.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_70" class="block_" lang="en">Trang 35# 2
Chương 70: Nhất chiến kinh thành (7)
Vào thời điểm khi cảnh giới thứ nhất được mở ra, Vân Triệt mơ hồ nghe được huyền mạch bên trong truyền đến một tiếng vang nhỏ, dần dần, huyền lực bên trong đột nhiên điên cuồng bắt đầu bành trướng, hơn nữa không phải đơn thuần là bành trướng, ngay cả mật độ, cũng tăng vọt đáng kinh ngạc...... Số lượng cùng mật độ đồng thời tăng lên dữ dội, loại trạng thái này hoàn toàn đi ngược lẽ thương, trong thời khắc"Tà phách" được mở ra hoàn toàn chân thật bên trong huyền mạch Vân Triệt. Kèm theo đó là huyền lực cuồng bạo!
Mạt Lỵ đã từng nói, năng lực của"Tà thần quyết", chính là"Cuồng bạo"! Huyền lực điên cuồng hung bạo!
Huyền lực mãnh liệt từ 54 mạch chen chúc thoát ra, trong nháy mắt truyền đi khắp cơ thể Vân Triệt. Một loại huyền mạch làm thân thể gần như bị căng nứt, cảm giác sợ hãi truyền đến, nhưng là bất quá chỉ"Gần như bị căng nứt", không phải là huyền mạch với thân thể hoàn toàn không thể chịu đựng được. Mạt Lỵ đã nói hắn bây giờ có thể miễn cưỡng phát động cảnh giới thứ nhất"Tà phách", quả nhiên là dù sao cũng hơi miễn cưỡng!
Ầm!!
Nắm đấm chặt chẽ vững vàng của hai người va chạm vào nhau, phát sinh một tiếng nặng nề. Đây là trận quyết đấu công bằng, không ai nhường ai.
Răng rắc!!
Tiếng xương gãy vỡ vang lên rõ ràng truyền đến tai mọi người, chuyện này không một ai ngạc nhiên. Theo đó, một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên ngay sau đó...... Mà tiếng hét thảm này, làm cho tất cả mọi người trực tiếp ngây người như phỗng......
Bởi vì kêu thảm thiết lại không phải Vân Triệt, mà là...... Phong Quảng Dực!!
Bốn ngón bên ngoài ngón cái của tay phải vì va chạm mà toàn bộ đứt đoạn, thậm chí cổ tay cũng bị dập nát. Mà nắm đấm của Vân Triệt không hề đình chỉ, sau khi phá tan quyền của đối phương còn tiếp tục sử dụng huyền lực cuồng bạo hướng về phía trước, một đòn mạnh mẽ đập vào ngực Phong Quảng Dực.
Huyền lực bảo hộ của hắn giống như tấm kính mỏng manh trong nháy mắt bị phá tan, hắn cảm giác được lồng ngực của mình như bị một khối đá tảng vạn cân mạnh mẽ đập trúng, cả người giống như lá héo trong cuồng phong bay ngược về phía sau, phía sau lưng nặng nề nện vào cột chính trong điện, tiếp tục bị văng ra khỏi cột vài mét, tư thế vặn vẹo nằm phục trên đất, con mắt trừng lớn, nửa ngày thể đứng lên.
Đại điện trong lúc nhất thời trở nên yên lặng như tờ, tất cả mọi người há miệng thật to, căn bản không dám tin tưởng hình ảnh trước mắt......
Đối mặt với huyền lực cường đại, một người vào Huyền Cảnh cấp một, dĩ nhiên lại thắng...... chiến thắng Huyền Cảnh cấp ba! Không cần nói những đệ tử trẻ tuổi kia, ngay cả nửa đời, kinh nghiệm vô số như trưởng lão Phong Vũ, căn bản cũng khó có thể tin tưởng được.
Vân Triệt chậm rãi buông cánh tay xuống, ngưng thần tĩnh khí, đóng lại cảnh giới đầu tiên. Đột nhiên, cảm giác sưng đau nhói trong huyền mạch cùng toàn thân theo đó biến mất không còn tăm tích, trên người nổi lên một chút cảm giác nhẹ nhàng thoát lực. Hắn lên trước vài bước, nhìn ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, khuất nhục khó có thể tin của Phong Quảng Dực, lạnh nhạt nói:
- Ta kiêu ngạo là bởi vì ta có đầy đủ khả năng. Mà ngươi đang ở trước mặt của ta kiêu ngạo, đó là tự rước lấy nhục. Đường đường một kẻ vào Huyền Cảnh cấp ba, cùng ta mới ở Huyền Cảnh cấp một tỉ thí lại thảm bại thê thảm như vậy, hiện tại biết ai chê cười ai rồi chứ?
- Ngươi......
Phong Quảng Dực cắn răng, giẫy giụa đứng dậy, tay phải đau nhức run rẩy, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch...... Hắn biết rõ, vừa nãy hắn đã bị nội thương không nhẹ.
Bên trong cung điện vẫn yên tĩnh như cũ, đệ tử bảy tông môn hoàn toàn chết lặng. Bọn họ trong tông môn thường tỷ thí với nhau, Phong Quảng Dực thực lực ra sao, bọn họ đều biết rõ ràng, đặc biệt là"Phong vân cửu biến" của hắn, đủ làm cho đối thủ hơn hai cấp luống cuống tay chân. Nhưng,"Phong Vân cửu biến" lần này mới dùng đến hai chiêu, đã bị Vân Triệt một quyền phá tan đánh cho vô cùng chật vật.
- Vân Triệt! Ngươi...... Ngươi thật sự cho là ngươi đánh bại ta sao!
Phong Quảng Dực thẹn quá thành giận, tay trái gắt gao nắm chặt:
- Vừa nãy, ta bất cẩn không xuất thủ, bằng không, một mình ngươi vào Huyền Cảnh cấp một, làm sao có khả năng thắng ta!
Nói xong, hắn đã giơ tay trái lên, huyền công lại nổi lên, xung quanh cơ thể tạo nên từng vòng gió lốc. Chỉ là, bất cứ ai đều thấy rõ, lần này so với vừa nãy yếu mất một nửa, rõ ràng đã bị thương không nhẹ.
- Được rồi!
Phủ chủ Phong Vân Huyền phủ hừ lạnh một tiếng:
- Quảng Dực, ngươi đã thua, mau mau lui ra đi!
Tay trái Phong Quảng Dực càng siết chặt thêm mấy phần, cắn răng nói:
- Phủ chủ, đệ tử không có thua! Đệ tử vừa nãy chỉ là bất cẩn khinh địch, Phong Vân cửu biến mới dùng đến hai chiêu, nếu như để ta hoàn toàn triển khai ra......
- Câm miệng!
Phủ chủ Phong Vân Huyền phủ đã nổi giận:
- Vừa nãy tỉ thí công bằng, ngươi có lưu thủ hay không, chỉ cần không phải người mù đều thấy rõ! Vào Huyền Cảnh cấp ba thua Huyền Cảnh cấp một, vẫn còn ở nơi này kiếm cớ! Ngươi còn sợ không đủ cho Phong Vân Huyền phủ mất mặt!
Sắc mặt Phong Quảng Dực lập tức tối sầm lại, căm hận nhìn Vân Triệt rồi cúi đầu xoay người đi.
Vân Triệt lấy ra một viên huyền đan cấp thấp nuốt vào, chậm rãi khôi phục huyền lực. Sau đó một lần nữa đứng ở giữa cung điện, ánh mắt ngạo nghễ quét về chỗ ngồi phía bảy tông môn, lạnh nhạt nói:
- Đã ba người, người kế tiếp...... Ai tới?
Hắn đứng ở nơi đó, giống như một vương giả kiêu ngạo, toát ra khí thế vương giả.
Người kế tiếp là ai?
Đây là thách thức khiêu chiến, càng gây hấn làm mất mặt tông môn khác! Bởi vì hắn chỉ là một đệ tử mới vào Tân Nguyệt Huyền phủ, thậm chí đã đánh bại liên tiếp ba đệ tử! Hơn nữa ba đệ tử này cũng không phải môn đệ bình thường, trong thế hệ trẻ ở Tân Nguyệt thành, cả ba đều có tiếng tăm lừng lẫy, được công nhận là thiên tài! Hôm nay khiêu khích Tân Nguyệt Huyền phủ lại luân phiên thảm hại ở trong tay Vân Triệt.
Hơn nữa đối phương chỉ vào Huyền Cảnh cấp một!
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Vân Triệt hoàn toàn thay đổi. Hắn chiến thắng Huyền Vũ, có thể cho là hắn là dựa vào thân pháp huyền kỹ đánh đối thủ không ứng phó kịp, chiến thắng Viêm Minh, tựa hồ bởi vì đối phương dồn dập phạm sai lầm, nhưng chiến thắng Phong Quảng Dực...... Tất cả mọi người nhìn rõ ràng, đó là cuộc chiến thực sự, không hề nhường nhịn!!
Đối đầu trực tiếp làm Huyền Cảnh cấp ba thất bại đến mức đó, chí ít phải vào Huyền Cảnh cấp năm, thậm chí cấp sáu huyền lực! Mà một Huyền Cảnh cấp một, lại thoát ra huyền lực khủng khiếp như thế, khái niệm này nghĩa là gì? Giải thích duy nhất, chính là hắn khống chế không để cho mình đột phá, để huyền lực luôn duy trì ở mức độ thấp, do đó trong tu luyện để huyền lực trở nên cực kỳ vũng chắc. Như vậy tới nay, huyền lực đẳng cấp tuy rằng chỉ vào Huyền Cảnh cấp một, nhưng sức chống đỡ có thể so với Huyền Cảnh cấp năm thậm chí cấp sáu!
Đây là lí do duy nhất có thể nghĩ ra!
Nói cách khác, Vân Triệt này...... Mười sáu tuổi, nhưng nắm giữ thực lực từ Huyền Cảnh cấp năm trở lên!!
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người kịch liệt thay đổi sắc mặt! Đây có biết bao thiên phú với tiềm lực! Thiên phú như vậy, ngay cả trong bảy đại trong tông môn, cũng phải đứng đầu!
Lam Tuyết Như bất ngờ không ít, không tự kìm hãm được thở dài nói:
- Hạ sư đệ, anh rể của đệ lợi hại như vậy! Hắn có thật cùng ngươi đến từ Lưu Vân thành sao?
Nàng tuy rằng thiên tư vô cùng tốt, nhưng tự nhận cùng tuổi, nàng tuyệt đối không thể nào luyện được trình độ như Vân Triệt.
- Cái này...... Cái này...... A...... Ừ......
So với Lam Tuyết Như, Hạ Nguyên Bá càng kinh sợ đến mức quên cả đau. Hắn tuy rằng biết thân thế Vân Triệt, bây giờ nhìn thấy Vân Triệt uy phong như vậy, hai con mắt to đều sắp rớt xuống, không biết ở trong lòng thì thầm bao nhiêu lần"Anh rể nguyên lai lợi hại như vậy...... Anh rể nguyên lai lợi hại như vậy...... Anh rể đã vậy còn quá lợi hại......".
Các Trưởng lão trong Tân Nguyệt Huyền phủ vừa hãi hùng khiếp vía lúc này vui vẻ ra mặt, mắt lộ ra kì quang. Trận này, Vân Triệt tuyệt áp đảo, không có bất kỳ thủ đoạn nào! Hắn liền đánh bại ba đệ tử thiên tài trong bảy tông môn, cho họ ăn quả đắng, khiến cho Tân Nguyệt Huyền phủ hãnh diện. Mấu chốt nhất chính là, Tân Nguyệt Huyền phủ lần này xuất hiện đệ tử có thiên phú cường đại như thế, lấy biểu hiện tài năng và tiềm lực, tương lai có lẽ có khả năng đạt được Thiên Huyền cảnh! Nếu quả thật có một ngày kia, đến lúc đó ngay cả toàn bộ Tân Nguyệt Huyền phủ đều bởi vì hắn mà hào quang chiếu rọi.
- Tư Không trưởng lão, hắn có thật là đệ tử mới của Huyền phủ chúng ta không?
Ngồi bên cạnh Tư Không Hàn là hai cái trưởng lão đồng thanh hỏi. Tuy rằng trên người Vân Triệt đã dán lên ấn kí Tân Nguyệt Huyền phủ, hơn nữa cũng đã tự xưng là người Huyền phủ, nhưng bọn họ cho tới bây giờ có chút không thể tin được, người thiếu niên thiên phú kinh người lại tiến vào Tân Nguyệt Huyền phủ bọn họ.
Tư Không Hàn chậm rãi gật đầu, trên mặt không ngưng cười, vuốt vuốt vài sợ râu mép, đầy mặt tự hào nói:
- Không sai! Hắn là tôn tử của một bằng hữu ta, nghe nói ta ở đây, vì lẽ đó nhờ vả mà đến, ha ha ha a.
- Ai nha! Tư Không trưởng lão lần này đã tiến cử cho Huyền phủ một thiên tài thứ thiệt nha!
Hai trưởng lão thở dài nói.
Các đệ tử trong lòng càng sục sôi. Nhìn Vân Triệt đánh bại ba người, tiếp tục ngạo nghễ khiêu chiến, trả thù quá khứ từng bị bảy tông môn áp chế, ức hiếp, miệt thị, trong lòng bọn họ kích động thoải mái đến nỗi quả thực không cách nào hình dung. Mà cái tên Vân Triệt, cùng hình tượng lúc này, cũng khắc sâu vào trong lòng bọn họ. Tiểu sư đệ mới vừa vào Huyền phủ, lần đầu tiên cho bọn họ ngẩng cao đầu trước mặt bảy tông môn.
Mà đối mặt lần khiêu chiến này, bảy tông môn chậm chạp không có một người bước ra.
Trong các đệ tử bảy tông môn mang tới, người mười sáu tuổi, ngoại trừ Tiêu Lạc Thành, thực lực cao nhất là vào Huyền Cảnh cấp ba, cũng chính là Phong Quảng Dực. Mà Phong Quảng Dực dưới tay Vân Triệt không tới ba chiêu liền kết cục thảm bại, người khác cũng khó có kết quả khả quan hơn, thân là đệ tử trong bảy tông môn, lại bị người cùng tuổi ở Tân Nguyệt Huyền phủ vượt cấp đánh bại, đây khuất nhục lớn mức nào? Truyền đi không biết cũng làm chuyện cười cho bao nhiêu người, ai cũng không muốn liên quan tới rắc rối này.
Mà những người lớn tuổi thì càng không muốn tham gia. Thắng, lấy lớn ép nhỏ, không chỉ không có vinh dự, trái lại bị người chế nhạo. Thua...... Vậy thì quả thực không dám nhìn mặt người đời.
Còn đối với Tiêu Lạc thành, tuy rằng hắn cùng với Tiêu Triệt bằng tuổi, nhưng tất cả mọi người theo bản năng không lo lắng hắn. Làm thiếu tông chủ của Tiêu Tông, mười sáu tuổi liền đặt chân vào Huyền Cảnh cấp mười, cái tên đứng đầu trong phạm vi toàn thành, hào quang không gì sánh kịp. Tuy rằng Vân Triệt biểu hiện thực lực cùng thiên phú cực kỳ kinh người, nhưng không có ai muốn bắt hắn so tài cùng Tiêu Lạc Thành, bởi vì chuyện này với Tiêu Lạc thành đúng là một loại sỉ nhục.
Tiêu Lạc Thành an tĩnh ngồi ở chỗ đó, cánh tay thon dài từng vòng nhẹ nhàng vẽ dọc theo miệng chén, khóe môi nhếch lên một tia cười nhạt như có như không, như thể không hề hứng thú với chuyện xảy ra vừa rồi.