.
._346__1" class="block_" lang="en">Trang 346# 1
Chương 691: Gặp lại Tử Cực
Chếch về phía tây trung tâm Thần Hoàng thành của tổng tông Phượng Hoàng thần tông, tọa lạc ở chính giữa, là Hắc Nguyệt thương hội.
Chu vi của tổng hội Hắc Nguyệt thương hội có khoảng hơn mười dặm, môn quy như thế, có thể so sánh với một thành nhỏ, nếu không tận mắt nhìn thấy, cho dù là ai đều khó mà tin được đây lại chỉ là địa bàn của một thương hội.
Hắc Nguyệt thương hội tổng cộng cao tám tầng, độ cao của mỗi một tầng đều vô cùng kinh người, tuy rằng chỉ tám tầng, nhưng chồng chất lên cũng lên tận trời xanh. Chỗ cao nhất, vầng trăng tàn màu đen vĩ đại khẽ cong thẳng vào tận bên trong bầu trời. Ở bất kỳ một cái góc nào trong Thần Hoàng thành khổng lồ này ngẩng đầu lên, đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên quảng trường vĩ đại phía trước thương hội toàn là đầu người di động, mỗi ngày đều có vô số huyền giả muốn đi vào trong đó, nhưng người có thể thành công, trong mười không có một. Người có thể đi vào, cũng tám chín phần mười đều chỉ có thể tiến vào tầng thứ hai.
Một người thanh niên toàn thân màu đen, sắc mặt lạnh lùng, tướng mạo không hề thu hút đi tới trước đài thất sắc ngọc nơi trung tâm quảng trường Hắc Nguyệt, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn kiến trúc cao vút trong mây phía trước, khắp nơi phản xạ ra quang hoa ngọc thạch tinh thuần, đây mặc dù chỉ là một thương hội, nhưng một viên gạch một mảnh ngói, còn xa hoa hơn Thương Phong hoàng thất nhiều. Ánh trăng màu đen vĩ đại trên đỉnh, một luồng khí thế bàng bạc cực kỳ rộng lớn bao phủ xuống, khiến cho lúc người ta ngưỡng vọng, gần như có một kích động muốn quỳ xuống.
“Lịch sử còn lâu đài hơn Phượng Hoàng thần tông, nội tình hùng hậu đến không cách nào phỏng đoán… Hy vọng sẽ không để cho ta thất vọng đi.”
Người thanh niên thấp giọng lầm bầm lầu bầu, đi tới một huyền trận trước ngọc đài, lúc tới gần, tử quang trên thân hắn nổi lên, sau đó ở trong cái nhìn soi mói kinh dị vô cùng của người chung quanh, trực tiếp tiến vào trong huyền trận.
Tầng thứ nhất tầng thứ hai, tầng thứ ba thứ tư, tầng thứ năm thứ sáu của Hắc Nguyệt thương hội, mỗi lần tiến vào, đều cần đánh ngọc đài một lần đến đạt được tư cách tiến vào, nhưng tầng thứ bảy lại không giống sáu tầng đầu tiên, một khi đạt được tư cách tiến vào, truyền tống huyền trận sẽ ghi nhớ khí tức, sau đó liền có thể trực tiếp tiến vào… Trừ phi Hắc Nguyệt thương hội xóa ấn ký khí tức đi.
Bởi vì so với sáu tầng đầu tiên, tầng thứ bảy, là thế giới hoàn toàn không giống. Người có thể đi vào tầng thứ bảy, cùng với người không thể tiến vào tầng thứ bảy, đối với Hắc Nguyệt thương hội mà nói chính là người của hai thế giới.
Huyền quang tán đi, Vân Triệt mở mắt, nhìn phía trước, hiện ra ngay trước mắt, là một mảnh lâm viên mênh mông vô bờ, giữa xanh biếc điểm xuyết đủ loại kỳ hoa dị thảo sắc thái rực rỡ, còn có gốc cây cổ thụ cao cao đứng vững, từng dòng suối ngang dọc trong đó, mang theo tiếng dòng chảy róc rách bên tai không dứt, làm cho người ta không cách nào tin nổi mình tiến vào bên trong một thương hội, mà bỗng nhiên đi vào trong một tiên cảnh.
Trước mắt, ba thiếu nữ xinh đẹp mặc xiêm y không giống nhau lả lướt tới, xinh đẹp hành lễ:
- Hoan nghênh Vân công tử hạ cố đến Hắc Nguyệt thương hội. Tử tiên sinh đã tự mình xin đợi, mời đi theo ta.
Lúc này Vân Triệt ở trạng thái dịch dung, nghe thấy xưng hô của ba thiếu nữ này đối với mình, Vân Triệt cũng không kinh ngạc, dù sao, truyền tống huyền trận kia rất rõ ràng có thể nhớ được khí tức của người tiến vào. Hắn đưa tay lên mặt, lộ ra chân dung thật của bản thân, mỉm cười nói:
- Vậy làm phiền ba vị muội muội.
Ba thiếu nữ thản nhiên cười, mang theo Vân Triệt xuyên qua một mảng lớn rừng xanh bụi hoa, thậm chí còn có một đống núi nhỏ, đi tới trước đình viện tao nhã lịch sự lần trước, vẫn là dưới trường đình kia, ngồi một lão giả màu tím sắc mặt ôn hòa mang cười.
- Ngươi đã đến rồi.
Tử Cực chậm rãi đứng dậy, đôi mắt như nước lặng đánh giá thanh niên trước mắt, khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra tươi cười ý vị sâu xa:
- Ba năm không thấy, phong thái càng hơn trước kia đâu chỉ gấp mười… Haizzz, quả nhiên là hậu sinh khả úy.
- Vãn bối Vân Triệt, bái kiến Tử tiền bối, tiền bối khen trật rồi.
Vân Triệt tiến lên phía trước một bước, nâng tay cúi đầu.
- Ha ha, mời ngồi đi.
Tử Cực chìa tay về phía đối diện mình, sau đó cùng Vân Triệt ngồi xuống:
- Thanh Trần, đi ngâm lại một ấm trà nữa, phải “Túy hồng trần” sáng nay mới lấy.
- Dạ.
Thiếu nữ quần áo màu xanh nhẹ nhàng thi lễ, nhẹ nhàng lướt qua. Hai thiếu nữ khác chia ra đứng hai bên Vân Triệt, đầu cúi xuống, môi mang cười nhẹ, tư thái kính cẩn, dáng vẻ tùy ý Vân Triệt sai phái.
- Hình như Tử tiền bối đã sớm dự đoán được vãn bối sẽ đến.
Vân Triệt mỉm cười nói.
- Trước khi hắn đến đây, liền tin tưởng Hắc Nguyệt thương hội nhất định đã biết được tin tức hắn còn sống… Nếu không biết, hắn ngược lại sẽ thất vọng.
- Lão hủ dự đoán được ngươi sẽ đến, nhưng không ngờ nhanh như vậy.
Tử Cực cười nhẹ, so với ba năm trước, ánh mắt lão nhìn Vân Triệt, đã có không giống trước rất lớn:
- Lấy tin tức mà lão hủ tìm được, một canh giờ trước ngươi còn ở Lưu Vân thành. Hiện giờ, lại đã xuất hiện ở trước mặt lão hủ.
Mạng lưới tình báo của Hắc Nguyệt thương hội quả nhiên rất cao, xúc tua đều đã lan tới Lưu Vân thành… Đương nhiên, cũng có thể do Thần Hoàng quân đóng quân ở đó. Lưu Vân thành với Thần Hoàng thành cách nhau cực xa, lúc trước hắn xuất phát từ Thương Phong hoàng thành xem như gần, ngày đêm lên đường, vẫn dùng hết hơn mười ngày. Mà một canh giờ ngắn ngủi, lại từ Lưu Vân thành đến Thần Hoàng thành… Đây quả thật là quá mức kinh hãi thế tục, cho dù là huyền chu cường đại nhất của Thiên Huyền đại lục đều tuyệt đối không cách nào làm được.
Một điểm này, Vân Triệt tự nhiên sẽ không nghĩ đến, nhưng hắn không muốn giải thích, vừa định cười mà qua, ại nghe Tử Cực dùng một giọng điệu cực kỳ kính ngưỡng nói:
- Nếu đổi lại là người kia, sợ rằng lão hủ đã kinh hãi mất hồn mất vía, nghi gặp quỷ thần, nhưng tôn sư, lại là Đoạt Thiên lão nhân vào vạn năm trước đã quát tháo thiên hạ, Thái cổ huyền chu xuyên qua không gian đều dễ dàng, lấy thần thông che trời của tôn sư, Lưu Vân thành với nơi này cách xa mười vạn dặm, chẳng qua chỉ là cách trong nháy mắt mà thôi.
Đoạt Thiên… Lão nhân
Tôn sư?
Cái quỷ gì!?
Chỗ sâu trong đôi mắt Vân Triệt thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc này lọt vào trong mắt Tử Cực, lại tự nhiên lý giải thành ý tứ khác, lão cười hề hề nói:
- Ngươi đừng kinh ngạc, cũng không phải Hắc Nguyệt thương hội ta thần thông quảng đại đến mức có thể thăm dò được sự tồn tại của tôn sư, mà là Nhật Nguyệt thần cung cũng không giữ bí mật chuyện ở Băng cực tuyết vực gặp được tôn sư, hiện giờ, Hoàng cực thánh vực, Chí tôn hải điện, Thiên uy kiếm vực cũng đều đã biết.
- Mặc dù “Đoạt Thiên lão nhân” đã mai danh ẩn tích hơn vạn năm, nhưng tứ đại thánh địa đều bắt đầu từ vạn năm trước, ký ức tổ tiên đời đời truyền thừa, cũng không mất đi, vì thế đương thời vẫn có người biết được tên tôn sư. Chính là mặc dù cho là ai đều không thể nghĩ đến, vạn năm trước tôn sư vô địch huyền giới, lại không như nghe đồn phá vỡ hư không, phi thăng đến thế giới ở cấp bậc cao, mà luôn tồn tại ở Thiên Huyền đại lục như vậy, mắt nhìn xuống chúng sinh mờ mịt. Nghe nói tôn sư tự thành một thế giới, đốt lửa hóa Đế Quân, sợ rằng cái mà chúng ta gọi là cường giả thế gian này, ở trong mắt tôn sư đều là con kiến lỗ mãng.
Trong giọng nói, vẻ mặt của Tử Cực đều không có thăm dò và giả dối, chỉ có kính ngưỡng, kiêng kỵ và kinh thán thật sâu đối với cường giả. Vân Triệt tỏ vẻ bình tĩnh nghe lão nói, trong lòng lại hoàn toàn lờ mờ….
Đây là… Tình huống gì?
Chẳng lẽ nói… Đã từng thật sự có một người tên “Đoạt Thiên” tồn tại? Còn là nhân vật cấp độ boss lớn siêu cấp viễn cổ?
Nhìn dáng vẻ Tử Cực… “Trùng hợp” ngoài ý muốn này chẳng những không tạo thành sơ hở, ngược lại càng thêm chứng thực sự tồn tại của “Sư phụ cường đại” của hắn!?
- Ân sư đã không hỏi tới chuyện thế gian nhiều năm, cũng không nguyện bị người nhắc đến, mong rằng Tử tiền bối bao dung.
Vân Triệt rất bình thản cười, nhưng trong lòng lại nghĩ đến: Ta hoàn toàn không biết gì về “Đoạt Thiên lão thiên” này cả, nếu tán gẫu tiếp, có khi sẽ lộ ra sơ hở… Thoạt nhìn, cần phải nghĩ biện pháp hiểu biết một chút về người tên “Đoạt Thiên lão nhân” vạn năm trước kia.
- Lão hủ chỉ có kính ngưỡng đối với tôn sư, tuyệt đối không có ý tứ tìm tòi nghiên cứu.
Tử Cực thành khẩn nói.
Thiếu nữ áo xanh tên “Thanh Trần” kia chậm rãi đi tới, trong tay đã mang theo trà mới ngâm xong, chưa tới gần, một hương trà thấm vào tim gan người ta đã phả tới mặt, khiến Vân Triệt không tự kiềm chế được khẽ ngửi, nói:
- Lại nói tiếp, hai lần vãn bối bái phỏng, đều có phần may mắn, chính là lúc Tử tiền bối thanh nhàn. Lấy thanh danh quá lớn của Hắc Nguyệt thương hội, trong ngày thường Tử tiền bối nên đặc biệt bận rộn.
Tử Cực cười lắc đầu:
- Ha ha ha, đều không phải như thế. Lão hủ ở đây, đã hơn trăm năm, nhưng chưa bao giờ có lúc bận rộn. Thiên Huyền đại lục người tài ba dị sĩ vô số, nhưng người có tư cách tiến vào tầng thứ bảy này, trong ngàn vạn khó có một người. Tính ra, nơi này bình quân một tháng mới có một vị khách quý tới cửa, thời gian khác, đều nhàn hạ.
- Một tháng?
Vân Triệt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nói:
- Tử tiền bối huyền lực tu vi sâu không lường được, kiến thức uyên bác càng sợ không người theo kịp, ngay cả đến tứ đại thánh địa, cũng chắc chắn sẽ có địa vị cực cao. Nếu như theo lời Tử tiền bối nói… Vậy đối với khả năng của tiền bối, chẳng phải là một lãng phí cực cực kỳ nghiêm trọng? Còn có tầng thứ bảy này rõ ràng là lầu các ở không, lại rộng rãi bát ngát, như tiên cảnh, chỉ về phí tổn này, đoán chừng còn hơn hoàng thành của sáu quốc gia khác nhiều, lại chỉ dùng đãi khách một tháng chỉ một lần?
- Cũng không phải vậy.
Tử Cực khẽ cười, hắn cầm lấy bình trà trong tay thiếu nữ thanh y, tự mình rót đầy tách trà trước mặt Vân Triệt:
- Hắc Nguyệt thương hội có thể tồn tại hết đời này đến đời khác mấy ngàn năm, hưng thịnh dài lâu không suy, đều có con đường sinh tồn thích hợp. Lượng khách nhân của tầng thứ bảy này, không bằng một phần vạn của sáu tầng đầu tiên, nhưng giá thành và chi phí duy trì của một tầng này, còn hơn sáu tầng đầu tiên cộng lại trăm lần có dư. Đó là bởi vì… Người có thể đi vào sáu tầng đầu tiên, là khách quý của Hắc Nguyệt thương hội ta, mà người có tư cách tiến vào nơi này… Lại là mạch máu dựa vào của Hắc Nguyệt thương hội!
- Tin tưởng lấy tài trí của ngươi, nhất định có thể sáng tỏ lời lão hủ.
Tử Cực bình thản cười nói.
Vân Triệt khẽ nhắm mắt, trầm ngâm ngắn ngủi hồi lâu mở mắt ra, chậm rãi gật đầu:
- Thì ra là thế. Vãn bối luôn tự nhận kiến thức coi như uyên bác, nhưng hai lần đến đây, tiên cảnh như thế, lại có Tử tiền bối bậc cao nhân tuyệt thế như vậy tự mình tiếp đãi, đều tương đối có một cảm giác được sủng mà kinh sợ. Như thế, mỗi lần đến, đều là một lần mang ơn, mà có thể để cho gần như tất cả cường giả tối cao của Thiên Huyền đại lục, thế lực đều mang ơn, sợ rằng cũng chỉ có Hắc Nguyệt thương hội các ngươi.
- Ha ha, uống trà.
Tử Cực mỉm cười nâng tay, cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, mặt lộ dư vị.
Vân Triệt nâng tách trà lên, lại một hơi uống cạn sạch, hắc lắc lắc tách trà, cười nói:
- Trà của Tử tiền bối, đúng là chính phẩm thế gian, chính là vãn bối luôn luôn không hiểu thưởng thức trà, lại tận diệt mọi vật.
- Trà ngon nữa, có thể trải qua tay ngươi, quản chi là bị ngươi đổ xuống, cũng vô cùng vạn hạnh, nào nói phung phí của trời gì.
Tử Cực cười nói.
- Vãn bối lại không đảm đương nổi lời khen như thế của Tử tiền bối.
Vân Triệt cười như không cười nói. Hắn vốn mang theo sát khí tới Thần Hoàng thành này, mà đến nơi này, không đến nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, trong lòng của hắn đã hoàn toàn yên tĩnh sáng sủa. Tử Cực trước mắt, khí tức của hắn bình thản, phong cách cổ xưa, biển chứa trăm sông… Giống như một ngụm nước lặng không sóng vạn năm của giếng cổ.
- Ngươi đảm đương không nổi, sợ rằng Thiên Huyền đại lục này không ai làm nổi.
Giọng điệu của Tử Cực như trước, lại chuyển sang một hướng khác hơi đột nhiên hỏi:
- Lần này ngươi đến, chuẩn bị như thế nào đối với Phượng Hoàng thần tông?
Ánh mắt Vân Triệt híp lại, nháy mắt toàn thân tạo nên một luồng sát khí, trong mắt ngưng tụ ra sát khí cũng không hề che giấu hiện ra ở trước mặt Tử Cực:
- Tử tiền bối cho rằng vãn bối nên như thế nào đây?
Trong phút chốc không gian chung quanh không hề có dự đoán trở nên lạnh lẽo, khiến thân thể mềm mại của ba thiếu nữ bên người đồng thời rùng mình một cái. Tử Cực như cũ vẫn tỏ vẻ bình thản cười nhạt, vẻ mặt không vì khí tức của Vân Triệt mà có biến hóa:
- Lão hủ chỉ đợi xem kết quả.
- Vậy tiền bối cho rằng kết quả sẽ là như thế nào?
Tử Cực chậm rãi lắc đầu:
- Không cách nào đoán trước. Ba năm trước lần đầu tiên lão hủ gặp gỡ ngươi, mặc dù kinh ngạc với thiên tư và khí chất vượt qua độ tuổi cùng với đối nhân xử thế của ngươi, nhưng cho đến khi ngươi rời đi, lão hủ thủy chung cho rằng, nếu như ngươi đi đến Phượng Hoàng thần tông, sẽ có ngoài chín thành đã nắm chắc sẽ táng thân ở nơi đó, một thành thừa lại, cho dù giữ được tính mạng, cũng tuyệt đối không có khả năng như ngươi mong muốn. Bởi vì hiểu biết của ta về Phượng Hoàng thần tông, xa hơn nhiều ngươi hiểu biết.
- Lão hủ từ khi dừng lại ở đây, trăm năm qua chứng kiến không chỗ nào không phải là người tài, tự nhận nhìn người, nhìn việc chưa bao giờ vượt qua mắt. Nhưng mà, chỉ có ở trên thân ngươi, lão hủ tuyệt đối không đoán được kết cục. Một thanh niên không đến hai mươi tuổi, lấy huyền lực Địa Huyền cảnh giới, lại ở trong lãnh địa của Phượng Hoàng thần tông, khiến Phượng Hoàng thần tông thất bại thảm hại lại vô lực chống lại. Những năm gần đây, để cho ta hoàn toàn nhìn nhầm, ngươi là một người duy nhất.
- Phượng Hoàng thần tông sừng sững năm ngàn năm, nội tình thâm hậu này, cho dù là tứ đại thánh địa cũng khó mà nắm lấy. Hiện giờ mặc dù thực lực của ngươi hơn xa ba năm trước, nhưng nếu ngươi không dựa vào năng lực của tôn sư, lấy lực lượng của một người đi đối kháng chính diện… Nếu lần đầu tiên gặp ngươi, suy nghĩ duy nhất của ta, chỉ có “Lấy trứng chọi đá”. Nhưng hiện giờ…
Tử Cực chậm rãi lắc đầu, lại giống như tự giễu nói:
- Cũng đã không dám nhận định chắc chắn. Ta và ngươi rõ ràng chỉ cách ba thước, nhưng giống như cách xa vạn trượng, ha ha, hoàn toàn không cách nào nhìn thấu.
Hai thiếu nữ đứng hai bên Vân Triệt đồng thời há hốc miệng, mặt mỉm cười tươi ngọt vẫn nỗ lực duy trì như thế nào đều không thể che giấu được vẻ kinh ngạc thật sâu kia. Các nàng rõ ràng nhất Tử tiên sinh có thân phận hạng nào, lần đầu tiên nghe lão nói ra như vậy… Hoặc là coi trọng một người tuổi còn trẻ như thế.
- Hừ, chính là Phượng Hoàng thần tông, còn chưa đủ tư cách kêu sư phụ ta ra tay.
Khóe mắt Vân Triệt híp lại, trong giọng nói sát ý lẫm liệt:
- Ta cũng không làm gì bọn họ. Chỉ đòi nợ bọn họ thiếu… Ít nhất trả lại gấp mười lần!
- Lại nói tiếp…
Lời Vân Triệt bỗng nhiên thay đổi:
- Ta nghe thấy, ba năm trước, sau khi Thái cổ huyền chu biến mất, Phượng thần của Phượng Hoàng thần tông từng hiện thân?
Ba năm trước Phượng thần hiện thân, từng xuất hiện trong ký ức của Dạ Tử Nghĩa của Nhật Nguyệt thần cung, ở trong ký ức của Phượng Hổ Uy cũng giống vậy đều có… Thậm chí y còn tận mắt nhìn thấy! Phượng thần chẳng những xuất hiện, hơn nữa uy áp lực lượng che trời khiến mọi người của tứ đại thánh địa câm như hến, càng ở trước mặt mọi người không chút lưu tình khiển trách Dạ Tinh Hàn.
Nhưng mà… Phượng thần rõ ràng đã tan mất mới đúng!
- Không sai.
Tử Cực khẽ gật đầu:
- Ba năm trước, sớm có tin đồn thọ nguyên của Phượng thần đã tới, đã tan biến. Sau này mới biết được, vì Phượng thần tan biến, khiến Phượng Hoàng thần tông mất đi núi dựa lớn nhất, một khi bại lộ, khả năng gặp phải khó khăn ngập đầu, cho nên đại trưởng lão Phượng Phi Yên của Phượng Hoàng thần tông âm thầm quy hàng Nhật Nguyệt thần cung, cũng thông báo chuyện Phượng thần đã qua đời. Nhưng mà, ba năm trước Phượng thần giáng xuống, Thần Hoàng thành người người tự mình thấy, đã chứng minh nói “Tan biến” chính là thử thăm dò. Thăm dò, tự nhiên là người lòng dạ khó lường như Phượng Phi Yên.
- Thì ra là thế.
Vân Triệt khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn như cũ tràn đầy khả nghi. Phượng thần đã qua đời, đây là Phượng Tuyết Nhi chính miệng nói cho hắn biết, lấy tâm linh của Phượng Tuyết Nhi, tuyệt đối không có khả năng nói dối. Hơn nữa trên người Phượng Tuyết Nhi kế thừa toàn bộ nguyên lực, hồn lực thậm chí là ký ức của Phượng thần… Như thế, Phượng thần làm sao có thể còn sống!
- Đừng hoài nghi, linh hồn Phượng thần kia đã sớm chết rồi.
Mạt Lỵ bỗng nhiên thình lình nói.
Vân Triệt ngẩn ra:
- Vậy thứ ba năm trước xuất hiện…
- Hừ, chẳng qua chỉ là một mảnh nhỏ linh hồn có mang một chút nguyên lực mà thôi.
Mạt Lỵ thản nhiên nói:
- Mảnh nhỏ linh hồn có mang lực lượng lưu lại, chuyện này người phàm không thể làm được, cũng sẽ không nghĩ đến, nhưng Phượng hoàng thần linh là phượng hoàng linh hồn chia ra, làm được dễ dàng! Sau khi nó giao toàn bộ hồn lực và nguyên lực truyền thừa cho Phượng Tuyết Nhi, đại khái vì đề phòng người giống như Phượng Phi Yên xuất hiện, cố hết sức tách ra một phần nhỏ, bám vào trong thân thể của Phượng Tuyết Nhi, chỉ có điều mảnh nhỏ linh hồn này không cách nào tồn tại lâu dài, hiện giờ chắc hoàn toàn triệt để tan tác. Nếu nói nó còn sống… Tuyệt đối không có khả năng!
- … Như vậy hả.
Vân Triệt đại khái hiểu rõ.
- Tử tiên sinh, trong vòng ba năm này, Tuyết công chúa của Phượng Hoàng thần tông… Tiền bối có tin tức gì của nàng không?
Vân Triệt hỏi.
Tử Cực liếc mắt nhìn Vân Triệt thật sâu, ánh mắt mang theo thâm ý khó hiểu, sau đó cười nhẹ, nói:
- Ba năm trước, sau khi rời khỏi Thái cổ huyền chu, trước khi Phượng thần hiển linh, Tuyết công chúa liền hôn mê bất tỉnh… Từ đó về sau, vẫn luôn trong mê ngủ, ròng rã ba năm, cho dù như thế nào đều không thể tỉnh lại.
- Cái gì?
Sắc mặt Vân Triệt đột nhiên vừa động:
- Mê man ba năm? Ròng rã ba năm?
- Không sai. Nếu tin tức ta nhận được không sai, cho đến ngày hôm trước, Tuyết công chúa mới tỉnh lại.
“…” Vân Triệt nhất thời lòng gợn sóng. Ở trong ký ức của Phượng Hổ Uy, hắn không tìm được chuyện về ba năm này của Phượng Tuyết Nhi. Hai ngày nay, hắn luôn luôn nghĩ, ở trong nghi hoặc, lấy tâm linh của Phượng Tuyết nhi, cùng với một mảnh thuần tâm của nàng đối với mình, chuyện Thần Hoàng quốc xâm lược Thương Phong quốc, nàng nhất định sẽ ngăn cản mới đúng! Mà Phượng Hoành Không lại thương yêu nàng đến cực điểm, ngàn y trăm thuận… Thương Phong quốc không nên rơi vào thảm cảnh như vậy.
Hóa ra… Nàng thế mà lại vẫn ở trong mê ngủ, ròng rã ba năm.
Vân Triệt khẽ hít một hơi, hỏi:
- Vậy Tử tiên sinh có biết vì sao Tuyết công chúa lại bỗng nhiên mê man lâu như vậy không? Có phải bởi vì bị thương không?
- Một điểm này, ta cũng chỉ đoán.
Tử Cực chậm rãi nói:
- Sau khi Tuyết công chúa hôn mê, toàn thân xích viêm vờn quanh, kéo dài bất diệt, trong vòng ba trượng, không ai có thể tới gần người. Mà nơi nàng hôn mê ba năm, là ba năm trước Phượng thần hiện thân mang đến, cho nên, chắc là Phượng thần lấy Phượng hoàng viêm rèn luyện thân thể của nàng, hoặc là ban cho nàng phượng hoàng viêm lực mạnh hơn, trợ lực nàng từ nửa bước Đế Quân thành Đế Quân cảnh giới… Đại khái là như vậy đi. Hiện giờ Tuyết công chúa đã thức tỉnh, nếu ngươi quan tâm, đại khái có thể giáp mặt hỏi nàng, ha ha ha.
Tử Cực cười cực kỳ ý vị sâu xa.
Cũng khó trách, năm đó nguyên nhân Vân Triệt sẽ “Táng thân” trong Thái cổ huyền chu, gần như người người ở Thiên Huyền đại lục đều biết, Tử Cực sao lại không biết được… Thân là nhân vật quan trọng của Hắc Nguyệt thương hội, hắn chỉ có thể biết càng nhiều hơn người khác.