.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_698" class="block_" lang="en">Trang 349# 2
Chương 698: Phá hủy tượng Phượng thần
- Vân… Vân Triệt!?
Cho dù đây là cái tên đã ngã xuống ba năm, nhưng ở trong tai của đệ tử Phượng Hoàng, vẫn như cũ giống như sấm bên tai. Đệ tử thủ vệ phía bên phải kia chớp mắt phản ứng kịp vì sao gương mặt trước mắt này lại nhìn quen mắt như thế… Ba năm trước trong bài vị chiến bảy nước, hắn là một trong những thủ vệ, ngay tại bên cạnh chủ môn hiện trường!
Hai người đệ tử thủ vệ sau khiếp sợ, vẻ ngạo mạn trên mặt lại không hề thu liễm chút nào… Bởi vì nơi này là Phượng Hoàng thành, mà bọn họ là đệ tử Phượng Hoàng có huyết mạch phượng hoàng, là tồn tại tôn quý nhất không gì sánh bằng trong bảy nước, đừng nói một Vân Triệt, cho dù là đế vương của sáu nước khác đích thân đến, bọn họ đều không nhất định sẽ phải khách khí.
- Không phải ba năm trước Vân Triệt đã hoàn toàn chết rồi sao? Sẽ không phải là đồ giả mạo chứ?
- Quản hắn có phải là đồ giả mạo hay không làm gì, lại vừa đến liền muốn gặp tông chủ đại nhân? Chậc chậc, ngươi lấy đâu ra thể hiện lớn như vậy?
- Sẽ không phải, tới cầu tình thay cho tiểu quốc Thương Phong sẽ lập tức xong đời chứ? Ha ha…
Hai người đệ tử thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời cười ha hả.
Vân Triệt cũng nở nụ cười:
- Ha ha, thôi, không cần các ngươi thông báo, thật sự lãng phí thời gian. Ta vẫn tự mình kêu hắn đi ra đi.
Trong cười lạnh, Vân Triệt tiến lên trước một bước, toàn thân chợt bốc cháy lên hỏa diễm trong đỏ đậm mang theo màu vàng nhạt. Trong nháy mắt khi Kim ô viêm bốc cháy lên, hai người đệ tử Phượng Hoàng ngừng cuồng tiếu, phượng hoàng y trên người bọn họ thế mà lại đột nhiên cháy nóng lên, cũng cấp tốc lan tràn đến toàn thân bọn họ, làm cho bọn họ hốt hoảng rút lui, phát ra tiếng thét lên thống khổ.
Rầm!!
Kim ô viêm cháy về phía trước, ầm ầm nổ bung, một luồng hỏa diễm phóng lên cao, cao đến trên không trăm trượng, ở trong một âm thanh vang dội nổ vang trên bầu trời toàn bộ Thần Hoàng thành, đại môn và tượng Phượng Hoàng thần đứng vững năm ngàn năm ở Phượng Hoàng thành, tượng trưng cho vinh quang với uy thế của Phượng Hoàng thần tông ầm ầm sập xuống, vỡ nát.
––––––––––
Trong đại điện phượng hoàng, đang tụ tập tất cả nhân vật quan trọng một thế hệ này của Phượng Hoàng thần tông. Năm mươi sáu trưởng lão Phượng Hoàng, trừ bỏ đại trưởng lão Phượng Phi Yên, thập cửu trưởng lão Phượng Phi Hằng, tứ thập tam trưởng lão Phượng Phi Ưng, ngũ thập nhị trưởng lão Phượng Hoành Giang đã chết, cùng với hai trưởng lão trước mắt còn đang đốc quân ở Thương Phong quốc, các nhân vật cấp bậc trưởng lão khác toàn bộ đang ngồi đây, tổng cộng năm mươi người, không thiếu một ai.
Lấy uy thế tuyệt đối của Phượng Hoàng thần tông ở bảy nước, mấy ngàn năm qua, tât cả nhân vật cấp bậc trưởng lão đều sống thọ và chết ở nhà, chưa bao giờ có người nào ngã xuống trong tay người khác. Phượng Phi Yên là chết chưa hết tội, có thể miễn bàn đến. Lúc này, trong cùng một ngày, chính là hồn tinh của ba gã trưởng lão liên tiếp vỡ vun, ngã xuống Thương Phong, chuyện này, ở trong lịch sử của Thần Hoàng chưa bao giờ có. Cũng tuyệt đối chưa từng có người nào nghĩ đến, trưởng lão Phượng Hoàng có huyền lực đã ngoài Bá Hoàng trung kỳ, ở trong sáu nước hoàn toàn là tồn tại vô địch, chẳng qua chỉ làm đốc quân tiến quân đến Thương Phong tiểu quốc, lại sẽ rơi vào kết cục ngã xuống.
Cho nên, đại hội trưởng lão phen này vừa mới bắt đầu đã không khí đè nén. Mà ngoài ý muốn chính là, đại hội phen này Phượng Hoành Không bàn luận nhiều nhất không phải về tam đại trưởng lão đã chết, mà về một người “Chết mà sống lại”…
Vân Triệt!!
Bao gồm huyền lực hiện giờ của hắn tăng vọt đến đủ để giết chết Phượng Hổ Uy, cùng với lời nói theo lời thông qua vong hồn ấn của Phượng Hổ Uy đã chết đi… Còn có, suy đoán hắn là đầu sỏ gây nên có thể khiến cho hơn mười vạn đại quân Thần Hoàng biến mất.
Cái tên Vân Triệt, chúng trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông tự nhiên sẽ hiểu. Hắn có thể còn sống trở về từ trong Thái cổ huyền chu biến mất, đúng là khiến cho tất cả bọn họ khiếp sợ. Nhưng khi bọn họ dần dần ý thức được mục đích chủ yếu mà Phượng Hoành Không mời họp đại hội trưởng lão lần này, lại là đối phó với Vân Triệt như thế nào, thậm chí nói ra muốn mời một vị thái trưởng lão rời núi, tự mình đi đến Thương Phong quốc đánh chết Vân Triệt, tất cả trưởng lão đều lộ ra kinh ngạc và không hiểu được thật sâu… Vân Triệt “Chết mà sống lại” đúng là ly kỳ, hắn có thể giết chết Phượng Hổ Uy, tiến cảnh huyền lực cũng làm cho người ta khiếp sợ, thân là phò mã Thương Phong, tự xưng muốn trả thù Thần Hoàng quốc cũng hoàn toàn không khiến người ta ngoài ý muốn… Nhưng mà, là một Vân Triệt như vậy, cho dù thực lực hiện giờ còn mạnh mẽ hơn dự đoán gấp mười lần, lại có tài đức gì mà khiến Phượng Hoàng thần tông hưng sư động chúng như thế… Có tư cách gì kêu thái thượng trưởng lão rời núi tự mình đối phó?
Cho đến khi Phượng Hoành Không nói ra chuyện của Phượng Tuyết Nhi… Bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ.
Phượng Tuyết Nhi là Phượng thần tương lai của Phượng Hoàng thần tông, chuyện tình liên quan đến nàng, cho dù là chuyện có nhỏ đi nữa, đối với Phượng Hoàng thần tông mà nói, cũng là chuyện lớn hạng nhất tuyệt đối không thể sơ sót! Nếu nàng thật sự coi trọng Vân Triệt đến mức độ như vậy… Như thế, trước mắt dưới cục diện đã đúc thành giữa Thần Hoàng quốc và Thương Phong quốc với thái độ mà Vân Triệt biểu hiện ra sau khi trở về, cho dù như thế nào, trong thời gian ngắn nhất Vân Triệt nhất định phải chết!!
Như thế, vì bảo vệ không một chút sơ hở, cho dù kêu thái thượng trưởng lão rời núi quá mức dùng dao mổ trâu giết gà, nhưng sự tình liên quan đến Tuyết công chúa, cũng là lựa chọn tất yếu.
Lúc này, một tiếng vang thật lớn từ bên ngoài truyền đến, giống như một tia sét đánh từ trên trời cao xuống, chấn động toàn bộ đại điện đến run run kịch liệt.
- Sao lại thế này!?
Phượng Hoành Không còn có chúng trưởng lão toàn bộ đứng dậy trong nháy mắt. Một luồng hỏa quang vọt qua, thái tử Thần Hoàng Phượng Hi Minh từ ngoài điện hỏa tốc vọt vào, gấp giọng nói:
- Phụ hoàng, có địch tập kích! Cửa thành Phượng Hoàng… Tính cả tượng Phượng thần bị người trực tiếp phá hủy!!
- Cái gì!?
Sắc mặt Phượng Hoành Không đột nhiên thay đổi, tất cả trưởng lão cũng đều quá mức sợ hãi. Mới vừa rồi tuy rằng nổ vang rung trời, nhưng bọn họ ngoài kinh ngạc, toàn bộ sắc mặt trấn định, không người hoảng loạn, bởi vì bọn họ là Phượng Hoàng thần tông, còn không có người dám đến trên địa bàn của Phượng Hoàng thần tông giương oai, kia đại khái có thể là một sự kiện ngoài ý muốn, cho dù thật sự, cũng hoàn toàn là muốn chết… Nhưng mà, cửa thành, thậm chí tượng Phượng thần tượng trưng cho uy áp của Phượng Hoàng… Đây đã không chỉ là giương oai, vốn chính là triệt để giẫm lên điểm mấu chốt của Phượng Hoàng thần tông!
Phượng Hoành Không xung trận lên trước, nháy mắt lao ra Phượng Hoàng đại điện, chúng trưởng lão theo sát phía sau, khi nhìn về phía cửa thành, sắc mặt của toàn bộ bọn họ đều âm trầm xuống…
Cửa thành Phượng Hoàng, đã đứng sừng sững vẻn vẹn lâu ngàn năm, mà tượng Phượng thần trên đó, càng là nhận diện Phượng Hoàng thần tông bọn họ, trong ngày thường cách mỗi bảy ngày, đều sẽ có một trưởng lão Phượng Hoàng tự mình dẫn Phượng hoàng viêm lực về đó, ở mỗi một góc của Phượng Hoàng thành, đều có thể nhìn thấy hỏa quang phượng hoàng và uy áp phượng hoàng vĩnh hằng của tượng Phượng thần. Nó không chỉ đơn thuần là pho tượng Phượng thần, càng đại biểu cho uy nghiêm với kiêu ngạo ngàn năm của Phượng Hoàng thần tông!
Người thường từ xa nhìn về tượng Phượng thần, đều sẽ cảm giác được một luồng uy hiếp không kháng cự được, ngay cả đi lại đều sẽ biến thành dè dặt cẩn trọng, cho dù người của tứ đại thánh địa đến đây, ở trước mặt tượng Phượng thần đều tuyệt đối không dám lộ ra thái độ bất kính…
Mà bây giờ, bọn họ nhìn thấy, lại là tượng Phượng thần trăm trượng đang từ trên không trung rơi xuống… Vỡ vụn, sau đó trong một tiếng nổ vang “Rầm” nện xuống trên mặt đất, ở trong ánh lửa, cùng với cửa thành, hóa thành một mảnh phế tích màu đỏ sậm.
Tượng Phượng thần sụp, ở bất cứ chỗ nào của Phượng Hoàng thành, thậm chí vùng ngoại thành Phượng Hoàng thành, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch, không hề nghi ngờ đưa tới ồn ào và náo động toàn thành cùng ồ lên, gần như tất cả mọi người dừng chân tại chỗ, hoặc từ trong phòng lao ra, ở trong chấn kinh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn về phía Phượng Hoàng thành.
- Là ai… Là ai làm!!
Tóc Phượng Hoành Không liền nổ tung, chuẩn bị dựng đứng lên, toàn thân bộc phát ra tức giận nóng nảy giống như núi lửa bùng nổ. Hắn đang thời kỳ tại vị, tượng Phượng thần thế mà lại bị phá hủy… Đây là sỉ nhục dữ dội không chịu nổi!! Cho dù đối phương là ai, chỉ dựa vào một điểm này, kẻ đó, còn có tất cả những người liên quan đến kẻ đó, đều sẽ trở thành tử địch phải giết của Phượng Hoàng thần tông… Không chết không ngừng!!
- Dám khinh nhờ thần linh của tông ta… Chạm vào nghịch lân của tông ta!! Tội không thể thứ cho!
Nhị trưởng lão Phượng Hoàng Phượng Phi Nhiên run giọng nói.
- Trẫm muốn tự tay bầm thây vạn đoạn hắn!
Rầm!!
Phượng Hoành Không hóa thành một đường hỏa quang, nhằm thẳng về hướng cửa thành Phượng Hoàng mà đi, lúc hắn bay đi, nhưng lại mang lên một âm thanh bùng nổ giống như sấm rền, có thể nghĩ phẫn nộ trong lòng hắn đã dữ dằn đến mức độ nào.
Tất cả trưởng lão Phượng Hoàng cũng toàn bộ theo sau mà đi. Năm mươi trưởng lão Phượng Hàng hộ tống tông chủ Phượng Hoàng lên đường, đây gần như là việc từ xưa đến nay chưa từng có ở Phượng Hoàng thần tông. Không chỉ có như thế, cửa thành bị hủy, tượng Phượng thần sụp đổ, tương đương với ném xuống một tiếng sấm kinh thiên ở toàn bộ Phượng Hoàng thần tông, toàn bộ hoàng tử, đường chủ, điện chủ, nghi trượng, đệ tử cấp cao, cấp thấp không ai mà không kinh hãi mất hồn mất vía, sự tình trong tay cho dù quan trọng đi nữa cũng buông xuống toàn bộ, chứ đừng nói tới cố kỵ kỷ luật giới lệnh gì, toàn bộ ở trong kinh hãi như điên xông về phía cửa thành.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Phượng Hoàng thành bị khí tức hỗn loạn, phẫn nộ và khô nóng bao phủ, trên không chi chít dày đặc giống như châu chấu bay qua.
Cửa thành Phượng Hoàng… A, hiện giờ đã không có cửa, chỉ còn một mảnh phế tích cao vài chục trượng, Phượng hoàng viêm lực trong tượng Phượng thần cũng theo sụp đổ mà tán loạn toàn bộ, hóa thành một mảng lớn hỏa diễm đỏ đậm, nhưng rất nhanh, mảng hỏa diễm này cũng dần dần tàn lụi.
Trước phế tích, hai đệ tử Phượng Hoàng thủ vệ mạng lớn tê liệt ngã xuống đất, đồng tử bọn họ phóng đại, hai chân kịch liệt run rẩy, trên mặt không có chút sinh khí, kinh hãi giống như vừa từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh lại, ngay cả thống khổ do bị Kim ô viêm tổn thương ở trên người đều hoàn toàn quên lãng.
Ánh lửa và cát bụi cấp tốc hạ xuống, dần dần chiếu ra bóng dáng đứng ở phía trên kia. Một luồng huyền lực giống như gió bão do Phượng Hoành Không mang theo phá không mà tới, liếc mắt nhìn bóng người trên đống phế tích kia, nhất thời, ánh mắt hắn trừng lớn, toàn thân chớp động lên ánh lửa đùng đùng:
- Vân Triệt… Là… Ngươi!!!
Mới vừa rồi tuy rằng Phượng Hoành Không cực kỳ tức giận, nhưng vẫn chưa mất đi tỉnh táo, trong quá trình toàn tốc độ bay tới, hắn đã làm mấy suy đoán… Đối tượng suy đoán đơn giản là tứ đại thánh địa! Đồng thời, còn có khả năng tin tức Phượng thần đã chết chính là vẫn hoàn toàn bại lộ!
Bởi vì chỉ có tứ đại thánh địa, chỉ có điều kiện đầu tiên xác nhận Phượng thần đã chết, bọn họ mới dám công kích Phượng Hoàng thần tông như vậy!
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới Vân Triệt, một nguyên nhân đã đủ để phủ định… Đó chính là hôm qua Vân Triệt còn ở Thương Phong quốc, cũng thông qua vong hồn ấn của Phượng Hổ Uy đã chết đi mà kêu gọi hắn. Lưu Vân thành cách Thần Hoàng thành mười vạn dặm, không có huyền chu cấp bậc kia của thánh địa, quả quyết không có khả năng trong vòng một ngày có thể tới đây.
Nhưng người trên phế tích kia, lại cứ chính là Vân Triệt.
Phượng Hoành Không ở trong kinh ngạc và tức giận, đồng thời trong lồng ngực ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm thật lớn. Không phải là tứ đại thánh địa, Phượng Hoàng thần tông hắn vốn không nên có một chút sợ hãi, chân tướng Phượng thần đã qua đời cũng không bại lộ, nguy cơ hắn vừa mới tưởng tượng ra, cũng không tồn tại nữa.
Đồng thời, hôm nay bọn họ còn đang thương thảo chuyện giết Vân Triệt, Vân Triệt thế mà lại chủ động đưa tới cửa… Còn ở dưới tình huống chúng trưởng lão đều có mặt! Còn tặng một lý do sung túc để Vân Triệt… Sung túc đến không thể sung túc hơn! Vốn dĩ, ba năm trước Vân Triệt đã cứu Tuyết công chúa, nếu như trực tiếp giết Vân Triệt, một khi truyền ra, chắc chắn đưa tới vô số lời chê trách không có lợi. Lúc này, Vân Triệt hủy diệt tượng Phượng thần, cho dù giết Vân Triệt một vạn lần đều không đủ.
Hôm nay cho dù như thế nào, Vân Triệt đều đừng mong… Cũng không thể còn sống rời đi! Phượng Hoành Không hắn cũng có thể xem như giải quyết một nỗi băn khoăn lớn ở trong lòng.
- Hừ, xem ra ngươi lựa chọn thời điểm tốt, huyền lực của đám người ở phía sau Phượng Hoành Không kia đều ở Bá Huyền trung kỳ tới hậu kỳ, chắc đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông, lại kéo bầy tới, xem ra đang mở đại hội trưởng lão.
Mạt Lỵ có phần sung sướng khi người gặp họa nói.
Vân Triệt hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng nhếch lên, ôm lấy một nụ cười lạnh tùy ý mà âm trầm, đối mặt với Phượng Hoành Không, còn có trưởng lão, đệ tử Phượng Hoàng ở phía sau ùn ùn kéo tới, trên mặt hắn không hề có một chút kiêng sợ và e ngại, ngược lại càng thêm nở nụ cười lạnh:
- Phượng Hoàng tông chủ, ba năm không gặp, biệt lai vô dạng. Chậc chậc, nhớ năm đó, Phượng Hoàng tông chủ muốn đánh muốn giết ta, ở trên Thái cổ huyền chu cũng không quên phái người ám sát ta, mới có vài năm ngắn ngủi như thế, lại trở nên khách khí như vậy, ta đây mới vừa vào cửa, Phượng Hoàng tông chủ chẳng những tự mình ra tới đón tiếp, còn mang theo trưởng lão và đệ tử toàn tông cùng nhau đón chào… Chà chà, vậy ngược lại khiến cho tại hạ thật ngượng ngùng.