.
._353__2" class="block_" lang="en">Trang 353# 2
Chương 706: Biểu diễn vụng về
- Chỉ có điều Vân Triệt ta chẳng phải người thích giết người, ít nhất không làm được mặt người dạ thú giống như Phượng Hoàng tông chủ ngươi, vì ham muốn cá nhân của bản thân mà có thể gây tai họa cho vạn vạn sinh linh ở Thương Phong quốc ta! Ta vạn dặm xa xôi đến Thần Hoàng đế quốc các ngươi, đều chỉ vì đòi lại món nợ mà Thương Phong quốc chúng ta nên đòi lại. Chỉ cần các ngươi đàng hoàng tử tế đáp ứng và chấp hành điều kiện ta đưa ra, ta đều chẳng thèm bước vào Phượng Hoàng thần tông các ngươi nửa bước. Nếu các ngươi vẫn như cũ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà nói…
Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, lộ ra ý cười và sát khí lạnh như băng:
- Ta ngược lại không cam đoan hôm nay nhi tử nào của ngươi sẽ chết!
Bốn điều kiện hôm qua Vân Triệt đưa ra, mỗi một điều kiện đều khiến cho Thần Hoàng bọn họ tang quyền nhục quốc (mất chủ quyền, đất nước bị sỉ nhục), tôn nghiêm quét rác.
Phượng Hoành Không đừng nói đáp ứng, chỉ đơn giản nghĩ đến thôi, đều sẽ lửa giận không khống chế được, hơn nữa mối oán hận khắc cốt vì Vân Triệt liên tiếp giết chết hai nhi tử của hắn, hiện giờ hắn đối mặt với Vân Triệt, cho dù dùng hết toàn bộ ý chí hiện có, cũng vốn không cách nào giữ vững bình tĩnh.
Hai ngày trước, mỗi ngày đều có một hoàng tử bị Vân Triệt kiềm kẹp trong tay. Hiện giờ, Vân Triệt một mình tiến đến, tay không có gì, chúng trưởng lão, các chủ, đường chủ, hộ pháp, đệ tử cao cấp ra tay đầu tiên, ngược lại đều toàn bộ tinh thần đề phòng –– tình hình hôm nay, khác biệt hoàn toàn so với hai ngày trước, sao có thể để cho Vân Triệt kiêu ngạo như thế.
Trong mắt Phượng Hoành Không cháy lên lửa giận, trầm thấp quát:
- Phi Liệt, Phi Nhiên… Không tiếc bất cứ giá nào, toàn lực bắt lấy hắn!!
Trong nháy mắt khi giọng Phượng Hoành Không vừa dứt, Phượng Phi Liệt và Phượng Phi Nhiên ở phía sau hắn đã bay vút lên không trung, nhằm thẳng về Vân Triệt, làm đại trưởng lão và nhị trưởng lão mới nhậm chức của Phượng Hoàng thần tông, trong tất cả nhân vật cấp bậc trưởng lão hiện đang có ở Phượng Hoàng thần tông, bọn họ là hai người có huyền lực mạnh nhất, đều đã là Bá Huyền cảnh đỉnh phong, nếu như có đủ kỳ ngộ, trong thời gian trăm năm thậm chí vài thập niên, có lẽ có khả năng bước vào cảnh giới Quân Huyền.
- Vân Triệt tiểu nhi, nhận lấy cái chết!!
Trong nháy mắt khi hai người bay lên không trung, huyền lực toàn thân liền đã không hề giữ lại mà bùng nổ, ánh lửa phượng hoàng nổ tung làm đỏ đậm chói lọi hơn phân nửa Phượng Hoàng thần tông, tốc độ, càng đạt tới cực hạn của bọn họ. Huyền lực và tinh thần lực, càng gắt gao tập trung vào một mình Vân Triệt.
Nhưng mà, bọn họ lại không nghĩ tới chính là, tuy rằng cảnh giới huyền lực hiện giờ của Vân Triệt chỉ có Vương Huyền cảnh, nhưng áp chế về khí tức của cảnh giới Bá Huyền đã vốn không hề có tác dụng đối với hắn. Trong cùng một thời gian với Phượng Phi Liệt và Phượng Phi Nhiên phi thân lên, Vân Triệt cũng động…
Nháy mắt đầu tiên, hai tay hắn khoanh trước ngực, vẻ mặt cười lạnh, trên người không hề lay động huyền khí.
Nháy mắt tiếp theo, không thấy được hắn có bất kỳ động tác gì, bóng dáng cả người bỗng nhiên trở nên hư ảo, một bóng dáng khác, đã trực tiếp xuất hiện ở ngoài mười dặm…
Nhanh đến hoàn toàn giống như thuấn di!!
Tốc độ như vậy, thậm chí vượt ra khỏi cực hạn có khả năng bắt giữ của thị lực Bá Huyền cảnh, Phượng Phi Nhiên toàn lực lao ra và âm thanh gầm to của Phượng Phi Liệt còn chưa dứt, đã thấy hoa mắt, trong tầm mắt lại hoàn toàn mất đi mục tiêu, ngay cả khí tức tập trung vào Vân Triệt cũng trực tiếp rời khỏi.
Hai người thân là người mạnh nhất trong chúng trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông, có thể nói thân kinh bách chiến, lại vào một khắc này đồng loạt ngây người, khi bọn họ lại một lần nữa tập trung vào vị trí của Vân Triệt, hắn đã ở ngoài năm mươi trượng. Hai người còn chưa vì tốc độ giống như lôi đình này làm cho khiếp sợ, liền đã sắc mặt hoàn toàn thay đổi, hung bạo quát lên:
- Bảo hộ thập nhất hoàng tử!!
Phương vị Vân Triệt hướng tới, chính là chỗ của thập nhất hoàng tử Phượng Hi Mân của Thần Hoàng quốc. Trước người của hắn, có sáu trưởng lão Phượng Hoàng chặt chẽ thủ hộ, phía dưới, còn có mười mấy đường chủ cùng với mấy trăm đệ tử dưới trướng của sáu trưởng lão này.
Tốc độ của Vân Triệt nhanh đến gần như khó hiểu, người ở các phương hướng khác vốn không kịp xông tới ngăn cản. Khi Vân Triệt vọt tới, lục đại trưởng lão đã toàn bộ tinh thần đề phòng, không đợi hắn tới gần, bọn họ đã ăn ý không gì sánh được đồng thời ra tay, từ sáu góc độ đánh hội đồng Vân Triệt, xu thế cần phải ép hắn không cách nào tiến thêm.
Vân Triệt nhanh như tia chớp đến gần, đối mặt với tốc độ công kích của lục đại trưởng lão không hề giảm bớt, khi cách vòng vây không đến năm trượng, nháy mắt bắn ra năm tàn ảnh, khiến lục đại trưởng lão nhìn thấy nhất thời hoa mắt, cho dù thân hình, công kích đều xuất hiện đình trệ và rối loạn trong khoảnh khắc…
Rầm!!
Phượng viêm nổ bung, hỏa diễm đầy trời bay ra, trong ngọn lửa, tàn ảnh của Vân Triệt tiêu tán trong cùng một lúc, mà phía sau lục đại trưởng lão, lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết sợ hãi.
- A a a ––––––
Lục đại trưởng lão nhanh như tia chớp quay lại, ánh mắt của bọn họ lồi ra ngoài, toàn thân phát run, trên mặt hiện lên kinh hãi và khó có thể tin lớn nhất cõi đời này của bọn họ.
- Thập… Thập nhất hoàng tử!!
- Không… Không có khả năng! Hắn từ lúc nào… Điều này… Điều này sao có thể!
Thập nhất hoàng tử Phượng Hi Mân lúc trước được bọn họ chặt chẽ che chắn ở phía sau người, lúc này đã bị người bắt lấy túm vào trong tay, động tác, tư thái của Phượng Hi Mân … Thậm chí cả biểu cảm trên mặt, đều cơ bản giống với Phượng Hi Thần hôm qua như đúc. Mà đứng ở bên cạnh hắn, chính là Vân Triệt.
Khi Vân Triệt nhằm về phía hắn, Phượng Hi Mân nhất thời kinh hãi mặt như màu đất, cuống quýt vận chuyển huyền lực, nhưng huyền lực Vương Huyền cảnh cấp bốn của hắn, vốn không chịu nổi một kích ở trước mặt Vân Triệt, hơn nữa dưới tốc độ như lôi điện của Vân Triệt, hắn ngay cả cơ hội phóng thích cũng không có, liền bị Vân Triệt một kích đánh vào đan điền, sau đó nháy mắt áp chế huyền lực của hắn, khiến cho hắn đừng nói đến phản kháng, ngay cả sức đề khí đều không có.
Mà mấy trưởng lão Phượng Hoàng đều có được thực lực Bá Huyền cảnh trung kỳ, nhưng lại không một người thấy rõ, hoặc nhận thấy được Vân Triệt rốt cuộc xuất hiện phía sau bọn họ như thế nào. Sáu trưởng lão bọn họ hợp lực bảo hộ thập nhất hoàng tử, lại bị đối phương trong một chớp mắt… Gần một chớp mắt, liền túm lấy thập nhất hoàng tử vào trong tay, dưới hợp kích toàn lực của bọn họ, ngay cả một góc áo của Vân Triệt đều không đụng tới được.
- Thập nhất hoàng tử!!
- Mân nhi!!
Hình ảnh giống vậy, tình cảnh giống vậy, ác mộng giống vậy, lần thứ ba hiện ra ở trước mắt toàn bộ người của Phượng Hoàng thần tông.
Lần đầu tiên, bọn họ có thể tự an ủi mình rằng bọn họ dưới không hề đề phòng bất ngờ không kịp phòng ngự với tốc độ đột nhiên bùng nổ của Vân Triệt, lần thứ hai bọn họ có thể tự an ủi mình rằng Vân Triệt âm hiểm giả dối, dùng hết phương pháp đặc thù né tránh qua tai mắt mọi người lẻn vào trong tông sau đó bắt đi Phượng Hi Thần.
Nhưng một lần này, Vân Triệt lại thẳng thắn hào sảng xuất hiện, chẳng những không đột nhiên tập kích Phượng Hoàng thần tông, ngược lại dùng tiếng gầm to kinh động mọi người, sau đó vẫn luôn đợi đến người của Phượng Hoàng thần tông bao vây lấy hắn, cũng làm tốt chuẩn bị với phòng bị vẹn toàn, càng bảo hộ các hoàng tử ở trình độ lớn nhất…
Nhưng lại bị Vân Triệt dùng hết ba giây… Gần ba giây, dễ dàng cướp đi một hoàng tử thứ ba!!
Mỗi một cọng lông tóc toàn thân Phượng Hoành Không đều đang run run, toàn bộ trưởng lão Phượng Hoàng và đệ tử Phượng Hoàng càng tâm hồn run rẩy, tâm tình của bọn họ vào giờ phút này không cách nào dùng ngôn ngữ gì để hình dung được.
Bọn họ là Phượng Hoàng thần tông, là tồn tại gần với tứ đại thánh địa ở Thiên Huyền đại lục, là bá chủ tuyệt đối ở bảy nước Thiên Huyền, có huyết mạch thần linh duy nhất ở Thiên Huyền đại lục, có thực lực đủ để một tay che trời và lịch sử huy hoàng trọn năm ngàn năm, bảy nước Thiên Huyền không người dám không theo…
Nhưng hôm nay, tất cả vinh quang và uy danh này, đã biến thành trò cười từ đầu đến đuôi ở trước mặt người thanh niên chỉ có hai mươi hai tuổi đến từ Thương Phong quốc này.
Trước mắt, Thương Phong quốc đã ra ba nhân vật cấp bậc Đế Quân, một người là Vân Triệt, hai người khác là Hạ Nguyên Bá và Phần Tuyệt Trần. Nhưng về thực lực mà nói, Vân Triệt yếu hơn Phần Tuyệt Trần, càng yếu hơn Hạ Nguyên Bá. Nhưng mà, nếu Hạ Nguyên Bá và Phần Tuyệt Trần đến Phượng Hoàng thần tông này, tuyệt đối không có khả năng khiến Phượng Hoàng thần tông mặt mày xám tro như thế, thậm chí ở dưới vây kín của bọn họ, có khả năng trọng thương, thậm chí chết.
Nhưng khác biệt với bọn họ, Vân Triệt có Huyễn quang lôi cực và Tinh thần toái ảnh trong người, dưới năng lực kết hợp thích ứng hai loại này, cho dù là Hạ Nguyên Bá và Phần Tuyệt Trần cộng lại cũng không cách nào sánh bằng. Đến nay Vân Triệt vẫn chưa hề chính diện giao thủ với bất kỳ một trưởng lão Phượng Hoàng nào, nhưng lại khiến cho cả Phượng Hoàng thần tông chật vật không chịu nổi, khiến Phượng Hoành Không mấy lần hỏng mất.
Duy khoái bất phá (chỉ có nhanh là không tìm được phương pháp phá giải), đây gần như ở bất cứ vị diện gì, đều là chân lý không giải thích được.
- Vân… Triệt…
Giọng Phượng Hoành Không đang run run, toàn bộ thân hình càng đang giật giật giống như trong gió lạnh tận xương, lửa hận trong lòng càng gần như thiêu đốt cả thân thể của hắn. Hắn lẩm bẩm cái tên này, giống như muốn dùng răng nghiền nát triệt để cái tên này.
Chúng trưởng lão Phượng Hoàng giống như trước bao vây kín Vân Triệt vào bên trong, bọn họ đều hai mặt nhìn nhau, không ngừng nhìn về phía Phượng Hoành Không, cũng tỏ vẻ run rẩy và bất lực, đối mặt với mạng của thập nhất hoàng tử lại nằm trong tay Vân Triệt, đã ngay cả lời nói uy hiếp đều không dám nhiều lời.
- Phụ hoàng… Sư phụ… Cứu con… Cứu con!
Giống với Phượng Hi Thần ngày hôm qua, sắc mặt Phượng Hi Mân trắng bệch như giấy, tuyệt vọng kêu to. Thân là hoàng tử Thần Hoàng hưởng thụ quen vinh hoa và thế nhân ngưỡng mộ, bọn họ còn sợ chết hơn người bình thường xa xa.
Đại trưởng lão Phượng Phi Liệt tiến lên phía trước, nỗ lực vững vàng nói:
- Vân Triệt, ngươi…
Hắn vừa mới mở miệng, một giọng nói giống như lôi đình liền từ đằng xa truyền ra:
- Vân Triệt! Ngươi cẩu tạp chủng này, buông thập nhất đệ của ta ra!!
Vân Triệt là tính tình gì, hai hoàng tử chết thảm đã đủ khiến Phượng Hoàng thần tông thấy rõ. Âm thanh quát to Vân Triệt này đột nhiên truyền đến chẳng những không khiến cho bọn họ hết giận, ngược lại toàn bộ hết hồn, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía tây… Âm thanh tức giận mắng này đến từ khu vực trung tâm Phượng Hoàng thành, mà phát ra âm thanh, rõ ràng là cửu hoàng tử Phượng Hi Lân đang đứng một mình ở đó.
Vân Triệt đã đến, tất cả lực chú ý cũng đều khóa chặt tập trung ở trên người hắn, cũng không có bao nhiêu người chú ý tới Phượng Hi Lân tới đó từ khi nào. Hắn bỗng nhiên tức giận mắng to khiến chúng trưởng lão đều thất kinh, trưởng lão Phượng Hoàng cách đó gần nhất nhanh chóng trầm giọng nói:
- Cửu hoàng tử, đừng chọc giận hắn! Hắn là đồ điên cái gì cũng làm được!
Một màn khiến cho bọn họ sợ hãi nhất cũng theo đó xuất hiện, tiếng hô của Phượng Hi Lân vừa dứt, ánh mắt của Vân Triệt đã xuyên qua mọi người, nhằm thẳng vào trên người Phượng Hi Lân ở xa xa, gần như mọi người, đều cảm thấy một luồng sát khí khoan tim đau tận xương tủy trong một chớp mắt.
- Trên đời này người dám nhục mạ ta có rất nhiều, nhưng mà cho dù những người này là ai, cuối cùng đều có một điểm giống nhau…
Vân Triệt cười tủm tỉm nói:
- Hoặc là chết cực kỳ thảm, hoặc là sống còn thảm hơn chết.
Độ mạnh về tinh thần lực của Vân Triệt, còn vượt qua Phượng Hi Lân không biết bao nhiêu lần, ánh mắt của hắn, Phượng Hi Lân nào có khả năng thừa nhận được. Dưới cái nhìn chăm chú lạnh như băng của Vân Triệt, toàn thân hắn cứng ngắc, phía sau lưng túa ra mồ hôi lạnh, thậm chí trước mắt xuất hiện hoảng hốt. Hắn đang khiếp sợ cùng với trong kinh hãi theo bản năng gắt gao cắn răng, mới miễn cưỡng chống đỡ được dáng vẻ bình tĩnh, gầm rú nói:
- Bổn vương chửi mắng sai lầm rồi sao! Vân Triệt ngươi chẳng phải chỉ một tạp chủng xen lẫn vào huyết mạch phượng hoàng ta, còn là một tiểu nhân hèn hạ chỉ biết đánh lén, chạy trốn! Ngươi trừ bỏ sẽ đánh lén chạy trốn ra, thứ khác vốn không có gì cả, lại còn dám cuồng vọng ở trước mặt Phượng Hoàng thần tông ta!
- Cửu hoàng tử, đừng chọc giận hắn!!
Trưởng lão trước đó lên tiếng lại gấp giọng nói.
Vân Triệt nhìn hắn:
- Hả? Cho nên là?
Phượng Hi Lân nỗ lực vững vàng, trên mặt nặn ra cười lạnh khinh miệt:
- Ngày hôm trước, ngươi hại thập tứ đệ ta, hôm qua, ngươi giết thập tam đệ ta. Hôm nay, rồi lại ra tay với thập nhất đệ ta! Trong hoàng tử Thần Hoàng chúng ta, ba hoàng đệ này của bổn vương có tu vi yếu nhất, đều chẳng qua chỉ có cảnh giới Vương Huyền, ha ha ha ha ha, ngươi quả nhiên chỉ có năng lực ra tay với Vương Huyền cảnh! Ngươi ngược lại đến bắt cóc bổn vương thử xem!!
Huyền khí trên người Phượng Hi Lân nổ tung, một luồng khí tức huyền lực mãnh liệt của Bá Huyền cảnh cấp một khuếch tán ra.
Lời Phượng Hi Lân nói, khiến đệ tử Phượng Hoàng và chúng trưởng lão Phượng Hoàng đều chấn động, rất nhanh, một vài trưởng lão Phượng Hoàng liền chú ý đến vị trí mà Phượng Hi Lân đứng, nhất thời phản ứng kịp, nhưng trên mặt, vẫn nỗ lực duy trì thần sắc lo lắng kinh khủng.
- Cửu hoàng tử, đừng vô nghĩa với hắn!
Một trưởng lão Phượng Hoàng cao giọng quát.
- A, sao bổn vương lại phải sợ hắn!
Phượng Hi Lân ngạo nghễ cười lạnh:
- Thứ tạp chủng của Thương Phong quốc này chỉ có Vương Huyền cảnh cấp ba. Vốn liếng để cho hắn kiêu ngạo, cũng chỉ có tốc độ mà thôi, từ đầu đến cuối, hắn biết làm duy nhất chỉ có chạy trốn, ngay cả gan giao thủ với các vị trưởng lão đều không có. Đáng tiếc, tốc độ nhanh hơn nữa, cũng vĩnh viễn chỉ là chó nhà có tang bị người truy đánh. Mà chó nhà có tang chạy nhanh nữa, cũng sẽ có lúc cuống chân. Chỉ cần một lần cuống chân, ha, vậy sẽ chết muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi!
Phượng Hi Lân chỉ một ngón tay về phía Vân Triệt, làm một thủ thế cực kỳ khinh miệt:
- Vân Triệt, ngươi một phế vật chỉ có Vương Huyền cảnh, tốc độ cho dù nhanh hơn nữa gấp vạn lần, trong mắt bổn vương trên người là Bá Hoàng, cũng chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép buồn cười. Ba hoàng đệ của bổn vương ngã trong tay ngươi, chỉ vì bọn họ cũng là phế vật vô năng, đã chết thì sẽ chết. Về phần bổn vương… Ha, ngươi thử ra tay với bổn vương giống như với ba hoàng đệ phế vật như vậy của bổn vương xem, ngươi có tin chỉ cần ngươi đến gần bổn vương trong vòng ba trượng, bổn vương có mười mấy phương pháp xé ngươi thành mảnh nhỏ không!
- Chỉ có điều, bổn vương tin tưởng rằng ngươi không dám, bởi vì chó nhà có tang chỉ biết chạy trốn, lại có một vạn lá gan cũng không dám ra tay với bổn vương, ha ha ha ha ha ha!
Ha ha ha… Phượng Hi Lân đang cuồng tiếu, Vân Triệt lại đang cười lạnh. Sau khi hắn đến, liền yên lặng suy nghĩ Phượng Hoàng thần tông sẽ dùng phương pháp gì dẫn hắn vào khu vực của Phong hoàng cấm trận?
Mà phép khích tướng vụng về này của Phượng Hi Lân, để cho hắn cảm giác quả thật đang sỉ nhục chỉ số thông minh của bản thân!!