Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 707 - Chương 708: Từng Bước Ép Sát

. ._354__2" class="block_" lang="en">Trang 354# 2

 

 

 

Chương 708: Từng bước ép sát



- Ngươi… Ngươi có ý gì?

- Ta có ý gì, Phượng Hoàng tông chủ ngươi nghe không hiểu sao?

Vân Triệt cười lạnh nói:

- Ta vốn ôm lòng nhân từ mà đến, ngươi lại cứ không biết tốt xấu. Ta cho ngươi cơ hội hết lần này đến lần khác, ngươi lại tình nguyện để nhi tử của mình chết, cũng muốn hủy diệt những cơ hội này. Ngươi chẳng lẽ còn hồn nhiên cho rằng ta ngày hôm nay, sẽ nhân từ giống như ta ngày hôm qua sao!

- Ngươi!!

- Tông chủ!

Phượng Phi Liệt nhanh chóng lên tiếng nói:

- Trong tay của hắn, là tính mạng của hai hoàng tử! Thập tam, thập tứ hai hoàng tử đã gặp độc thủ, cửu hoàng tử và thập nhất hoàng tử cho dù như thế nào đều không thể lại xảy ra chuyện. Hơn nữa tốc độ của hắn quỷ thần khó lường, nếu vẫn như cũ cứng rắn đối lập với hắn, chẳng những tính mạng của cửu hoàng tử và thập nhất hoàng tử khó giữ được, nói không chừng còn có thể có hoàng tử khác…

Gân xanh trên trán, cánh tay của Phượng Hoành Không đã tán loạn, sắp phá nát, miệng càng nói ra giọng nói trầm thấp thấu xương:

- Vậy hôm nay… Ngươi muốn như thế nào mới thả bọn chúng ra!!

- A?

Vân Triệt giống như hơi kinh ngạc đối với phản ứng của Phượng Hoành Không, sau đó cười lạnh trào phúng một tiếng:

- Thoạt nhìn, đầu óc của Phượng Hoàng tông chủ ngươi dường như cuối cùng trở nên thông minh một chút. Nói cũng đúng, Phượng Hoàng tông chủ ngươi tuy rằng không bằng cầm thú, nhưng dường như nói cho cùng vẫn là một người, tóm lại phải có chỗ khác biệt với đồ con heo và chó điên.

Phượng Hoành Không nghiến răng nghiến lợi thỏa hiệp, đổi lấy lại là nhục mạ ác độc tới cực điểm của Vân Triệt, mấy câu nói ngắn ngủi, đừng nói Phượng Hoành Không, cho dù là đệ tử Phượng Hoàng bình thường nhất đều bị tức đến tỳ phổi sắp phá nát. Van Triệt không nhanh không chậm giơ ngón tay ra, tỏ vẻ từ bi nói:

- Ta đây liền cho Phượng Hoàng thần tông các ngươi thêm cơ hội thứ ba. Làm được, hai hoàng tử này sẽ sống, ta cũng lười ở lại nơi dơ bẩn này. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể tiếp tục cự tuyệt, ta hoàn toàn không để ý. Thẳng thắn mà nói, các ngươi hại Thương Phong quốc ta máu chảy thành sông, thi cốt như núi, ta mới giết chính là mười mấy người của các ngươi, thật sự lợi cho các ngươi quá.

Sắc mặt còn thừa lại nụ cười lạnh của Vân Triệt nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt như lưỡi băng đâm thẳng vào Phượng Hoành Không:

- Thứ nhất, trong vòng hai mươi ngày, để Thần Hoàng quân của các ngươi lăn xa khỏi biên giới Thương Phong quốc ta! Một người đều không được lưu lại, ngược lại trong vòng ba trăm năm không được lại xâm chiếm nửa bước!

- Thứ hai, Phượng Hoành Không ngươi tự mình ra chiếu thư, bồi tội với Thương Phong quốc ta, cũng chiếu cáo thiên hạ! Còn cần treo chiếu thư này trên cửa chính Thần Hoàng thành các ngươi, treo ít nhất mười năm!

- Thứ ba, bồi thường cho Thương Phong quốc ta ba mươi tỷ tử huyền tệ!!

- Thứ tư, cắt lãnh thổ Xích Quỳnh biên giới đông bắc Thần Hoàng quốc các ngươi nhường cho Thương Phong quốc ta!

- Vân Triệt!! Ngươi đừng được một tấc lại tiến một thước!!

Khi Vân Triệt nói mỗi một điều kiện, sắc mặt của Phượng Hoành Không sẽ âm u một phần, khi Vân Triệt nói đến điều kiện thứ tư, lồng ngực hắn đã muốn nứt ra, gầm giận ra tiếng. Thời hạn lui quân ngắn lại, thời gian không được xâm chiếm kéo dài, chiếu thư chẳng những phải chiếu cáo thiên hạ, còn muốn treo ở cửa thành vẻn vẹn mười năm! Tiền bồi thường lại một lần nữa bạo tăng. Không thể nhịn được nữa nhất…. Hôm qua, chính là hắn muốn Thần Hoàng quốc cắt nhường Xích Quỳnh thành, hôm nay, lại há mồn đòi toàn bộ lãnh thổ Xích Quỳnh!!

Mặc dù lãnh thổ Xích Quỳnh ở biên giới Thần Hoàng, nhưng là một trong những khu vực có diện tích lớn nhất của Thần Hoàng đế quốc, chỉ về diện tích mà nói đã đủ bằng một phần tư Thương Phong quốc!

- Thứ năm!

Vân Triệt không nhìn Phượng Hoành Không gầm lên giận dữ, lại lạnh nhạt nói lên một điều kiện, hắn giơ ngón tay, chỉ về phía Phượng Hi Minh bên người Phượng Hoành Không

- Thái tử này của Thần Hoàng quốc các ngươi… Ta nhớ được tên là Phượng Hi Minh đi? Một điều kiện cuối cùng này đơn giản hơn –– Phế bỏ huyền công của hắn, sau đó để cho hắn theo ta đến Thương Phong hoàng thành làm khách năm mươi năm.

“!!!!”

Câu nói sau cùng của Vân Triệt, khiến lửa giận trong lòng tất cả người của Phượng Hoàng thần tông triệt để nổ tung.

Lui quân, bồi tội, đền tiền, cắt đất… Lại còn muốn con tin! Hơn nữa, đây là lấy thái tử của Thần Hoàng đế quốc bọn họ làm con tin!

Hơn nữa còn muốn phế bỏ tu vi huyền công tu hành trăm năm của hắn… Thời gian làm con tin, càng dài đến năm mươi năm!!

Nếu Thần Hoàng quốc bọn họ thật sự làm như thế, kia chắc chắn là sỉ nhục cực lớn khiến tổ tiên Thần Hoàng đời trước, khiến Thần Hoàng lịch sử năm ngàn năm đều hổ thẹn!

- Vân Triệt, ngươi mộng tưởng hão huyền!!

Phượng Hi Minh không ngờ đầu mâu của Vân Triệt thế mà lại bỗng nhiên chỉ vào trên đầu hắn, hắn vốn hận Vân Triệt thấu xương liền tức giận đến cả người phát run.

- Phụ hoàng, nhi thần thân là nhi tử của phụ hoàng, cho dù chết muôn lần, cũng tuyệt đối không chấp nhận khuất nhục này! Bởi vì kia không chỉ là nhục nhã đối với nhi thần, càng là nhục nhã đối với phụ hoàng, với Thần Hoàng ta!! Lãnh thổ Xích Quỳnh không đơn thuần là lãnh thổ quan trọng của Thần Hoàng ta, còn là nơi thủy tổ Thần Hoàng chúng ta sinh ra, cho dù Thần Hoàng ta diệt hết, cũng tuyệt đối không thể cắt nhường cho người khác!!

Cảm xúc của Phượng Hi Minh càng ngày càng kích động, nói ra câu tiếp theo càng toàn lực gầm ra.

- Tông chủ, chuyện tang quyền nhục quốc như vậy, vạn lần không được!

- Nhưng mà là hai vị hoàng tử…

- Vân Triệt này rõ ràng chính là đang làm nhục Thần Hoàng ta! Cho dù như thế nào đều quả quyết không thể thỏa hiệp với kẻ này!

Sắc mặt Phượng Hoành Không đỏ bừng, thở dốc vô cùng nặng nề, hắn nhẫn nại đến cực hạn, đã đến bên bờ triệt để hỏng mất. Hai ngày trước, lần đầu tiên Vân Triệt kiềm kẹp hoàng tử, khi nói ra điều kiện đàm phán, hắn thiếu chút nữa bị tức nổ phổi.

Nhưng so với hôm nay, Vân Triệt ngày ấy quả thật nhân từ có thể nói là Lạt Ma chuyển thế!

Đối mặt với lửa giận và căm tức của toàn bộ Phượng Hoàng thần tông, sắc mặt Vân Triệt không hề thay đổi, chậm rãi nói:

- Phượng Hoành Không, ta cho ngươi thời gian năm giây cân nhắc. Hoặc ngoan ngoãn nghe lời, sau đó lập tức bắt đầu chấp hành. Hoặc là, bọn họ chết. Đừng mưu toan cò kè mặc cả, lại đừng mưu toan kéo dài, chỉ có năm giây… Một cái chớp mắt ta cũng sẽ không chờ thêm.

- Năm!

Vừa nói xong, trong miệng Vân Triệt, đã hô lên tiếng thứ nhất.

- Bốn…

- Ba…

Một bên, là tính mạng của hai hoàng tử, một bên, là nhục nhã vô cùng quyết không thể đồng ý, thời gian để lại cho bọn họ, lại chỉ có thời gian năm giây vô cùng ngắn ngủi. Đây không thể nghi ngờ, là treo toàn bộ người của Phượng Hoàng thần tông lên trên lửa nướng sống.

- Tông chủ…

Mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người Phượng Hoành Không, một bên là mạng sống của hoàng tư, một bên là sỉ nhục của Thần Hoàng, không ai trong bọn họ dám tự tiện quyết định, ngay cả lời nói dư thừa cũng không dám nhiều lời.

- Hai…

Trên bàn tay chìa ra giơ lên của Vân Triệt, lại thu hồi một ngón tay.

- Phụ hoàng… Phụ hoàng!!

Phượng Hi Lân và Phượng Hi Mân dùng tất cả khí lực trên người hoảng sợ tuyệt vọng kêu to.

- Một…

Giữa ngón tay của Phượng Hoành Không đang nhỏ máu, thân thể của hắn run run từ đầu đến cuối đều chưa từng dừng lại. Ngày hôm qua Vân Triệt đã để cho bọn họ lĩnh giáo đến giả dối đáp ứng qua loa đại khái vốn không hề có tác dụng, nhưng năm điều kiện mà Vân Triệt đưa ra kia, nếu như hắn đáp ứng, tất nhiên sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Thần Hoàng đế quốc, Thần Hoàng thiên uy chấn thế cũng sẽ rơi vào trò cười của bảy nước… Sau khi chết, cũng không có mặt mũi đi đối mặt với liệt tổ liệt tông.

Nếu không đáp ứng, hai nhi tử của hắn nhất định sẽ chết…

Vân Triệt còn có thể lại đến, lấy năng lực quỷ thần khó lường của Vân Triệt, sẽ giết càng thêm nhiều người của bọn họ, điều kiện đưa ra sau này có lẽ sẽ càng thêm tàn khốc…

Ba năm trước, khi hắn sai binh xâm nhập Thương Phong, chỉ về thôn tính quốc thổ Thương Phong mà nói, trong mắt hắn chẳng qua là chuyện nhỏ đơn giản đến cực điểm, nằm mơ đều không nghĩ tới sẽ đưa tới trả thù như vậy.

- Vân Triệt…

Phượng Hoành Không trầm thấp cất tiếng:

- Nếu ngươi dám…

Vào lúc này, Vân Triệt thu một ngón tay cuối cùng về, trên mặt, lộ ra ý cười tàn nhẫn:

- Năm giây đã qua. Thẳng thắn mà nói, Phượng Hoàng tông chủ, ta vô cùng thích câu trả lời thuyết phục của ngươi… Hai vị hoàng tử tôn quý, xem ra phụ hoàng của các ngươi vốn không coi mạng của các ngươi là quan trọng, ta đưa ra điều kiện nhân từ khoan hồng như vậy, hắn lại như cũ lựa chọn nhìn các ngươi đi tìm chết… Một khi đã như vậy, các ngươi tất nhiên cũng không còn đường sống.

Toàn bộ Phượng Hoành Không, chúng trưởng lão Phượng Hoàng quá sợ hãi, đồng thời gầm lên dữ dội:

- Dừng tay!!

Rầm!!!

Trả lời bọn họ, chỉ có hai ánh lửa chói mắt. Hoàng tử Thần Hoàng có thân phận tôn quý nhất, ở trong tay Vân Triệt cũng chỉ như con kiến ti tiện nhất, bóp chết không hề có một chút do dự. Trong ngọn lửa nổ tung, thân thể của Phượng Hi Lân và Phượng Hi Mân trong nháy mắt vỡ vụn, sau đó bị đốt diệt thành hư vô không còn chút dấu vết.

- Lân nhi… Mân nhi!!

Phượng Hoành Không phát ra tiếng gầm to tê tâm liệt phế, cả người giống như điên nhằm về phía Vân Triệt:

- Vân Triệt!! Phượng Hoành Không ta và ngươi.. Không đội trời chung!!!

- Dựa vào ngươi, còn không xứng!!

Vân Triệt trầm thấp cười lạnh, sau đó cuồng tiếu một tiếng, bay vút lên không trung:

- Phượng Hoành Không, đã chết bốn đứa, ngươi còn có mười nhi tử… Đừng gấp gáp, trước khi ngươi trả xong giá cao nên có, ta sẽ đưa một đám bọn chúng đi gặp Diêm Vương! Ngươi cứ ở đó chờ xem!!

Vân Triệt xoay người, thân thể hóa thành tên rời cung, bay chạy về phía tây.

- Giết hắn đi!! Cho dù như thế nào cũng phải giết hắn!!

Phượng Phi Liệt điên cuồng quát.

Trong tiếng khí bạo hỗn loạn, ba trưởng lão Phượng Hoàng đằng không mà lên về phương hướng Vân Triệt bay đi, đến ngay trước mặt Vân Triệt, ba trường kiếm thiêu đốt lên phượng hoàng hỏa diễm hung hăng đâm vào chỗ yếu hại của Vân Triệt.

Hai tròng mắt của Vân Triệt hơi nheo lại, trong khóe mắt phóng xạ ra ánh sáng lạnh như băng nguy hiểm đón ba trưởng lão Phượng Hoàng chính diện mà đến, tốc độ của hắn chẳng những không chậm lại, ngược lại chợt nhanh hơn, một đường quang mang đỏ thắm thoáng hiện ở trong tay hắn, huyền lực toàn thân đột nhiên bùng nổ, Kiếp Thiên kiếm đánh thẳng về phía trước mà đi.

Lúc trước, khi đối mặt với công kích và vây kín của Phượng Hoàng thần tông, Vân Triệt làm đều là tránh né với bỏ chạy. Một lần này, ba trưởng lão Phượng Hoàng đều toàn lực ra tay, ở trong tiềm thức của bọn họ, Vân Triệt làm tất nhiên là thân pháp huyền kỹ giống như quỷ mị kia né qua tất cả công kích của bọn họ, sau đó bỏ chạy xa xa…

Nhưng mà, bọn họ nhìn thấy, lại là một đường kiếm quang màu son ngay mặt mà đến.

Tam đại trưởng lão Phượng Hoàng đầu tiên hơi kinh hãi, sau đó cực vui, toàn bộ huyền khí trên người lại một lần nữa bành trướng, trên thân kiếm bay lên hỏa xà cao vài trượng… Nếu Vân Triệt muốn chạy trốn, bọn họ tự nhận lấy tốc độ của Vân Triệt, bọn họ không có biện pháp. Nhưng chính diện giao thủ, ba người bọn họ hợp lực, không có lý do gì không đánh Vân Triệt bị thương nặng… Thậm chí đánh chết ngay tại chỗ.

Nhưng vẻ vui mừng trên mặt bọn họ duy trì gần khoảnh khắc, đã bị hoảng sợ càng ngày càng sâu thay thế… Bởi vì huyền lực gió lốc ngay mặt mà đến mạnh mẽ ngoài dự đoán của bọn họ vô số lần. Khi thanh cự kiếm màu đỏ thắm kia tới người, toàn thân bọn họ dấy lên phượng hoàng hỏa diễm, nhưng lại như cây đèn cầy trong gió sắp tắt bị áp chế tắt toàn bộ, ngay cả một chút đốm lửa đều không còn thừa lại, một luồng lực lượng giống như trời cao lật úp ngang ngược đè lên trên thân thể của bọn họ, ở trước mặt lực lượng này, bọn họ cảm giác thân thể cứng rắn còn mạnh hơn thép tinh của mình trở nên yếu ớt nhỏ bé giống như con kiến…

- Vẫn nguyệt trầm tinh!!

Rầm!!!

Giống như một ngọn núi cao nhô lên cao nổ tung, tiếng gầm rú vĩ đại chấn động mặt đất phía dưới phá nát trên diện tích lớn, tất cả mọi người đuổi kịp tới nhìn thấy rõ ràng kiếm của tam đại trưởng lão Phượng Hoàng trong cùng một thời gian gãy bay ra, sau đó, ngay cả thân thể của bọn họ, đã ở trong nháy mắt khi cự kiếm quét ngang qua… Cắt ngang mà gãy!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment