.
._350__1" class="block_" lang="en">Trang 350# 1
Chương 699: Tức giận mắng Thần Hoàng
Đối mặt với Vân Triệt trào phúng và nói móc, trong lòng Phượng Hoành Không thở phào nhẹ nhõm thật lớn, đồng thời lửa giận sôi trào lại cho dù như thế nào đều không thể áp chế, sát ý càng lúc càng bành trướng hơn lúc trước mấy chục lần. Bởi vì tượng Phượng thần bị hủy đã thành sự thật, phần khuất nhục này cũng dấn lên trên mặt một thế hệ đế vương Phượng Hoàng này của hắn, ghi vào trong biên niên sử Thần Hoàng quốc, vĩnh viễn đều không thể xóa đi.
- Vân Triệt… Tốt… Thật sự rất tốt!
Phượng Hoành Không đã bất chấp suy nghĩ vì sao trong vòng một ngày Vân Triệt có thể từ Lưu Vân thành đến Thần Hoàng thành, giọng nói của hắn từng chữ trầm thấp:
- Ba năm trước ngươi thật vất vả nhặt được một cái mạng… Lại chờ không kịp đi tìm cái chết!!
Toàn bộ chúng trưởng lão Phượng Hoàng, hoàng tử đã đến, thêm vào đệ tử Phượng Hoàng toàn tốc độ tới, hiện lên một xu thế vây kín thật lớn, chặt chẽ bao vây Vân Triệt vào trong đó.
Triệt để kinh động toàn bộ Phượng Hoàng thần tông, bị trận thế lớn như thế của Phượng Hoàng thần tông vây kín, ở trong lịch sử của Phượng Hoàng thần tông, chuyện giống như vậy chưa bao giờ có.
- Không ngờ là ngươi!!
Thái tử Thần Hoàng Phượng Hi Minh trơ mắt nhìn Vân Triệt ở trên đống phế tích, đôi mắt cháy lửa đầy rẫy hận ý mãnh liệt gần như muốn nổ tung, hắn là một trong những người trong tông sớm biết Vân Triệt còn sống, vì chuyện Phượng Tuyết Nhi, hận ý của hắn đối với Vân Triệt thậm chí còn vượt trên Phượng Hoành Không… Phần hận ý lớn nhất kia không liên quan gì đến Phượng Hoàng thần tông, mà là ghen tỵ toàn bộ chuyển hóa thành sát khí vô tận!
- Ngươi đồ súc sinh dám cả gan làm loạn! Ba năm trước, tông ta thoáng mở một mặt cho ngươi, hôm nay ngươi lại dám… Dám hủy đại môn và tượng Phượng thần của tông ta!!
Đại trưởng lão mới nhậm chức Phượng Phi Liệt chỉ ngón tay về phía Vân Triệt, ở trong cực giận cả người phát run:
- Cho dù chết thêm ngàn vạn lần, cũng khó chuộc tội này!!
- Ha ha ha ha!
Vân Triệt ngửa đầu cười dài, sau đó gương mặt và giọng nói đột nhiên âm trầm xuống:
- Chỉ bằng các ngươi bọn lão cẩu Phượng Hoàng thần tông này, còn có thể diện chỉ trích ta? Thương Phong quốc ta và Thần Hoàng quốc các ngươi không thù không hận, ngàn năm qua còn luôn luôn cung phụng Thần Hoàng quốc ngươi, chưa bao giờ gián đoạn, càng không dám đắc tội! Nhưng trong ba năm này các ngươi lại vô cớ giẫm lên lãnh thổ Thương Phong quốc ta, hủy thành trị Thương Phong ta, giết quốc dân Thương Phong ta, khiến lãnh thổ Thương Phong thi cốt thành núi, máu chảy thành sông, vô số người vô tội chết, vô số phụ nhân hài tử lão nhân tàn phế trôi giạt khắp nơi, biến một quốc gia đang yên bình tốt đẹp, thành địa ngục khủng hoảng!
- Hành động lần này của các ngươi quả thật người thần đều căm phẫn, tội lỗi chồng chất!
- Ta mới chỉ hủy một cửa thành nát và pho tượng nát của các ngươi, liền phải chết thêm ngàn vạn lần chuộc tội. Vậy tội lỗi người thần đều căm phẫn của các ngươi, có phải trên dưới toàn tông, từ đầu đến cuối cửu tộc nên nghiền xương thành tro ngàn vạn lần không!!
- Làm càn!
Phượng Phi Nhiên giận dữ hét lên:
- Cách sinh tồn trên đời, vốn là cá lớn nuốt cá bé! Thần Hoàng đế quốc ta thôn tính nơi yếu kém, khuếch trương quốc thổ, là lẽ đương nhiên! Thần Hoàng đế quốc ta năm ngàn năm, nhận che chở của tổ tiên Phượng thần, là quốc gia được thần linh ban ơn! Thương Phong quốc nơi nhỏ bé chật hẹp các ngươi há có thể sánh bằng! Tượng Phượng thần này càng là tôn nghiêm với thần uy tượng trưng cho tổ tiên Phượng thần của tông ta, ngươi dám hủy diệt tượng Phượng thần, khinh nhờn và giẫm lên uy nghiêm thần linh, đây là tội lớn bằng trời cho dù tất cả người của Thương Phong tiểu quốc các ngươi chôn cùng đều không chuộc được!
- Thần linh? A!
Vân Triệt trầm thấp cười lạnh:
- Các ngươi hiện giờ còn có mặt mũi dẫn ra thần linh phượng hoàng? Lịch sử, đúng là cá lớn nuốt cá bé mà thành, nhưng chiến tranh của nhân loại, điều kiện tiên quyết cơ bản nhất, chính là không tổn thương đến bình dân vô tội, mà các ngươi, lại ở quốc thổ Thương Phong đốt cháy thành trì, lạm sát kẻ vô tội, dùng, chính là Phượng hoàng hỏa viêm mà thần linh Phượng hoàng ban cho các ngươi!
- Phượng hoàng là thú thần thánh từ thời xa xưa, mà Phượng hoàng viêm, cũng là một huyền viêm được ghi lại là “Thánh viêm”! Còn các ngươi, kế thừa huyết mạch và lực lượng của thần linh Phượng hoàng, lại dùng phượng hoàng viêm đi làm tội ác cực kỳ tàn ác, heo chó không bằng! Khiến ngọn lửa thần linh vốn tinh thuần và thần thánh, lây dính vô số máu tươi vô tội và tội ác dơ bẩn… Rốt cuộc là ai khinh nhờn và làm bẩn uy nghiêm của thần linh!!
Phượng Phi Liệt:
- Ngươi!
- Huyết mạch phượng hoàng trên người ta, là truyền thừa từ một thần linh phượng hoàng!!
Vân Triệt dùng ánh mắt phẫn nộ, khinh miệt, cừu hận lạnh lẽo nhìn mỗi gương mặt trong tầm mắt:
- Thời gian tồn tại của nó, tuyệt đối không ngắn hơn tổ tiên Phượng thần của Phượng Hoàng thần tông các ngươi, nhưng các ngươi cũng biết vì sao không có thêm một Phượng hoàng tông môn quật khởi? Đó là bởi vì… Trong nhiều năm trước kia, khi một truyền nhân phượng hoàng lấy phượng hoàng viêm tranh chấp với người khác, hỏa diễm vô ý không khống chế được, đốt diệt một thành trấn, khiến một lượng lớn người vô tội táng thân trong phượng hoàng viê. Phượng Hoàng thần linh trong cơn giận dữ, khắc hạ nguyền rủa tàn khốc trong huyết mạch của một tộc phượng hoàng đó, khiến cho huyền lực của bọn họ vĩnh viễn không cách nào đột phá được Sơ Huyền cảnh, hơn nữa nguyền rủa này theo huyết mạch đời đời truyền thừa, vĩnh cửu bất diệt!
Lời Vân Triệt nói, khiến cho tất cả đệ tử Phượng Hoàng thay đổi sắc mặt, có người thậm chí lộ vẻ mặt hoảng sợ.
- Bọn họ chẳng qua chỉ không khống chế được Phượng hoàng viêm diệt lầm một thành trấn, toàn tộc liền chịu nguyền rủa ngàn năm, chỉ có thể co rúc ở một góc vắng vẻ hoang tàn sám hối đời đời, lại không dám gặp mặt trời! Mà còn các ngươi! Phạm vào tội ác, còn hơn đâu chỉ ngàn vạn lần! Lại còn có mặt mũi nói mình được Phượng hoàng thần linh che chở! Ta nhổ vào!!
- Ta hủy tượng Phượng thần này, là các ngươi vốn đã không có tư cách lại xưng hô bộ tộc phượng hoàng! Để bức tượng của phượng hoàng thần thánh ở nơi tội ác và dơ bẩn này của các ngươi, chỉ biết làm bẩn tôn nghiêm và thần thánh của phượng hoàng!
Vân Triệt chĩa ngón tay ra, chỉ thẳng về phía Phượng Hoàng tông chủ:
- Phượng Hoành Không! Nếu linh hồn Phượng hoàng thần thật sự còn tại thế, nó nhìn thấy tội ác, tàn bạo, dơ bẩn tới cực điểm này của các ngươi, nó nhất định sẽ tự tay hủy diệt toàn tộc các ngươi… Bằng không, nó sẽ không xứng làm linh hồn phượng hoàng!!
- Im miệng!
Phượng Hoành Không xấu hổ giận dữ, ba năm trước, hắn đã từng lĩnh giáo miệng lưỡi lợi hại của Vân Triệt. Hôm nay, Phượng Hoàng thần tông hắn gần như toàn thể xuất động, vây kín Vân Triệt, lại bị Vân Triệt bừng bừng khí thế quát mắng, về khí thế bọn họ lại ngầm ở thế hạ phong! Mà giọng Vân Triệt như sét đánh, giọng nói của Vân Triệt hoàn toàn đủ để truyền khắp toàn thành Thần Hoàng, mỗi một lời nói càng hung hăng phá hủy uy nghiêm với uy vọng của Phượng Hoàng thần tông. Hắn tức giận nói
- Vân Triệt, ngươi vô cớ phá hủy tượng Phượng thần ta, xúc phạm tổ tiên Phượng thần trước kia, lại còn dám can đảm hất nước bẩn đẩy ngược chúng ta vào nơi bất nghĩa! Hành động việc làm của Phượng Hoàng thần tông ta, đều theo ý chỉ của tổ tiên Phượng thần! Ngươi đừng ở đây ăn nói bừa bãi, gieo họa nhân tâm…
- Ha ha ha ha ha ha!!
Phượng Hoành Không còn chưa gầm xong, đã bị tiếng cuồng tiếu của Vân Triệt cắt ngang, Vân Triệt nhìn vào ánh mắt của hắn, cũng đã biến thành vô cùng hèn mọn và khinh thường:
- Phượng Hoành Không, tuy rằng từ trước đến nay ta cực kỳ chán ghét ngươi, nhưng cũng vẫn cho rằng ngươi đã có thể trở thành Phượng Hoàng tông chủ, nên là người nghiêm chỉnh, ít nhất không nhục cái danh phượng hoàng. Ta thật sự tuyệt đối không ngờ được, ngươi ngồi ôm lấy huyết mạch phượng hoàng thần linh ban tặng, lực lượng với địa vị, còn có vinh hoa năm ngàn năm của Phượng Hoàng thần tông, lại chẳng những dứt khoát chìm mình dưới tội ác ngập trời, lại còn đổ nước đục dơ bẩn nhuộm đầy vô số máu tươi vô tội lên trên đầu phượng hoàng thần linh!!
- Ngươi…
Toàn thân Phượng Hoành Không lóe lên.
- Ngươi có thể đối đãi với huyết mạch trên người ngươi như vậy sao! Ngươi có thể không làm thất vọng Phượng hoàng thần linh sao!! Ngươi có thể còn có một chút nhân tính và lương tri không! Sau khi chết… Có thể có một chút mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông của ngươi sao!!
- Tuyết Nhi lòng như băng tuyết, có tâm linh giống như thiên sứ! Lại có một phụ thân tàn bạo ác độc, vong ân phụ nghĩa, không bằng heo chó! Ngươi không chỉ không xứng có được huyết mạch phượng hoàng, không xứng trở thành đế vương Thần Hoàng, lại càng không xứng làm phụ thân của Tuyết Nhi!!
Lời Phượng Hoành Không nói khiến Vân Triệt hoàn toàn nổi giận, khiến trong lòng hắn lại không hề có một chút may mắn với thương hại, từng lời nói ra sắc bén ác độc tới cực điểm, đâm thẳng vào chỗ yếu hại của Phượng Hoành Không. Mỗi một cơ bắp trên mặt Phượng Hoành Không đều đang run run, ở trong cơn tức giận cực độ huyền khí toàn thân chạy ngược, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
- Đã sắp chết đến nơi, còn dám mở miệng nói lời ngông cuồng, nói xằng nói bậy!!
Phượng Hi Minh đứng bên người Phượng Hoành Không, tức giận gầm rú nói, Phượng thần sống hay chết, hắn biết rõ, mệnh lệnh Phượng Hoành Không đặt ra trong ba năm này, hắn càng vô cùng rõ ràng;
- Phụ hoàng, đầu tiên tiểu súc sinh này phá hủy tượng Phượng thần, sau đó nhục mạ Phượng Hoàng thần tông ta, cho dù hắn đã cứu mạng của Tuyết Nhi, cũng tuyệt đối không có lý do để tha thứ! Trực tiếp bắt lấy hắn, xử tử ngay tại chỗ!!
- Không sai! Phụ hàng và chúng trưởng lão đừng lãng phí thời gian tốn nhiều nước miếng ở trên người hắn, trực tiếp giết hắn đi… Bầm thây vạn đoạn!!
Nói chuyện chính là thập tứ hoàng tử Phượng Hi Lạc đứng ở phía sau chúng trưởng lão! Khi nhìn thấy Vân Triệt, hắn liền hai mắt trừng lớn, răng cắn chặt, thù hận đầy rẫy! Ba năm trước, một trận chiến giữa hắn và Vân Triệt ở bài vị chiến bảy nước, hắn không cam lòng chuyện nhục nhã bị bại trận, cưỡng ép đốt tế tinh huyết, cuối cùng chẳng những vẫn thảm bại như cũ, còn vì tinh huyết bị tổn hao nhiều mà khiến huyền lực từ Vương Huyền cảnh cấp tám tụt xuống Vương Huyền cảnh cấp bảy, tàn khốc hơn chính là thiên phú cũng xuất hiện tổn hại không thể nghịch chuyển.
Hiện giờ ba năm trôi qua, hắn ăn vô số linh dược, tiêu hao lượng lớn tử tinh, mới miễn cưỡng khôi phục đến Vương Huyền cảnh cấp tám sơ kỳ, so ra còn không bằng ba năm trước. Thiên tư cũng không còn là người đệ nhất trong lứa đệ tử trẻ tuổi như ở quá khứ nữa, địa vị siêu nhiên ở trong nhóm hoàng tử cũng xuống dốc không phanh.
Mà tất cả, hắn không đổ cho bản thân ngu xuẩn kích động, ngược lại đổ toàn bộ lên trên người Vân Triệt, hận Vân Triệt thấu xương. Hiện giờ nhìn thấy Vân Triệt xuất hiện rõ rõ ràng ràng, hắn căm phẫn gần như muốn cắn răng nanh. Nếu không phải biết mình hiện giờ càng không có khả năng là đối thủ của Vân Triệt, hắn tất nhiên sẽ giống như chó điên xông lên xé Vân Triệt thành từng mảnh nhỏ.
Hô hấp của Phượng Hoành Không trở nên nóng rực, ngực càng phập phồng cực kỳ dồn dập, có thể nghĩ mới vừa rồi Vân Triệt giận mắng tạo thành đánh sâu vào bao nhiêu đối với hắn. Hắn chĩa tay ra, run giọng nói:
- Lập tức giết hắn ta!
- Trực tiếp đánh giết… Không lưu toàn thây!!
Đây là trước thành Phượng Hoàng, Phượng Hoành Không chính miệng hạ lệnh tuyệt sát. Bốn chữ “Không lưu toàn thây”, hiển lộ rõ ràng phẫn nộ và sát khí bành trướng tới cực điểm ở trong lòng hắn, bốn phía trước, sau, trái, phải của Vân Triệt, chia ra có một người bắn ra, nhằm thẳng về phía Vân Triệt, hơn nữa toàn bộ bốn người này đều là trưởng lão Phượng Hoàng! Mới vừa rồi trên đại hội, Phượng Hoành Không đã nói Phượng Hổ Uy chết trong tay Vân Triệt, nói rõ thực lực của Vân Triệt có lẽ đã đến Bá Hoàng trung kỳ… Thậm chí là hậu kỳ! Cho nên, tứ đại trưởng lão không hề sơ ý, đồng loạt ra tay, thế nhất định phải trong chớp mắt đánh giết Vân Triệt!
Phía sau, còn có vài chục trưởng lão Phượng Hoàng cùng đệ tử Phượng Hoàng ùn ùn kéo tới… Hôm nay cho dù như thế nào, cho dù Vân Triệt có một vạn cái mạng, cũng đừng mong sống rời đi.