Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 699 - Chương 700: Sau Đó Thì Sao?

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_700" class="block_" lang="en">Trang 350# 2

 

 

 

Chương 700: Sau đó thì sao?



Tứ đại Thần Hoàng trưởng lão đồng thời ra tay, dưới phượng hoàng viêm lực mãnh liệt, không khí nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ thẫm thâm thúy, quay cuồng giống như nham thạch nóng chảy mới từ chỗ sâu trong núi lửa bùng ra.

Nụ cười lạnh vẫn ở trên mặt Vân Triệt như trước, khi bốn trưởng lão Phượng Hoàng xông lên, hắn đồng thời cũng động, huyền khí hỏa diễm mang theo màu đỏ thẫm giống vậy, ngay mặt xông về phía trưởng lão Phượng Hoàng… Lại không phải nhằm về một người, mà nhằm về từng người!

Bốn trưởng lão Phượng Hoàng, tất cả đều nhìn thấy một Vân Triệt mang theo khí tức cuồng bạo đến kinh người ngay mặt mà đến!

Một màn này khiến toàn bộ người Phượng Hoàng chung quanh hô nhỏ một trận, nhưng trên mặt các trưởng lão Phượng Hoàng lại đều tỏ vẻ bình tĩnh, có người thậm chí khinh thường hừ lạnh:

- Hừ, lại chơi tàn ảnh…

Tàn ảnh phân thân đúng là có thể khi kịch chiến gần người làm cho đối phương xuất hiện hốt hoảng trong thời gian ngắn, do đó đẩy vào thế bị động thậm chí chiến thắng do tập kích bất ngờ. Nhưng mà, cảnh giới huyền lực càng cao, kinh nghiệm chiến đấu càng phong phú, linh giác cũng sẽ càng thêm sâu sắc, hoàn toàn có thể trong một nháy mắt căn cứ vào khí tức mà phân biệt ra được chỗ chân thân. Cho nên, đến cảnh giới Bá Hoàng này, trừ phi có huyền kỹ tàn ảnh tương đối đặc thù hoặc vận dụng đến tình trạng xuất thần nhập hóa, bằng không vốn khó có tác dụng gì… Thậm chí có thể sẽ sinh ra phản tác dụng.

Nhưng lập tức, sắc mặt của bọn họ gần như trong cùng một lúc biến đổi mạnh…

Bởi vì bốn Vân Triệt mà linh giác của bọn họ thăm dò ra… Khí tức lại giống nhau như đúc! Hơn nữa toàn bộ vô cùng mãnh liệt…

Tất cả đều là chân thân!!

Rầm!!

Tiếng gầm rú do bốn luồng phượng hoàng viêm lực bùng nổ chồng chất lên nhau, ánh lửa tận trời nhiễm cả bầu trời lên màu đỏ trong thời gian ngắn, một vài đệ tử Phượng Hoàng huyền lực yếu kém cuống quýt lui về phía sau. Trong Phượng hoàng hỏa diễm mạnh mẽ, toàn bộ bốn Vân Triệt cấp tốc hóa thành trống rỗng… Bốn “Vân Triệt” công kích bốn người bọn họ, rõ ràng tất cả đều là hư ảnh!

Mà một ánh lửa khác, lực lượng bùng nổ trong nháy mắt ở trong mắt tứ đại trưởng lão Phượng Hoàng, từ một vị trí quỷ dị ai cũng không hề đề phòng đột nhiên lao ra, tốc độ nhanh đến giống như sao rơi trong đêm tối. Khi Phượng Hoành Không và chúng trưởng lão Phượng Hoàng nhận ra được sự tồn tại của “Tàn ảnh” này, hắn thế mà lại đã lướt qua đỉnh đầu bọn họ… Nhanh đến bọn họ làm ra phản ứng cũng không kịp.

Một tiếng hét thảm theo sát mà vang lên theo tiếng bùng nổ của phượng hoàng viêm, tay phải của Vân Triệt, đã gắt gao khóa chặt trên yết hầu của một người, theo cánh tay phải của hắn nâng lên, trực tiếp xách chân không chạm đất lên.

- Thập… Thập tứ hoàng tử!!

Người bị Vân Triệt khóa yết hầu lại… Đương nhiên chính là thập tứ hoàng tử Thần Hoàng Phượng Hi Lạc!

Từ khi bốn trưởng lão Phượng Hoàng ra tya đến khi Phượng Hi Lạc rơi vào trong tay Vân Triệt, chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, khi Vân Triệt xách Phượng Hi Lạc lên, cách hỏa diễm phượng hoàng của bốn trưởng lão nổ bung trong thời gian không đến một phần mười giây.

Phượng Hoành Không và chúng trưởng lão Phượng Hoàng nhanh như tia chớp xoay người sang chỗ khác, trơ mắt nhìn hình ảnh Vân Triệt túm lấy yết hầu của thập tứ hoàng tử Phượng Hi Lạc lên, sắc mặt toàn bộ khiếp sợ, khó nhìn tới cực điểm, bốn trưởng lão trong không trung mới vừa “Đánh diệt” Vân Triệt càng đồng tử mắt trợn to, như thế nào cũng không dám tin vào hai mắt của mình.

Nơi này là địa bàn của Phượng Hoàng thần tông, tông chủ Phượng Hoành Không đích thân tới, tổng cộng năm mươi trưởng lão Phượng Hoàng đều có mặt, vô số đệ tử Phượng Hoàng cấp bậc cao thấp ở bên cạnh, đối diện, chỉ là một người thanh niên mới hai mươi tuổi đầu một mình mà tới, lại bốn nhân vật cấp bậc trưởng lão đồng thời ra tay mà ngay cả một mảnh tóc đều không thương tổn được, ngược lại bị đối phương bắt cóc người của bọn họ.

Hơn nữa người kia, còn là hoàng tử của Phượng Hoàng thần tông!!

Hơn nữa thập tứ hoàng tử này còn tránh ở phía sau chúng trưởng lão, có thể nói là chỗ an toàn nhất ở toàn bộ Phượng Hoàng thần tông… Thậm chí bảy nước Thiên Huyền!!

Đây đâu chỉ là vẽ mặt, quả thật chính là đập một chậu phân lên trên mặt tất cả mọi người của Phượng Hoàng thần tông.

Ít nhất còn khuất nhục hơn trăm ngàn lần so với ba năm trước thập đại đệ tử trẻ tuổi thiên tài của toàn tông bị một mình Vân Triệt quét ngang, nếu truyền đi, tất thành trò cười thiên cổ của Phượng Hoàng thần tông.

- Phụ hoàng… Cứu… Con… Ặc…

Trong cổ họng của Phượng Hi Lạc tràn ra tiếng thét lên thống khổ khàn khàn, nhưng lập tức, trên tay Vân Triệt bóp chặt, khiến cho hắn không cách nào phát ra được một chút âm thanh, chỉ có khuôn mặt vốn hơi anh tuấn ở dưới thống khổ cực độ mà tái nhợt vặn vẹo lên.

Ba năm trước, hắn còn có thể khiến Vân Triệt rơi vào khổ chiến, mà hiện giờ, mặc dù về cấp bậc huyền lực, hắn vẫn như cũ cao hơn Vân Triệt, nhưng về thực lực mà nói, ở trong mắt Vân Triệt đã không thể nhắc đến. Hắn bị Vân Triệt nhấc lên trong tay không phải không muốn giãy giụa, mà vốn không cách nào giãy giụa, dưới lực lượng áp chế của Vân Triệt, hắn đều không thể vận dụng một chút huyền lực, kể cả động đầu ngón tay nhỏ một chút cũng không thể.

- Thập tứ hoàng tử!!

- Lập tức buông thập tứ hoàng tử ra!!

- Ngươi dám tổn thương một sợi tóc của thập tứ hoàng tử… Phượng Hoàng thần tông ta nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn!!

Thái tử Phượng Hi Minh dữ dội quát.

- Buông hắn ra!

Phượng Hoành Không lắc mình đến đứng đầu, lại không dám tiến về phía trước nữa, gương mặt âm trầm tới cực điểm, trong lòng lại liên tục run run khiếp sợ tốc độ mới vừa rồi của Vân Triệt:

- Vân Triệt, ngươi nên rõ ràng thân phận của hắn! Nếu ngươi dám tổn thương hắn, trẫm chẳng những sẽ khiến cho ngươi chết không toàn thây… Còn có thể tàn sát cửu tộc ngươi!!

- Hả? Phải không?

Vân Triệt cười lạnh một tiếng, bàn tay túm lấy Phượng Hi Lạc không nới lỏng ra một chút nào, ngược lại đột nhiên bóp chặt.

Rắc! Một âm thanh đoạn xương cổ bị bóp nát vô cùng rõ ràng truyền đến.

- Thập tứ hoàng tử!!

- Dừng tay!!

- Ngươi!!

Khóe mắt Phượng Hoành Không rách ra trong chớp mắt, dưới chân mạnh mẽ tiến về trước nửa bước, trên mặt lại không cách nào giữ vững bình tĩnh như vừa rồi. Thần Hoàng đều biết, trong tất cả mười bốn nhi tử của Phượng Hoành Không, Phượng Hi Lạc được sủng ái nhất, lúc trước thiên tư của hắn là số một trong tất cả các hoàng tử là một nguyên nhân, đồng thời, hắn còn do phi tử được Phượng Hoành Không sủng ái nhất sinh ra. Hiện giờ, lại ngay trước mặt Phượng Hoành Không, giống như chó chết bị người nắm trong tay.

Phượng Hoành Không thân là hoàng đế Thần Hoàng, đây tuyệt đối là chuyện mà đời này nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến.

- Ha ha ha…

Đối mặt với ánh mắt bỗng chốc âm lệ gấp mười lần của Phượng Hoành Không, Vân Triệt không hề sợ hãi chút nào đối diện với hắn ta, trên mặt chỉ có cười nhạo lạnh như băng:

- Phượng Hoành Không, nhi tử thân sinh của ngươi ở trên tay ta, chỉ cần ta nguyện ý, giây tiếp theo có thể để cho hắn chết… Ngươi lại có lá gan uy hiếp ta, ta nên khen ngươi ngu xuẩn, hay là đáng thương cho cái gọi là hoàng tử này ở trong mắt Phượng Hoành Không ngươi chẳng qua cũng chỉ là một phế vật có thể sống có thể chết có cũng được mà không có cũng chẳng sao đây?

Ngực Phượng Hoành Không bỗng nhiên phập phồng, lồng ngực gần như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, hắn âm trầm vô cùng nói:

- Vân Triệt! Nếu ngươi dám…

Răng rắc!!

Lại âm thanh một đoạn xương cổ bị bóp gãy nữa truyền đến, khiến giọng Phượng Hoành Không bỗng chốc dừng lại, xương cốt toàn thân ở trong cực giận mà răng rắc vang dội, tất cả trưởng lão, hoàng tử, đệ tử càng kinh sợ đan xen.

- Nếu ta dám, ngươi sẽ như thế nào?

Hai tròng mắt của Vân Triệt híp lại thành một khe hở thon dài, Phượng Hi Lạc ở trong tay hắn dưới thống khổ và sợ hãi cực hạn, gương mặt đã tái nhợt vặn vẹo giống như ác quỷ.

Đại trưởng lão Phượng Phi Liệt vội vàng truyền âm cho Phượng Hoành Không:

- Tông chủ, Vân Triệt một mình đến đây, rõ ràng không định còn sống trở về, một thứ đồ điên không muốn sống chuyện gì đều có thể làm được… Hiện giờ thập tứ hoàng tử ở trong tay hắn, ngàn vạn lần đừng chọc giận hắn! Hắn chỉ kiềm kẹp thập tứ hoàng tử, mà không hạ tử thủ, hiển nhiên có mưu đồ… Trước ổn định hắn, cứu thập tứ hoàng tử lại nói.

Phượng Hoành Không hít sâu một hơi, cố hết sức bình tĩnh lại:

- Cũng được! Buông hắn xuống, trẫm đáp ứng thả ngươi rời đi, cho dù ai đều sẽ không ngăn cản.

- Hả?

Vân Triệt cười híp mắt nói:

- Một mệnh lệnh của Phượng Hoàng tông chủ khiến cho Thương Phong quốc ta máu chảy thành sông, hiện giờ lại trở nên nhân từ như vậy, ngay cả “Tội lớn” ta hủy tượng Phượng thần của các ngươi đều trực tiếp tha thứ rồi?

- Hừ!

Phượng Hoành Không trầm giọng nói:

- Mạng của nhi tử trẫm, còn quý hơn mạng ngươi nhiều! Trước khi trẫm thay đổi chủ ý, buông hắn xuống, sau đó cút đi!

Vân Triệt vẫn như cũ cười lạnh, lại hoàn toàn không có ý tứ buông Phượng Hi Lạc xuống, hắn không nhanh không chậm nói:

- Phượng Hoành Không, xem ra phẩm hạnh của ngươi chẳng những còn làm cho người ta buồn nôn hơn dự tính của ta xa xa, ngay cả đầu óc đều vô cùng ngu xuẩn, ngươi người như vậy lại có thể trở thành Phượng Hoàng tông chủ… Xem ra người trong thiên hạ thật sự quá xem trọng Phượng Hoàng thần tông này. Dùng đầu óc giống như đồ con heo kia của ngươi mà cẩn thận suy nghĩ, ta vạn dặm xa xôi đến đây, sẽ tay không rời đi như vậy sao!

Lời Vân Triệt nói, không thể nghi ngờ khiến tất cả đệ tử Phượng Hoàng thiếu chút nữa tức nổ phổi, từng ánh mắt hung ác kia gần như muốn xé Vân Triệt thành từng mảnh nhỏ nát vụn. Tâm cảnh và hàm dưỡng của Phượng Hoành Không thân là đế vương lập tức bị ngôn ngữ cực kỳ có trào phúng và vũ nhục trong từng câu từng lời nói của Vân Triệt ở trước mặt toàn bộ đệ tử Phượng Hoàng làm cho vỡ nát. Phượng Phi Liệt cuống quýt cho Phượng Hoành Không đang bất cứ lúc nào đều có khả năng hoàn toàn bùng nổ một ánh mắt, tự mình tiến lên trước trầm giọng nói:

- Vậy được… Vân Triệt, ngươi có thể ơ trước mặt mọi người chúng ta kiềm kẹp thập tứ hoàng tử, Phượng Hoàng thần tông ta nhận thua! Ngươi có điều kiện gì, cứ việc nói ra!

- Rất tốt.

Vân Triệt có phần thỏa mãn gật đầu, hắn không nhanh không chậm nói:

- Lấy hành vi tội ác của Phượng Hoàng thần tông các ngươi phạm phải, ta vốn hận không thể giết hết toàn bộ người toàn tông bọn ngươi trừ Tuyết Nhi. Nhưng đáng tiếc, ta dù thế nào đi nữa còn có một thân phận phò mã hoàng thất Thương Phong, có một số việc, ta phải suy nghĩ vì nữ hoàng lão bà của ta, hơn nữa Tuyết Nhi đã cứu mạng ta, cho nên, hôm nay ta có thể không giết người, mà cho Phượng Hoàng thần tông các ngươi một cơ hội.

Một người, đứng ở trên địa bàn của Phượng Hoàng thần tông, nói muốn tàn sát hết toàn tông bọn họ, còn muốn cho bọn họ “Một cơ hội”, người của Phượng Hoàng thần tông không biết nên giận dữ hay là cười to. Nhưng kỳ lạ, mạng của thập tứ hoàng tử lại bị hắn cầm trên tay, làm cho bọn họ chẳng ai dám lên tiếng loạn…

Trên đời này còn có chuyện nào bực tức hơn chuyện này sao?

Lập tức, bọn ho chỉ biết… Thật đúng là con mẹ nó có!!

- Muốn để ta bỏ qua cho Phượng Hoàng thần tông các ngươi, có thể, chỉ cần đáp ứng ba điều kiện của ta.

Vân Triệt bị Phượng Hoàng thần tông vây ở chính giữa huyền lực nhập âm, giọng nói bình thản không hề điếc tai vô cùng rõ ràng truyền tới mỗi một góc của Thần Hoàng thành:

- Thứ nhất, trong vòng ba mươi ngày, toàn bộ Thần Hoàng quân rút lui khỏi biên cảnh Thương Phong quốc ta, một người, một sợi tóc cũng không thể lưu lại!! Vả lại trong vòng trăm năm không được xâm chiếm nửa bước!

Không đợi Phượng Hoàng thần tông đáp lại cái gì, Vân Triệt đã ngay lập tức nói tiếp:

- Thứ hai, Phượng Hoành Không ngươi tự mình ra chiếu thư, bồi tội cho Thương Phong quốc ta! Cũng chiếu cáo thiên hạ!!

- Thứ ba, bồi thường cho Thương Phong quốc một trăm tỷ tử huyền tệ!!

Ra lệnh cưỡng chế Thần Hoàng lui binh, điều kiện này không khiến người ta ngoài ý muốn, gần như mỗi người bọn họ đều mơ hồ đoán được đại khái đây là mục đích Vân Triệt đến đây. Nhưng không nghĩ tới, đây lại chỉ là một trong những điều kiện. Sau khi Vân Triệt nói xong điều kiện thứ hai, chúng trưởng lão Phượng Hoàng thiếu chút nữa bị tức chết đi sống lại… Thần Hoàng quốc bọn họ bồi tội với Thương Phong quốc nho nhỏ? Đây quả thật là trò cười quá lớn.

Mà sau khi Vân Triệt nói xong điều kiện thứ ba, tất cả đệ tử Phượng Hoàng ở đây đều gần như toàn thể thở không nổi.

Bồi thường… Một trăm tỷ tử huyền tệ.

Đổi thành hoàng huyền tệ… Chính là trọn một trăm vạn tỷ!!

Điều kiện đầu tiên bảo vệ Thương Phong quốc, điều kiện thứ hai muốn Thần Hoàng quốc mất hết tôn nghiêm, điều kiện thứ ba còn khiến Thần Hoàng quốc chảy máu thật lớn… Điều này theo Phượng Hoàng thần tông, vốn chính là trò cười lớn nhất thiên hạ! Phượng Hi Lạc đúng là Thần Hoàng hoàng tử địa vị cao quý, nhưng cho dù Vân Triệt kiềm kẹp chính là thái tử Phượng Hi Minh, Phượng Hoàng thần tông cũng tuyệt đối không có khả năng hạ mình bồi tội với một Thương Phong nho nhỏ này, chứ đừng nói chi tới điều kiện thứ ba.

Vân Triệt này chẳng lẽ còn cho rằng mình bắt cóc chính là Phượng thần của Phượng Hoàng thần tông sao!!

Phượng Hoành Không giận quá hóa cười:

- Vân Triệt, ngươi chẳng qua bắt cóc nhi tử của trẫm, liền cho rằng trẫm thật sự không dám làm gì ngươi sao! Vừa rồi trẫm đã cho ngươi một cơ hội, cho ngươi đường sống, ngươi lại cứ muốn tự mình muốn chết…

- Không không không!

Vân Triệt cười lạnh cắt ngang lời hắn nói:

- Là ta cho các ngươi một cơ hội! Chỉ có điều thoạt nhìn, các ngươi dường như không quá nguyện ý nhận lấy cơ hội nhân từ ban thưởng lớn nhất đời này của ta dành cho các ngươi. Chậc… Nể mặt mũi Tuyết Nhi, ta cuối cùng vẫn có lòng tốt khuyên các ngươi một câu, nhất định phải bắt lấy cơ hội lần này. Bởi vì nếu như các ngươi không biết điều, khăng khăng một mực mà nói, sau này, sẽ không còn có điều kiện “Ưu đãi” như vậy đâu nha.

Khi nói một câu sau cùng, trên mặt Vân Triệt lộ ra nụ cười âm trầm khủng bố giống như rắn độc, như ác ma.

- Ha ha ha ha!

Phượng Hoành Không cười to một tiếng, tiếng cười lại âm trầm mà phẫn nộ, cánh tay hắn vung lên, hai mắt giống như ưng, bước chân nâng lên, nhưng lại từng bước một ép thẳng về phía Vân Triệt mà đi:

- Phượng Hoàng thần tông ta đứng ngạo nghễ Thiên Huyền năm ngàn năm, chưa bao giờ từng e ngại ai, càng chưa bao giờ bị người áp chế! Dám phạm Thần Hoàng ta, người nào, tộc nào, nước nào, đều có thể nhổ cỏ tận gốc trong nháy mắt! Trẫm ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có can đảm giết nhi tử của trẫm không!!

Rầm!!

Trong nháy mắt khi từng tiếng vang vang kia của Phượng Hoành Không vừa dứt, một ngọn lửa nóng cháy, đã nổ tung lên ở trên người Vân Triệt.

Bước chân của Phượng Hoành Không khựng lại ở đó, đồng tử co rút lại, toàn thân đầu tiên cứng ngắc, sau đó kịch liệt run rẩy lên… Bên tai, vang lên âm thanh gào thét gần như phá tan không trung.

Trong ngọn lửa, thân thể của Phượng Hi Lạc hóa thành ngàn vạn mảnh nhỏ, bay ra mà đi, trước khi chết không thể phát ra một âm thanh, ngay cả mảnh nhỏ của thi thể, cũng nhanh chóng trong ánh lửa hóa thành tro tàn. Vân Triệt thu cánh tay lại, hung hăng vẫy vẫy tay phải ở trước thân, tỏ vẻ ghét bỏ, sau đó mỉm cười nhìn Phượng Hoành Không, thản nhiên nói:

- Sau đó thì sao?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment