Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 708 - Chương 709: Phượng Hoàng Thần Tông Run Rẩy

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_709" class="block_" lang="en">Trang 355# 1

 

 

 

Chương 709: Phượng Hoàng thần tông run rẩy



Những ngày này Vân Triệt đại náo Phượng Hoàng thần tông, dựa vào đều là tốc độ nhanh chóng tuyệt luân, cũng tự nhiên khiến Phượng Hoàng thần tông theo bản năng cho rằng Vân Triệt cường đại cũng chỉ ở tốc độ, không có can đảm, thậm chí không có tư cách chính diện đối kháng với bọn họ. Mà hôm nay, đầu tiên Phượng Vân Chỉ bị một quyền của Vân Triệt đánh giết, hiện giờ, lại trơ mắt nhìn tam đại trưởng lão hợp lực công kích, hoàn toàn bị Vân Triệt một kiếm… Trực tiếp cắt thành sáu khúc!

Thi thể tàn phá bị gió bão thổi quét, bay ra ngoài rất xa, trong không trung kéo dài sáu đường máu màu đỏ tươi dài chừng mười trượng.

Gần như mắt của toàn bộ đệ tử Phượng Hoàng đều ở trong nháy mắt đó kinh hãi đến sắp vỡ vụn, toàn bộ trưởng lão Phượng Hoàng vây công mà tới càng trực tiếp kinh hãi hồn bay lên trời… Bọn họ không phải chó và mèo gì, thậm chí không phải là đệ tử phổ thông của Phượng Hoàng thần tông, mà là trưởng lão Phượng Hoàng chấp chưởng quyền to của toàn tông, đứng ở trên đỉnh bảy nước Thiên Huyền, bất kỳ một ai đều uy chấn hậu thế!

Nhưng chỉ một cái đối mặt, ở dưới một kiếm vung lên của Vân Triệt, lại giống như ba pho tượng gỗ mục chia năm xẻ bảy…

Đây là hình ảnh mà cho dù trong giấc mộng hoang đường bọn họ mơ thấy, đều khó có khả năng xuất hiện.. Lúc này, lại vô cùng rõ ràng hiện ra ở trước mắt bọn họ.

Khi mọi người ở trong chấn kinh co rúm lại, chỉ có Phượng Hoành Không đã gần như mất đi lý trí không hề giảm tốc độ chút nào, thẳng hướng Vân Triệt mà đến, lúc trong mắt đỏ đậm chiếu ra rõ ràng bóng dáng của Vân Triệt, hắn gầm lên một tiếng vô cùng oán hận, hỏa diễm toàn thân ngưng tụ trên cánh tay phải, mang lên không gian vặn vẹo vô cùng uy thế, đánh lên trên đầu Vân Triệt:

- Vân Triệt!! Trẫm muốn ngươi chết!!

- Tông chủ cẩn thận!!

Chúng trưởng lão Phượng Hoàng nhất tề hoảng hốt, hình ảnh tam đại trưởng lão Phượng Hoàng bị Vân Triệt một kiếm đánh giết còn ở ngay trước mắt, cho dù bọn họ không dám tin vào hai mắt của mình, cũng nên rõ ràng phải làm đến một điểm này cần thực lực khủng bố cỡ nào. Tuy rằng huyền lực của Phượng Hoành Không là Bá Huyền cảnh cấp mười, mạnh hơn bất kỳ người nào trong ba trưởng lão Phượng Hoàng đã bị Vân Triệt đánh chết, nhưng quả quyết không sánh bằng ba trưởng lão Phượng Hoàng hợp lực lại. Lấy thực lực khủng bố mới vừa bạo phát của Vân Triệt, nếu hắn đột nhiên ra tay ác độc, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Đối mặt với phượng hoàng hỏa diễm của Phượng Hoành Không, trên mặt Vân Triệt lộ nụ cười lạnh… Ba năm trước, thực lực của Phượng Hoành Không là tồn tại để cho hắn ngay cả ngưỡng vọng cũng không thể. Lúc này, cấp bậc thực lực của hai người, có thể nói hoàn toàn đảo điên ngược lại.

Tay trái Vân Triệt đưa trọng kiếm ra sau người, cánh tay phải dấy lên phượng viêm, đánh thẳng về phía Phượng Hoành Không… Động tác, phượng hoàng hỏa diễm giống với Phượng Hoành không, nhưng ánh mắt của hắn, lại thoải mái hơn Phượng Hoành Không nhiều lắm, khóe miệng càng là khinh miệt vô tình:

- Dựa vào ngươi… Còn chưa đủ tư cách.

Một tiếng nổ vang, giống như một ngọn núi lửa nổ tung trong không trung, không gian cuồn cuộn lên sóng lửa đang kịch liệt sụp đổ, nơi trung tâm biển lửa nổ tung, vang lên một tiếng rắc vô cùng thanh thúy, ở dưới lực đánh vào vĩ đại, cánh tay của Phượng Hoành Không nháy mắt uốn cong ra sau lưng, nháy mắt tiếp theo xương cốt trực tiếp bị chém đứt ra ở chính giữa, một luồng hậu lực càng thêm mạnh mẽ theo sau mà tới, đánh thẳng vào ngực hắn, phượng hoàng bảo giáp của Phượng Hoành Không nhất thời vỡ vụn thành bột phấn, cả người giống như một quả đạn pháo bay ngang ra ngoài.

- Tông chủ!!

Mấy trưởng lão Phượng Hoành nhanh chóng xông lên, đón về phía Phượng Hoành Không, trong nháy mắt khi hai tay của người ở chính giữa phương hướng đón về phía Phượng Hoành Không đụng chạm vào hắn, còn chưa kịp thả lỏng một hơi, mặt liền đột nhiên thay đổi… Bởi vì một luồng lực mạnh mẽ truyền về phía hai tay của hắn hoàn toàn ngoài tưởng tượng của hắn, nháy mắt đánh mở cánh tay hắn, bị thân thể của Phượng Hoành Không hung hăng nện ở ngực… Một tiếng gãy vang, mảng lớn xương ngực của hắn vỡ vụn lõm xuống, một ngụm máu lớn phun toàn bộ lên trên người Phượng Hoành Không, hai người dính chung một chỗ hung hăng nện lên trên mặt đất, ở trong một tiếng nổ vang rung trời nện ra một hố to sâu mười trượng.

Một màn này, khiến toàn bộ trưởng lão Phượng Hoàng xông tới hung hăng hít vào một hơi khí lạnh.

Vân Triệt đã nắm lấy Kiếp Thiên kiếm, từ trên không hạ xuống, nhằm thẳng về Phượng Hoành Không, một tiếng rống to cũng vào đúng lúc này từ bên phải truyền đến:

- Dừng làm tổn thương tông chủ ta!!

Nhị trưởng lão Phượng Phi Nhiên cầm phượng hoàng kiếm trong tay, lấy tốc độ đột phá cực hạn nhằm về phía Vân Triệt, ở trong khiếp sợ và e ngại, phượng viêm toàn thân thiêu đốt lên sôi trào tới cực điểm… Hắn xông tới không phải về phía Vân Triệt, mà là phía trước Phượng Hoành Không, liều mạng muốn chặn trước người Phượng Hoành Không trước khi Vân Triệt vọt tới. Nhưng lúc này, quỹ tích của Vân Triệt đột nhiên lộn lại, hắn vốn nhắm về phía Phượng Hoành Không đột nhiên lấy tốc độ gấp đôi lúc trước xông về phía Phượng Phi Nhiên.

Phượng Phi Nhiên chỉ một lòng mong che chắn ở trước người Phượng Hoành Không, vốn không nghĩ tới Vân Triệt sẽ có thể dưới cơ hội có thể trọng thương thậm chí bắt cóc Phượng Hoành Không đột nhiên dời đi mục tiêu công kích, lại thêm tốc độ nhanh như lôi đình của Vân Triệt… Đồng tử của Phượng Phi Nhiên co rúm lại trong khoảnh khắc, động tác duy nhất có thể kịp làm ra, chỉ có di chuyển phượng hoàng kiếm cầm trong tay lên trước ngực nửa tấc…

Rắc!!

Âm thanh bị hung hăng xé rách vang lên trên không Phượng Hoàng thần tông, thân thể Phượng Phi Nhiên có huyền lực hộ thân Bá Huyền cảnh cấp chín ở dưới thân kiếm Kiếp Thiên, giống như một lớp da rách nát yếu ớt, bị xuyên suốt trong chớp mắt. Theo máu từ trong thân thể hắn bay ra, ở dưới lực đánh vào khủng bố của Kiếp Thiên kiếm, bay thẳng ra ngoài tới vài dặm.

- Ưm…

Âm thanh cuối cùng, tràn ra từ trong miệng Phượng Phi Nhiên, ánh mắt hắn tan rã nhìn gương mặt lạnh lùng của Vân Triệt cùng với thanh cự kiếm màu son xuyên suốt thân thể hắn, trong mắt không có oán hận, chỉ có khiếp sợ quá mức sâu nặng, cùng với không thể tin giống như cảnh trong mơ… Hắn không thể tin, mình thân là trưởng lão số hai trong Phượng Hoàng thần tông, lại sẽ chết như vậy… Người giết chết hắn, còn chỉ là một người thanh niên hai mươi hai tuổi…

Hắn càng không thể tin, cường độ lực lượng đến từ Vân Triệt này, nháy mắt xuyên suốt thân thể của mình… Lại sẽ cường đại đến… Hoàn toàn vượt qua cảnh giới Bá Huyền!!

- Nhị… Nhị trưởng lão…

Tất cả đồng tử của mọi người đều đang kịch liệt co rút lại, ngay cả tiếng kêu ầm ĩ, cũng run rẩy giống như trong gió rét.

- A…

Nhìn lần lượt từng gương mặt giống như gặp quỷ thần, Vân Triệt nhàn nhạt cười lạnh, Kim ô viêm trên người dấy lên, Kiếp Thiên kiếm đột nhiên vung về phía dưới…

- Viêm dương bạo liệt!!

Một luồng hỏa diễm không đến một trượng dấy lên trên Kiếp Thiên kiếm, bao gồm cả thi thể Phượng Phi Nhiên bị Vân Triệt nhẹ nhàng bâng quơ ném về phía dưới.

Rầm!!

Hỏa diễm mà cho dù là đệ tử Phượng Hoàng bình thường nhất đều không để mắt đến, lại trong nháy mắt hạ xuống kia nổ tung ra biển lửa tai họa, cuốn hơn mười đệ tử Phượng Hoàng vào trong đó, một cái chớp mắt… Chỉ một cái chớp mắt, những đệ tử Phượng Hoàng này liền bị đốt diệt thành hư vô, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết trước tử vong đều không kịp kêu ra.

Hình ảnh giống như ác mộng màn này nối tiếp màn khác… Đây là một cơn ác mộng chân chính. Lúc trước, bọn họ cực kỳ tức giận đối với tốc độ bỏ chạy cực nhanh của Vân Triệt, mà bây giờ bọn họ mới biết được, hắn bỏ chạy quả thật chính là trời ban ơn và thương hại rất lớn. Sau tốc độ của Vân Triệt, bọn họ cuối cùng thấy được thực lực hiện giờ của Vân Triệt… Mức độ khủng bố kia hoàn toàn không thua gì tốc độ.

Toàn bộ chúng trưởng lão Phượng Hoàng ở đây đều đã vọt tới chung quanh Phượng Hoành Không, hơn mười trưởng lão tụ tập trung một chỗ, nhưng không khiến cho bọn họ có chút cảm giác an toàn nào, đồng tử của mỗi người đều đang kịch liệt co rút và phóng đại, không ai dám nhằm về phía Vân Triệt.

Lúc này ánh mắt của Vân Triệt đảo qua, cũng khiến cho thân hình của chúng trưởng lão Phượng Hoàng chấn động kịch liệt trong một khoảnh khắc. Chỉ có điều, Vân Triệt lại không lao xuống tiếp, hắn nhíu mày rất nhẹ, lạnh lùng nhìn vào gương mặt đã vô cùng vặn vẹo của Phượng Hoành Không ở trung tâm hố to:

- Phượng Hoành Không, ngươi thật sự phải cảm tạ trời cao ban cho ngươi nữ nhi tốt nhất… Tuy rằng ngươi vốn không xứng làm phụ thân của nàng. Nếu không phải bởi vì Tuyết Nhi, hôm nay cho dù ta không giết ngươi, cũng sẽ phế bỏ tứ chi của ngươi.

- Tuy rằng ngươi đã ngu xuẩn lãng phí ba lần cơ hội ta ban thưởng cho ngươi, nhưng vẫn nể mặt mũi Tuyết Nhi, ta sẽ tiếp tục ban thưởng cho ngươi cơ hội, đương nhiên, ngươi cũng có thể tiếp tục lãng phí. Chẳng qua, hậu quả lãng phí cơ hội, sẽ lần sau nghiêm trọng hơn lần trước… Cứ chờ mong ngày mai một chút cho ta, ha ha ha ha ha!!

Trong tiếng cười lớn, Vân Triệt bay vút lên không trung, trong nháy mắt bóng dáng đã nhập vào tận trời.

Theo Vân Triệt rời đi, ác mộng, cũng giống như cuối cùng tạm dừng. Nhưng Phượng Hoàng thần tông run rẩy lại thật lâu không cách nào dừng lại.

- Phụ hoàng, người không có việc gì.

- Tông chủ…

Cánh tay Phượng Hoành Không gãy, khóe miệng rướm máu, nhưng tổng thể thương tổn cũng không nặng, ngược lại trưởng lão Phượng Hoàng đón được hắn trọng thương hôn mê, tất cả mọi người nhìn ra được, đây rõ ràng là Vân Triệt hạ thủ lưu tình, bằng không cũng có thể trực tiếp muốn mạng của Phượng Hoành Không.

Phượng Hoành Không nhìn bầu trời, hai mắt vô thần, môi kịch liệt rung động:

- Không có khả năng… Đây sao có thể là thực lực của hắn… Không có khả năng… Không có khả năng…

Lời Phượng Hoành Không nói, cũng là rên rỉ bi thương của tất cả mọi người. Ba năm trước, mặc dù thực lực Vân Triệt đã biểu hiện ra đủ để chấn kinh bảy nước rồi, nhưng tối cực hạn nhất, cũng chỉ ở Vương Huyền cảnh hậu kỳ. Tuy ở trong lứa trẻ tuổi là tồn tại giống như tuyệt thế, nhưng ở trước mặt trưởng lão Phượng Hoàng cường đại, chẳng qua chỉ là một con kiến tùy một ngón tay liền có thể đâm chết.

Từ khi đó cho tới hôm nay, tổng cộng trôi qua ba năm… Mới gần trôi qua ba năm!!

Một quyền đánh chết Phượng Vân Chỉ, một kiếm nện ngang ba trưởng lão Phượng Hoàng, một kích trọng thương Phượng Hoành Không và một trưởng lão Phượng Hoàng, lại một kiếm diệt sát trưởng lão Phượng Hoàng bài vị thứ hai Phượng Phi Nhiên. Đây ít nhất là thực lực của nửa bước Đế Quân… Thậm chí có khả năng đã đến Quân Huyền cảnh sơ cấp!

Thời gian ba năm, làm sao có thể sẽ có… Trưởng thành hoàn toàn trái ngược với lẽ thường, giống như nghịch thiên như vậy!!

- Không có khả năng… Không có khả năng!!!

Phượng Hoành Không rên rỉ một tiếng, sau đó phun mạnh ra một ngụm máu tươi, mặt tái nhợt, ngất đi.

- Tông chủ!!

- Phụ hoàng!!!

Đáp lại Phượng Hoành Không, chỉ có tiếng gọi ầm ĩ bi thiết.

––––––––––––––––––––––

Dưới mặt đất mấy trăm trượng nơi Phượng Hoàng thành, một cấm địa tuyệt đối ngay cả hoàng tử và trưởng lão Phượng Hoàng đều không thể tùy ý tới gần.

Nơi này hỏa diễm vờn quanh, nối thành một mảnh biển lửa dường như không có giới hạn, mà tất cả hỏa diễm, cũng không phải huyền hỏa bình thường, mà là phượng hoàng viêm vô cùng nóng cháy.

Lúc này, một tiếng bước chân hơi trầm trọng vang lên trong nơi cấm kỵ đầy rẫy phượng hoàng hỏa diễm này, sau đó, ánh lửa bập bùng chiếu rọi ra gương mặt của Phượng Hoành Không. Hắn thân là đế vương Thần Hoàng, trong ngày thường luôn ngẩng cao đầu vào lúc này lại không dám phóng xuất ra một chút ngạo khí và khí tức đế vương, trong lúc bước đi ngay cả đầu đều nỗ lực cúi xuống.

Dần dần, bước chân của hắn càng ngày càng thong thả. Cuối cùng, ở nơi hỏa diễm thâm thúy nhất, hắn dừng bước, sau đó nặng nề quỳ xuống, đầu càng cúi xuống thật sâu.

Phượng hoàng hỏa diễm nóng cháy trong bập bùng rất nhỏ mơ hồ chiếu ra một bóng dáng lờ mờ, giọng nói bình thản mà nặng nề, phát ra từ trên bóng dáng này:

- Hoành Không, mấy ngày nay phượng tức kịch loạn, vì chuyện gì?

Ở trước mặt bóng dáng này, Phượng Hoành Không khấu người xuống thật sâu:

- Nhi thần vô năng, xin phụ hoàng trách phạt.

- Khí tức khí huyết của con hỗn loạn, ngay cả tâm hồn đều suy bại không chịu nổi, rốt cuộc là ai, ép con đến nông nỗi như thế này?

Giọng nói truyền ra từ trong hỏa diễm tăng thêm vài phần:

- Nhưng là một thánh địa nào đó?

Thân hình gục thấp xuống của Phượng Hoành Không không dám thẳng người lên:

- Không phải, là… Là Vân Triệt.

- Người trẻ tuổi ba năm trước đánh bại một đời tuổi trẻ tông ta, lại cứu Tuyết Nhi sao?

Giọng nói mang theo kinh ngạc rất nhỏ.

- Dạ… Chính là hắn ba năm trước cũng không chết ở trên Thái cổ huyền chu, hiện giờ còn sống trở về… Vì chuyện Thương Phong quốc, mà tới trước trả thù.

- Thì ra là thế… Hiệp trợ hắn, là cao nhân đường nào?

Giọng nói trong hỏa diễm vẫn như trước trầm thấp mà bình tĩnh.

Phượng Hoành Không hít một hơi thật sâu:

- Chỉ có… Một mình hắn

Phượng hoàng hỏa diễm thiêu đốt trong yên tĩnh, lay động, sôi trào, nhưng toàn bộ không gian hỏa diễm, lại thật lâu không có tiếng động. Nửa người trên của Phượng Hoành Không hoàn toàn nằm sấp trên mặt đất, một cử động nhỏ cũng không dám.

Vẻn vẹn qua mười giây, giọng nói trong hỏa diễm mới lại một lần nữa vang lên:

- Thiên Dụ, Thiên Kình, các ngươi đi trợ giúp Hoành Không một tay, giải quyết xong về.

- Dạ.

Bên ngoài biển lửa hơn mười dặm, truyền đến hai giọng nói trầm thấp già nua đáp lại.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment