Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 710 - Chương 711: Trời Sinh Cuồng Vọng

. ._356__1" class="block_" lang="en">Trang 356# 1

 

 

 

Chương 711: Trời sinh cuồng vọng



Hôm nay là ngày thứ tư Vân Triệt đến Thần Hoàng thành.

Bốn ngày, chẳng những khiến Thần Hoàng thành đại loạn lo sợ không yên, cũng đủ để cho trận này gợn sóng khuếch tán đến mỗi một góc của Thiên Huyền đại lục. Tin tức Vân Triệt còn sống trở về vốn đã đủ để khiến cho toàn bộ đại lục rung chuyển, mà những ngày này hắn làm những chuyện như vậy ở Thần Hoàng thành… Nhất là chuyện hôm qua liên tục giết hai hoàng tử, năm trưởng lão Phượng Hoàng, dùng thời gian ngắn ngủi một đêm dữ dội như gió liền thổi quét bảy nước đại lục.

Cho dù là Thần Hoàng đế quốc, hay là sáu nước khác, đây đối với mọi người mà nói, đều là việc chấn động nhất đã phát sinh từ khi quốc gia tồn tại tới nay, khiến mỗi một người bọn họ khi nghe được tin tức có phản ứng đầu tiên đều là cho dù như thế nào đều không thể tin.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, tôn nghiêm của Thần Hoàng đế quốc không thể địch nổi bị giẫm đạp… Còn bị giẫm lên ở trình độ như vậy. Còn đối phương, lại chỉ có một người.

Bao gồm tứ đại thánh địa, cũng đã sớm tập trung lực chú ý thật lớn lên trên chuyện này.

Một đêm nhập định, khi Vân Triệt mở mắt ra trời đã sáng rõ. Chỉ có điều hắn không phải tính toán thời gian tỉnh lại, mà là bị động tĩnh của truyền âm ngọc làm tỉnh lại.

Lấy truyền âm ngọc ra, bên trong truyền tới một giọng nói trung niên bình thản:

- Sáng này bên trong Phượng Hoàng thần tông nhiều thêm hai khí tức Đế Quân, một là Quân Huyền cảnh cấp hai hậu kỳ, một là Quân Huyền cảnh cấp ba trung kỳ, cẩn thận là hơn.

Truyền âm tới, rõ ràng là Tử Cực của Hắc Nguyệt thương hội.

- Chẳng những chủ động báo cho biết, còn là lão nhân này tự mình truyền âm, hừ, xem ra, hắn thật đúng là cực kỳ quan tâm đến ngươi đó.

Mạt Lỵ lạnh lạnh nhạt nhạt nói.

- Quan tâm?

Vân Triệt bĩu môi:

- Đó là vì sau lưng ta có một “Sư phụ” mạnh đến vô tiền khoáng hậu, hủy thiên diệt địa, tuyệt đối không thể trêu chọc, do đó khiến cho lão ta cảm thấy lấy lòng làm đầu. Nếu tầng ảo giác này bị đâm phá, đoán chừng lấy khôn khéo của lão ta, rất có thể… Không, là nhất định sẽ ước gì ta chết hơn bất cứ kẻ nào. Đối với một thế lực to lớn sừng sững ở một phiến đại lục cùng xưng bá vạn năm mà nói, thứ có thể sẽ tạo thành uy hiếp, là tuyệt đối không thể tồn tại… Mà ta đã bại lộ ra thiên phú khác loại và tốc độ phát triển ở trong mắt bọn họ, ta dĩ nhiên là người có khả năng tạo thành uy hiếp trong tương lai.

- Ngươi biết là tốt rồi.

Mạt Lỵ ngạo khí nói.

- Phượng Hoàng thần tông này, cũng là như thế.

Vân Triệt phi thân mà đến, nhìn về phía Thần Hoàng thành:

- Phượng Hoàng thần tông bằng vào huyết mạch phượng hoàng, thời gian năm ngàn năm đã mạnh gần đến bằng thánh địa, lại có năm ngàn năm, lấy ưu thế của huyết mạch thần linh, vô cùng có khả năng sẽ vượt lên trên tứ đại thánh địa kia. Phượng Hoàng thần tông yên ổn năm ngàn năm này, chỉ vì Phượng thần tồn tại, nếu như ảo giác Phượng thần còn sống bị đâm nát, Phượng Hoàng thần tông sẽ có hậu quả gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể dự tính đến.

Nói tới đây, chân mày Vân Triệt hơi động… Hành động giống như chó điên của Thần Hoàng đối với Thương Phong, chẳng lẽ vì ứng đối với tình thế nguy hiểm nhất định xuất hiện trong tương lai? Dù sao, trên thế giới này cho dù tường có dày hơn đi chăng nữa, cũng có lúc gió lùa.

Cho dù như thế… Cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, lấy hành vi ác độc của Thần Hoàng đối với Thương Phong, nhất định phải thừa nhận giá cao cấp mười lần!

––––––––––––––––

Phượng Hoành Không đã vẻn vẹn bốn ngày không chợp mắt, trên người hắn vốn không bị trọng thương, lúc này ngay cả thương tổn trên cánh tay trái cũng đã không còn đáng ngại, nhưng nội tâm của hắn bị trọng thương tuyệt đối không có khả năng bình ổn được trong thời gian ngắn như thế… Ba ngày ngắn ngủi đã chết bốn nhi tử, hơn nữa toàn bộ đều là hắn trơ mắt nhìn chết đi, thêm nữa từng đứa đều bị đốt cháy hầu như không còn, đừng nói thi thể, ngay cả một chút tro bụi cũng chưa lưu lại. Nghiêm trọng như vậy, cho dù là một người bình thường đều không thể thừa nhận, huống chi hắn là Phượng Hoàng tông chủ, Thần Hoàng đế.

Trọng Phượng Hoàng đại điện bị hủy diệt non nửa, một mảnh hỗn độn, các trưởng lão Phượng Hoàng, hoàng tử toàn bộ xếp hàng, trên mặt bọn họ lại không nhìn thấy lo sợ không yên và căm phẫn oán hận, mà đều là vui sướng và kích động. Tận cùng đại điện, hai bên Phượng Hoành Không còn ngồi hai người… Vị trí rõ ràng ngang bằng với Phượng Hoành Không.

Đây là hai lão giả trên mặt khắc ấn tang thương rất nặng, chòm râu của bọn họ trắng như tuyết, tóc lại màu đen đậm dày đặc, chúng quanh thân thể thỉnh thoảng có hỏa linh bay múa, trên người phóng thích ra một luồng uy áp trầm trọng vô cùng, mà lúc này bọn họ hơi trầm mày xuống cùng với hai mắt phóng thích ra ánh sáng lạnh, càng khiến cho mọi người hít thở không thông.

- Phượng Hoàng thần tông ta, lại bị người giết liên tục bốn hoàng tử… Buồn cười!

Giọng nói của lão giả phía bên phải nặng nề như chuông, dưới tức giận, nhiệt độ của toàn đại điện chợt lên cao.

- Vì sao không báo chuyện này cho thái tông chủ?

Lão giả bên trái nói.

- Tính tình phụ hoàng dữ dằn như lửa, trẫm nhất thời khiếp đảm, chưa dám nói rõ. Chờ bắt được Vân Triệt đồ nghiệt súc kia, lại đi báo cho phụ hoàng biết.

Phượng Hoành Không nhắm mắt lại, gương mặt và cổ không ngừng run rẩy hiển lộ rõ ràng nội tâm của hắn không cách nào bình ổn oán hận với đau thương.

- Chúng ta vô dụng, còn phải phiền hai vị thái trưởng lão tự mình rời núi, rất hổ thẹn.

Đại trưởng lão Phượng Phi Liệt đột nhiên nói.

- Có hai vị thái trưởng lão ở đây, nếu Vân Triệt còn dám tới, hôm nay chính là tử kỳ của hắn!

Phượng Hi Minh cắn răng nói.

Hai lão giả ngồi ở bên cạnh Phượng Hoành Không, tuổi của bọn họ đều vượt qua năm trăm tuổi, không chỉ đồng lứa với thái trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông, còn là hai người trong chín thái trưởng lão đột phá tới Quân Huyền cảnh.

Người bên trái, tên là Phượng Thiên Dụ, người bên phải, tên là Phượng Thiên Kình, bọn họ và thái tông chủ Phượng Hoàng đều cùng một mạch, đều lấy chữ “Thiên” làm lót. Hiện giờ đã là tồn tại giống như nền tảng của Phượng Hoàng thần tông.

- Tội của kẻ này, “Chết” sao có thể hoàn lại!

Phượng Thiên Dụ tức giận nói.

- Trừ bỏ bốn vị hoàng tử, tổng cộng có bao nhiêu người trong tông vì Vân Triệt kia mà chết?

So với Phượng Thiên Dụ, Phượng Thiên Kình còn bình tĩnh hơn, nhưng đồng tử cũng đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, hiển lộ rõ ràng khiếp sợ và phẫn nộ trong lòng hắn tuyệt đối không hề dưới Phượng Thiên Dụ. Bởi vì nhìn chung trong lịch sử năm ngàn năm của Phượng Hoàng thần tông, chưa bao giờ có sỉ nhục như thế

Phượng Hi Minh cung kính nói:

- Ngày đầu tiên, chỉ có một mình thập tứ đệ gặp độc thủ. Ngày thứ hai, thập tam đệ, còn có chín đệ tử thủ hộ trong điện của đệ ấy, tổng cộng mười người ngộ hại. Hôm qua hai vị hoàng đệ, năm vị trưởng lão chịu khổ độc thủ… Còn có chín mươi ba người bị đốt diệt, có hơn ba trăm người khác bị thương tổn mức độ khác nhau, nhị thập nhất trưởng lão bởi vì cứu phụ hoàng, trọng thương đến nay hôn mê chưa tỉnh.

- Một trăm mười một người… A, xem ra, hắn cần phải thừa nhận tới một trăm mười một lần sống không bằng chết, mới có thể hoàn trả lại.

Sắc mặt Phượng Thiên Dụ âm hàn.

Lúc này, một trận âm thanh xôn xao bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến, giọng nói của một đệ tử Phượng Hoàng mang theo kinh hoảng rõ ràng vang lên:

- Vân Triệt… Là Vân Triệt đến đây!!

Vụt!!

Toàn bộ đại điện Phượng Hoàng, trừ bỏ hai thái trưởng lão, mọi người cùng trong nháy mắt đột nhiên đứng lên. Mà chính là hình thức trong nháy mắt, cho thấy Vân Triệt đã gieo xuống trong lòng bọn họ bóng ma đáng sợ dữ dội cỡ nào.

- Vân Triệt…

Hai nắm đấm của Phượng Hoành Không nhanh chóng nắm chặt, trong miệng lẩm bầm cái tên kiếp này hắn gần như trút xuống tất cả ý hận:

- Nên là lúc ngươi… Hoàn lại!!

Rầm!!

Hỏa diễm bạo liệt, Phượng Hoành Không trực tiếp phóng lên cao, khiến đỉnh đại điện vốn tan hoang lại thủng ra một lỗ cực lớn. Chúng trưởng lão Phượng Hoàng hô to một tiếng “Tông chủ”, cũng nhanh chóng phi thân lên, theo sát phía sau.

Vẫn như cũ là hướng cửa Phượng Hoàng thành, Vân Triệt giống vậy vẫn lơ lửng ở vị trí ngày hôm qua đã xuất hiện, hai tay khoanh trước ngực, mặt hiện nụ cười lạnh… Động tác, vẻ mặt giống hôm qua như đúc.

Mà so với Vân Triệt, phản ứng của người Phượng Hoàng thần tông đã khác hôm qua rất lớn, tỏ vẻ đặc biệt chắc chắn, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt, thậm chí giống như đang nhìn một người chết, có sắc mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười lạnh khoái ý… Giống như có lẽ đã nhìn thấy được hình ảnh Vân Triệt rơi vào trong tay bọn họ, để cho bọn họ có thể tùy ý phát tiết oán hận những năm này.

- Phượng Hoành Không, hôm nay tới đón tiếp ta trái lại rất nhanh đi.

Ánh mắt của Vân Triệt vẫn như cũ chỉ tập trung vào một mình Phượng Hoành Không, âm điệu khinh miệt hơn hôm qua:

- Hôm nay ngươi đã nghĩ thông suốt chuẩn bị ngoan ngoãn nghe lời chưa, hay là… Vẫn tiếp tục nhìn một đám nhi tử đệ tử của ngươi chết thảm ở trước mặt ngươi đây!

- A, đương nhiên, ta vẫn như cũ vô cùng thiện ý nhắc nhở ngươi một câu, ngươi vẫn ngoan ngoãn nghe lời thì tốt hơn, bằng không nếu như nhi tử của ngươi đều chết sạch, vị trí tông chủ và hoàng đế này của ngươi đã có thể không người kế tục.

- Vân Triệt, ngươi đã chết đến nơi, còn ở đó cuồng vọng.

Phượng Phi Liệt cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể sống mà rời đi sao!

- Hả?

Vân Triệt hơi híp mắt

- Chết đã đến nơi? Mới vài ngày ngắn ngủi, bốn chữ này ta đã nghe được từ trong miệng các ngươi không chỉ mười lần. Đáng tiếc cho đến bây giờ ngay cả một sợi tóc của ta cũng không bị tổn hại, ngược lại Phượng Hoàng thần tông các ngươi… Ha, đáng thương đáng buồn đáng cười cỡ nào.

- Ha ha ha ha… Thật đúng là cuồng vọng giống như trong truyền thuyết.

Trả lời Vân Triệt, là một giọng nói già nua. Theo giọng nói này, hai bóng dáng màu đỏ đậm từ trong Phượng Hoàng đại điện chậm rãi hiện lên, mang theo một luồng uy thế tối cao trầm trọng như núi bao phủ toàn bộ Phượng Hoàng thần tông. Bọn họ mắt lạnh coi khinh Vân Triệt, khí tức với uy áp khổng lồ biến hơn mười dặm khu vực chung quanh thành yên lặng.

Giống như ở không gian này, bọn họ là chúa tể ở trong trời đất.

Hai tay Vân Triệt từ trên ngực buông xuống, không nhanh không chậm chắp ra phía sau, ánh mắt thoáng nhìn lên trên người hai lão giả này, nhàn nhạt cười lạnh nói:

- Thấy các ngươi bỗng nhiên bành trướng ra tự tin gấp mấy trăm lần, ta còn tưởng rằng mời được thần tiên đường nào đến, hóa ra chính là gọi được hai lão bất tử như vậy. Các ngươi tốt xấu gì cũng nên gọi Phượng Thiên Uy ra, chính là Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình… Là tới nói với ta trong đồng lứa thái trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông các ngươi cũng chỉ còn lại có một đống phế vật sao?

Trong linh hồn của Phượng Hổ Uy có ký ức của một đời thái thượng, khi Vân Triệt nhìn thấy Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình, tự nhiên một phen liền gọi ra tên của bọn họ.

Sắc mặt của Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình đồng thời biến đổi… Bọn họ mang theo khí tức bàng bạc xuất hiện, phượng hoàng linh áp càng trước tiên tập trung chặt chẽ ở trên người Vân Triệt, vốn tưởng rằng chỉ bằng linh áp, cũng đủ để khiến Vân Triệt trong nháy mắt lộ vẻ sợ hãi, toàn thân phát run, thậm chí tâm hồn hỏng mất.

Nhưng, hình ảnh mà bọn họ thấy, lại ngoài tất cả dự đoán của bọn họ, sau khi bọn họ xuất hiện, Vân Triệt chẳng những không lộ ra kinh hãi kiêng kỵ, biểu cảm trên mặt cũng từ đầu đến cuối không có bất kỳ biến hóa nào, khí tức trên người càng không có một chút hỗn loạn, bình thản giống như nhìn thaýhai con châu chấu từ trên mặt đất nhảy ra.

Hắn chẳng những không bị khí tức của bọn họ áp chế, còn một phen gọi ra tên của bọn họ… Sau đó chẳng những không bị tên của bọn họ hù đến, ngược lại từng chữ, từng vẻ mặt, đều là xem thường và coi rẻ.

Hắn thế mà lại miệt thị, cười nhạo thái trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông… Hai người đã đạt đến cảnh giới Đế Quân, trở thành thần trong người bên trong huyền đạo, nhân vật chân chính nhìn xuống người trong thiên hạ!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment