Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 692 - Chương 693: Biết Đầu Sỏ Gây Nên Trễ

. ._347__1" class="block_" lang="en">Trang 347# 1

 

 

 

Chương 693: Biết đầu sỏ gây nên trễ



Vân Triệt không nói gì, chậm rãi quay về, một lần nữa ngồi xuống trước mặt Tử Cực.

- Chuyện Sở Nguyệt Thiền, lão hủ thật sự quá mức cảm…

- Đừng nói nữa.

Vân Triệt khoát tay, tuy rằng sắc mặt hắn đã hoàn toàn bình tĩnh, nhưng chân mày vẫn như cũ hơi nhíu chặt:

- Chuyện ta ủy thác Hắc Nguyệt thương hội ngươi tìm kiếm Sở Nguyệt Thiền, hiện giờ hủy bỏ! Về phần tiền thù lao, cũng không cần chi trả. Các ngươi đừng nói với ta cái gọi là “Kết quả” mà các ngươi lấy được!

- Lời nhục mạ Hắc Nguyệt thương hội các ngươi lúc trước, ta thu hồi… Nhưng có một câu, ta cần phải nói lại…

Giọng điệu của Vân Triệt vô cùng kiên quyết:

- Các ngươi không tìm thấy nàng, chỉ có thể nói rõ năng lực tình báo của các ngươi không gì hơn cái này! Nàng không chết… Tuyệt đối không có!!

Tiểu tiên nữ, nàng nhất định không có việc gì. Hài tử của chúng ta… Hiện giờ cũng đã bốn tuổi… Hai người hiện giờ nhất định ở một nơi thật kín đáo, thật an toàn yên tĩnh sinh hoạt… Nếu hài tử là một nam hài, con nhất định đã bắt đầu học bảo vệ nàng như thế nào… Nếu hài tử là một nữ hài, nhất định cũng xinh đẹp như nàng…

Trước khi tìm được hai người… Cho dù là thiên vương lão tử nói hai người đã không còn ở nhân thế, ta cũng tuyệt đối không tin!

- Ha ha, lão hủ chỉ có thể hy vọng tất cả, đều sẽ như ngươi mong muốn.

Tử Cực cười nhẹ:

- Kết quả như thế, lão hủ cũng rất hổ thẹn. Vì biểu hiện áy náy, lão hủ liền miễn phí báo cho biết một tin tức đã thăm dò ra được khi đang tìm kiếm Sở Nguyệt Thiền… Mà chuyện này, có liên quan đến Sở Nguyệt Thiền, ngươi tất nhiên sẽ cảm thấy hứng thú.

- Có liên quan đến nàng?

Quả nhiên, ánh mắt của Vân Triệt lập tức ngưng lại:

- Xin Tử tiền bối báo cho biết.

Tử Cực nhẹ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:

- Năm đó, sau khi ngươi còn sống thoát khỏi Ngự kiếm đài ở Thiên Kiếm sơn trang đã biết được chuyện của Sở Nguyệt Thiền, có từng nghi hoặc, vì sao chuyện này lại náo loạn đến toàn bộ thiên hạ đều biết không?

Lời Tử Cực nói, khiến sắc mặt Vân Triệt nhất thời khẽ thay đổi, hắn trầm giọng nói:

- Đương nhiên từng nghi hoặc! Lấy hiểu biết của Tử tiền bối, nên biết Băng Vân tiên cung có uy vọng và địa vị như thế nào ở Thương phng quốc. Người Thương Phong quốc đều biết nữ tử Băng Vân cả đời thanh lãnh ngọc khiết, không nhiễm phàm trần, Sở Nguyệt Thiền còn là người đứng đầu Băng Vân thất tiên của Băng Vân tiên cung, nếu chuyện nàng đột nhiên có thai truyền ra, nhất định sẽ tạo thành đánh sâu vào thật lớn đối với thanh danh của Băng Vân tiên cung. Cho nên, biết được chuyện này, Băng Vân tiên cung nhất định sẽ toàn lực phong tỏa tin tức, tuyệt đối không cho phép chuyện này truyền ra. Thiên Kiếm trang chủ Lăng Nguyệt Phong từng khổ luyến Sở Nguyệt Thiền… Cho dù không hề có chuyện này, hắn cũng sẽ không thể không rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, cũng nhất định sẽ lập tức phong tỏa tin tức, sẽ không để cho chuyện này bị càng nhiều người biết được. Nhưng sau khi ta lại thấy ánh mặt trời, nhìn thấy kết quả lại là tất cả mọi người đều rõ ràng biết được chuyện này.

- Năm đó mặc dù ta từng hoài nghi, nhưng cũng không cố hết sức đi nghiên cứu đến cùng. Bởi vì cho dù lập tức phong tỏa tin tức, cũng không cách nào nhất định bảo đảm không một sơ hở… Tử tiền bối, chuyện ngươi muốn nói với ta…

Sắc mặt Vân Triệt dần dần trầm xuống:

- Chẳng lẽ chuyện này, là có người cố hết sức tản ra ngoài?

Theo phản ứng trước đó của Vân Triệt đối với “Sở Nguyệt Thiền đã chết”, Tử Cực dĩ nhiên có thể đoán được hậu quả nếu bản thân nói cho hắn biết chuyện này, lão khẽ gật đầu nói:

- Không sai. Chuyện này, đúng là không phải sơ hở của phong tỏa tin tức, mà là bị người cố hết sức tản ra ngoài… Mà truyền chuyện này ra, cũng trợ giúp đó là thê tử của trang chủ Thiên Kiếm sơn trang Lăng Nguyệt Phong mà ngươi vừa rồi nhắc đến… Hiên Viên Ngọc Phượng.

Vân Triệt chợt đứng phắt dậy, đồng tử hơi co lại trong nháy mắt dâng lên tức giận với sát ý lạnh như băng.

Năm đó, chính là vì chuyện Sở Nguyệt Thiền có thai bị thế nhân đều biết, vì môn quy với danh dự của Băng Vân tiên cung, Cung Dục Tiên không thể không trục xuất Sở Nguyệt Thiền… Càng nghiêm trọng hơn chút thậm chí có thể ban chết. Mà, nếu như chuyện này không bị người ngoài biết, sau khi Sở Nguyệt Thiền trở lại Băng Vân tiên cung, sẽ bị giận dữ mắng mỏ, sẽ bị trách phạt, nhưng ít nhất sẽ không bị trục xuất ra khỏi Băng Vân tiên cung… Thậm chí ở dưới kiên trì của Sở Nguyệt Thiền, bào thai trong bụng đều có khả năng được bảo vệ. Quả quyết không đến mức một mình mang theo bào thai trong bụng lang thang bên ngoài… Đến nay không hề có tin tức…

Qua một hồi lâu, Vân Triệt mới chậm rãi ngồi xuống, trong con mắt mở một nửa, lay động lên khói mù gần như tối đen.

Vẫn chờ sát khí trên người hắn chậm rãi bị áp chế, Tử Cực mới nhàn nhạt trả lời:

- Nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như cũng không quá mức kinh ngạc.

- … Năm đó Lăng Nguyệt Phong khổ luyến Sở Nguyệt Thiền, hơn nữa liên tục vẻn vẹn hơn mười năm, vì nhìn thấy mặt nàng một lần mà thậm chí không tiếc bỏ qua cho tôn nghiêm, lại cuối cùng đều không thể như nguyện.

Vân Triệt giống như có lẽ đã bình tĩnh lại:

- Chuyện này, có thể nói mỗi người ở Thương Phong huyền giới đều nghe nói tới, Hiên Viên Ngọc Phượng thân là thê tử Lăng Nguyệt Phong, không có lý do không biết. Nữ nhân ghen tỵ, nữ nhân có thực lực hoặc bối cảnh càng cường đại càng như thế. Đối với Sở Nguyệt Thiền, ả tự nhiên có mang ghen tỵ. Càng có khả năng, năm đó Sở Nguyệt Thiền vì Thương Phong bài vị chiến mà thân ở Thiên Kiếm sơn trang những ngày này, Lăng Nguyệt Phong đã làm ra chuyện gì không nên làm, khiến Hiên Viên Ngọc Phượng nhìn ra được tâm ý của hắn đối với Sở Nguyệt Thiền còn chưa dứt, cho nên lại sinh ghen ghét, vì thế sau khi biết được chuyện Sở Nguyệt Thiền mang thai…

Giọng Vân Triệt lại tràn đầy sát khí:

- Làm ra chuyện thấp hèn như vậy!

- Ha ha, nguyên nhân mà ta biết, thật ra không kém dự đoán của ngươi bao nhiêu.

Tử Cực rất bình thản cười cười:

- Theo tất cả kinh lịch trước kia của ngươi đến xem, ngươi là người có ơn tất trả, có oán tất báo, ngươi sẽ xử lý chuyện này như thế nào, ta không tiện hỏi đến… Chỉ có điều, Hiên Viên Ngọc Phượng người này, ngươi có hiểu rõ không?

Vân Triệt bình tĩnh nói:

- Ta có nghe thấy, ả ta vốn là người thuộc về Thiên uy kiếm vực… Nhất là dòng họ của ả ta! Họ “Hiên Viên” này, chỉ tồn tại ở Thiên uy kiếm vực.

- Một họ “Hiên Viên” này, trước mắt đúng là chỉ tồn tại ở Thiên uy kiếm vực, chỉ có điều người của Thiên uy kiếm vực, lại không phải đều lấy “Hiên Viên làm họ.

Tử Cực chậm rãi nói, câu nói này của hắn, Vân Triệt tự nhiên sẽ hiểu, bởi vì hắn biết rõ Lăng Khôn, cũng không phải mang họ “Hiên Viên”:

- Ngược lại, người lấy “Hiên Viên” làm họ rất thưa thớt, toàn bộ Thiên uy kiếm vực, cho dù gồm cả Hiên Viên Ngọc Phượng trong đó, cũng chỉ có chừng ba mươi người mà thôi.

- Mà kiếm chủ Thiên uy kiếm vực Hiên Viên Vấn Thiên… Cùng với kiếm chủ các đời… Đều lấy Hiên Viên làm họ!

- Thủy tổ của Thiên uy kiếm vực… Cũng họ kép Hiên Viên!

- Chẳng lẽ nói, người lấy Hiên Viên làm họ… Là nhất mạch của thủy tổ Thiên uy kiếm vực?

Vân Triệt nhíu mày hỏi

- Không sai.

Tử Cực gật đầu, ánh mắt hắn trở nên sâu sắc từng chữ nhắc nhở Vân Triệt:

- Phụ thân của Hiên Viên Ngọc Phượng, là trưởng lão bài vị thứ chín của Thiên uy kiếm vực –– Hiên Viên Tuyệt. Thiên uy kiếm vực lấy kiếm làm chủ, nếu như có đầy đủ trình độ về kiếm, liền có khả năng tiến vào Thiên uy kiếm vực. Nhưng hậu nhân nếu như có thiên tư thấp kém, sẽ gặp phải bị đuổi đi… Thủy tổ của Thiên kiếm sơn trang chính là như thế. Mà nhất mạch “Hiên Viên” cũng tuyệt đối không giống, làm nhất mạch thủy tổ, bọn họ có địa vị tối cao ở Thiên uy kiếm vực, tồn tại tôn quý nhất, cho dù là phế nhân rõ đầu rõ đuôi, cũng vĩnh viễn không có khả năng bị đuổi đi, ngược lại sẽ hưởng thụ đãi ngộ và tài nguyên cao cấp nhất của Thiên uy kiếm vực.

Lúc trước khi nghe Tần Vô Thương nói Hiên Viên Ngọc Phượng và Hiên Viên Vấn Thiên kiếm chủ của Thiên uy kiếm vực cùng họ, Vân Triệt liền biết thân phận của Hiên Viên Ngọc Phượng tuyệt đối không đơn giản, nhưng không nghĩ tới chính là không đơn giản đến trình độ như vậy. Lời Tử Cực nói không thể nghi ngờ đang nói cho hắn biết, nếu động phải Hiên Viên Ngọc Phượng… Kia không thể nghi ngờ là trêu chọc nhất mạch thủy tổ quan trọng nhất của Thiên uy kiếm vực!

- Vì thủy tổ của Thiên Kiếm sơn trang đi ra từ Thiên uy kiếm vực, ngàn năm qua Thiên Kiếm sơn trang vẫn luôn luôn cố hết sức muốn xây dựng lại liên hệ với Thiên uy kiếm vực… Chẳng sợ chính là liên hệ tí xíu, cũng vì mình tìm được một chỗ dựa vững chắc lớn nhất. Tuy rằng ở Thương Phong quốc Thiên Kiếm sơn trang không người có thể bằng, nhưng quả quyết sẽ không được Thiên uy kiếm vực để vào mắt, nhưng sau này, vì có một xúc tua có thể thám thính tin tức ở Thương Phong quốc, Thiên uy kiếm vực liền không cự tuyệt cung phụng của Thiên Kiếm sơn trang, ngẫu nhiên còn sẽ có tặng lại, như thế, tự nhiên khiến Thiên Kiếm sơn trang mừng rỡ như điên. Từ đó về sau, cung phụng hàng năm càng vắt óc tìm mưu kế, tuyệt đối không gián đoạn.

- Hành động lần này của Thiên uy kiếm vực vốn đơn thuần chỉ vì lợi dụng Thiên Kiếm sơn trang làm “Xúc tua” ở Thương Phong quốc, nhưng mà ai cũng không nghĩ đến… Vào ba mươi năm trước, Lăng Thiên Nghịch mang theo Lăng Nguyệt Phong đi tới Thiên uy kiếm vực dâng tặng lễ vật cung phụng, nữ nhi duy nhất của Hiên Viên Tuyệt là Hiên Viên Ngọc Phượng lại vừa thấy si tình đối với Lăng Nguyệt Phong.

- Mặc dù Hiên Viên Tuyệt đã hơn một ngàn bảy trăm tuổi, nhưng nữ nhi Hiên Viên Ngọc Phượng khi đó cũng chỉ không đến hai mươi tuổi, đúng là lúc mối tình đầu, nghe nói lúc Lăng Nguyệt Phong tuổi còn trẻ tuấn nhã vô song, tư thái oai hùng bất phàm, Hiên Viên Ngọc Phượng trúng ý hắn, cũng tuyệt đối không kinh ngạc. Nhưng Hiên Viên Ngọc Phượng thân là nhất mạch thủy tổ của Thiên uy kiếm vực, thân phận đặc biệt tôn quý, mà Lăng Nguyệt Phong chẳng qua là một hậu nhân của khí đồ, thân phận của hai người có thể nói cách biệt một trời, Hiên Viên Tuyệt tự nhiên không đồng ý chuyện này… Nhưng tính tình của Hiên Viên Ngọc Phượng này cũng vô cùng cường liệt, đầu tiên lấy cái chết đe dọa, sau lại không tiếc tự phế huyền công, vĩnh viễn rời khỏi Thiên uy kiếm vực.

- A, kia thật đúng là người si tình.

Vân Triệt cười lạnh một tiếng:

- Dính tới một hậu nhân của thủy tổ Thiên uy, núi dựa lớn của Thiên Kiếm sơn trang có thể sẽ túm chặt được, cho dù là Hiên Viên Ngọc Phượng xấu như heo nái, Lăng Thiên Nghịch và Lăng Nguyệt Phong cũng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt… Hiên Viên Ngọc Phượng cương liệt quyết tuyệt như vậy, đoán chừng cũng không thể thiếu một đống lời hứa hẹn thề non hẹn biển của Lăng Nguyệt Phong!

Tử Cực nhàn nhạt mà cười, vẻ mặt của lão rõ ràng cho thấy tán thành lời Vân Triệt nói:

- Ha ha ha ha, sau đó, Hiên Viên Tuyệt dưới phẫn nộ, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với Hiên Viên Ngọc Phượng, cũng đánh nàng cùng Lăng Nguyệt Phong ra khỏi Thiên uy kiếm vực, còn kêu trọn đời không gặp lại nhau.

- A, xem ra tuy rằng hắn tên Hiên Viên Tuyệt, nhưng không tuyệt tình đến cùng đối với nữ nhi mình, bằng không, đã sớm ra tay giết chết Lăng Nguyệt Phong.

Vân Triệt vẫn như cũ cười lạnh.

- Dù sao, Hiên Viên Ngọc Phượng là nữ nhi duy nhất của hắn.

Tử Cực tiếp tục nói:

- Sau này sự tình dần qua, tức giận biến mất dần, sau khi Hiên Viên Ngọc Phượng và Lăng Nguyệt Phong thành hôn trước sau lại có hai nhi tử, Hiên Viên Tuyệt cũng không thể không nhận đứa con rể này. Vài năm trước, Hiên Viên Ngọc Phượng mang theo hai nhi tử, cùng với Lăng Nguyệt Phong cùng trở về Thiên uy kiếm vực… Nghe nói Hiên Viên Tuyệt rất yêu thích hai nhi tử của Hiên Viên Ngọc Phượng, nhất là tiểu nhi tử Lăng Kiệt, còn chủ động đưa ra muốn đích thân dạy hắn. Chỗ dựa của Thiên Kiếm sơn trang vững chắc, cũng tự nhiên dựa vào càng ngày càng vững chắc.

- Nếu như ngươi không có cách nào bỏ qua chuyện này, muốn trừng trị Hiên Viên Ngọc Phượng… Tuyệt đối phải cân nhắc cẩn thận.

Ánh mắt Tử Cực sâu thẳm thâm thúy, lấy tư thế trưởng giả. Bình thản khuyên bảo hiển nhiên vô cùng để ý chuyện này của Vân Triệt.

“…” Bàn tay Vân Triệt đặt trên bàn đá khẽ thu lại, so với thân phận của Hiên Viên Ngọc Phượng, hắn càng để ý… Là ả ta dù sao cũng là sinh mẫu của Lăng Kiệt!

- Điều Tử tiền bối muốn cho ta biết, ta đã biết được không sai biệt lắm.

Vân Triệt ngẩng đầu nhìn về phía Tử Cực, bình tĩnh gần như lạnh nhạt:

- Ta thật sự là người có thù oán tất báo, chuyện Hiên Viên Ngọc Phượng này, tuy rằng ta đã muộn nhiều năm như vậy mới biết được, nhưng tuyệt đối sẽ không có ý định bỏ qua, món nợ nên đòi, một phần cũng sẽ không thiếu, đối với chuyện Tử tiền bối miễn phí báo cho biết chuyện này, ta rất cảm kích, nhưng mà, xin Tử tiền bối ngàn vạn lần nhớ kỹ một chuyện…

- Con người của ta, cực kỳ chán ghét bị người tính kế và lợi dụng… Cho dù là ai!

Ánh mắt của Vân Triệt, đột nhiên giống như hóa thành hai mũi tên nhọn chân thật, khiến hô hấp của Tử Cực nhất thời xuất hiện đình trệ trong khoảnh khắc.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment