Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 691 - Chương 692: Không Khống Chế Được

. ._346__2" class="block_" lang="en">Trang 346# 2

 

 

 

Chương 692: Không khống chế được



Nghĩ đến chuyện Phượng Tuyết Nhi, Vân Triệt nhất thời trầm mặc xuống. Hóa ra nàng không phải không ngăn cản, mà luôn luôn trong hôn mê, không có cách nào đi ngăn cản… Điều này khiến cho chỗ nào đó trong lòng hắn như trút được gánh nặng, nhưng mà, khi đối mặt với Phượng Hoàng thần tông, lại làm thế nào đồng thời đối mặt với Phượng Tuyết Nhi vừa mới tỉnh lại?

Tử Cực không nói, mỉm cười nhìn Vân Triệt, trong mắt trong bình thản mang theo chân thật, giống như muốn xuyên thấu tâm hồn Vân Triệt. Lúc này, Vân Triệt khẽ ngẩng đầu, sắc mặt, đôi mắt trở nên bình tĩnh:

- Tử tiền bối, vãn bối bái phỏng quý thương hội, có vài chuyện quan trọng. Không biết Tử tiền bối có còn nhớ rõ ba năm trước vãn bối đã từng hỏi tiền bối về “U minh bà la hoa”?

- A? Ngươi vẫn còn đang tìm vật đó?

Tử Cực chậm rãi lắc đầu:

- Những năm này, lão hủ ngược lại vẫn ngẫu nhiên thám thính thế gian này có tồn tại U minh bà la hoa hay không, nhưng thật đáng tiếc, ngay cả người biết được hoa này đã ít lại càng ít, chứ đừng nói tới từng gặp. Những năm này, nhân loại của Thiên Huyền đại lục càng ngày càng nhiều, khiến dương khí toàn bộ đại lục này vượt qua âm khí xa xa, U minh bà la hoa thứ chí âm chí tà chí ác này, chắc là từ ngàn năm trước, hoàn toàn triệt để tuyệt tích ở Thiên Huyền đại lục. Hơn nữa theo thời gian chuyển dời, trừ phi trời giáng kiếp nạn diệt thế, bằng không dương khí của Thiên Huyền đại lục chỉ biết sẽ càng lúc càng thịnh, nói cách khác, U minh bà la hoa đã tuyệt tích, sau này cũng vĩnh viễn không có khả năng lại xuất hiện.

- Ít nhất ở Thiên Huyền đại lục là như thế.

Lần trước, câu trả lời của Tử Cực đó là U minh bà la hoa đã tuyệt tích, vả lại không có khả năng lại xuất hiện. Đáp án của lần này giống với lần trước… Thậm chí phủ quyết àng thêm triệt để. Trên mặt Vân Triệt thoáng qua vẻ thất vọng, nhưng lập tức lại hỏi:

- Ta nhớ được, lần trước Tử tiền bối từng nói, ghi chép lại về một gốc U minh bà la hoa cuối cùng ở Thiên Huyền đại lục, là ở một ngàn ba trăm năm trước. Như vậy… Tử tiền bối có thể báo cho biết, một gốc U minh bà la hoa cuối cùng vào một ngàn ba trăm năm trước này, là sinh trưởng ở nơi nào không?

Vân Triệt hỏi vấn đề này, hiển nhiên là muốn đi chỗ gốc U minh bà la hoa cuối cùng này sinh trưởng trong ghi chép lại để nhìn xem. Đã có thể mọc ra U minh bà la hoa, nói rõ nơi đó là nơi cực âm cực ác, tuy rằng đã qua hơn một ngàn năm, nhưng trong đó… Có lẽ còn có khả năng hoàn cảnh lớn còn chưa thay đổi.

Đương nhiên, khả năng này chắc cực kỳ bé nhỏ, dù sao, một ngàn ba trăm năm, ở trong dòng chảy lịch sử cũng không phải một đoạn ngắn. Thương Phong hoàng thất cũng mới chỉ có lịch sử ngàn năm mà thôi. Hắn sở dĩ hỏi, chính là không muốn buông tha cho bất kỳ một tia hy vọng và khả năng nào. Nhưng mà, khiến hắn ngạc nhiên chính là, khi hắn nói xong câu đó, hắn nhìn thấy sắc mặt của Tử Cực rõ ràng cứng đờ một chút, ngay cả ý cười hiền hòa luôn luôn bảo trì, cũng đã biến mất trên mặt.

- … Ta không cách nào nói cho ngươi biết.

Tử Cực khẽ lắc đầu, chậm rãi nói.

Phản ứng của Tử Cực khiến chân mày Vân Triệt vừa động, tay hắn nhấn lên trên bàn đá một cái:

- Được! Ta đây mua tin tức này từ Tử tiền bối! Tử tiền bối chỉ cần nói cho ta biết nơi đó tên là gì, ở vị trí nào! Giá tùy tiện báo… Chỉ cần ta ra được!

- Không!

Tử Cực vẫn như cũ lắc đầu:

- Chuyện này, ta không thể nói cho ngươi biết đáp án được, cũng không thể coi thành tin tức bán cho ngươi.

- Vì sao? Chẳng lẽ chỗ kia… Còn có ẩn tình đặc thù gì?

Vân Triệt hỏi tới.

Tử Cực khẽ nhắm mắt, nói:

- Bởi vì nơi đó, là một chỗ “Bí địa”. Đã là “Bí địa”, đừng nói tiến vào, ngay cả người biết được, trong thiên hạ, đều ít như vô cùng hiếm có… Ít nhất trong bảy nước Thiên Huyền, bao gồm cả Phượng Hoàng thần tông trong đó, đều không một người biết được. Hơn nữa, trong “Bí địa” kia, hiện giờ cũng sẽ không có U minh bà la hoa gì.

“Bí địa” trong miệng Tử Cực, ngay cả Phượng Hoàng thần tông đều không biết được, kia tự nhiên là một tồn tại tuyệt đối không giống với tầm thường. Vân Triệt lại không nghĩ tới, mình ôm hy vọng mong manh hỏi U minh bà la hoa, lại dẫn ra một “Bí địa” nghe ra vô cùng thần bí… Thậm chí mơ hồ hơi quỷ dị.

Nhìn dáng vẻ Tử Cực, cho dù mình hỏi như thế nào, đều tất nhiên sẽ không nói ra, chân mày Vân Triệt khóa chặt, nhưng không tốn công phí sức tiếp tục hỏi tới, đặc biệt bình tĩnh gật đầu nói:

- Thì ra là thế… Nếu là “Bí địa” như thế, vậy vãn bối không nên vọng tưởng nghe ngóng.

Nhưng mà, lời nói trước đó của Tử Cực, hắn ghi tạc chặt chẽ trong lòng.

- Như vậy, ba năm trước, chuyện vãn bối ủy thác tìm Sở Nguyệt Thiền… Tử tiền bối có tin tức không?

Lời Vân Triệt nói thật bình tĩnh, nhưng trong lúc hắn nói chuyện không khống chế siết năm ngón tay lại, hiển nhiên lộ rõ ràng nội tâm của hắn tuyệt đối không bình tĩnh giống như ngoài mặt. Thời gian ba năm, tìm Sở Nguyệt Thiền có bề ngoài rõ ràng cực kỳ đặc thù… Hắn tin tưởng lấy mạng lưới tình báo phủ khắp Thiên Huyền của Hắc Nguyệt thương hội, dù thế nào, cũng sẽ có tin tức mới đúng. Kể cả là dấu vết cũng được.

- Haizzz…

Nhưng Vân Triệt vừa nói xong, liền nghe được một tiếng thở dài nhàn nhạt của Tử Cực, khiến trái tim của hắn nhất thời trầm xuống.

- Ba năm trước, không lâu sau khi ngươi ủy thác cho Hắc Nguyệt ta tìm kiếm Sở Nguyệt Thiền, ngươi liền táng thân trong Thái cổ huyền chu, khi đó, tất cả mọi người nghĩ đến ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên, chuyện tìm Sở Nguyệt Thiền, Hắc Nguyệt liền không tiếp tục kéo dài. Nửa năm sau, Cổ Thương chân nhân của Hoàng cực thánh vực đột nhiên tìm đến, ủy thác ta tìm kiếm Sở Nguyệt Thiền… Tìm kiếm Sở Nguyệt Thiền là thứ yếu, nhưng cạnh nàng, vô cùng có khả năng có hậu nhân của ngươi. Vì đệ tử của ông ấy Hạ Nguyên Bá vì cái chết của ngươi mà lòng đầy oán hận, thật lâu không tiêu tan, tâm tình thủy chung dưới tình huống này mà tu luyện, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, sau khi Cổ Thương biết được tất cả chuyện trước kia của ngươi, hy vọng có thể tìm thấy được hậu nhân của ngươi, lấy hóa giải oán hận trong lòng Hạ Nguyên Bá. Cho nên, ta liền tự mình điều động mạng lưới tình báo của Hắc Nguyệt, tìm kiếm Sở Nguyệt Thiền, hơn nữa khu vực tìm kiếm thẳng đến bao gồm bảy nước Thiên Huyền.

- Kết quả thì sao? Tìm được chưa!

Vân Triệt nín thở nói.

Tử Cực liếc nhìn hắn một cái thật sâu, nói:

- Ta và Cổ Thương chân nhân là bạn tốt mấy trăm năm, nhận ân huệ của ông ấy mấy lần lần đầu tiên ông ấy chính miệng ủy thác một chuyện cho ta, ta tự nhiên cố hết sức lực. Nhưng mà, vận dụng toàn bộ lực lượng tình báo của Hắc Nguyệt, toàn bộ bảy nước Thiên Huyền bao gồm Thần Hoàng đế quốc trong đó, vẻn vẹn suốt mười tháng, lại không có thu hoạch gì. Cho nên, khả năng lớn nhất… Là nàng ấy đã chết.

- Ngươi nói cái gì!!

Vân Triệt đột nhiên đứng lên, theo một tiếng vang, bàn đá dưới bàn tay hắn đã văng tung tóe ra một đường vết nứt dài hơn một thước, sắc mặt vốn bình tĩnh của hắn biến thành hoàn toàn dữ tợn, hai mắt đỏ đậm như máu:

- Ngươi nói nàng… Đã chết!?

- Lực lượng tình báo của Hắc Nguyệt thương hội mạnh bao nhiêu, ta còn rõ ràng hơn ngươi nhiều lắm. Sở Nguyệt Thiền vốn nên là người rất dễ tìm kiếm, lại cho dù như thế nào đều không tìm được một chút dấu vết… Haizzz, đây thật sự là tệ nhất, nhưng cũng là khả năng nhất, thậm chí là kết quả duy nhất của khả năng.

Tử Cực thở dài một tiếng nói.

- Ngươi nói bậy!!

Đồng tử Vân Triệt phóng đại, đột nhiên đưa tay, gắt gao túm lấy cổ áo của Tử Cực, một tay lôi lão từ trên ghế đá lên:

- Ngươi nói nàng đã chết!? Ngươi dựa vào cái gì nói nàng đã chết!? Ngươi biết Sở Nguyệt Thiền nàng là ai không! Nàng là nữ nhân của Vân Triệt ta, là người đứng đầu Băng Vân thất tiên, là tiên nữ xinh đẹp nhất Thương Phong quốc! Cho dù là ai nhìn thấy nàng, đều sẽ cả đời không quên! Tuy rằng nàng tự phế huyền công, nhưng huyền lực của nàng còn đó, ở Thương Phong quốc, còn không có ai có thể giết được nàng!! Ngươi dựa vào cái gì nói nàng đã chết!!

- Vân… Vân công tử!

Hành động của Vân Triệt, khiến ba thiếu nữ trang phục nhiều màu hoa dung thất sắc. Tử Cực là hạng thân phận nào, ngay cả Phượng Hoành Không nhìn thấy lão, đều phải cuống không kịp hành lễ vãn bối, chưa từng có người dám thô bạo như thế túm lấy cổ áo lão… Lại còn ở trên địa bàn của Hắc Nguyệt thương hội.

Tử Cực sống gần ngàn năm, ngay cả người dám nói chuyện lớn tiếng với lão đều không tìm ra được vài người, chưa bao giờ có người dám đối xử với lão như thế. Nhưng sắc mặt lại bình tĩnh như trước, không hề có sắc mặt giận dữ, ngược lại, lão sau kinh ngạc ngắn ngủi, trong lòng lại nhiều thêm một phần cảm thán và tán thưởng… Trình độ huyền đạo của một huyền giả càng cao, tình cảm liền sẽ càng cao ngạo và lạnh bạc, nhất là đối với nữ nhân, đừng nói Bá Hoàng với Đế Quân ngạo thị thiên hạ, cho dù là Vương tọa xưng đế nhất phương, đều chỉ sẽ coi như là đồ chơi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cho dù đặc biệt quý trọng một nữ nhân, nhưng cũng tuyệt đối không thể đi so sánh được với huyền đạo.

Nhưng ánh mắt thâm thúy của người thanh niên ở trước mắt này, để cho hắn gần như trong gang tấc cũng khó nhìn thấu, khó có thể nắm lấy, lại vì tin tức một nữ tử chết đi, mà cảm xúc không khống chế được như thế.

- Lấy huyền lực của Sở Nguyệt Thiền, ở Thương pHong quốc đúng là khó có thể tìm được đối thủ. Nhưng mà, khi Hắc Nguyệt bắt đầu tìm kiếm Sở Nguyệt Thiền, Thần Hoàng đã xâm nhập Thương Phong mấy tháng, Thương Phong quốc đã sớm hoàn toàn đại loạn, tai họa nổi lên bốn phía, người chết vô số kể. Mỗi một đội ngũ Thần Hoàng, đều có Vương tọa cao giai, thậm chí Bá Hoàng, Sở Nguyệt Thiền cũng không địch nổi, nếu gặp được Thần Hoàng quân, ngay cả năng lực chạy trốn đi cũng khó có. Hắc Nguyệt tìm lâu như vậy đều không thu hoạch được gì, khả năng duy nhất mà tất cả phân hội có thể nghĩ đến, chính là vào mấy tháng đó…

- Ngươi câm miệng!!

Rầm!!

Bàn đá ầm ầm phá nát, Tử Cực cũng bị đẩy ra mấy bước, hai đấm của Vân Triệt siết chặt, toàn thân phát run, một đôi mắt, đỏ đậm như ác lang đẫm máu, tay hắn chỉ vào Tử Cực, gầm hét lên:

- Hay cho một Hắc Nguyệt thương hội! Rõ ràng là bản thân vô năng, tìm không thấy tiểu tiên nữ của ta, lại ăn nói bừa bãi, còn nguyền rủa nàng đã chết… Ta cho ngươi biết, cho dù toàn bộ người của Hắc Nguyệt thương hội các ngươi chết hết, nàng cũng sẽ không thể thiếu một sợi tóc!!

- A…

Trong miệng Vân Triệt phát ra một tiếng thở dốc ồ ồ, giọng nói đột nhiên hạ thấp xuống:

- Hắc Nguyệt thương hội chó má, một đám hạng người vô năng mua danh, còn nói xằng nội tình mấy ngàn năm, lại ngay cả một người đều không tìm thấy… Quả thật lãng phí thời gian và cảm tình của ta!!

Trong tức giận mắng một tiếng, Vân Triệt căm phẫn phủi tay, xoay người rời đi.

Từ khi Hắc Nguyệt thương hội danh chấn Thiên Huyền đến nay, đã là mấy ngàn năm. Trong mấy ngàn năm này, không có người nào dám giương oai ở trên địa bàn của Hắc Nguyệt thương hội, cũng không có ai dám bất kính với người của Hắc Nguyệt thương hội. Ngược lại, người ở cấp bậc càng cao, càng kính sợ Hắc Nguyệt thương hội.

Mà người giống như Vân Triệt ở Hắc Nguyệt thương hội… Còn ở tổng hội… Lại là tầng thứ bảy của tổng hội, chửi ầm Tử Cực lên, hắn tuyệt đối là người đầu tiên.

Chân mày Tử Cực giật giật, hơi nhíu chặt lại, sau đó giãn ra, vẫn không tức giận, mà nhàn nhạt cười khổ một tiếng, sau đó nói với ba thiếu nữ đã bị kinh hãi đến không biết cái gì:

- Haizzz, đi kéo hắn quay lại đi.

Ba thiếu nữ đồng thời ngẩn ra, sau đó trước sau phi thân lên, như ba con bươm bướm xuyên hoa đuổi tới bên người Vân Triệt, một người chắn ở trước người Vân Triệt, hai người khác mỗi người giữ một cánh tay Vân Triệt:

- Vân công tử, xin ngươi bớt giận. Tử tiên sinh chính là báo chi tiết kết quả thăm dò được cho biết, tuyệt đối không có ý tứ nguyền rủa… Có lẽ, thật sự là mạng lưới tình báo có sơ hở. Ba tỷ muội chúng ta đại diện cho Hắc Nguyệt thương hội bồi lễ với Vân công tử, chỉ cầu công tử bớt giận.

Vân Triệt tiến thêm một bước, có thể trực tiếp đụng vào ngực thiếu nữ áo xanh. Hắn dừng lại ở đó, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ngực phập phồng kịch liệt mấy cái, sau đó cuối cùng bình tĩnh lại… Mình mắng to một phen ở tổng hội Hắc Nguyệt này, trong lời nói còn không thiếu vũ nhục, nếu đổi lại là người khác, chỉ bằng nhục nhã Hắc Nguyệt thương hội, đoán chừng mười cái mạng đều chết ở chỗ này, bản thân lại nhận được “Ưu đãi” như thế, hắn biết rõ, nguyên nhân chủ yếu, là “Sư phụ thần bí” kia không tồn tại của mình.

Hắn xoay người, mặt nhìn Tử Cực, thần sắc đã bình tĩnh lại như lúc đầu:

- Tử tiền bối, cảm xúc của vãn bối nhất thời khó có thể tự động điều chỉnh, ngôn từ hành động vô lễ, mong rằng bao dung.

- Không cần chú ý.

Tử Cực lắc đầu mỉm cười, cánh tay vừa nhấc, phía trước lão, bàn đá bị Vân Triệt đánh nát đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó là một bàn đá hoàn chỉnh giống trước như đúc:

- Nếu không chê, lại cùng lão hủ uống thêm mấy tách đi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment