.
._354__1" class="block_" lang="en">Trang 354# 1
Chương 707: Tín niệm sụp đổ
- Ngươi đã vội vã muốn chết như vậy, ta đây cũng như ngươi mong muốn.
Vân Triệt gần như tức đến nở nụ cười. Nếu như trước đó không biết sự tồn tại của Phong hoàng cấm trận, nói không chừng thật sự có khả năng trong lúc lơ đãng tiến vào khu vực của Phong hoàng cấm trận. Nhưng Phượng Hi Lân vừa gào to như vậy, cho dù chỉ số thông minh của hắn thấp đi một nửa cũng sẽ lập tức sinh nghi, ngược lại tuyệt đối sẽ không tới gần nơi đó… Trừ phi đầu hắn bị lừa kẹp.
Tới bây giờ, hắn đương nhiên phải kéo thấp chỉ số thông minh tới phối hợp biểu diễn với mặt hàng này.
Bóng dáng Vân Triệt lóe lên một cái, đã đi thẳng tới vị trí của Phượng Hi Lân. Tuy rằng trong tay còn túm theo Phượng Hi Mân, nhưng tốc độ vẫn như cũ nhanh tới cực điểm, bóng dáng của hắn vẽ ra một tàn ảnh giống như sao băng xuyên qua Phượng Hoàng thành.
- Bảo hộ cửu hoàng tử!!
Chúng trưởng lão Phượng Hoàng nhanh chóng xông lên, muốn ngăn cản ở phía trước Vân Triệt… Đương nhiên, chính là giả vờ giả vịt, sau khi rõ ràng ý đồ của Phượng Hi Lân, bọn họ ước gì Vân Triệt tiến lên. Lúc này thấy Vân Triệt trúng chiêu, bọn họ không khỏi mừng thầm trong lòng, tốc độ xông lên tự nhiên cố hết sức chậm nửa nhịp.
Tốc độ của Vân Triệt vốn cực nhanh ngược lại càng lúc càng nhanh, nhanh như tia chớp xuyên qua từng đám người, bỏ rơi toàn bộ chúng trưởng lão Phượng Hoàng đang giả bộ xông lên ở sau người…
Xoẹt!
Theo tốc độ nhanh đến mức tận cùng đột nhiên giảm tốc độ dừng lại, không khí bị kéo lên tiếng xé rách chói tai đến cực điểm. Phượng Hi Lân đột nhiên lui về phía sau, toàn thân giật mình liên tục mấy cái… Mới vừa rồi Vân Triệt còn ở ngoài vài dặm, đúng là trong nháy mắt cứ xuất hiện trong phạm vi mười bước ở trước người hắn như vậy, trong tay còn mang theo một người, tốc độ kinh hãi thế tục như vậy, cho dù ở trong mộng Phượng Hi Lân cũng chưa từng thấy.
Hắn khiếp sợ đồng thời kinh hãi trong lòng, không khác nào ban ngày ban mặt đột nhiên nhìn thấy một quỷ mị từ trên trời giáng xuống.
Nhưng trong kinh hãi, lại là mừng như điên vô tận. Vì dưới chân bọn họ, đó là chỗ che giấu Phong hoàng cấm trận. Chỗ Vân Triệt đứng, càng là trung tâm của Phong hoàng cấm trận.
Đám người Phượng Hoành Không trơ mắt nhìn Vân Triệt tiến vào khu vực của Phong hoàng cấm trận, không khỏi vui mừng quá đỗi. Phượng Hoành Không gầm lên một tiếng:
- Lên trận!!
Đánh thức Phong hoàng cấm trận, chỉ cần lực lượng của một trưởng lão Phượng Hoàng liền có thể làm được. Nhưng dưới âm thanh gầm to của Phượng Hoành Không, hơn ba mươi trưởng lão Phượng Hoàng ở đây đồng thời ra tay, thoáng chốc, Phong hoàng cấm trận trong yên lặng gần như trong nháy mắt liền hoàn toàn phóng thích, một huyền trận đỏ đậm bao trùm đầy đủ khu vực trăm trượng lấy dưới chân Vân Triệt làm trung tâm đột nhiên hiện ra, phóng xuất ra ánh lửa thâm thúy như máu, trong ngọn lửa, lực phong ấn mạnh mẽ tới cực điểm giống như sói đói tỉnh lại, cắn nuốt về phía Vân Triệt và Phượng Hi Lân ở trong trận.
Vân Triệt cảm giác được một luồng cảm giác bị áp chế đột nhiên từ trên huyền mạch truyền đến… Nhưng cảm giác áp chế này giằng co gần một chớp mắt, liền biến mất vô ảnh vô tung. Ngược lại, trên mặt Phượng Hi Lân lộ ra thần sắc thống khổ, trên mặt cũng mau chóng rút đi huyết sắc, khí tức huyền lực trên người giống như thủy triều lui bước cấp tốc tiêu tán. Nhưng hắn chẳng những không hoảng hốt, ngược lại thay đổi thần thái trước đó, cất tiếng cười to lên:
- Ha ha ha ha… Vân Triệt! Cho dù ngươi có khả năng thông thiên, còn không phải ngã vào trên tay bổn vương! Đây là huyền trận phong ấn mạnh nhất của Phượng Hoàng thần tông, đừng nói ngươi chỉ có Vương Huyền cảnh, cho dù ngươi có khả năng là Đế Quân… Cũng chờ chết đi!
Trong tiếng cười điên dại, thân thể Phượng Hi Lân lóe lên một cái, dưới thoát lực nghiêm trọng phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, nhưng cuồng tiếu ở trên mặt lại không hề thu liễm một chút nào.
- Lân nhi, làm tốt lắm!!
Phượng Hoành Không gầm lên một tiếng giống như phát tiết chấn động đến mặt đất khẽ run. Suốt cả hai ngày, phẫn nộ, oán hận, khuất nhục và bực tức cực độ để cho hắn gần như ngũ tạng vỡ vụn, hiện giờ xem như đầu sỏ gây nên tất cả bị lực phong ấn của Phong hoàng cấm trận nuốt hết, đó là một khoái ý mãnh liệt đến không cách nào hình dung.
- Vân Triệt, lần này ta xem ngươi còn chạy trốn đi đâu!
Phượng Hi Minh cũng mau chóng tới gần, gầm to nói.
- Tông chủ, chờ ta tóm lấy hắn đưa tới trước mặt tông chủ… Nghiệt súc này liền do tông chủ tự mình xử quyết, để an ủi thập tam, thập tứ hoàng tử trên trời có linh thiêng!!
Thập bát trưởng lão Phượng Vân Chỉ cách gần nhất, hắn đã phóng thích huyền khí, giống như một con chim lớn đánh về phía Vân Triệt. Hắn cũng là một trong số những người dựng lên Phong hoàng cấm trận cực lớn này, có khả năng khống chế trận thế trên trình độ rất lớn, cho nên lực phong ấn của Phong hoàng cấm trận này cũng sẽ không có tác dụng đối với hắn.
Lúc này, Vân Triệt vẫn như cũ yên tĩnh đứng ở đó, nhìn qua không có thay đổi gì, nhưng ở trong mắt mọi người của Phượng Hoàng thần tông, hắn đã giống như sơn dương đợi làm thị. Bởi vì đó là Phong hoàng cấm trận! Là huyền trận phong ấn Phượng Hoàng thần tông bọn họ truyền thừa mấy ngàn năm, bá đạo tới cực điểm! Một khi đệ tử Phượng Hoàng vào trong trận, tất nhiên sẽ bị phong ấn huyền lực, tuyệt đối không có đạo lý may mắn thoát khỏi… Cho dù Tuyết công chúa chứa đầy lực lượng của Phượng thần cũng không thể.
Mặc dù hiệu quả đối với huyền giả ngoài Phượng Hoàng thần tông sẽ giảm bớt, nhưng giống vậy sẽ tạo thành hiệu quả phong ấn rất mạnh… Ít nhất còn mạnh hơn huyền trận phong ấn bình thường rất xa.
Mà một cái Phong hoàng cấm trận dưới chân Vân Triệt này không phải bình thường, là do hơn ba mươi trưởng lão Phượng Hoàng hợp lực hoàn thành, lực lượng phong ấn bá đạo này, có lẽ kể cả Đế Quân trung kỳ cũng có thể phong ấn… Về uy lực, có lẽ đều không kém Thiên uy trấn hồn trận của Thiên uy kiếm vực.
- Vân Triệt… Chịu chết đi!
Phượng Vân Chỉ trầm giọng quát.
Phập… Theo năm ngón tay của Vân Triệt nới lỏng ra, Phượng Hi Mân vẫn luôn được hắn chộp trong tay rơi xuống trên mặt đất. Vốn bị Vân Triệt áp chế hết huyền lực, lại chịu ảnh hưởng của Phong hoàng cấm trận, hắn quỳ rạp trên mặt đất nhúc nhích cũng chẳng được, chỉ có tiếng rên rỉ mỏng manh ở trong miệng.
- Ha ha ha ha, bây giờ đừng nói huyền lực, ngay cả về khí lực ngươi cũng đừng mong dùng đến.
Nhìn Vân Triệt hoàn toàn “Thoát lực”, Phượng Vân Chỉ lớn tiếng cuồng tiếu:
- Ngươi đồ nghiệt súc này, hủy tượng Phượng thần của tông ta, giết hai vị hoàng tử Thần Hoàng, cho dù chết ngàn vạn lần cũng khó chuộc tội này! Hiện giờ ngươi rơi vào trong tay chúng ta… Cho dù ngươi chết, cũng sẽ ở trong địa ngục vĩnh viễn hắc ghi hậu quả xúc phạm đến Phượng Hoàng thần tông ta, giết hoàng tử Thần Hoàng ta!!
- Thập bát trưởng lão, đừng giết hắn, bằng không lợi cho hắn quá.
Phượng Hi Lân hưng phấn kêu lên.
- Đó là đương nhiên! Nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết!
Trong tiếng gầm giận dữ, tay phải của Phượng Vân Chỉ thành trảo, chụp thẳng vào yết hầu Vân Triệt.
Ngay khi bàn tay hắn cách Vân Triệt còn không đến ba trượng, Vân Triệt trong tầm mắt hắn đột nhiên chậm rãi quay lại, lộ ra nụ cười thản nhiên với hắn.
Trong nháy mắt kia, toàn thân Phượng Vân Chỉ phát lạnh, một cảm giác lành lạnh nháy mắt từ xương sống của hắn lan tràn tới toàn thân… Trong nháy mắt tiếp theo, hắn giống như thấy được bóng dáng Vân Triệt lắc lư rất nhỏ…
Rầm!!!!
Không có bất kỳ dự đoán trước, Phượng Vân Chỉ cảm giác được lồng ngực của mình giống như bị một cây chùy lớn nặng vạn tấn từ trên trời cao nện xuống dưới hung hăng đánh vào, bên tai, còn có trong cơ thể, truyền đến tiếng gầm rú giống như núi cao sụp đổ, lôi đình va chạm… Theo bản năng phóng đại tầm mắt, là gương mặt của Vân Triệt vẫn cười nhạt như cũ, lại không biết vì sao đã gần trong gang tấc.
Vân Triệt chậm rãi thu quyền phải của mình từ trên ngực Phượng Vân Chỉ về, sau đó không chút để ý lắc lắc cổ tay. Tiếng gầm rú điếc tai khi nắm tay của hắn đánh lên trên ngực Phượng Vân Chỉ đủ để truyền khắp nửa thành Thần Hoàng, có thể nghĩ dưới oanh kích như vậy phải là lực lượng dữ dội đáng sợ, đừng nói một người, cho dù là một tảng đá lớn, cũng nên bị đánh bay ra ngoài mười dặm.
Nhưng Phượng Vân Chỉ lại chẳng những không bị đánh bay, ngay cả lui cũng không lui một bước, cho đến khi Vân Triệt thu hồi nắm tay, hắn vẫn như cũ không nhúc nhích đứng ở chỗ đó… Chính là khí tức huyền lực trên người hắn đã hoàn toàn tán loạn, đã gần như không phát hiện ra sự tồn tại của một chút ít nào.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thân thể Phượng Vân Chỉ nghiêng về phía sau, giống như một cọc gỗ thẳng tắp ngã xuống… Không hề động đậy, không có hơi thở, cũng không có một chút vết máu, chỉ có gương mặt hiện ra màu xám trắng dọa người, cặp đồng tử của hắn lồi ra ngoài, đồng tử phóng đại đến mức tận cùng gần như chiếm cứ toàn bộ tròng mắt.
Không khí vốn nóng rực biến thành âm hàn tĩnh mịch, vẻ mặt thoải mái hưng phấn của toàn bộ người Phượng Hoàng thần tông triệt để cứng đờ trên mặt, Phượng Hoành Không vốn toàn tốc độ vọt tới chuẩn bị trừng trị Vân Triệt, còn có chúng trưởng lão, hoàng tử toàn bộ như bị sét đánh, khựng lại ở đó, một đám ánh mắt giống như dại ra nhìn hình ảnh trước mắt vốn không nên xuất hiện, giống như hóa đá.
Cho đến khi Phượng Vân Chỉ thẳng tắp ngã xuống, bọn họ mới như từ trong mộng mới tỉnh. Phượng Phi Liệt kêu lên một tiếng bi thiết:
- Vân Chỉ!!
- Thập bát trưởng lão!!
- A!
Vân Triệt đá ra một cước, đá Phượng Vân Chỉ ra rất xa về phía Phượng Hoành Không. Phượng Phi Liệt nhanh chóng bay lên trước, đón Phượng Vân Chỉ vào trong tay, trong nháy mắt khi vào trong tay, hai tay hắn liền run lên, đợi hắn truyền huyền lực thăm dò, toàn thân đều bắt đầu run rẩy theo.
- Vân Chỉ như thế nào?
Phượng Hoành Không nhanh chóng tới gần, khi nói chuyện, bàn tay của hắn cũng đặt lên trên ngực Phượng Vân Chỉ… Đụng chạm ngắn ngủi, hắn liền nhanh như tia chớp rút tay về, trên mặt hiện ra khiếp sợ còn vượt xa hơn Phượng Phi Liệt.
Ngũ tạng của Phượng Vân Chỉ nát nhừ, huyền mạch dập nát, kinh mạch đứt đoạn, toàn bộ xương cốt toàn thân hóa thành bột phấn…
Bên ngoài thân thể hoàn hảo không có tổn hao gì, mà bên trong lại bị hủy thành một đống nhão nhoét.
Nhưng Vân Triệt, chỉ đánh một quyền lên trên ngực hắn.
Phượng Vân Chỉ trước mắt xếp hạng thứ mười tám trong trưởng lão Phượng Hoàng, huyền lực cao tới Bá Huyền cảnh cấp tám!! Nhưng dưới gần như một quyền của Vân Triệt đánh tới, chết triệt để như thế!
- Vân Triệt… Ngươi… Ngươi… Ngươi!!!
Âm thanh gầm to giống như phát tiết của Phượng Hoành Không gầm ra thời gian chẳng qua tính bằng thời gian hô hấp, hắn đã bắt đầu nghĩ nên xử trí Vân Triệt như thế nào mới phát tiết được mối hận ở trong lòng, nhưng mà, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Vân Triệt không bị Phượng Vân Chỉ bắt lại, lại là Phượng Vân Chỉ chết thảm trên tay Vân Triệt.
Mà dưới chân Vân Triệt, vẫn như cũ chớp động lên huyền quang của Phong hoàng cấm trận, một tầng phong ấn gần như huyết sắc sáng rọi đang bao phủ lấy thân thể của Vân Triệt. Phượng Hoành Không hơi nghi ngờ, nếu như hắn ở trong trận này, dưới huyền quang phong ấn đến từ Phong hoàng cấm trận này, huyền lực phượng hoàng của hắn sắp bị phong tỏa hoàn toàn, một chút đều không thể vận dụng.
Nhưng Vân Triệt…
- Cười tiếp đi, kêu tiếp đi, ta thật thích nghe.
Ánh mắt Vân Triệt chuyển dời, mỉm cười thưởng thức biểu cảm giống như gặp quỷ thần của mọi người trong tầm mắt.
- Không có khả năng… Không có khả năng…
Một trưởng lão Phượng Hoàng tham gia tạo Phong hoàng cấm trận co quắp đồng tử lại, cho dù như thế nào đều không dám tin vào hai mắt của mình, hắn thất thần run giọng nỉ non
- Đó chính là Phong hoàng cấm trận… Là Phong hoàng cấm trận…
Vân Triệt đứng trong Phong hoàng cấm trận do hơn ba mươi trưởng lão Phượng Hoàng hợp lực tạo thành một quyền đánh chết một trưởng lão Phượng Hoàng… Đây mang đến cho bọn họ không chỉ là phẫn nộ và khuất nhục, mà là tín niệm gần như sụp đổ.
Phía sau Vân Triệt, tư thái cuồng tiếu khi trước của Phượng Hi Lân hoàn toàn vặn vẹo trên mặt, toàn thân trong run run xụi lơ. Lúc này, hai tay Vân Triệt duỗi ra, một luồng huyền khí cuốn động, trong tiếng kêu gào sợ hãi thê thảm, Phượng Hi Mân và Phượng Hi Lân đồng thời bị hắn hút vào trên tay. Hắn lười liếc mắt nhìn Phượng Hi Lân, khi đối mặt với Phượng Hoành Không, hắn túm lấy yết hầu của hai nhi tử Phượng Hoành Không thong thả giơ lên:
- Phượng Hoành Không, hôm ta ta vốn chỉ định khi ngươi không nghe lời thì giết một nhi tử của ngươi, dù sao ngươi có mười bốn nhi tử, giết sạch quá sớm mà nói, sẽ cạn kiệt lạc thú của ta. Nhưng mà cửu nhi tử này của ngươi lại khách khí như thế, chờ không kịp muốn tự mình đi tìm cái chết, ta đây đành phải thành toàn hắn.
- Phụ hoàng…
Phượng Hi Lân suy yếu ra tiếng, giọng nói khàn khàn mà tuyệt vọng. Bởi vì hắn biết, Phượng Hi Lạc và Phượng Hi Thần, chính là chết ở trên bàn tay đang túm lấy hắn.
- Hai vị hoàng tử Thần Hoàng tôn quý, các ngươi đừng khẩn trương, ta ngược lại chưa nói nhất định phải giết là các ngươi.
Vân Triệt cười tủm tỉm nói:
- Các ngươi chắc rất rõ ràng, quyết định sinh tử của các ngươi không phải là ta, mà là phụ hoàng của các ngươi. Phượng Hoành Không, hôm nay ngươi chuẩn bị vẫn như cũ trơ mắt nhìn bọn họ đi tìm chết, hay là ngoan ngoãn nghe lời đây? Cho dù ngươi lựa chọn như thế nào, ta đều sẽ lập tức thỏa mãn ngươi.
Phượng Hi Mân, Phượng Hi Lân… Lần này, là mạng của hai hoàng tử bị Vân Triệt cầm trên tay.
Bọn họ hao phí lượng lớn tâm lực thiết lập Phong hoàng cấm trận chẳng những không đưa đến chút tác dụng nào đối với Vân Triệt, ngược lại đưa cả Phượng Hi Lân đến trên tay hắn… Phượng Vân Chỉ cũng bởi vì vậy mà chết thảm.
Trước mắt, là hai nhi tử của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ táng thân trong tay Vân Triệt, trong đầu, là Phượng Hi Lạc và Phượng Hi Thần đã chết ở trên tay Vân Triệt… Từ sau khi Vân Triệt đến, ngắn ngủi không đến ba ngày, lại giống như một cơn ác mộng còn tối đen hơn vực sâu.
Phượng Hoành Không chìa tay ra… Ở trước mặt Vân Triệt, hoàng uy, tôn nghiêm, vinh quang, kiêu ngạo của hắn… Toàn bộ đã bị dập nát triệt để, thừa lại chỉ có phẫn nộ, khuất nhục, oán hận và bi ai với vô lực thật sâu.
- Buông chúng ra… Trẫm đáp ứng… Điều kiện ngày hôm qua ngươi đưa ra.
Nói xong câu đó, Phượng Hoành Không nhắm hai mắt lại, khóe mắt thống khổ run ẩy Quyết định của hắn, đã khiến cho hai nhi tử bị chết thảm, hắn đã thành cho dù như thế nào, cũng không thể lại nhìn nhi tử của mình lại táng thân ở trong tay Vân Triệt.
Lời Phượng Hoành Không nói, khiến toàn bộ trưởng lão Phượng Hoàng đều lộ ra biểu cảm cực kỳ thống khổ, nhưng bọn họ không có ai nói ngăn cản… Ba ngày, bọn họ đã thấy được Vân Triệt càng ngày càng nhiều đáng sợ. Khuất nhục thỏa hiệp cũng được… Bảo vệ tính mạng của hai hoàng tử, cũng khiến cho cơn ác mộng này nhanh chóng kết thúc đi.
- Điều kiện của ngày hôm qua?
Vân Triệt không vì câu trả lời của Phượng Hoành Không mà đắc ý cười to, ngược lại còn tỏ vẻ nghiền ngẫm nghi hoặc:
- Ta lại nhớ được bản thân còn chưa nói ra điều kiện để không giết hai nhi tử này của ngươi. Điều kiện ngày hôm qua… Có liên quan gì đến ngày hôm nay đâu?