã từng bị Vân Triệt “Khi dễ” đủ kiểu, nhưng mỗi lần đều sẽ có xiêm y ngăn cách, mà lần này, lại không hề cách trở bị Vân Triệt xâm phạm, nhưng cho dù nàng nức nở, hay là giãy giụa, đều mong manh giống như động vật nhỏ bị thương, cuối cùng, nàng trong hoảng loạn, hàm răng dưới ý thức cắn lấy đầu lưỡi của Vân Triệt đang xâm lược ở trong miệng.
Động tác của Vân Triệt dừng lại, hắn mở to mắt, nhìn thiếu nữ cùng hắn răng môi đan xen… Hô hấp của Tiêu Linh Tịch gấp gáp, ngay cả hơi thở nhẹ, chậm rãi phả lên trên mặt Vân Triệt, lông mi tinh tế cũng đang trong khẩn trương nhẹ nhàng run run.
So với Vân Triệt, Tiêu Linh Tịch chưa biết mùi đời không có khác nhau quá lớn so với một tờ giấy trắng. Sợ hành động của bản thân quá mức mạo phạm sẽ kinh hãi đến nàng, Vân Triệt hơi hối hận, nhẹ nhàng, dời tay của mình khỏi nơi nhuyễn ngọc mềm thơm kia…
Cảm nhận được động tác của hắn, một bàn tay mềm mại lại bỗng nhiên đặt vào trong lòng bàn tay hắn, nhất thời, một luồng tuyết mềm no đủ lại một lần nữa tràn đầy bàn tay hắn.
- Ôm ta ngủ… Tối nay… Đều không thể buông ra…
Nàng dựa trán vào trong ngực Vân Triệt, giọng nói run rẩy trong khẩn trương, đôi mắt đẹp càng gắt gao nhắm chặt, không dám đi đụng chạm vào ánh mắt của hắn.
Vân Triệt khẽ cười, hắn ôm lấy Tiêu Linh Tịch, lật vào giường, ôm chặt lấy nàng… cùng nhau đều không bao lâu ôm nhau ngủ.
- Tiểu Triệt, vĩnh viễn… Đều không thể rời khỏi ta.
Nàng nhẹ nhàng nỉ non, như nói mê.
- Ừm…
Vân Triệt dùng giọng nói nhẹ nhàng trả lời.
… … …
“… Đại sắc ma này, lại thật sự ngay cả tiểu cô của chính mình đều xuống tay được!” Trong tâm hải của Vân Triệt, vang lên giọng nói của Mạt Lỵ… Mơ hồ mang theo sát khí.
––––––––––––––––
Buổi sáng hôm sau, Vân Triệt với Tiêu Vân, Thiên Hạ Đệ Thất cùng nhau đi bái tế phu thê Tiêu Ưng, sau đó từ biệt Tiêu Linh Tịch và Tiêu Liệt lưu luyến, rời khỏi Lưu Vân thành, đi đến Thương Phong hoàng thành.
Thương Phong hoàng thành vẫn như cũ ở trong khẩn trương cực độ, nhưng khí tức khủng hoảng nhạt hơn hai ngày trước nhiều
Sau khi thông báo với Thương Nguyệt bản thân lập tức muốn đi Thần Hoàng đế quốc, bức bách Thần Hoàng lui quân, Thương Nguyệt trầm mặc hồi lâu, nàng dựa vào trên bả vai Vân Triệt, nhìn bức họa của Thương Vạn Hác ở trên vách tường, nhẹ nhàng nói:
- Phu quân, ta là nữ nhi duy nhất của phụ hoàng, thù giết cha vốn không đội trời chung… Nhưng mà, ta dù sao cũng là Thương Phong hoàng, xung đột trở nên gay gắt, dân Thương Phong quốc chỉ biết rơi vào trong lốc xoáy chiến tranh đáng sợ hơn. Nếu có thể khiến Thần Hoàng lui binh, ngừng chiến tranh, cũng hứa hẹn lại không xâm chiếm…
Thương Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại:
- Cũng tạm thời quên đi thù phụ hoàng.
- Nguyệt nhi, nàng yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.
Vân Triệt mỉm cười nói.
Tương lai của Thương Phong quốc, càng là chuyện hắn lo lắng… Nàng biết mình không cách nào ngăn cản quyết định của hắn, chỉ có thể dùng lời nói như vậy, đến hy vọng xung đột của Vân Triệt với Thần Hoàng đế quốc có thể cố hết khả năng nhỏ xuống. Bởi vì xung đột càng nhỏ, phiêu lưu hắn phải thừa nhận cũng sẽ càng nhỏ.
- Tỷ phu, đệ đi cùng với huynh!!
Hai đấm đụng vào trước ngực Hạ Nguyên Bá, nhất thời một tiếng trầm đục, cả điện đường đều kịch liệt rung rung:
- Xem đệ có một quyền đánh nát bươm hang ổ của đám Thần Hoàng kia không!
- Không, Nguyên Bá, đệ ở lại đây.
Vân Triệt nhìn Hạ Nguyên Bá nói:
- Bên chỗ Thần Hoàng quốc, một mình ta là đủ rồi. Đệ ở lại chỗ này, có nhiệm vụ càng quan trọng.
- Thương Phong hoàng thành là phòng tuyến cuối cùng của Thương Phong quốc, tuyệt đối không thể hỏng mất! Ở bên kia nếu như ta chọc giận Thần Hoàng quốc, bọn họ không bắt được ta, vô cùng có khả năng sẽ trực tiếp giận chó đánh mèo tới nơi đây. Cho nên, nơi này phải có người thủ hộ… Nguyên Bá, chính vì có đệ ở đây, ta mới dám yên tâm đi đến Thần Hoàng quốc.
Câu nói sau cùng của Vân Triệt, khiến Hạ Nguyên Bá vốn đã xoay tay lại không kiên trì nữa, dùng sức gật đầu:
- Tỷ phu, huynh yên tâm đi, có đệ ở đây, một người của Thần Hoàng quốc đừng mong tới gần!
- Thiên Hạ huynh, cũng làm phiền ngươi. Haizzz… Vốn mang ngươi và Thất muội tới du ngoạn, không nghĩ tới, lại mang cho các ngươi nhiều phiền phức như vậy.
Thiên Hạ Đệ Nhất bình thản cười:
- Ha ha, Vân huynh đệ đừng nói lời khách khí. Tin tưởng lấy khả năng của Vân huynh đệ, chính là một Thần Hoàng quốc… Vốn không đáng nhắc đến.
- Đó là đương nhiên!
Vân Triệt nhếch miệng cười, toàn thân ngạo khí dâng lên. Hắn ôm lấy Thương Nguyệt, nhìn vào ánh mắt nàng:
- Nguyệt nhi, yên tâm ở nhà chờ ta trở lại… Ta cam đoan sẽ khiến Thần Hoàng quốc cho nàng một câu trả lời cực kỳ có “Thành ý”.
Khẽ hôn lên trán Thương Nguyệt, Vân Triệt theo đó phi thân lên, gọi Thái cổ huyền chu ra, trong nháy mắt tiếp theo, liền biến mất trong một dòng lốc xoáy không gian.