Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 695 - Chương 696: Bí Mật Của Hải Điện

. ._348__2" class="block_" lang="en">Trang 348# 2

 

 

 

Chương 696: Bí mật của hải điện



Tử Cực nhìn phản ứng của Vân Triệt, tiếp tục chậm rãi nói:

- Ngươi chưa từng nghe thấy tên này chẳng qua cũng bình thường. Cho dù tam đại thánh địa ngoài Chí tôn hải điện ra, người biết sự tồn tại ở nơi này cũng lác đác lơ thơ.

- Vậy nó ở chỗ nào? Mới vừa rồi Tử tiền bối nói nó không phải ở Thiên Huyền đại lục, lại có ý gì?

Vân Triệt khẽ nhíu mày hỏi.

Tử Cực chìa ngón tay, chỉ về hướng chính nam:

- Nó ở phía nam Thiên Huyền đại lục, trên nam hải vô bờ.

- Nam hải?

Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc.

- Ngươi từng đi qua Chí tôn hải điện?

Tử Cực hỏi.

- Không có.

Vân Triệt nói:

- Nhưng mà ta biết Chí tôn hải điện chính là nằm ở trên nam hải bên rìa phía nam Thiên Huyền đại lục lại hơn ba ngàn dặm hướng nam. Danh xưng “Hải điện” cũng bởi vì vậy mà đến. Chẳng lẽ, Thí nguyệt ma quật theo lời Tử tiền bối, là có liên quan đến Chí tôn hải điện?

- Không sai.

Tử Cực khẽ gật đầu:

- Thế nhân đều truyền, đều biết tứ đại thánh địa có sứ mạng thủ hộ, dã qua vạn năm nhiều thế hệ bảo vệ an nguy của Thiên Huyền đại lục, do đó đội lấy cái tên “Thánh địa” thần thánh. Nhưng mà, cho đến ngày nay, bên trong tứ đại thánh địa chân chính còn giữ vững sứ mạng thủ hộ, chỉ có Chí tôn hải điện.

- Nơi tên “Thí nguyệt ma quật” kia, chính là nơi nhiều thế hệ Chí tôn hải điện trấn thủ?

Vân Triệt lên tiếng nói.

Tử Cực lại gật đầu:

- Chí tôn hải điện cách rìa đại lục ba ngàn dặm, chẳng những phải hàng năm đề phòng tai họa trên biển tới bất cứ lúc nào, trong ngày thường càng có nhiều bất tiện. Nhưng Chí tôn hải điện tồn tại vạn năm, lại chưa bao giờ di chuyển tới trên đại lục, Thí nguyệt ma quật, chính là nguyên nhân duy nhất.

- Thí nguyệt ma quật rốt cuộc là tồn tại như thế nào? Tại sao Chí tôn hải điện lại không tiếc vì trấn thủ nó mà luôn luôn ở lại nam hải? Hơn nữa cái tên này của nó…

Giải thích của Tử Cực, khiến trong lòng Vân Triệt chiếm cứ càng ngày càng nhiều nghi vấn.

Tử Cực khẽ nhắm mắt lại, điều chỉnh lại suy nghĩ một phen, tiếp tục nói:

- Về Thí nguyệt ma quật, ta cũng chỉ có thể miêu tả đơn giản nhất cho ngươi. Kia đại khái vào hơn một vạn năm trước, khi bảy vị tổ tiên của Chí tôn hải điện du lịch ở nam hải, đột nhiên phát hiện một mảng lớn nước biển bị nhuộm thành màu tối đen, mảng hải vực tối đen này rất rộng lớn, trôi nổi vô số thi thể động vật biển cũng màu tối đen giống vậy. Sau này, bọn họ tìm được nơi trung tâm của mảng hải vực tối đen… Đó là một đảo nhỏ hoàn toàn bị nhuộm thành màu đen.

- Hòn đảo kia phóng thích ra âm khí nồng đậm tới cực điểm, cũng là đầu sỏ gây nên khiến mảng lớn hải vực biến thành tử vực. Sau đó, các vị tổ tiên của hải điện đi tới đảo nhỏ tối đen kia, cũng phát hiện trong đảo nhỏ có một hang động cực lớn, mà âm khí đáng sợ kia, chính là tới từ trong hang động tối đen này. Bọn họ tiến vào trong hang động, càng tiến sâu vào, âm khí liền càng nặng, cũng khiến cho huyền lực của bọn họ nhận lấy áp chế thật lớn, mà chỗ sâu nhất trong hang động, bọn họ gặp được một huyền thú hắc ám vô cùng đáng sợ.

- Huyền thú hắc ám?

Vân Triệt càng nghe càng cảm thấy ly kỳ.

- Huyền thú hắc ám kia tự xưng là Thí nguyệt ma vương, chán ghét ánh sáng mặt trời, càng sợ hãi ánh trăng. Trừ đó ra, nó hoàn toàn không biết tất cả. Khí tức lực lượng của huyền thú hắc ám kia không phải quá mạnh mẽ, đại khái ở Bá Huyền cảnh sơ kỳ, mà huyền lực của bảy vị tổ tiên Chí tôn hải điện đều cao đến tột đỉnh, đều là Đế Quân hậu kỳ, đứng ở đỉnh đương thờ, nhưng khi đến chỗ sâu trong hang động kia, huyền lực lại bị áp chế đến cảnh giới Vương Huyền, ở trước mặt Thí nguyệt ma vương không hề có lực chống trả, bảy vị tổ tiên, chỉ chạy ra được có một người, sáu vị tổ tiên khác toàn bộ táng thân trong Thí nguyệt ma quật (quật = hang).

- Vị tổ tiên duy nhất của hải điện chạy ra tìm đường sống, sau đó Thí nguyệt ma vương vẫn không đuổi theo đi ra. Ban ngày sợ ánh sáng mặt trời, ban đêm sợ ánh trăng, có lẽ Thí nguyệt ma vương vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi ma quật kia. Nhưng mà, âm khí hắc ám trong âm quật phóng thích ra, lại cuồn cuộn không dứt. Hơn nữa vị tổ tiên hải điện trong khi lẩn trốn ra khỏi ma quật, chính tai nghe được Thí nguyệt ma vương rít gào: Khi hắc ám bao phủ toàn bộ thế giới, đó là lúc nó lại đến thế gian.

- Thí nguyệt ma vương… Thế mà lại vẫn tồn tại quái vật như vậy?

Trong lòng Vân Triệt càng ngày càng kinh hãi, nếu như không phải do chính miệng Tử Cực nói ra, hắn sẽ coi là truyền thuyết bị người rảnh rỗi nào đó tùy tiện bia đặt:

- Vậy sau đó, chẳng lẽ vị tổ tiên hải điện kia dùng phương pháp gì phong ấn ma quật, đề phòng âm khí hắc ám tiết ra ngoài?

- Ha ha, đúng là như thế.

Tử Cực tán thưởng liếc mắt nhìn Vân Triệt:

- Không biết âm khí hắc ám này phát ra từ trên thân Thí nguyệt ma quật, hay là tới một tồn tại đáng sợ nào đó không biết ở chỗ sâu trong ma quật. Nhưng nếu cứ cuồn cuộn không dứt như vậy, cuối cùng có một ngày sẽ lan tràn tới Thiên Huyền đại lục, hậu quả chính là không thể tưởng tượng nổi. Vả lại âm thanh rít gào của Thí nguyệt ma quân kia, cũng khiến cho tổ tiên hải điện không cách nào giải thoát. Vì thế, tổ tiên hải điện liền liên hợp lực lượng của chúng cường giả hải điện, không tiếc hiến tế hơn mười món huyền khí mạnh nhất hải điện và một lượng lớn Tử mạch thần tinh, xây một kết giới ngăn cách khổng lồ, phong kín Thí nguyệt ma quật, cũng hoàn toàn ngăn cách âm khí hắc ám không ngừng lan tràn ra ngoài.

- Vì kết giới kia tiêu hao khổng lồ, cách mỗi ba năm, liền cần ít nhất hơn mười Đế Quân lại một lần nữa dẫn huyền lực đến duy trì, cho nên, tổ tiên hải điện liền dời toàn bộ tông môn đến nam hải, cũng đổi tên là “Chí tôn hải điện”.

- … Thì ra là như thế.

Vì căm thù Thiên uy kiếm vực, còn có Nhật Nguyệt thần cung ti tiện, Vân Triệt đã sớm không có ấn tượng tốt đối với tứ đại thánh địa, thậm chí cảm giác toàn là nơi không sạch sẽ, nhưng miêu tả của Tử Cực đối với Chí tôn hải điện, cũng khiến cho hắn cảm thấy kính nể.

So với Thiên uy kiếm vực và Nhật Nguyệt thần cung, Chí tôn hải điện như vậy, nghĩ tới thật sự không phụ cái tên “Thánh địa”.

Hồi tưởng lại Cơ Thiên Nhu của Chí tôn hải điện, tuy rằng yêu yêu tà tà, nhưng làm việc về tổng thể cũng rất chính phái, ở tranh vài bài vị chiến bảy nước nói chuyện vì hắn người chưa hề có quan hệ gì, hung hăng châm chọc thái tử Thần Hoàng Phượng Hi Minh, lại vì một ơn nhỏ, ở Thái cổ huyền chu ra tay với Dạ Tinh Hàn, có thể nói cứu tính mạng của hắn và Phượng Tuyết Nhi.

- Mới vừa rồi Tử tiền bối đã nói, chỗ kia phải năm trăm năm mới có thể vào một lần. U minh bà la hoa phát hiện ra một ngàn ba trăm năm trước, cũng phát hiện ở đó… Hay là, kết giới kia cố ý lưu lại chỗ có thể tiến vào?

Vân Triệt hỏi.

- Đây cũng chính là chỗ ta muốn nói đến.

Tử Cực nhàn nhạt mà cười, nếu đã nói thẳng ra, vậy cũng không có gì cố kỵ quá lớn:

- Tổ tiên hải điện năm đó dự đoán, âm khí hắc ám này đến từ thân Thí nguyệt ma quân, mà huyền thú cường đại hơn nữa, cũng có lúc mất mạng. Như vậy, phong kín Thí nguyệt ma quật, đợi Thí nguyệt ma quân mạng hết bỏ mình, âm khí hắc ám cũng tự nhiên tan hết, sứ mệnh trấn thủ cũng theo đó hoàn thành, Chí tôn hải điện cũng có thể vì vậy mà thoát ly khỏi nam hải.

- Để cho tiện xác nhận Thí nguyệt ma quân có chết hay chưa, tổ tiên hải điện để lại lỗ hổng trên kết giới, nhưng hạn định phải tròn năm trăm năm, lại mới mở rộng một lần, mà đề phòng sau khi mở ra lượng lớn âm khí tràn ra ngoài, giống vậy hạn định thời gian mở ra: Chỉ có một trăm giây! Từ đó về sau, cách mỗi năm trăm năm, Chí tôn hải điện sẽ phái đệ tử có tư chất kém cỏi nhất trong tông môn tiến vào trong dó, xác nhận sinh tử của Thí nguyệt ma quân. Bắt đầu từ sáu ngàn năm trăm năm trước, toàn bộ đệ tử tiến vào còn sống đi ra, nói cách khác, trong thời gian như vậy, Thí nguyệt ma quân dĩ nhiên tử vong.

- Thí nguyệt ma quân vừa chết, Chí tôn hải điện lại vẫn như cũ trấn thủ… Nói cách khác, mặc dù Thí nguyệt ma quân chết, nhưng âm khí hắc ám vẫn như cũ lan tràn… Âm khí hắc ám không phải đến từ Thí nguyệt ma quân?

Vân Triệt nhíu mày nói.

Tử Cực nặng nề gật đầu:

- Không sai. Nếu Thí nguyệt ma quân thoát khỏi Thí nguyệt ma quật, cũng chỉ là huyền thú Bá Huyền cảnh, không hề đáng sợ chút nào. Chân chính đáng sợ chính là âm khí không biết đến từ nơi nào, cuồn cuộn không dứt. Chí tôn hải điện không thể không tiếp tục trấn thủ nơi đó, vẫn như cũ cách mỗi năm trăm năm duy trì kết giới một lần, đến hôm nay, đã vẻn vẹn vạn năm.

- Sau khi xác nhận Thí nguyệt ma quân đã chết mấy ngàn năm, Chí tôn hải điện vẫn như cũ cách mỗi năm trăm năm kêu một gã đệ tử tư chất kém cỏi nhất tiến vào, để ngừa phát sinh ngoài ý muốn, cuối cùng, tất cả những đệ tử này đều còn sống đi ra, cũng do đó hoàn toàn xác nhận Thí nguyệt ma quân chính xác đã diệt vong, sau đó số lần tiến vào cũng càng ngày càng ít, tiến vào bên trong đó cũng không còn là đệ tử tư chất kém cỏi nhất nữa, một vài trưởng lão, thậm chí hải hoàng cũng sẽ kết bạn tiến vào trong đó thăm dò cảnh tượng chân thật, nhưng âm khí trong đó quá nặng, cho dù bọn họ là cường giả tuyệt thế, cũng chỉ dừng lại tối đa thêm mười mấy giây sẽ lập tức đi ra, cũng phong kín kết giới.

- Về phần u minh bà la hoa ngươi chú ý đến… Vẫn là vào một ngàn ba trăm năm trước, khi kết giới lại đến đủ năm trăm năm có thể mở ra, vài vị trưởng lão mới nhậm chức còn chưa bao giờ tiến vào trong đó tò mò kết bạn tiến vào, khi cấp tốc đi tới tận cùng, đột nhiên nghe tiếng quỷ khóc âm trầm.

- Quỷ khóc… Không sai!

Tinh thần Vân Triệt chấn động, mặc dù hắn chưa từng thấy u minh bà la hoa, nhưng khi sư phụ hắn nói với hắn về u minh bà la hoa, cũng đã nói nó sẽ phát ra âm thanh giống như ác quỷ khóc cười.

- Ha ha, men theo tiếng quỷ khóc bọn họ thấy được một cây yêu hoa cao đến một trượng, lá cây của nó màu tím đen, nhưng hoa nở rộ lại là màu tím sáng diêm dúa lòe loẹt tới cực điểm, trên mặt cánh hoa lượn lờ sương mù màu tím nhạt giống như đến từ minh giới, hơn nữa không gió mà bay, phát ra âm thanh đáng sợ khi khóc khi cười giống như ma quỷ.

- Theo lời kể của vài vị trưởng lão hải điện kia, khi bọn họ nhìn thấy đóa hoa yêu màu tím kia, nháy mắt có một cảm giác giống như linh hồn bị lấy ra từ trong thân thể… Bọn họ dưới cảnh giác, trước tiên rời xa chạy tán loạn, một lần nữa phong kín kết giới. Nhưng sau đó, bọn họ có lực lượng Đế Quân lại toàn bộ bệnh nặng một trận, vẻn vẹn mấy tháng mới hoàn toàn khôi phục. Sau đó tra cứu tìm được, mới biết đó là yêu hoa cực ác trong truyền thuyết… U minh bà la hoa.

- Từ đó về sau, đến nay đã một ngàn ba trăm năm, Thí nguyệt ma quật đã không còn người tiến vào.

Thần sắc của Vân Triệt hơi kích động, bởi vì vài câu miêu tả của Tử Cực về u minh bà la hoa kia, giống với lời kể của sư phụ hắn khi ở Thương Phong đại lục năm đó như đúc!

- Không sai, kia tất nhiên chính là u minh bà la hoa không thể nghi ngờ!

Vân Triệt gật đầu nói:

- U minh bà la hoa sinh trưởng ở nơi âm khí rất nặng, nơi đó âm khí nặng tới cực điểm, đương nhiên cực kỳ thích hợp cho sự sinh trưởng của u minh bà la hoa. Hơn nữa bởi vì bị kết giới ngăn cách, âm khí nơi đó chẳng những sẽ không tiêu tán, chỉ biết càng lúc càng nồng đậm, như vậy cây u minh bà la hoa tồn tại một ngàn ba trăm năm trước chắc vẫn tồn tại như cũ, có lẽ còn trở thành không chỉ có một cây.

Tử Cực lắc đầu cười khổ:

- Tuy rằng nói như thế, nhưng lão hủ mới vừa nói rồi, u minh bà la hoa năm thứ hai mươi bốn nở hoa một lần, ba ngày sẽ héo tàn, mà Thí nguyệt ma quật năm trăm năm chỉ có thể vào một lần, ngược lại dừng lại lâu nhất chỉ có trăm giây. Khả năng ngươi ở trong trăm giây này gặp được nở rộ… Giống như tìm kim trong biển lớn.

- Ta đây vẫn phải thử một lần, dù sao, trước mắt đây là tin tức duy nhất mà ta lấy được về u minh bà la hoa.

Vân Triệt không hề do dự nói:

- Hơn nữa… Vận khí của ta luôn luôn không tệ! Lỡ như vừa khéo nó nở rồi!

Tử Cực lại lắc đầu:

- Mấy vị trưởng lão Đế Quân của Chí tôn hải điện chỉ nhìn thấy u minh bà la hoa, liền suýt chút nữa bị đoạt hồn, hậu quả của tới gần với đụng chạm thiết tưởng càng không chịu nổi. Cho dù lúc ngươi tiến vào vừa khéo nở hoa, ngươi ngắt lấy như thế nào?

- Chuyện này… Vãn bối tự có biện pháp.

Vân Triệt có phần chắc chắn nói. Nguyên nhân hắn chắc chắn, tự nhiên là Thiên độc châu.

Vân Triệt lấy ra mười viên Bá Hoàng đan từ trong Thiên độc châu, đặt tới trước mặt Tử Cực, chân thành nói:

- Cảm tạ Tử tiền bối cho biết kỹ càng, chuyện này vạn phần quan trọng đối với vãn bối. Y theo ước định, mười viên thuốc này, dùng giá bán hai mươi cân Tử mạch thần tinh bán cho quý thương hội. Đến lúc đó đan dược ủy thác cho thương hội bán đấu giá sẽ giảm đi còn lại hai mươi viên, tuyệt đối không nhiều thêm một viên.

Tử Cực thu hồi mười viên Bá Hoàng đan, liếc mắt nhìn Vân Triệt thật sâu, lão biết lấy trí tuệ và lòng dạ của người thanh niên này, tất nhiên đã nhận ra trong lời nói vừa rồi của hắn có ý gì. Lão không nói toạc ra, bàn tay vừa lật, huyền trận hiện ra, một không gian giới chỉ màu tím đậm bị lão đẩy tới trước mặt Vân Triệt:

- Trong này, đó là hai mươi cân Tử mạch thần tinh.

Vân Triệt cầm lấy nhẫn màu tím, cấp tốc đảo qua, liền nhận lấy cho vào bên trong Thiên độc châu, sau đó cười đối mặt với Tử Cực.

Hai mươi cân Tử mạch thần tinh… Là thần tinh đó! Cứ tới tay như vậy… Giống như cũng quá má nó dễ dàng đi!!

- Vân Triệt, sau khi ngươi giải quyết chuyện về Phượng Hoàng thần tông ở đây xong, lại phải lên đường đi bái phỏng Chí tôn hải điện?

Tử Cực hỏi, ánh mắt mang thâm ý sâu sắc.

- Đúng là như thế.

Vân Triệt gật đầu:

- Vị trí của Chí tôn hải điện, vãn bối cũng biết đại khái.

- Thật ra, ngươi cũng không cần vội vàng như thế.

Tử Cực cười nhạt nói:

- Năm tháng sau, Chí tôn hải điện sẽ cử hành một phen “Ma kiếm đại hội”, mà ngươi, vừa khéo trong hàng ngũ được mời. Thiếp mời liên quan, cũng sẽ giao đến trong tay ngươi trong vòng hai tháng.

- Hả? Ma kiếm đại hội? Đó là cái gì?

Vân Triệt kinh ngạc nói:

- Lại tại sao muốn mời ta?

- Ha ha, về chuyện này, lão hủ chưa được phép, cũng không tiện lộ ra. Chỉ có điều đến lúc đó, ngươi có thể hỏi người đưa thiếp mời cho ngươi, có lẽ hắn sẽ giải thích cho ngươi.

Vân Triệt khẽ gật đầu, lòng đầy nghi hoặc, nhưng không hỏi tới cùng:

- Nha… Một khi đã như vậy, vãn bối liền không chủ động bái phỏng, chậm đợi tin tức từ Chí tôn hải điện đi.

Cho tới bây giờ, tuy rằng như trước không nhận được tin tức của Sở Nguyệt Thiền, nhưng mục đích đến đây đã đạt thành toàn bộ, còn thu hoạch được kinh hỉ của chuyện “U minh bà la hoa” và nghi hoặc của “Ma kiếm đại hội”. Vân Triệt đứng dậy, chắp tay nói với Tử Cực:

- Vãn bối đã quấy rầy Tử tiền bối hồi lâu, là thời điểm bái biệt… Xin hỏi nhạc phụ của vãn bối Hạ Hoằng Nghĩa… Hiện giờ ở trong thương hội

- Ha ha…

Tử Cực giống như đã sớm dự đoán được hắn sẽ hỏi tới Hạ Hoằng Nghĩa, cười nhẹ, ngón tay bắn ra, liền ở chỗ hai trượng bên người, một huyền trận truyền tống màu vàng không tiếng động xuất hiện:

- Hắn đang ở tầng một của thương hội, đã đợi ngươi một thời gian ngắn. Ngươi đi ra, là có thể nhìn thấy hắn.

- Tạ ơn Tử tiền bối.

Vân Triệt mang chút cảm kích khẽ gật đầu, sau đó nở nụ cười với ba thiếu nữ bên cạnh, xoay người dời bước đi vào trong huyền trận.

Ánh sáng vàng chợt lóe, huyền trận mang theo bóng dáng của Vân Triệt biến mất ở đó.

Tử Cực hơi giật giật một chút, mới chậm rãi ngồi xuống, trên mặt lay động lên vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Một lát sau, lão chìa tay, cẩn thận cầm lấy một viên Bá Hoàng đan, ánh mắt lại tràn đầy kinh thán thật sâu, sau khi quan sát tinh tế một hồi lâu, lão cúi đầu lầm bầm lầu bầu: “Bảo đan kinh hãi thế tục như thế, chính là tùy tay mà được, tưởng thật sự kinh hãi thế tục… Hơn nữa dường như còn chưa có tục danh.”

“Khí tức của viên thuốc này tổng cộng phân làm sáu luồng, mỗi luồng khí tức khác nhau, cương mãnh khác nhau. Có thể thành đến Bá hoàng, trợ lực Đế Quân, ngược lại không hề có nguy hiểm, có thể nói là hoàng đế đan đương thời, không bằng gọi nó…”

“Lục vị hoàng đế đan đi.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment