.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_710" class="block_" lang="en">Trang 355# 2
Chương 710: Sơ hở
- Viêm tức bên chỗ Phượng Hoàng thần tông náo động, xem ra lần này Vân Triệt có hành động lớn.
Ánh mắt Tử Cực trông về phương xa, nhìn về phía Phượng Hoàng thần tông. Bên người lão, một nam tử trung niên toàn thân áo lam đang quỳ lạy ở đó, trên khuôn mặt lạnh lẽo cương nghị mang theo kính sợ thật sâu, hắn cung kính nói:
- Hôm nay Vân Triệt đúng là làm ra chuyện vượt xa ngoài dự đoán trước.
- Mang theo huyền ảnh thạch chứ?
Hai tay nam tử áo lam nâng lên một khối ngọc thạch kỳ dị quanh mình chớp động lên ánh sáng màu thủy lam:
- May mắn không làm nhục mệnh, xin chủ nhân xem qua.
Cầm lấy ngọc thạch thủy lam, bàn tay Tử Cực phất qua một cái, một huyền trận huyền ảo cấp tốc hình thành phía trên huyền ảnh thạch, theo thế tay của Tử Cực thay đổi rất nhỏ, trong huyền trận, từng cảnh hiện ra rõ ràng.
Mà chân dung hiện ra trong đó, rõ ràng là hình ảnh Vân Triệt hôm nay đã đến Phượng Hoàng thần tông, cho đến khi hắn rời đi, hơn nữa vô cùng hoàn chỉnh, rõ ràng lấy một phương thức thần kỳ quỷ dị vô cùng hiện ra trước mắt Tử Cực toàn bộ chuyện đã phát sinh hôm nay ở Phượng Hoàng thần tông không bỏ sót một chút nào.
Ban đầu thần sắc Tử Cực bình tĩnh, sau đó chân mày bắt đầu trầm xuống, khi Vân Triệt một kiếm đánh giết tam đại trưởng lão Phượng Hoàng, nam tử áo lam rõ ràng nhìn thấy hai hàng chân mày của lão xuất hiện nhảy lên kịch liệt trong nháy mắt.
Tử Cực yên tĩnh không tiếng động nhìn hết hình ảnh trong huyền ảnh thạch, ánh mắt không chớp mắt một cái rời đi. Khi một hình ảnh sau cùng biến mất, hắn xoay người lại, thở phào nhẹ nhõm thật dài:
- Xem ra, Nhật Nguyệt thần cung nói thực lực của hắn có thể so sánh với Quân Huyền cảnh sơ kỳ… Hoàn toàn không phải nói vô căn cứ.
- Vương Huyền cảnh cấp ba, có thể so sánh với Quân Huyền cảnh sơ kỳ… Không cách nào lý giải, đây vốn không phải là thiên phú mà “Người” có thể đạt tới.
Trong giọng nói của Tử Cực, lộ ra khiếp sợ sâu đậm. Lấy hiểu biết vô cùng uyên bác, lịch duyệt vượt qua ngàn năm của lão, đừng nói Vương Huyền cảnh cấp ba, cho dù là Bá Huyền cảnh cấp ba có thể so sánh với Quân Huyền cảnh, lão đều chưa từng nghe nói tới. Cũng vô cùng xác định ở trong lịch sử của Thiên Huyền chưa bao giờ từng xuất hiện.
Đối với đánh giá này của Tử Cực, nam tử áo lam ở bên cạnh không hề cảm thấy giật mình. Hôm nay hắn tận mắt nhìn thấy ngay tại hiện trường, trong lòng sinh ra khiếp sợ đối với Vân Triệt còn vượt xa hơn Tử Cực, nói Vân Triệt là quái vật, một chút cũng không khoa trương. Vẻn vẹn hai đại cảnh giới… Vẫn còn là hai người có thực lực vượt qua cảnh giới đỉnh phong, ở Thiên Huyền đại lục tuyệt đối chưa từng có ai, sau này cũng cơ bản không có khả năng có người đạt tới. Khó có thể tưởng tượng, nếu huyền lực của Vân Triệt đạt tới Quân Huyền cảnh, lại sẽ cường đại đến tình trạng nào.
Tử Cực nói lời kinh thán, cũng không tự biết được lời của mình vừa khéo điểm trúng chân tướng… Bởi vì huyền công, huyền mạch, thân thể của Vân Triệt thậm chí linh hồn, đều thật sự vượt qua phạm trù của “Người”.
- Thân pháp của hắn, đúng là Huyễn quang lôi cực không thể nghi ngờ.
Tử Cực thu hồi huyền ảnh thạch, chân mày hơi trầm xuống, rơi vào trầm tư.
Nam tử áo lam lại lấy ra một khối huyền ảnh thạch khác, nói:
- Chủ nhân, thuộc hạ còn có một chuyện khác. Bên chỗ Thương Phong quốc kia không tiéc sử dụng huyền trận truyền tống duy nhất, truyền đến một khối huyền ảnh thạch, muốn thuộc hạ cần phải tự mình giao đến trong tay chủ nhân… Xin chủ nhân xem qua.
- Hả?
Khoảng cách truyền tống qua truyền tống huyền trận càng xa, hao phí dựng lên càng vĩ đại. Cho nên truyền tống huyền trận này nếu không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không dễ dàng vận dụng. Phân hội Hắc Nguyệt ở Thương Phong quốc tổng cộng cũng chỉ có một khối huyền thạch có thể phóng thích một lần truyền tống huyền trận, ngược lại trăm năm chưa bao giờ sử dụng, lần này lại đột nhiên sử dụng, hiển nhiên tuyệt đối không phải tầm thường.
Tử Cực cầm lấy khói huyền ảnh thạch thứ hai từ trong tay nam tử áo lam, huyền trận dựng lên, huyền ảnh hiện lên… Hình ảnh lần này, là ở Thương Phong quốc, phía trước Thương Phong hoàng thành.
- Đây là…
Nhìn vào hình ảnh phía trước, mi tâm của Tử Cực chợt nhảy dựng lên, hai ánh mắt sắc bén như kiếm quang, gắt gao khóa chặt vào trên chân dung của bóng người hơi mơ hồ kia… Cuồng phong cuốn động trên bóng người kia, sau lưng, giống như mở ra một đôi cánh hơi mờ? Hơn nữa… Huyền quang phóng thích ra từ trên người hắn, là một màu xanh biếc thật đặc thù…
Rắc!!
Hình ảnh biến mất, huyền ảnh thạch cũng đột nhiên bị Tử Cực bóp nát.
Nam tử áo lam ngẩng đầu lên:
- Chủ nhân?
- Báo cho người bên Thương Phong, về chuyện trên huyền ảnh thạch, nửa chữ cũng không được nhắc tới với bất kỳ người nào, là bất kỳ người nào!
Sắc mặt Tử Cực trầm trọng, giọng nói càng từng chữ ngàn quân.
Toàn thân nam tử áo lam rùng mình, vội vàng cúi đầu nói:
- Dạ… Thuộc hạ đi phân phó
Đứng ở trước cửa sổ, hai hàng chân mày của Tử Cực nhíu chặt, trầm tư lâu dài, không biết đang suy tư điều gì.
Một lần đứng yên này của lão, giằng co vẻn vẹn một canh giờ. Bất tri bất giác, mặt trời chói chang đã treo lơ lửng trên trời, Tử Cực cuối cùng có động tác, lão khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời xanh bị chói sáng nhợt nhạt, cúi đầu nói: “Trong tin tức từ Huyễn Yêu giới truyền đến có nhắc tới người kia… Chẳng lẽ dĩ nhiên là…
––––––––––––––
Sau khi Vân Triệt bay khỏi Phượng Hoàng thần tông, một đường về hướng nam, cười lạnh trên mặt cũng dần dần thu lại.
Những ngày này, hắn hết lần này đến lần khác tạo ra động tĩnh lớn ở Phượng Hoàng thần tông, nhưng cả quá trình, hắn luôn cố hết sức khống chế tiếng động không đến mức truyền đến bên chỗ Tê Phượng cốc kia, để tránh quấy nhiễu đến Phượng Tuyết Nhi.
- Giết chết bốn ca ca của nàng…
Vân Triệt ngầm thở dài, lầm bầm lầu bầu:
- Cho dù đổi lại là ai, đều khó có khả năng tha thứ…
- Ngươi biết cái gì là huyền ảnh thạch không?
Mạt Lỵ thình lình lên tiếng nói.
- Huyền ảnh thạch?
Vân Triệt nói:
- Có từng nghe nói đến. Nghe nói là một huyền ngọc khắc ấn huyền trận kỳ diệu nào đó, khi phóng thích huyền trận ở trong đó ra, có thể ghi lại hình ảnh ở trong một khoảng thời gian nhất định, trong phạm vi nhất định, lại lấy một loại huyền trận khác dẫn đường, liền có thể phóng xuất hình ảnh đã thu lại ở trong huyền ảnh thạch ra. Chỉ có điều, nghe nói huyền ảnh thạch có yêu cầu về huyền ngọc cực cao, huyền trận có thể ghi lại hình ảnh cũng phức tạp vô cùng, rất khó thành công, toàn bộ thế lực ở trên đại lục có thể chế tác huyền ảnh thạch chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cho nên tuy rằng ta có nghe nói đến, nhưng chưa từng thấy. Vì sao lại đột nhiên hỏi cái này?
- Tất cả mọi chuyện hôm nay ngươi làm ở Phượng Hoàng thần tông, đều bị người dùng huyền ảnh thạch ghi chép lại. Hơn nữa khí tức của người kia cũng không phải là người của Phượng Hoàng thần tông.
Mạt Lỵ thản nhiên nói.
- Hả?
Vân Triệt hơi sững sờ, sau đó không coi là quan trọng nói:
- Kia nhất định là Hắc Nguyệt thương hội không thể nghi ngờ. Lại lãng phí một khối huyền ảnh thạch ở trên người ta, thật đúng là bỏ được.
Cho tới bây giờ Vân Triệt cũng chưa từng thấy dáng vẻ của huyền ảnh thạch, chính là ngẫu nhiên nghe nói đến, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết đó là vật hiếm hoi trân quý bậc nào… Có lẽ toàn bộ Thiên Huyền đại lục cũng chỉ có Hắc Nguyệt thương hội và tứ đại thánh địa có thể lấy ra được.
- Hừ, ngươi vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng. Lỡ như lộ ra sơ hở gì, không đợi ngươi trả thù xong Phượng Hoàng thần tông, Nhật Nguyệt thần cung sẽ tới giết ngươi trước!
Mạt Lỵ tức giận nói, sau đó giọng nói nhàn nhạt xoay chuyển:
- Ít nhất đại khái ba tháng tiếp theo, ngươi đừng có hành vi muốn chết gì… Đợi ba tháng sau ma độc trên người ta hoàn toàn giải trừ, ngươi đại khái có thể muốn làm gì thì làm. Đến lúc đó trừ phi ta muốn ngươi chết… Bằng không cho dù ngươi muốn chết cũng không thể.
Vân Triệt cười hề hề nói:
- Ngươi mới không có khả năng nỡ để cho ta chết.
Giọng Mạt Lỵ sa sầm xuống, cười lạnh nói:
- Ngươi muốn thử một chút không?
- Được!
Vân Triệt không hề do dự đáp ứng, cười híp mắt nói:
- Vậy chúng ta đánh cuộc được không? Sau khi ngươi hoàn toàn hồi phục mà nỡ giết được ta mà nói để cho sau này vẫn gặp lại được ngươi, nếu ngươi không nỡ giết ta mà nói… Để cho ta hôn ngươi một cái, có dám không?
- Ngươi… Muốn chết! Hừ!!
Mạt Lỵ nặng nề hừ khẽ, không để ý đến hắn.
Vân Triệt phá không mà đi, dưới Huyễn quang lôi cực, nhanh chóng liền thoát khỏi phạm vi của Thần Hoàng thành. Lúc này, phía dưới đột nhiên vang lên một đường rít vang, một bóng người bằng tốc độ kinh người đuổi theo hắn, Vân Triệt vừa định quay đầu lại, khi cảm giác được khí tức của đối phương, khóe mắt hắn vừa động, tốc độ chậm lại, rất nhanh liền hoàn toàn dừng lại.
Vân Triệt xoay người, mỉm cười nhìn về phía bóng dáng nhỏ gầy ngay mặt mà đến. Hắn giả dạng bình dân, đầu bóng mặt dơ bẩn, nhưng Vân Triệt vừa liếc mắt liền nhận ra hắn ở trạng thái dịch dung, hơn nữa còn là dịch dung hai tầng, thân phận của hắn, càng vô cùng rõ ràng hiện ra ở trong đầu Vân Triệt:
- Hoa Minh Hải, đã lâu không gặp.
Người đuổi theo dừng lại ở phía trước Vân Triệt, hơi thở vì kích động mà có phần hỗn loạn:
- Đại ca… Ta cuối cùng lại gặp được ngươi! Ta quả nhiên không uổng công đợi ở đây! Phù! Ta chỉ biết đại ca người tốt như vậy, nhất định sẽ không có chuyện không đâu chết đi như vậy… Ông trời phù hộ!
Những ngày này, không chỉ Thần Hoàng thành, gần như toàn bộ đại lục đều biết đến Vân Triệt còn sống trở về, hơn nữa trong vài ngày ngắn ngủi, cứ thế một người khuấy đảo Phượng Hoàng thần tông đến gà bay chó sủa. Hoa Minh Hải vốn không ở trong Thần Hoàng thành, sau khi nghe thấy Vân Triệt không chết, hơn nữa đã đến Thần Hoàng thành, hắn liền đi suốt đêm đến, để gặp lại… Hắn là người rất trọng tình nghĩa, đại ơn ba năm trước, hắn có chết khó quên.
- Đúng là đã lâu không gặp.
Nhìn sắc thái trên mặt Hoa Minh Hải, Vân Triệt mỉm cười nói:
- Ba năm trước khi vừa nhìn thấy ngươi, trên khuôn mặt ngươi âm u, hiện giờ hoàn toàn không có, xem ra những năm này thê tử ngươi khôi phục không tệ.
Hoa Minh Hải dùng sức gật đầu:
- Hàn độc của tiểu Nhã nhà ta đã trừ sạch, ba năm trước lại chưa từng hiện lại một lần. Hơn nữa có máu rồng đại ca tặng cho, trong thời gian ngắn ngủi không đến một năm, nàng cũng đã khỏi hẳn. Cho tới bây giờ, tiểu Nhã chẳng những khỏi hẳn, hơn nữa thể chất, khí huyết cũng hoàn toàn khôi phục, huyền lực cũng đã khôi phục bảy tám phần… Những điều này là do đại ca ban tặng. Ân tình của đại ca, ta cho dù…
- Được rồi được rồi.
Vân Triệt vội vàng ngắt lời hắn nói:
- Đừng nói nhiều lời tạ ơn như vậy, năm đó ta chẳng qua tiện tay mà thôi. Hơn nữa đối với ta mà nói, Huyễn quang lôi cực của ngươi đã hoàn lại vô số lần tiện tay của ta rồi. Nếu không phải mượn dùng Huyễn quang lôi cực, ta tuyệt đối không có năng lực qua lại tự nhiên ở Phượng Hoàng thần tông.
- Hả? Huyễn quang lôi cực của ta? Có ý tứ gì? Sao ta nghe hoàn toàn không hiểu… A a a, đúng rồi, huyền kỹ thân pháp của đại ca thật lợi hại! Hơn nữa rất giống với Huyễn quang lôi cực của gia tộc nhà ta, thật sự là trùng hợp… Đúng, thật trùng hợp nói không chừng là thân pháp huyền kỹ cùng ra một cửa từ trước kia rất lâu đó… Ha… Ha ha… Khéo, thật sự trùng hợp, đây nhất định là duyên phận giữa ta và đại ca, khà khà… Khà khà…
Hoa Minh Hải ngẩng đầu nhìn trời, cười ngây ngô giống như bệnh thần kinh.
- Ha ha ha ha.
Vân Triệt cũng phá ra cười:
- Nó trợ giúp ta to lớn, còn vượt xa mong muốn lúc đầu của ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi không công vi phạm tộc quy… Lại nói tiếp, ba năm trước ta thiếu chút nữa chết ở trên Thái cổ huyền chu, là vì Dạ Tinh Hàn của Nhật Nguyệt thần cung, sau khi ta cuối cùng trở về, bọn họ càng không ngại xa vài chục vạn dặm đến đón tiếp ta… Thù giữa ta và Nhật Nguyệt thần cung coi như triệt để kết thành, tuy rằng bây giờ còn không kích phát ra, nhưng luôn luôn có một ngày triệt để kích phát… Hơn nữa mất không lâu lắm.
Vân Triệt nhìn Hoa Minh Hải, chậm rãi nói:
- Bên trong Nhật Nguyệt thần cung, người ngươi muốn kẻ đó chết nhất là ai?
Đôi mắt của Hoa Minh Hải rõ ràng rung động lên:
- Đại ca, ngươi thật lợi hại…
Vẻ mặt của hắn biến ảo một trận, sau đó cắn mạnh răng nói:
- Giết chết phụ mẫu ta, khiến tiểu Nhã thân trúng hàn độc, là cùng một người, trưởng lão bài vị thứ mười của Nhật Nguyệt thần cung Dạ Huyền Ca! Mà đầu sỏ gây nên tất cả, là… Là Thiên quân của Nhật Nguyệt thần cung –– Dạ Mị Tà!! Từ mấy trăm năm trước, hắn đã muốn có được Huyễn quang lôi cực của bộ tộc ta, không biết bao nhiêu lần ngầm tìm hành tung của bộ tộc ta. Lúc trước ta từng nói với ngươi một vị tổ tiên của ta tùy ý ra vào Nhật Nguyệt thần cung, trộm đi một thanh bá hoàng đao của bọn họ, chính là vì trả thù… Dưới không ngừng hãm hại của Nhật Nguyệt thần cung, đến bây giờ, bộ tộc chúng ta, điêu linh chỉ còn thừa lại một mình ta. Cho nên… Cho nên…
- Ta hiểu được.
Vân Triệt gật gật đầu:
- Dạ Mị Tà, cũng vừa lúc là người ta phải giết.
- Hả?
Hoa Minh Hải ngây người.
- Bởi vì Dạ Tinh Hàn phải chết.
Nghĩ đến tất cả những chuyện Dạ Tinh Hàn làm, giọng Vân Triệt chợt chuyển sang lạnh lẽo:
- Mà Dạ Tinh Hàn là nhi tử độc nhất của Dạ Mị Tà, giết Dạ Tinh Hàn, tự nhiên cũng phải giết Dạ Mị Tà… Bằng không hậu hoạn vô cùng.
Vân Triệt còn có một nguyên nhân khác nhất định phải giết bọn họ, hoặc là nói nguyên nhân càng quan trọng hơn, tự nhiên là thù năm đó của phụ mẫu!
Huyền khí trên người vân Triệt dấy lên, Huyễn quang lôi cực thêm vào trên người:
- Mặc dù ta không có huyết mạch của bộ tộc ngươi, nhưng có truyền thừa hạch tâm của bộ tộc ngươi. Cho nên, ta miễn cưỡng coi như là truyền nhân của bộ tộc ngươi, một khi đã như vậy, cũng luôn cần phải làm chút gì cho bộ tộc ngươi, cho dù thuận tiện cũng được.
- Đại ca…
Hoa Minh Hải cảm kích trong lòng, không lời nào có thể diễn tả được.
- Ta đi đây, nếu lưu lại lâu quá mà nói, ta ngược lại không gọi là gì, nhưng ít nhiều gì sẽ có phần nguy hiểm đối với ngươi. Ngươi tốt nhất lập tức rời khỏi Thần Hoàng thành. Lấy hành vi tội ác của Thần Hoàng thành phạm phải đối với Thương Phong ta, vài ngày tiếp theo, ta không cách nào cam đoan sẽ không làm ra chuyện gây họa đến toàn bộ Thần Hoàng thành.
Vân Triệt nói xong, khoát tay chặn Hoa Minh Hải lại, thân hình đã hóa lôi đi, đi ra xa xa.
- Đại ca, truyền âm ấn ký của ta chưa thay đổi, nếu có chuyện gì ta có thể làm được… Kêu ta bất cứ lúc nào!
Hoa Minh Hải hô lớn, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng đi xa của Vân Triệt, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.