.
._348__1" class="block_" lang="en">Trang 348# 1
Chương 695: Thí nguyệt ma quật?
Nhất thời, một luồng mùi thuốc nồng đậm tới cực điểm nháy mắt tràn ngập mà đi, đây mặc dù chỉ là khí tức của linh dược, nhưng mãnh liệt, bá đạo đến giống như một cường giả huyền đạo toàn lực phóng thích huyền khí, tầng thứ bảy khổng lồ của Hắc Nguyệt thương hội, đều giống như bị luồng hơi thở này tràn ngập hoàn toàn trong nháy mắt ngắn ngủi.
Khí tức như vậy, đủ để khiến cho Tử Cực biết những đan dược này rốt cuộc là gì, nhưng sau khi lão kinh ngạc đáng kể, vẫn như cũ không thể tin được cầm lấy một viên, bàn tay run lên, lấy thêm một viên, bàn tay lại run lên, viên thứ ba, viên thứ tư…
Tổng cộng ba mươi ba viên đan dược màu đỏ sẫm… Toàn bộ giống viên đầu tiên Vân Triệt lấy ra như đúc!
Hơn nữa tỉ lệ của những đan dược này đều đạt tới tỉ lệ mười thành cực hạn nhất!
Hiệu lực và tác dụng này, cấp bậc đan dược này, đều là tỉ lệ mười thành! Một câu nói “Một viên đan dược cấp bậc này liền đủ để kinh thế” vừa rồi lão cười hề hề nói ra, tuyệt đối không hề khoa trương chút nào.
Mà Vân Triệt, chính là một tay ném ra hơn ba mươi viên… Hơn nữa động tác và vẻ mặt không chút để ý của Vân Triệt, tùy ý giống như ném ra một vốc kẹo đậu!
Tử Cực triệt để kinh sợ đến ngây ngốc, trong lòng giống như dâng lên sóng to gió lớn.
Tính chất quyền uy đối với nhận thức, phán định đan được, toàn bộ Thiên Huyền đại lục, có thể nói không có ai so sánh được với Tử Cực. Nhưng mà nhìn ba mươi ba viên đan dược màu đỏ sẫm bày ra trước mắt, lão lại có một cảm giác giật mình trong mộng. Qua một hồi lâu, lão bỗng nhiên nghĩ đến một người, nhất thời kinh giọng nói:
- Hay là, bảo đan này, đều do tôn sư luyện chế?
Vân Triệt liếc mắt, hoàn toàn không ngập ngừng gật đầu:
- Đương nhiên.
- Hóa ra… Là thế…
Tử Cực cuối cùng thoáng giải thoát, trên mặt hiện đầy kính ngưỡng và kinh thán thật sâu:
- Mới vừa rồi lão hủ thật sự khiếp sợ không thôi… Trách không được, hóa ra là do tôn sư luyện chế. Trên đời này, cũng chỉ có bậc cao nhân chí tôn siêu nhiên trần thế này, mới có thể có khả năng kinh thiên như vậy.
Nghe đồn chính là nghe đồn, mà tận mắt nhìn thấy, đụng chạm đến hơn ba mươi viên bảo đan này, lão cũng lấy phương thức này, tự mình lĩnh giáo “Sư phụ” của Vân Triệt đã cường đại đến cảnh giới nào.
Vân Triệt thuận miệng nói:
- A đúng rồi, vừa rồi ủy thác Hắc Nguyệt thương hội các ngươi tìm kiếm những nguyên liệu kia, đều dùng để cho sư phụ chế thuốc. Ừm, chính là những loại này… Ta chuẩn bị kêu sư phụ giúp ta luyện chế ra ba ngàn viên.
- Ba… Ba… Ba ngàn viên!!?
Lão nhân thanh nhã mấy trăm năm này, đúng là hung hăng cắn vào đầu lưỡi mình.
Vân Triệt lại như cũ rất lạnh nhạt gật đầu, ung dung nói:
- Ừm, hiện giờ vãn bối đã là cung chủ của Băng Vân tiên cung, tự nhiên phải phụ trách trên dưới Băng Vân tiên cung, tuy rằng ở Thương Phong quốc Băng Vân tiên cung không người dám chọc, nhưng ở trên phạm vi Thiên Huyền đại lục mà nói, lại như cũ quá yếu, chẳng những bị người khi dễ đến trên cửa, thái thượng cung chủ và tiền cung chủ còn trước sau trúng độc thủ, cho nên vãn bối không thể không dùng một vài thủ đoạn phi thường để tăng cường thực lực của toàn bộ đệ tử Băng Vân lên, để tránh bị thứ mặt hàng ti tiện nào đó khi dễ.
- Chỉ có điều, cũng bởi vì cấp bậc huyền lực của các nàng còn quá thấp, không cách nào thừa nhận dược lực ở cấp độ cao, ân sư nói tạm thời chỉ có thể giúp các nàng luyện chế đan dược cấp thấp này đến tăng thực lực lên, kêu ta lúc không có chuyện gì làm cũng giống như vậy có thể ăn chơi, thuận tiện còn có thể lấy ra đổi lấy tử huyền tệ linh tinh gì đó… A, nhưng lại không nghĩ tới có thể đổi được nhiều đến hai cân Tử mạch thần tinh, chậc chậc!
Tử Cực: “~!@#$%…”
“Ba ngàn viên”… “Đan dược cấp thấp”… “Không có việc gì ăn chơi”… Nhận thức Tử Cực khăng khăng bám lấy ngàn năm bị phá hủy nát bươm trong nháy mắt, mỗi một dây thần kinh toàn htana cũng bắt đầu không bị khống chế run rẩy lên.
Dược lực của Bá Hoàng đan, lão vừa mới tỉ mỉ dò xét xong, lão vô cùng rõ ràng biết được, nếu là ba ngàn viên… Không, đừng nói ba ngàn viên, chỉ ba trăm viên đan dược như vậy chảy vào tứ đại thánh địa, đến đời sau, vận mệnh của tứ đại thánh địa sẽ phát sinh biến hóa cực lớn! Mà nếu như chỉ bị một trong thánh địa biết được, như vậy, cân bằng của tứ đại thánh địa sắp bị phá vỡ hoàn toàn triệt để, thánh địa có được bảo đan như vậy, sẽ hoàn toàn nghiền áp ba thánh địa khác, trở thành tồn tại siêu nhiên đứng trên đỉnh cao nhất!
Mà ba ngàn viên…
Con số khủng bố tới cực điểm này, gây cho Tử Cực chính là đánh sâu vào không gì sánh kịp.
Hơn nữa, nhìn miêu tả của Vân Triệt… Chỉ cần đủ nguyên liệu, chính là sư phụ khủng bố kia của hắn, vốn muốn luyện bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Hơn nữa bảo đan “Một viên đủ để kinh hãi thế tục” ở trong miệng lão, ở trong tay sư phụ kia của hắn chỉ là “Đan dược cấp thấp”!!
Vân Triệt luôn luôn nhìn thẳng vào Tử Cực, vô cùng hài lòng đối với phản ứng của lão, hắn mỉm cười nói:
- Chỉ có điều, Tử tiền bối xin ngươi yên tâm, mặc dù những đan dược này không thể bình thường hơn đối với ta mà nói, nhưng ta còn không hồn nhiên đến không rõ ràng nó có ý vị như thế nào đối với huyền giả… Nhất là tông môn cường đại như tứ đại thánh địa. Cho nên, tuyệt đại đa số chúng nó, sẽ chỉ dùng cho Băng vân tiên cung, về phần dùng để trao đổi Tử mạch thần tinh…
Vân Triệt chậm rãi giơ ba ngón tay:
- Chỉ có ba mươi viên! Một viên đều sẽ không nhiều hơn nữa! Bởi vì vật trân quý nữa, quá nhiều mà nói, cũng liền chơi không vui.
Tử Cực yên lặng nhìn Vân Triệt giơ ba ngón tay, qua hồi lâu, mới ngầm thở ra một hơi, chậm rãi gật đầu:
- Về phần tin đồn về tôn sư, mặc dù đến từ Nhật Nguyệt thần cung, nhưng lão hủ vẫn như cũ chỉ có bảy phần tin tưởng, còn tồn tại ba phần hoài nghi… Nhưng hiện giờ, thật sự một chút cũng không hoài nghi. Cảnh giới của tôn sư, sợ rằng đã áp đảo tạo hóa thiên địa, gần đến huyền cơ nhật nguyệt, đã không phải phàm nhân như ta có thể hiểu được… Băng Vân tiên cung của Thương Phong quốc vốn chỉ là một tông môn nữ tử thật nhỏ, nhưng số mệnh bằng trời, có tôn sư tương trợ, sợ rằng tốn không bao lâu, liền sẽ trở thành thánh địa thứ năm.
- Tử tiền bối nói quá lời. Băng Vân tiên cung ta muốn cũng chỉ là thực lực đủ để bảo vệ mình, không bị người khác rình mò khi dễ, hoàn toàn không nghĩ tới trở thành thánh địa. Hơn nữa hai chữ “Thánh địa”, a…
Vân Triệt trào phúng cười:
- Cũng không thấy được thần thánh bao nhiêu, nói không chừng còn cực kỳ dơ bẩn, Băng Vân tiên cung ta vĩnh viễn không lây dính thì tốt hơn.
Không biết vì sao Tử Cực lại thở dài ngắn ngủi, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Haizzz… Mới vừa rồi lão hủ còn đang lo lắng nếu số lượng lớn loại bảo đan này chảy vào Thiên Huyền đại lục, sẽ dẫn phát tới chấn động và biến hóa giống như long trời lở đất, nếu chỉ có… Ba mươi viên, ngược lại còn tốt.
Trong giọng nói của Tử Cực xuất hiện tạm dừng rõ ràng, bởi vì số bảo đan này, một viên cũng đủ để dẫn phát thánh địa chấn động, ba mươi viên như thế nào cũng không nên dùng hai chữ “Chỉ có”.
- Được.
Lúc này Vân Triệt gật đầu, sau đó cánh tay vung lên, đã thu hồi toàn bộ ba mươi ba viên Bá Hoàng đan vào trong Thiên độc châu:
- Vào thời cơ thích hợp, ta sẽ lại đến tìm Tử tiền bối thương nghị chuyện bán đấu giá. Về phần hơn ba mươi viên này… Kính xin Tử tiền bối giữ bí mật thay.
Tử Cực mỉm cười:
- Ha ha, ngươi tuyệt đối không phải là một người miệng không có chừng mực, mới vừa rồi ở trước mặt lão hủ hoàn toàn thẳng thắn nói… Lão hủ sống hơn một ngàn năm, tự nhiên không phải là người không biết tốt xấu.
- Hắc Nguyệt thương hội lấy “Tín” mà sừng sững mấy ngàn năm, mà Tử tiền bối lại là trụ cột hạch tâm của Hắc Nguyệt thương hội, cho nên vãn bối nói ra ở trước mặt Tử tiền bối hoàn toàn có thể yên tâm “Miệng không chừng mực”, hoàn toàn không lo lắng sẽ bị tiết lộ. Đúng rồi, còn chưa hỏi tiền thuê Hắc Nguyệt ủy thác bán đấu giá là bao nhiêu?
Tử Cực vừa định mở miệng, bỗng nhiên hơi ngừng một chút, trầm ngâm một lát, cười nhẹ, nói:
- Tiền thuê bán đấu giá của Hắc Nguyệt thương hội còn cao hơn thương hội bình thường xa xa. Nhưng nếu như ngươi có thể đáp ứng một điều thỉnh cầu của lão hủ, như vậy tiền thuê bán đấu giá ba mươi viên bảo đan này, lão hủ có thể làm chủ không lấy một xu.
- Hả? “Thỉnh cầu” theo lời Tử tiền bối là?
- Rất đơn giản.
Trong ánh mắt bình tĩnh của Tử Cực hơi lộ ra nóng rực:
- Bán mười viên bảo đan trong đó cho Hắc Nguyệt thương hội ta. Giá cả, liền y theo phán định trước đó của lão hủ. Mười viên bảo đan, lão hủ sẽ lập tức cho ngươi hai mươi cân Tử mạch thần tinh!
Tử mạch thần tinh… Hai mươi cân!!
Đây tuyệt đối là một con số cực lớn có thể khiến cho một huyền giả cường đại đều kinh hãi thở không nổi.
Cho dù là Hoàng cực thánh vực, Chí tôn hải điện, Nhật Nguyệt thần cung, Thiên uy kiếm vực tứ đại thánh địa này, muốn tích lũy hai mươi cân Tử mạch thần tinh, cũng cần thời gian ít nhất một hai trăm năm, thậm chí hai ba trăm năm.
Một viên Bá Hoàng đan có thể đổi lấy hai cân Tử mạch thần tinh… Đây là số Tử Cực dự tính, nhưng khi chính thức bán đấu giá, có lẽ sẽ thấp hơn hai cân, cũng có khả năng cao hơn hai cân… Mà mức độ trân quý của Tử mạch thần tinh, ít nhất Vân Triệt cảm thấy thấp hơn hai cân có khả năng rất cao. Mà Hắc Nguyệt thương hội trực tiếp lấy hai mươi cân Tử mạch thần tinh đổi lấy mười viên, chẳng những có thể miễn trừ tiền thuê xa xỉ, về giá cả tuyệt đối không thua thiệt… Hơn nữa lấy lời Tử Cực nói, giống như vẫn là ngay tại chỗ đưa ra hai mươi cân Tử mạch thần tinh.
Trong lòng Vân Triệt khẽ nổi lên gợn sóng, nhưng sắc mặt bình tĩnh, cũng không trả lời ngay, hắn trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu:
- Có thể. Nhưng mà, Tử tiền bối cũng phải đáp ứng một yêu cầu của vãn bối.
- Hả?
Tử Cực ngước mắt nhìn hắn.
- Rất đơn giản…
Vân Triệt sử dụng giọng điệu giống như Tử Cực mới vừa rồi:
- Chính là nói cho vãn bối… Nơi một ngàn ba trăm năm trước u minh bà la hoa xuất hiện ở đâu?
- Cái này…
Tử Cực kinh ngạc, sau đó trực tiếp lắc đầu:
- Cũng không phải lão hủ không muốn, nơi như vậy không phải nhỏ, thật sự không có cách nào nói cho ngươi biết.
- A, một khi đã như vậy, vãn bối cũng tự nhiên không làm khó xử Tử tiền bối.
Vân Triệt cũng không lộ ra thần sắc thất vọng:
- Vậy chuyện tiền thuê, Tử tiền bối cũng không cần nhắc đến. Cho dù quý thương hội muốn tiền thuê cao tới hai lần, vãn bối cũng chi trả đủ được.
“…” Tử Cực im lặng, lão há to mồm, giống như muốn khuyên bảo Vân Triệt, nhưng nhìn vẻ mặt bình thản và ánh mắt thâm thúy như động đen của hắn, lời nói khuyên bảo cấp tốc nghĩ kỹ này toàn bộ bị lão nuốt trở vào, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài kéo dài:
- U minh bà la hoa chí âm chí tà chí ác, là loài hoa đáng sợ nhất trong ghi chép lại, hoa này chỉ cần tới gần, sẽ bị âm khí xâm thể, tổn thương hồn phách, nhẹ thì hôn mê lâu, nặng thì biến thành hoạt tử nhân (người thực vật), nếu huyền lực hơi thấp, còn sẽ trực tiếp mất mạng. Trừ đó ra, ngay cả lấy kiến thức của lão hủ, cũng chưa từng nghe nói tới thứ đó có tác dụng gì. Vì sao ngươi lại chấp nhất muốn tìm kiếm hoa này như vậy.
- Vãn bối có chỗ sử dụng
Tạm dừng ngắn ngủi, Vân Triệt lại bổ sung một câu:
- Hơn nữa còn có tác dụng cực kỳ quan trọng… Ta không thể không tìm được một cây! Không sợ phải trả giá cao vĩ đại!
“…” Tử Cực nhắm hai mắt lại, thật lâu lại không nói chuyện.
Tầng thứ bảy của Hắc Nguyệt thương hội, nhất thời trầm mặc xuống.
- Lão ta đang ngưng huyền truyền âm.
Mạt Lỵ bỗng nhiên cất tiếng.
- Ừm…
Vân Triệt nhẹ nhàng lên tiếng trả lời:
- Chẳng lẽ, là truyền âm cho hội trưởng thần thần bí bí của Hắc Nguyệt thương hội kia sao… A! Ngưng huyền truyền âm, mà không phải dùng truyền âm phù, nói như vậy, hội trưởng Hắc Nguyệt kia… Ngay ở gần đây?
Trầm mặc giằng co gần trăm giây, Tử Cực mới chậm rãi mở to mắt, Vân Triệt không mở miệng phá vỡ trầm mặc, cứ nhìn chằm chằm lão như vậy.
- Đó là… Một nơi đáng sợ còn xa hơn tưởng tượng của ngươi.
Tử Cực chậm rãi nói:
- Phải mỗi năm trăm năm, mới có thể đi một lần. Hơn nữa, cho dù là một Đế Quân cường đại, thời gian lưu lại bên trong cũng không cách nào vượt qua một phút đồng hồ, bằng không không chết cũng phế!
Lời Tử Cực nói, khiến trên mặt Vân Triệt lộ vẻ kinh hãi:
- Thiên Huyền đại lục còn có chỗ như thế?
- … Chuẩn xác mà nói, chỗ kia, cũng không ở Thiên Huyền đại lục.
Tử Cực nói.
“…? Vân Triệt càng thêm kinh ngạc.
- Hơn nữa, u minh bà la hoa ngươi đang cố hết sức tìm kiếm, cũng phải hai mươi bốn năm mới nở hoa một lần, sau ba ngày sẽ héo tàn. Cho dù ngươi thật sự tiến được vào chỗ kia, thời gian có thể lưu lại, cũng vô cùng ngắn ngủi… Nơi đó thật sự có một gốc u minh bà la hoa, ngược lại nó vừa khéo có khả năng nở rộ, nhưng cũng xa vời đến vốn như không có!
- Sau đó, phải cách vẻn vẹn năm trăm năm, mới có thể tiến vào.
- Huống chi, ở bên trong đó, còn tiềm tàng một tồn tại vô cùng đáng sợ… Lấy thực lực trước mắt của ngươi, tiến vào bên trong đó, hoàn toàn không khác gì tìm chết.
Lời Tử Cực nói, câu sau nghe vào còn kinh sợ hơn câu trước, nhưng Vân Triệt nghe ra được, lão tuyệt đối không có nửa câu là giả dối hay nói chuyện giật gân. Tử Cực nhìn Vân Triệt, lộ ra ánh mắt khuyên can:
- Như thế, ngươi vẫn còn cố ý muốn biết chỗ kia sao?
Vân Triệt lại không chút do dự nói:
- Xin Tử tiền bối báo cho biết.
Tuy rằng đoán được sẽ là kết quả này, Tử Cực vẫn như cũ bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lão thoáng ngẩng đầu, dùng giọng điệu giống như mơ hồ nói:
- Chỗ kia, tên là “Thí nguyệt ma quật”.
- Thí… Nguyệt… Ma… Quật…
Vân Triệt nhẹ giọng lẩm bẩm… Lục lọi khắp ký ức của mình, thậm chí lục lọi khắp ký ức của Dạ Tử Nghĩa, Phượng Hổ Uy, đều chưa bao giờ nghe nói tới từ đâu, hoặc đã từng nhìn thấy tên này.