.
._351__2" class="block_" lang="en">Trang 351# 2
Chương 702: Phá không mà lên
Màn đêm buông xuống, Thần Hoàng thành lại vẫn không yên tĩnh lại, đệ tử Phượng Hoàng tìm kiếm tung tích Vân Triệt trước mắt vẫn như cũ làm ruồi bọ không đầu bám riết không tha. Cả một ngày bọn họ không hề có một chút thu hoạch gì không khỏi vừa giận lại vừa bực tức, càng không có mặt mũi trở về phục mệnh, cảm xúc cũng trở nên nôn nóng, bắt đầu mạnh mẽ phá cửa tìm kiếm ở các đại thương hội, tông môn, y quán thậm chí dân cư, gần như chỉ cần là không gian có thể chứa người đều sẽ bị lật ngược.
Đương nhiên, trừ bỏ Hắc Nguyệt thương hội.
Cho dù như vậy, bọn họ vẫn như cũ ngay cả một nửa bóng dáng của Vân Triệt cũng không đụng đến được, nhưng gây ra căm phẫn thành nhóm thay nhau nổi lên, giận mà không dám nói gì ở Thần Hoàng thành.
Mãi cho đến giữa khuya, tìm kiếm mới cuối cùng ngừng lại, nhưng trong khu vực Phượng Hoàng thần tông vẫn như cũ đèn đuối sáng trưng. Xuất động gần như lực lượng toàn tông đều không thể tìm được tung tích của Vân Triệt, điều này khiến cho trên dưới toàn tông khiếp sợ rất nhiều, không khí cũng trở nên đặc biệt đè nén. Phượng Hoành Không và các đại trưởng lão không một người yên giấc, tụ tập ở Phượng Hoàng đại điện trắng đêm thương thảo chuyện đối phó với Vân Triệt… Lấy cuồng ngôn Vân Triệt ném lại khi bỏ trốn, ngày mai, hắn tất nhiên còn có thể đến!
Lần này, cho dù như thế nào nhất định phải đánh giết Vân Triệt. Lần đầu tiên để hắn lông tóc vô thương bỏ chạy, còn có thể lý giải vì tốc độ dị thượng của hắn mà trở tay không kịp. Nếu lần thứ hai chính bản thân hắn đưa đến cửa vẫn như cũ không thể giết hắn, như vậy, toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều muốn nhìn trò cười của Phượng Hoàng thần tông bọn họ, ngay cả uy hiếp phượng hoàng trọn vẹn năm ngàn năm, đều sẽ xuống dốc không phanh.
––––––––––––––
Trải qua một ngày nửa đêm hỗn loạn, ngày hôm sau Thần Hoàng thành yên tĩnh khác thường, nhất là Phượng Hoàng thần tông, không khí đè nén giống như bị phủ lên một cái nồi cực lớn, hô hấp của mỗi người trong tông đều giống như cố hết sức ngừng lại.
Trong Thần Hoàng thành, không ngừng có người nhìn về phía Phượng Hoàng thành, chẳng qua lại nhìn không thấy tượng Phượng thần phóng thích ra uy áp vĩ đại này.
Phượng Hoàng thần tông, Phượng Hoành Không một đêm không ngủ, cũng một đêm chưa ra khỏi tông môn. Hắn đứng ở trước Phượng Hoàng đại điện, ngẩng đầu nhìn lên trên không, toàn thân phóng thích ra sát khí làm cho người ra run như cầy sấy… Tượng Phượng thần bị hủy, nhi tử của hắn bị giết, chẳng những để Vân Triệt trốn mất, một ngày một đêm trôi qua, lại ngay cả tung tích của đối phương cũng không tìm được, lúc này chỉ có thể bị động chờ đợi tự đối phương xuất hiện, phẫn nộ và oán hận trong lòng hắn đã sớm tột đỉnh.
- Tông chủ.
Tam thập bát trưởng lão Phượng Vân Chỉ đi tới.
- Tìm được chỗ ẩn thân của Vân Triệt sao?
Phượng Hoành Không không chút biểu tình hỏi, giọng điệu của hắn, cho thấy lời nói ra khỏi miệng của hắn không ôm chút hy vọng nào.
Phượng Vân Chỉ lắc đầu, sau đó thấp giọng nói:
- Đã một ngày một đêm… Nghi thức đưa ma cho thập tứ hoàng tử cũng nên… Cũng nên…
Mi tâm của Phượng Hoành Không giống như bị đâm vào một cây cương châm, đột nhiên co rút, Phượng Hi Lạc chẳng những đã chết, hơn nữa cho dù là một chút thi thể còn sót lại cũng không có, mỗi khi nhớ đến chuyện này, sẽ cảm giác đến đau nhức giống như xé lòng. Hắn vô cùng trầm thấp nói:
- Vân Triệt còn không bắt được… Phải lấy mạng và máu của hắn, tới an ủi vong hồn của Lạc nhi!
Phượng Vân Chỉ cúi đầu, than nhẹ một tiếng:
- Ta hiểu được. Hôm qua không hề phòng bị chút nào, mới để cho hắn chạy mất, nếu hôm nay lại đến, tuyệt đối không có khả năng có đường sống chạy trốn. Ở trong thành tìm kiếm một ngày một đêm không hề thấy tung tích Vân Triệt, hắn hiển nhiên đã trốn khỏi Thần Hoàng thành. Hiện giờ ở mỗi một góc trong thành đều phân bố cơ sở ngầm, một khi hắn vào thành, chúng ta chắc chắn phát hiện trước tiên, sau đó nhanh chóng thông tri tới trong tông, yên tĩnh đợi hắn đến chui đầu vào lưới.
- Hiện giờ liệu có động tĩnh gì?
Phượng Hoành Không hỏi.
- Cũng không.
Phượng Vân Chỉ lắc đầu:
- Hôm nay khác với hôm qua, lúc hắn đến tất nhiên sẽ vô cùng cẩn thận, vô cùng có khả năng hành động sau khi trời tối. Hừ… Lần này nếu như hắn không đến, một khi bước vào khu vực hoàng thành ta, chúng ta chắc chắn lập tức biết được. Chờ khi hắn tới gần Phượng Hoàng thành, chỉ cần một chớp mắt, liền có thể đưa hắn…
- A a a a a… Cứu ta… Phụ hoàng cứu con!!
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ tới cực điểm vang lên, giống như ném một quả sấm sét vào trong Phượng Hoàng thành đang đè nén yên tĩnh, sắc mặt của Phượng Hoành Không và Phượng Vân Chỉ đồng thời thay đổi mạnh, mà tất cả trưởng lão, đệ tử ở lại trong Phượng Hoàng thành cũng đều chen chúc mà ra, nhìn về phía nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Rầm!!
Một tiếng đánh vang, một tòa cung điện cách Phượng Hoàng đại điện chỉ có một dặm ầm ầm nổ tung… Hơn nữa, đó còn là cung điện của một hoàng tử! Trong bụi mủ ánh lửa phóng lên cao, một bóng người dẫn theo một bóng người khác bay lên cao, cao đến trên không trăm trượng, tiếng kêu thảm thiết khàn khàn hoảng sợ tới cực điểm cũng từ trên trời cao trăm trượng này khàn cả giọng truyền đến.
Nhìn hai bóng người trên không trung, tất cả Phượng Hoàng thành không có ai không lộ ra vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.
- Vân… Vân Triệt!!
- Thập tam hoàng tử… Đó là thập tam hoàng tử!!
Người đang phát ra tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ, đúng là thập tam hoàng tử Thần Hoàng Phượng Hi Thần. Mà người túm gáy hắn lôi lên không trung, đương nhiên là Vân Triệt!! Tròng mắt hắn khép hờ, mang trên mặt nụ cười nhạo lạnh như băng giống như hôm qua, ngạo nghễ coi rẻ tất cả sinh linh phía dưới.
- Không… Không có khả năng! Hắn lúc nào… Không có khả năng!!
Đồng tử của Phượng Vân Chỉ phóng đại đến gần như bạo liệt, mới vừa rồi hắn còn cam đoan với Phượng Hoành Không rằng Vân Triệt đừng nói tới gần Phượng Hoàng thành, chỉ cần bước vào Thần Hoàng thành nửa bước, liền sẽ lập tức biết được.
Nhưng hắn vừa nói câu này xong, Vân Triệt thế mà lại xuất hiện ở khu vực chính giữa Phượng Hoàng thành, trong tay, còn đang túm lấy thập tam hoàng tử Phượng Hi Thần!!
Từ Thần Hoàng thành, đến Phượng Hoàng thành, đến cung điện của thập tam hoàng tử… Cho đến khi thập tam hoàng tử rơi vào trong tay Vân Triệt, nhưng lại không có ai phát hiện!!
Bá chủ của bảy nước Thiên Huyền, trung tâm của trung tâm Thần Hoàng đế quốc, tông môn năm ngàn năm cấp bậc gần với thánh địa, hoàn toàn bị Vân Triệt như vào chỗ không người!!
Phượng Vân Chỉ đang run giọng hô lên không có khả năng… Tất cả trưởng lão và đệ tử Phượng Hoàng, cũng đều vốn không dám tin vào hai mắt của mình.
- Phượng Hoành Không, cách xa nhau một ngày, chúng ta lại gặp mặt. Ta nói rồi hôm nay sẽ đến, đúng là một chút cũng không sai hẹn.
Vân Triệt cúi tầm mắt, mặc cho Phượng Hi Thần khàn giọng hét thảm trong tây, hôm nay hắn lựa chọn Phượng Hi Thần đương nhiên không phải không có nguyên nhân, làm một người có thù tất báo, lúc trước thập tam hoàng tử này cường hành đảo loạn đại hôn của hắn và Thương Nguyệt, cũng cuồng ngôn “Thanh lý môn hộ” hắn tại chỗ, hắn ngược lại hoàn toàn không quên. Khi đó vì thực lực của bản thân quá yếu cùng với rất nhiều cố kỵ khác, hắn không cách nào hạ tử thủ đối với Phượng Hi Thần, nhưng hôm nay ngược lại không giống trước:
- Đáng tiếc người của Phượng Hoàng thần tông các ngươi thật đúng là không lễ phép, ta từ Thần Hoàng thành một đường nghênh ngang đến Phượng Hoàng thành này, lại một người chào hỏi đều không có. Đạo đãi khách của Phượng Hoàng thần tông các ngươi thật đúng làm cho người ta thất vọng.
Vân Triệt dưới không bị phát hiện tiến vào đến trong Phượng Hoàng thành thật ra cũng không khó. Lấy lưu quang lôi ẩn che giấu khí tức tiến vào Thần Hoàng thành, tùy tiện giết chết đệ tử Phượng Hoàng đơn lẻ, lấy Huyền cương đọc lấy ký ức của kẻ đó, lại dịch dung thành dáng vẻ của người ta, sau đó nghênh ngang tiến vào Phượng Hoàng thành là có thể… Trên người hắn, vốn có thể phóng thích ra khí tức phượng hoàng, dịch dung, ký ức, khí tức huyền khí… Tất cả hoàn mỹ không dấu vết. Kể cả đi qua phía trước Phượng Hoành Không, Phượng Hoành Không đều không nhất định có thể phát hiện ra khác thường, chứ đừng nói chi tới người khác.
- Buông thập tam hoàng tử ra!!
Trưởng lão Phượng Hoàng cách Vân Triệt gần nhất run giọng hét lớn.
Sắc mặt của Phượng Hoành Không đã hoàn toàn xanh tím, hôm qua hình ảnh Phượng Hi Lạc bị Vân Triệt đánh giết ngay trước mặt hắn còn ở ngay trước mắt, cho tới bây giờ hắn vẫn không trở lại bình thường, hiện giờ, lại có một nhi tử của hắn bị Vân Triệt kiềm kẹp ở trong tay, gần như mỗi một tế bào toàn thân đang kịch liệt run run:
- Vân Triệt… Nếu ngươi dám hạ độc thủ với nó, trẫm… Trẫm nhất định muốn ngươi trả giá cao ngàn vạn lần!!
- Ha ha, nói như vậy, ngày hôm qua hình như ngươi nói cũng không dừng lại chỉ một lần, nhưng dường như không có tác dụng gì, khi nhi tử của ngươi đáng chết, vẫn phải chết.
Cho dù lời Phượng Hoành Không nói ác độc gấp trăm lần, cũng đừng mong tạo thành một chút uy hiếp đối với Vân Triệt, hắn cười híp mắt nói:
- Chỉ có điều ngươi cũng đừng kích động như vậy, dù thế nào ngươi cũng là hoàng đế của Thần Hoàng quốc, bất cứ khi nào đều không thể quên uy nghi đế vương đúng không? Hơn nữa, không phải nhi tử này của ngươi vẫn còn chưa chết sao, đương nhiên, nếu ngươi vẫn giống như ngày hôm qua không biết điều mà nói, đã có thể nói chưa chắc được.
- Phụ hoàng… Cứu con… Cứu con…
Khí lực toàn thân Phượng Hi Thần bị phong tỏa, không hề có động tác giãy giụa, chỉ có trong miệng còn phát ra đầy đủ tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu khẩn. Năm đó, khi ở Thương Phong quốc, hắn đã từng lĩnh giáo thủ đoạn tàn nhẫn của Vân Triệt, ngày hôm qua, Phượng Hi Lạc càng chết thảm trên tay Vân Triệt, hắn biết rõ người phía sau hắn là một ma quỷ chân chính, thật sự sẽ lấy mạng của hắn, mà không phải đơn thuần chỉ hù dọa hắn. Uy hiếp phượng hoàng đủ để cho bảy nước còn có tông môn sợ hãi run rẩy, vốn không hề có chút tác dụng nào đối với Vân Triệt.
- Câm miệng! Ngươi là hoàng tử Thần Hoàng… Trẫm dạy ngươi hèn mọn rất sợ chết như vậy từ khi nào! Quả thật mất hết thể diện của Phượng Hoàng thần tông ta!!
Phượng Hoành Không giận dữ mắng mỏ, nhưng giọng nói của hắn đã sớm run run. Hắn nhịn oán hận một ngày một đêm, vốn định sau khi Vân Triệt “Tự đưa đến cửa”, không tiếc tự mình ra tay hành hạ Vân Triệt đến chết báo thù cho nhi tử của mình, nhưng hiện giờ, Vân Triệt đang ở ngay trước mặt, lực lượng hắn dấy lên khiến không gian chung quanh thân thể đều không ngừng vặn vẹo, nhưng vốn không cách nào ra tay được với Vân Triệt.
Bởi vì trong tay Vân Triệt, là một nhi tử khác của hắn!
Đại trưởng lão Phượng Phi Liệt nhanh chóng truyền âm cho Phượng Hoành Không:
- Tông chủ, Vân Triệt này rõ ràng là một người điên, chuyện gì đều làm được, hiện giờ thập tam hoàng tử lại rơi vào trong tay hắn, ngàn vạn lần đừng làm tức giận hắn… Hiện giờ hắn chỉ kiềm kẹp thập tam hoàng tử mà chưa hạ độc thủ, hiển nhiên lại muốn một lần nữa uy hiếp chúng ta đáp ứng điều kiện ngày hôm qua. Chúng ta tạm thời ứng phó cho có lệ, đáp ứng điều kiện của hắn… Tóm lại trước bảo vệ thập tam hoàng tử lại nói! Thập tứ hoàng tử đã qua đời, chúng ta tuyệt đối không thể lại mất đi một hoàng tử.
Cho dù cách mấy chục dặm, đều có thể cảm giác được rõ ràng sát ý và phẫn nộ của Phượng Hoành Không. Hơn mười trưởng lão Phượng Hoàng từ các phương hướng bay lên, ở cùng một độ cao với Vân Triệt, hiện lên một xu thế vây kín cực lớn vây hắn vào giữa. Phượng Phi Liệt hít sâu một hơi, nói:
- Vân Triệt, ngươi thế mà lại có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào Phượng Hoàng thần tông ta, còn kiềm kẹp thập tam hoàng tử, thật sự coi như ngươi thần thông quảng đại Hôm nay, chúng ta không thể lại không nhận tội. Cũng được, chỉ cần ngươi thả thập tam hoàng tử, như vậy, ba điều kiện ngày hôm qua ngươi đưa ra, Phượng Hoàng thần tông chúng ta có thể đáp ứng toàn bộ.
Toàn bộ chúng đệ tử Phượng Hoàng cả kinh, sau đó nhất thời phản ứng kịp, lấy lập trường và tôn nghiêm của Phượng Hoàng thần tông, tuyệt đối không có khả năng chấp hành ba điều kiện ngày hôm qua, đây hiển nhiên là kế hoãn binh của đại trưởng lão. Lấy thủ đoạn tàn nhẫn của Vân Triệt, đây cũng thật sự là phương pháp duy nhất.
Cứu được thập tam hoàng tử, tất cả tiếp theo, đương nhiên hoàn toàn không theo Vân Triệt làm chủ được.
- Hả? Ba điều kiện ngày hôm qua?
Ánh mắt Vân Triệt lộ ra vẻ tàn bạo nguy hiểm:
- Ba điều kiện ngày hôm qua có liên quan gì đến ngày hôm nay đâu? Trí nhớ của đại trưởng lão dường như không được tốt lắm, ngày hôm qua ta đã nói rõ ràng rành mạch, ba điều kiện kia, là nhân từ lớn nhất đời này của Vân Triệt ta, thưởng ban cho các ngươi cơ hội ưu đãi nhất. Nhưng các ngươi lại cứ không biết điều, chẳng lẽ các ngươi còn mơ ước điều kiện ngày hôm nay giống như ngày hôm qua sao?
- Ngươi!!
Huyền khí trên người Phượng Hoành Không chợt nổ tung, khiến hai cây to khỏe đứng thẳng phía sau Phượng Hoàng đại điện nháy mắt gãy xuống.
Phượng Phi Liệt nhanh chóng đưa ánh mắt ra hiệu về phía Phượng Hoành Không, cố hết sức áp chế lửa giận trong lòng, nói:
- Được… Ngươi đại khái có thể nói ra điều kiện hôm nay là gì!
- Không hổ là đại trưởng lão mới nhậm chức thay thế cho Phượng Phi Yên, thật sự sảng khoái.
Vân Triệt tỏ vẻ tán thưởng, sau đó bàn tay vừa lật, nhấc Phượng Hi Thần lên giữa không trung, mang theo tiếng kêu thảm thiết càng thêm hoảng sợ của hắn:
- Vậy các ngươi phải nghe cho rõ ràng.
- Thứ nhất, trong vòng hai mươi lăm ngày, toàn bộ Thần Hoàng quân rút lui khỏi biên cảnh Thương Phong quốc ta, một người, một sợi tóc cũng không thể lưu lại, ngượclaij trong vòng hai trăm năm không được lại xâm chiếm nửa bước!
- Thứ hai, Phượng Hoành Không tự ra chiếu thư, bồi tội với Thương Phong quốc ta, chiếu cáo thiên hạ! Lại do đại trưởng lão Phượng Hoàng ngươi tự mình đưa thư bồi tội tới Thương Phong hoàng thất, cũng ngay mặt tạ tội!
- Thứ ba, bồi thường cho Thương Phong quốc ta hai trăm tỷ tử huyền tệ!!
Ba điều kiện Vân Triệt nói ra, vẫn là lui quân, bồi tội, bồi thường, nhưng mỗi một điều kiện, đều khắc nghiệt hơn hôm qua, nhất là bồi thường, trực tiếp nhiều hơn hôm qua tròn gấp đôi.
Lần này, đừng nói Phượng Hoành Không, cho dù là đệ tử Phượng Hoàng cấp thấp nhất đều tức run cầm cập, nhưng mà, lời Vân Triệt nói còn chưa xong…
- Thứ tư, cắt nhường Xích Quỳnh thành ở biên giới đông bắc Thần Hoàng quốc các ngươi cho Thương Phong quốc ta!